Tiểu sư muội
← Ch.303 | Ch.305 → |
Phó Lưu Âm kéo tay Mục Kính Sâm xuống.
"Được, em tin."
"Đương nhiên phải tin anh, trên đời này, cũng chỉ có anh sẽ không lừa em."
"Ai nói." Phó Lưu Âm nhịn không được cười nói."Em mới không tin ấy."
Rồi cô ngồi thẳng người, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em xuống xe, một lát phải vào học."
Phó Lưu Âm đẩy cửa xe đi xuống. Mục Kính Sâm nhìn bóng dáng cô đi xa. Phó Lưu Âm đi vào sân trường. Tờ thông báo về Diệp Thiệu Dương kia vẫn chưa được tháo xuống, cô đứng ở đó nhìn.
"Âm Âm."
Hai cô bạn cùng lớp đi tới.
"Cậu đi học à."
Phó Lưu Âm lấy lại tinh thần."Ừm, phải."
Cô nhìn bốn phía, không phát hiện thấy bóng dáng Triệu Hiểu.
"Triệu Hiểu đâu?"
"Sáng sớm cậu ấy đã ra khỏi ký túc xá rồi, nói là muốn tới trường sớm để xem sách."
"Âm Âm!" Một cô bạn trong đó kéo Phó Lưu Âm."Thực sự xin lỗi, bọn tớ đều hiểu lầm cậu."
"Sao vậy?"
"Lúc trước... Bọn tớ còn bất bình thay Triệu Hiểu, nhưng bọn tớ căn bản không ngờ chuyện này đều là thầy Diệp làm tất cả."
Phó Lưu Âm cười khẽ: "Không sao đâu."
Cô từ trước đến giờ cho rằng thanh giả tự thanh, nhưng nếu không phải Mục Kính Sâm khăng khăng muốn làm chuyện này cho rõ ràng, hơn nữa còn công bố với mọi người, thì như vậy, ngoài Triệu Hiểu và Hàn Cạnh ra, trong mắt người khác, Phó Lưu Âm sẽ thành một kẻ tranh cướp bạn trai của người khác, hơn nữa không biết tới liêm sỉ là gì rồi?
Đi vào lớp, Phó Lưu Âm thấy Triệu Hiểu ngồi ở chỗ đầu, cô chụp bả vai Triệu Hiểu.
Triệu Hiểu quay đầu lại nhìn, mặt hơi thừ ra.
"Âm Âm, cậu đến rồi."
"Ừm, tớ nghe nói sáng sớm cậu đã tới rồi."
"Phải." Triệu Hiểu nắm chặt sách giáo khoa trong tay."Bây giò tớ mới phát hiện, mình trước kia kéo dài bài tập không làm quá, tớ muốn làm hết lại."
"Triệu Hiểu, cậu đừng như vậy, bảo trọng thân thể của mình trước mới quan trọng đó."
"Tớ không sao, tớ ổn lắm." Triệu Hiểu nắm cổ tay Phó Lưu Âm."Âm Âm, tóm lại... Thực sự xin lỗi, lại muốn nói cám ơn cậu."
"Cậu không cần nhiều lời, tớ hiểu."
Rất nhanh, tiếng chuông vào học vang lên, Triệu Hiểu xoay người sang chỗ khác.
Phó Lưu Âm phát hiện, trải qua chuyện này, Triệu Hiểu có chút thay đổi. Trước kia Triệu Hiểu ríu ra ríu rít luôn nói không dứt, cô trước nay chưa từng thấy dáng vẻ an tĩnh như vầy của Triệu Hiểu. Cô ấy nói với Phó Lưu Âm, cô ấy thấy rất có lỗi với ba mẹ, nhất thời hồ đồ, thiếu chút nữa đã hoàn toàn buông thả bản thân.
Hiện tại cô ấy chỉ muốn học kiến thức chuyên ngành cho giỏi, cô muốn thời gian mau mau mau mau trôi qua, tốt nhất là có thể tốt nghiệp ngay, hiện tại khắp trong đầu cô ấy đều muốn rời trường, nhanh kiếm tiền.
Phó Lưu Âm không biết nên khuyên cô ấy thế nào, cô chỉ cảm thấy rất khó chịu, cô sợ trong lòng Triệu Hiểu sẽ có bóng ma.
—
Nhà họ Mục.
Buổi tối, người một nhà ngồi trước bàn ăn. Lăng Thời Ngâm dạo này gầy ốm kinh khủng, tay cầm đũa chỉ còn lại có da bọc xương.
Phía đối diện, Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm vừa nói vừa cười mà ăn cơm, mỗi câu mỗi chữ Phó Lưu Âm nói đều như kim châm khiến cô ta khó chịu.
Phó Lưu Âm vẻ mặt càng phấn khởi, Lăng Thời Ngâm càng cảm thấy mình bi thảm.
Ăn xong cơm chiều, Mục Thành Quân cũng không làm sao để ý cô ta, Lăng Thời Ngâm vừa định bảo người ta đưa mình lên lầu thì nhìn thấy một người giúp việc từ ngoài đi vào.
"Cậu hai, bên ngoài có người muốn gặp cậu."
"Người nào?"
"Là cô Nguyễn, còn dẫn theo một người khách khác nữa ạ."
Mục Kính Sâm ngồi xuống sô pha, vẻ mặt không có thay đổi gì lớn.
"Cho cô ấy vào đi."
"Dạ."
Phó Lưu Âm không biết cô Nguyễn này là ai, cô ngồi xuống cạnh Mục Kính Sâm. Không lâu sau, có hai cô gái trẻ đi vào.
Một người trong đó thật ra cô lại có chút ấn tượng, chỉ là nghĩ không ra đã gặp ở đâu.
"Sư huynh."
Đến khi người phụ nữ mở lời, Phó Lưu Âm lúc này mới nhớ lại, ngày ấy mình với Mục Kính Sâm cùng ra ngoài dùng cơm, lúc anh đẩy ngã cô muốn thân thiết, chính là bị vị tiểu thư họ Nguyễn này vừa lúc đụng phải.
"Bác gái, đã lâu không gặp ạ." Cô gái đi tới trước, đem hộp quà trong tay đưa cho bà Mục."Đây là một chút tâm ý, gửi tới bác ạ."
"Con xem con kìa, người tới thì tốt rồi, còn đưa cái gì nữa?" Bà Mục hiển nhiên cũng quen cô ta, bà ta nhận hộp quà, bảo cô ta ngồi.
Nguyễn Noãn kéo cô gái bên cạnh.
"Đây là bạn thân của con ạ, con vừa lúc có hẹn cậu ấy nói chuyện, đợi lát nữa cậu ấy còn phải đưa con về, nên con đưa cô ấy tới luôn ạ."
"Chào Mục phu nhân, con là Lục Lan Hân ạ."
"Chào con, mau ngồi đi." Bà Mục gọi người làm mang trà lên."Đúng rồi, đã dùng cơm chiều chưa?"
"Dùng rồi ạ."
Mấy người ngồi xuống, Nguyễn Noãn nhìn về phía Phó Lưu Âm bên cạnh Mục Kính Sâm.
"Sư huynh, lần trước gặp anh cũng chưa nói chuyện được với ann bao nhiêu, anh thật là, kết hôn cũng không cho bọn em biết một tiếng. Tiểu Tam, Tiểu Ngũ bọn họ biết không?"
"Kết hôn là chuyện của anh với Âm Âm, có gì mà phải thông báo với mấy người chứ?"
Nguyễn Noãn nghe thế, sắc mặt chung quy có chút khó coi. Bà Mục đã quen với bộ dáng này của con trai, nhưng đối phương tốt xấu cũng là nữ mà.
"Kính Sâm, sau này con làm rượu mừng, mấy sư huynh sư muội của con mà có thể không mời sao? Nguyễn Noãn nói cũng không sai, nếu thành gia, luôn phải báo trước một tiếng."
Mục Kính Sâm hoàn toàn không nghe vào lời bà Mục nói, ánh mắt anh nhìn thẳng Nguyễn Noãn.
"Sao em lại nghĩ tới anh mà tới đây?"
"Muốn nhờ anh giúp đỡ đó."
Mục Kính Sâm bật cười: "Được rồi, có chuyện gì mà Nguyễn đại tiểu thư không giải quyết được?"
"Em không muốn phiền đến người nhà." Nguyễn Noãn vẻ mặt nghiêm túc."Sư huynh, em muốn mở mấy quán chi nhánh, nhưng có chút thủ tục cứ bị xếp xó không làm được, em muốn nhờ anh giúp đỡ."
"Loại chuyện này, hẳn là em nên đi tìm ba em."
"Em tìm ông ấy làm gì chứ?" Nguyễn Noãn giễu lạnh một tiếng."Em đây còn không bằng chẳng làm chuyện này, như thế chẳng chứng minh được gì."
"Nguyễn Noãn, em là phụ nữ, đừng khoe sức như vậy."
Ánh mắt người con gái nhìn thẳng chằm chằm vào Mục Kính Sâm.
"Sư huynh, anh cho em thẳng một câu đi, anh là giúp hay là không giúp?"
Lăng Thời Ngâm ngồi ở xe lăn, rất có hứng thú mà xem màn này. Bà Mục tiếp lời: "Kính Sâm, cái này cũng không phải chuyện khó gì."
Lục Lan Hân ngồi bên Nguyễn Noãn, cô ta là tạm thời bị kéo tới, trước đó cũng chưa từng tiếp xúc nhà họ Mục. Tầm mắt cô ta hướng về phía trước, nhìn thấy Lăng Thời Ngâm. Bộ dạng hiện giờ của Lăng Thời Ngâm thật sự không thể nói là xinh đẹp. Lục Lan Hân cũng không quen cô ta. Ánh mắt lướt qua sườn má người phụ nữ, liền thấy Mục Thành Quân ngồi ở sô pha. So với Mục Kính Sâm, Lục Lan Hân lại thích diện mạo như Mục Thành Quân hơn. Người đàn ông mặc quần áo ở nhà đơn giản, nhưng nhìn ra được là người thích tập luyện, mỗi một cơ bắp đều ấn giấu lờ mờ dưới lớp vải mỏng, lại còn mang theo một loại mê hoặc không gọi tên được.
Lăng Thời Ngâm thu hồi tầm mắt, lơ đãng nhìn về phía trước mắt, lại thấy được ánh mắt Lục Lan Hân đang yên lặng nhìn chăm chú một chỗ. Cô ta theo tầm mắt Lục Lan Hân nhìn lại, lại thấy được người đàn ông của mình.
Lăng Thời Ngâm trong lòng đột nhiên rơi lộp bộp, cô ta buông bàn tay đang nắm chặt ra, sờ sờ mu bàn tay Mục Thành Quân.
"Ông xã."
Mục Thành Quân nhìn cô ta: "Sao vậy?"
"Không sao." Lăng Thời Ngâm cười cười, bắt lấy tay Mục Thành Quân.
Lục Lan Hân nghe thấy hai chữ "ông xã", vẻ kinh ngạc trong mắt giấu cũng giấu không được. Mục Thành Quân thấy được vẻ mặt của người phụ nữ, loại tâm tư này của người phụ nữ trẻ, hắn một chút đã đoán ra được.
Tóm lại là cảm thấy không có khả năng, con người như hắn, sao lại có một người vợ tàn phế? Từ sau khi bị liệt, Lăng Thời Ngâm liền trở nên nhạy cảm vô cùng, cô ta luôn cảm thấy phụ nữ đều muốn câu Mục Thành Quân đi. Đặc biệt là người này, trong mắt Lục Lan Hân chỉ còn thiếu viết rõ, cô ta cảm thấy hứng thú với người đàn ông này.
Bên cạnh, Mục Kính Sâm đã đồng ý chuyện của Nguyễn Noãn, Nguyễn Noãn vui vẻ không thôi, "Sư huynh, hôm nào em mời anh dùng cơm."
"Không cần, hàng ngày anh vẫn có cơm ăn."
Tầm mắt Mục Kính Sâm hướng sang bên cạnh, đề tài như vậy, Phó Lưu Âm dĩ nhiên không chen vào được một câu.
"Anh!" Người đàn ông bắt chéo chân dài, nhìn về Mục Thành Quân phía đối diện."Phương diện này, anh hẳn mạnh hơn nhiều so với em, anh giúp em bận này đi, tìm người đánh tiếng hỏi thăm."
Loại chuyện này trong mắt Mục Thành Quân căn bản chẳng được tính là chuyện, hắn hơi gật đầu, cất giọng nói gợi cảm: "Được."
Nguyễn Noãn có chút mất mát, nhưng Lục Lan Hân bên cạnh trong mắt lại sáng ngời. Gương mặt cô ta vui mừng: "Thế này tốt rồi, có người giúp sự tình nhất định sẽ rất thuận lợi."
Mục Thành Quân kinh nghiệm tình trường, người phụ nữ trong mắt bao hàm mấy loại ý tứ, hắn đều có thể đoán được rành mạch.
"Phải, qua mấy ngày là có thể có tin tức."
Lục Lan Hân đưa tay đẩy Nguyễn Noãn.
"Hỏi danh thiếp đi, như vậy, hai người liên hệ cũng tiện."
"Ừ."
Nguyễn Noãn để ý là Mục Kính Sâm, nhưng chuyện này quả thật đã lửa sém lông mày rồi, người ta chịu giúp đỡ cũng là không tệ rồi.
Mục Thành Quân móc danh thiếp ra. Nguyễn Noãn có chút thất thần, không đưa tay ra nhận, Lục Lan Hân thấy thế, đứng dậy định đón lấy danh thiếp.
Lúc này Lăng Thời Ngâm đột nhiên đập tay Lục Lan Hân xuống, vừa lúc đập ngay mu bàn tay người phụ nữ, âm vang "chát" vang dội vô cùng, thật như thể đánh mạnh cô ta một cái.
Lục Lan Hân bị dọa sợ, giật mình mở to mắt nhìn Lăng Thời Ngâm.
Tất cả mọi người ngồi trong phòng khách đưa tầm mắt về phía Lăng Thời Ngâm.
Nguyễn Noãn nhăn chặt mày: "Thế này... Làm gì vậy?"
Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn của mình, cô ta chắn trước chân Mục Thành Quân, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm về phía Lục Lan Hân.
"Anh ấy đã lập gia đình rồi, cô vọng tưởng có chủ ý với anh ấy, đừng tưởng trong lòng cô có tâm tư đó mà tôi không biết!"
Sắc mặt Lục Lan Hân hơi thay đổi, xấu hổ ngồi trên sô pha, vẫn không nhúc nhích.
Bà Mục vội thấp giọng mắng một tiếng: "Thời Ngâm, con làm gì vậy hả?"
Chung quy người tới là khách, Lăng Thời Ngâm ra như này quả thực không thể nói lý được.
Tầm mắt Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục Lan Hân như cũ, không nhúc nhích.
"Cô ta mới rồi nhất định là nhìn Thành Quân chằm chằm, hai mắt đều chẳng dời! Ý đồ đầy trong bụng viết cả trên mặt cô ta!"
Sắc mặt Lục Lan Hân càng khó coi hơn chút, dù sao da mặt mỏng. Sau khi Lăng Thời Ngâm vừa nói như vậy, cô ta vội lắc đầu biện bạch: "Không có, tôi chỉ là muốn lấy danh thiếp thôi."
"Thôi đi!" Lăng Thời Ngâm giương cao âm điệu, nói."Danh thiếp của chồng tôi, dựa vào cái gì mà cho cô?"
"Được rồi!" Mục Thành Quân nhìn trò khôi hài trước mắt, thực sự là mang tai mang tiếng. Hắn chụp bả vai Lăng Thời Ngâm."Thời Ngâm, đừng nhạy cảm quá, anh chỉ đưa cô ấy danh thiếp thôi."
"Không được!" Lăng Thời Ngâm quả quyết cự tuyệt."Dựa vào cái gì mà cho cô ta?"
Phó Lưu Âm cũng không ngờ Lăng Thời Ngâm sẽ có thái độ như thế này, ngày thường cô ta coi như là người cực có chừng mực. Lăng Thời Ngâm như thể bị chuyện gì kích động vậy.
"Thành Quân, thật sự cô ta có ý đồ với anh..."
"Mục phu nhân, bác tuyệt đối đừng hiểu lầm, con, con..." Lục Lan Hân nói đến đây, ủy khuất mà rớt nước mắt.
Nguyễn Noãn đè mu bàn tay Lục Lan Hân lại, sắc mặt cô ta không vui mà nhìn chằm chằm về phía Lăng Thời Ngâm.
"Mục phu nhân, bác nói xem, chuyện này có phải rất quá đáng không?"
"Các người biết cái gì, tâm tư cô ta, các người nhìn thấu được sao?"
Mục Thành Quân đứng dậy, giọng lạnh lùng, nói: "Đủ rồi!"
"A!" Nguyễn Noãn nhìn, miệng cười khẽ ra tiếng: "Anh Thành Quân, lúc trước hôn lễ của anh em không tham dự được, hoàn toàn không biết anh cưới mẫu phụ nữ gì, hôm nay vừa thấy..." Cô ta ngừng nói, không hề nói tiếp nữa.
Sắc mặt Lăng Thời Ngâm trắng như một tờ giấy. Phó Lưu Âm ngoan ngoãn không nói lời nào, cũng không bỏ đá xuống giếng. Hiện tại Lăng Thời Ngâm hoàn toàn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng cô ta tốt xấu cũng là con dâu nhà họ Mục, lúc này nhảy ra cũng không thích hợp.
Lục Lan Hân cảm thấy mình oan uổng nhất, cô ta xoa mu bàn tay ửng đỏ của mình, nhẹ giọng nói với Nguyễn Noãn: "Tớ đi trước vậy."
"Đi cái gì chứ?" Nguyễn Noãn tiến lên, đi thẳng tới trước mặt Mục Thành Quân."Anh Thành Quân, anh đưa danh thiếp cho em, em còn phải tìm anh giúp đỡ mà."
Mục Thành Quân đưa danh thiếp trong tay ra. Nguyễn Noãn nhận lấy danh thiếp. Quay lại cạnh Lục Lan Hân, cô ta liền kéo tay Lục Lan Hân, nhét danh thiếp vào lòng bàn tay cô ta.
"Cầm đi, sau này có chuyện cứ tìm anh ấy, anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ."
Phó Lưu Âm quan sát Nguyễn Noãn. Cô yên lặng nhìn, cô tin một chút cảm giác của mình cũng có thể nhìn ra được Nguyễn Noãn cũng không phải người đơn giản.
Lăng Thời Ngâm hận đến nghiến răng. Nguyễn Noãn cũng là lần đầu gặp chuyện như vậy. Dù sao Lục Lan Hân cũng là cô ta dẫn tới nhà họ Mục, nhưng Lăng Thời Ngâm lại như một con chó điên, thật sự là làm người ta khó chịu.
"Mục phu nhân, anh Thành Quân, sư huynh..." Ánh mắt Nguyễn Noãn hướng sang Phó Lưu Âm, cô ta nhìn thật sâu, không gọi Phó Lưu Âm một tiếng mợ hai nhà họ Mục hay gì đó, cô ta chỉ gật đầu với Phó Lưu Âm.
"Bọn con đi trước."
"Được."
Nguyễn Noãn dẫn Lục Lan Hân về. Hai người đi ra ngoài xong, Mục Thành Quân xoay người nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.
"Thế này cô vừa lòng chưa?"
"Trách em được sao? Anh đừng nói với em, anh không nhìn ra tâm tư người phụ nữ kia."
Bà Mục lắc lắc đầu, tức giận tới nỗi huyệt thái dương sinh đau.
"Thời Ngâm, con như vậy là oan uổng cho Lão Đại rồi. Chúng ta lúc ấy đều ngồi ở đây, chẳng qua chỉ là cho danh thiếp..."
"Lúc trước chưa cho danh thiếp, cô ta đã nhìn vào anh ấy chằm chằm!"
Mục Thành Quân cũng cảm thấy mất mặt, hắn xoay người muốn lên lầu. Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn đuổi theo trước một bước.
"Anh cũng chột dạ có phải không? Anh chỉ mong vậy chứ gì? Bây giờ cứ chờ người ta liên lạc với mình phải không?"
Phó Lưu Âm nhìn Lăng Thời Ngâm từng bước tìm đường chết, nhìn còn rất vui sướng.
Mục Thành Quân không thể nhịn được nữa, quay người lại chỉ chỉ cô ta.
"Không nói lý được!"
"Mục Thành Quân, anh cũng có tư tưởng đó phải hay không? Anh đừng làm bộ ra vẻ đạo mạo, tôi còn không rõ anh quá sao?"
Lăng Thời Ngâm hoàn toàn chọc giận Mục Thành Quân, hắn đột nhiên nhấc một chân đá vào xe lăn của Lăng Thời Ngâm, xe lăn phát ra tiếng loảng xoảng bị đẩy về phía sau. Mục Thành Quân hung dữ nói với cô ta: "Phải, tôi muốn ngủ với cô ta thì sao? Tôi bây giờ tìm cô ta ngay đây!"
Nói xong, người đàn ông thế mà nhấc chân đi ra ngoài.
← Ch. 303 | Ch. 305 → |