Truyện:Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 288

Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Trọn bộ 426 chương
Chương 288
Ngài Tưởng giúp đỡ
0.00
(0 votes)


Chương (1-426)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mục Thành Quân đi vào trong nhà, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

"Âm Âm, con còn chưa khỏe hẳn, gấp gáp tới trường làm gì?" Bà Mục ý bảo Phó Lưu Âm đi tới.

"Mẹ, mẹ nhìn không phải là con vẫn rất tốt đó sao? Khỏe như vâm."

Bà Mục kéo Phó Lưu Âm để cô ngồi vào bên cạnh, điện thoại của Mục Kính Sâm vang lên, anh nhìn về phía Phó Lưu Âm, nói: "Em cứ nói chuyện với mẹ đi, anh lên lầu."

"Vâng."

Mục Kính Sâm vội vàng đi lên lầu gọi điện thoại, khi Mục Thành Quân đi vào phòng khách, thấy bà Mục và Phó Lưu Âm đang nói chuyện.

"Mẹ."

"Lão Đại đã trở về."

Phó Lưu Âm nhìn nét mặt hắn, chào: "Anh cả."

Mục Thành Quân không đáp lại, hắn muốn lên lầu, lại bị bà Mục gọi lại: "Thành Quân."

"Có chuyện gì sao mẹ?"

"Kể từ ngày đó, mẹ chưa gặp Thời Ngâm, nó không sao chứ?"

"Cô ấy thì có thể có chuyện gì?" Sắc mặt Mục Thành Quân lạnh lùng."Chỉ là không muốn xuống lầu mà thôi."

Nhưng bà Mục lại không cho là như thế.

"Thành Quân, đã nhiều ngày rồi cơm nước đều là con đưa lên, có đôi khi buổi trưa con chạy về, có đôi khi nói Thời Ngâm ăn sáng đã no, cơm trưa không cần đưa lên. Có phải nó không sao thật hay không, mẹ lại không được biết..."

"Mẹ, cô ấy là vợ con, con có thể đối xử với cô ấy như thế nào chứ?"

Bà Mục thở dài, nhìn sang Phó Lưu Âm bên cạnh, có mấy lời bà cũng không tiện nói nhiều.

"Nếu tối nay đều ở nhà, để mẹ dặn nhà bếp làm thêm vài món ăn."

"Mẹ, con chỉ về thay quần áo, lát nữa còn phải ra ngoài." Mục Thành Quân nói xong lời này, đi lên lầu cũng không quay đầu lại.

Cũng không lâu sau, Phó Lưu Âm cũng trở về phòng, Mục Thành Quân thay quần áo xong xuống lầu, tới phòng bếp, cầm bữa cơm chuẩn bị riêng cho Lăng Thời Ngâm đi lên.

"Thành Quân, để lát nữa người giúp việc mang lên cho, còn có vài món nữa, cũng để Thời Ngâm nếm thử."

"Không cần..." Mục Thành Quân mở miệng từ chối."Bây giờ cô ấy đang đói bụng, ăn những món này là đủ rồi."

Bà Mục đứng ở cửa cầu thang, nhìn bóng dáng cậu con trai biến mất trong tầm mắt.

Người giúp việc còn bận rộn ở trong phòng bếp, một lát sau, Mục Thành Quân ra ngoài, bà Mục thấy trong lòng có gì đó bất an, sau khi lên lầu về phòng của mình, bà tìm chìa khóa dự phòng trên lầu ba.

Đi tới lầu ba, bà Mục đi tới trước cửa phòng ngủ chính, đầu tiên bà giơ tay lên gõ vào cánh cửa.

"Thời Ngâm?"

"Mẹ?" Bên trong truyền đến một thanh âm yếu ớt.

"Thời Ngâm, con có khỏe không?"

"Mẹ, cứu con với...."

Bà Mục vừa nghe lời này, bỗng nhiên thấy giật mình, bà biết đã xảy ra chuyện rồi, vội vàng lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào thì thấy Lăng Thời Ngâm nằm ở trên nền nhà.

"Thời Ngâm, con không sao chứ?"

Bà Mục tiến lên vài bước, thấy trên người Lăng Thời Ngâm đang đắp một cái thảm mỏng.

"Sao con lại ngủ trên mặt đất vậy?"

Lăng Thời Ngâm không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt.

"Thành Quân đâu? Anh ấy ra ngoài rồi sao?"

"Ừ, nó ra ngoài rồi."

"Mẹ, mẹ cứu con với."

Bà Mục muốn kéo cô ta lên, nhưng bà không đủ sức, chỉ có thể cố gắng nâng nửa người trên của Lăng Thời Ngâm dậy.

"Có phải Thành Quân làm con..."

"Mẹ." Hơi thở của Lăng Thời Ngâm không ổn định, nhìn qua là biết vô cùng mệt mỏi."Con rất đói."

Bà Mục nhíu mày, không khỏi nhìn xung quanh, bà nhìn thấy khay cơm tối đặt trên tủ đầu giường, đó là Mục Thành Quân tự mình mang lên, nhưng lại chưa hề được động tới.

"Con... Đã bao lâu con chưa ăn gì rồi?"

"Mấy ngày nay, bỗng nhiên con không được ăn nữa, vừa đói vừa khát, Thành Quân để con nhìn, anh ấy đổ sạch cơm canh đi." Lăng Thời Ngâm nói đến đây, cực kỳ bi thương, nước mắt lại tuôn rơi.

Bà Mục tức giận đến nỗi sắc mặt tái mét.

"Con cứ nằm tạm ở đây, mẹ đi gọi người giúp việc, phải đưa con lên giường trước đã."

"Thế nhưng Thành Quân..."

"Yên tâm, có mẹ ở đây, sau khi trở về nó cũng không dám làm gì con nữa." Bà Mục cẩn thạn đặt Lăng Thời Ngâm nằm xuống đất, bà vội đi xuống lầu, gọi hai người giúp việc lên.

Sau khi Lăng Thời Ngâm nằm trên giường, bà dặn người giúp việc đi lấy nước: "Lau sạch người cho mợ cả."

Bà Mục vào phòng thay quần áo cầm quần áo của Lăng Thời Ngâm ra, thấy bộ dạng này của Lăng Thời Ngâm, đương nhiên là bà không đành lòng, bà đã nói với Mục Thành Quân không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn không hề nghe lời.

Lăng Thời Ngâm thay quần áo sạch sẽ xong, yếu ớt dựa về phía thành giường, bà nói người giúp việc xuống lầu trước. Cơm nước đều lạnh, bà Mục định đứng dậy.

"Để mẹ bảo nhà bếp hâm lại cho con."

"Mẹ, không sao đâu, con ăn rau dưa là được, con sắp chết đói..."

Bà Mục nghe vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, bà cầm bát đũa lên, gắp thức ăn cho Lăng Thời Ngâm, bà định đút cho cô ta, nhưng Lăng Thời Ngâm đưa tay ra, nói: "Mẹ, để tự con cũng được."

Bà nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô ta tới xuất thần.

"Có phải là từ sau đêm đó, con không được ngủ? Cũng không được ăn một bữa cơm nào hay không?"

Lăng Thời Ngâm gật đầu, trong miệng ậm ừm mơ hồ.

Bà Mục ngồi ở mép giường, lồng ngực càng lúc càng bị cơn tức giận lấp đầy, Mục Thành Quân làm xằng làm bậy, sớm muộn cũng có ngày sẽ gặp chuyện không may.

"Thời Ngâm, ăn từ từ thôi."

Không lâu sau, Lăng Thời Ngâm đã ăn xong rồi, bà Mục lấy thêm cơm cho cô ta, rồi đưa chiếc khăn mặt cho cô ta.

"Thời Ngâm, tại sao Lão Đại lại đối xử với con như vậy? Gần đây cũng không xảy ra chuyện gì, nó làm vậy là thế nào?"

Lăng Thời Ngâm dựa vào đầu giường, cầm khăn lau mặt, sau đó kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước.

"Mẹ, lẽ nào mẹ đã quên rồi sao? Hôm đó Lão Nhị đã đối xử với con như nào?"

Bà Mục nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

"Chuyện đó thì có liên quan gì tới Lão Nhị?"

"Nhìn dáng vẻ của cậu ta, thực sự cho rằng con đã gây ra chuyện tổn thương tới Phó Lưu Âm, nhưng thực sự là con oan uổng, con cũng không nghĩ tới từ sau đêm đó, Thành Quân chẳng quan tâm tới con nữa, thực sự là hận không thể mong muốn cho con chết."

"Nhưng con với nó mới là vợ chồng."

"Mẹ..." Lăng Thời Ngâm như có điều muốn nói lại thôi."Lẽ nào mẹ không nhìn ra được sao? Thành Quân với Phó Lưu Âm, anh ấy..."

"Nó làm sao vậy?" Sắc mặt bà Mục có chút lạnh lùng."Thời Ngâm, con không nên suy nghĩ bậy bạ."

"Mẹ!" Lăng Thời Ngâm bỗng nhiên nắm chặt tay của bà Mục."Mẹ biết mấy ngày trước Phó Lưu Âm đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không phải bị ốm thôi sao?"

Khóe miệng Lăng Thời Ngâm nhếch lên, nở một nụ cười lạnh: "Đã nhiều ngày, con không thể làm gì, may là điện thoại di động vẫn còn ở đây, con dặn mẹ con tới trường của Phó Lưu Âm thăm dò, ngày đó cô ta đi tới khu trồng cây cảnh, lại mất tích một đêm, cho đến trưa ngày hôm sau Lão Nhị mới tìm thấy được. Hơn nữa khi tìm được, cả người trần truồng, hôn mê bất tỉnh!"

Bà Mục quá sợ hãi: "Làm sao có thể!"

"Mẹ, sao lại không có khả năng chưa? Lão Nhị tức giận với con như vậy, là bởi vì cậu ta nhận định chuyện này là do con làm, nhưng về sau con mới biết được."

Nhưng bà Mục nhìn dáng vẻ này của Lăng Thời Ngâm lại khiến bà thấy khiếp sợ hơn, bà trấn tĩnh lại rất nhanh, liếc nhìn Lăng Thời Ngâm.

"Thời Ngâm, nếu con có thể gọi điện thoại, vì sao không đem chuyện này nói cho ba mẹ con biết? Hay gọi cho mẹ cũng được mà."

"Mẹ, con không muốn rời xa Thành Quân..."

Lăng Thời Ngâm nghẹn ngào, bà Mục thấy trong lòng cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây đều là tội nghiệt gì vậy?

"Tốt nhất con cứ nằm đi, chuyện này, mẹ sẽ nói với Lão Đại, mẹ sẽ không để nó tiếp tục đối xử với con như vậy."

"Mẹ, Phó Lưu Âm như vậy..."

Bà Mục ngắt lời Lăng Thời Ngâm: "Nếu quả thật là xảy ra chuyện như vậy, Lão Nhị sẽ không nói cho mẹ biết được, bên ngoài những người đó thích truyền tin đồn, con cũng không nên tham gia náo nhiệt. Quan hệ giữa con và Âm Âm không tốt, sau này chuyện của nó, còn cố gắng không lên tiếng, việc này đối với con chỉ có lợi, không có hại."

"Vâng." Lúc này Lăng Thời Ngâm chỉ có thể đáp ứng.

Lúc Mục Thành Quân trở về, đi tới trước cửa, thấy cửa phòng khép hờ.

Hắn đẩy cửa ra, bà Mục nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng lên nhìn đầy mệt mỏi: "Lão Đại đã trở về."

Mục Thành Quân nhìn thấy bà, trên mặt vẫn không hề lộ ra có vẻ gì là giật mình, Lăng Thời Ngâm mang khuôn mặt sợ hãi nằm ở trên giường.

"Thành, Thành Quân."

Người đàn ông bước tới.

"Mẹ, đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?"

"Ừ, bây giờ đi ngủ đây, lúc mẹ vào thấy Thời Ngâm nằm trên mặt đất, mẹ liền đờ nó lên giường."

Mục Thành Quân khẽ gật đầu: "Vâng."

Bà Mục đứng lên, không hề chất vấn lấy một câu, bà biết hai đứa con trai đã lớn, phương thức như vậy bọn họ đã không nghe lời từ lâu rồi.

"Thành Quân, ngày mai đưa Thời Ngâm xuống lầu dùng cơm, mẹ ở nhà một mình thực sự buồn chán, mẹ muốn để con bé nói chuyện cùng mẹ."

Mục Thành Quân liếc mắt nhìn Lăng Thời Ngâm, đáp ứng: "Vâng."

Hắn đưa bà Mục ra khỏi cửa phòng, sau khi trở về coi như Lăng Thời Ngâm không hề tồn tại, một câu cũng không nói, càng không đánh cái nào.

Ngày hôm sau.

Mục Thành Quân đứng ở bên cửa sổ, thấy Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm ra khỏi nhà. Hắn xoay người đi xuống lầu, bà Mục gọi hắn ăn cơm, Mục Thành Quân đi thẳng ra cửa, hắn đi tới bên cạnh xe, kéo cánh cửa chỗ ngồi phía sau xe, lấy đồ bên trong ra.

Trở lại phòng khách, bà Mục hỏi: "Thành Quân, sao chưa bế Thời Ngâm xuống đây?"

"Đợi lát nữa." Mục Thành Quân đi tới bên cạnh bà Mục, đưa hộp quà được đóng gói tuyệt đẹp về phía bà.

"Mẹ, mẹ đưa cho Âm Âm thay con, đừng nói là con mua, nói là mẹ tặng."

"Trong này là cái gì?"

"Cũng không có gì, khi đi ngang qua trung tâm mua sắm, thấy món đồ chơi thật đáng yêu."

Bàn tay bà Mục có chút run rẩy, bà không khỏi nghĩ tới câu nói của Lăng Thời Ngâm.

"Thành Quân, tại sao muốn tặng đồ cho Âm Âm?"

"Không vì sao cả."

Sắc mặt bà Mục nghiêm túc: "Âm Âm đã xảy ra chuyện gì, con có biết không?"

Mục Thành Quân đối diện với ánh mắt của bà.

"Mẹ biết rồi?"

"Phải, biết đại khái."

"Mẹ, nếu mẹ đã biết, con sẽ nói thẳng luôn, con không tin chuyện này không liên quan tới Lăng Thời Ngâm, có khả năng nhất, chẳng lẽ không đúng là cô ta sao?"

Bà Mục hơi cụp mắt lại: "Mẹ không quan tâm tới những chuyện này, mẹ chỉ quan tâm chuyện nếu Âm Âm mất đi sự trong sạch, thực sự là mẹ không chấp nhận nổi."

Ánh mắt của người đàn ông rơi xuống chiếc túi xách đựng hộp quà kia, không tiếp tục thảo luận vấn đề này với bà nữa, mà là đứng dậy rời đi.

Lúc xế chiều.

Sau khi tan học, Phó Lưu Âm về đến nhà, đi vào phòng khách, thấy bà Mục đang ngồi ở sô pha xem ti vi. Cô và Mục Kính Sâm đi vào trong, hai người cùng chào hỏi: "Mẹ."

"Đã trở về." Bà Mục vẫy tay với Phó Lưu Âm."Âm Âm, tới đây."

Mục Kính Sâm cũng đi theo.

"Mẹ, mẹ tìm Âm Âm có việc gì vậy?"

"Lão Nhị, con lên lầu trước đi, không liên quan tới con."

"Chuyện gì ạ? Thần thần bí bí như thế."

Bà Mục cười nói: "Hôm nay mẹ ra ngoài mua quà cho Âm Âm, không muốn cho con xem."

Dáng vẻ Mục Kính Sâm tỏ ra như không có gì là ngạc nhiên.

"Đi thì đi, rõ ràng là mẹ có con dâu liền quên con trai, con lên lầu ngay không được sao?"

Anh xoay người đi lên, Phó Lưu Âm ngồi vào sô pha, bà Mục đưa một hộp quà được đóng gói tuyệt đẹp đến trong tay cô.

"Mở ra nhìn đi, thích không?"

"Trong này là thứ gì ạ?"

"Con xem sẽ biết."

Phó Lưu Âm thấy hộp quà được đóng gói đẹp như vậy, có chút không nỡ mở ra, động tác của cô rất cẩn thận, sau khi mở hộp ra, cô lấy đồ vật bên trong ra.

Là một con búp bê xinh đẹp, vừa nhìn đã biết thợ chế tác rất tỉ mỉ tinh tế, khóe miệng Phó Lưu Âm khẽ cong lên: "Mẹ, sao mẹ lại mua đồ chơi cho con vậy ạ?"

Bà Mục cẩn thận liếc nhìn đồ vật trên tay cô.

"Cái này cũng không tính là đồ chơi, từ nhỏ hẳn là những cô gái đều có giấc mơ công chúa như vậy? Mẹ thấy rất đẹp, nghĩ thầm là con sẽ thích, liền mua cho con."

"Cảm ơn mẹ."

Đương nhiên Phó Lưu Âm thích, cô là con gái, những đồ thuộc về con gái mà những cô gái khác thích, cô cũng thích.

Bà Mục nhìn cô yêu thích không buông tay, bà cười cười, chỉ là trong lòng lại dâng lên nỗi lo âu mơ hồ. Mục Thành Quân mua quà cho Phó Lưu Âm, thực sự là nó muốn biểu đạt như vậy, là vì Lăng Thời Ngâm hại Phó Lưu Âm gặp chuyện không may, cho nên muốn tạ lỗi sao?

Vùng xung quanh lông mày bà Mục nhíu chặt lại, bàn tay Phó Lưu Âm vuốt vuốt chiếc váy lụa mỏng xuống.

"Thật là đẹp mắt."

Cô nghĩ ngày hôm nay còn có mấy bài tập toán cao cấp, có một số đề còn không biết nên giải như thế nào, Phó Lưu Âm ôm chặt búp bê trong tay, rồi nói: "Mẹ, nếu không còn chuyện khác, con lên lầu trước."

"Ừ, đi thôi."

Phó Lưu Âm đi lên cầu thang, khi đến lầu hai thì gặp Mục Thành Quân đi xuống.

Hắn nhìn chằm chằm con búp bê trong ngực cô, Phó Lưu Âm nhìn thấy hắn, vô thức nghĩ tới chuyện né tránh, cô nép vào bên cạnh lan can.

"Anh cả."

Mục Thành Quân đút tay vào trong túi quần, nhìn xuống cô từ trên cao, sắc mặt có chút kiêu căng.

"Đã bao nhiêu tuổi rồi, lại còn chơi búp bê?"

"Đây là mẹ tặng tôi." Phó Lưu Âm ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Mục Thành Quân, trong mắt có ý cười không giấu được.

"À, mẹ chọn đồ, thật đúng là tâm hồn thiếu nữ."

"Đó là dĩ nhiên..." Phó Lưu Âm giơ con búp bê lên trước mặt Mục Thành Quân.

"Tôi rất rất thích vô cùng, anh cả, mẹ đã mua búp bê cho anh bao giờ chưa?"

Mục Thành Quân chau mày một cái, đáp: "Đây là đồ chơi của con gái."

Phó Lưu Âm nhấc chân lên, đi lướt qua Mục Thành Quân, cô sôi nổi như nai con lên lầu, Mục Thành Quân đứng im tại chỗ, khi nghiêng người sang, sớm không thấy bóng dáng của Phó Lưu Âm đâu nữa.

Khóe miệng căng cứng bỗng nhiên cong lên, sau đó nở nụ cười, gương mặt giống như nắng xuân trong nháy mắt.

Phó Lưu Âm về đến phòng, Mục Kính Sâm thấy trong tay cô đang cầm một con búp bê.

"Đây là mẹ đưa cho em?"

"Đúng vậy." Cô đi tới trước bàn trang điểm, đặt con búp bê ở phía trên."Thật là đẹp."

Mục Kính Sâm suy nghĩ mãi mà cũng không hiểu nổi.

"Sao mẹ lại mua thứ này cho em nhỉ?"

"Mẹ nói nhìn đẹp, liền mua thôi."

"Tôi cho rằng, mẹ sẽ tặng em một ít đồ trang điểm, có lẽ là nước hoa."

Phó Lưu Âm ngồi xuống, sửa sang làn váy xong, cô nằm sấp ở trên bàn, nhìn chằm chằm con búp bê này.

"Thôi rồi..."

"Làm sao vậy?"

Phó Lưu Âm ngồi dậy nói: "Không phải là mẹ muốn bế cháu nội thật nhanh, cho nên mới tặng búp bê cho tôi đấy chứ?"

Sau khi cô vừa nói như vậy, Mục Kính Sâm cũng hiểu được rất có thể là như vậy, anh cúi xuống ôm lấy Phó Lưu Âm.

"Vậy là thật sự mong muốn nó có thể cho em mau chóng mang thai."

Phó Lưu Âm hối hận đã khơi mào ra đề tài này, cô muốn thoát khỏi lồng ngực anh.

"Mục Kính Sâm, anh thấy hai ngày nay tôi vẫn rất tốt, sau này anh không cần tự mình đưa đón tôi nữa."

"Tôi không nhìn ra cái tốt nào cả." Mục Kính Sâm khẽ buông lỏng tay."Mỗi lần đưa đón em, tôi luôn thấy một ánh mắt khác thường, hận không thể khoét mắt họ ra."

"Người ta nhìn tôi như thế nào, tôi mặc kệ."

Mục Kính Sâm đưa tay sờ đầu con búp bê kia.

"Sớm biết em thích những đồ chơi này, tôi cũng mua tặng thì tốt biết bao?"

"Anh tặng tôi nhiều đồ như vậy, không thiếu một con búp bê." Phó Lưu Âm nói, mở ba lô ra."Tôi làm bài đã."

"Ừ."

Lúc ăn cơm tối, Mục Kính Sâm đưa Phó Lưu Âm xuống dưới nhà, Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm đã ngồi ở trước bàn ăn. Hai người ngồi vào chỗ của mình, người giúp việc bày hết đồ ăn lên trên bàn, bà Mục đan hai tay vào nhau, nói với bọn họ: "Lui xuống trước đi, tối nay không cần thu dọn."

Mục Kính Sâm nhìn bà, bà Mục còn chưa động đũa, đợi cho tới khi người giúp việc đã ra ngoài hết, thần sắc bà Mục nghiêm khắc nhìn về phía Phó Lưu Âm.

"Âm Âm, mẹ muốn hỏi con một việc, con phải thành thật trả lời mẹ."

Phó Lưu Âm khẽ mím môi: "Mẹ, mẹ muốn hỏi gì?"

"Đêm ngày mười sáu, có phải là con đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Sắc mặt Phó Lưu Âm bỗng nhiên trắng bệch, Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân đều lấy làm kinh hãi, ngay cả sắc mặt Lăng Thời Ngâm cũng căng cứng, cô ta không ngờ bà Mục hỏi như vậy ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà. Nơi cổ họng Phó Lưu Âm khẽ cuộn vài cái, Mục Kính Sâm tiếp lời: "Mẹ, làm sao mẹ lại biết?"

"Xem ra là đã xảy ra chuyện thật."

Mục Thành Quân đặt tay phải lên bàn, thân thể dựa về phía sau, nhìn rõ sắc mắt tất cả mọi người.

"Đêm đó..."

"Mẹ, đêm đó không hề xảy ra chuyện gì." Mục Kính Sâm cất giọng nói bình thản.

Lăng Thời Ngâm cười nhạt, đã như vậy rồi, vẫn còn bảo vệ Phó Lưu Âm, thật sự có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì?

"Khi con tìm được Âm Âm, bộ dạng nó như nào?"

Đương nhiên Mục Kính Sâm không muốn nhớ lại cảnh tượng đó nữa.

"Mẹ, lúc con tìm được Âm Âm, liền đưa cô ấy tới bệnh viện, phía bệnh viện cũng kiểm tra kỹ càng rồi, cô ấy không bị người khác xâm hại. Cho nên mới không nói cho mẹ biết, chỉ là sợ mẹ lo lắng."

Bà Mục nửa ngờ nửa tin, sắc mặt vẫn chưa giãn ra.

"Thế nhưng những lời đồn đại ngoài kia, rất khó nghe."

"Lời đồn đại chỉ là lời đồn đại mà thôi."

Mục Thành Quân ngẩng lên, ánh mắt rơi xuống trên mặt Phó Lưu Âm, đôi mắt cô bình tĩnh, ngoại trừ khi giật mình lúc ban đầu, không hề cuộn trào mãnh liệt.

Phó Lưu Âm cũng mở miệng: "Mẹ, nếu xảy ra chuyện đó thật, con sẽ không giống như một người không hề xảy ra chuyện gì còn đi học, ngay chính con cũng không vượt qua được chuyện này."

"Những lời đồn này tồn tại, chỉ là bởi vì khi con tìm được Âm Âm, quần áo cô ấy xộc xệch, đây cũng là có người cố ý làm như vậy."

Bà Mục quan sát thần sắc Mục Kính Sâm.

"Lão Nhị, con không nói dối mẹ đấy chứ?"

"Mẹ, con không hề nói dối mẹ, nếu như ai dám động tới người của con, con đã có thể gây ra án mạng rồi, cũng không phải là mẹ không biết tính con. Có lẽ mục đích của người kia khi làm như vậy, chính là muốn Âm Âm có miệng mà cũng không giải thích được. Chúng ta đều là người nhà của cô ấy, chúng ta càng phải đứng về phía cô ấy."

Bàn tay Phó Lưu Âm đặt ở trên đùi giật giật, bà Mục không nói lời nào, Mục Thành Quân cũng thấy trong lòng nhự nhõm đi một chút.

Không thể nghi ngờ rằng rốt cuộc đây là tin tức tốt nhất, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chí ít thì Mục Thành Quân tin.

Lăng Thời Ngâm muốn mở miệng, thế nhưng lời đến khóe miệng, cô ta nắm chặt bàn tay, cố gắng nuốt trở vào. Nếu như cô ta "bỏ đá xuống giếng", bọn họ càng chắc chắn rằng chuyện này có liên quan tới cô ta.

Cô ta chỉ có thể nhìn Phó Lưu Âm dần dần đứng lên từ trong vũng bùn, sau đó sẽ rửa sạch từng chút một.

"Mẹ, ăn cơm thôi..." Mục Thành Quân đột nhiên mở miệng."Bận rộn một ngày, đói chết mất."

Bà Mục thu hồi thần sắc, cầm đũa lên.

"Tất cả cùng ăn đi."

Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm nhìn nhau, Lăng Thời Ngâm kinh ngạc nhìn chiếc đũa trong tay chằm chằm, chuyện này, cứ cho qua như vậy?

Sự thuần khiết của Phó Lưu Âm rốt cuộc là còn hay không, đây vốn là chuyện rất mập mờ, thế nhưng rất nhiều người đều nhìn thấy dáng vẻ Phó Lưu Âm khi Mục Kính Sâm bế cô ra ngoài. Anh nói Phó Lưu Âm trong sạch, là cô ta có thể trong sạch sao?

Cô ta vốn cho là nhất định bà Mục sẽ không chấp nhận được chuyện như vậy, chí ít, bà Mục nên phản đối chuyện Phó Lưu Âm tiếp tục ở lại nhà họ Mục.

Thế nhưng...

Tất cả mọi người lặng yên ăn cơm, nói cho cùng, điệu bộ hành động của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm thuyết phục được bà Mục.

Mục Thành Quân cầm ly rượu lên, uống hết nửa ly rượu đỏ, chẳng qua là hắn cảm thấy những tích tụ ở trong lòng đột nhiên được xua tan, không hề giống như tảng đá lớn ban đầu, đè nén khiến hắn khó chịu.

Ngày thứ hai, sau giờ trưa.

Phó Lưu Âm ngồi ở trong ký túc xá của Triệu Hiểu, còn có nửa tiếng nữa mới bắt đầu đi học.

Triệu Hiểu không ngừng thúc giục: "Chúng ta hãy đi trước thôi, chiếm vị trí nha."

"Triệu Hiểu, cậu điên rồi sao!" Một người bạn cùng phòng nằm ở trên giường nói: "Sớm như vậy đi làm cái gì?"

"Ngày hôm nay có toạ đàm đó, ai mà không muốn tới trước chiếm chỗ gần nhất chứ?"

Phó Lưu Âm lật cuốn tiểu thuyết tình cảm trong tay.

"Trong ngày thường, không phải là cậu thích nhất ngồi ở phía sau sao?"

"Ngày hôm nay không giống vậy, Âm Âm, không phải là cậu không biết ngày hôm nay ai tới giảng bài đó chứ?"

Phó Lưu Âm thật sự không biết.

"Giáo sư nào sao?"

"Không phải! Tưởng tiên sinh, cậu đã nghe qua sao?"

Phó Lưu Âm rời mắt khỏi cuốn sách.

"Tưởng tiên sinh nào cơ?"

"Đông Thành còn có Tưởng tiên sinh nào chứ, có thể nổi tiếng hơn ngài ấy sao? Cậu đã nghe nói tới bệnh viện Tinh Cảng chưa?"

Sắc mặt Phó Lưu Âm lộ vẻ nghi hoặc: "Sao anh ta lại tới trường của chúng ta vậy?"

"Cậu quản nhiều như vậy làm gì chứ, có người nói Tưởng tiên sinh anh tuấn hơn người, là một mỹ nam, tớ cũng không quan tâm anh ta nói cái gì, tớ chỉ nhìn mặt anh ta là được rồi."

Sự nghi ngờ trong lòng Phó Lưu Âm mãi vẫn chưa đè nén được, Triệu Hiểu sốt ruột địa đi tới đi lui, chải chải đầu, sờ sờ trang phục.

"Triệu Hiểu, người ta đã có vợ rồi đó."

"Có vợ rồi thì sao chứ? Tớ chỉ nhìn một cái thôi mà."

Phó Lưu Âm cũng không muốn tới đó quá sớm, càng không muốn ngồi ở hàng đầu, khi Triệu Hiểu kéo cô đi, cô giả vờ đau bụng nói: "Chờ một chút, tớ đi vệ sinh."

Cô chậm chạp kéo dài thời gian, hơn nữa mấy người khác trong ký túc xá cũng lề mề, đợi tới lúc sắp đi học, Phó Lưu Âm mới cầm lấy ba lô.

"Được rồi được rồi, đi thôi."

"Chờ một chút!" Triệu Hiểu ôm bụng."Không phải là chúng ta ngộ độc thức ăn đấy chứ? Âm Âm, đến phiên tớ đau bụng rồi."

Cô không nói tới câu thứ hai, đẩy cửa phòng vệ sinh đi vào.

Phó Lưu Âm ở bên ngoài đợi đã lâu, mấy người khác vừa nhìn thời gian không còn kịp nữa rồi.

"Triệu Hiểu, cậu nhanh lên một chút!"

"Ai u, tớ bị tiêu chảy rồi, đau quá, ai cứu với —— "

Phó Lưu Âm đi tới, gõ nhẹ lên cánh cửa.

"Cậu đừng làm tớ sợ, không sao đấy chứ?"

"Tớ cũng không biết làm sao, bụng đau cồn cào, quên đi, các cậu đi trước đi."

Hai người bạn cùng phòng vội giục: "Còn có năm phút đồng hồ, cậu được chưa?"

"Các cậu đi trước, chiếm chỗ tốt cho tớ là được." Triệu Hiểu ngồi xổm trên bồn cầu không đứng dậy nổi, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn méo xẹo.

Phó Lưu Âm thấy thế, nói với họ: "Các cậu đi trước ba, tớ ở đây cùng cậu ấy, nếu không xong, thì bọn tớ xin nghỉ."

"Ừ, bọn tớ đi trước chiếm chỗ đẹp."

Sau khi họ rời khỏi đây, Phó Lưu Âm trở lại trước giường của Triệu Hiểu, một lát sau, vẫn không thấy cô ấy đi ra.

"Triệu Hiểu, nếu thực sự cậu đau quá, hay là xin nghi nhé?"

Vừa nói xong, bên trong truyền đến tiếng động, Triệu Hiểu kéo cửa ra.

"Tớ không nghỉ đâu, hiếm lắm mới có cơ hội ngắm trai đẹp, tớ khá hơn rồi, đi thôi."

"Cậu xác định?"

"Xác định, đi thôi!"

Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, vừa cài cửa lại, chợt nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên.

"Nhanh, nhanh lên chạy đi ——" Triệu Hiểu túm lấy tay Phó Lưu Âm chạy về phía trước.

Khi Tưởng Viễn Chu đi vào giảng đường, bên trong đã có người ngồi chật kín, nói thật, anh không thích những nơi như vậy, chỉ có điều đây là chuyện anh đã đồng ý với Hứa Tình Thâm, anh phải tới.

Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, tướng mạo hơn người, lúc đi lên bục giảng, một đôi chân dài hút hồn vô số người.

Bên dưới bàn tán ầm ĩ, có nữ sinh hét lên như điên.

Khi Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu đi vào, bên trong ngồi đầy người, nhìn đi nhìn lại không hề thấy chỗ trống.

Tưởng Viễn Chu đang định cất giọng, bỗng ngẩng mặt lên, đúng dịp thấy hai người đang ngó nghiêng nhìn bốn phía.

Đây không phải là Phó Lưu Âm sao?

Anh còn chưa mở miệng, lại nghe thấy vô số lời bàn tán truyền tới bên tai.

"Mau nhìn đi, kia là Phó Lưu Âm..."

"Cậu ta còn có mặt mũi mà tới đây à?"

"Sao lại không có mặt mũi, cố ý tới muộn, đây là muốn thu hút sự chú ý của người khác đây mà..."

*****

Những lời này, hiển nhiên là Phó Lưu Âm cũng nghe thấy được, nhưng cô không có phản ứng nào. Triệu Hiểu trừng mắt nhìn mấy nữ sinh gần đó, thế nhưng chỉ với một ánh mắt của cô, vẫn không thể chặn miệng của những người khác lại được.

Tưởng Viễn Chu chống hai tay trên bục giảng, anh khẽ nới lỏng cà vạt, Phó Lưu Âm thấy một nữ sinh vẫy vẫy tay với bọn họ, cô kéo cánh tay của Triệu Hiểu.

"Mau lên, bọn họ ngồi ở đó."

Trường học đặc biệt chuẩn bị sắp xếp giảng đường lớn nhất, chiều hôm nay thống nhất một tiết, nên cơ bản là tất cả giảng viên và sinh viên trong trường đều có mặt. Phó Lưu Âm thấy Diệp Thiệu Dương ngồi ở hàng thứ nhất, cô nhanh chóng bước về phía cô bạn vừa vẫy tay với mình.

"Biết rõ ràng là ngày hôm nay có khóa học đặc biệt, còn tới muộn..."

"Ha ha, đó là mánh khóe quen thuộc của người ta rồi, kỹ thuật điêu luyện, cậu không biết đó thôi."

"Này này này, chuyện đêm đó, không chừng cũng chẳng phải cái gì gọi là ngoài ý muốn đâu..."

Tưởng Viễn Chu đưa tay cầm micro lên, anh vừa lên bục còn chưa mở miệng nói qua một chữ, càng chưa chào hỏi, câu nói đầu tiên khi anh lên trên này là: "Nghe nói đại học T chất phác, không ngờ mới có một cuộc thỉnh giảng thôi mà đã lộ tẩy rồi, vô cùng náo nhiệt."

Vừa nói xong những lời này, phía dưới nhất thời lặng im như tờ.

Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt Triệu Hiểu nhìn về phía phía trước, phát hiện nam sinh ngồi ở phía trước có chút quen mặt, cô nhìn kỹ, lại là Hàn Cạnh.

Tưởng Viễn Chu ra khỏi bục giảng, một đôi chân dài xuất hiện trước mắt mọi người, tiếng nói của anh trầm ấm, toàn thân toát ra một tác phong uy nghiêm khiến người khác thấy nổi bật. Triệu Hiểu run tay, thấp giọng nói với Phó Lưu Âm: "Tớ thấy, quá cao to, quá đẹp trai, uy vũ khí phách..."

"Cậu bình tĩnh một chút." Phó Lưu Âm vỗ vào chân cô ấy."Lau nước miếng đi."

Tưởng Viễn Chu bắt đầu tự giới thiệu qua loa, không có lấy một câu khách sáo, cũng không có hài hước chút nào, anh đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, nhìn thoáng qua giống như là một pho tượng thần. Triệu Hiểu nghĩ đến một câu nói: Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể có suy nghĩ trần tục. Không không, có vẻ như là cũng không chính xác, dáng vẻ của Tưởng Viễn Chu, rõ ràng là cũng không muốn bọn họ ngay cả đứng nhìn từ xa.

Trên sân khấu, thanh âm của người đàn ông truyền tới tai Phó Lưu Âm không sót một chữ nào.

"Hôm nay tôi muốn nói với các bạn một chút, các công ty thích nhất dùng hạng người gì."

Tương lai bọn họ đều phải đối mặt với vấn đề chọn nghề nghiệp, Tưởng Viễn Chu nói trúng điểm quan trọng này, tự nhiên là tốt nhất.

Phó Lưu Âm khẽ cụp mi, lại có chút xuất thần. Mới vừa nãy những người đó nói, nhất định Tưởng Viễn Chu nghe được, liệu sau khi trở về anh có nói với Hứa Tình Thâm hay không? Một khi anh nói cho Hứa Tình Thâm biết, chắc chắn là Hứa Tình Thâm lại lo lắng cho cô?

Triệu Hiểu đưa hai tay chống má, lắng nghe người trên sân khấu nói.

"Đối với một công ty mà nói, một nhân viên như thế nào mới là đáng quý nhất? Chăm chỉ? Tích cực? Giỏi giao tiếp..."

Triệu Hiểu nhẹ nhàng nói: "Tớ nghĩ chắc là có thể kiếm tiền cho công ty?"

Tưởng Viễn Chu nghiêm trang nói, đầu óc lại nghĩ đến lúc Hứa Tình Thâm mới tới bệnh viện Tinh Cảng, điểm nào của cô khiến anh thấy ưng ý nhất mà lựa chọn cô? Đương nhiên không phải khả năng chuyên nghiệp trong công việc của cô rồi, anh không thể không thừa nhận rằng, là vì sắc đẹp của cô.

Đó là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu phá vỡ nguyên tắc của mình, đương nhiên, những lời này anh không thể nói với những người phía dưới kia được, sợ sẽ làm hư bọn trẻ.

Phó Lưu Âm nghe giảng bài mà kỳ thực trong tai không nghe lọt một câu. Cô biết Phó Kinh Sênh làm rất nhiều chuyện có lỗi với nhà họ Tưởng, anh còn mắc nợ gia đình họ một sinh mạng, cho nên mỗi lần Phó Lưu Âm gặp Tưởng Viễn Chu, cô toàn muốn trốn tránh.

Tiếng nói của Tưởng Viễn Chu vang lên, lúc nói chuyện, phía dưới không có người nào dám phát ra cả tiếng tiếng động lớn, càng không có ai nghịch điện thoại di động hay là đọc truyện. Người đàn ông trở lại bục giảng.

"Tôi lấy một ví dụ."

Anh lấy điện thoại ra, tìm một tấm hình, rất nhanh, trên màn hình lớn bỗng xuất hiện thoáng qua một hình ảnh đầy máu tanh. Đó là một cái chân, từ ống quần đến trên đầu gối, trên bắp chân có vết máu trườn xuống nhìn thấy mà giật mình, bên cạnh chân của người kia còn có một con dao dính máu nằm đó.

Phía dưới, có một số sinh viên không nhịn được, bắt đầu nghị luận ầm ĩ. Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài vài bước, thậm chí còn xuống sân khấu, anh chọn ba nam ba nữ lên sân khấu.

Triệu Hiểu ảo não không thôi: "Sao không chọn tớ nhỉ? Cơ hội được tới gần nam thần đó."

"Hai ngày trước nam thần của cậu là Lee Jong Suk, giờ lại thay đổi."

"Tớ đã tìm được tân nam thần trong nước rồi."

Phó Lưu Âm cũng đưa tay chống má, nhìn phía trên sân khấu không hề chớp mắt.

Ba cô gái đứng bên cạnh Tưởng Viễn Chu, nói thật, mặc dù biết rõ người đàn ông trước mặt với mình là không thể nào, nhưng họ chỉ là nữ sinh còn trẻ tuổi, sao họ có thể kiềm chế nổi những suy nghĩ vẩn vơ chứ? Xong, tim đập rộn lên, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu cầm micro trên bục giảng, anh đi tới trước mặt mấy sinh viên.

"Mọi người đều biết, trước khi chúng ta làm một chuyện, đầu tiên là phải quan sát. Một người có thói quen quan sát, đối với con đường của người đó sau này, có thể tạo được tác dụng không hề nhỏ."

"Đương nhiên, nói là một phong cách tầm thường, quan sát là một môn học hề không nhỏ, nếu như bạn vận dụng tốt, tương lai, có thể phát triển trở thành biết quan sát sắc mặt, mà trong công việc, quan sát sắc mặt là một chuyện vô cùng quan trọng."

Tưởng Viễn Chu đưa micro cho một nữ sinh: "Khi thấy tấm hình này, trong lòng bạn nghĩ như thế nào?"

Nữ sinh nhận lấy micro, suy nghĩ một chút sau đó nói: "Người kia bị thương."

"Có thể nói cụ thể một chút không?"

"Trên đùi anh ta lưu lại nhiều vết máu như vậy, khẳng định là bị thương không nhẹ, cũng không ai lại tự cầm dao đâm vào mình được, tôi nghĩ có thể là anh ta bị cướp."

Tưởng Viễn Chu khoanh hai tay ở trước ngực, gật đầu: "Ừm, ý nghĩ này rất hợp lý."

Nữ sinh nghe được câu khen, mặt cười tươi như hoa, Tưởng Viễn Chu ý bảo cô truyền micro cho người bạn bên cạnh. Nếu nữ sinh này đã nói đáp án như vậy, người khác cũng không thể nói rằng mình đồng ý với ý kiến của cô ấy, chí ít, ai cũng muốn thể hiện rằng mình tài giỏi hơn người. Tưởng Viễn Chu đứng ở trước mặt cô nữ sinh thứ hai, thân hình của anh cao lớn nên đứng như thế, hoàn toàn chặn mất tầm mắt của đối phương.

"Còn bạn? Nói suy nghĩ của bạn một chút nào."

Nữ sinh cầm micro có chút run rẩy, sắc mặt ửng hồng: "Tôi không tán thành với cách nói vừa rồi."

"Vậy sao?" Tưởng Viễn Chu tỏ ra hứng thú cười khẽ."Nhưng cũng có lý, nói một chút xem nào."

"Vì sao không thể tự cầm dao đâm vào mình chứ? Nói không chừng là nghĩ quẩn, thế nhưng không dám ra tay mạnh nên không dẫn tới cái chết, mà chỉ có thể trút bỏ bất mãn."

Hai ngón tay Tưởng Viễn Chu đặt bên huyệt thái dương, dáng vẻ giống như là đang suy nghĩ.

"Ừ, rất có thể, người kế tiếp."

"Tôi cho rằng, là anh ta dám làm việc nghĩa, gặp một tên ăn trộm đồ trên xe buýt, thế nhưng lúc xuống xe, lại bị tên ăn trộm đó trả thù, hai người đã vật lộn đánh nhau, anh ta bị tên ăn trộm đâm bị thương."

Tưởng Viễn Chu nghe hết câu chuyện, nói: "Ừ, rất đáng khen."

Phía dưới có không ít người cũng đang tranh luận, Triệu Hiểu lấy cánh tay huých vào Phó Lưu Âm ngồi bên cạnh, hỏi: "Âm Âm, cậu nói khả năng sẽ là như thế nào?"

"Đúng vậy."

Hàn Cạnh ngồi phía trước bọn họ, nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, cậu ta không khỏi lắng tai.

"Gì mà đúng vậy?" Triệu Hiểu nhìn hình ảnh trên màn hình lớn chằm chằm."Cậu xem chân kia, rõ ràng cho thấy đó là đàn ông, tớ thấy, chắc là vợ chồng đánh nhau, cuối cùng đối phương nảy sinh ý nghĩ ác độc, đâm anh ta."

"Đây chẳng qua là khả năng giàu trí tưởng tượng của cậu thôi." Phó Lưu Âm thờ ơ nói.

Hàn Cạnh nghe thế, không quay đầu lại, nhưng có chút không tập trung.

"Cũng không thể coi là tưởng tượng, tấm ảnh tiết lộ theo chiều hướng này."

Phó Lưu Âm khẽ nở nụ cười yếu ớt, cũng không thấy Triệu Hiểu nói có sức thuyết phục.

"Trong tấm ảnh có con dao là thật, nhưng chưa có ai nói, người đàn ông kia bị con dao này đâm."

"Ý của cậu là..." Não bộ Triệu Hiểu vẫn còn chưa xoay chuyển kịp, suy nghĩ một chút mới nói: "Là anh ta đâm người khác?"

"Cũng có thể."

"Thế nhưng người bị thương là chính anh ta mà."

Tiếng nói của Phó Lưu Âm thanh lạnh, như dòng nước chảy nhỏ giọt: "Đó cũng không phải một kế hoạch hoàn chỉnh, cho nên, có rất nhiều khả năng. Chúng ta có thể nghĩ rằng anh ta là người bị hại, cũng có thể muốn nói thành anh ta mới là kẻ đâm người khác, còn có khả năng khác, có thể cơ bản là không có ai bị thương? Nhận xét thuộc về nhận xét, nhưng một khi đã nói ra khỏi miệng, những điều này đều là chuyện không có bằng chứng, không thể nói lung tung."

Triệu Hiểu nghe vậy, không khỏi nở nụ cười với Phó Lưu Âm: "Cậu đó, chính là cẩn thận thái quá, không tin thì xem một chút đi, lát nữa nhất định sẽ có giải thích."

So với những ý kiến của ba nữ sinh thì ba nam sinh còn lại càng tâng bốc câu chuyện trở nên ly kỳ.

"Có thể đây chỉ là một tấm ảnh chụp được xử lý, trên đùi không phải máu, là thuốc đỏ."

"Đúng vậy, cũng có thể, còn nữa... Có lẽ, là một phân cảnh trong một bộ phim truyền hình."

Tưởng Viễn Chu đi tới trước bục giảng, hỏi: "Tất cả mọi người cũng đều nghe thấy, có rất nhiều loại đáp án, những bạn sinh viên phía dưới còn có ý kiến khác không?"

Diệp Thiệu Dương ngồi trong hàng ngũ giáo sư và giảng viên, anh ta bắt chéo đôi chân dài, nhìn lên phía trên không hề chớp mắt. Phía dưới, tiếng bàn tán rất lớn, nhưng tất cả cũng không có ý kiến khác sáu sinh viên trên này là mấy.

Ngón tay Tưởng Viễn Chu khẽ gõ trên bục giảng, gương mặt tuấn tú, biểu hiện thờ ơ trên khuôn mặt thể hiện rõ một kiểu tự phụ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Tôi có thể đưa ra một đầu mối, chuyện này có liên quan tới một con mèo."

Phía dưới đồng loạt "Ồ" lên, một nữ sinh đứng ở trên sân khấu còn chưa đi xuống giơ tay lên đầu tiên: "Tôi biết!"

Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu: "Nói đi."

"Anh ta bị mèo cắn gây ra vết thương."

Tưởng Viễn Chu chần chừ một lúc, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, chiếu lên màn hình một tấm hình khác, đó là tấm ảnh toàn thân, có thể nhìn thấy rõ ràng cả nửa người trên của người đàn ông trong ảnh khi nãy. Phó Lưu Âm nghe thấy nữ sinh trên sân khấu hét lên chói tai, Triệu Hiểu ngồi bên cạnh cô cũng không chịu được, bật thốt ra: "Má ơi, làm tớ sợ muốn chết."

Cô ngẩng đầu lên nhìn, phía trên của tấm hình kia, càng sặc mùi máu tanh.

Một người đàn ông cầm trong tay một con mèo, trên người con mèo kia tất cả đều là máu, bị anh ta túm chặt mềm oặt, hiển nhiên là đã không còn hơi thở từ lâu.

Phía dưới, bỗng nhiên không lấy bất cứ một tiếng động nào, một chút thanh âm cũng bị không có. Tưởng Viễn Chu lại không cảm thấy tấm hình này dọa người nhiều như thế nào, hoặc máu tanh ra sao.

"Hiện tại mọi người thấy cả, sự thực hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của tất cả chúng ta, mọi người cho rằng con mèo kia cắn người, kỳ thực nó mới là người bị hại, mà chuyện sắp xảy ra sau tấm hình này là, con mèo kia bị lột da, làm thành món lẩu mèo."

Phó Lưu Âm đột nhiên cảm giác trong dạ dày cuồn cuộn lên, nghĩ đến buổi trưa ăn món thịt kho tàu, cô rất muốn ói. Triệu Hiểu che miệng: "Cái này cũng thật là đáng sợ!"

Phó Lưu Âm không cảm thấy đáng sợ, chẳng qua là cô cảm thấy ngực rung động, cũng không biết tại sao lại như vậy.

Mấy nữ sinh trên sấn khấu nhát gan, lấy tay che mắt, Tưởng Viễn Chu không tắt hình ảnh đi, anh vẫn tiếp tục về đề tài này: "Mọi người đưa ra đáp án này, vì chỉ là một phần biểu hiện một phạm vi nào đó mà mọi người nhìn thấy, trước tiên đều khiến tất cả mọi người có hiệu ứng ngược, cho nên, mọi người cho rằng đây là sự thực."

"Sinh viên khi nãy quả quyết rằng, là con mèo cắn người đàn ông này, xin hỏi bạn có thấy miệng vết thương trên đùi người đàn ông kia không?"

Tưởng Viễn Chu quay người, nhìn về phía màn hình lớn.

"Hầu như tất cả mọi người đều bỏ quên một chi tiết, trên đùi người đàn ông này không vết thương trí mạng, cũng không có dấu răng, chẳng qua là dính máu, liền được cho rằng là bên yếu thế, cho là anh ta bị thương."

Phó Lưu Âm ở phía dưới nghe vậy, không kiềm chế được tiếp lời: "Đúng vậy, chỉ dựa vào một con dao có dính máu thôi. Không ngờ rằng anh ta lại dùng con dao này sát hại sinh mạng bên cạnh."

Trên sân khấu, mấy người đưa mắt nhìn nhau, không nói được lời nào, đây vốn chỉ là một trắc nghiệm nhỏ, cho dù đáp án sai thì cũng không có gì cả. Nhưng những hành động của Tưởng Viễn Chu lại tạo cho người ta một áp lực vô hình, bọn họ không có cách nào bình tĩnh lại được.

"Chuyện bi ai nhất trên đời này chẳng qua là khi tất cả mọi người đều hăng say nói về một việc vốn dĩ đã sai mà lại cứ nghĩ rằng mình chính xác."

Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt mấy sinh viên, anh nhìn cô nữ sinh kia chằm chằm.

"Biết lời nói đáng sợ đến mức nào không? Sau này ở trong công việc, các bạn có biết hậu quả khi nói bậy như thế nào không? Khả năng là bạn thấy nói sướng miệng một cách nhất thời, nhưng sau đó, bạn không biết rằng mình phải đối mặt với bao nhiêu sự trừng phạt."

Tưởng Viễn Chu nói xong lời này, khóe miệng khẽ cong lên: "Buông lỏng một chút, chỉ là một trắc nghiệm nhỏ thôi, nói sai tôi cũng không trách đâu, đi xuống đi."

Triệu Hiểu thấy mấy nữ sinh đi xuống bên dưới, bỗng nhiên quay sang nói với Phó Lưu Âm: "Thấy con bé mặc váy màu hồng nhạt kia không? Vừa nãy chính là nó nói xấu cậu, còn có... Con bé mặc áo sơ mi kia cũng nói."

"Tớ không để ý, mồm ở trên mặt bọn họ, có nói xấu sau lưng thì cũng mặc kệ đi."

Triệu Hiểu nhìn chằm chằm tấm hình kia.

"Âm Âm, cậu có nghĩ những lời này... Như là đang nói chuyện của cậu hay không?"

Phó Lưu Âm ngẩn ra: "Chuyện của tớ?"

"Đúng vậy, trong trường học truyền đi những lời đồn đại không tốt về cậu, không phải rất giống chuyện trong tấm hình này hay sao? Bọn họ cũng không ai biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đều chỉ dựa vào suy đoán của mình rồi nói linh tinh, còn cảm thấy có hứng thú khi nói về vấn đề này. Lẽ nào cậu không cảm thấy, cậu chính là con mèo nhỏ dính đầy máu đó sao?"

Phó Lưu Âm nhìn Triệu Hiểu chằm chằm, lần đầu tiên nghĩ Triệu Hiểu thật thông minh, cũng có lúc đầu óc lanh lợi đó.

Hàn Cạnh ngồi ở phía trước nghe rõ cuộc đối thoại của hai người không sót một chữ, trong trường học truyền đi những lời đồn đại không tốt về Phó Lưu Âm, chỉ vì khi tìm được Phó Lưu Âm, bộ dạng cô rất khó coi. Có người nói cô lộ hai chân ra ngoài, đã nói lên chuyện bên trong cũng không mặc gì, tất cả mọi người đều có nhận định này, nếu không mặc quần áo, vậy đã chứng tỏ rõ ràng là bị người xâm hại.

Thực sự giống như lúc tấm hình này được công chiếu, giống hệt nhau.

Tưởng Viễn Chu thu tấm hình về.

"Xã hội này, càng ngày càng lộ ra nhiều mặt trái, thái độ của chúng ta với người bị hại lại có chiều hướng lên án, thậm chí còn thấy vui vẻ trên nỗi đau của người khác, còn có một nhóm người lấy đó làm đề tài buôn chuyện để giết thời gian. Đây luôn là câu chuyện khiến bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi, tôi ở bệnh viện Tinh Cảng cũng từng gặp rất nhiều những chuyện tương tự. Còn có cả câu chuyện giống như thế đã từng xảy ra ở Tinh Cảng. Có một gia đình có điều kiện rất khó khăn, mấy năm trước, người vợ và đứa con lớn qua đời cùng lúc, vài năm sau, để cứu sống đứa con trai duy nhất, người đó phải bán nhà để đưa con vào bệnh viện Tinh Cảng."

Tưởng Viễn Chu đi tới trước sân khấu, ánh mắt nhìn chăm chú về phía mọi người.

"Cảnh ngộ thảm thương như vậy, truyền ra ngoài từ chính miệng người ở chung phòng bệnh rất nhanh, về sau, những người ở các phòng bệnh bên cạnh, thậm chí những người không có liên quan ở trên lầu cũng xuống xem náo nhiệt. Nhớ kỹ, bọn họ đi vào phòng bệnh, không phải là vì quyên tiền, mà muốn nhìn xem rốt cuộc cha con nhà kia nghèo khổ như thế nào!"

Khi Tưởng Viễn Chu kể câu chuyện này, tất cả mọi người phía dưới đều ngưng bàn tán, vẻ mặt nghiêm túc nghe.

"Có người nói, thực sự là anh ta quá đáng thương, lời này không giả dối chút nào, ai cũng thấy thương xót."

"Thế nhưng dần dần, đã có những câu nói trái chiều truyền ra, có người nói anh ta rơi vào hoàn cảnh như vậy, nhất định làvì đời trước làm quá nhiều chuyện xấu, đây là báo ứng." Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhếch lên, cười khẽ."Nếu như lúc mọi người nghe được câu nói như vậy, mọi người sẽ làm như thế nào?"

Phía dưới vẫn lặng im như cũ, Tưởng Viễn Chu nhìn ra hướng xa xa.

Trong đám người, phía sau một chỗ ngồi, có một người phụ nữ, ánh mắt cô nhìn về phía trước, nhìn thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu đứng ở đó.

Tưởng Viễn Chu đi tới đi lui trên bục giảng, tác phong vủa anh mạnh mẽ, hoàn toàn lấn át toàn trường.

Phó Lưu Âm thấy anh đứng lại, sau đó nhìn về hướng cô.

"Phó Lưu Âm, em nói."

Cô giật mình, không nghĩ ngờ là Tưởng Viễn Chu điểm danh, càng không có nghĩ tới lại gọi cô.

Triệu Hiểu lấy cánh tay khẽ huých vào cô.

"Âm Âm, gọi cậu đó, mau đứng lên đi."

Đầu óc Phó Lưu Âm trống rỗng, đứng lên, cô nhìn thấy phía trước có không ít người quay đầu lại nhìn mình.

"Trời ạ, làm sao anh ấy biết tên Phó Lưu Âm?"

Tưởng Viễn Chu hỏi một câu: "Nếu như lúc ấy em ở đó, em sẽ làm như thế nào? Em cảm thấy anh ta đáng được đồng cảm, hay là có suy nghĩ giống như những người đó, nghĩ người này đời trước đã làm quá nhiều chuyện thất đức?"

Người phụ nữ phía sau ngẩng lên nhìn, nhìn theo bóng lưng Phó Lưu Âm.

Phó Lưu Âm thấy mất tự nhiên, dù sao cô cũng không hề có sự chuẩn bị, không ít người đều nhìn cô chằm chằm, Triệu Hiểu đụng chân của cô một cái.

"Âm Âm."

Cô hoàn toàn lấy lại tinh thần, suy nghĩ câu hỏi của Tưởng Viễn Chu, cô mở miệng đáp: "Tôi sẽ không nói anh ta đáng được đồng cảm, bởi vì nỗi đáng thương của anh ta, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Ngược lại, nếu nói nhất định là kiếp trước anh ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, tôi thực sự muốn hỏi lại bọn họ một câu."

"Oh? Nói gì cơ?"

Phó Lưu Âm ưỡn thẳng lưng, đáp: "Tôi hỏi bọn họ, có đúng là kiếp trước bị người đàn ông này giết chết hay không, nếu như không phải, tại sao lại cố chấp oán hận?"

Thật đúng là cô dám nói thế?

Triệu Hiểu nghe vậy, rụt cổ một cái, không ít sinh viên đều trợn to hai mắt, câu trả lời như vậy, không chừng sẽ bị Tưởng Viễn Chu cho vào hoàn cảnh "cẩu huyết" đó chứ?

Sau một hồi lâu, Tưởng Viễn Chu không nói chuyện, anh trở lại bục giảng, lúc này mới nói: "Lúc đó có một người, nói một câu giống y như đúc."

Bên khóe miệng Tưởng Viễn Chu không giấu được nụ cười: "Đó là vợ tôi."

Sắc mặt Phó Lưu Âm căng thẳng cũng hơi dịu đi, cô nghe thấy Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: "Hai người quả nhiên là chị em, hành vi xử sự đều giống nhau."

Khi anh vừa thốt ra lời này, phía dưới đồng loạt "ồ" lên.

Ngay cả Diệp Thiệu Dương cũng không khỏi nhíu mày, mối quan hệ này càng lúc càng khó bề phân biệt, sao Phó Lưu Âm lại thành em gái Tưởng phu nhân được? Vậy vị Tưởng tiên sinh này, chẳng phải là anh rể Phó Lưu Âm sao?

Triệu Hiểu há hốc miệng, ngay cả Phó Lưu Âm cũng giật mình, cô cảm thấy trở nên bất an. Tưởng Viễn Chu cười cười với cô: "Ngồi xuống đi."

Cô vừa đặt mông ngồi xuống, Triệu Hiểu lia láu: "Trời ạ, cậu là.... . Anh ta..." Triệu Hiểu chỉ chỉ lên sân khấu: "Cô em vợ?"

Phó Lưu Âm cũng không biết trả lời như thế nào.

Vậy sao? Hẳn là... Không phải đâu.

Thế nhưng Tưởng Viễn Chu đã nói như vậy trước tất cả mọi người trong trường, đồng nghĩa với chuyện anh chấp nhận cách gọi này?

Cô bạn ngồi bên cạnh Triệu Hiểu trở nên xúc động: "Âm Âm, sau này cậu đi tìm việc làm không cần phải lo, trực tiếp đi cửa sau thì tốt rồi nha!"

Phó Lưu Âm buồn bực không nói gì, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía cô, cô không dám thừa nhận, càng không dám phủ nhận.

Diệp Thiệu Dương ngồi ở phía trước, ngẩng lên nhìn Tưởng tiên sinh đầy khí phách trên kia, có thể rất nhiều sinh viên không biết Tưởng Viễn Chu, thế nhưng đối với lai lịch của người này Diệp Thiệu Dương lại rất rõ ràng.

Buổi nói chuyện vừa rồi, Tưởng Viễn Chu trực tiếp tiết lộ quan hệ giữa anh và Phó Lưu Âm. Chỉ có điều, Phó Lưu Âm là em gái Phó Kinh Sênh mà, thế nào lại là em gái bà Tưởng được chứ?

Tưởng Viễn Chu dựa vào bục giảng, nói: "Đối với tôi mà nói, có thể tôi không giống người khác, rất nhiều người cho rằng, một người làm ăn thì không thể lương thiện, nhưng tôi lại tin tưởng chắc chắn rằng, nếu như một người mất đi ngay cả chút lương thiện cơ bản nhất, thì người đó còn lại thứ gì đáng quý nữa?"

Phó Lưu Âm nghe, nghĩ thầm những lời này đúng là đặc biệt dễ nghe. Đúng vậy, "Nhân chi sơ, tính bản thiện" là một trạng thái nguồn gốc của nhân loại.

Hàn Cạnh "như đứng đống lửa, như ngồi đống than", nếu như cậu ta sớm biết rằng Phó Lưu Âm sẽ ngồi ở phía sau mình, có đánh chết cũng không ngồi xuống đó.

Hiện tại cậu ta không miêu tả được tâm tình của mình, mấy ngày này, không ít người bàn luận về Phó Lưu Âm ngay trước mặt cậu ta, trong lòng cậu ta thích cô nữ sinh này, lại không hề nói một câu bênh vực cho cô, tại sao vậy chứ?

Bởi vì cậu ta cũng tin Phó Lưu Âm bị xâm hại thật, mặc dù vào lúc này, trong lòng Hàn Cạnh có dao động, thế nhưng đối mặt với sự bàn tán đàm tiếu của người khác, cậu ta vẫn không thể đứng ra bênh vực cô.

Vì sao?

Bởi vì, cậu ta sợ cũng bị liên lụy.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Tưởng Viễn Chu chốt lại bằng mấy câu khách sáo, như là rất vinh hạnh được tới đại học T, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay rào rào, có lẽ sẽ có rất nhiều người nhớ mãi câu chuyện này.

Hiệu trưởng và các giáo sư lên bục giảng, bắt tay với Tưởng Viễn Chu, phía dưới, học sinh lục đục đi ra khỏi giảng đường.

Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu cũng đứng dậy, tr Triệu Hiểu quay sang nói với Phó Lưu Âm: "Âm Âm, cậu có muốn qua chào anh rể cậu không?"

"Không, không cần." Cô cảm thấy đã quá thu hút sự chú ý rồi, không muốn để những người khác lại nhìn thêm nữa.

Tưởng Viễn Chu thu dọn đồ, anh lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn: "Kết thúc rồi, đi."

Phó Lưu Âm và mấy người bạn học đi ra bên ngoài, Triệu Hiểu không chịu, muốn phải hỏi đến cùng.

"Âm Âm, Tưởng tiên sinh thực sự là anh rể cậu?"

Phó Lưu Âm mím chặt môi, thấy không ít người đang nhìn sang cô, nghĩ đến đáp án tốt nhất.

"Ừ." Cô chỉ có thể gật đầu.

"Quá sung sướng nha!" Triệu Hiểu kích động không kiềm chế được."Xin chữ ký cho tớ đi."

"Chữ ký? Anh... anh ấy không phải ngôi sao mà."

"Thế nhưng còn đẹp trai hơn cả minh tinh đó."

Phó Lưu Âm không có cách nào khác, Triệu Hiểu khoác vào cánh tay của cô.

"Trực giác của tớ thật chính xác, tớ đã nói Tưởng tiên sinh đưa ra ví dụ này, có liên quan tới cậu."

"Đúng vậy, vừa nãy ở trên sân khấu Tưởng tiên sinh còn nói, khi nào các công ty tới nhà trường thông báo tuyển dụng, anh ấy cũng biết, hình như là tớ nghe được một câu như vậy... Anh ấy nói có thể tìm anh ấy tiến cử, có đúng không? Một doanh nhân lớn chắc cũng không nói suông đâu? Lời này... Có đúng là còn có phần uy hiếp hay không?"

"Có sao?" Phó Lưu Âm mới vừa rồi chỉ mải ngẩn người."Tớ không nghe thấy."

Triệu Hiểu giơ tay lên một cái.

"Tớ nghe thấy được! Ai da, anh rể Âm Âm cũng là anh rể tớ, tớ có chỗ dựa rồi, sau này tìm việc làm không cần phải lo nữa!"

Nhà trường rất mến khách, còn muốn mời Tưởng Viễn Chu ăn cơm chiều, nhưng anh không thích xã giao, từ chối ngay. Xe của anh đỗ trong trường, Tưởng Viễn Chu mở cửa xe ngồi vào, vừa lấy điện thoại ra định gọi điện thoại, cánh cửa bên ghế phụ bị ai đó kéo ra.

Hứa Tình Thâm thở hổn hển: "Em theo những sinh viên kia đi ra cửa sau, thiếu chút nữa lạc đường, anh cũng không chờ em một chút."

"Là em bảo anh đi trước." Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô."Thế nào, nghe anh giảng bài, có đúng là thấy bổ ích không nhỏ hay không?"

"Đúng vậy, rất rất bổ ích, có phải Lão Bạch đã soạn thảo sẵn cho anh hay không?"

"Nói bậy...." Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên trong xe."Là anh phát huy sở trường."

"Thật hay giả?" Sắc mặt Hứa Tình Thâm tỏ vẻ không tin."Hoàn toàn không mất bình tĩnh?"

Tưởng Viễn Chu cười lạnh: "Anh là ai chứ? Sẽ mất bình tĩnh sao?"

"Đúng đúng đúng...." Hứa Tình Thâm ghé lại sát gần anh hơn."Nhưng nói thật là, nếu ngày hôm nay em không ở đây, thực sự em rất khó tưởng tượng được rằng anh sẽ giảng bài như thế nào, Tưởng tiên sinh, em tự hào về anh, có một số câu của anh đã nói lên suy nghĩ trong lòng em, khiến em vô cùng xúc động."

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu tràn đầy ý cười, dáng vẻ của anh lúc này, cùng với vị Tưởng tiên sinh vừa nãy ở trên sân khấu kia, tưởng như hai người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-426)