Vay nóng Homecredit

Truyện:Sắc Đẹp Khó Cưỡng - Chương 079

Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Trọn bộ 426 chương
Chương 079
Bồi thường cho cô vì thiếu chút nữa bị làm nhục, đã đủ chưa?
0.00
(0 votes)


Chương (1-426)

Siêu sale Shopee


Lão Bạch so với Tưởng Viễn Chu còn phản ứng nhanh hơn, anh ta dang tay ra che chắn ở trước mặt, "Tưởng tiên sinh, cẩn thận!".

Hứa Tình Thâm còn chưa mất hẳn ý thức, chỉ cảm thấy chân đau đến mức không chịu nổi. Lúc đó cảm giác đầu tiên của cô là, may quá, vẫn chưa chết.

Chẳng qua là cơn đau đớn chỉ trong khoảnh khắc liền lan tràn ra khắp nơi trên người, ngay cả rên cũng không rên nổi, tầm mắt mơ mơ màng màng, dường như cô còn nghe thấy được ba chữ " Tưởng tiên sinh ".

Ánh mắt của lão Bạch nhìn về phía cô, sau khi trông thấy rõ ràng khuôn mặt của người vừa bị ngã, cánh tay kia mới từ từ thu lại.

Tưởng Viễn Chu ngồi xổm xuống, không dám chạm vào người cô, "Hứa Tình Thâm".

Cô đưa tay ra, chỉ là không còn chút sức lực nào cả. Trong nháy mắt khi cánh tay vừa buông thõng xuống thì Tưởng Viễn Chu lại nhanh chóng bắt lại. Anh trông thấy trên tay của cô có dính máu. Tưởng Viễn Chu nhìn kỹ tay phải của cô, sau đó lại nhìn thử sang tay trái. May quá, cả mười ngón tay của cô vẫn còn đủ hết.

Tưởng Viễn Chu vỗ vỗ vào mặt của cô, vươn tay ra định ẵm cô dậy. Lão Bạch liền vội vàng ngăn cản lại, "Tưởng tiên sinh, tốt nhất đừng đụng chạm lung tung, hay là cứ chờ xe cứu thương đến đi."

Tưởng Viễn Chu vòng cánh tay ra sau lưng Hứa Tình Thâm. Cô đau đến mức kêu lên thành tiếng. Khônh ít người đang ngồi trong quán cà phê ở bên cạnh cũng đổ xô ra vây xem. Hứa Tình Thâm hoảng hốt nhìn kỹ người đang ở trước mặt. Thì ra Tưởng Viễn Chu đã thật sự quay trở về rồi.

"Minh Xuyên, em trai của tôi..."

"anh đã bảo lão Bạch đi tìm rồi."

Hứa Tình Thâm nhấc tay phải lên, phát hiện trong tay mình đã trống trơn, trong mắt cô đầy vẻ hoảng hốt, "ngón, ngón tay đâu rồi?"

Tầm mắt của Tưởng Viễn Chu đảo qua mặt đất, nghe thấy giọng nói của chính mình đang cất lên khàn khàn, "đó là của ai?"

"Minh Xuyên... Mau chóng đi tìm nó, nối lại..."

"yên tâm đi, nhất định sẽ tìm được Minh Xuyên trở về."

Lão Bạch cúi người xuống nhặt cái hộp giấy dưới mặt đất lên. Tưởng Viễn Chu cởi áo khoác ra phủ lên người Hứa Tình Thâm, "có lạnh không?"

"không lạnh", Hứa Tình Thâm cuộn người nằm im ở đó không dám động đậy, "chỉ là đau quá đi."

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên nhìn về phía căn phòng ở trên lầu, vừa khéo có một người đàn ông thò đầu ra. Anh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lẽo, hiện đầy sát khí, "lão Bạch."

"Tưởng tiên sinh yên tâm đi, người ở trong phòng một tên cũng chạy không thoát đâu."

Vạn Dục Ninh đứng ngây ra ở tại chỗ. Tình huống này hoàn toàn khác hẳn so với những gì mà cô ta đã tưởng tượng ở trong đầu, "sao, thế nào rồi?""Vạn tiểu thư, hình như Tưởng tiên sinh tới."

"anh nói cái gì?"Vạn Dục Ninh vô cùng kinh hãi.

"làm sao bây giờ? Không phải nói Tưởng tiên sinh ra nước ngoài rồi sao?"

Vạn Dục Ninh ôm lấy bả vai của mình. Cô ta đột nhiên cầm túi bước nhanh đi ra ngoài. Mới vừa giơ tay định mở cửa, cô ta liền trông thấy mấy người đàn ông xa lạ đang đứng ở bên ngoài. Chờ sau khi Vạn Dục Ninh bước ra khỏi cửa, mấy người kia lập tức xông vào. Một người trong đó quay sang nói với Vạn Dục Ninh, "Vạn tiểu thư, chúng tôi đưa cô xuống lầu."

"các người là ai? Tránh ra!"

"xin mời."

Vạn Dục Ninh bị đưa xuống lầu. Bước ra khỏi cửa chính của khách sạn, xa xa cô ta trông thấy Tưởng Viễn Chu đang ngồi xổm ở trước mặt Hứa Tình Thâm. Thật ra Vạn Dục Ninh trông cũng không hề khá hơn là bao, máu dính đầy khắp cả người. Cô ta tránh khỏi sự kiềm chế của người ở bên cạnh, bước nhanh tới phía trước, "Viễn Chu!"

Người đàn ông vừa quay đầu lại, cư nhiên nhìn thấy một mảng đỏ thẫm ở trước ngực Vạn Dục Ninh, vết thương trên cần cổ trông cũng rất đáng sợ. Vạn Dục Ninh buông tay ra, vết thương của cô ta cũng không nhẹ, máu tươi vẫn còn đang chảy ra từ nơi đó.

Hứa Tình Thâm đang nằm trên mặt đất há to miệng thở dốc. Mặt mũi của Tưởng Viễn Chu vô cùng hung ác, tầm mắt dứt khoát bắn thẳng về phía Vạn Dục Ninh, "ngón tay của Hứa Minh Xuyên là do em cắt à?"

"không, không phải em."Vạn Dục Ninh vội vàng lên tiếng phủ nhận.

"vậy là ai?"

Vẻ mặt của Vạn Dục Ninh rất hốt hoảng. Hứa Tình Thâm nâng tầm mắt lên, nhìn cô ta lúc này, tay chân luống cuống, tựa như đứa bé làm sai chuyện, "em cũng không biết nữa."

"em không biết ư?"Tưởng Viễn Chu cất tiếng nói lạnh lùng tàn khốc. Ánh nắng mặt trời vào buổi trưa rất gay gắt, chiếu lên toàn thân đang dính đầy máu của Vạn Dục Ninh, "bây giờ anh cũng không muốn nghe em giải thích nữa."

"Viễn Chu, là cô ta biến thành em như vậy."Vạn Dục Ninh giơ tay chỉ về phía Hứa Tình Thâm.

Âm thanh âm của xe cứu thương đang truyền tới từ xa đến gần. Trên trán của Hứa Tình Thâm toát đầy mồ hôi mịn, cô cungc không còn chút sức lực nào để giằng co với Vạn Dục Ninh nữa. Đôi môi cô mấp máy vài cái. Tưởng Viễn Chu quỳ một gối xuống, áp tai lại gần miệng cô, "muốn nói gì?"

"Minh Xuyên...... mau chóng tìm về sớm, càng nhanh càng tốt, nếu không ngón tay của nó......"

"anh biết rồi, "Tưởng Viễn Chu nắm lấy tay của Hứa Tình Thâm, "đừng nói chuyện nữa."

Chiếc xe cứu thương chạy đến trước mặt, nhân viên y tế bước xuống nhanh chóng đưa Hứa Tình Thâm lên xe. Lão Bạch sai người lôi hai người đàn ông kia đi, sau đó quay sang nhìn nhìn Vạn Dục Ninh, "Tưởng tiên sinh, Vạn tiểu thư thì làm sao bây giờ?""trước tiên anh cứ tìm bằng được Hứa Minh Xuyên cho tôi."

"dạ."

Tưởng Viễn Chu đi tới trước xe cứu thương. Vạn Dục Ninh che cổ, sắc mặt trắng bệch. Tưởng Viễn Chu quay đầu lại liếc nhìn cô ta.

Vạn Dục Ninh không tự chủ được liền bước tới, "Viễn Chu, em thật sự không hề làm gì Hứa Tình Thâm cả. Anh có thể hỏi thử cô ta mà...... Vết thương trên người em......"

Bây giờ Tưởng Viễn Chu cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới những chuyện này nữa, anh bước lên theo xe cứu thương rời đi.

Hứa Tình Thâm được đưa về Tinh Cảng, trong suốt quá trình làm kiểm tra tổng quát toàn thân, Tưởng Viễn Chu luôn ở bên cạnh cô.

Trước tiên Vạn Dục Ninh liền gọi điện thoại cho A Mai. Cô ta nghe xong liền kinh hoảng tái mặt, bảo Vạn Dục Ninh nhanh chóng tới bệnh viện.

Nhân Hải.

Lúc A Mai chạy tới nơi, Vạn Dục Ninh cũng vừa mới đến tức thì. Vừa nhìn thấy bộ dáng này của Vạn Dục Ninh, A Mai vội vàng hỏi, "tại sao lại có thể như vậy?"

"mình không ngờ rằng trong tay cô ta lại thủ sẵn đồ có thể gây tổn thương cho người khác."

A Mai đỡ cô ta bước nhanh vào trong bệnh viện, "còn nữa, cậu nói Tưởng Viễn Chu quay trở về rồi à?"

"ừ."

"không sao, không sao, "A Mai kéo tay của Vạn Dục Ninh, "Dục Ninh, dù sao giữa cậu và Tưởng Viễn Chu cũng có tình cảm nhiều năm, anh ta sẽ không làm gì cậu đâu. Thế nhưng mình thì lại khác. Dục Ninh, cậu là bạn thân nhất của mình, chuyện này có thể đừng để mình dính vào có được không?"

"A Mai......"

"cậu nghĩ mà xem, nếu không phải do Tưởng Viễn Chu đột nhiên quay trở về, chuyện này đã sớm thành công rồi. Sau này mình còn có thể giúp đỡ cậu. Thế nhưng nếu để cho Tưởng Viễn Chu biết được mình núp sau lưng bày mưu tính kế cho cậu, anh ta sẽ không bỏ qua cho mình đâu."

Vạn Dục Ninh biết rõ, nếu cô ta khai ra A Mai, đơn giản chỉ là kéo xuống thêm một cái đệm lưng nữa mà thôi, huống chi A Mai còn là người của mình.

"cậu yên tâm đi, mình sẽ không khai cậu ra đâu."

Vẻ mặt của A Mai khẽ buông lỏng, cuối cùng đã hoàn toàn yên tâm, "mau lên, vết thương của cậu cần phải được điều trị cẩn thận. Đưa điện thoại di động cho mình, để mình gọi cho Phương Thịnh."

"được."

Lúc Phương Thịnh chạy tới bệnh viện, Vạn Dục Ninh đang được xử lý sát trùng vết thương, lần này da non thịt mềm ấy cũng không phải bị trầy trụa sơ sơ ngoài da. Lúc Phương Thịnh nhìn thấy rõ ràng tỏ ra vô cùng kinh hãi, "tại sao lại có thể như vậy?"

"Phương Thịnh ——"Vạn Dục Ninh chìa tay về phía anh. Người đàn ông bước tới nắm lấy một cách tự nhiên. Trên cần cổ của cô ta có hơn mười mấy hai mươi vết rách sâu cạn không đồng nhất đan xen vào nhau, lộ cả thịt ra ngoài. Phương Thịnh nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô ta, trong giọng nói có lửa giận đang tràn ra, "chuyện gì đã xảy ra!" A Mai đành phải tiếp lời, "là Hứa Tình Thâm."

"cái gì?"Mi mắt của Phương Thịnh rõ ràng khẽ giật lên. Anh hiểu rõ tính tình của Hứa Tình Thâm, mặc dù cô không yếu đuối, nhưng cũng sẽ không bao giờ chủ động đi gây hấn hoặc làm người khác bị thương. Bây giờ nhìn bộ dáng này của Vạn Dục Ninh, Phương Thịnh cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Anh nắm chặt lấy bả vai của Vạn Dục Ninh, quay sang hỏi bác sĩ đang xử lý vết thương, "có gì đáng ngại không?"

"vết thương ở bả vai ngược lại còn đỡ, dù sao cũng có quần áo che đi, nhưng trên cổ lại bị đâm rất sâu, e rằng sẽ để lại sẹo."

"cái gì?"Vạn Dục Ninh muốn giơ tay lên chạm vào vết thương của mình nhưng hết lần này tới lần khác đều không dám động vào, "còn để lại sẹo nữa à?"

Phương Thịnh vỗ nhẹ bả vai của cô ta, "chuyện này tính sau đi, chỉ cần thân thể không sao là được rồi."

Vạn Dục Ninh bị thương nặng như vậy, đương nhiên sẽ làm ầm ĩ hết cả nhà họ Vạn lên. Trong lòng Phương Thịnh nóng như lửa đốt, chỉ là không tiện thể hiện ra ngoài. Vết thương của Vạn Dục Ninh vẫn cần phải tiếp tục xử lý. Phương Thịnh nâng tầm mắt lên nháy nháy ra hiệu cho A Mai, ý bảo cô ta đi ra ngoài.

Hai người cùng bước ra hành lang. Phương Thịnh lui về phía sau, phần lưng dựa vào vách tường cứng rắn, "rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"anh là đang lo lắng cho Hứa Tình Thâm phải không?"

"tốt nhất cô đừng nên giấu giếm chuyện gì với tôi."

A Mai nhìn Phương Thịnh, "tôi cũng chỉ nghe Dục Ninh kể lại sơ sơ thôi, nhưng cô ấy đã dặn tôi là đừng nói lại cho anh biết."

Phương Thịnh nhấp khóe miệng, cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt, "cô nghe lời cô ta đến vậy sao?"

"cậu ấy là bạn thân nhất của tôi."

"vậy còn tôi thì sao?"

A Mai chỉ cảm thấy trái tim của mình vừa đập lỡ mất một nhịp. Cô ta tránh né ánh mắt của Phương Thịnh, hạ thấp giọng nói, "chuyện bị sảy thai, Dục Ninh vẫn nuốt không trôi được cục tức này. Cậu ấy đã cắt một ngón tay út của Hứa Minh Xuyên, muốn dùng nó để uy hiếp bắt Hứa Tình Thâm phải loại thuốc kia, nhưng mà lại bị Hứa Tình Thâm đâm chảy máu."

"vậy Hứa Tình Thâm đâu rồi?"Phương Thịnh nghe thấy giọng nói của mình đang run rẩy cất lên.

"từ lầu ba nhảy xuống, Tưởng Viễn Chu chạy tới đưa cô ta đi rồi."

Phương Thịnh khẽ nhắm mắt lại. Mấy ngày nay Vạn Dục Ninh đều ở nhà dưỡng bệnh, anh cũng bận rộn chuyện ở công ty điều chế dược phẩm, cư nhiên không nghĩ tới việc phái người đi trông chừng hai chị em nhà họ Hứa.

"Phương Thịnh, lần này anh không thể giúp đỡ Hứa Tình Thâm."

Phương Thịnh lạnh lùng lên tiếng, "tôi không cần cô tới dạy tôi nên làm gì." Vạn Dục Ninh đang ở trong phòng gọi tên Phương Thịnh. Người đàn ông mang khuôn mặt vô cảm bước vào. A Mai xoay người lại đứng ở cửa, trông thấy vẻ mặt của Phương Thịnh sau khi nhìn thấy Vạn Dục Ninh trong nháy mắt liền trở nên dịu dàng hẳn. Anh ngồi xuống bên cạnh, khẽ kéo tay của cô ta qua, "đau lắm hả?"

"em sợ."

"không sao, có anh ở bên cạnh em rồi."

A Mai khẽ híp mắt lại. Cô ta biết rõ Phương Thịnh không phải là kẻ đơn giản, nếu không, cũng đâu thể dễ dàng thay đổi vẻ mặt một cách tự nhiên như thế.

Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm được đưa vào phòng bệnh, bác sĩ và y tá cũng đi theo ở bên cạnh, sau hàng loạt kiểm tra thăm khám cuối cùng cũng đã có kết quả. Tưởng Viễn Chu hỏi Hứa Tình Thâm đang nằm ở trước mặt, "có đau lắm không?"

"tôi biết rõ thân thể của mình như thế nào mà, không có việc gì lớn đâu, chỉ bị choáng váng và buồn ói thôi."

"việc này rất bình thường, "Bác sĩ ở bên cạnh tiếp lời, "từ trên lầu ba ngã xuống, nếu không phải nhờ có tấm bạt che nắng kia khá chắc chắc, bác sĩ Hứa bây giờ hẳn đã sớm gãy tay gãy chân rồi."

Trong lòng Hứa Tình Thâm nhẹ nhõm hẳn. Đối phương còn có thể nói đùa như vậy, chứng tỏ là không có vấn đề quá nghiêm trọng.

Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô, "có chắc là đã khám cẩn thận chưa đấy?"

"Tưởng tiên sinh cứ yên tâm đi, bác sĩ Hứa chỉ bị chấn động não nhẹ, còn có những vết tụ máu trên diện rộng ở tay và chân do va đập quá mạnh. Mặc dù không bị gãy xương, nhưng cảm giác đau đớn vẫn là triệu chứng phổ biến nhất của những vết máu bầm này."

Hứa Tình Thâm phối hợp khẽ cử động, lập tức đau đến mức vặn chặt chân mày.

Ánh mắt của Tưởng Viễn Chu rơi vào khuôn mặt của Hứa Tình Thâm. Trái tim bị treo lên đến giờ vẫn chưa thể ổn định lại được, có lẽ là do cảnh tượng lúc cô ngã xuống ở ngay trước mặt anh đã để lại ấn tượng quá sâu sắc. Lúc đó khi trông thấy đoạn ngón tay bị cắt đứt kia, đầu óc của Tưởng Viễn Chu đã hoàn toàn trống rỗng. Hình ảnh máu me ghê rợn đó đập thẳng vào mắt anh, tàn khốc đến mức khiến cho người ta đau lòng đến mức tê dại.

Anh giơ tay lên khẽ chống trán, sau đó quay sang khoát tay với những người đang ở bên cạnh, "ra ngoài hết đi."

"dạ."

Hứa Tình Thâm nâng mắt lên nhìn về phía chiếc đồng hồ treo trên tường, "em trai của tôi hẳn đã được đưa vào phòng mổ rồi nhỉ?"

"ừ."

"Cả nhà họ Hứa chúng tôi đều nhập viện hết rồi, "Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, "thật đúng là năm xui tháng hạn mà."

"kể lại cho anh nghe thử chuyện đã xảy ra đi."

Trong giọng nói của Hứa Tình Thâm chưa bao giờ kích động đến thế, "chẳng phải anh đã bắt hết đám người đó rồi sao? Cứ hỏi bọn họ là biết ngay.""anh muốn nghe em nói."

Cánh tay của cô nóng bỏng đau rát tựa như bị thiêu đốt. Trong ánh mắt của Hứa Tình Thâm dần dần toát ra sự căm hận, "anh không sợ tôi thêm mắm dặm muối, đổ oan cho Vạn Dục Ninh à?"

"không sợ."Chỉ thế này thôi cũng đã đủ kinh khủng doạ người lắm rồi, còn có thể thêm mắm dặm muối như thế nào nữa đây?

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm người đàn ông đang ở mép giường. Thật ra cô cũng chẳng muốn nói nhiều lời nữa, "Vạn Dục Ninh muốn ép tôi uống thuốc, sau đó gọi hai người đàn ông đã đợi sẵn ở đó tới cưỡng bức tôi. Tôi không đồng ý, cô ta liền lôi Minh Xuyên ra để uy hiếp tôi. Ngón tay của em trai tôi chính là vì thế mới bị cắt mất, nhưng tôi vẫn không muốn khiến cho bản thân mình lâm vào hoàn cảnh quá mức bi thảm, vì vậy nên tôi mới nhảy xuống."

"vậy em không sợ ngã chết sao?"Trong giọng nói của Tưởng Viễn Chu có chút tức giận.

"tôi đương nhiên là sợ chứ, ngã xuống chết hay không đều có xác suất 50/50, nhưng khi đó điều mà tôi nghĩ đến chính là, ngã chết được thì tốt. Nếu anh không vừa khéo xuất hiện ở đó, mà tôi lại không chết, Minh Xuyên thì không rõ sống chết ra sao, lúc đó tôi nên làm gì bây giờ?"

Trong lòng Tưởng Viễn Chu tựa như bị một tảng đá to lớn nặng nề đè ép lên, "vậy tại sao còn muốn nhảy xuống?"

"nếu không thì sao?"Cô tỏ ra thoải mái hỏi ngược lại một câu.

Vấn đề bị ném lại cho Tưởng Viễn Chu, anh cũng không thể trả lời được. Người đàn ông khẽ nhắm mắt lại. Hứa Tình Thâm liếc nhìn ra cửa, "chờ sau khi ca phẫu thuật của em trai tôi kết thúc, tôi muốn đi thăm thử xem nó thế nào rồi."

"được."

Tưởng Viễn Chu cũng phải kinh ngạc với sự tỉnh táo của cô. Ít nhất, lúc Hứa Tình Thâm gặp anh cũng chỉ hỏi han về tình trạng của Hứa Minh Xuyên, chưa từng khóc lóc tố cáo hay tức giận chửi rủa, mặc dù cô mới vừa trải qua một phen suýt chết, mặc dù, em trai của cô vì thế mà bị cắt mất một ngón tay.

Mãi cho đến tận buổi tối, lão Bạch mới gõ cửa phòng bệnh rồi bước vào.

"Tưởng tiên sinh, Hứa tiểu thư, có thể thăm được rồi."

Hứa Tình Thâm không hề có chút buồn ngủ nào cả, vừa nghe thấy lời của lão Bạch nói liền lập tức muốn chống người dậy. Tưởng Viễn Chu nắm lấy bả vai đỡ cô ngồi lên. Lão Bạch đẩy chiếc xe lăn ở ngoài cửa đi vào.

Đi tới trước cửa phòng bệnh của Hứa Minh Xuyên, Hứa Tình Thâm cũng không hề quay đầu lại, "để một mình tôi vào thôi, có thể tâm trạng của em trai tôi vẫn còn chưa ổn định đâu."

Tưởng Viễn Chu buông lỏng tay ra. Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra bước vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.

Đi tới mép giường bệnh, Hứa Minh Xuyên đang bình tĩnh nhìn lên trần nhà. Tầm mắt của Hứa Tình Thâm rơi trên bàn tay của cậu. Cô kéo cái tay không bị thương của cậu qua, tựa trán vào mu bàn tay của cậu, "Minh Xuyên......"Trong cổ họng nghẹn ngào bật ra tiếng khóc, đây là giây phút mà Hứa Tình Thâm không còn cách nào để đè nén kiềm chế được nữa, hai vai cô khẽ run rẩy. Tưởng Viễn Chu vẫn đang đứng ở bên ngoài chưa hề rời đi, xuyên qua tấm kinh thủy tinh vừa khéo có thể nhìn thấy được bóng lưng của Hứa Tình Thâm.

"chị."Giọng nói của Hứa Minh Xuyên rất yếu ớt. Hốc mắt của Hứa Tình Thâm đỏ bừng, ngẩng đầu lên nhìn cậu, "trên người còn vết thương nào khác nữa không?"

"không có, "Hứa Minh Xuyên liếc nhìn bàn tay phải của mình, "chị, chẳng qua em chỉ cảm thấy rất tuyệt vọng. Lẽ ra em không nên đến dự buổi tiệc cưới hôm đó, lại càng không nên bỏ mù tạt vào trong thức uống, nhưng sau đó em cũng đã biết mình làm sai rồi, vậy mà Vạn Dục Ninh vẫn cắn chặt chúng ta không chịu nhả ra.

"Minh Xuyên......"

"ngón tay nối rồi sau này có thể bị đứt lại nữa không chị?"Nước mắt trào ra trên khuôn mặt non nớt của Hứa Minh Xuyên, "chị, lúc bọn họ đặt lưỡi dao lên ngón tay của em, em đã cầu xin tha thứ......"

Dường như Hứa Tình Thâm đã đau lòng đến mức sụp đổ, khóc ra thành tiếng. Cô nắm chặt lấy một tay của Hứa Minh Xuyên. Tiếng khóc thảm thiết mà đau thương, cô không hề đè nén chút nào cả. Cũng vì thế mà Tưởng Viễn Chu mới có thể nghe thấy một cách rõ ràng nỗi ấm ức và bất đắc dĩ thuộc về Hứa Tình Thâm.

"chị, chị đừng khóc mà, đừng khóc."Hứa Minh Xuyên trông thấy cô như vậy, cũng tỏ ra bối rối, "em đỡ hơn nhiều rồi."

Hứa Tình Thâm siết chặt tay cậu đến mức phát đau. Hứa Minh Xuyên không dám động đậy, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của chị mình mà nói, "chị, từ nhỏ đến lớn em chưa bao giờ thấy chị như vậy cả, đừng dọa em mà."

Cô úp mặt vào trong tấm chăn không hề đáp lại, hai bả vai run rẩy càng lúc càng rõ ràng. Môi mỏng của Tưởng Viễn Chu mím chặt lại. Thì ra không phải cô không bao giờ để lộ tâm tình của mình ra ngoài, mà là không muốn thể hiện ở trước mặt anh mà thôi.

"chị, chị còn có Tưởng Viễn Chu mà, đừng khóc nữa."

Hứa Tình Thâm hình như không hề nghe lọt vào tai. Hứa Minh Xuyên lại tiếp tục nói, "anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta."

Một hồi lâu sau, Hứa Tình Thâm mới ngồi thẳng người dậy. Cô vẫn đang nắm tay của Hứa Minh Xuyên như cũ, "trước khi tới bệnh viện, chị cũng đã đâm Vạn Dục Ninh bị thương rồi. Minh Xuyên, chuyện này cũng chỉ có thể cứ như vậy mà bỏ qua thôi."

"cái gì, bỏ qua á?"Hứa Minh Xuyên không thể hiểu nổi, tiện thể thử dò xét hỏi cô, "chị, Tưởng Viễn Chu có phải là bạn trai của chị không vậy?"

Hứa Tình Thâm lau khóe mắt, vẫn không trả lời. Vẻ mặt của Hứa Minh Xuyên vô cùng nóng nảy, "chị, chị xem chị bị như vậy cũng không nói cho em biết, có phải thiếu chút nữa chị đã bị cái bà họ Vạn đó hại chết rồi không?"

"Minh Xuyên!"Hứa Tình Thâm đã bình tĩnh tỉnh táo lại, "em hãy nghe chị nói, Tưởng Viễn Chu có thể cứu được chị, cứu được em, đối với chúng ta mà nói đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Những chuyện sau này, không cho phép em nói ra một câu ở trước mặt anh ta.""tại sao?"Hứa Minh Xuyên khó tin nhìn cô chằm chằm, "chẳng lẽ anh ta không nên ra mặt lấy lại công bằng cho chị, đi tìm Vạn Dục Ninh tính sổ sao?"

"Minh Xuyên, "Hứa Tình Thâm cố gắng khuyên nhủ để cậu em trai của mình bình tĩnh lại, "chị và em, rốt cuộc cũng chẳng là cái gì của anh ta cả. Anh ta có thể làm được như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn chưa đủ thỏa mãn hay sao?"

"chị......"Hứa Minh Xuyên bị câu trả lời này làm cho nghẹn lời, cổ họng tựa như bị tắc, "nhưng chị là bạn gái của Tưởng Viễn Chu mà."

Mặc dù người đàn ông đang đứng ở ngoài cửa không nhìn thấy được vẻ mặt của Hứa Tình Thâm, nhưng từng câu từng chữ của cô đều xuyên qua cánh cửa đâm vào trong màng nhĩ của anh một cách rõ ràng, "cho dù anh ta có như vậy đi chăng nữa, chẳng lẽ chị lại còn có thể tin đó là sự thật được sao?"

"tại sao lại không thể?"

Hứa Tình Thâm nghiêm túc nhìn về phía Hứa Minh Xuyên, "em cảm thấy chị với Tưởng tiên sinh có xứng đôi không?"

"tại sao lại không xứng?"Mặc dù Hứa Minh Xuyên rất suy yếu, nhưng vẫn tức giận bất bình.

"Minh Xuyên, nếu có một ngày em thích một bạn gái nào đó, em nói muốn cô ấy trở thành bạn gái của em, vậy thì tình cảm đó nhất định là nghiêm túc. Thế nhưng Tưởng Viễn Chu......"Lời nói của Hứa Tình Thâm khựng lại, một ngụm chua xót bị tắc nghẹn trong cổ họng, "dù sao, chị cũng không dám mơ tưởng tới điều đó."

"nhưng Vạn Dục Ninh làm như vậy......"

"Vạn Dục Ninh là tiểu thư nhà giàu, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của Tưởng Viễn Chu. Từ nhỏ đến lớn dù cô ta có gây ra tai họa gì thì Tưởng Viễn Chu cũng đều giải quyết hết. Anh ta có thể sẽ điên tiết, cũng có thể sẽ tức giận, nhưng tuyệt đối sẽ không vì chị mà làm bất cứ việc gì gây tổn thương đến Vạn Dục Ninh đâu."

Sự tuyệt vọng trong mắt Hứa Minh Xuyên lại càng trở nên rõ rệt, tựa như một loại tín ngưỡng đột nhiên bị phá vỡ, trong nháy mắt liền mất đi tất cả chỗ dựa, "ngón tay của em đã bị cắt đi một cách oan ức, không chỉ có vậy, nếu sau này Vạn Dục Ninh vẫn còn muốn hãm hại chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để tránh né thôi đúng không?"

"Minh Xuyên, "Hứa Tình Thâm giơ bàn tay lên xoa xoa đầu của cậu, "nếu không phải do chị, em cũng sẽ không bị lôi vào cuộc."

"chị, lời này quá ấm ức cho chị rồi."

Hứa Tình Thâm cố gắng kìm nén tâm tình của mình, hạ giọng nói, "thật ra như vậy là còn may đấy. Lúc đi học, khi đi làm, ít nhiều gì cũng đều sẽ gặp phải những chuyện phiền phức hoặc những người phiền phức. Không phải chị cũng đều vượt qua hết rồi sao?"

Hứa Tình Thâm an ủi Hứa Minh Xuyên mấy câu. Tưởng Viễn Chu lui bước ra đằng sau. Ở cách đó không xa lão Bạch đang đứng bên cửa sổ. Tưởng Viễn Chu sải bước đi tới.

"Tưởng tiên sinh, mấy người kia đã chịu mở miệng khai ra rồi, ngài có muốn đích thân đi nghe thử một lần không?"Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt của anh rất mệt mỏi, "chuyện này đại khái thế nào, tôi cũng đa biết rồi."

"lần này Vạn tiểu thư quả thật rất quá đáng."

"đâu chỉ là quá đáng, "Tưởng Viễn Chu nâng đôi mắt phượng hẹp dài lên nhìn ra ngoài cửa sổ, "mặc dù trước đây cô ta cũng đã từng hành động một cách tàn nhẫn độc ác, nhưng ở trong lòng tôi, tôi vẫn luôn xem cô ta như một đứa trẻ ương bướng thích gây chuyện. Dung túng cho một lần, kết quả lại đổi lấy một lần bị tổn thương nặng nề hơn. Anh có thấy không? Bây giờ cô ta còn dám cắt ngón tay của người khác, còn muốn ép Hứa Tình Thâm......"

Nửa câu còn lại, rốt cuộc Tưởng Viễn Chu cũng không thể nói ra khỏi miệng được.

Lão Bạch quay sang nhìn về phía phòng bệnh của Hứa Minh Xuyên, "Hứa tiểu thư thật là hiếm có, không hề ép buộc đòi ngài phải ra mặt lấy lại công bằng cho cô đấy."

"cô ấy quá nhạy cảm, luôn nghĩ rằng người khác sẽ không thể nào giúp đỡ cô ấy một cách vô điều kiện."

"vâng, có thể là do ngay từ khi Hứa tiểu thư còn nhỏ, đã chẳng có ai chịu giúp đỡ cô ấy rồi."

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, quay lại nhìn lão Bạch thật sâu. Lão Bạch nhẹ nâng cổ tay lên, "Tưởng tiên sinh, có cần gọi nhà hàng mang ít thức ăn tới đây không? Từ sau khi ngài xuống máy bay cũng chưa từng được nghỉ ngơi cho thoải mái."

Người đàn ông khẽ gật đầu.

Sau khi Vạn Dục Ninh được đón về nhà, hai vợ chồng nhà họ Vạn cũng tới. Vạn phu nhân trông thấy bộ dáng này của con gái, nước mắt lập tức tràn mi, "cục cưng, tại sao lại bị thương thành như vậy chứ?"

Sắc mặt của Vạn Hâm Tằng cũng xanh mét, "tại sao con lại một mình chạy tới đó?"

"con cứ cho là không sao, huống chi lúc ấy trong phòng còn có người khác......"

Phương Thịnh cẩn thận cởi áo khoác ra cho Vạn Dục Ninh. Vạn Hâm Tằng cẩn thận nhìn kỹ vết thương của con gái, đau lòng đến mức chỉ hận không thể xé xác Hứa Tình Thâm ra, "cư nhiên lại bị thương nặng đến vậy!"

Phải biết rằng, đứa con gái này từ nhỏ đến lớn ngay cả ông ta cũng không nỡ chạm vào một cái.

Vạn Dục Ninh cũng hùa theo khóc rống lên, "ba, bác sĩ còn nói sẽ để lại sẹo đấy, sau này làm sao bây giờ đây?"

"Phương Thịnh, con nói xem, chuyện này Dục Ninh nên làm sao bây giờ?"

Nơi đáy mắt của người đàn ông không có một chút gợn sóng, chỉ là trong lúc anh trả lời, dường như có phong ba bão táp đang tích tụ lại, "ba, đương nhiên là không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Dục Ninh phải chịu khổ như vậy, chúng ta hẳn phải đòi lại công bằng."

"Phương Thịnh."Vạn Dục Ninh dựa vào trong ngực anh, không cẩn thận lại động đến vết thương, đau đến mức cô ta phải nắm chặt lấy tay của Phương Thịnh. Lúc Vạn phu nhân rời đi còn muốn dẫn con gái về nhà, nhưng Vạn Dục Ninh lại không muốn qua đó. Vạn Hâm Tằng dặn dò Phương Thịnh vài câu rồi dẫn vợ ra về.

Vạn Dục Ninh uống thuốc xong liền đi ngủ rất sớm, lại còn ngủ rất say. Phương Thịnh tắm rửa xong bước ra. Hai tay anh chống lên mép giường, từng giọt nước từ trên mái tóc ngắn của anh rơi xuống khuôn mặt của Vạn Dục Ninh. Hàng mi của cô ta khẽ run rẩy nhưng đôi mắt lại vẫn không mở ra.

Trong thuốc chứa thành phần có tác dụng an thần, vì vậy mặc dù đau đớn vô cùng, nhưng cô ta vẫn có thể nằm ngủ được một cách bình yên.

Ngón trỏ của Phương Thịnh khẽ lướt qua khuôn mặt của cô ta, "vẫn có thể yên tâm ngủ một cách thoải mái như vậy, không hổ danh là con cháu của nhà họ Vạn."

Ở trước mặt người khác, Phương Thịnh không thể tỏ ra bất kỳ một động thái quan tâm hay chưa dứt hẳn tình cảm với Hứa Tình Thâm, anh luôn cố gắng hết sức để nguỵ trang che giấu. Tương tự như thế, anh cũng khiến cho trái tim của mình càng ngày càng lạnh lẽo. Tựa như lúc này, anh chỉ hận không thể bóp chết Vạn Dục Ninh, thế nhưng anh lại có thể dễ dàng nhịn xuống được.

Bàn tay của anh đặt lên cần cổ của Vạn Dục Ninh. Vết thương đã được băng bó cẩn thận. Phương Thịnh duỗi năm ngón tay ra, hơi dùng sức.

Vạn Dục Ninh lắc đầu, mí mắt cũng giật giật. Phương Thịnh dùng sức bấm xuống. Vạn Dục Ninh bị đau đến mức giật mình tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Phương Thịnh đang ở ngay trước mặt, bàn tay phải của anh đang đặt trên bả vai của cô ta, tỏ ra ân cần, "sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?"

Vạn Dục Ninh giơ tay sờ lên cần cổ của mình, đau đến mức trên trán cũng rịn ra mồ hôi. Cô ta vươn tay ra ôm lấy người đàn ông ở trước mặt, "mau ngủ với em đi, em sợ quá."

"sợ cái gì?"

Cả đời này Vạn Dục Ninh chưa từng bị nếm đau khổ như vậy ở trong tay người khác, "lúc ấy nếu Hứa Tình Thâm đâm lên thêm chút nữa, mặt của em sẽ phá hủy. Em không ngờ rằng lá gan của cô ta lại lớn như vậy."

Phương Thịnh kéo tay của Vạn Dục Ninh ra, nhấc chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh cô ta, "đừng suy nghĩ nữa, mau ngủ đi."

Cô ta không hề nhắc tới một câu nào tới chị em nhà họ Hứa. Cũng đúng thôi, dù cho Hứa Tình Thâm có ngã xuống chết ngay tại chỗ, Vạn Dục Ninh cũng không sợ. Điều mà nhà họ Vạn làm thành thạo nhất, chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác hay sao?

Vạn Dục Ninh lại nhanh chóng ngủ say. Phương Thịnh thu lại cánh tay đang ôm lấy bả vai của cô ta.

Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm quay trở lại phòng bệnh. Tưởng Viễn Chu đang nằm trên một cái giường khác ngủ thiếp đi. Thức ăn đặt trên bàn trà đều là do nhà hàng trực tiếp mang tới. Hứa Tình Thâm đẩy xe lăn tới bên mép giường, định tự mình đứng dậy, nhưng vẫn gây ra tiếng động quá lớn, khiến anh bị đánh thức.

Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, ngón tay khẽ ấn vào giữa hai chân mày, đôi mắt vẫn còn đang nhắm, "ăn chút gì đi.""đầu tôi còn bị choáng, không muốn ăn."

Hứa Tình Thâm chống bàn tay lên mép giường. Tưởng Viễn Chu mở mắt ra vừa nhìn thấy liền đứng dậy đi tới bên cạnh cô. Anh đỡ hông cô ẵm lên. Hứa Tình Thâm " ui da " một tiếng, người đàn ông lập tức hốt hoảng nhìn về phía cô, "sao vậy?"

"đau, đau chân."

Lúc này cánh tay của Tưởng Viễn Chu đang đỡ chân của cô. Nghe cô kêu lên một tiếng như vậy, anh cũng không biết nên đặt tay ở chỗ nào cho phải.

"hay, hay là để tôi ngủ một lát đi."

Tưởng Viễn Chu đặt cô nằm trên giường. Hứa Tình Thâm cảm thấy khó chịu, lật người nằm xuống, đè tay vào lồng ngực của mình. Người đàn ông nhìn thấy liền hỏi, "sao vậy?"

"có chút khó chịu, đau tức, còn nhức nhối nữa."

Tưởng Viễn Chu ngồi xuống mép giường, giơ tay cởi nút áo bộ đồng phục bệnh nhân ra giúp cô. Ban nãy lúc làm kiểm tra, Hứa Tình Thâm đã cởi áo ngực ra, vì muốn cảm thấy dễ chịu hơn một chút nên cô cũng không mặc lại. Bàn tay của người đàn ông thò vào rồi đặt lên ngực cô. Cô vội vàng đè lại cổ tay của anh, "làm gì vậy?"

"anh xoa cho em."

"không cần."Hứa Tình Thâm cầm tay của anh kéo ra ngoài.

Tưởng Viễn Chu dứt khoát xoè năm ngón tay ra, sau đó trực tiếp nắm lấy, "ngực đau tức sẽ rất khó chịu."

"tôi không khó chịu, đã tốt hơn nhiều rồi."

Tưởng Viễn Chu cúi người xuống, khuỷu tay còn lại chống ở bên tai cô. Hai người cách nhau càng lúc gần. Anh dứt khoát vùi mặt vào cần cổ của cô, tay phải đổi thành một tư thế khác thò vào trong quần áo.

Khuôn mặt của Hứa Tình Thâm ửng hồng lên, giơ tay kéo chăn qua đắp lên tay của Tưởng Viễn Chu. Cô chỉ sợ đột nhiên lại có người bước vào. Lần này người đàn ông lại càng thêm không chút e ngại, khoé môi anh vểnh lên mỉm cười hỏi, "anh thấy bình thường em cũng không ăn nhiều lắm, tại sao lại lớn những 36D vậy?"

Cái vấn đề này, Hứa Tình Thâm thật đúng là không trả lời được.

Tưởng Viễn Chu cũng không tiếp tục trong thời gian quá lâu. Sau khi rút tay ra, anh kéo chăn lên đắp kín cho cô.

Hứa Tình Thâm xuất viện trước Hứa Minh Xuyên. Sau khi Triệu Phương Hoa biết được chuyện của con trai mình, cũng không tránh khỏi đau lòng khó chịu, nói thẳng ra là gần đây thực sự là bị ma ám, trong nhà liên tiếp gặp phải chuyện không may.

Tưởng Viễn Chu đẩy xe lăn đi tới phía trước. Trên đùi của Hứa Tình Thâm được đắp một tấm chăn mỏng. Cô luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên, "tôi có thể tự đi được mà."

"trong thời gian vết thương chưa lành sẽ không dễ dàng đi lại đâu."Đẩy tới trước xe, Tưởng Viễn Chu ẵm cô lên.

Lên xe rời khỏi bệnh viện không lâu sau, Hứa Tình Thâm trông thấy phía trước có hai chiếc xe đang dừng ở ven đường, sau khi thấy chiếc xe của Tưởng Viễn Chu chạy tới, liền lần lượt phát động cơ đuổi theo."chúng ta không về Cửu Long Thương sao?"

"đi làm vài chuyện trước cái đã."

Chiếc xe chạy thẳng tới khu biệt thự của Vạn Dục Ninh. Bảo vệ kiểm tra rất nghiêm ngặt. Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, lão Bạch thấp giọng nói vài câu, chiếc xe liền được phép chạy vào.

Lúc này, Phương Thịnh đang đứng ở trên ban công nhìn về nơi xa. Trong tầm mắt của anh lại đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe đang men theo con đường quanh co uốn lượn giữa hai hàng cây lá xanh tươi tốt, chạy thẳng tới đây. Đến cổng, khi chiếc xe dẫn đầu dừng lại hẳn, lão Bạch là người xuống xe trước tiên.

Ánh mắt của Phương Thịnh khẽ nâng lên, khóe miệng không khỏi cong lên ý cười. Xem ra sự việc kia, Tưởng Viễn Chu hẳn sẽ không nhắm mắt làm ngơ rồi.

Sau khi lão Bạch mở cửa chỗ ngồi ở sau xe ra, bóng dáng cao lớn của Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài. Tài xế mở cốp sau lấy xe lăn xuống. Tưởng Viễn Chu vươn tay ra ẵm Hứa Tình Thâm lên xe lăn.

Ở cách đó không xa, tầm mắt của Phương Thịnh đang khóa chặt lấy cảnh tượng ấy. Hứa Tình Thâm nhìn ngó xung quanh, "đây là đâu?"

"bước vào thì sẽ biết ngay."

Phương Thịnh lui bước về phía sau, sau đó xoay người lại đi vào trong phòng ngủ, vừa khéo người giúp việc cũng đang gõ cửa ở bên ngoài. Anh phất tay, "chị gọi điện thoại cho nhà bên kia đi, nói rằng Tưởng Viễn Chu tới."

"dạ."

Phương Thịnh cũng không lập tức bước xuống lầu. Sau khi người giúp việc rời đi, anh bước vào phòng tắm, đổ dung dịch rửa tay ra rồi kỳ cọ hết lần này tới lần khác.

Tưởng Viễn Chu đẩy Hứa Tình Thâm đi về phía trước. Bảo vệ cổng liên tục lễ phép chào hỏi Tưởng tiên sinh, nhưng lại do dự không muốn cho vào. Lão Bạch lạnh mặt bước tới."đừng quên trước đây các người đi theo ai."

"nhưng mà......"

"Tưởng tiên sinh đang ở đây, các ngươi dám ngăn cản à?"

"dạ không dám."

Hứa Tình Thâm đang ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu lên nhìn toà biệt thự nguy nga tráng lệ tựa như cung điện này. Đài phun nước nằm giữa khoảng sân rộng rãi át đi tiếng nói chuyện ở sau lưng. Cánh cổng sắt kiên cố vững chãi từ từ mở ra, Tưởng Viễn Chu đẩy xe lăn sải bước đi vào trong.

Vạn Dục Ninh vẫn còn đang ở nhà dưỡng thương, trên người đắp một tấm chăn lông, lười biếng cuộn người nằm trên ghế sa lon xem phim.

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng động, người giúp việc nhanh chóng chạy vào. Vạn Dục Ninh ngồi dậy, liền trông thấy Tưởng Viễn Chu đang đẩy Hứa Tình Thâm đi vào phòng khách. Cô ta trợn tròn mắt, "Viễn, Viễn Chu, sao anh lại tới đây?"

Lão Bạch đang đi theo ở phía sau. Hai người đàn ông hôm đó ở khách sạn cũng bị lôi tới. Sắc mặt của Vạn Dục Ninh lập tức trở nên trắng bệch, đôi chân đang đặt trên ghế sa lon cũng từ từ thả xuống, "làm gì vậy?" Hứa Tình Thâm ngược lại có chút bối rối. Trước đó cô căn bản không biết rằng Tưởng Viễn Chu sẽ dẫn cô tới nhà họ Vạn. Vạn Dục Ninh đứng dậy, tầm mắt dò xét nhìn Tưởng Viễn Chu, "Viễn Chu."

"Vạn tiểu thư, hộp thuốc này chắc cô không thấy xa lạ gì đâu nhỉ?"Lão Bạch lôi từ trong túi ra một món đồ rồi đặt nó lên mặt bàn.

Ánh mắt của Vạn Dục Ninh nhẹ nhàng lướt qua, "tôi không biết đây là thuốc gì cả."

"nhưng hai người này đã khai ra tất cả rồi."

Vạn Dục Ninh thẹn quá giận, hai tay siết lại thật chặt, "các người có ý gì đây? Viễn Chu, anh nhìn xem em đã ra nông nỗi như thế nào, anh hỏi thử Hứa Tình Thâm xem là do ai làm!"

"là tôi làm, "Hứa Tình Thâm thừa nhận không chút do dự, "vậy những chuyện mà Vạn tiểu thư đã làm có dám nhận không?"

"tôi...... tôi không làm, tại sao tôi phải nhận?"

Tưởng Viễn Chu đang ngồi trên ghế sa lon, quay sang người ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu. Một trong hai người đàn ông kia bị lôi tới đây. Tưởng Viễn Chu đứng dậy đá thật mạnh vào đầu gối của anh ta. Gần như là theo quán tính, anh ta " rầm " một tiếng quỳ rạp xuống trước bàn trà. Tưởng Viễn Chu liếc qua trông thấy trong cái đĩa đựng trái cây có đặt một con dao gọt hoa quả. Anh dứt khoát cầm lên, giơ tay cắt xuống. Mũi dao đâm thẳng vào mu bàn tay của đối phương.

"a ——"

Hứa Tình Thâm còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Vạn Dục Ninh " phịch " một tiếng ngồi lại xuống ghế sa lon. Người đàn ông gào lên thảm thiết đinh tai nhức óc, "Vạn tiểu thư, cứu mạng, cứu mạng!"

Cánh môi của Vạn Dục Ninh cũng đang run rẩy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía trước, "đừng, đừng gọi tôi, không liên quan gì đến tôi hết."

Tưởng Viễn Chu đè lại bàn tay của đối phương, sau đó chậm rãi rút dao ra. Tên đàn ông to con vạm vỡ kia đau đến mức khuôn mặt cũng nhăn nhó vặn vẹo. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh ta, "thế nào lại không rút ra được nhỉ, có phải bị kẹt rồi không?"

Nói xong, anh lại dùng sức vặn mũi dao xuống. Cơ bắp trên khuôn mặt của người đàn ông giật giật, giọng nói lắp bắp nghe không rõ, "thuốc là của Vạn tiểu thư. Cô ấy nói rằng sẽ thưởng cho chúng tôi một cô gái xinh đẹp, bảo chúng tôi đừng ngần ngại gì hết......"

"anh nói nhăng nói cuội!"Vạn Dục Ninh tức giận đến mức cả người cũng phát run. Trong phòng khách toàn bộ đều là người của Tưởng Viễn Chu, cô ta nhất thời cảm thấy mình bị cô lập không có ai bênh vực giúp đỡ, "Viễn Chu, anh phải tin em."

"chuyện gì xảy ra vậy?"Lúc này, một giọng nói từ lầu hai truyền xuống. Phương Thịnh thong thả bước từng bước một xuống lầu. Hứa Tình Thâm nâng mắt nhìn lên. Dáng vẻ của anh so với hình ảnh trong ký ức của cô quả thật là không có gì khác biệt. Một chiếc áo len màu đen rộng rãi, một cái quần jean đơn giản được xắn gấu lên, dưới chân là một đôi dép đi trong nhà bằng vải bông mềm mại thoải mái. Anh vẫn đẹp trai phong độ như cũ, anh vẫn thanh thoát bình lặng như cũ.

Vạn Dục Ninh nghe được giọng nói này, trong nháy mắt liền cảm thấy được thả lỏng. Cô ta nhẹ nhàng kêu lên, "Phương Thịnh!"

Phương Thịnh bước tới phía trước, ánh mắt lướt qua Hứa Tình Thâm đang ngồi trên xe lăn, tầm mắt không hề dừng lại chút nào, liền nhìn về phía Vạn Dục Ninh.

"Tưởng tiên sinh đích thân tới đây, có chuyện gì không?"

"Vạn Dục Ninh đã cắt đứt một ngón tay út của Hứa Minh Xuyên, còn thiếu chút nữa ép chết Hứa Tình Thâm, không phải là cậu không biết đấy chứ?"

Phương Thịnh ôm lấy bả vai Vạn Dục Ninh ngồi xuống, ánh mắt chống lại Tưởng Viễn Chu, "có bằng chứng gì không?"

"người tôi mang tới chính là bằng chứng rõ ràng nhất."

"vậy cũng không thể nói rõ lên được điều gì cả, lỡ đâu có người cố tình hãm hại thì sao?"

Hứa Tình Thâm cứ cho rằng mình đã nghe nhầm, tầm mắt nhìn chằm chằm về phía Phương Thịnh ở đối diện không hề chớp lấy một cái. Tưởng Viễn Chu cười khẽ, "cậu bao che cho Vạn Dục Ninh như vậy cũng không phải là chuyện tốt đâu."

"dù cho có thật sự không tốt, chẳng phải hơn hai mươi năm nay Dục Ninh đều được anh dung túng như vậy cho tới bây giờ sao?"Ánh mắt của Phương Thịnh nhìn thẳng vào Tưởng Viễn Chu, trong mắt rõ ràng có khiêu khích.

"đúng thế, tôi đã quá cưng chiều làm hư cô ta, bây giờ tôi tới để xử lý."Tưởng Viễn Chu đột nhiên đứng dậy, dáng người thon dài cao lớn đi tới trước mặt Vạn Dục Ninh. Anh chìa một tay về phía cô ta, "Dục Ninh, để anh xem thử vết thương trên bả vai của em đi."

Phương Thịnh đang ngồi ở bên cạnh không hề nhúc nhích. Vạn Dục Ninh có chút ngây ngốc khó hiểu. Tưởng Viễn Chu lại đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô ta kéo tới phía trước. Cô ta vốn đang ngồi, bị mất thăng bằng một cái liền ngã quỵ xuống đất. Tưởng Viễn Chu đè lại cổ tay của cô ta, duỗi năm ngón tay đang siết chặt của cô ta ra.

"Viễn Chu, anh muốn làm gì? Buông em ra!"

"lúc em cắt ngón tay người khác, tại sao không thấy sợ đi?"

Tưởng Viễn Chu với lấy con dao gọt trái cây vẫn còn đang dính máu đặt ở bên cạnh kia lên. Mũi dao đâm xuống khe hở giữa hai ngón tay đang xoè ra của Vạn Dục Ninh, lưỡi dao sắc bén đang kề sát vào ngón tay út của cô ta. Vạn Dục Ninh bị dọa sợ đến mức không dám nhúc nhích, "Viễn Chu, từ trước đến giờ anh đều để mặc cho em thích làm gì thì làm, dù em có gây ra tai hoạ lớn cỡ nào thì anh cũng đều sẽ bênh vực em. Tại sao bây giờ lại không được? Em không có sai."

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Tưởng Viễn Chu. Cô nhìn thấy được sự phức tạp trong mắt anh. Người đàn ông nắm chặt con dao hơi ấn xuống, máu lập tức chảy ra từ ngón út của Vạn Dục Ninh, "bởi vì trước kia em là người của anh, nhưng bây giờ người phụ nữ của anh lại là người khác rồi, hiểu chưa?""đừng ——"Vạn Dục Ninh đã đau đến mức tê tim liệt phổi, hét ầm lên, "đừng động vào tay của em, đừng."

Phương Thịnh lạnh lùng thờ ơ ngồi nhìn. Vạn Dục Ninh này hẳn phải nếm một chút đau khổ mới được.

Lão Bạch lôi một người đàn ông khác tới đây. Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay lên, đâm lưỡi dao thẳng vào cổ tay của đối phương. Từng vệt máu ấm áp văng lên khuôn mặt của Vạn Dục Ninh. Cô ta đột nhiên không hề lên tiếng nữa, hoàn toàn không thể kêu ra được, ánh mắt trợn tròn, cánh tay phải đang run lẩy bẩy một cách mất khống chế.

Phương Thịnh thấy lúc này cũng khá đủ rồi, anh mới đứng dậy kéo Vạn Dục Ninh qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Tưởng Viễn Chu, "Tưởng tiên sinh, đây là nhà họ Vạn."

Tưởng Viễn Chu ném con dao trong tay rồi đứng dậy, "tôi muốn tìm chính là nhà họ Vạn."

"chuyện này, xét cho cùng cũng không có bằng chứng cụ thể."

Tưởng Viễn Chu đang đứng ngay bên cạnh Hứa Tình Thâm, cô chỉ cần ngẩng đầu lên một cái liền có thể nhìn thấy được máu tươi đang dính trên đầu ngón tay của anh. Cô chưa từng thấy Tưởng Viễn Chu như thế này bao giờ, cư nhiên lại có thể xuống tay với Vạn Dục Ninh như vậy. Nơi cổ họng của cô khó khăn nuốt xuống cơn tức giận, "Phương tiên sinh, chuyện này, tôi và em trai của tôi đều là người bị hại, tôi chính là bằng chứng rõ ràng nhất."

Phương Thịnh ôm lấy Vạn Dục Ninh. Cô ta đang không ngừng run rẩy trong lồng ngực của anh. Anh vỗ nhẹ mấy cái sau lưng Vạn Dục Ninh, từ đầu đến cuối đều không hề nhìn thẳng vào đôi mắt của Hứa Tình Thâm. Sau khi nghe thấy rõ ràng những lời này, anh nhìn về phía cô, "Hứa tiểu thư, những lời này của cô dù cho có đem lên tận tòa án cũng vô dụng thôi, nào có người bị hại lại đem mình ra làm bằng chứng chứ?"

Hứa Tình Thâm quay sang nhìn hai người đàn ông kia, "vậy lời của bọn họ thì sao? cũng không thể tin được à?"

"trên thế gian này, tiền có thể sai ma khiến quỷ, cô cũng không thể loại bỏ trường hợp có người muốn hãm hại Dục Ninh."Lời của Phương Thịnh, từng câu từng chữ đều dứt khoát rõ ràng.

Hình ảnh trong mắt Hứa Tình Thâm đang dần dần trở nên nhạt nhoà. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến có một ngày cô và Phương Thịnh sẽ rơi vào tình thế đối chọi giằng co với nhau như bây giờ.

Tưởng Viễn Chu xoay người lại, ngồi xuống ở sau lưng cô. Hứa Tình Thâm nhìn sang Vạn Dục Ninh. Thì ra vị tiểu thư ngang tàng này cũng chỉ là một cái gối thêu hoa, vừa nhìn thấy máu liền sợ đến ngây người ra như vậy."vì thế tất cả những chuyện động trời này, ở trong mắt anh đều chẳng coi là cái gì hết, đúng không?"

"vết thương trên người Dục Ninh, tôi đã không thèm tính toán với cô rồi. Hứa tiểu thư còn muốn ép người tới cùng nữa sao?"

Nơi cổ họng của Hứa Tình Thâm khô khốc, đau rát tựa như muốn rách toạc ra khiến cô không thể trả lời được ngay lập tức. Cô thu lại một chút tình cảm cuối cùng, "nếu đã như vậy, Phương tiên sinh có thể đảm bảo sau này Phương phu nhân sẽ tuyệt đối không tìm tôi và Minh Xuyên để gây phiền phức nữa không?""cô phải biết rằng, con của chúng tôi là bị Hứa Minh Xuyên hại chết."Thái độ của Phương Thịnh rất lạnh lùng, nhìn cô với ánh mắt không hề mang theo một chút tình cảm nào.

"chuyện đó không liên quan gì đến Minh Xuyên hết!"Hứa Tình Thâm mất khống chế, tức giận hét lên.

Phương Thịnh lại một lần nữa đè nén cảm xúc của mình cực kỳ hoàn hảo, "Hứa tiểu thư không cần phải như vậy, tôi chẳng qua chỉ nói lên sự thật."

"cứ coi như Minh Xuyên đã làm chuyện không nên làm đi, nhưng chúng tôi cũng đã trả giá rất lớn rồi......"

Phương Thịnh ghì chặt Vạn Dục Ninh vào trong ngực, ngón tay chỉ vào cần cổ của cô ta, "có nhìn thấy không? Cô ấy cũng chưa gây được bất cứ tổn hại gì cho cô cả. Nếu đã như vậy, cô dựa vào cái gì mà kéo người đến nhà tôi, diễn vở kịch dạy dỗ người khác như vậy chứ?"

Hứa Tình Thâm há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy tắc nghẹn không trả lời được.

Tưởng Viễn Chu nâng tầm mắt lên, vừa khéo trông thấy gò má tái nhợt của cô, cùng với đôi vai đang khẽ run rẩy.

Trong trái tim của Hứa Tình Thâm, từ trước đến giờ luôn một vị trí chưa từng bị phá vỡ. Cô luôn dè dặt cẩn thận, nâng niu bảo vệ nó, không để cho bất kỳ kẻ nào đến gần nó, đụng chạm vào nó. Thế nhưng bây giờ, cô lại rõ ràng cảm nhận được nó đang tràn ngập nguy hiểm rồi.

"nếu tôi không đánh trả thì cũng chỉ có thể chờ bị người ta làm nhục mà thôi. Phương Thịnh, nếu không phải do vạn bất đắc dĩ, tôi cũng sẽ không chọn cách chủ động gây tổn thương đến người khác."

Lúc cô gọi tên của anh, vành tai của Phương Thịnh khẽ giật giật, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi chút nào. Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, tựa như trong toàn bộ ngôi biệt thự này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thế nhưng Phương Thịnh hiểu rõ, mỗi một động thái của anh đều lọt hết vào trong tầm mắt của mọi người.

"đây vẫn chỉ là lời nói từ một phía của cô. Thôi được rồi, cứ coi như thực sự là vậy đi. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, nếu trong lòng Hứa tiểu thư vẫn cảm thấy không công bằng, vậy chi phí thuốc men của cô và em trai cô, chúng tôi có thể chi trả toàn bộ."

Vạn Dục Ninh vươn tay ra ôm lấy cánh tay của Phương Thịnh. Bây giờ Tưởng Viễn Chu đã hoàn toàn chẳng nhờ vả được gì nữa rồi, người mà cô ta có thể dựa dẫm ỷ lại cũng chỉ có một mình Phương Thịnh mà thôi.

Hứa Tình Thâm nghe vào trong tai, trái tim đột nhiên lại bị mất cảm giác.

"ý của anh là, ban đầu tôi không nên tới đây sao? Phương Thịnh, có phải anh đã quên mất Hứa Minh Xuyên rồi không? Hồi nhỏ nó vẫn luôn chạy theo sau lưng anh, luôn miệng gọi anh một tiếng " anh trai "."

"vậy thì sao? Nó không biết chừng mực. Dùng một ngón tay bồi thường cho đứa bé của tôi, không đáng giá sao?"

Hô hấp của Hứa Tình Thâm đột nhiên ngưng lại, đôi chân buông thõng ngã xuống mặt đất. Lão Bạch định bước tới đỡ cô dậy nhưng Tưởng Viễn Chu lại nhìn anh ta lắc đầu. Hứa Tình Thâm khó khăn đứng thẳng người dậy. Vết thương trên người vẫn còn chưa lành lại hẳn, mỗi đi một bước đi đều tựa như bị người ta cầm dao cắt ra.

Vạn Dục Ninh trông thấy cô bước tới gần, cả người đều co rúm lại, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, "đừng tới đây, đừng tới đây!"

"đừng sợ."Phương Thịnh dịu dàng an ủi, so với thái độ lạnh lùng quyết liệt ban nãy hoàn toàn khác nhau, quả thực cứ tưởng như hai người.

Dáng vẻ dịu dàng này của anh bây giờ cũng chỉ có thể lộ ra đối với một mình Vạn Dục Ninh mà thôi.

Hứa Tình Thâm bước tới trước mặt Phương Thịnh, bàn tay đang đặt xuôi theo ống quần hơi nắm chặt lại. Tưởng Viễn Chu hờ hững nhìn theo. Ngay sau đó, anh nghe thấy một tiếng " bốp " vang dội truyền vào trong tai.

Khuôn mặt của Phương Thịnh hơi nghiêng sang một bên, sau khi bị đánh cũng không hề tức giận, đầu lưỡi khẽ liếm qua khóe miệng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Hứa Tình Thâm.

"bồi thường cho vết thương của cô, bồi thường cho cô vì thiếu chút nữa bị làm nhục, đã đủ chưa?"

Hứa Tình Thâm vẫn đứng im ở tại chỗ, không ngừng gật đầu, "đủ rồi, vậy là đủ rồi."

Tưởng Viễn Chu trông thấy cô lung lay lảo đảo, tựa như muốn ngã nhào. Anh đứng bậy dậy bước tới, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hông của cô.

------ Lời tác giả ------

Ngày mai đặc sắc báo trước:

( đặc sắc phải xem )


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-426)