Truyện:Sư Phụ - Chương 11

Sư Phụ
Trọn bộ 32 chương
Chương 11
Sư phụ tuổi cao
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


type: Liinn

Nhìn thiếu niên như hoa không biết từ đâu chui ra trước mặt này, ta nghiêm nghị từ chối y: "Ta không nhận đồ đệ."

Y ngẩng đầu nhìn ta, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không nhận đồ đệ cũng không sao, người có thể nhận con."

Dù sao thì ta cũng già rồi, không theo kịp suy nghĩ của người trẻ tuổi, ta nhất thời nản chí, "Tiểu tử à, ta thanh tu đã vạn năm, không có trò gì mới để chơi đâu."

"Không sao." Y nói như rất thông cảm cho ta, "Cứ để con chơi một mình là được rồi."

Ta nói không lại đành đuổi y ra khỏi viện. Y đứng bên ngoài, ánh mắt chăm chăm nhìn ta, vẻ mặt dường như bị tổn thương. Ta nhìn đến sót ruột, muốn tát tên tiểu tử này mấy cái rồi đuổi ra khỏi núi Vụ Ái cho xong chuyện.

Tuy nhiên ta là một thần tiên biết lý lẽ, y chưa làm gì quá đáng với ta, núi Vụ Ái này ngoài sân viện ra thì không mảnh đất nào có viết tên ta cả, muốn đứng ngoài đó thì cứ để y đứng.

Ta về phòng, ngủ một hơi ba ngày, đến khi tỉnh lại, những tưởng tiểu tử kia đã đi rồi, song vừa mở cửa ta bèn hít một hơi lạnh.

Y đang tựa bên khung cửa, ta vừa kéo cửa ra, ánh mắt y bèn xoay sang dừng trên người ta, trong mắt vụt qua ánh sang, "Người tỉnh rồi." Y cười hỏi ta, "Người muốn ra ngoài sao?"

Có câu "Đưa tay không đánh mặt cười", câu này thật sự đã cứu y một mạng.

Ta không đếm xỉa tới y, xoay người đi xuống núi, y cũng không nói một lời, cứ vậy bước theo sau.

Dưới núi Vụ Ái có Kính Hồ, ta có để cần câu bên hồ, khi rảnh rỗi thì tới thả câu. Hôm nay sau khi ta ngồi xuống, tiểu tử phía sau liền yên lặng, y ở bên cạnh một lúc rồi quay người đi vào rừng cây.

Ta nghĩ y chê ta vô vị, cuối cùng cũng thông suốt bỏ đi, nào ngờ y lại bẻ một cành trúc mềm trong rừng, bứt một sợi cỏ mảnh làm thành cần câu, vung cần buông câu ở cách ta ba trượng.

Chẳng mấy chốc, mặt trời ló dạng, gió nổi lên, bên bờ sông có sóng nhỏ "lộp bộp" vỗ dưới chân, khiến ta... sốt ruột vô cùng.

Bên cạnh "ào" một tiếng, lại một con cá nữa được câu lên.

Còn chỗ ta lại chẳng có chút động tĩnh nào, cảm thấy mình bị đối đãi bất công một cách sâu sắc, ta quay đầu nhìn y, ho mấy tiếng: "Ngươi cầm tinh con giun à... Trên cần câu không có mồi, ngươi câu cá bằng gì vậy?"

Y nhìn mặt hồ, thản nhiên điềm tĩnh đáp: "Bằng nhan sắc."

"..."

Đúng là không biết xấu hổ mà...

Y im lặng một lúc, tựa như nhớ ra điều gì đó, quay đầu cười với ta, "Nếu con câu người thì người có cắn câu không?"

...

Ta đờ người tại chỗ như bị sét đánh, tuy dung mạo này vẫn như thiếu nữ mười tám mười chín, song nội tâm thật sự đã bãi bể nương dâu cả vạn năm rồi! Vậy mà tên tiểu tử còn hôi sữa lại dám trêu chọc ta?

Ta hắng giọng, cảm thấy mình đã từng tuổi này, không thể tính toán với trẻ con. Nếu hôm nay không câu được cá, vậy thì quay về cho xong. Tiểu tử kia thấy vậy lập tức dùng dây xâu cá lại, xách đi phía sau ta.

Lúc sắp tới sân viện, y cực kỳ thản nhiên nói: "Người muốn ăn cá hấp hay cá kho?"

Ta nghiêm túc suy nghĩ đáp: "Hấp đi, hấp tươi hơn."

"Được."

Sau khi y đáp ta lập tức cảm thấy có điều gì không ổn, tuy nhiên còn chưa kịp nói ra lời nào khác thì y đã xách cá vào trong viện, ta cũng bước vào theo. Thấy y xuống bếp thành thạo nhóm lửa, đun nước, giết cá làm cá rất nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là có nghề, thiết nghĩ cá nấu ra nhất định rất ngon.

Vậy là mãi đến khi y bưng cá hấp lên bàn, ta cũng không lên tiếng đuổi y nữa. Y cũng không khách sáo, tự mình lấy chén đũa ngồi xuống đối diện, ta ăn chăm chú, đầu không ngẩng lên, y nhìn ta: "Người đẹp thật."

Miếng xương cá mắc lại trong cổ họng, ta "khụ khụ" mấy tiếng mới cứu được mạng già của mình. Ta nhìn y, vô cùng nghi ngờ ánh mắt ấy, cơ mà y đã đổi chủ đề: "Tại sao người không nhận đồ đệ?"

Câu hỏi này đúng là hay, tại sao ta không nhận đồ đệ chứ?

*****

type: Liinn

Thật ra ta đã từng nhận đồ đệ, hơn nữa cũng chính vì vậy mà khiến ta không muốn nhận đồ đệ nữa.

Năm ta vừa gặp đồ đệ kia, hắn vẫn là một thiếu niên non nớt, so với tiểu tử trước mặt còn nhỏ hơn mấy tuổi.

Bây giờ ta vẫn còn nhớ, hôm đó thời tiết rất tệ, tuyết bay đầy trời, hơi thở thành sương, hắn hốt hoảng thảm hại xông vào núi Vụ Ái, lúc cùng đường bí lối, loạng choạng đạp vở băng mỏng của Kính Hồ.

Ta đứng trên cây tùng nơi vách núi, nhìn hắn thân đầy vết máu, sẩy chân rơi xuống hồ, hoảng hốt giãy giụa trong hồ nước lạnh lẽo, cuối cùng chìm xuống.

Sau khi ta kéo thiếu niên chìm dưới hồ nước lên, hắn nằm trên băng, ánh mắt mơ màng nhìn ta, giọng khản đặc, thần trí mơ hồ, "Người là thần tiên sao?"

Ta đáp: "Đúng vậy."

Hắn hỏi: "Người tới cứu con đó sao?"

Ta thoáng im lặng, thật ra ta tình cờ xuống núi mà thôi, đúng lúc thấy hắn bơ vơ hốt hoảng như một con thú bị thương, thần xui quỷ khiến thế nào ta lại gật đầu, "Ừm."

Nghe ta đáp vậy, dường như hắn thở phào nhẹ nhõm, lắp bắp thốt ra hai chữ "Cảm ơn" rồi ngất đi.

Lúc đó ta không biết hắn trải qua chuyện gì, chỉ cảm thấy thiếu niên này vừa xinh đẹp vừa tội nghiệp, vậy là ta đưa hắn về núi.

Ta trị thương, chữa bệnh, chăm sóc đến khi hắn có thể xuống giường thì đưa hắn đi, ta hỏi: "Người thân của ngươi đâu?"

Hắn tái mặt không đáp.

Ta lại hỏi: "Quê ngươi ở đâu?"

Hắn vẫn tái mặt, môi mím chặt hơn.

Ta thở dài, vốn muốn để hắn yên ổn sống hết đời tại thôn làng của người phàm ngoài núi, đột nhiên hắn nắm tay ta.

Ta quay lại nhìn, thấy trong mắt hắn cất chứa vẻ hoảng hốt bất an, "Người muốn bỏ con sao?"

Hắn siết tay ta rất chặt. Lòng bàn tay hắn nóng hổi, vừa khéo tương phản với ta, ta là người lạnh lùng, vậy mà nhìn hắn lúc đó, không biết tại sao ta lại động lòng trắc ẩn.

Có lẽ... vì đôi mắt của thiếu niên này quá đẹp, cũng có thể vì giọng hắn quá hay. Cuối cùng ta giữ hắn lại, trở thành sư phụ của hắn, không truy hỏi quá khứ cũng như không tra xét chuyện xưa của hắn. Ta cho hắn biết, đã bái sư thì từ nay về sau phải vứt hết chuyện xưa. Hắn đồng ý, vậy là ta tin hắn.

Ta có một suy nghĩ rất phức tạp, ta sẽ nuôi một đồ đệ, luyện một trăm năm, có ngốc đến đâu cũng luyện được chút thành tích, sau đó có thể kế thừa pháp thuật, y bát của ta, dùng một cách khác lưu truyền tên ta trên thế gian. Nghĩ tới việc sau khi ta chết, trong tam giới vẫn có người nhắc tên mình, chỉ nghĩ thôi ta cũng có cảm giác mình đạt được thành tựu rồi.

Song cuối cùng, sự thật chứng minh, tất cả nguyện vọng của ta hết sức ngây thơ. Còn tiểu đồ đệ Thanh Hàn đã dùng pháp thuật ta dạy bao nhiêu năm thiêu rụi sự ngây thơ của ta.

Crypto.com Exchange

Chương (1-32)