Chịu nhục (thượng)
← Ch.09 | Ch.11 → |
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến ngày hoàng triều chúc mừng tròn 190 năm.
Trưa hôm nay, Sở Tiêu Lăng làm nghỉ ngơi sớm, giờ Thân (ước chừng buổi chiều 3 giờ) liền bắt đầu chỉnh trang ăn mặc.
Giờ phút này, nàng mặc một bộ xiêm y màu tím nhạt, khoác áo bào thuê hình chim phượng hoàng, trên mặt trang điểm chút phấn phớt hồng, không hề nhợt nhạt, làm cho người nhìn cảm thấy như anh sáng hài hòa của trăng soi bên ngàn sao, đẹp rạng rời lại không quá chói mắt. Một bộ váy màu tím cầu kì sang trọng thể hiện đúng sự uy nghiêm của một chánh phi vương thất. Trâm cài đầu hình đáo Mẫu đơn, tóc được búi cao nhờ một cây trâm trân châu hình hoa phượng, bên cạnh còn điểm thêm vài viên Nam Hải Dạ Minh Châu. Gương mặt vốn đã thanh cao sang trọng, kết hợp với những viên ngọc châu và trâm cài vô cùng hòa hợp, càng thêm cao quý diễm lễ.
Da trắng nõn nà, phớt hồng, dịu dàng như băng ngọc, óng ánh trong suốt, đôi mắt trong suốt sáng long lanh, nhìn tổng quát hết sứa thanh nhã và có khí chất, làm cho người khác cảm thấy thua kém, tự ti mặc cảm, lại không dám tỏ ra khinh thường.
Hết thảy gần như hoàn mỹ, nhưng mà nàng vẫn đứng ngồi không yên, bình tĩnh nhìn vào trong gương rồi đột nhiên gọi lớn: "Cầm nhi, nơi này phấn dường như không đủ hồng, còn có đôi môi màu sắc có chút hơi nhạt! Mau, ta muốn bôi thêm nhiều phấn một chút!"
Trước kia, nàng trang điểm rất tùy tiện qua loa, hôm nay có thể nói là lần đầu để ý như vậy. Nhưng bởi vì khẩn trương mà ra nhiều mồ hôi, Cầm Nhi không nhịn liền trấn an: "Tiêu Lăng tỷ, ngươi phải buông lỏng, ngươi không thể chảy mồ hôi nữa, nếu không sẽ trôi đi lớp trang điẻm!"
Ai ngờ, Sở Tiêu Lăng vừa nghe, lại thêm lo lắng liền bảo: "À? Vậy mau tranh thủ trang điểm lại cho ta!"
"Hiện tại hoàn hảo! Không cần trang điểm! Ta là nói ngươi không thể lại ra mồ hôi, nếu không trang điểm thêm cũng như không, chẳng lẽ nàng muốn ta theo nàng đến yến hội giúp nàng trang điểm lại sao?"
"Đúng, vương phi đừng quá đừng lo, người bẩm sinh có khí chất diễm lệ hơn người rồi, bây giờ nhìn lại rất xinh đẹp!" Một người nha hoàn khác cũng lên tiếng an ủi.
Vậy sao? Thật rất tốt sao? Sở Tiêu Lăng tiếp tục nhìn mình trong gương suy nghĩ. Nói không khẩn trương là nói dối! Mặc dù mấy ngày nay nàng nghe lão Vương phi tỉ mỉ giảng giải cùng Lưu má má kiên nhẫn dạy, còn cố gắng luyện tập, lễ nghi đã không thành vấn đề, nhưng không biết tại sao, nàng chính là cảm thấy bất an cùng e ngại, thiếu tự tin.
Nàng đăm chiu một hồi, cho đến khi lão vương phi phái người tới nhắc nhở, tinh thần hoảng hốt rời đi tẩm cung, đi tới đại viện vương phủ.
Xe ngựa rộng lớn xa hoa, bên cạnh là lão Vương phi cùng Lưu Vân Lạc Kỳ, còn có...... Nhan Hâm. Nhan Hâm không biết dùng biện pháp gì, thế nhưng khiến cho nhan Quý Phi tự mình muốn mời nàng tham gia yến hội tối nay.
Tối nay, nàng mặc trang phục cực kỳ tươi đẹp, rất xứng với thần thái của nàng. Một đôi mắt đẹp, nụ cười tươi như hoa, môi đỏ mọng khẽ nhếch, mê đắm người đối diện thật giống như một tiểu yêu nữ, động tác vô tình mà như dụ dỗ, tác động đến lòng nam nhân.
Thật ra thì, đều là Sở Tiêu Lăng hâm mộ cùng ghen ti với Nhan Hâm, dáng vẻ bình tĩnh cùng thong dong, còn chính mình lại đang thấp thỏm cùng hốt hoảng.
Tất cả mọi người quan sát lẫn nhau một lượt, ngay sau đó lên xe ngựa. Sở Tiêu Lăng cùng lão Vương phi ngồi một phía, Lưu Vân Lạc Kỳ cùng Nhan Hâm ngồi vào bên kia. Dọc đường đi, hai người nhẹ lời nhuận ngữ, nhỏ giọng nỉ non, nếu không có người khác nhìn vào sẽ thấy thái độ thân mật có chút mờ ám của hai người.
Lão Vương phi nhìn, cũng không vừa mắt, lại thấy nhi tử thích thú, liền cũng không tiện nói, cũng bắt đầu cùng Sở Tiêu Lăng tám chuyện nhà.
Nhìn ra hảo ý của bà, Sở Tiêu Lăng khắc sâu trong lòng, ngoại trừ trong lòng cũng có chút buồn bã, cũng không nhiều tâm sự, bởi vì nàng sớm đã nhủ với chính mình, không được phép tự mình chuốc lấy cực khổ địa, sẽ không để ý người nam nhân trước mắt này, hắn chỉ là phu quân trên danh nghĩa! Vì vậy, vô luận hắn với ai thân thiết, nàng đều sẽ không cảm thấy thương tâm hoặc khổ sở.
Ước chừng đi hai khắc, xe ngựa chậm rãi dừng lại, mấy người tiến vào yến hội hiện trường, trước tiên là đi thỉnh an hoàng đế.
"Nô tì bái kiến hoàng thượng, thái hậu nương nương, các nương nương thỉnh an!" Sở Tiêu Lăng nhớ các lễ nghi mà Lưu má má đã dạy, cẩn thận hành lễ, giọng nói hơi run cho thấy nội tâm nàng đang rất khẩn trương.
"Bình thân!" Lưu Vân Lạc Trinh bình tĩnh đáp một câu, đợi Sở Tiêu Lăng ngẩng đầu, thấy rõ ràng Tiêu Lăng trước mặt, trong mắt bỗng nhiên thoáng qua một tia kinh ngạc, ngay sau đó cười chế nhạo Lưu Vân Lạc Kỳ: "Khó trách ngươi gần đây lui hoàng cung rất sớm, nguyên lai là vì có mỹ nhân bên cạnh làm bạn, hoàng đệ, ngươi thật có diễm phúc lớn!"
Lưu Vân Lạc Kỳ ánh mắt luôn luôn nhạy cảm thông minh, bắt được Lưu Vân Lạc Trinh trong mắt kia có ánh nhìn khác thường, đáy lòng chợt cảm thấy không vui mừng. Hắn vốn nên giải thích, nhưng tựa hồ có điều gì thôi thúc, cuối cùng, hắn không lên tiếng, chẳng qua là bĩu môi.
Lưu Vân Lạc Trinh bên cạnh nhan Quý Phi —— Nhan Hâm đại tỷ, đột nhiên nói một câu: "Cứ nghe Kỳ vương phi gả vào vương phủ trước đây bán đậu hũ mà sống? Thường xuyên xuất hiện trong chốn hỗn tạp đông người trong chợ hả?"
Mọi người tại đây vừa nghe, không khỏi nhất thời kinh động, bàn tán xôn xao
Không nghĩ tới nhan Quý Phi sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy nói về thân phận của mình, Sở Tiêu Lăng khuôn mặt chợt biến sắc, mồ hôi như ướt đẫm, nhất thời không biết làm sao, theo bản năng cúi đầu.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |