Kết thúc, ra đi
← Ch.315 | Ch.317 → |
Phó Lưu Âm ở phòng trong đã chuẩn bị xong cho điều tệ nhất, cô mạnh mẽ vực dậy tinh thần, cũng biết tiếp theo sẽ đánh một trận đánh ác liệt.
Không bao lâu sau, quả nhiên có tiếng bước chân đi lên, cửa được mở ra một tiếng "cạch", một khuôn mặt xuất hiện trong tầm mắt Phó Lưu Âm.
Chị giúp việc nhìn cô, "Mợ hai..."
"Bọn họ về rồi đúng không?"
"Dạ."
Chị giúp việc còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Lưu Âm đã đi ra ngoài trước. Chị giúp việc vốn đi lên để kêu cô, thấy Phó Lưu Âm bước nhanh ra ngoài, chị ta đành đuổi theo.
Tiếng bước chân của Phó Lưu Âm từ xa tới gần, người nhà họ Mục đều ở trong phòng khách, bà Mục ngồi trên sô pha. Mấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cô cảm thấy mỗi một bước mình đi đều gian nan lạ thường.
Phó Lưu Âm thấy bà Mục trên đầu quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt. Lúc cô đi tới, Lăng Thời Ngâm dẫn đầu lên tiếng: "Phó Lưu Âm, cô xem chuyện tốt cô làm đi!"
Cô đứng trước bàn trà, tầm mắt dừng trên mặt bà Mục, "Đây không phải tôi làm."
"Chuyện tới lúc này mà cô còn muốn ngụy biện?" Lăng Thời Ngâm làm ra bộ dáng khó tin."Mẹ bị thương thành như vậy, cô còn nói không quan hệ tới cô?"
"Ý cô là, vết thương trên đầu bà là tôi nện?"
"Đó vốn chính là sự thật."
Phó Lưu Âm lúc này miệng khô lưỡi khô, cảm giác trong cổ họng như đang bốc khói, "Không phải tôi. Lúc tôi đi rồi, rõ ràng bà đang bình thường. Chúng tôi chỉ giằng co ở cửa một lúc, tôi có đẩy bà một cái, nhưng tôi cũng chẳng có dùng sức gì nhiều, hoàn toàn không đến mức làm người ta bị thương như vậy được."
Bà Mục đầu đau muốn nứt ra, "Tôi từ trước đến giờ biết cô có miệng lưỡi, không ngờ sự thật lại cũng bị cô từ đen nói thành trắng cho được."
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn lên trước, "Lúc cô đánh mẹ, tôi ở ngay hiện trường, tôi nhìn thấy rõ ràng. Cái bình hoa kia tuy đã vỡ, nhưng vẫn còn dấu vết rõ ràng, cô còn muốn ngụy biện... Có phải muốn làm như phá án không – điều tra xem trên đó có vân tay của cô?"
"Đồ trang trí để trong phòng khách, cái nào không chạm qua?" Phó Lưu Âm quét ánh mắt qua bên cạnh chiếc điện thoại, chỗ vốn trang trí bình hoa trống không."Tôi còn từng dùng nó để cắm hoa, có vân tay của tôi không lạ gì."
"Dù sao cũng chỉ là một câu: cô không chịu thừa nhận."
Phó Lưu Âm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời có gì che chắn xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Một buổi tối qua đi, cô nhịn không được mà nắm chặt bàn tay. Trong lòng không dám nghĩ Phó Kinh Sênh hiện tại thế nào rồi, khuôn mặt nhỏ của cô phủ kín vẻ nghiêm trọng. Trong thời gian trôi qua lãng phí, cô đã nghĩ rất thấu suốt, cô miễn cưỡng kéo khóe miệng, "Không cần hắt nước bẩn lên người tôi nữa, mặc dù, có lẽ tôi cũng chẳng thiếu một chậu này đâu. Nhưng trong khoảng thời gian tôi ở nhà họ Mục, bình tĩnh mà xét lại, mẹ, mẹ đối với con rất tốt. Con không phải kẻ vong ân phụ nghĩa, bây giờ con phải đi, con cũng không muốn lưng đeo cái tội danh đả thương người mà đi. Con không có làm là không có làm, mặc kệ các người tin hay không..."
"Ai mà tin cô?" Lăng Thời Ngâm lạnh lùng ngắt lời Phó Lưu Âm.
Đúng vậy, ai sẽ tin cô?
Phó Lưu Âm bị những lời này khẽ đâm vào, ánh mắt cô không chịu sự kiểm soát của cô mà rơi xuống trên mặt Mục Kính Sâm, anh... quyết cũng không tin cô.
Nếu cô giải thích cũng vô ích, vậy cần gì phải lãng phí thời gian nữa chứ?
Lúc này cô tâm tâm niệm niệm nhớ về tình trạng của Phó Kinh Sênh bên kia. Phó Lưu Âm tối qua ngồi cả đêm trên mặt đất, cô đã sớm buộc mình tính tới điều tệ nhất trong những điều tệ nhất. Nếu Phó Kinh Sênh không thể gượng qua, chết rồi, thì cũng coi như là số của anh ấy đi?
Có điều nếu Phó Kinh Sênh chết là bởi vì bị Mục Kính Sâm cản trở, cô nhất định đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh.
"Tin cũng được, không tin cũng thế, mục đích của mọi người đều như nhau." Tay Phó Lưu Âm trái phải nắm vào nhau. Cô không tìm được người để dựa vào, chỉ có thể dựa vào bản thân, nắm chặt hai tay, cho mình một chút sức lực.
"Tôi đồng ý ly hôn. Thật sự, giấy thỏa thuận ly hôn của chúng tôi hẳn rất đơn giản mới phải, không có tài sản tranh chấp, không có con cái, lúc tới tôi tới mình tôi, lúc đi... Tôi vẫn đi mình tôi."
Bà Mục nhìn Mục Kính Sâm bên cạnh, "Luật sư sẽ đến ngay thôi."
Ánh mắt Phó Lưu Âm như cũ, nhìn về phía Mục Kính Sâm, "Có thể đem trả điện thoại lại cho tôi không?"
Người đàn ông lại không dao động, Phó Lưu Âm khẽ thở dài, "Được thôi, dù sao tôi mặc, dùng, đều là anh cho."
Mục Thành Quân đứng dậy, đi vào phòng bếp. Người giúp việc đứng ở một bên thấy thế, vội vàng đuổi theo, "Cậu Mục, cậu cần gì thế ạ?"
"Không cần."
Mục Thành Quân đi đến trước tủ lạnh, từ trong lấy ra bình nước, bàn tay chạm vào cái chai lạnh lẽo. Hắn ngẩng mắt lên trông ra, vừa lúc có thể nhìn thấy bóng dáng Phó Lưu Âm.
Cô một mình đứng ở kia, lúc này đây, không ai có thể đứng bên cô.
Cảm xúc của bà Mục đang bên bờ vực sụp đổ, ai cũng không dám làm bà kích động nữa. Lúc trước chỉ có Mục Kính Sâm cố chấp chống lại, ai cũng biết anh và Phó Lưu Âm không qua được cái hố này, nhưng anh lại cố tình cương muốn chống lại, cho nên mới sẽ có những hậu quả sau đó.
Nước lạnh băng lăn qua trong cổ họng, đầu lưỡi Mục Thành Quân đưa qua chỗ khóe môi.
Lúc xuất viện, bà Mục liền gọi điện thoại cho luật sư, bảo ông ta mau lại đây.
Người đàn ông uống số nước còn lại rồi để sang bên cạnh, mới vừa nhấc chân đi ra ngoài liền thấy luật sư tới.
Thấy bà Mục ra thế này, luật sư thăm hỏi bà vài câu trước, bà Mục lắc lắc đầu, nói: "Tôi không có trở ngại gì, giấy tờ mang đến chưa?"
"Mang đến rồi ạ, đây là giấy thỏa thuận ly hôn đã soạn thảo xong." Luật sư từ trong túi công văn lấy ra một tệp giấy tờ.
Bà Mục chỉ chỉ Phó Lưu Âm phía đối diện, "Đưa cho nó đi."
Luật sư nghe theo, đưa giấy tờ tới cho Phó Lưu Âm. Cô lật thẳng tới tờ cuối cùng, "Có bút không?"
"Cô không cần xem kỹ lại sao?"
"Không cần."
Bà Mục nhìn Phó Lưu Âm ngồi xổm xuống. Cô để giấy tờ lên bàn trà, luật sư đưa bút ký tên tới tay cô, cô viết ngay ngắn tên mình lên.
Tầm mắt Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm cô phác ra từng nét bút. Anh trước kia nghĩ trường hợp này quá mức đơn giản, hoàn toàn không ngờ tới lúc chân chính đối mặt lại đau khổ hơn bất cứ lúc nào.
Phó Lưu Âm ký xong, bà Mục lúc này mới nói: "Phó Lưu Âm, theo lý thuyết nhà họ Mục chúng tôi nên cho cô một số tiền, nhưng số tiền này, tôi sẽ không cho cô. Tôi không đời nào cho cô dùng tiền nhà họ Mục để đi cứu anh cô, đi khơi thông quan hệ giúp hắn."
"Được." Phó Lưu Âm buông bút ký tên ra.
Trái tim của bà Mục cuối cùng cũng yên định rồi, "Cô có thể đi rồi."
"Tôi có một yêu cầu cuối cùng."
Mục Kính Sâm không khỏi nhìn cô, tầm mắt Phó Lưu Âm cũng rơi xuống trên mặt anh.
Bà Mục người nào mà chưa từng thấy qua, chung quy cũng là con dâu nhà họ Mục, nếu một chút đồ cũng không cần, sau này cô ta dựa vào cái gì mà sống chứ?
"Yêu cầu gì?"
Lòng bà đã quyết định sẽ không cho Phó Lưu Âm một đồng, bà nghĩ đến Phó Kinh Sênh là hận đến ngứa răng.
"Để tôi nhìn Mục Kính Sâm ký tên, tôi muốn chính mắt nhìn thấy. Thủ tục ly hôn cũng xin các người đi làm sớm, đến lúc đó nếu có thể đưa cho tôi một bản giấy chứng nhận ly hôn thì càng tốt."
Bà Mục để tay lên bả vai Mục Kính Sâm. Ý tứ trong lời nói của Phó Lưu Âm rất rõ ràng, cô ta đây là đang sợ cô ta ký tên mà Mục Kính Sâm lại không chịu ký sao? Cô ta bức thiết muốn ly hôn, e là ai cũng đều thấy được.
Mục Kính Sâm lấy tệp giấy tờ kia lại, quét mắt tỉ mỉ. Giấy thỏa thuận ly hôn này với Phó Lưu Âm mà nói, không có chút nào công bằng, nhưng cô lại cũng không thèm nhìn mà ký luôn.
Người đàn ông hơi giương tầm mắt lên, "Phó Lưu Âm, em thật sự cái gì cũng không cần sao?"
"Nghe ý của sếp Mục, có phải thấy tôi như vậy rất hiếm khi được thấy không? Muốn cho tôi một số tiền sao?"
Bà Mục nhíu mày, "Kính Sâm, con..."
Mục Kính Sâm cầm lấy bút trên bàn, lưu loát ký tên của mình.
Gánh nặng trong lòng bà Mục được cởi bỏ. Lăng Thời Ngâm vẻ mặt vui mừng càng là giấu cũng giấu không được. Mục Thành Quân trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mà Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm, bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng đều trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng. Bà Mục cầm lấy giấy thỏa thuận ly hôn từ trong tay anh, đưa cho luật sư bên cạnh, "Bây giờ đi làm luôn đi."
"Vâng."
Luật sư bước nhanh ra ngoài. Phó Lưu Âm không còn lời gì để nói, "Tôi đi thu dọn vài bộ quần áo, cái này vẫn có thể chứ?"
Cô không muốn vào thời điểm nghèo túng như vầy, dù không có nhà để về, cả khi bất đắc dĩ phải đến cậy nhờ người khác mà cả một bộ quần áo tắm rửa cũng không có.
Phó Lưu Âm xoay người lên lầu; bọn họ không nói lời nào, cô coi như đã đồng ý.
Cô lúc này chỉ có thể làm mặt dày.
Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm bóng dáng cô lên lầu. Mục Kính Sâm đứng dậy, bà Mục nhịn không được lên tiếng, "Kính Sâm, con đi làm cái gì?"
"Không có gì."
Lăng Thời Ngâm cười cười, an ủi bà Mục vài câu, "Kính Sâm là sợ cô ta lấy thứ gì không nên lấy thôi. Mẹ, bọn họ cũng ly hôn rồi, mẹ cũng có thể yên tâm được rồi."
Phó Lưu Âm quay lại phòng. Tối hôm qua, người làm đã thu dọn phòng ngủ, nhưng chỗ bị lửa ám khói thành nơi cháy đen vẫn chưa kịp sửa chữa. Bàn trang điểm bị thiêu hủy sớm không còn hình dạng, trên giường cũng trống không.
Cô đi vào phòng cất quần áo. Thật ra chẳng cần cố mà thu dọn, cái đêm Mục Kính Sâm muốn đưa cô đi đó, cô cũng đã xếp quần áo vào chiếc va li da.
Phó Lưu Âm xách va li da đi ra, nhìn thấy Mục Kính Sâm đi vào phòng. Phó Lưu Âm đi đến trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra.
Từ bên trong cô lấy ra một cái thẻ, Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm bóng dáng cô. Phó Lưu Âm một tay xách theo vali da, cô xoay người đi đến trước mặt Mục Kính Sâm, "Đây là cái thẻ của anh tôi."
Có chút lời nói, Phó Lưu Âm cũng nói không được, số tiền chung quy dính máu, còn là dính máu của Mục Triều Dương. Phó Lưu Âm run rẩy giơ tay ra, để nó vào lòng bàn tay Mục Kính Sâm.
Anh như thể cầm củ khoai lang phỏng tay, cúi đầu nhìn, càng cảm thấy phỏng tay, Mục Kính Sâm lại càng là bóp chặt.
Anh còn một nguyên nhân không thể tiêu tan, chỉ sợ là cái này chăng?
Tiền mua cái mạng Mục Triều Dương, cuối cùng lại là tiền phòng mạng Phó Kinh Sênh để lại cho Phó Lưu Âm, trên đời này chính là có sự trùng hợp như vậy, còn tràn ngập châm chọc!
Phó Lưu Âm muốn đi. Người đàn ông che trước mặt cô, "Số tiền này không phải anh em để lại cho em sao?"
"Số tiền này không phải của tôi."
"Em đưa tiền này cho tôi, là có ý gì?" Mục Kính Sâm lạnh lùng lên tiếng, cúi đầu nhìn cái thẻ, đáy mắt hơi đỏ lên, thực sự đã bị kích thích.
Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, cô cũng không biết nên nói thế nào, sợ nói tầm bậy tầm bạ lại kích thích đến Mục Kính Sâm."Tôi chỉ là cảm thấy không phải đồ của tôi, tôi không thể mang đi."
"Nếu đến giờ tôi vẫn không biết ba tôi đã chết thế nào, em lại vô tình được số tiền này, Phó Lưu Âm, trong lòng em có còn nghĩ vậy không?" Khẩu khí Mục Kính Sâm càng lúc càng lạnh."Em không dám lấy, là bởi vì em biết đây là tính mạng của ba tôi đổi lấy!"
"Không, dù không có những chuyện khác, tôi chỉ đơn thuần mà được số tiền này, tôi cũng sẽ không mang đi. Mục Kính Sâm, tôi biết tiền của anh ta là như thế nào mà có..."
Hai người tranh luận, Phó Lưu Âm muốn mau rời khỏi, "Xin nhường đường."
Mục Kính Sâm giơ cánh tay lên, ném tấm thẻ kia vào mặt Phó Lưu Âm. Một góc của tấm thẻ văng trúng mũi cô, đau tới nỗi mũi cô lập tức đau xót, Phó Lưu Âm nhắm nghiền hai mắt. Những lời nào không mang theo chút nào cảm tình này nọ của Mục Kính Sâm trong khoảnh khắc hạ xuống.
"Số tiền này, tôi không cần, nhà họ Mục cũng không cần. Tôi cứ muốn em cầm đấy! Phó Lưu Âm, tôi muốn em vào lúc cùng đường, lúc không thể không động đến số tiền này, nghĩ đến Phó Kinh Sênh còn nợ một cái mạng. Mỗi một đồng em dùng đều dính phải máu, mang theo thịt; trừ phi máu của em đủ cứng, không động tới một xu! Phó Lưu Âm, tôi sẽ không đưa em thứ gì khác, tôi chỉ đưa tấm thẻ này, tôi sẽ xem em trong tình trạng không xu dính túi, có thể không động vào nó hay không!"
Cơ thịt trên mặt Phó Lưu Âm run rẩy, cô không mở mắt ra, bởi vì cô biết chỉ cần cô vừa mở mắt, nước mắt sẽ liền chảy theo ra.
Lỗ tai truyền đến tiếng người đàn ông bước ra. Phó Lưu Âm khó khăn mở to mi mắt, trong mắt mơ hồ rách nát, quả nhiên không thấy bóng dáng Mục Kính Sâm.
Phó Lưu Âm cúi đầu, nhìn thấy tấm thẻ kia ở bên chân. Cô khom lưng nhặt nó lên, sau đó cất lại vào túi lại. Phó Lưu Âm kéo va li hành lý, cái va li rất nhẹ, bên trong tổng cộng cũng chĩ mấy bộ quần áo tắm rửa. Lúc cô xuống lầu, những người kia còn ở đó cả. Phó Lưu Âm cảm thấy mỗi một bước chân của cô đều như là đạp lên mũi dao, nhưng còn biện pháp nào đâu, có đau nữa cũng phải chịu đựng mà đi qua không phải sao?
Trong cả cái nhà này, Lăng Thời Ngâm là vui mừng nhất. Bà Mục tuy đã đạt được mục đích mình muốn, nhưng chung quy tổn hại người lại cũng tổn hại mình; hơn nữa cả người bà hãy còn đắm chìm trong nỗi bi thương Mục Triều Dương đã uổng mạng, vẫn luôn không cách nào bứt ra.
Lăng Thời Ngâm hai tay nắm chặt xe lăn, cô ta cuối cùng cũng chờ được ngày này.
Bên ngoài không biết có bao nhiêu người muốn mạng Phó Lưu Âm, nhà họ Lăng chính là xông pha đi đầu.
Phó Lưu Âm đi đến dưới lầu, cũng không tạm biệt bất cứ người nào. Cô không nói được mấy lời dối trá sau khi ly hôn vẫn là bạn gì đó. Nhà họ Mục hận cô muốn chết, mà cô vói Mục Kính Sâm thì sao, chung quy cũng không thờ ơ được.
Cô không dừng lại, hai chân cứng đờ đi về trước theo bản năng. Tới chỗ huyền quan, Phó Lưu Âm khom người xuống.
Cô mở tủ giày ra, bên trong để giày của cô, Phó Lưu Âm lấy ra một đôi giày thể thao màu trắng.
Hết thảy việc này, Mục Kính Sâm đều xem thấy vào mắt, anh không đuổi theo gì, không như bất cứ những lần trước kia – mạnh mẽ giữ cô lại nhà họ Mục.
Bà Mục cố hết sức mà đứng dậy, "Lão Nhị, mẹ mệt, con dẫn mẹ lên nghỉ đi."
Cổ họng anh gian nan nuốt xuống, "Vâng."
Mục Kính Sâm đỡ bà Mục đứng dậy, hai người đi về phía đầu cầu thang. Phó Lưu Âm đẩy cửa lớn ra, chuẩn bị đi ra ngoài. Cô cố nén suy nghĩ xúc động muốn quay đầu lại nhìn một cái, lực trong tay buông lỏng, cửa từ từ bật trở về.
Phó Lưu Âm nhân cơ hội đóng cửa mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại chỉ thấy bóng dáng Mục Kính Sâm và bà Mục lên lầu.
Đây là cái nhìn cuối cùng của cô, cái nhìn thuộc về toàn bộ người đàn ông này.
Phó Lưu Âm xách theo va li hành lý cũng không quay đầu lại mà đi.
Phó Kinh Sênh bên kia sống chết chưa biết, có vẻ như cô không nên giữ quá nhiều bi thương ở nơi này.
Trong phòng khách liền chỉ còn hai người Lăng Thời Ngâm và Mục Thành Quân. Mục Thành Quân đứng dậy, từ trên cao liếc nhìn xuống Lăng Thời Ngâm một cái, "Phó Lưu Âm nên hay không nên, nếu cô ấy đã rời khỏi nhà họ Mục, nhà họ Lăng từ nay về sau không được tìm cô ấy gây phiền toái, biết chưa?"
Lăng Thời Ngâm có thế nào cũng không ngờ Mục Thành Quân sẽ mở miệng như vậy, cô ta đương nhiên không cam lòng, "Thành Quân, Phó Lưu Âm với anh lại chẳng có quan hệ gì, anh hà tất như vậy chứ?"
"Cô chỉ cần nhớ lời tôi nói là được. Lăng Thời Ngâm, trước kia tôi lần lượt dung túng mặc kệ cô, chuyện của nhà họ Mục với anh em Phó Kinh Sênh coi như đã qua, nếu bị tôi biết cô ngầm tìm Phó Lưu Âm gây phiền toái, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Lăng Thời Ngâm thẹn quá thành giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, "Nợ của nhà họ Mục tính xong rồi, nhưng nợ của nhà họ Lăng em còn nhớ rõ đó."
"Nếu cô dám tìm cô ấy gây phiền toái thì tôi sẽ không hạ thủ lưu tình với cô nữa. Lần này không phải là hù dọa cô, Lăng Thời Ngâm, cô đừng để lúc đó hối hận cũng không kịp."
Cánh Lăng Thời Ngâm run run. Thần sắc của Mục Thành Quân làm người ta sợ hãi, những lời ác độc của hắn từ trước đến giờ thì đều không phải để hù dọa cô ta.
"Mục Thành Quân, em mới là vợ anh!" Lăng Thời Ngâm không thể nhịn được nữa, nhẹ giọng giận dữ hét."Cô ta là gì? Vợ hợp pháp của anh là em!"
"Hừ!" Mục Thành Quân khom lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta một cái."Ai cũng biết cô là mợ cả nhà họ Mục, bên cạnh tôi cũng cần có một thân phận như vậy. Nhưng mà, cô chẳng khác nào một con rối không có máu thịt, nếu là con rối thì đừng vọng tưởng làm gì."
"Tôi không phải cái gì con rối, tôi là người!"
Mục Thành Quân hai tay để trên tay cầm xe lăn, "Phải, cô không phải con rối, bởi vì thuộc hạ của cô còn có một đám rối nhóc, bọn chúng sẽ thay cô đi làm chuyện cô muốn làm, phải không?"
Lăng Thời Ngâm cắn chặt răng, Mục Thành Quân sau khi đứng dậy thì vứt cô ta lại, lên lầu.
—
Phó Lưu Âm đi ra khỏi nhà họ Mục, một chiếc xe chạy về phía cô. Phó Lưu Âm nhìn chăm chú nhìn kỹ, cũng nhận ra chiếc xe kia.
Hốc mắt cô ửng đỏ. Hứa Tình Thâm dẫm chân phanh xe dừng lại. Cô ấy đi xuống xe, sau đó cầm lấy va li hành lý trong tay Phó Lưu Âm, "Đi, lên xe trước đã."
Cổ họng Phó Lưu Âm hơi nghẹn, cô ngồi vào trong xe. Hứa Tình Thâm để đồ vào cốp sau. Quay lại ghế lái, Hứa Tình Thâm đóng cửa xe lại.
Cô ấy nhìn mắt Mục gia trước mặt, Phó Lưu Âm coi như cũng kiên cường, cứ thế mà ra đi, lại chẳng gào khóc. Hứa Tình Thâm khẽ thở dài, "Chúng ta đi thôi."
"Sao chị ở đây?"
"Hôm qua tài xế đưa em tới bệnh viện, lại thấy em bị Mục Kính Sâm mang đi, sao chị có thể yên tâm?"
"Chị vẫn luôn ở đây sao?"
"Ừm, hôm nay chị nghỉ, sáng sớm chị liền tới đây."
Phó Lưu Âm vành mắt lại đỏ, Hứa Tình Thâm cầm bàn tay cô, "Anh em phẫu thuật vẫn xem như là thành công, ít nhất là bảo vệ được cái mạng, nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói tỷ lệ có thể là 30. Âm Âm, em phải chuẩn bị tốt tâm lý."
"Cấp cứu được rồi phải không?"
"Coi như vậy đi."
Vẻ mặt Phó Lưu Âm hơi thả lỏng, "Vậy là tốt rồi, bảo vệ được tính mạng là tốt rồi, đây đã là kết quả tốt nhất."
Hứa Tình Thâm chạy xe ra ngoài, tầm mắt cô nhìn kính chiếu hậu, thấy có một chiếc xe đang đi theo.
Cô tăng tốc nhanh hơn, chiếc xe kia cũng tăng tốc giống vậy. Hàng mày đẹp của Hứa Tình Thâm nhíu lại, ôm cua theo đàng trước.
Trong tầm mắt Phó Lưu Âm, tòa nhà Mục gia kia đã hoàn toàn biến mất.
Cô nắm chặt dây an toàn trước người, "Chị, lúc trước khi rời Tưởng tiên sinh, chắc chắn rất khó chịu đúng không?"
Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, nhìn cô, "Còn hơn cả khó chịu, thực sự là đau đớn muốn chết. Nhưng không sao, Âm Âm, những việc này đều sẽ là quá khứ."
Phó Lưu Âm gật đầu, "Ừm, chị nói đúng, đều sẽ là quá khứ."
Chiếc xe dọc đường vẫn đi theo, Hứa Tình Thâm rất cẩn thận mà chạy về phía trước. Sau khi rời khỏi Mục gia, bốn phía xe cũng càng lúc càng nhiều, chiếc xe kia nhìn chung quanh, sau đó không đi theo nữa.
—
Lăng Thời Ngâm một mình ngồi trong phòng khách Mục gia. Khi tiếng chuông di động vang lên, cô ta nhìn màn hình biểu hiện một dãy số không lưu tên, nhưng cô ta biết đối phương là ai.
Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân làm tức giận không nhẹ, cô ta thở sâu, nghĩ thầm bên này vẫn còn có thể cho cô ta một tin tức tốt.
"Alo."
"Alo, mợ cả."
Tầm mắt Lăng Thời Ngâm nhìn phía đầu cầu thang, xác định không có ai, lúc này mới nói: "Thế nào?"
"Mợ cả, không có cơ hội xuống tay ạ."
"Có ý gì?" Lăng Thời Ngâm kích động mà dùng tay đấm vào tay cầm xe lăn."Anh mới từ bên này đi ra, anh lại nói với tôi không có cơ hội xuống tay?"
"Tôi vẫn chưa lại gần cô ta thì cô ta đã lên xe của Tưởng phu nhân rồi."
"Hứa Tình Thâm?"
"Phải."
Nhắc tới đến tên này, Lăng Thời Ngâm cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Phế vật! Lên xe Hứa Tình Thâm thì sao, chẳng lẽ anh cũng không dám động cô ta?"
"Mợ cả, giới chúng tôi đây cũng có người và việc phải kiêng kị, không phải với ai cũng có thể ra tay được."
Ý của người đàn ông lại hết sức rõ ràng, Phó Lưu Âm tuy từ nhà họ Mục đi ra, nhưng bởi vì cô lên xe của Hứa Tình Thâm, cho nên không thể động vào.
"Anh xác định là Hứa Tình Thâm?"
"Người thì tôi chỉ được một bên mặt..."
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, tức giận đến đau cả ngực,
"Một bên mặt mà anh đã sợ? Làm anh sợ tới mức không ra tay được có phải không?"
"Mợ cả, biển số xe kia vừa nhìn là hiểu ngay mà! Đại ca chúng tôi đã thông báo, nhìn thấy biển số xe JS1111 thì chúng tôi không những không được động vào, mà còn phải đi đường vòng. Đó là Tưởng tiên sinh tự mình xuống lệnh, ai dám động Tưởng phu nhân, anh ta có thể diệt sạch không chừa một ai."
← Ch. 315 | Ch. 317 → |