Yêu đương như thế này
← Ch.059 | Ch.061 → |
Hứa Tình Thâm nghẹn lời không trả lời được, chỉ cảm thấy mình càng giải thích lại càng rối ren. Ánh mắt cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Tưởng Viễn Chu ở trước mặt. Người đàn ông buông hai tay đang chống ra ngồi xuống bên cạnh cô, "có cần đặc biệt tìm cho em một địa điểm để công khai mối quan hệ của chúng ta cho tất cả mọi người đều biết hay không?"
Đùa gì thế, sắc mặt của Hứa Tình Thâm có chút cứng đờ. Cô không cam tâm, muốn cố hết sức để thoát ra khỏi mớ bòng bong này, "Tưởng tiên sinh, bạn gái của anh nhiều như vậy, không thiếu một người như tôi......"
"không, anh còn chưa từng có bạn gái."Khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu rất nghiêm túc, "em là người đầu tiên."
Hứa Tình Thâm bật cười, "Tưởng tiên sinh, câu đùa giỡn này có chút hơi quá đà rồi. Người khác thì tôi không biết, nhưng Vạn tiểu thư thì đúng là bạn gái chứ nhỉ?"
"cô ta không phải, "Tưởng Viễn Chu hiếm khi kiên nhẫn như lúc này, tựa như đang giải thích cho cô hiểu, "anh và Vạn Dục Ninh chưa từng chính thức qua lại với nhau, nhưng lại nhảy cóc lên quan hệ yêu đương trai gái. Theo thói quen anh cũng muốn bồi dưỡng cô ta trở thành Tưởng phu nhân tương lai, chỉ là cái cây giống này không thể uốn nắn được, bị anh cưng chiều đến hư hỏng. Cuối cùng suy nghĩ kỹ lại một chút, giữa bọn anh quả thật không có quan hệ gì khác cả."
Hứa Tình Thâm cảm thấy sự việc này càng lúc càng lún sâu vào một cái vòng lẩn quẩn quái dị, "Tưởng tiên sinh, làm bạn trai không phải cứ nói ngoài miệng là xong."
"anh biết, chúng ta cần hẹn hò, thỉnh thoảng anh cũng có thể dỗ dành em mấy câu, nhưng số lần không thể nhiều đâu nhé."
"không phải thế ——"Hứa Tình Thâm vội vàng đón lấy lời của người đàn ông, "là tôi không đồng ý."
"cái gì?"Giọng nói của Tưởng Viễn Chu có chút không vui hỏi ngược lại.
Cô nhận ra được vẻ mặt không hài lòng của anh, nhưng có vài lời cũng không thể nói lung tung được, "Tưởng tiên sinh, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương nam nữ."
"em không có sự lựa chọn nào khác cả."Giọng điệu của Tưởng Viễn Chu rất ngang ngược. Anh không ngờ là Hứa Tình Thâm lại nói ra lời từ chối, lại càng không cho phép cô từ chối, "em chỉ cần chấp nhận là được."
"ngài nói vậy không tránh khỏi quá bá đạo đi."
"em cũng không phải lần đầu tiên biết anh bá đạo."Tưởng Viễn Chu nói xong, đứng dậy cởi ra hạt nút cuối cùng trên chiếc áo sơ mi của mình. Anh đứng ở ngay trước mặt Hứa Tình Thâm. Hormone đang dâng trào khắp cơ thể. Hứa Tình Thâm khẽ nâng mi mắt lên rồi lại lập tức rũ xuống ngay, "nếu...... nếu là nam nữ yêu đương, vậy tôi vẫn có quyền lựa chọn chứ, tôi không đồng ý ở chung."
Ngón tay của Tưởng Viễn Chu khẽ nâng cằm của cô lên, "nói vậy nghĩa là em chấp nhận rồi à?"
Cô có quyền phản đối sao?
Hứa Tình Thâm vội vàng đứng dậy theo, "vậy tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa."
Cô bước đi tựa như đang chạy trốn. Tưởng Viễn Chu giơ cánh tay ra ngăn chặn lại đường đi của cô, "chờ một chút, ăn xong cơm tối rồi hẵng đi, anh đưa em về." Cho đến tận ngày hôm sau, Hứa Tình Thâm vẫn không có cách nào để tiêu hoá được chuyện này. Cô không thể hiểu nổi, rõ ràng là Vạn Dục Ninh và Phương Thịnh gây chuyện với nhau, thế nào đến cuối cùng, cô lại trở thành bạn gái của Tưởng Viễn Chu nhỉ?
Sau khi tan việc rời khỏi bệnh viện, dọc theo đường đi Tống Giai Giai đều liên tục truy hỏi Hứa Tình Thâm. Cô cũng không biết nên trả lời như thế nào. Sau khi bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm thì trời lại đổ mưa, Tống Giai Giai một tay cầm ô, tay còn lại khoác lên vai Hứa Tình Thâm, "rốt cuộc người đàn ông tối hôm qua là ai vậy?"
"lãnh đạo của bệnh viện."
"hả hả? Lãnh đạo làm gì mà hung dữ lôi cậu đi như vậy?"
Hứa Tình Thâm đi dọc theo vỉa hè, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Cô không khỏi quay đầu lại, thấy chiếc xe tối hôm qua đã chở mình về lúc này đang chạy theo sau lưng hai người. Cô lập tức rùng mình một cái, quay sang nói với Tống Giai Giai, "đi mau, đi mau!"
"sao vậy? Chắc không phải là lại có người muốn tới bắt cóc cậu đấy chứ?"
Trong chỗ ngồi ở sau xe, ngón tay của Tưởng Viễn Chu thò ra ngoài cửa sổ. Mưa càng lúc càng nặng hạt, đầu ngón tay mang lại một cảm giác ướt đẫm, "dừng xe."
Tài xế vội vàng tấp xe vào bên đường. Lão Bạch bước xuống lấy ô từ trong cốp xe ra rồi mở cửa cho Tưởng Viễn Chu. Ống quần thon dài thẳng tắp của người đàn ông vươn ra ngoài xe, dứt khoát nhận lấy chiếc ô từ trong tay lão Bạch, "các người chạy theo ở phía sau."
"dạ."
Hứa Tình Thâm đi tới đầu đường, vừa khéo gặp phải đèn đỏ chín mươi chín giây. Tầm mắt cô lo lắng nhìn chằm chằm con số đang chậm rãi đếm lùi, thật vất vả mới thấy đèn vàng loé sáng lên, sau lưng lại truyền tới một giọng nói quen thuộc, "Hứa Tình Thâm."
Cô giả vờ như không hề nghe thấy. Tống Giai Giai vểnh tai lên, "Tình Thâm, hình như có người đang gọi cậu."
"cậu nghe nhầm rồi."
Chân phải của Hứa Tình Thâm vừa nhấc lên, một bước còn chưa kịp vươn ra, bả vai lại đột nhiên bị một sức mạnh kéo lại. Trong tay Tưởng Viễn Chu đang cầm một cái ô màu đen bước tới, trên đỉnh đầu mưa rơi dày đặc phủ kín tựa như chuỗi hạt châu bị đứt. Ở bên kia Tống Giai Giai còn chưa kịp phản ứng, cô nghiêng đầu nhìn kỹ......
"lãnh đạo à?"
Mọi người đang chen chúc trên vạch trắng dành cho người đi bộ, Hứa Tình Thâm buộc lòng phải đi trước. Băng qua đường, Tưởng Viễn Chu vẫn luôn ôm chặt lấy cô không thả. Ở mép ô có nước chảy xuống, người đàn ông nghiêng chiếc ô về phía cô.
"Tình Thâm, mối quan hệ giữa hai người không hề đơn giản đâu nhỉ?"Thần kinh của Tống Giai Giai có thô đến mức nào đi nữa những cũng vẫn hiểu được ý nghĩa của cái ôm này. Cô lại không phải kẻ ngu.
Hứa Tình Thâm ở ngay trước mặt Tưởng Viễn Chu cũng không dám cứng miệng nữa. Người đàn ông thờ ơ quét mắt nhìn sang Tống Giai Giai, ánh mắt không hề lưu lại, thậm chí coi như chỉ làm cho có lệ, nhưng lời nói kế tiếp lại vô cùng nghiêm túc, "tôi là bạn trai của cô ấy."
Tống Giai Giai liếc nhìn Hứa Tình Thâm, chiếc ô trong tay cũng sắp cầm không nổi nữa rồi. Con nhỏ này, lại có thể giấu kỹ đến vậy! Cô đã lên mạng điều tra chiếc xe mà Tưởng Viễn Chu đã lái tối hôm qua, giá trị của nó cũng đủ để mua một trăm căn phòng cho thuê của nhà cô.
Hứa Tình Thâm lúng túng xấu hổ, bị anh ôm lại không thể giãy giụa, "sao anh lại tới đây?"
"đón em về ăn cơm tối."
"không cần, tôi và Giai Giai sẽ tự làm."
Khuôn mặt của Tưởng Viễn Chu tỏ ra vẻ bắt bẻ, "ban ngày ở bệnh viện đã ăn không ngon rồi, bữa tối còn có thể qua loa như vậy sao? Anh đã bảo lão Bạch mời đầu bếp mới về rồi, chế biến theo khẩu vị của em."
Khuôn mặt của Tống Giai Giai đầy vẻ kinh ngạc, nhưng Hứa Tình Thâm lại không hề cảm thấy có chỗ nào tốt cả. Cô cũng không có mệnh sướng như vậy, "Tưởng tiên sinh, tôi và Giai Giai ăn cũng dễ lắm."
"ơ này......"Tống Giai Giai quơ quơ tay, "Tình Thâm, mình về nhà trước chờ cậu."
"không, mình với cậu cùng đi."
Tống Giai Giai thấy Tưởng Viễn Chu tăng thêm sức lực nắm chặt lấy bả vai của Hứa Tình Thâm. Cô biết ngay cái bóng đèn lớn là cô đây không được người ta chào đón, "quần áo của mình còn đang phơi ở bên ngoài, không gom vào là không được đâu!"
Bớt xạo đi! Rõ ràng quần áo cô thay ra tối hôm qua còn vứt trong phòng tắm chưa giặt.
Tống Giai Giai cầm ô rời đi. Ngón tay của Hứa Tình Thâm khẽ lướt qua bờ mi, khuôn mặt nổi bật dưới tán ô màu đen trông càng thêm phần trắng trẻo nõn nà. Tưởng Viễn Chu buông cánh tay ra, thân thể đang căng thẳng của Hứa Tình Thâm cũng theo đó mà thả lỏng xuống.
Người đàn ông bước tới, đứng ở ngay trước mặt Hứa Tình Thâm. Cánh tay dài của anh vòng qua ôm lấy cổ của cô, vùi cô vào trong ngực của mình, ánh mắt lười biếng rơi vào khuôn mặt của cô, "biết hai người yêu nhau khi gặp mặt chuyện đầu tiên phải làm là gì không?"
"là gì?"
"hôn chào hỏi."
Tưởng Viễn Chu nói xong, thân thể rõ ràng cúi xuống. Khi cánh môi mềm mại đặt lên môi Hứa Tình Thâm, người đàn ông tự động nhắm hai mắt lại. Hô hấp lập tức trở nên nặng nề mà dồn dập, đây mới gọi là anh đang hưởng thụ.
Hứa Tình Thâm trợn to đôi mắt. Tưởng Viễn Chu đây là khi dễ cô không có kinh nghiệm yêu đương à? Cái gì gọi là chuyện đầu tiên phải làm khi gặp mặt là hôn chào hỏi chứ?
Lại nói, chẳng phải Tưởng Viễn Chu nói mình chưa từng có bạn gái sao? Thế nào anh ta còn có thể dày dạn kinh nghiệm thành thục như vậy chứ?
← Ch. 059 | Ch. 061 → |