← Ch.02 | Ch.04 → |
Edit by CeCe
Tô Ngọc Thanh rốt cục đã biết mình rơi phải hoàn cảnh như thế nào!
Nàng là một hoa cúc khuê nữ, hồn phách lại vô cớ bám vào trên người một vương phi.
Khuôn mặt trong gương đồng, so với khuôn mặt trước đây của nàng cũng có chín phần tương tự.
Mi, mắt, mũi, mặt, sai biệt cũng không nhiều lắm.
Nàng không thể không sợ hãi than nhẹ tại sao trên đời này lại có người giống nàng như thế.
Ngay cả thân mình rồi hình thái, cũng giống nhau đến cực hạn.
Nếu có khác nhau, chính là thân mình này so với nàng có hơi đầy dặn một chút.
Nhưng đó không phải là vấn đề.
Chuyện nàng phiền não chính là nàng tự nhiên lại trở thành mẹ của một đứa nhỏ.
Đứa trẻ Thu Thủy đang ôm quả thật là nàng đã phải trải qua đau đớn xé rách sinh hạ, loại đau đớn này quả thực là khắc cốt ghi tâm.
Nhưng nàng rõ ràng còn chưa xuất giá mà, mặc dù nàng biết, đây không phải là một giấc mơ, đây là chuyện thật!
Đột nhiên nàng có một đứa nhỏ, nàng phải chuẩn bị tâm lí thế nào đây?
Còn cha đứa nhỏ thì sao? Đứa nhỏ sinh hạ hơn nửa tháng, hắn đến nay vẫn chưa xuất hiện! Thật vô trách nhiệm!
Có kiểu làm cha như vậy sao?
Để ý hạ nhân trong Tịch Lạc viên, từ nha hoàn đến lão tì, rồi bà vú, ánh mắt mỗi người nhìn nàng đều là sợ hãi rụt rè, chẳng lẽ nàng ăn thịt người sao? Nàng tự thấy mình là một người hiền lành mà, hay là chủ nhân trước đây của thân xác này.... ? Mà thôi, quên đi, chuyện đó nàng không cần quan tâm.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để quay về được núi Ngọc Phong? Sư huynh còn đang chờ nàng cùng bái đường mà....
Ngày nàng ngất đi, cũng là ngày vui vẻ nhất của nàng và sư huynh....
Cha và sư huynh nhất định sẽ rất lo lắng...
Nàng nở nụ cười ôn nhu nhất hỏi Thu Thủy"Thu Thủy, nơi này cách núi Ngọc Phong bao xa?"
Không ngờ Thu Thủy nhìn thấy nụ cười của nàng xong, đột nhiên "bùm" một tiếng quỳ xuống.
Thu Thủy ôm đứa nhỏ đem vấn đề của nàng trả lời lắp bắp"Ngọc vương phi, Thu Thủy không...không biết núi Ngọc Phong ở...ở đâu.... Nô tì đáng chết, nô tì sẽ tự vả miệng". Nói xong ngay lập tức đưa tay lên vả miệng mình.
"Dừng tay". Tô Ngọc Thanh quả thực bị Thu Thủy làm cho kinh hãi.
Nàng có nói cô ta phải vả miệng mình sao? Nàng chỉ muốn Thu Thủy trả lời vấn đề nàng đang hỏi thôi mà...
Nàng day day huyệt thái dương đang đau kịch liệt, nhẹ nàng nâng Thu Thủy dậy.
Thu Thủy nức nở, đứa trẻ mới sinh trong ngực nàng cũng đột nhiên khóc náo loạn.
Tô Ngọc Thanh bất đắc dĩ nhìn hết thảy trước mắt, hiện tại nàng có thể khẳng định: những người này sợ nàng.
Mà dù nàng rất ôn nhu đối đãi, mọi người vẫn rất sợ nàng.
Thu Thủy mặt đầy nước mắt ôm đứa nhỏ, lo lắng nhìn nàng.
Bà vú đứng bên cạnh cũng không dám tiến lên đón lấy đứa nhỏ trong tay Thu Thủy.
Những người này thế nào, nàng cuối cùng cũng hiểu được.
Vì thế nàng lạnh lùng nhìn Thu Thủy và bà vú nói"Đứa nhỏ chắc là đói bụng rồi, bà vú, ngươi cho ăn đi".
Bà vú lúc này mới mới dám vững vàng tiếp nhận đứa nhỏ trong tay Thu Thủy, cho nó bú sữa. Tiểu tử kia được ăn, lúc này mới thôi khóc nháo, quơ tay nhỏ bé, vô cùng vui vẻ.
Cặp mắt to nhanh như chớp còn gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngọc Thanh bên cạnh.
Tô Ngọc Thanh động lòng, nàng đến gần một tí, sờ sờ làn da mềm mại của trẻ mới sinh.
Tiểu tử kia chớp chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt tò mò ngây thơ rất dễ thương.
Rồi sau đó, nó dùng những ngón tay nhỏ bé mềm mại nắm chặt ống tay áo của nàng, không chịu buông ra.
Tô Ngọc Thanh càng thêm yêu thích đứa nhỏ, nhẹ nhàng đem tay nó đặt vào lòng bàn tay mình.
Lúc này nó mới buông ống tay áo của nàng ra, gắt gao nắm chặt ngón tay của nàng.
Những người bên cạnh nhẹ nhàng thở ra một hơi, các nàng còn tưởng rằng vương phi sẽ...
Tì nữ, bà mụ, bà vú, mỗi người đều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng run sợ nhìn hết thảy trước mắt.
Chờ tiểu tử kia ăn no, nó cũng nhanh chóng nhắm mắt lại ngủ, nhưng vẫn gắt gao nắm chặt ngón tay của Ngọc Thanh.
Tô Ngọc Thanh sủng nịch cười, liền đem đứa nhỏ trong lòng bà vú ôm vào trong ngực.
Trong khoảnh khắc đó, lòng của nàng bỗng nhiên có một loại tình cảm mẫu tử dâng lên...
Nàng nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ, cảm nhận thân mình mềm mại của một tiểu sinh mệnh trong tay.
Có mùi sữa tỏa ra. Thật sự là mùi vị đẹp nhất trên thế giới này!
Nhìn thấy một màn mẹ con hài hòa, mọi người đều thở ra một hơi thật sâu.
May quá, cũng may là Ngọc vương phi thích đứa nhỏ này!!!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |