Thiếu Chút Nữa Bị Làm Bẩn
← Ch.65 | Ch.67 → |
"Luật, rốt cục ngươi chịu đến đây!" Tần Mộ Phong có chút kinh hỉ. Đến khi nhìn thấy nữ tử tái nhợt trên giường, hắn thoáng chốc có lo lắng: "Ngọc Thanh nàng làm sao vậy?"
Hoàng Phủ Luật nhíu mi, thu hồi vận khí, hắn đem nữ tử kéo vào trong ngực, nói với nam tử áo trắng trước mặt: "Có bổn vương ở, nàng sẽ không có việc gì."
"Không có việc gì mới là lạ, ngươi nhìn mặt nàng đi!" Tần Mộ Phong rống lớn, vì hắn nhìn thấy mặt Ngọc Thanh càng lúc càng tái nhợt, gần như trong suốt.
Hắn đến gần một chút, "Ta đi mời thầy thuốc!" Nói xong định vội vã xuất môn.
"Không cần, nàng trúng chính là "Phệ tâm lấy mạng", thầy thuốc cứu không được." Hoàng Phủ Luật thấy hắn vội vội vàng vàng có chút hờn giận, nói như thế nào đi nữa, nữ tử này cũng là sườn phi của hắn. Mộ Phong, hình như quan tâm tới nàng quá mức dị thường.
Hắn nheo mắt, lạnh nhạt nói, "Mộ Phong, nàng là ái phi của bổn vương, bổn vương sẽ quan tâm nàng, ngươi hiện tại phải làm chính là im lặng giúp nàng."
Tần Mộ Phong bình tĩnh lại, lúc này mới ý thức được chính mình quá thất thố, hắn tùy tính cười, khôi phục vẻ thoải mái tự nhiên, "Đó là, ta này chủ nhân tất nhiên phải quan tâm tới khách nhân một ít. Nếu là như vậy, ta đây sẽ không quấy rầy phu thê các ngươi."
Nói xong, nháy mắt trêu tức Hoàng Phủ Luật, liếc nhìn nữ tử gần như hôn mê trong lòng hắn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Chờ hắn lui ra ngoài, Hoàng Phủ Luật mới đặt Ngọc Thanh nằm xuống giường, đem thân mình của nàng ôm vào lòng.
"Vì sao lại như vậy?" Hắn khàn khàn, rõ ràng vừa rồi ở còn không làm sao.
Ngọc Thanh rúc mình vào lòng hắn sâu hơn, thẳng đến khi không còn khe hở nào, nàng vẫn run rẩy, cắn nát môi.
Cũng chỉ có thể nói nhỏ vụn, "Vách núi đen, rất cao..."
Hoàng Phủ Luật ôm sát thân mình lạnh như băng của nàng, mày kiếm nhăn chặt, lúc này hắn mới nhớ ra khi xuống núi, thân thể nàng rất cứng nhắc. Lúc đo hắn còn có không thích hợp, mà hắn lại chết tiệt không phát hiện.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thầm thì bên tai nàng, "Đừng sợ, có ta ở bên cạnh nàng, nàng không phải sợ..."
Cảm nhận thân mình trong lòng hơi thả lỏng một chút, hắn cúi đầu hôn hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của nàng, đẩy sợi tóc trên trán, lại hôn hôn hai mắt nhắm chặt của nàng, ngón tay thon dài vỗ về mái tóc mềm mại, đem nàng ôm sát một ít, mong ủ ấm nàng...
Ngọc Thanh cảm nhận nhu tình của hắn, từng chút từng chút thả lỏng thân mình còn run rẩy. Tiếng nói khàn khàn kia như phép màu xua tan sợ hãi của nàng, nàng bắt đầu tham luyến độ ấm trong ngực hắn, liền ôm chặt lấy thắt lưng hắn, đem mặt vùi vào, từ từ nhắm hai mắt có bình tĩnh. Chốc lát, ngực không còn co rút, không còn đau đớn.
Ôm thắt lưng hắn, cảm nhận tiếng tim đập trầm ổn hữu lực, bị mùi xạ hương nam tính thản nhiên vây quanh, dần dần nàng thấy buồn ngủ.
Nhắm mắt, giấc mộng của nàng đột nhiên đều là khuôn mặt che kín nhu tình của hắn.
Nàng mộng hắn dịu dàng nói: "Ngọc Thanh, ngủ ngon, cảm giác qua đi nàng sẽ không thấy đau."
Sau đó bạc môi hắn ép xuống, mang đến cho nàng một nụ hôn nhẹ như lông chim.
Sau đó nàng nghe thấy hắn quay đầu nói với người phía ssau, "Bổn vương đã biết, ngươi tiếp tục truy tra."
Sau đó hắn buông tay nàng, đứng lên đến, dần dần đi ra cửa......
Nàng nóng nảy, liều mạng nghĩ muốn phiến ấm áp kia lưu lại, lưu lại kiên cố dựa vào..........
Mở mắt ra, có một giọt lệ theo khóe mắt buông xuống, mà tay nàng còn đặt nơi hắn vừa nằm, mặt trên còn có độ ấm của hắn.
Thì ra, tất cả không phải là một giấc mộng.
Ngồi dậy, nàng lẳng lặng nhìn chỗ hắn vừa mới nằm, lần đầu tiên có cảm giác hoảng hốt.
Hoảng hốt, vì hắn, dần dần tiến vào chiếm giữ trái tim nàng.
Thật lâu sau, nàng cuối cùng cũng xuống giường, đi ra ngoài cửa.
Nơi này khác với vương phủ, ban đêm ngược lại, rất náo nhiệt.
Chỉ thấy trong tiền viện có ánh đèn huy hoàng, tiếng cười đùa không dứt bên tai.
Nhưng nghe tiếng trêu đùa kia, nàng biết nơi này là đâu.
Nàng cũng không muốn đi đến chỗ náo nhiệt, mà là lẳng lặng đi tới chỗ yên lặng nơi độc viện, tìm kiếm thanh tịnh.
Tại chỗ yên lặng đó, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng hờn dỗi, "Gia, chúng ta đi vào phòng."
Ngay sau đó, ẩn ẩn nghe thấy tiếng bước chân hướng đến gần nàng.
Nàng đứng lặng ở đó, ngừng lại không đi tiếp.
Tiếng chân dần dần tới gần, nháy mắt liền thấy một nam tử cao lớn để một hoa nương quần áo hơi hỗn độn dìu đi, xuất hiện dưới ánh sáng. Mà nam nhân kia, rõ ràng là người mới từ trong phòng đi ra - Hoàng Phủ Luật!
Ngọc Thanh lập tức không thể hô hấp, vì sao chính là hắn?
Hai người kia hình như không thấy Ngọc Thanh trong bóng tối, chính là ôm nhau đi qua trước mặt nàng, hướng sương phòng đi đến.
Ngọc Thanh thật vất vả mới có thể làm tâm trạng bối rối bình phục một chút, hơi hơi đau đớn, nàng liếc nhìn bóng hai người ôm nhau, đột nhiên xoay người lao về phía trước. Nam nhân này sao có thể đối xử với nàng như vậy? Hắn sao có thể, vừa mới nhu tình đối nàng, sau lưng lại đem nữ tử khác ôm vào ngực?! Sao lại có thể?!
Nàng cúi đầu, không biết phương hướng, chạy về trước, thầm nghĩ bình phục tất cả khó chịu trong lòng, lại đột nhiên đụng vào một bức thịt tường.
Nàng nâng khuôn mặt đẫm nước mắt, chỉ thấy một tên công tử mặc hoa phục say khướt đứng trước mặt nàng, thấy nàng, bộ dạng say lờ đờ mông lung lập tức tan thành mây khói, thay vào đó chính là liếc mắt một cái kinh diễm, cùng với kinh diễm qua đi chính là rục rịch.
Hắn đáng khinh nhìn quanh bốn phía đen tối, thấy không có ai qua, bàn tay lang sói lập tức lao vào Ngọc Thanh, miệng cũng nhổ ra hộc dâm loạn ngữ: "Không thể tưởng tượng tại Y Hồng lâu này có thể gặp một tuyệt sắc mĩ nhân như thế, ha ha, Tiểu nương tử, mau tới hầu đại gia vui đùa."
Ngọc Thanh luống cuống, vội vàng xoay người định thoát đi, lại đột nhiên bị hắn ôm kéo đến lùm cây bên cạnh.
"Không!" nàng liều mạng đánh vào người nam nhân, cực lực muốn chạy thoát khỏi kiềm chế của hắn.
Nhưng, cả người nàng không có chút sức lực nào, bàn tay đau nhức, cổ họng đau đớn, cũng chỉ như bọ ngựa đá xe.
Nháy mắt, nàng liền bị gã nam nhân kia kéo vào lùm vây, miệng lập tức bị hắn thô lô che trụ, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở yếu ớt bất lực.
Giãy dụa, nam nhân như thú hoang xé nát quần áo nàng, đến khi cái yếm màu hồng cánh sen lộ ra ngoài, miệng hắn phát ra một nụ cười dâm đang, liền lao vào đè ép nàng.
Ngọc Thanh nức nở, chỉ có thể mặc cho nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, vì sao không ai tới cứu nàng? Nam nhân kia đâu? Giờ phút này đang cùng hoa nương mây mưa thất thường trong phòng sao? Vì sao? Vì sao? Nàng Tô Ngọc Thanh, hôm nay quả thực phải....
Nam nhân đẩy ra hai chân giãy dụa của nàng, tiếng cười dâm đãng càng sâu, hắn thô lô đem cái miệng hôi thối hôn lên băng cơ ngọc phu của Ngọc Thanh, không hề nhu tình chà đạp: "Tiểu nương tử cũng thật thơm, ha ha...."
Ngọc Thanh buông tha dãy giụa, nhắm mắt, mặc nước mắt mãnh liệt chảy xuống khóe mắt.
Bên tai tràn ngập tiếng cười như dã thú của nam nhân, cùng một mảnh tĩnh mịch tuyệt vọng.
Giờ phút này trong đầu thoáng hiện khuôn mặt che kín nhu tình kia, sau đó là bóng dáng hắn ôm lấy nữ tử khác đi qua.
Thì ra, hết thảy đều là giả dối.
Nước mắt càng thêm mãnh liệt, hàm răng chậm rãi hướng vào lưỡi, để cho tất cả kết thúc đi....
Lại một khắc trước khi nàng cắn lưỡi tự sát, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên nam nhân kia đã bị ném ra xa mười trượng...
Một khuôn mặt lo lắng không thôi xuất hiện trước mắt nàng.
"Ngọc Thanh!" Hắn một tay ôm sát nàng vào ngực, tiếng nói có run rẩy, "Nếu ta đến chậm một bước... Ngọc Thanh...." Cũng là càng thêm kinh hoảng đem nàng ôm sát.
Nước mắt Ngọc Thanh cũng không ngừng lại, nam nhân này cuối cùng cũng xuất hiện, ở cuối cùng một khắc cứu đi trong sạch của nàng, cũng cứu tính mệnh nàng, Nhưng mà, thân thể của nàng vẫn bị cầm thú kia chạm qua, nàng cuối cùng cũng bị làm bẩn.
Nằm trong lòng hắn lẳng lặng rơi lệ, ngay sau đó nàng đột nhiên giãy hắn.
Nàng dùng hai tay ôm lấy thân hình chật vật của mình, xoay người đưa lưng về phía hắn, nghẹn ngào: "Ta... Không muốn gặp ngươi."
"Ngọc Thanh" Trong mắt Hoàng Phủ luật nói, trong mắt thống khổ vạn phần, hắn cởi cẩm bào trên người bao lấy nữ tử, một phen ôm lấy nàng.
Hắn liếc qua Tần Mộ Phong, lại nhìn qua nam nhân rên rỉ xa xa kia, trầm giọng nói: "Phế hắn đi!"
Rồi ôm chặt nữ tử run rẩy không thôi vào lòng, hướng ngoài lâu mà đi.
Màn đêm buông xuống, hắn mang nàng về vương phủ.
Mà nàng, thủy chung xem nhẹ hắn câu kia "Ngọc Thanh."
Nàng vẫn ngủ say, trong mộng tràn ngập khuôn mặt đánh khinh kia, nụ cười dâm đãng, thô bạo, xé rách, bất lực, bóng dáng hắn ôm lấy một nữ tử khác càng lúc càng đi xa...
Tất cả đều là tuyệt vọng, lại thủy chung có hai cánh tay gắt gao nắm nàng.
Mở mắt, nàng không thấy chủ nhân cánh tay kia, lại nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
"Tỷ tỷ, ngươi rốt cục tỉnh, ngươi biết không, ngươi ngủ ba ngày ba đêm, hù chết Tiểu Xu. Tỷ tỷ, thật là vì chuyện Tiểu Ngọc nhi bị đưa vào Tú uyển mà hôn mê bất tỉnh sao?"
Nhìn cặp mắt to tràn ngập nghi hoặc, Ngọc Thanh suy yếu mở miệng: "Là Vương gia nói như vậy sao?"
"Vâng." Tiểu Xu gật đầu thật mạnh, nghi hoặc trong mắt không giảm đi.
Ngọc Thanh cắn môi, "Tỷ tỷ luyến tiếc Tiểu Ngọc nhi." Liền không nói thêm nữa, mi tâm ẩn ẩn có đau thương. Nàng sao dám nói với Tiểu Xu những chuyện nàng gặp phải ở Y Hồng lâu?
Tiểu Xu nhìn nàng, mắt to chớp chớp, làm như tin một chút. Nàng cầm lấy đồ ăn từ tiểu tỳ nữ bên cạnh, múc canh đút cho Ngọc Thanh, miệng cũng không nhàn rỗi: "Ngày đó tối muộn Vương gia mới ôm tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ ngủ say, Vương gia liền nắm tay tỷ tỷ, nắm một ngày một đêm. Lúc ấy ta nhìn thấy Vương gia rất thống khổ, trên trán đều là mồ hôi lạnh, ngay cả mồ hôi cũng là tái nhợt. Tỷ tỷ, Vương gia có bệnh gì sao?"
Ngọc Thanh ăn không vô, nàng ý bảo Tiểu Xu buông đồ ăn trong tay, khàn khàn hỏi nàng: "Vương gia đi nơi nào?"
"Hình như đi phòng tiểu thiếp." Tiểu Xu nhanh nhảu nói, giọng nói không dấu được chán ghét, "Ngày hôm qua Tình nhi kia đến nơi này, thực dối trá ân cần thăm hỏi tình huống của tỷ. Ai chẳng biết nàng có cái chủ ý gì, quần áo mỏng đến mức nhìn rõ cả cái yếm bên trong, còn có ý giả mềm mại trước mặt Vương gia, ngày hôm qua dám lôi kéo Vương gia đi đến phòng nàng. Tỷ tỷ, Vương gia kia cũng không phải người tốt..."
"Tiểu Xu, đừng nói nữa!" Ngọc Thanh ngắt lời nàng, mi nhíu lại, "Đi xuống đi, ta muốn yên lặng một chút."
"Tỷ tỷ, " Tiểu Xu khó hiểu, lại cuối cùng nghe lời lui ra ngoài, bởi vì nàng thấy ưu phiền trên mặt tỷ tỷ, đoán rằng nhất định tỷ tỷ có tâm sự.
Ngọc Thanh nằm xuống, nhìn trướng đỉnh, xung quanh yên tĩnh, lại làm cho nàng cứ nghĩ đến gương mặt đáng ghê tởm kia.
Nàng xoay người, nghĩ muốn cố gắng xua đi ác mộng. Nhưng cuối cùng lại làm cho hình ảnh kia ngập tràn trong đầu, rối loạn cõi lòng.
"Không!" Nàng bật dậy, bịt chặt lỗ tai, cự tuyệt suy nghĩ về nụ cười dâm đãng đáng ghê tởm kia.
Nam nhân đi vào, thấy nàng ngồi trên giường thống khổ dãy dụa.
Hắn có chút đau lòng, liền bước nhanh tiến đến, một tay ôm lấy nàng vào lòng.
Lại thấy nàng mạnh mẽ co rụt lại, thân mình như chim sọ cành cong lui vào trong giường.
"Không nên đụng vào ta." Nàng đem chính mình chôn vào đầu gối, chỉ lộ ra đôi mắt chấn kinh.
Hoàng Phủ Luật rút tay lại, chính là lẳng lặng ngồi ở mép giường nhìn nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Thật lâu sau, nàng mới bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra khỏi, nhìn hắn, đôi môi tái nhợt mở ra: "Độc của ngươi phát tác?"
Hoàng Phủ Luật gật đầu: "Ở Y Hồng lâu đêm hôm đó liền phát tác."
"Cho nên ngươi muốn đi tìm hoa nương?"
Hoàng Phủ Luật trầm mặc, trong mắt có tự trách. Nếu đêm hôm đó, hắn không đi ra ngoài, nàng sẽ không gặp phải tên cầm thú kia. hắn vốn nên nhận ra thân ảnh mơ hồ chính là nàng.
Nàng cũng trầm mặc, thân mình vẫn lui vào cuối giường.
Hắn đứng dậy, dặn nàng: "Nghỉ ngơi một chút cho tốt." Nói xong rồi xoay người rời đi, không muốn làm nàng kinh hách.
Đi tới cửa, đột nhiên truyền đến thanh âm sợ hãi của nàng:" Ngươi là đi tới phòng Tình nhi sao?"
Hắn xoay người, khuôn mặt tuấn tú dấu không được thống khổ: "Đúng, cho nên nàng cố nghỉ ngơi cho tốt."
Nàng nâng trán, cố lấy dũng khí: "Ngươi sẽ chê ta bẩn sao? Bởi vì bị nam nhân kia chạm qua...." Nói tới đây, giọng nói cũng trở nên run rẩy.
Hoàng Phủ Luật nhướng mày kiếm, nổi giận. Hắn đi nhanh tới trước mặt nàng, đột nhiên giơ một tay kéo nàng vào lòng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn: "Không được nói ngốc nghếch như vậy, nàng là nữ nhân của bổn vương, vĩnh viễn chính là nữ nhân của bổn vương!"
"Nhưng mà người ta bị hắn chạm qua..."
"Nữ nhân chết tiệt!" Hắn rống giận, bạc môi đột nhiên áp lên phượng môi run rẩy của nàng, bá đạo cắn nuốt, sau đó kéo dài xuống gáy, xương quai xanh, trong lửa nóng mang theo vội vàng, tức giận mang theo giữ lấy, "Nữ nhân chết tiệt, nàng chỉ thuộc về bổn vương biết không? Chỉ có bổn vương chạm qua nàng, chỉ có thể để bổn vương chạm vào nàng!"
Ngọc Thanh đẩy hắn ra, thân mình run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn nức nở ra tiếng: "Ta sợ... Không...."
Nam nhân hôn chậm lại, chạm vào những chỗ trên người nàng, đều là ôn nhu dị thường. Hắn đem ngón tay thon dài nắm chặt mười ngón của nàng, ngẩng đầu, xuyên qua đôi mắt kinh hoảng của nàng, khàn khàn: "Đừng sợ, là ta, để ta yêu thương nàng, được không?"
Tâm trạng kinh hoảng của nàng nhát mắt bị con ngươi đen sâu thẳm kia hút mất, nàng cảm thụ đến khuôn ngực vững chắc của nam nhân dựa vào mình, tiếng tim đập cùng tiết tấu của chính mình ăn khớp, mùi xạ hương thản nhiên dễ ngửi vây lấy nàng, đột nhiên có cảm giác an toàn.
Tất ca kinh hoảng đột nhiên biến mất, giờ phút này nàng chỉ cảm nhận ôn nhu cùng lửa nóng của nam nhân, mười ngón tay quấn quít, làm nàng quên tất cả đau xót, giờ khắc này, nàng chỉ nhớ rõ nhu tình của hắn.
"Được." Nàng nhắm mắt, run rẩy để chính mình sa vào biển tình nóng bỏng của hắn.
← Ch. 65 | Ch. 67 → |