Vay nóng Homecredit

Truyện:Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 388

Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Trọn bộ 426 chương
Chương 388
Tính kế lẫn nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-426)

Siêu sale Lazada


Tô Thần ở trong phòng nôn nóng đi tới đi lui, bà Mục còn nói thêm: "Con bảo nó ra cũng được."

Nàng biết như vậy cũng không phải biện pháp, nếu đụng phải, vậy chỉ có thể trách vận khí cô quá kém.

Khoai Tây Nhỏ vẫn yên tâm ngủ trong chiếc giường nhỏ, Tô Thần đi tới cửa, kéo cửa ra.

Bà Mục nhìn vào trong, giơ giơ di động trong tay, "Thành Quân đâu?"

Việc đã đến nước này, Tô Thần đành phải tung lời nói dối: "Thành Quân nói công ty tạm thời có việc, ra ngoài rồi ạ."

"Công ty có việc?" Bà Mục trong lòng rơi lộp bộp, lúc này người ở công ty đều đã tan tầm, có thể có chuyện gì? "Đi bao lâu rồi?"

"Chưa... chưa bao lâu ạ." Tô Thần không được tự nhiên mà nghiêng người."Hay con gọi điện cho anh ấy vậy."

"Di động nó tắt máy."

Bà Mục đi vào phòng, tầm mắt quét trong vòng, "Sao con không giữ nó lại?"

"Chuyện công ty, con không tiện nhúng tay."

Bà Mục nhớ ra mình vẫn đang nói điện thoại với người họ hàng, bà đưa điện thoại di động lại bên tai, "Alo, tôi vừa đi xem, Thành Quân ra ngoài rồi, tạm thời không liên lạc được với nó, nói là công ty có cuộc họp khẩn cấp. Chị cũng đừng có gấp, chuyện này tôi sẽ tìm Kính Sâm làm cho, chị chờ điện thoại tôi."

Bà Mục ngắt cuộc trò chuyện xong liền căn dặn Tô Thần: "Con xuống dưới với mẹ một chuyến."

Tô Thần đành phải đáp ứng. Sau khi hai người rời khỏi đây, bà Mục gọi bảo mẫu lại, bảo chị ta coi chừng Khoai Tây Nhỏ.

Đi xuống lầu, Tô Thần nhìn đồng hồ để bàn cách đó không xa, thật ra còn sớm, mới hơn 9h, có điều Mục Thành Quân đi rồi, tâm tình cô được thả lỏng, cho nên ngủ cũng sớm.

Quản gia Tào bưng tới cho cô ly nước, Tô Thần nhận lấy, "Cám ơn."

Bà Mục ngồi ở sô pha đối diện, gọi điện cho Mục Kính Sâm, nói vài câu đơn giản việc muốn anh làm; Mục Kính Sâm bên kia dĩ nhiên đồng ý dễ dàng.

Quản gia Tào đứng cạnh sô pha, bà Mục duỗi tay ý bảo ông ấy ngồi. Bà để di động xuống bàn trà, "Thần Thần, Thành Quân tới công ty thật sao?"

"Anh ấy... Anh ấy nói như thế ạ."

Vẻ không vui trên mặt bà Mục đã sớm không che giấu được, gương mặt bà cứng ngắc. Quản gia Tào thấy thế, nói: "Phu nhân, hôm nay đã xảy ra một việc, tôi vẫn chưa nói với bà ạ."

"Chuyện gì? "

Tô Thần hồi hộp, nhìn về phía quản gia Tào.

"Ban ngày lúc Mục tiên sinh về nhà, dẫn theo năm, sáu cô gái tới, đi thẳng lên lầu ba ạ."

"Cái gì?" Bà Mục khiếp sợ thành tiếng.

Tô Thần nghĩ thầm xong rồi, trong đầu cô phóng nhanh suy nghĩ kế sách ứng đối, nhưng bà Mục không cho cô thời gian, trực tiếp lên tiếng hỏi: " Thần Thần, thực sự có chuyện như vậy? "

Cô đành phải gật đầu, "Dạ."

"Tất cả những người đó là ai? "

Mục Thành Quân trước đó chưa thống nhất cách xử lý vấn đề với cô, cho nên Tô Thần chỉ có thể ăn ngay nói thật, "Anh ấy nói công ty muốn tuyển thư ký, làm con xem cho anh ấy."

Lời này nghe vào tai bà Mục liền càng thêm hoang đường. Công ty có chế độ quy định nghiêm ngặt, tuyển thư ký cần đưa về nhà? Còn muốn Tô Thần xem cho? Quả thực là vớ vẩn đến cực điểm!

Quản gia Tào nhíu chặt mày theo, "Phu nhân, tôi đã hỏi qua Mục tiên sinh, cậu ấy nói đồng nghiệp trước kia của cô Tô biết cô ấy sinh con, đều muốn đến gặp cô ấy, nên cậu ấy đưa họ tới đây."

Tô Thần khẽ nhắm mi mắt, xem ra hoàn toàn xong đời rồi, hai cách nói này cũng khác biệt quá lớn.

"Làm càn!" Bà Mục sắc mặt xanh mét, không cần đoán cũng có thể biết là chuyện gì."Những người đó rốt cuộc là ai? "

"Như vậy xem ra, đáp án của Tô vẫn là đáng tin cậy hơn chút. Mấy cô gái kia trang điểm cũng không như thư ký bình thường."

Bà Mục lại liên tưởng đến việc mình được bạn gọi đi dạo phố, sao lại trùng hợp như vậy chứ? Bà vừa ra khỏi cửa, Mục Thành Quân liền dẫn nhiều phụ nữ như vậy tới cửa.

Bà Mục lấy di động, gọi cho Mục Thành Quân, hắn vẫn tắt máy.

Bà tức đến nỗi ném di động lên bàn, chuyện hôm nay không làm rõ không được, "Thần Thần, con nói thật với mẹ, Thành Quân rốt cuộc đi đâu?"

"Anh ấy thật sự không nói với con."

"Vậy hôm nay lúc nó dẫn người tới nhà đã bảo con làm chuyện gì? Thật sự là phỏng vấn thư ký sao? "

Môi Tô Thần hé mở, "Con..."

Bà Mục không muốn lãng phí thời gian, ở đây nghe toàn là lời nói dối, bà ngắt lời Tô Thần, nói: "Thần Thần, con trước kia cũng từng làm thư ký cho Thành Quân một thời gian, nó là người thế nào, con hẳn có chút rõ ràng chứ?"

Tô Thần đành phải gật đầu, "Vâng."

"Làm mẹ tâm tình đều như vậy, nó hiện tại đã có Khoai Tây Nhỏ với con, mẹ hy vọng nhất là nhìn thấy nó ổn định trong cái nhà này, có thể để tâm xuống."

Tô Thần hai tay đan vào nhau, muốn Mục Thành Quân ổn định? Điều này chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn ấy chứ?

Ánh mắt bà Mục nhìn cô, thở dài, "Muốn trói trái tim nó ở nhà, chỉ có thể dựa vào con và đứa nhỏ. Thần Thần, mẹ nói thật với con vậy, là bởi vì con là mẹ đẻ của Khoai Tây Nhỏ, cho nên mẹ đề nghị con dọn vào nhà họ Mục. Nhưng nếu con không giữ được con người Thành Quân, mẹ vì cái gì nhất định phải bảo con ở lại nhà họ Mục đây? "

Tô Thần nghe nói như thế, vẻ giật mình trong mắt càng nhiều hơn, "Mẹ?"

"Nếu Thành Quân vẫn như trước đây, con cảm thấy, mẹ thực sự nhất thiết phải giữ con sao? "

Lời tuy có chút khó nghe, nhưng bà Mục đã đem lời nên nói nói ra rõ ràng, bà cũng không muốn Tô Thần sống mơ hồ ở đây.

Tô Thần cũng hoàn toàn rõ ý tứ của bà Mục. Cô vốn tưởng mình và Mục Thành Quân có thể phận ai nấy lo, nhưng bà Mục hiển nhiên không nghĩ như vậy. Nhà họ Mục không cần phải nuôi thêm một cái miệng, trừ phi cô có thể buộc chặt Mục Thành Quân, ít nhất, mặt ngoài phải buộc chặt được, cam đoan hắn ngủ ở nhà hàng ngày.

"Thần Thần, mẹ không tin Thành Quân dẫn mấy cô gái tới là bảo con xem giúp, mẹ hy vọng con nói thật với mẹ."

Nói đến bước này, ý tứ chẳng qua đã quá rõ ràng.

Nếu Tô Thần còn muốn ở lại nhà họ Mục, tốt nhất cô thành thành thật thật mà nói sự thật. Tô Thần nghĩ ngợi, khóe miệng kín đáo cong lên độ cong thật nhỏ. Hiện tại bà Mục bực là bực Mục Thành Quân, không liên quan tới cô. Ban ngày, trước mặt người khác Mục Thành Quân còn nhục nhã cô một trận, cô hiện tại dù tính là bán đứng hắn thì đã sao chứ?

Tô Thần nghĩ vậy, thậm chí còn có vài phần cảm giác vui sướng.

Bà Mục sẽ không truy cứu đến cô, càng sẽ không biết cô và Mục Thành Quân đã nói sẽ để hắn ra ngoài, phụ nữ có thể tùy tiện tìm. Tô Thần trên mặt lộ vẻ ủy khuất, ngồi trên sô pha, có vẻ bơ vơ không nơi nương tựa, "Mẹ, ý kiến của Thành Quân đối với con rất lớn, hôm nay anh ấy mang những người đó tới đây, nói một đống việc thật sự nghe không hay. Anh ấy nói con từ vị trí kia xuống, nên bảo con tuyển cô gái kia cho mình, chức thư ký đó ở công ty không cần làm việc..."

"Không làm việc, vậy làm cái gì? "

Tô Thần rũ mi mắt."Anh ấy hiện tại, hẳn là đang ở bên thư ký mới ạ."

"Thư ký?" Bà Mục tức giận đến nỗi đập tay xuống sô pha."Hồ ly tinh!"

"Cô Tô, sao cô không nói sớm chứ?" Quản gia Tào ở cạnh, hỏi.

Vẻ oan ức trong mắt Tô Thần sao có thể giấu kín được nửa phần."Anh ấy đã cảnh cáo tôi, bảo tôi không được hỏi đến chuyện của anh ấy. Tôi là dựa vào Khoai Tây Nhỏ mới vào được nhà họ Mục, tôi muốn ở cạnh con, cho nên tôi chỉ có thể... nhẫn nhịn."

Bà Mục khẽ lắc đầu, "Thằng khốn nạn tính xấu không đổi!"

Mắng hay lắm, Tô Thần trong lòng cảm thấy khuây khoả cực kỳ.

"Nếu không bảo cậu hai đi tìm xem ạ?"

Bà Mục phất tay, "Kính sâm còn có thể quản loại chuyện rách nát này? Huống hồ tôi hiện tại có chuyện bảo nó đi làm rồi."

Tô Thần nghịch ngón tay mình, Mục Thành Quân lúc này hẳn là đang gặp gỡ cô thư ký kia đúng không? Nói không chừng đã xảy ra chuyện không thể miêu tả...

"Thần Thần, con biết nó đi đâu không?"

Tô Thần vẫn lắc đầu, "Nơi cụ thể con không biết, nhưng anh ấy nói đêm nay không về, cũng nói, sẽ đi tìm cô thư ký kia."

"Con..." Bà Mục thật sự hận sắt không thành thép."Con cứ thế nghe nó?"

"Mẹ, Sau này con sẽ không vậy nữa." Tô Thần vội cho thấy lập trường."Mẹ nói đúng, con không nên buông thả anh ấy, nếu đã muốn sống cùng, thì phải sống đàng hoàng."

Bà Mục nghe Tô Thần nói như vậy, cơn giận mới coi như tiêu tan một nửa."Hôm nay bất luận thế nào cũng phải tìm nó về, cả đêm cũng không thể để yên, bằng không sau này rất khó quản."

Tô Thần nghĩ nghĩ, do dự mở miệng: "Mẹ, có chỗ này, con cảm thấy chúng ta có thể thử một chút."

"Chỗ nào?"

"Thành Quân ở khách sạn thường có phòng bao, con biết là ở đâu, cũng biết số phòng."

Bà Mục đứng dậy, "Được, ta đây đi tìm liền."

Quản gia Tào đứng lên theo, "Phu nhân, khách sạn đều có điện thoại cố định, tra một chút sẽ biết, hay là gọi điện thoại qua ạ?"

"Không, trực tiếp đi tìm."

Tô Thần nghe thế, nhịn không được mà rụt cổ, may là bà Mục nói với cô: "Thần Thần, con không cần đi, nhưng trước đó đừng ngủ, ở nhà chờ chúng ta."

"Dạ."

Trong khách sạn.

Mục Thành Quân tắm xong, trên người khoác bộ áo ngủ, hắn đi thẳng đến trước quầy rượu, sau khi mở ra thì lấy chai rượu ra.

Hắn thong thả ung dung rót cho mình nửa ly, cô gái đi tới, từ phía sau ôm chặt hắn, "Anh Mục."

"Cô đi tắm rửa đi."

"Vâng."

Cô gái xoay người định đi, Mục Thành Quân liền giữ lấy tay cô ta, ánh mắt hơi nhướng lên rơi xuống trên mặt cô ta, "Biết kế tiếp sẽ làm gì không?"

"Anh Mục, em không phải trẻ nít ba tuổi."

Người đàn ông vừa lòng mà buông tay ra, "Xà phòng nhiều, tôi thích mùi thơm."

"Vâng."

Người phụ nữ đi thẳng vào phòng tắm. Mục Thành Quân đối với căn phòng này rất quen thuộc, hắn lấy hương liệu ra, đốt. Trong ngăn tủ thường xuyên để thuốc lá của hắn, Mục Thành Quân lấy một bao ra, mở ra rồi châm một điếu. Hắn dựa bên cửa sổ, bức màn được kéo ra hoàn toàn, từ tầng khách sạn trông xuống, có thể thấy rõ ràng cảnh đêm Đông Thành.

Hắn rít dài một hơi, ánh mắt được đốm lửa làm nổi bật có vẻ đặc biệt sáng ngời. Phía xa đèn đuốc sáng trưng, hắn nhìn chằm chằm về hướng nhà họ Mục kia tới xuất thần.

Hắn đêm nay không quay về, nếu vậy Tô Thần ở nhà sẽ vui vẻ nhảy cẫng lên nhỉ?

Mục Thành Quân hút xong một điếu thuốc, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Hôm nay tâm tình có vẻ không tốt, hắn có chút không nhấc tinh thần lên nổi. Hắn muốn ra tìm hoan mua vui, cũng không biết bất giác thế nào lại nghĩ tới Khoai Tây Nhỏ.

Mục Thành Quân có chút cáu kỉnh không diễn tà được, dụi tắt tàn thuốc.

Hắn đi đến mép giường. Cô gái qua một lúc lâu mới ra, bảo đảm ngâm mình đến khi có mùi thơm, mỗi một bước đều mang theo mùi thơm, Mục Thành Quân luôn thích thế này mà đúng không?

Người đàn ông cầm di động trên tủ đầu giường xem, hắn tắt máy. Hiện tại còn sớm, hắn có thể ở ngoài chơi một lúc, lại ngủ một giấc, chỉ cần buổi sáng trở về trước khi bà Mục dậy là được.

Cô thư ký mới đi lên trước, đôi tay ôm lấy hông Mục Thành Quân, mặt cô ta dán vào lưng người đàn ông. Áo ngủ của người đàn ông chỉ được cột sơ sài, vải trên vai tuột xuống, cô ta vuốt ve bả vai Mục Thành Quân, bàn tay ở trước người hắn càng lúc càng vuốt ve mạnh.

Mục Thành Quân kéo tay cô ta ra, xoay người đẩy cô ta ngã xuống giường lớn.

Người phụ nữ không nhịn được cười khẽ ra tiếng, "Anh Mục, dịu dàng chút được không nào?"

"Tôi chưa bao giờ biết dịu dàng là gì." Mục Thành Quân phủ lên, đây là người phụ nữ Tô Thần chọn cho hắn, điều kiện thật ra lại cũng đủ tốt, khuôn mặt tinh xảo, dáng người có chăm sóc, ánh mắt lộ ra một luồng mê hoặc người, điểm quan trọng là tuổi cũng trẻ.

Hắn hôn gò má cô gái, đôi tay cô ta gấp không chờ nổi mà leo lên lưng Mục Thành Quân.

Mục Thành Quân có chút mất tập trung, nghĩ tới là người Tô Thần chọn ra, trong lòng hắn lại có chút khó chịu không nói rõ được. Cô chỉ tính toán mặt tốt theo ý mình muốn thật đáng đánh, hiện giờ yên yên ổn ổn vào được nhà họ Mục rồi, sau lưng lại chọn cho hắn người phụ nữ khác.

Cơ thể cô thư ký ở dưới không chịu nổi trêu chọc, dán mấy ngón tay đính đá vào sau lưng hắn, cào từng đường.

Mục Thành Quân bị móng tay cô ta làm trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, tay hắn dần dần có động tác, chỉ là cơ thể vẫn chưa tới cực điểm, hưng phấn của hắn lại không dậy được.

Cô gái phối hợp, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm khuôn mặt phía trên, cô ta cảm thấy đây xem như ông trời chiếu cố cho mình. Với cô ta mà nói, điều không ngăn được nhất chính là thân phận của một người đàn ông hoặc khuôn mặt của họ, mà hai thứ khác nhau này, Mục Thành Quân đều có cả.

Cô ta ý loạn thần mê, hoàn toàn không chống đỡ được; nhưng Mục Thành Quân hiển nhiên không vội, hắn thậm chí đứng dậy lùi lại.

Cô gái bị kinh ngạc, hai con ngươi như dính hơi nước, cả người xoãi ra, nằm trên giường lớn nhìn hắn, giọng nói mang theo sự quyến rũ êm dịu vô cùng, "Anh Mục..."

Người đàn ông miệng há to thở hổn hển, áo ngủ trên người hắn có chút hỗn độn, nhưng cũng không như cô ta – quần áo đều bị ném trên mặt đất.

Mục Thành Quân bước mấy bước đến trước cửa sổ, rót non nửa ly rượu. Đôi lông mày hắn cau chặt, hung hăng nuốt rượu trong miệng xuống.

Cô gái ngồi dậy, có chút không chạm được vào suy nghĩ của hắn, vừa rồi rõ ràng vui vẻ, cô ta hoàn toàn không rõ lắm vì sao Mục Thành Quân bỗng nhiên thối lui.

"Anh Mục?"

Cô ta ngồi ở mép giường, sắc mặt ửng hồng, nghĩ đến khách sạn đều cung cấp bao, cô ta duỗi tay mở một bên tủ đầu giường ra.

Ngăn kéo từ từ được kéo ra, bên trong nhét đầy đồ vật, sau khi nhìn vào, cô gái không khỏi giật mình mà há mồm, "A!!! "

Mục Thành Quân quay đầu lại nhìn, hắn để ly rượu lại xuống bàn, đi tới trước giường, "Muốn chơi không?"

Cô gái mặt càng thêm đỏ, hóa ra hắn không phải không muốn cô ta, mà là muốn chơi chút kích thích đặc sắc?

Tầm mắt Mục Thành Quân liếc nhìn đồ chơi trong ngăn kéo. Thứ hắn để ở trong, đã bao lâu không dùng rồi? Cũng thật là kỳ quái, Tô Thần lại chưa từng phải chịu những đau khổ này...

Cô gái ghé lại gần hắn một chút, bàn tay để lên đùi Mục Thành Quân thật cẩn thận, ngón tay cô ta giật giật, muốn dịch tới.

Mục Thành Quân giữ chặt cổ tay cô ta, người phụ nữ "ai da" một tiếng, "Anh Mục, đau đau đau, nhẹ chút."

Mục Thành Quân hung hăng ném tay cô ta ra, hắn lấy đồ từ ngăn kéo ra, lại đẩy cô gái ngã xuống giường.

Cô gái không nhịn được tiếng cười, đôi tay ôm lấy cổ Mục Thành Quân.

Leng keng, leng keng!!!

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông cửa, tràng này tới tràng khác, dồn dập không thôi. Mục Thành Quân ngẩng lên, ai dám tới ấn chuông cửa phòng hắn?

Cô gái đôi tay vòng chặt cổ hắn, "Đừng quan tâm..."

Người đàn ông khom người xuống, nhưng mà tiếng chuông cửa chói tai cực kỳ, rất có khí thế anh không mở cửa, tôi sẽ ấn cho chuông cửa nổ tung. Mục Thành Quân kéo cánh tay cô gái ra, mặt hắn lộ vẻ không kiên nhẫn, đứng dậy rồi đi ra, "Ai?"

Bên ngoài quản gia Tào vừa định mở miệng, liền bị bà Mục ngăn lại.

Bà ấn chuông cửa không bỏ, Mục Thành Quân đi nhanh tới, bất ngờ mở cửa ra.

Bà Mục và quản gia Tào một trước một sau đứng ở ngoài. Mục Thành Quân thế nào cũng không nghĩ người đến lại là bọn họ, trên mặt hắn lộ vẻ giật mình, vội xoay người đi chỗ khác. Nhìn thấy dây thắt hông, Mục Thành Quân vội duỗi tay thắt lại đàng hoàng.

Bà Mục đẩy cửa ra đi vào trong. Mục Thành Quân ngẩng đầu nhìn, bước nhanh đuổi theo, "Mẹ, bà làm gì vậy?"

Quản gia Tào không tiện đi vào, dĩ nhiên đứng ở cửa chờ.

Mục Thành Quân tức đến nỗi đóng sầm cửa phòng. Có thể tưởng tượng tình cảnh thế này, vừa mở cửa lại thấy mẹ mình và quản gia trong nhà, đây được coi là chuyện gì đang xảy ra?

Bà Mục đi vào phòng, cô gái đã rúc vào trong chăn, đắp cao chăn che bả vai mình lại. Bà Mục đầu tiên là quét mắt bốn phía. Trên mặt đất đầy quần áo hỗn độn, trên giường cũng không khá hơn chỗ nào; tập trung nhìn lại, ngăn kéo tủ đầu giường mở ra, bên trong đều là mấy món đồ chơi lung tung rối loạn gì đó!

Bà Mục xanh cả mặt, đứng tại chỗ không nói lời nào, nhưng tức giận đến nỗi gần như sắp xông lên đánh người.

Mục Thành Quân không nói hai lời, đi đến trước giường, một tay đẩy ngăn kéo lại, "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Bà Mục cười lạnh, "Anh không yên ổn ở nhà mà ngủ sao?"

"Con chỉ ra ngoài một chút..." Đều đã bị bắt được tại trận, hắn cũng không tiện thoái thác. Ánh mắt rơi xuống trên giường, lại thấy thứ vừa rồi mình từ ngăn kéo lấy ra, Mục Thành Quân vội nhét nó vào trong ổ chăn của cô gái.

Cánh môi bà Mục run run, ngón tay chỉ cô gái trên giường, "Đây là ai?"

Mục Thành Quân đi đến cạnh bà, ôm vai bà, muốn đưa bà ra ngoài, "Mẹ, mẹ về trước đi."

"Anh còn không mau thay quần áo!" Bà Mục đẩy cánh tay hắn ra."Thư ký mới tới đúng không? Hóa ra anh ở công ty xằng bậy thế này!"

"Ai nói cho mẹ?" Mục Thành Quân nhíu chặt mày."Còn nữa, sao mẹ biết con ở đây?"

"Anh đừng quan tâm này nọ, trước tiên anh giải thích chuyện đêm nay cho rõ ràng."

Cô gái không dám nói lời nào, hận không thể đem mặt dí vào trong chăn. Bà Mục từ nhỏ sinh ra trong gia đình Nho giáo, lại chịu sự giáo dục truyền thống nhất, "Thành Quân, anh là người có gia đình rồi."

"Được rồi được rồi, con biết, con đi về với mẹ."

Ánh mắt bà Mục nhìn chằm chằm cô gái trên giường, "Bây giờ bảo nó đi cho tôi, công ty không nuôi nổi người rảnh rỗi."

"Mẹ, chuyện công ty con có chừng mực." Tuy nuôi một vị trí nhàn tản như vậy, nhưng Mục Thành Quân đối với chuyện của công ty chưa bao giờ chểnh mảng.

Bà Mục lần thứ hai tức giận quét mắt nhìn Mục Thành Quân, "Tôi cho anh năm phút đồng hồ, đi ra cho tôi!"

Bà vứt lại câu nói xong liền bước nhanh ra ngoài. Tới trước cửa phòng, bà Mục rút thẻ phòng cắm cạnh đó ra, đi thẳng ra ngoài.

Ánh đèn trog phòng trong nháy mắt tắt vụt. May mà bức màn trước cửa sổ sát đất không bị kéo lại, Mục Thành Quân cởi áo ngủ, cầm quần áo bên cạnh lên.

Cô gái trốn trong bóng tối nhìn hắn chăm chú, "Anh Mục?"

Người đàn ông kéo quần lên, lại tròng áo sơ mi lên người, bên ngoài lần thứ hai truyền đến tiếng chuông cửa.

Mục Thành Quân sắp mửa chết rồi, cả khuôn mặt xanh mét, "Đợi lát nữa tự cô về đi."

"Anh Mục, anh... Anh phải đi thật sao?"

"Cô cảm thấy bên ngoài có hai người đứng sẵn, tôi có thể làm tiếp được sao?" Mục Thành Quân đi qua một bên, cầm ví tiền, lấy hết tiền mặt bên trong ra, hắn ném bừa xuống giường, "Cô muốn ngủ ở đây cũng được, chỉ là thẻ phòng bị cầm đi rồi, điều hòa cũng tắt rồi."

"Anh Mục!" Cô gái gấp gáp không chờ nổi, mở miệng."Tôi đây ngày mai còn phải tới công ty không?"

"Tới, công việc phải luôn tới."

Cô gái nghe thế, trên mặt nháy mắt nở nụ cười, "Dạ!"

Bà Mục ấn chuông cửa, không ngừng thúc giục. Mục Thành Quân đi tới cửa, mở cửa rồi đi ra.

Quản gia Tào nhìn hắn, "Mục tiên sinh."

Người đàn ông không thốt một tiếng, đi ra ngoài. Ra khỏi khách sạn, xe nhà họ Mục đã chờ ở cửa, Mục Thành Quân ngồi xuống, xe sau đó khởi động chạy đi.

Bà Mục khuôn mặt nghiêm túc, Mục Thành Quân nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không khí trong xe bế tắc tới mức kỳ cục, quản gia Tào và tài xế dĩ nhiên không dám mở miệng, Mục Thành Quân nghĩ tới người phụ nữ ở nhà kia.

Chuyện hắn ở khách sạn, chỉ có cô biết. Hắn ở khách sạn nào, phòng nào, càng chỉ có cô biết. Tô Thần này rốt cuộc có bản lĩnh gì, thế mà lại khiến bà Mục tự mình tới đây bắt gian?

Mục Thành Quân khuôn mặt cứng ngắc, mãi đến khi xe về tới nhà họ Mục, người trên xe đều chưa mở miệng nói một câu.

Tô Thần nằm ở sô pha phòng khách, nghe ở cửa có động tĩnh, cô vội ngồi dậy, đi dép vào, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Mục Thành Quân dẫn đầu đi vào, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Tô Thần, như một con báo sắp ăn thịt người.

Cô đón tầm mắt người đàn ông, khóe miệng hơi cong lên. Cô thế mà đang cười?

Mục Thành Quân bước nhanh xông tới, bà Mục thấy thế, thầm kêu một tiếng "không hay rồi". Bà rõ tính tình đứa con này nhất, đây xem ra là muốn động tay mà! Trước kia Lăng Thòi Ngâm ở trong tay hắn đã ăn không ít đau khổ. Bà Mục đuổi theo, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp rồi; Mục Thành Quân đã tới trước mặt Tô Thần rồi, dưới tình thế cấp bách bà kêu lên: "Thành Quân!"

Lại không ngờ, người đàn ông cũng không giơ tay đánh Tô Thần, mà là ngồi thẳng xuống bên cạnh cô.

Tô Thần lui qua bên cạnh, Mục Thành Quân giương giọng hỏi: "Chuyện này, không thoát được có liên quan với cô đúng không?"

Trên mặt cô lộ ra mấy phần lờ mờ, "Cái gì?"

"Còn dám ngụy biện?"

Trái tim bà Mục thoáng yên lại, bà ngồi xuống sô pha đối diện, "Thành Quân, chuyện này con trách được Tô Thần sao? Con cũng không nghĩ tới trong nhà còn có người đang đợi con, con của còn còn ngủ trên nhà!"

"Mẹ, mẹ không hiểu, mẹ không cần nhúng tay quản đâu ạ."

Bà Mục hiển nhiên là dáng vẻ bị tức giận không ít, nghĩ đến sự hoang đàng nhìn thấy ở khách sạn, bà mở miệng không được tự nhiên, "Mẹ quyết không cho phép chuyện như vậy còn có lần sau. Bảo người phụ nữ kia đi cho mẹ! Sau này về nhà đúng giờ, buổi tối không cho phép ra ngoài, xã giao quan trọng hoãn hết cho mẹ."

Mục Thành Quân điều chỉnh dáng ngồi, "Mẹ, nhưng những việc này, trước kia cho tới bây giờ mẹ luôn mặc kệ."

"Mẹ mà mặc kệ nữa, gia đình con sẽ không giữ nổi nữa."

Tô Thần nhìn mắt bà Mục bộ dáng, xem ra bà Mục lần này rất có thu hoạch, chỉ là nhi tử chung quy là nhi tử, cho nên chi tiết phương diện không thể lộ ra, nàng ngoan ngoãn mà bế khẩn miệng không nói lời nào, lúc này, không nên nàng xuất đầu.

"Con có gia đình nào cơ?" Mục Thành Quân hỏi.

Bà Mục chỉ vào Tô Thần, "Con nhận nó vào nhà họ Mục, con không muốn sống với nó? Còn có con của con, mới vừa đầy tháng thôi, con liền làm ra loại chuyện này. Thành Quân à, trên thương trường con từ trước đến nay cay độc trầm tĩnh, sao phương diện sinh hoạt..."

Mục Thành Quân cũng là lần đầu bị giáo huấn tới vầy. Trước kia càn quấy, bà Mục cũng không thể quản được hắn; giờ hay rồi, có con rồi, hắn nhất định phải đặt gia đình lên trên cả việc làm ăn?

Người đàn ông nhìn Tô Thần, cô bày ra dáng vẻ không liên quan tới mình. Khóe miệng hắn giãn độ cong, "Mẹ, không phải con không muốn sống cùng Tô Thần, là Tô Thần không muốn sống cùng con. Người là cô ấy tuyển cho con, con cũng là bị cô ấy đẩy khỏi nhà họ Mục."

Vừa nghe, Tô Thần vội xua tay, "Không, con không có. Người là anh dẫn về nhà họ Mục, một hai bảo tôi phải giúp ngươi chọn. Tôi biết anh muốn nhục nhã tôi, còn nữa... Nếu tôi không muốn sống với anh, tôi sẽ không tới nhà họ Mục, tôi đẩy anh đi khi nào?"

Được đấy! Dăm ba câu liền thoát mình sạch sẽ.

Khóe miệng Mục Thành Quân cười lạnh càng lúc rõ ràng. Bà Mục lắc đầu, hiển nhiên cũng không tin lời hắn nói."Mẹ chỉ thấy con đang càn quấy. Tô Thần cố hết sức để ở nhà họ Mục, sao nó lại đẩy con đi?"

Lồng ngực người đàn ông phồng, gương mặt bỗng nhiên để sát tới trước mặt Tô Thần, "Hôm nay trước khi tôi ra ngoài, có phải đã nói với cô, tôi muốn sống cùng cô; nhưng cô nói nếu tôi có nhu cầu sinh lý, có thể ra ngoài giải quyết, không phải vừa tìm được thư ký mới cho tôi sao? Cô còn nói, cô tới nhà họ Mục chỉ bởi vì cô không bỏ Khoai Tây Nhỏ được."

Đây là nguyên văn của Tô Thần, nhưng đánh chết cô cũng không thể thừa nhận. Cô cuống quít lắc đầu, "Sao tôi có thể nói ra lời như vậy chứ? Tôi đương nhiên hy vọng anh ở nhà."

Mục Thành Quân gật đầu, "Tôi đã biết cô sẽ như vậy, có điều không sao, tôi đã ghi âm lại cho cô rồi."

"Cái gì?" Sắc mặt Tô Thần đột nhiên cứng đờ.

Cô liên tưởng tới sự không thích hợp của Mục Thành Quân trước đó, cô đã thấy kỳ quái, sao Mục Thành Quân lại như đổi tính mà nói với mình như vậy, hóa ra...

Hắn là đặt lọng sẵn chờ cô chui vào trong đây mà. Ngón tay Tô Thần túm lấy sô pha phía dưới, không biết nên ứng đối thế nào.

Mục Thành Quân nhìn bà Mục ở phía đối diện, "Mẹ, nếu là Tô Thần đẩy con khỏi nhà thì sao? Cô ta bảo con tìm phụ nữ khác, cô ta không cho con chạm vào, cô ta không muốn sống với con, vậy mẹ có còn thấy con sai không?"

Khuôn mặt bà Mục lộ vẻ nghi hoặc, tầm mắt nhìn hai người băn khoăn, trong lúc nhất thời không biết ai thật ai giả.

"Tô Thần sao lại nói như vậy được?"

Mục Thành Quân đã liệu được trước, vẻ mặt chắc chắn, móc di động ra, "Có ghi âm làm chứng. Con chỉ hỏi mẹ một câu, nếu lời con nói là sự thật, mẹ sẽ làm thế nào?"

Bà Mục vẻ mặt cẩn thận, nhìn về phía Tô Thần, "Nếu thật là vậy, nhà họ Mục cũng không giữ Tô Thần nữa. Vợ chồng bề ngoài không có nhiều ý nghĩa, mẹ nhận Tô Thần về, là hy vọng các con sống hạnh phúc."

Tô Thần có chút mất hồn mất vía. Mục Thành Quân không giấu đượcvẻ đắc ý ở khóe miệng, hóa ra muốn đuổi cô khỏi nhà họ Mục lại là chuyện dễ dàng như vậy.

Nếu sớm biết, hắn đã dùng cách này sớm một chút.

Mục Thành Quân mở máy. Hắn nhìn thẳng vào mắt Tô Thần, lấy tư thế kẻ thắng liếc nhìn cô.

Tô Thần nhìn hắn chằm chằm chăm chú, trong đáy mắt rõ ràng có hoảng sợ và khủng khiếp. Những thứ khác cô đều không sợ, chỉ sợ sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Mục, sau này cô còn có cơ hội nhìn thấy Khoai Tây Nhỏ không?

Cổ họng Tô Thần nuốt nhẹ. Mục Thành Quân nhìn ra vẻ sợ trong mắt cô, những lời biện bạch khác, một chữ cô cũng không nói ra được.

Lúc này nhìn bộ dạng Tô Thần lại có vài phần điềm đạm đáng yêu. Ngón tay Mục Thành Quân khẽ ấn trên màn hình di động, chỉ cần hắn mở đoạn ghi âm này ra, Tô Thần sẽ không còn đường lui.

Mục Thành Quân nghĩ sau khi người phụ nữ này biến mất khỏi mắt hắn, hắn sẽ có bao nhiêu tự nhiên phóng khoáng đây! Bà Mục sẽ không tìm được lý do trói hắn ở nhà, trừ khi về nhà nhìn Khoai Tây Nhỏ, hắn sẽ có thể muốn chơi thế nào thì chơi.

Nhưng trong lòng hắn, lại dâng lên một loại mất mát không nói rõ được.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, hắn vẫn luôn muốn phủi sạch quan hệ với cô, hiện tại cơ hội tốt như thế đang bày trước mặt hắn...

"Thành Quân?" Bà Mục lên tiếng giục.

Mục Thành Quân nhìn Tô Thần, lại nhìn di động, lời nói ra hình như không chịu theo sự khống chế của mình, "Mẹ, con không có ghi âm nào cả."

"Con!!!"

Trái tim Tô Thần chợt được thả lỏng, hắn thế mà lại lừa mình.

Cả người cô như được vớt từ trong nước ra, cả người không có sức lực. Mục Thành Quân đứng lên, chuẩn bị lên lầu, "Con đi ngủ."

"Giờ con liền muốn chạy?"

"Nếu không mẹ muốn thế nào nữa? Con cũng đã bị mẹ bắt về, cùng lắm thì con đồng ý với mẹ, sau này sẽ về nhà đúng giờ, buổi tối không ra khỏi cửa, con sẽ sống yên lành với Tô Thần, được chưa?"

Mục Thành Quân cũng đã nói như vậy, trước mặt Tô Thần, bà Mục cũng không tiện nói gì nữa, "Nếu còn có lần sau, con coi mẹ sẽ trừng trị con thế nào!"

Người đàn ông đi thẳng lên lầu, bà Mục mềm giọng, nói với Tô Thần: "Con cũng lên lầu đi, nghỉ sớm một chút."

"Dạ."

Tô Thần quay lại lên lầu, lúc đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Mục Thành Quân đứng ở mép giường.

Sau khi cô đóng cửa lại, đi vào; người đàn ông cũng không quay đầu lại, hỏi: "Cô biết sao tôi bị mẹ tôi bắt về được không?"

"Không biết."

Người đàn ông xoay người nhìn về phía cô, cười lạnh một tiếng, "Khi nghìn cân đang treo sợi tóc, cô hiểu loại cảm giác này không?"

Tô Thần nén cười, không nén được lại vội quay mặt đi, "Khéo vậy à?"

"Khá buồn cười phải không?"

"Không."

Mục Thành Quân vươn tay túm chặt cằm cô, nâng mặt cô lên, "Nếu như vậy tạo bóng ma tâm lý cho tôi, cô đền được ư?"

"Cái này không liên quan tới tôi."

"Còn dám nói không liên quan? Số phòng có phải cô cho biết?"

Tô Thần đè bàn tay Mục Thành Quân lại, muốn đẩy tay hắn ra."Nói không chừng mẹ anh hỏi người khác thì sao? Nói không chừng ngày thường đã điều tra anh rồi, muốn biết anh đang ở đâu, rất đơn giản mà đúng không?"

"Tô Thần, đêm nay cô làm hỏng chuyện tốt của tôi rồi, cô đền được không?"

"Anh đừng kéo tôi vào!"

Mục Thành Quân hơi hơi dùng sức, Tô Thần đau đến kêu thốt lên.

"Tôi lúc này có lửa mà không được phát ra, cô đền được không?" "Dựa vào cái gì muốn tôi đền?"

Mục Thành Quân ném nhẹ tay, thuận thế đẩy Tô Thần ngã xuống giường lớn, "Cô cảm thấy tôi không có cách trị cô phải không?"

"Đúng vậy."

Mục Thành Quân lướt điện thoại, sau đó ném di động xuống gối.

Bên trong, cuộc đối thoại của hai người truyền rõ ràng ra, "Đêm nay có về không?"

"Cô hy vọng tôi về sao?"

Ý cười nơi khóe miệng Mục Thành Quân dâng lên từng chút. Tô Thần sắc mặt trắng bệch, cô đột nhiên lật người, di động ở ngay trên gối, cô phóng nhanh bò tới, muốn túm lấy di động rồi xóa đoạn ghi âm.

Khi tay sắp đụng được vào di động, mắt cá chân cô lại bị tóm kéo về. Mục Thành Quân đột nhiên lôi ra sau, Tô Thần bị hắn kéo về. Người đàn ông áp người xuống, phủ lên lưng cô, không cho cô chút cơ hội giãy giụa nào.

"Thế này lại cuống cuồng nữa? Tô Thần, tôi thật sự thích nhìn dáng vẻ biến sắc của cô, từng vẻ một, thật sự chơi vui cực kỳ."

Tô Thần vươn tay, nhưng còn cách một khoảng lớn, cô căn bản không với tới di động được.

Mục Thành Quân cắn vành tai một cái, hung hăng dùng sức, cô đau đến toát mồ hôi lạnh. Người đàn ông buông miệng ra, "Chơi với tôi phải không? Cô chơi lại tôi sao?" Hắn động đậy người, "Nếu không phải vì cô, tôi cũng không cần mang hết lửa này về nhà. Lúc lập kế tôi, sao cô không nghĩ tới nhược điểm của cô ở trong tay tôi?"

Cảm giác được phía sau không thích hợp, Tô Thần liều mạng muốn bò tới trước, nhưng Mục Thành Quân đè cô tới nỗi căn bản không thể động đậy.

"Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, hoặc là ngủ với tôi, hoặc là chờ mẹ tôi nghe xong đoạn ghi âm sẽ đuổi cô ra khỏi nhà họ Mục."

Tô Thần ngoái đầu lại, hung dữ trừng hắn, "Anh uy hiếp tôi?"

"Tôi uy hiếp cô đấy, cô phản kháng được sao?"

"Việc là anh muốn làm, liên quan gì tới tôi?"

"Mấu chốt là tôi chưa làm xong, bây giờ muốn cô đền cho tôi."

Tầm mắt Tô Thần hướng về phía trước, nhìn chằm chằm chăm chú di động trên cái gối. Mục Thành Quân không hề cưỡng ép cô, "Tự cô chọn đi."

"Vừa rồi anh cứ mở nó ra nghe luôn đi, không phải càng tốt sao? Nói như vậy, không cần chọn thì tôi cũng bị đá ra rồi."

"Tôi thế này gọi là tôn trọng cô." Lời nói của Mục Thành Quân mang theo ý cười, "Tôi cho cô cơ hội lựa chọn, để xem cô muốn hay không."

Hắn vô sỉ, nhưng thế thì đã sao?

Tô Thần cũng không tiện đi đâu, chỉ cần xem cô làm cho bà Mục tới khách sạn bắt gian hắn, là đã có thể nhìn ra cô tuyệt đối không đơn giản. Mục Thành Quân cũng không muốn dễ dàng thả cô đi như vậy, dù sao như vậy cũng rất thú vị.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-426)