V01: Tiếp theo (2)
← Ch.060 | Ch.062 → |
"Ta nghe nói dùng linh thuật nước ngưng tụ tạo thành thạch anh, âm sắc đặc thù, người có thính giác linh mẫn, dù ở xa hơn mười dặm, cũng có thể nghe được âm thanh của nó."
Già Lam không tin: "Cách xa hơn mười dặm làm sao nghe được âm thanh của chuông gió, có phải ngươi gạt muốn lấy chuông gió của ta nên mới nói như vậy không?"
Nàng đưa một tay ra, đem lòng bàn tay xòe trước mặt hắn, bĩu môi nói: "Cái chuông gió kia đâu? Mau trả lại cho ta! Nếu không phải tại ngươi, Nạp Lan đại ca cũng sẽ không giận ta. Nhưng nếu đổi lại là ta, ta tặng quà cho người khác, chớp mắt liền rơi vào tay người thứ ba, ta cũng sẽ tức giận. Đều do người làm hại, mau đem chuông gió trả lại ta!"
Vẻ mặt Phượng Thiên Sách thản nhiên, không nhìn ra bất kì biến hóa nào. Lại không thấy hắn có ý muốn đem chuông gió trả lại cho nàng.
Một lúc sau, hắn mở miệng: "Nàng không tin ta thì thôi. Nhưng mà, nàng tới chậm, chuông gió của nàng bị ta vứt bỏ rồi."
"Nè, sao ngươi lại có thể như vậy? Đem đồ của người khác vứt bỏ là việc làm không có đạo đức." Già Lam tức giận thở hổn hển.
"Vậy thì xin lỗi, mai mốt ta làm lại một cái khác bồi thường nàng là được thôi." Phượng Thiên Sách thản nhiên nói, lời nói có chút gàn bướng và xấu xa.
"Ngươi làm sao có thể làm ra cái giống y chang trả lại ta? Thôi, dù sao Nạp Lan đại ca cũng đã làm cái mới cho ta, ta cảm thấy cho dù có bỏ cái cũ, có lẽ hắn sẽ không để bụng đâu nhỉ?"
"Nàng để ý tới cảm nghĩ của hắn ta như vậy à?" Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.
Già Lam suy nghĩ một chút đáp: "Ta cũng không rõ. Chẳng qua chỉ muốn kết bạn với hắn thôi. Nếu là bằng hữu, đương nhiên ta không hi vọng hắn không vui."
Phượng Thiên Sách chậm rãi thu hồi tầm nhìn, sâu trong đáy mắt dâng lên một đợt sóng màu đen vô danh, trong nháy mắt, che giấu đi rất nhanh, hắn không nói gì thêm, tiếp tục công việc trong tay.
Sắc trời dần dân tối xuống, con 'Đại Phong Tranh'* đã làm xong, thiết kế tỉ mỉ, cấu tạo phức tạp, khiến Già Lam ca ngợi.
*Đại phong = gió lớn; tranh = diều.
"Phượng Thiếu, ngươi đúng là kẻ giấu nghề!" Già Lam giơ ngón tay cái lên, thật lòng bội phục.
Phượng Thiên Sách không hiểu ý nghĩa việc nàng bật ngón trỏ lên, nhưng dựa theo nét mặt và lời nói của nàng mà suy đoán, hắn vừa lòng nhếch môi cười.
"Lên đây đi! Bây giờ chúng ta rời khỏi đáy vực."
Hai người đứng song song, chuẩn bị thỏa đáng, đột nhiên Già Lam hỏi: "Không có động lực để cất cánh, làm sao bây giờ?" Hiện tại, bọn họ đang đứng trên đất bằng, ngay cả sân để chạy xuất phát cũng không có, muốn nó bay lên, thực sự là gay go.
"Không sao, có ta ở đây!" Hắn vừa dứt lời, một trận gió kì lạ đột nhiên xuất hiện dưới chân bọn họ, nâng bọn họ bay lên.
Tại sao nàng lại quên mất chuyện Phượng Thiên Sách tu luyện linh thuật gió, kêu gọi sức gió là điểm mạnh của hắn. Đại Phong Tranh dưới sự thúc giục của sức gió, chậm rãi hướng về phía trước xoay vòng lên.
Móng vuốt của Thiên Thiên quắp chặt vào tay vịn, chen giữa hai người bọn họ. Rõ ràng nó có thể bay, lại cố tình chen vô giữa bọn họ, tùy thời giám thị Già Lam, miễn cho nàng có hành vi đáng khinh với chủ nhân của nó.
Thái độ khi đối mặt với mĩ thực hoàn toàn khác nhau.
Lòng dạ của con thú nhỏ thật là khó đoán!
Trên vách đá dựng đứng, trải qua hơn nữa ngày thương tiếc, bốn người Phượng Thiên Dục quyết định rời đi.
"Các vị, ta đây cáo từ. Đại ca gặp chuyện bất hạnh, ta phải nhanh chóng trở về hoàng thành, đem tin tức này báo cho cha mẹ biết." Phượng Thiên Dục nói, hắn liếc nhìn đáy vực, hắn chấp nhận việc đại ca không sống nổi.
"Chúng ta đi chung với ngươi, nói sao thì cũng phải đưa tiễn Sách Sách một đoạn đường." Mộc Tây Dao chỉa chỉa vào hai mắt khóc sưng, kiên trì nói.
Mộc Tây Lâm đương nhiên không phản đối. Khi anh em bọn họ gặp chuyện, nếu không có Phượng Thiên Sách có nghĩa khí ra tay giúp đỡ, lúc này có lẽ anh - em bọn họ chẳng còn cơ hội đứng đây rồi. Phượng Thiên Sách chết, chuyện này cũng tạo thành ảnh hưởng lớn đối với hắn, trong lòng đau khổ, đến bây giờ vẫn chưa hòa hoãn.
"Các ngươi đi hết, ai giúp ta cứu cha mẹ?" Hoa Ti Lung bối rối, kéo lấy ống tay áo của một người: "Ta nhờ các ngươi, giúp ta cứu cha mẹ đi, chỉ cần các ngươi đồng ý cứu cha mẹ ta, ta nguyện ý cố gắng trả công cho các ngươi."
"Hoa tiểu thư, ngươi coi bọn ta là hạng người nào? Trả thù lao? Bọn ta có thể để vào mắt à?" Mộc Tây Dao kiêu ngạo hất đầu, giọng điệu vừa chuyển, vươn Lan Hoa Chỉ nói: "Nhưng, nếu xuất phát từ tình cảm bạn bè, trái lại bọn ta có thể suy nghĩ một chút. Nể tình ngươi có chút lòng thành với Sách Sách, đại gia ta đây cùng ngươi là người lưu lạc chân trời, bọn ta liền mở lòng tốt, giúp ngươi cứu người."
Hoa Ti Lung chuyển buồn thành vui, kích động giang hai tay, ôm lấy hắn: "Dao Dao! Ngươi đúng là người tốt mà! Không uổng công chúng ta còn làm một trận tình địch!"
Đột ngột bị con gái ôm lấy, Mộc Tây Dao nổi da gà cùng mình. Cơ thể hắn giống như bị điện giật, hắn dùng sức đẩy Hoa Ti Lung ra, ngón tay run rẩy chỉ vào nàng ta, giọng the thé: "Ai cho ngươi kêu ta là Dao Dao? Ai cho ngươi ôm ta? Ngươi...Ngươi làm bẩn thân thể thuần khiết của ta, ta làm sao có thể phụ lòng Sách Sách của ta?" [TN: Có khi nào HTL bẻ MTD từ cong thành thẳng không?]
Đầu Phượng Thiên Dục đầy vạch đen, nhìn đôi nam nữ tính nết điên điên khùng khùng, hắn cảm thán sâu sắc, khả năng nhẫn nại của hắn càng ngày càng lớn mạnh. May mà hắn được đại ca 'ma luyện' nhiều năm, ngày nay, hắn mới có thể luyện mãi thành thép.
Mộc Tây Lâm cực kì lãnh khốc quăng một câu: "Ngu Ngốc."
Hoa Ti Lung hoàn toàn không để ý thái độ của Mộc Tây Dao và nhận xét của người khác, hiện tại, chuyện nàng quan tâm nhất chính là an toàn của cha mẹ. Ai có thể cứu cha mẹ nàng, dù bị mắng là kẻ ngu ngốc, nàng cũng tuyệ đối không cãi nhau.
Lúc này, phía tây bắc của vách đá dựng đứng, một luồng ánh sáng trắng không hề báo trước nổ ra, ánh sáng chói lọi khiến người ta giật mình, mang theo hơi thở cổ xưa, khoan thai trôi dạt xa xa, đem phạm vi vách đá dựng đứng bao phủ trong ánh sáng trắng.
Lập tức, mọi người đều cảm nhận được sức mạnh ấm áp, cả người thư sướng.
Đó là cái gì?
Chỉ cần bị nó bắn tới, cả người giống như có hiệu quả. Nếu tiếp tục lại gần nó một chút, có thể hoàn toàn lấy được nó, sẽ có kết quả như thế nào?
Bản thân là nhóm người đứng bên vách đá dựng đứng cũng bắt đầu kích động nhảy nhót.
"Nhất định là sức mạnh của Sơn Hà Thư phóng ra, chúng ta mau đi tới đó!" Cả người Phượng Thiên Dục run lên, hưng phấn nói.
"Sơn Hà Thư? Chẳng lẽ là chỗ của mẹ ta?" Đôi mắt đẹp của Hoa Ti Lung bắn ra tia sáng khác thường.
Trên bầu trời, một vạch kim quang sáng rực, bỗng nhiên ở giữa chừng, quay đầu nhìn về phía bạch quang nỡ rộ, dung nhan tuấn mĩ như chiến thần Hi Lạp xưa chậm rãi lóe sáng lên, hắn ưu nhã nở nụ cười: "Sơn Hà Thư, ngươi miễn cưỡng có thể lọt vào mắt bổn vương, vậy hãy để bổn vương ban thưởng vinh hạnh này cho ngươi, để ngươi trở thành ngự bảo của bổn vương."
Trên đường núi, mười sáu kiếm sư cấp sáu bảo vệ Nạp Lan Tiêu Bạch, bóng dáng của hắn hơi dừng lại một chút, đưa tay chỉ về hướng tây bắc phía xa: "Bên kia."
Cuối cùng, hai người đang ngồi trên 'Đại Phong Tranh', chậm rãi từ đáy vực bay lên núi. Phát hiện luồng sáng màu trắng kì dị hiện ra, chính là địa phương cách bọn họ không xa, hai người liếc mắt nhìn nhau, "Đại Phong Tranh' thay đổi phương hướng, bắt đầu tiến về phía luồng bạch quang xuất hiện.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |