Huyện lệnh kiếm thêm thu nhập
← Ch.03 | Ch.05 → |
Đường phố phồn hoa cách huyện nha không xa.
"Bán mỳ lạnh! Bán mì lạnh đây! Bán sương sáo đây! "... Thanh âm phụ nhân đặc biệt vang vọng khắp đường cái.
Chỉ thấy đầu đường phố nhộ nhịp bày một cái sạp hàng, bên cạnh còn có mấy cái bàn lớn. Một phụ nhân và hai người thiếu niên đang đứng đấy. Một thiếu niên trong đó đẹp như quan ngọc(thường chỉ đàn ông có dung mạo đẹp), thân cao chừng bảy thước, một thân y phục sáng sủa, cười rộ lên đôi mắt sáng và hàm răng trắng tinh, xinh đẹp đến cực điểm.
"Đại nhân, không phải ngài nói ngài chịu tránh nhiệm rao hàng sao? Sao vừa ra tới đây lại câm rồi?" Lục thẩm sau vài lần rống lên, cổ họng khô gần như muốn bốc khói.
"Ta đường đường là một Huyện lệnh, sao có thể làm chuyện mất thân phận như vậy được?" Quý Lương lấy cây quạt che mặt.
"Đại nhân, chúng ta đừng giằng co nữa, không những buổi tối không có bạc mua thức ăn, ngay cả tiền mời sư gia cũng không có đâu!" Lục thẩm xoa xoa mồ hôi trên tay lên tạp dề, lại bắt đầu quát lên.
"Lục thẩm, tiền đồ ăn có rồi, vừa rồi đại nhân còn nhặt được mười lượng bạc mà."Lý Tứ lập tức đem chuyện nhặt được bạc nói cho Lục thẩm.
Quý Lương trừng mắt nhìn gã, người ta vốn cho rằng đây là bạc riêng cơ đấy.
Cuối cùng, dưới ánh mắt dò xét của Lục thẩm, hắn đành phải gật gật đầu, thở dài một hơi, nhìn chỗ bánh sương sáo và mỳ lạnh còn chưa được bán đi, cất bước đến giữa đường lớn: "Ai nha, ta vừa đứng ở chỗ này nhất định là chiêu bài sống, ngươi xem đây." Quý Lương lấy tư thế thấy chết không sờn, hướng về phía đoàn người hối hả buôn bán rao lên:" Bí quyết làm mỳ lạnh, sương sáo, kem lạnh độc nhất vô nhị... Trời nóng thế này vừa lúc ăn vào giải nhiệt hả giận, lại có thể làm quà vặt, cũng có thể mua về làm rau trộn."
"Ơ, đây không phải là Quý đại nhân sao? Không đi tìm người sao lại còn học bọn người thấp hèn kia mở quầy rồi hả?" Có nhiều người hiểu chuyện vây đến, giọng nói lộ vẻ trào phúng:" Chẳng lẽ lời đồn mấy ngày trước là thật? Đường đường là Huyện lệnh đại nhân, không có tiền phải trèo tường đi chơi Hoa lâu ngã bất tỉnh?"
"Chỉ sợ là vậy, Huyện lệnh Kinh Nguyệt quốc bày quầy bán hàng ngược lại là lần đầu tiên a!Thật sự hiếm thấy!" Cái thằng lòe loẹt này, không phải là thư sinh trước đó vài ngày cùng Quý đại nhân đi dạo Hoa lâu sao, gã thấy vậy thì trong lòng hả hê, mở quạt xếp của mình học đòi văn vẻ, "Quý đại nhân, cái mỳ lạnh gì đó bán thế nào vậy?"
Trên mặt Quý Lương có chút lúng túng, hắn đường đường mang bảng hiệu sinh viên đại học, ở nơi này chính là thân phận tú tài, lại bị mấy thiếu gia ăn chơi khinh bỉ thẳng thừng như vậy, thật muốn nhăn mặt bỏ đi. Nhưng không thể được, nguyên chủ này chịu tổn thất lớn như vậy, bản thân không giải quyết sạch sợ là còn bị đuổi giết. (ý nói chuyện chưa được giải quyết thì vẫn còn bị đeo bám đấy)
Đầu óc Quý Lương xoay chuyển vài vòng, ánh mắt tại trên người mấy thiếu gia ăn chơi đong đưa, vẻ mặt cười gian nói: "Ơ, đây không phải Cầu đại công tử sao, vài ngày không gặp lại đẹp trai không ít nha, đến đến đến, nếm thử món ăn mới của bổn quan, ăn ngon vô cùng, tin chắc các ngươi chưa từng được ăn. Mọi người một chén như nhau? Hai mươi văn tiền một chén, rất rẻ đấy. Nếu các ngươi muốn thêm băng, thì bốn mươi văn một chén."
Hai mươi văn? Bốn mươi văn? Đại nhân, lúc ở huyện nha không phải ngài nói nếu thêm băng mười lăm văn tiền một chén sao? Lý tứ thành thật, sờ sờ đầu, nhưng vẫn thông minh không có hỏi.
Lục thẩm thấy Quý Lương trở mặt nhanh chóng, ngược lại hài lòng gật đầu.
"Vậy sao? Bốn mươi văn cũng rất tiện nghi, vậy năm người chúng ta, mỗi người mang đến một phần giống nhau... Ta cũng muốn xem có ăn ngon nhiều không..." Cầu công tử bình thường thích nghe lời màu mè, tự nhiên dẫn bốn tên tùy tùng ngồi lên một bàn vuông.
"Cầu công tử đúng là hào sảng, ở đây tổng cộng mười loại đồ ăn, tổng cộng hai lượng bạc, thanh toán trước rồi mang đồ ăn lên." Quý Lương cười hì hì, không cảm giác được lời nói của mình có gì không đúng.
"Nào có việc chưa ăn phải trả tiền."Một tên tùy tùng trong đó vỗ bàn một cái, giương nanh múa vuốt quát.
Lý tứ tiến lên kéo kéo ống tay áo Quý Lương, nhỏ giọng nói:"Đại nhân, ăn xong rồi mới thanh toán đấy."
"Quý lương cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Cầu Kim, giơ tay lên giả vờ che môi, để thanh âm đủ cho ai đó nghe thấy: "Lục thẩm, vạn nhất Cầu công tử không mang tiền đi ra ngoài? vậy không phải chúng ta thua thiệt sao?"
Cầu Kim nghe xong, "Gia làm sao có thể không mang tiền? Ừ, còn dư lại coi như là thưởng cho ngươi đấy, ngươi tự mình phục vụ mấy anh em chúng ta."Vừa nói liền móc từ trong hầu bao năm lượng bạc ném lên bàn, nó còn lăn hẳn trên mặt bàn gỗ một vòng.
Quý Lương nghe xong, chửi thề, mẹ kiếp, còn muốn hắn phục vụ, hừ, sau đó vẻ mặt cười đầy giả dối, " Cầu công tử, để bổn quan tự mình phục vụ thế nhưng rất đắt tiền, hai mươi lượng." Nói xong làm thủ thế chữ V.
"Hai mươi lượng, sao ngươi không đi cướp? Muốn tiền đến điên rồi à?"Họ Cầu nghe xong xong tính bỏ đi, lão tử đi chơi Túy Hồng Lâu cũng chỉ mười lượng bạc.
"Cầu công tử, ta đường đường là mệnh quan triều đình, lấy thân phận này phục vụ cho một thứ dân như ngươi đã cho ngươi biết bao nhiêu mặt mũi? Quý Lương nói xong còn vứt mị nhãn qua.
Cầu Kim bị nhìn như vậy không khỏi run rẩy, lời đồn Quý huyện lệnh này là "hảo nam gió" quả không sai, mỗi lần đi Túy Hồng Lâu cũng chỉ nhìn mỹ nam hát, mà không thèm ngó Hồng bài đấy. (hồng bài là những ca cơ hay kỹ nữ đứng đầu)
Hảo nam gió: tương tự đoạn tụ, hay thích đàn ông
"Cầu công tử không cảm thấy rất uy phong sao?" Quý Lương cũng không muốn bỏ dỡ giữa chừng, hai mươi lượng, phải bán bao nhiêu chén mỳ lạnh? Một năm năm, hai năm mười, ba năm mười lăm... sao thấy khó khăn quá.
"Cầu huynh, thực sự rất uy phong." Một tên lâu la vẻ mặt cười gian, tưởng tượng bộ dáng Huyện lệnh đại nhân hầu hạ mình, quay về thôn có thể hảo hảo khoe khoang một phen.
"Đúng rồi, Cầu huynh, tận dụng thời cơ đi."
Cầu Kim nào chịu được tâng bốc, lại vung tay lấy ra thêm hai mươi lượng bạc ném cho Quý Lương, "Hầu hạ thật tốt."
"Cầu công tử quả thực hào sảng."Đây còn là lần đầu tiên Quý Lương thấy nhiều bạc như vậy, lập tức tươi cười, thoáng cái đã bắt bạc trong tay, cẩn thận nhìn một phen, sau đó đưa cho Lục thẩm, " Mau thu vào".
Nói xong Quý Lương sung sướng hát vài điệu hát dân gian, nhanh chóng đem mì lạnh, sương sáo, bánh kem.. các loại trỗn lẫn, sau đó thêm nước tôm lạnh các loại khác trộn vào rưới nước đường lên, lại bỏ thêm mấy khối băng vào(nguy cơ ngộ độc thực phẩm), cảm giác mát lạnh tản ra bốn phía.
"Ừ, không tệ, ăn ngon ăn ngon..."
"Cầu công tử, hai mươi lượng bạc đáng giá đấy chứ" Vẻ mặt Quý Lương vui vẻ, vừa rồi móc lỗ mũi chưa rửa tay đây này. (>_<)
*
"Công tử, tôm lạnh này mùi vị không tệ chứ?" Một chỗ trong lầu các truyền đến thanh âm nịnh nọt.
"Coi như cũng được, chỉ là băng bị tan." U oán.
"Chạy xa như thế bưng trở về cho người, người còn chê..." Ủy khuất.
"Sự thật chính là tan mà." Không hiểu.
"Đi vào trong hầm gõ mấy khối là được rồi."
"Không cần, như vậy tạm chấp nhận được."
...
"Ăn ngon, mua chỗ nào? Bao nhiêu bạc?"
"Ở quầy hàng của Huyện lệnh giữa phố, thêm băng mười lăm văn tiền."
"Coi như cũng được, cũng không tính quá đắt." Kỳ thật vẫn chê đắt.
"Công tử, huyện nha muốn vời sư gia cùng nha dịch, sư gia hai lượng bạc một tháng, bao ăn ở."
"Hai lượng?" Cái gia này nghe bao ăn bao ở, còn có mỗi tháng hai lượng bạc, một năm chính là hai mươi tư lượng, lập tức hai mắt phát lục quang.
"Đúng, còn miễn phí sương sáo, tôm lạnh, bánh kem..."
HƯU... U... U, một trận gió thổi qua, công tử đã không thấy.
"Công tử, ngươi đi đâu vậy?"Còn lại Tiểu Nhất lẻ loi ngồi trên lầu.
------ lời ngoài mặt ------
Chương chuyển tiếp, đại nhân muốn mời sư gia tuấn tú cũng cần tiền vốn....... (lời tác giả)
Tôm lạnh này mình nghĩ là chè tôm lạnh đấy, trong truyện "xin lỗi, em chỉ là con đĩ" ấy.
Sương sáo ở đây có thể hiểu là thạch, hay đông xương.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |