V07 (1): Hôn lên hắn
← Ch.074 | Ch.076 → |
Sau núi học viện Thiên Dực, có hơn một trăm phong cách kiến trúc khác nhau, nơi này là trọng địa* học viện Thiên Dực, chính là nơi các trưởng lão tu luyện, một khi tấn chức thành trưởng lão của học viện, liền có tư cách sở hữu chỗ ở riêng của mình. Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như học sinh có cống hiến to lớn với học viện, chẳng hạn nhhư đại công chúa, bọn họ đều có tư cách đến sau núi. Đây là đãi ngộ cao nhất của học viện dành cho học sinh, là tượng trưng vinh quang.
(*) Vùng đất quan trọng.
Mỗi người được vào đó đều có thể trang trí nơi ở của mình theo sở thích của bản thân. Cho nên, mới có lối kiến trúc muôn hình muôn vẻ như vậy.
Sau khi Triệu Nhã Nhi và hai sư muội của ả từ hội trường khảo hạch về, ả một thân một mình đi vào sau núi, đi đến một căn nhà được trang trí rất lộng lẫy.
Trước cửa vào nhà, có hai thủ vệ đứng ở đó, thấy có người tới, một người bước lên phía trước nói: "Triệu sư muội, sao ngươi lại đến đây? Không phải đại công chúa đã ra lệnh ngươi đi làm việc sao? Ba danh ngạch đại công cháu muốn có chưa?"
Ánh mắt Triệu Nhã Nhi lóe lên, không sai, đại công chúa chỉ muốn ba danh ngạch, do lúc nhất thời ả nảy lòng tham, sửa thành năm. Ả tuyệt đối không để Già Lam và Tống Thiến Nhi có cơ hội trở thành học sinh ưu tú, bởi vì... Ánh mắt ả ta tăm tối trong nháy mắt.
Lâm thời, ả bóp méo ý tứ của đại công chúa, bây giờ là lúc nghĩ biện pháp để đền bù. Vì vậy, ả mỉm cười nói: "Chuyện đại công chúa căn dặn, đương nhiên ta sẽ làm ổn thỏa. Ta đã nói với Ngụy trưởng lão, Ngụy trưởng lão cũng đã đồng ý."
"Vậy ngươi còn về đây làm cái gì? Đại công chúa đang bế quan tu luyện, sắp tới sẽ không gặp mặt bất kỳ ai, ngươi có chuyện gì thì đợi đại công chúa xuất quan rồi hãy đến." Người kia mang bộ dạng giải quyết công việc chung, có thể thấy được người làm việc bên cạnh đại công chúa, đều tự có loại cảm giác giỏi giang, ưu việt hơn người khác.
Vẻ mặt Triệu Nhã Nhi không chút thay đổi, chậm rãi lấy ra một cái hộp, mỉm cười nói: "Hai vị sư tỷ hiểu lầm, lần này ta không đến gặp đại công chúa, hai vị sư tỷ giữ cửa cho đại công chúa suốt ngày, chịu nắng chịu gió, rất là cực khổ. Lần này từ thành Lạc Xuyên về đây, ta có mang theo một ít son phấn, là son phấn thượng đẳng của thành Lạc Xuyên bọn ta. Nhưng, son phấn này chỉ xứng với vẻ đẹp thiên hương quốc sắc của hai sư tỷ thôi. Nếu hai vị sư tỷ không ghét bỏ, xin hãy nhận món quà mọn này đi, chút lòng thành, đừng ngại."
Hai cô gái liếc nhìn nhau, đều lộ nét mặt vui mừng.
"Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ." Ngoài miệng nói ngại, nhưng tay lại nhận lấy quà, cô gái cười cười nói: "Ta đã sớm nghe thành Lạc Xuyên có đủ các loại son phấn, phần lớn son phấn thượng đẳng đều được sản xuấ ở nơi đó, Triệu sư muội, thật là có lòng."
"Phải đó. Triệu sư muội suy nghĩ mọi chuyện luôn chu đáo. Lễ vật của ngươi, bọn ta nhận, sau này ở trước mặt đại công chúa, bọn ta sẽ nhắc đến ngươi nhiều hơn."
"Hai vị sư tỷ đừng hiểu lầm, ta thật lòng thật dạ muốn kết giao với hai vị..." Triệu Nhã Nhi vội khoát tay, gấp gáp nói, vẻ mặt muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu.
Hai cô gái nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ cảm động.
"Triệu sư muội, nếu ngươi quan tâm bọn ta như vậy, về sau, chúng ta chính là chị em tốt. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói với bọn ta, bọn ta nhất định bảo bọc cho ngươi!"
"Cám ơn hai vị tỷ tỷ!" Bề ngoài, Triệu Nhã Nhi cười hết sức chân thành, bên trong lại đang cười lạnh. Chỉ dựa vào thân phận tỳ nữ bên cạnh đại công chúa mà cũng muốn xưng hô chị em tốt với ta, các ngươi thật là không biết tự nhìn lại bản thân.
Nhưng, dù sao các ả cũng là người bên cạnh đại công chúa. Sau này, ả muốn qua lại gần gũi với đại công chúa, không thể thiếu sự giúp đỡ của các ả. Lãng phí một ít tiền tài nho nhỏ, cũng không coi là cái gì.
Ký túc xá của học sinh ngoại viện.
Già Lam xử lí vết thương trên người, Tống Thiến Nhi thì phục trách các công việc sau khi nhập học, chạy ra chạy vào phòng nàng.
"Già Lam, sổ tay nhập học của ngươi để trong học tủ nha..."
"À, ..."
"Già Lam, ta lấy nước nóng cho ngươi, còn lấy thêm một ít thuốc trị thương, ngươi nhớ dùng đó."
"Ờ."
"Già Lam, ta đem sách giấu riêng đặt ở dưới gối đầu của ngươi, có thời gian rãnh ngươi coi nha, rất cảm động, rất đặc sắc!"
"Ờ."
"Già Lam..."
"Ờ."
Già Lam vừa xử lí vết thương của mình, vừa trả lời cho có lệ, căn bản không có đem lời nàng ta nghe vào tai, nàng phát hiện
Tống Thiến Nhi càng ngày càng có tiềm chất làm bà quản gia nhỏ, danh hiệu chuyên gia tình cảm."Già Lam, Già Lam, ngươi đoán xem ta gặp ai ở bên ngoài?"
Lại nữa rồi!
Già Lam không có phản ứng.
Tống Thiến Nhi liền nghiêm túc sáp lại: "Ta thấy Nạp Lan Tiêu Bạch ở bên ngoài, hắn cũng đến học viện Thiên Dực rồi."
Tay Già Lam khựng lại, ngẩng đầu lên: "Nạp Lan đại ca?"
Tống Thiến Nhi gật đầu như giã tỏi: "Đúng, đúng, chính là hắn! Bây giờ hắn đang ở lối vào khu học sinh ngoại viện của chúng ta á, ở ngoài người đông nghìn nghịt, đem cửa vào chặn hết rồi."
Già Lam rơi vào im lặng. Hiện tại, Nạp Lan Tiêu Bạch đến học viện Thiên Dực, rốt cuộc là vì cái gì? Đương nhiên, nàng sẽ không tự kỷ cho rằng hắn vì nàng mà đến. Không nói tới giao tình của bọn họ, cho dù giao tình thật sự sâu nặng. Nhất định hắn cũng nghĩ rằng nàng bị Bá Hầu Trường Dã đánh rơi xuống núi rồi. Trong nào nàng chợt lóe sáng, đúng! Là Sơn Hà Thư! Nhất định là vì Sơn Hà Thư!
Lẽ nào, Sơn Hà Thư xuất hiện ở học viện Thiên Dực?
Trong lòng mang theo nghi ngờ, Già Lam sửa sang lại quần áo, bước ra cửa phòng: "Chúng ta đi xem một cái."
Lối vào ngoại viện, người đông nghẹt, không chỉ có tất cả học sinh ngoại viện tới vây xem, học sinh nội viện và học sinh ưu tú nghe tin cũng đến, bao vây cửa ra vào kín như nêm cối.
Trong đám người, bóng dáng màu xanh biển kia phá lệ nổi bật, bóng dáng cao ráo tuấn tú, đứng vững như núi, đem hào quang của mọi người ở chung quanh che đi hết.
Dưới nắng chiều, y phục màu xanh biển nổi lên tầng kim sắc, ánh chiều tà chập chờn, bồng bềnh như tiên.
"A, Nạp Lan Tiêu Bạch —— "
"Nạp Lan Tiêu Bạch!"
"Nạp Lan Tiêu Bạch ——! Nạp Lan Tiêu Bạch ——!"
Vô số tiếng thét chói tai của nữ sinh, thanh âm liên tiếp, thật lâu không dứt!
Thậm chí, các ả còn có thể đem bốn chữ 'Nạp Lan Tiêu Bạch' hô bằng một trăm loại ngữ điệu, trầm bỗng du dương.
Toàn bộ vùng trời cửa vào ngoại viện, đều là tiếng thét chói tai của các ả.
Đám người bao vây ở trước mặt đa số đều là thiếu nữ trẻ tuổi, chen lấn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch, nếu không có mười sáu vị kiếm sư bảo vệ Nạp Lan Tiêu Bạch, e là các ả đã xông thủng phòng tuyến, đem Nạp Lan Tiêu Bạch bao vây trong đống son phấn.
Về phần các nam sinh, độ cuồng nhiệt của bọn họ cũng không thấp, mỗi một người đều vì hâm mộ hắn mà đến. Chỉ cần danh hiệu đứng đầu Hạo Thiên bát công tử, cũng đủ để các thiếu nam thiếu nữ trở nên điên cuồng. Hơn nữa, bản thân Nạp Lan Tiêu Bạch rất quyến rũ, hắn tùy tùy tiện tiện đứng một chỗ nào đó, khí chất nho nhã và phiêu nhiên như tiên, cũng khiến người ta không thể soi mói!
← Ch. 074 | Ch. 076 → |