Vay nóng Homecredit

Truyện:Sư Phụ - Chương 32 (cuối)

Sư Phụ
Trọn bộ 32 chương
Chương 32 (cuối)
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)

Siêu sale Shopee


Type-er: tieuhala

Ta nhìn yêu nữ: "Bao nhiêu năm nay Tiêu Dật Hàn vẫn luôn liên hệ với cô, các người đang mưu tính chuyện này sao?"

"Phải đó, xương của ca ca ngài ấy bị người ma giới lấy đi, bao nhiêu năm nay ngài ấy vẫn luôn tìm kiếm lỗ thủng phong ấn, muốn tới ma giới cướp về. Có điều phái Tiên Linh các người hành sự cứng nhắc, nhất định không cho ngài ấy mạo hiểm, bởi vậy ngài ấy dứt khoát bỏ đi, cũng tránh để hành động của mình liên lụy tới tiểu đồ đệ trên núi."

Phải, tất cả mọi chuyện Tiêu Dật Hàn làm đều nhẫn nhịn, đều đau khổ, khiến ta nghe cũng xót xa, dường như một mình hắn đã gánh chịu tất cả thiệt thòi và khổ đau. Tuy nhiên đối với ta, Tiêu Dật Hàn chỉ làm sai một chuyện, chỉ một chuyện này thôi đã đủ khiến ta hận hắn đến mức không thể tha thứ được. Hắn chưa bao giờ hỏi ta có bằng lòng để hắn làm như vậy không.

Lúc yêu nữ kể hết những chuyện này, bọn ta đã quay về bên đầm Ngọc Tuyền, nhìn lỗ đen dưới đáy đầm, ta hỏi cô ta: "Vậy tại sao hôm nay lại tới tìm ta giúp?"

"Luận về thuật Phong Ma, trên thế gian không ai có thể so với tâm pháp Tiêu gia, trò kế nghiệp thầy, trước đó chẳng phải cô và Tiêu đại nhân cùng đóng lại lỗ thủng đó sao, tìm cô đương nhiên là... Hay là..." Yêu nữ kinh ngạc nhìn ta: "Cô không muốn cứu sư phụ cô sao?"

Ta không lên tiếng, vẻ mặt cô ta có hơi khó xử, "Tiên cô, cả đời sư phụ cô trong lòng không hề có một ai, chỉ có mỗi cô. Hôm qua chẳng phải cô đã đâm vào tim ngài ấy ở đây sao, sau đó ta hỏi ngài ấy, nếu cô thật sự nhẫn tâm giết chết ngài ấy thì sao. Ngài ấy nói, vậy đành phải phụ lòng chúng sinh thôi, ít ra có thể để cô mở lòng được đôi chút."

Ta nghe vậy khẽ siết nắm tay, nhắm mắt, gạt bỏ cảm xúc, bình tĩnh hỏi: "Hiện giờ tình hình ở đó thế nào?"

Yêu nữ kéo lấy tay ta nhảy vào trong đầm nước, bơi tới trước mặt lỗ đen, vừa vào trong lỗ đen, ma khí liền bắt đầu chèn ép cơ thể ta, sau khoảnh khắc choáng váng ngắn ngủi, cảm giác mất trọng lực ập tới, ta đột nhiên phát hiện mình đang lơ lửng trong không trung.

Ta ngự kiếm bay lên, đứng vững vàng trong không trung quan sát xung quanh, bầu trời đỏ tươi, mặt đất khô nứt, đây chính là ma giới.

Ở xa xa có một ngọn núi đen khổng lồ đang không ngừng tỏa ra ma khí, khắp mặt đất là thi thể của Ma Tộc, Tiêu Dật Hàn đã tắm máu nơi này sao...

Yêu nữ kéo ta đi về phía trước, càng đi càng gần, đến đây ta mới phát hiện nơi đó không phải là núi, đó là một chiếc bóng do ma khí màu đen tụ lại hợp thành, trên đỉnh chiếc bóng đó là một chiếc đầu lâu trắng hếu.

Còn phía trước đầu lâu đó chừng mười trượng là một bóng người màu lam đang chống đỡ kết giới, hào quang như sương lạnh tỏa ra từ trường kiếm trong tay hắn.

Không cần yêu nữ giải thích, ta biết tư thế này, là Tiêu Dật Hàn đang giằng co với đầu lâu đó, có điều bây giờ đang ở Ma giới, ma khí triền miên không dứt, nếu tiếp tục giằng co, Tiêu Dật Hàn sẽ hao tổn hết nội tức, kiệt sức mà chết.

Hắn cần một người giúp hắn hủy đi xương cốt của ca ca hắn.

Đến khi lại gần hơn chút nữa, ta nhìn thấy vết thương sau lưng Tiêu Dật Hàn nứt ra, da thịt rách toác, cả người máu me thảm hại.

Tình trạng nghiêm trọng hơn ta tưởng.

Bỗng nhiên Tiêu Dật Hàn phát giác được điều gì đó, hắn lập tức quay đầu lại nhìn ta, vẻ mặt không dám tin, tiếp đó trách mắng yêu nữ: "Ai bảo cô đưa nàng ấy tới!"

Không màng tới lời đáp của yêu nữ, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy đầu lâu kia vẫn đang không ngừng hút ma khí vào, nó dường như cũng nhận ra sự có mặt của ta, ma khí bắt đầu cuồn cuộn dâng trào. Tiêu Dật Hàn buộc phải xoay lại toàn tâm đối phó, thế nhưng nội tức của hắn trống rỗng, trong lúc miễn cưỡng chống đỡ đã phun ra một ngụm máu tươi.

Ta lập tức không chậm trễ nữa, tiến lên phía trước, một luồng thanh quang đi theo lưỡi kiếm. Thanh quang phá ma khí đi thẳng về phía đầu lâu, nhưng bộ xương kia kiên cố hơn ta tưởng, không hề bị tổn hại chút nào.

Yêu nữ bên cạnh ta lại kinh ngạc hét lên: "Cô lợi hại đến vậy sao?"

Đương nhiên ta không yếu, những sách vở Tiêu Dật Hàn để lại ta đã đọc nát từ lâu, làu làu ghi nhớ, tám mươi năm nay ta không làm gì khác, chỉ có mỗi tu tiên, nếu ngay cả chuyện duy nhất này cũng không làm tốt, ta chẳng còn mặt mũi nào sống tạm trên đời này.

Chắc là Tiêu Dật Hàn cũng nhận ra, bởi vậy hắn mới nói ta chưa động bản lãnh thật với hắn.

Ta quan sát đầu lâu kia, lắc người chắn trước mặt Tiêu Dật Hàn, ta quay đầu nhìn hắn, thấy trên gương mặt tái nhợt của hắn không còn nụ cười nhàn nhạt thường ngày, hắn chau mày mắng ta: "Đây không phải là chuyện con nên xen vào, quay về thông báo cho người của núi Tiên Linh, để đám tiên nhân đó nghĩ cách."

Ta không đếm xỉa tới hắn. Cảm nhận được ma khí ngày càng hung ác trước mặt, ta nhẹ vuốt trường kiếm trong tay: "Tiêu Dật Hàn."

Ta nhìn đầu lâu kia, đong đếm sức mạnh trong cơ thể mình, ta hiểu ra, hôm nay không để mạng mình lại đây, e là không giải quyết được chuyện này. Ta quay đầu nhìn hắn: "Sư phụ, đời này người con oán hận nhất chính là người."

Đồng tử Tiêu Dật Hàn khẽ co lại, dường như hắn biết ta muốn làm gì nên đưa tay định tóm lấy ta.

Không thể chậm trễ nữa, ta mở ra kết giới hộ thể, đẩy Tiêu Dật Hàn ra.

Cũng như năm xưa khi Tiêu Dật Hàn xuống núi, ta bị kết giới hộ thể của hắn đẩy ra.

Thảm hại như vậy đó.

"Không được!" Hắn hét lên, giọng khản đặc.

Tuy nhiên hắn không còn đủ sức lực đuổi theo. Ta quay đầu đi không nhìn hắn nữa, song vẫn nghe giọng hắn, giờ phút này ta mới lĩnh hội được tâm trạng của hắn lúc hắn bỏ đi tám mươi năm trước, thì ra thật sự rất buồn đau, tựa như trái tim bị bóp nghẹt vậy.

Ta nghiến răng, vứt bỏ tất cả âm thanh và cảm xúc bên ngoài.

Ta và trường kiếm trong tay hóa thành một thể, xông thẳng về phía đầu lâu, ma khí xung quanh lập tức biến thành lưỡi đao, chém rách cơ thể ta không còn một chỗ lành lặn, ngọc bội Tiêu Dật Hàn tặng ta lúc mới gặp đang giấu trên người theo gió văng đi, ta không có thời gian màng tới nó, chỉ nghe phía trước "rắc" một tiếng, là âm thanh đầu lâu kia nứt vỡ.

Vào khoảnh khắc trước khi thế giới của ta hoàn toàn tĩnh lặng, tiếng hét đến sức cùng lực kiệt của Tiêu Dật Hàn vang vọng: "Quay lại đây!"

Ta không quay lại được nữa rồi.

Đời này người ta oán hận nhất là sư phụ của ta, nhưng người ta yêu nhất...

Cũng là người.

*****

Kết thúc

Type-er: Tieuhala

Bốn bề hoang vu, bóng tối tĩnh lặng, trong thế giới hỗn độn, ta quên mất mình là ai, quên hết tất cả quá khứ của mình. Ta chỉ biết mình đang đứng bên một con sông, nghe tiếng nước chảy róc rách không biết đã bao nhiêu năm rồi.

Dường như cứ cách một thời gian sẽ có người tới nói với ta: "Cô nương, phải qua cầu thôi."

Nhưng lần nào ta cũng chỉ lắc đầu.

Ta không biết tại sao ta lại lắc đầu, dường như ta đứng đây là để chờ một người, tuy nhiên rốt cuộc phải chờ ai, ta cũng không nhớ được nữa.

Ta cứ lang thang bên bờ sông mơ mơ hồ hồ như vậy hết ngày này qua ngày nọ, hết năm này qua tháng nọ.

Mãi đến một ngày, ta nhìn thấy trong nước sông đen ngòm trước mặt xuất hiện một nam nhân, người đó râu ria đầy mặt, suốt ngày say sưa, điên điên khùng khùng đi trên con đường Dương Châu mùa xuân hoa nở.

Gió xuân không thổi ta hơi rượu của hắn, đào hồng liễu xanh không che nổi vẻ lang bạt của hắn, một tay hắn cầm ngọc bội, tay kia cầm hồ lô rượu, gặp ai hắn cũng nói hắn đang tìm một người, hắn đang tìm đồ đệ của mình, song chỉ cần có người hỏi đồ đệ hắn tên là gì thì hắn chỉ cười chứ không đáp được.

Hắn nói năm xưa hắn lười, ngay cả tên cũng không đặt cho đồ đệ của mình, hắn chỉ có một đồ đệ, cứ gọi tiểu đồ đệ, tiểu đồ đệ, cứ gọi mãi như vậy. Cứ nói mãi, nói mãi, rồi hắn khóc, khóc đến khàn giọng bên vệ đường.

Nhìn cảnh tượng dưới sông, nước mắt trên mặt ta lã chã thành dòng.

"Cô nương, phải qua cầu thôi."

Giọng nói này lại vang lên phía sau, ta quay đầu nhìn bà lão đang đứng sau lưng ta bưng chén canh thở dài: "Vạn sự trên thế gian phải có bỏ thì mới có được, cô phải từ bỏ chờ đợi của cô, hắn mới có cơ hội tìm thấy được cô."

Ta nhìn chén canh trong tay bà lão, cuối cùng uống cạn.

Ta vứt bỏ chờ đợi của mình, để hy vọng kiếp sau hắn có thể tìm thấy ta.

Mong là đến lúc đó, giữa ta và hắn không còn oán hận cách trở, chỉ có sớm chiều bên nhau, chỉ có gió xuân Dương Châu thổi vào lòng ấm áp.

HẾT



Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-32)