Vay nóng Homecredit

Truyện:Sư Phụ Theo Ta Có Được Không - Chương 09

Sư Phụ Theo Ta Có Được Không
Trọn bộ 20 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

Siêu sale Shopee


Người chung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều, Tô Oản Oản lòng bàn chân di di muốn chuồn gấp, lại bị Ôn Nam Thế túm lại phía sau. Nàng buồn bực nói:

"Buông ra buông ra, cẩn thận ta lại hạ độc với ngươi nha."

"Hắc hắc, ngươi thử lại xem, cửa hiệu tô gia nhiều như vậy, dù sao ta cũng nhàn rỗi, rảnh phải đi mới được......"

"Quan báo tư thù!"

Hắn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng đang nhích tới nhích lui nói:

"Thật thông minh, ngươi còn muốn thử xem không?"

Ôn đại nhân, ngươi không thể lấy ơn báo oán. Nhớ ngày đó nếu không có ta cùng sư phụ, ngươi không chừng hiện tại đã ở trong bụng con vật nào rồi."

Hắn kề sát vào nàng nhẹ giọng nói:"Kỳ thật ngươi không có phát hiện, ta căn bản chính là một kẻ...... xấu xa."

Phốc - được, bây giờ nàng đã thấy rồi.

Bên này Tô Oản Oản cùng Ôn Nam Thế tranh cãi ầm ĩ, bên kia mọi người vây xem người người đều thần thái sáng láng tinh thần bát quái tán gẫu túi bụi.

"A ha, vị cô nương này không phải thường ngày đi theo bên cạnh Tô tam thiếu sao."

"Vậy à, hóa ra cô nương này cùng tân nhiệm Tri Phủ là một đôi ư. Chậc chậc chậc, thế chẳng phải này Tô gia buôn bán là sẽ càng làm càng lớn sao, đã có quan lão gia làm chỗ dựa."

"Có điều ngươi xem xem người ta vợ chồng son thật tốt a"

"Ta thấy là sắp thành thân chứ?"

Tô Oản Oản nghe được một đầu hắc tuyến, mà Ôn Nam Thế hơi hơi giơ nhếch lên khóe miệng, trong lòng lại thầm chua sót. Hắn chỉ là muốn được ở một chỗ cùng nàng nghe được mấy câu giả tưởng này sẽ cao hứng sao?

"Ah Ôn đại nhân! Ta từ xa nhìn thấy không biết là ai khí độ bất phàm, anh tuấn tiêu sái như vậy, hóa ra là ngài ôn đại nhân ư."

Giọng nói nịnh nọt bỗng nhiên vang lên bên cạnh, nàng quay đầu liền thấy được một vị cuốn trong tơ lụa như cái bánh chưng lớn, hơn nữa đại bánh chưng đông cổ một khối thịt béo tây cổ cũng lại một khối.

Phía sau xuất hiện một vị cũng bọc trong tơ lụa gầy như cây gậy trúc, hắn lách lên phía trước bánh chưng bự nói với Ôn Nam Thế:

"Ôi Ôn đại nhân, thế nào ở nơi này lại gặp gỡ được ngài thật sự là phúc khí của tiểu nhân. Phủ tiểu nhân vừa mới mời tới một vị đầu bếp cũng không tệ, đại nhân ngài có thể nể mặt tiểu nhân để cho tiểu nhân mời ngài một bữa tiệc rượu?"

"Không không không, đại nhân, vẫn là tới nhà của ta tốt hơn. Nhà của ta đầu bếp là ngự trù truyền nhân, hơn nữa tiểu nhân còn chuẩn bị lễ mọn đưa lên ngài."

Bánh chưng bự cướp lời gậy trúc còm cười nói, thịt trên mặt còn rung rung lên, Tô Oản Oản kìm lòng không được liên tưởng tới lớp mỡ trên miếng thịt nướng.

"Tới nhà của ta, đầu bếp nhà ta rất tuyệt, cho dù bất kể món ăn gì đều có thể làm được, bảo đảm đại nhân ngài sẽ thích."

"Tới nhà của ta, đầu bếp nhà hắn cũng không phải ngự trù. Đại nhân ngài là người tinh tường, tiểu đầu bếp bình thường gì đó sao thể lọt được mắt ngài!"

Gậy trúc còm tức giận, thở phì phì nói với bánh chưng bự:

"Mập mạp ngươi rắp tâm theo ta đối nghịch phải không?!"

"Gầy còm ngươi mới rắp tâm cùng ta đối đầu phải không, ta mời Tri phủ đại nhân tới nhà của ta vì hắn mở tiệc rượu ngươi xem náo nhiệt gì!"

"Mập mạp ngươi bảo an cái gì tâm!"

"Quan thương cấu kết tâm......"

Tô Oản Oản ở một bên nhỏ nhẹ nói, nàng xem bọn họ nói chuyện hăng say như vậy, không cam lòng làm một cái người qua đường giáp vì thế quyết định sắm một vai phụ có lời thoại.

"Không không không, tiểu thư xin chỉ giáo cho, sao có thể nói là quan thương cấu kết."

Bánh chưng bự nhanh chóng lắc đầu, trên mặt thịt cũng nảy lên nảy xuống như một cơn địa trấn.

"Chính là chính là, chúng ta chẳng qua là muốn thỉnh ôn đại nhân ăn bữa cơm tiếp đón mà thôi."

Nàng đang mải nghịch góc áo, như trước nhỏ giọng nói:"Hừ, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo (1). Các ngươi nhìn xem sư phụ nhà ta còn chưa có đến một động tác nhỏ, hừ, rõ ràng chính là các ngươi chột dạ."

(1) vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: Không có việc gì lại đến xum xoe không phải kẻ gian trá cũng là phường trộm cướp.

"Không không không, chúng ta là một lòng hảo tâm."

"Chỉ là chỉ là, một bữa tiệc nhỏ mà thôi mọi người kết giao bằng hữu mà."

"Là......" Nàng vẫn vẻ mặt khinh thường muốn nói cái gì, lại bị Ôn Nam Thế giữ chặt ở bên tai nàng nói nhỏ nói:"Ngươi còn nháo loạn nữa cẩn thận ta tới cửa hiệu Tô gia quan báo tư thù nha."

Nàng lập tức mặt mày hớn hở

"A ha ôn đại nhân a, ngài thực là thanh quan tốt hiếm thấy, nếu không tiểu nhân tới thiên hạ Đệ Nhất tửu lâu vì ngài đặt một bàn tiệc rượu mời khách?"

Bánh chưng bự cùng gậy trúc còm trợn to mắt nhìn Tô Oản Oản "Ngươi" nửa ngày chưa nói ra được câu thứ hai, Ôn Nam Thế nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện phong phú không biết nên buồn hay là vui. Không muốn bị mọi người nhìn giống như xem trò vui vậy, vì thế lôi kéo Tô Oản Oản bước nhanh tới phía trước, nàng vừa vặn cũng đã chơi đùa ầm ĩ không muốn tiếp tục bị vây hãm, liền thi triển khinh công mang theo Ôn Nam Thế lập tức bay thật xa.

Đợi đến lúc nàng dừng lại bản thân cũng không biết bay tới nơi đâu, lại ngửi thấy một cỗ hương vị đặc biệt, nàng thèm ăn đến nỗi nước miếng đều rớt hết cả xuống. Cái mũi như con chó nhỏ ngửi ngửi đánh hơi khắp nơi, rốt cục ở cách đó không xa phát hiện một cái quán nhỏ bán đậu hũ hoa (2).

Hắn buồn cười hướng nàng liếc mắt một cái, nói:

"Tô Oản Oản ngươi kiếp trước là đói chết à, hay là Tô phủ ngược đãi ngươi không cho ngươi ăn cơm, xem biểu hiện của ngươi kia."

"Hừ, ngươi thật không có phẩm vị, đậu hũ hoa này thật thơm a. Ta chưa bao giờ biết hóa ra đậu hủ hoa cũng có thể thơm như vậy." Miệng nàng vừa nói xong, ánh mắt lại trông mong nhìn tới bát đậu hủ hoa rắc chút hành xanh nhạt, bộ dáng thèm nhỏ dãi.

"Ai nha vậy thôi, ta đây không có phẩm vị vậy không thể mời ngươi ăn cái gì rồi." Hắn cố tình hai tay ôm ngực không nhìn tới nàng, cánh môi mỏng nhếch lên ý cười rạng rỡ, đáy mắt mang theo nét khôi hài sớm để lộ ra cảm xúc chân thật của hắn.

Mà nàng lại hoàn toàn không có chú ý tới, thầm nghĩ đậu hủ hoa mình không thể không ăn. Nàng lại không thói quen mang bạc, sư phụ lại không có ở bên cạnh, cái quán nhỏ này cũng không phải sản nghiệp Tô gia, cho nên con dấu kia cũng không dùng được. Nhanh chóng giữ chặt hồng y của hắn, vẻ mặt nịnh nọt nhìn hắn nói:

"A này, ngươi tốt nhất, mời ta ăn đi. Cùng lắm thì ta bây giờ liền giải độc trên tay ngươi a."

"Được thôi, hóa ra là có giải dược."

"Cái kia...... Vốn là không có, nhưng mà bây giờ có."

Nàng cười hì hì, hắn thấy nàng đi đến ven đường chỉ tùy ý hái vài cọng chu thảo đưa cho hắn, hắn hoài nghi nhìn nàng một cái, không tin một cọng cỏ hái tùy ý như thế nào có thể giải độc. Vì thế Tô Oản Oản lại phải tự mình động thủ, đem chu thảo vò nát lấy chất lỏng bôi lên tay hắn, kỳ tích thật, chỉ cần là chất lỏng bôi đến chỗ nào màu da trên tay liền khôi phục bộ dáng ban đầu.

"Bây giờ có thể đi rồi chứ, ta muốn ăn đậu hũ hoa!

"A chậc chậc, ngươi kêu về sau lại đối với ta hạ độc. Ngươi nói xem ta có nên thay đổi chủ ý ......?" Hắn còn chưa nói hết câu Tô Oản Oản sớm chạy tới ngồi xuống, gọi ông chủ cho hai chén đậu hủ hoa, dài cổ chờ đợi.

Đầu bị gõ hai cái, sau đó nàng thấy cái người thân toàn hồng y ngồi xuống bên cạnh, hương vị kia thật sự rất mê người, hai người cũng không nói tiếp, chờ dợi bát đậu hũ thơm ngào ngạt.

Khụ khụ, có lẽ là tối hôm qua quá mệt mỏi, hơn nữa đậu hủ hoa thật sự rất ngon, Tô Oản Oản liên tục ăn vài bát mới bằng lòng. Nàng đang chén bát thứ sáu, cúi đầu thật cẩn thận đem mấy cọng hành trên mặt bát bỏ đi, cho tới khi không còn thấy màu xanh nào của hành mới vừa ý.

Hắn nhìn xem vẻ thú vị, lấy tay lau lau khóe miệng nàng đương dính vụn đậu hủ, nàng ngẩng đầu lên hướng hắn thản nhiên cười rồi lại cúi đầu ăn.

"Ta vốn nghĩ đi tìm ngươi tới nơi này ăn đậu hủ hoa, không nghĩ là ngươi thật hăng hái, sớm đã ăn trước." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, Tô Oản Oản trong lòng thầm kêu lớn không ổn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Mộ Bạch lộ ra khuôn mặt không chút thay đổi, hắn liếc xéo nàng, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Nàng nhanh chóng đứng dậy lon ton đến bên người hắn, híp mắt nói:

"Sư phụ đậu hủ hoa này ăn rất ngon đúng không, cho nên ngươi mới nghĩ đi tìm ta đến ăn sao? Sư phụ ngươi tốt nhất, nhanh lên đến đây cùng nhau ăn, ta đã ăn tới bát thứ sáu rồi."

Nàng kéo hắn ngồi xuống, thay hắn gọi một bát đậu hủ hoa, bát đậu hủ hoa vừa đặt phía trước Tô Oản Oản nịnh nọt múc một thìa đưa tới gần miệng hắn, hắn trông nàng liếc mắt một cái không buồn há miệng, nàng chu chu cái miệng dùng thanh âm ngọt ngào nói: "Sư phụ -"

Thấy hắn há mồm ăn, mặt mày nàng mới hớn hở lên, lại múc một thìa bỏ vào miệng mình, đậu hủ mùi thơm ngát lập tức tràn ngập toàn bộ khoang miệng, nàng chưng ra vẻ mặt no nê thoả mãn, giống như con mèo nhỏ ti hí mắt.

Hắn nhìn bộ dáng của nàng, không khỏi cong cong khóe miệng, trong mắt đầy sủng nịch.

Ôn Nam Thế nhìn y phục bọn họ giống hệt nhau không khỏi ngẩn ra, lại thấy nàng nhu thuận như vậy ở bên cạnh Tô Mộ Bạch, trong mắt ngoại trừ hắn rốt cuộc nhìn không thấy người thứ hai.

Bọn họ, hình như rất tốt.

Ôn Nam Thế không biết từ đâu lấy ra một chiếc quạt giấy, phe phẩy như có như không, tay kia thì chống lên trán, vạt áo hơi hơi mở rộng lộ ra làn da trắng nõn trước ngực, một bộ dáng thật là yêu nghiệt.

Hắn ngẫu nhiên liếc Tô Mộ Bạch một cái, dường như hai hàng lông mày hơi nhíu nhíu lại, sau đó lại nhìn Tô Oản Oản nói:"Oản Oản, ngươi lúc trước đã cứu ta ta còn chưa hướng ngươi đáp tạ. Nay chúng ta hữu duyên gặp lại, chi bằng để ta lấy thân báo đáp được không?"

"Phốc -" Miệng đầy đậu hủ bao hoa đều phun phun ra hết, bởi vì luyến tiếc bộ tình lữ trên người bị dơ, Tô Oản Oản túm lấy y phục của Ôn Nam Thế xoa xoa miệng, nói "A thế, trước khi ngươi nói những lời cẩu huyết như vậy phiền ngươi nhìn xem ta có đang ăn thứ gì hay không đã, ngộ nhỡ ta sặc chết ngoài ý muốn như vậy ta thật oan uổng nha."

Hắn thu hồi cảm xúc, lại thay vào đó là một bộ dáng bất cần, dường như chẳng quan tâm nói:"Ai chà, cho dù vui mừng đến thế, ngươi cũng không cần phản ứng kịch liệt như vậy chứ?"

"Làm sao mói chỉ cách có hai canh giờ, Tô Oản Oản người trong lòng ngươi nhanh như vậy đã thay đổi rồi?" Tô Mộ Bạch liếc Tô Oản Oản, vẻ mặt không biến sắc bình thản nói.

"Có lẽ là vậy, ngay cả dân chúng lạc thành mới vừa rồi còn nói ta cùng Oản Oản rất xứng đôi đấy. A này Oản Oản, bộ sư đồ trang của ngươi và Tô Mộ Bạch nhìn rất đẹp mắt, hôm nào chúng ta cũng đi làm một bộ tình lữ đi?" Ôn Nam Thế nói.

"A, hay là thế này. Không bằng để ta rút lại để làm Cẩm Tú Phường kkhoong phải làm mấy bộ 'Sư đồ trang' nữa, thay vào đó đổi thành làm tình lữ trang cho các ngươi tốt." (Sa: ăn đậu hũ đi anh đừng mải ăn dấm chua thế) Tô Mộ Bạch quấy quấy đậu hủ trong bát, thần thái rất tự nhiên nói.

"Không được -" Oản Oản từ nãy vẫn chưa tìm được cơ hội chen vào rốt cục kinh động thốt lên.

sư phụ yêu quý của nàng mới vừa nói cái gì vậy? Hắn nói đặt ở Cẩm Tú Phường mấy bộ thầy trò trang ư, những mấy bộ cơ à! Chẳng lẽ nhờ cố gắng của nàng đêm hôm qua, sư phụ nhà nàng rốt cục rốt cục thông suốt rồi sao?!

"Không được, vì sao lại không được? Ngươi tối hôm qua vất vả như vậy mới có thể cởi kia thân tiểu nhị trang, không phải là vì hôm nay tới gặp người trong lòng của ngươi sao, không phải hẳn là chính hợp tâm ý của ngươi?"

Ngữ khí bình thản của hắn, lại khiến cho Tô Oản Oản càng cảm thấy kinh hãi. Sư phụ nhà nàng tứ giận ư, nàng thật cao hứng!

Lập tức nhích lại gần ôm lấy cánh tay hắn, nàng nhanh nhẹn nói:"Sư phụ sư phụ, ta chỉ cùng sư phụ mặc sư đồ trang nhé. Những người khác gì gì đó, ai cũng không thể thuyết phục ta. Ta chỉ tốt với một người thôi, rất toàn tâm toàn ý! Chúng ta đặt Cẩm Tú Phường về sau chỉ làm sư đồ trang cho chúng ta được không?"

"Như vậy đâu có được, ôn đại nhân người ta sẽ thương tâm đấy. Phụ tấm lòng người khác là không tốt nha."

Nàng xụt xịt cái mũi, lấy tay quyệt lên mắt, một giọt nước mắt bỗng rơi xuống rồi lại rơi xuống, nàng khóc nức nở, "Sư phụ, ngươi sao có thể như vậy chứ. Tối hôm qua đối người ta làm chuyện tình như vậy, hôm nay lại không muốn ta nữa sao? Sư phụ oa, người ta thật đáng thương mà, ngươi cứ như vậy dễ dàng đem ta giao cho người khác. Sư phụ oa — ngươi đối với ta bội tình bạc nghĩa sao?!"

Hắn nhìn nàng bi thương khóc lóc, ánh mắt trong trẻo tựa hồ còn hàm chứa ý cười mơ hồ, khóe miệng nhịn không được hơi hơi nhếch lên. Mà ở bên kia bàn Ôn Nam Thế giận đến nỗi cơ hồ gân xanh nổi hết cả lên, hận không thể làm cho Tô Mộ Bạch lập tức biến mất ở trước mắt hắn.

Không, tốt nhất là trước khi hắn biến mất phải bóp chết hắn đã!

Tô Mộ Bạch nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, nói:"Ngoan, tuy rằng ngươi khinh công không tệ. Nhưng loại chuyện trèo tường này vẫn rất là nguy hiểm, cho nên vẫn là không cần làm như diệu. Hiểu được chứ?"

"Hiểu được hiểu được, sư phụ ta tuyệt đối cam đoan sẽ không trèo tường." Nàng cười tủm tỉm.

"Có lẽ ngoài tường phong cảnh rất tốt chăng?" Ôn Nam Thế nói, lại bày ra một tư thế vô cùng quyến rũ, "Ngươi xem ngươi cho tới bây giờ cũng chưa vượt quá tường, làm sao biết được phong cảnh ngoài tường có đẹp hay không?"

Nói xong ánh mắt nhẹ nhàng phiêu đến chỗ Tô Mộ Bạch, nhìn thấy hắn trầm xuống, trong đôi mắt ý cười lại càng thêm phóng túng, một thân hồng y lay động, lộ ra hương vị phong tình vạn chủng.

Đây là Tri phủ đại nhân sao, thật là Tri phủ đại nhân sao? Có Tri phủ đại nhân không cần mặc quan phục mà là mặc một thân hồng y nhàn nhã đến chỗ hạt tản bộ sao?

Tô Oản Oản cực kỳ muốn biết lão nhân gia Hoàng Thượng hắn có phải hoa mắt hay không.

"Công tử, công tử ngươi không thể như vậy mà. Ta đây làm ăn buôn bán nhỏ, ngươi không thể không trả bạc cho ta." Từ quán nhỏ bên cạnh truyền đến giọng nói của ông chủ.

"Bản công tử nói không trả tiền là vì bạc của ta đều bị trộm hết, qua mấy ngày nữa chờ ta tìm được rồi sẽ tự động đem trả ngươi!"

"Đúng đó, công tử nhà ta giống kẻ không có bạc à, một chút phân biệt cũng không có!"

"Hai vị công tử này, mấy ngày nữa tôi biết đi đâu tìm các vị đây. Chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, một ngày kiếm chẳng được bao nhiêu tiền. Các vị không phải muốn tôi chết đói đấy chứ."

"Thần tiên ơi, bộ dạng hai vị công tử. kia..... Hảo tiểu chịu!" Tô Oản Oản nhịn không được mở miệng, nhưng là không nghĩ tới mình nói hơi lớn, vì thế lại thu hút sự chú ý của "Tiểu chịu".

"Nam thế!" tiểu chịu Kia dung mạo xinh đẹp tuấn tú tuyệt trần đột nhiên thốt ra tiếng khing ngạc vui mừng, chỉ hai ba bước liền vọt tới trước mặt Ôn Nam Thế ôm lấy cổ hắn nói "Nam thế, ta rốt cục cũng tìm được ngươi!"

Ôn Nam Thế còn chưa trông rõ người tới đã bị ôm lấy cổ, theo bản năng bèn đẩy ra, "Này, ngươi là ai vậy!"

"Chậc chậc, A thế ngươi cũng thật là, đối với người ta bội tình bạc nghĩa còn chưa tính, lại mạnh tay mạnh chân như vậy với hắn." Tô Oản Oản trêu ghẹo nói, nhanh chóng bới móc sự việc.

Hắn trừng mắt với nàng, "Tô Oản Oản ngươi đừng thêm phiền phức cho ta!"

"Namthế, ta rốt cục tìm được ngươi, ta tìm ngươi thật là vất vả! Không biết kẻ nào có mắt như mù, ngang nhiên dám trộm hầu bao của bản công tử, nếu như để ta tóm được, ta nhất định đem cả nhà hắn sao trảm*!" Tiểu chịu kia bộ dạng như hoa như ngọc nói "Namthế, kinh thành tốt như vậy ngươi không ở, lại muốn chạy đến nơi xa như vậy! A này, ngươi sao lại không mặc y phụcmàu trắng!"

Ôn Nam Thế nhíu mày, mang theo khẩu khí chán ghét nói:"Ngươi sao lại đuổi đến tận đây!"

"Sao vậy, người ta muốn gặp ngươi thôi!" Cẩm sắt chân dậm mạnh, đôi môi hồng nhuận cong lên, tức giận nói.

Tô Oản Oản lại suýt chút nữa phun hết đậu hủ trong miệng ra, cẩm sắt nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, chỉ vào mũi mắng:"Này, ngươi nhìn cái gì vậy, dám chê cười bản công tử!"

"Phải đó, công tử nhà ta nhà ngươi có thể tùy tiện chê cười sao?!"

Tô Oản Oản cũng không tức giận, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn Ôn Nam Thế nói:"A Thế, ngươi làm sao quen biết được hai vị kẻ dở hơi này vậy, rất xứng đôi với ngươi nha, thế nhưng quả thật ta cảm thấy ngươi cũng cử chịu ai, cái này rốt cuộc là ai ở trên ai ở dưới đây, hay là thay phiên nhau, hay là......"

"Tô Oản Oản!"

"Ta ở ngay bên cạnh ngươi, không cần kêu lớn như vậy."

"Namthế, nữ nhân này là ai? Chẳng lẽ ngươi có niềm vui mới?!" Cẩm sắt chỉ vào Tô Oản Oản tức giận nói.

Ôn Nam Thế sửa lại mấy sợi tóc, gợi lên nétcười nói:"Vị công tử này, có phải ngươi không phải nhận sai người chứ, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua ngươi."

Trở mặt thật là nhanh, rõ ràng vừa rồi còn vẻ mặt chán ghét hỏi người ta vì sao đuổi tới.

Cẩm sắt tức giận, hai tay chống thắt lưng, "Ôn Nam Thế, ngươi đừng có giả bộ không bbieets, ta là Cầm Sắt a!"

"À, ta thật ra cũng có quen biết một người tên Cẩm Sắt. Nhưng mà, người ta là cô nương chứ không phải công tử."

"Ta chính là cô nương đây!"

"Thật không, ta như thế nào lại cảm thấy ngươi là công tử vậy?" Tô Oản Oản đảo đôi mắt hạt châu, lộ ra ý cười giảo hoạt "Nếu không thì, cởi ra nghiệm chính bản thân."

"Ha ha ha, này chủ ý không tệ!" Ôn Nam Thế cười vỗ tay, Tô Oản Oản nhìn Cẩm Sắt sắp tức giận ra mặt cũng cười ngã vào trong lòng. Tô Mộ Bạch

Chậc chậc, ai bảo nàng hung hăng như vậy. Nàng Tô Oản Oản còn chưa có hung hăng đâu.

"Nghịch ngợm." Tô Mộ Bạch điểm cái mũi của nàng, nhưng nét mặt cũng mang ý cười.

"A này!" Cẩm Sắt bỗng nhiên kêu to một tiếng, ánh mắt sững sờ nhìn Tô Mộ Bạch Ngẩn người.

Tô Oản Oản không rõ nguyên nhân, nhưng mơ hồ có thể ngửi thấy được một cỗ hương vị nguy hiểm

Cẩm Sắt vọt tới ngồi bên cạnh Tô Mộ Bạch, ló người ra tiến đến trước mặt hắn chớp chớp đôi mắt tràn đầy tình cảm mãnh liệt hỏi:"A vị công tử, xin hỏi tôn tính đại danh, nhà ở nơi nào, đã có vợ chưa hay là có hôn phối.

"Ngươi muốn làm gì!" Tô Oản Oản một phen lôi kéo Tô Mộ Bạch gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đề phòng.

Cẩm Sắt nhìn Tô Mộ Bạch cùng Tô Oản Oản đang dựa sát vào nhau quát:

"Ngươi nữ nhân đáng ghét, nam nhân này ta đã chọn rồi, Ôn Nam Thế nhường cho ngươi!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-20)