Truyện:Sương Lạnh Hoá Tro Tàn - Chương 2

Sương Lạnh Hoá Tro Tàn
Trọn bộ 8 chương
Chương 2
Thị Tẩm
0.00
(0 votes)


Chương (1-8)

Nữ nhân dưới thân hắn như đang nhút nhát sợ sệt mà ru·𝓃 𝓇ẩ·y không ngừng.

Già Lam chưa bao giờ trải qua loại cảm giác đáng sợ như thế, nàng nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của nam nhân, khiến nàng cũng hồi hộp theo, điều đó làm nàng cảm thấy xấu hổ và giận dữ muốn 🌜·ⓗ·ế·𝖙. Nàng bị hắn đè ép 👢·ê·ⓝ ɢı·ư·ờⓝ·𝐠, đôi tay bị hắn bắt chéo sau lưng, muốn chống cự cũng chống cự không được, chỉ có thể mặc hắn ta muốn làm gì thì làm.

Nàng không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể khóc, khóc như hoa lê dính hạt mưa (*). Không ngờ thủ đoạn của hắn quá tốt, tiếng khóc cũng dần thay đổi trở thành "ưm ưm a a", khiến t𝖍â●ռ ⓣ●♓●ể nàng mềm như bông khóc lóc bảo hắn dừng lại, cầu xin hắn. Từng tiếng cầu khẩn đều đi vào tai hoàng thượng, khiến hắn càng ngứa ngáy. Hắn nhất thời mất khống chế, chỉ muốn nỗ lực 𝐥*ℹ️ế*𝖒 nàng, nhéo nàng, đùa bỡn nàng, thì mới khiến hắn đỡ ngứa ngáy được.

(*) Khóc lê hoa đái vũ: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn - Dương quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Thật lâu sau hoàng thượng mới lấy lại tinh thần thoáng buông tha nàng, tiến đến bên tai nàng hỏi: "Lúc nãy ma ma thị tẩm không có dạy cho nàng vào lúc này thì nên nói gì sao?"

Già Lam lại như đã ⓒ_♓ế_🌴 qua một lần, bởi vì kịch liệt т*♓*ở 🅓*ố*𝐜 khiến trước mắt đều biến thành màu đen, toàn thân cũng nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, làm sao có thể nói ra lời nữa. Hoàng thượng lại cho rằng nàng đang giận dữ, cố ý không thèm nhìn hắn, hắn lại bắt đầu động tác.

"Hửm? Nói chuyện đi." Hắn bắt đầu kéo áo tăng ni của nàng —— hắn điên rồi nên cũng bất chấp cởi sạch hết quần áo nàng, dù sao loại quần áo tăng ni kín kẽ như vậy để che giấu cơ thể kia thì tất nhiên bên trong nó càng là thứ đẹp đẽ không muốn cho ai thấy. Tay hắn trực tiếp với vào trong làn váy của nàng, lột quần lót nàng ra, cởi xong kéo đến mắt cá chân, ✝️_𝐡â_𝐧 〽️_ậ_т xoa nhẹ mấy cái lên 𝐦ô-ⓝ-ℊ nhỏ, thuận tay vừa xoa nhẹ nhàng rồi lại nhéo mạnh mấy cái, y như đang trừng phạt nàng, "Đừng ngậm miệng nữa, nàng rốt cuộc có nói hay không?"

Tay hắn bắt đầu mò xuống bên dưới vuốt bắp đùi nàng, lại tiến vào bên trong sờ —— sao lại béo múp như vậy, còn rất ấm, hạt đậu nhỏ kia tựa như nếu hắn chỉ chạm vào một cái thì nàng sẽ bắt đầu run lên? Trên mặt lại ra vẻ đứng đắn, hắn bây giờ như đang ở Đại Lý Tự thẩm vấn phạm nhân vậy.

Già Lam ⓚ-ẹ-𝓅 ↪️-♓-ặ-🌴 chân, kháng cự hắn, hắn lại đưa tay lên bắt đầu xoa n_🌀ự_↪️ nàng. Trong chốc lát tay lại hướng trở lại hai chân nàng sờ lấy hạt đậu khiến nàng không thể chịu được, thật sự không thể chịu được, mấy chuyện này đều vượt quá sự nhận biết của nàng, lý trí của nàng sắp tan rã, chỉ có thể tước 𝐯*ũ κh*í đầu hàng. Nàng cho rằng chỉ cần nói theo hắn, hắn sẽ có thể buông tha nàng: "Ma ma nói..."

"Ma ma nói, ta phải nói với ngài là, tạ long ân của Hoàng Thượng." Nàng vừa nói vừa tủi hổ mà khóc nấc lên.

Hoàng thượng cười, "Miễn lễ, nàng ngoan đừng khóc."

Rõ ràng hắn cũng chỉ mới 25 tuổi, làm sao lại có cảm giác mình đang bắt nạt cô con gái nhỏ vậy —— nữ nhân trong hậu cung hắn lần đầu được sủng hạnh cũng phân nửa đều ở tuổi này của nàng, nhưng bọn họ làm gì mau nước mắt như nàng chứ? Hắn cũng sợ do mình nhất thời háo sắc dọa tới nàng, tóm lại làm chuyện này phải là hai người đều thấy ⓢ·ư·ớ·𝖓·ℊ thì mới hoàn mỹ. Vì thế hắn buông lỏng hai tay bắt chéo sau lưng nàng ra, lật nàng lại gỡ chiếc mũ ni cô đã xiêu xiêu vẹo vẹo xuống, đầy dịu dàng mà h·ô·𝐧 hôn lên đôi mắt nàng, nói, "Đừng sợ mà, trẫm sẽ nhẹ nhàng."

Nhưng đây vốn cũng chẳng phải bản tính của hắn.

Chỉ thấy hắn lại dùng tay lau lau trước mắt của nàng, đùa giỡn nói: "Nhiều nước như vậy, trách không được mọi người đều nói nữ nhân vốn làm từ nước... Chỉ là nơi ⓒ𝐡-ả-𝖞 𝓃-ư-ớ-𝐜 phải đổi đến chỗ khác thì mới tốt."

Già Lam cũng không hiểu hắn đang nói lầm bầm lầu bầu cái gì, nàng lại đang khóc sắp ngất đi. Nhưng nàng rất nhanh đã hiểu.

Hoàng đế nắm lấy tay nàng, khiến nàng giúp hắn 𝖈*ở*ⓘ 🍳*uầ*𝓃 áo ra. Già Lam căn bản không dám nhìn kỹ, nhưng nàng càng xấu hổ hoàng đế càng có hứng thú, càng thích nắm tay nàng, ép nàng sờ lên cơ thể của hắn. Cuối cùng hắn nắm lấy tay nàng đưa lên lớp vải giữa háng của hắn sau đó đưa tay nàng với vào trong quần lót —— hắn cũng là nam nhân mà, lúc này tất nhiên đều giống nhau cả đều cảm thấy thú vị.

Già Lam chỉ cảm thấy tay mình đầu tiên là xuyên qua một mảnh vải, sau đó lại gặp một thứ vừa dài vừa nóng, nàng còn chưa kịp phản ứng xem đó là cái gì, nó lại như có linh tính mà nằm trong lòng bàn tay nàng giật giật, vừa mềm nhưng lại không mềm, cứng nhưng lại chưa cứng, lỗ nhỏ trên đầu còn hơi ướt nữa.

"Á, đây là cái gì? Ngài mau buông ra, buông tay ra...."

Hoàng đế thấy nàng giống như trẻ nhỏ ngây thơ mà giờ đây trên mặt đứa bé ấy lại hiện lên sự xấu hổ và giận dữ, hắn lại càng thêm thấy hứng thú với nàng—— tuy rằng nàng không biết đây là cái gì, nhưng tóm lại nàng biết nam nhân và nữ nhân là có chỗ không giống nhau —— "Hửm? Nàng đoán xem đây là cái gì? Đó là một vật dài hơn gang tay, có lúc 𝖒ề·ⓜ 𝖒ạ·❗ có lúc sẽ cứng lên. Khi nó ra trận sẽ dũng mãnh như hổ? Lam muội muội, nàng đoán xem là cái gì?"

Càng nói, hoàng thượng càng cảm thấy hắn sắp bị lời sắc tình của bản thân làm nóng lên rồi, hắn 🌴𝒽·ở ⓖ·ấ·𝓅 ôm chầm lấy nàng, đem đầu vùi ở cổ nàng, mạnh bạo 𝐥.1.ế.m mồ hôi đầm đìa ở cổ nàng, một tay giữ tay nàng vuốt nơi đó mấy cái nói: "Vật này của trẫm không dưới một gang, muội muội sẽ giúp nó bình tĩnh lại, có phải thế không?"

Già Lam cảm thấy, đầu óc sắp rối hết lên rồi, còn bình tĩnh cái gì? Mà hắn còn ngại không đủ, hoàng thượng cảm thấy như vậy sẽ không đã ghiền, hắn ngồi dậy bắt đầu đùa nghịch †h_â_𝓃 †♓_ể nàng, cởi sạch áo tăng ni của nàng, cởi luôn cả yếm, ném quần lót của nàng, tách đùi nàng ra, giơ lên để lên trên vai hắn.

Tư thế này thật sự là quá xấu hổ, Già Lam lại không tự chủ được nàng bắt đầu kháng cự, 〽️_ô𝐧_🌀 nhỏ uốn éo, nàng lại khóc nức nở, miệng thét lên bảo hắn dừng lại, nàng sợ hãi càng hét càng to, mà hắn sau khi nghe được cả người như được đốt lửa, dục hỏa bùm bùm ⓣ𝐡·ℹ️ê·ⓤ ⓒ·𝖍á·🍸, chỉ nghĩ trước tiên phải 🌜ắ.m 𝖛.à.🅾️ 𝓇_ú_🌴 r_𝖆, 𝖈·ắ·〽️ ѵ·à·𝑜 ⓡ●ú●✞ г●a, rồi lại nói tiếp.

Đúng là nữ nhân không biết tốt xấu, đã cởi sạch rồi còn bảo dừng lại, còn dám chống cự hắn, cũng không chịu nhìn xem hắn có khi nào nhân nhượng với nữ nhân nào như thế? Hoàng thượng cũng rất tàn nhẫn, hắn bắt lấy eo nhỏ của nàng, quăng một cái tát lên 〽️ô.ռ.🌀 nàng, lại thuận thế đem Ⓜ️_ô𝖓_ℊ nhỏ nâng lên, để lộ ra miệng huyệt hồng hồng kiều diễm, thật là hai mép béo múp như thế sinh ra là để dương v*t chơi mà. Hắn đưa gần lại sát mình, nâng Ⓜ️ô●п●ɢ của Già Lam lên thật cao khiến nàng 𝐫ⓤ·ⓝ 𝐫ẩ·y, nàng lại cố tình chống cự nhích ra chỗ khác, vì thế trên 𝖒ô𝐧●🌀 lại ăn thêm một cái tát, "Trẫm khuyên nàng nên ngoan đi, nếu không trẫm sẽ ngay lập tức làm nàng."

Nàng căn bản không biết từ góc độ của hắn nhìn xuống, lúc nàng vặn vẹo có bộ dạng gì —— nàng khóc ướt cả khuôn mặt xinh đẹp, cặp 𝖒ôn●𝐠 bị tát đỏ ửng lên phải bị ức ♓●iế●🅿️ đến tàn nhẫn như thế nào mới có bộ dạng này, cái miệng nhỏ đáng yêu lẩm bẩm cũng không biết nàng đang nói cái gì. Hắn nhìn nàng giống như con mèo nhỏ giơ vuốt, thật là զ*𝐮*𝐲ế*ⓝ г*ũ người khác. Xuống chút nữa thì chính là hai vú căng đầy hắn chỉ cần bắt lấy hai núm se thật mạnh thì bọn chúng sẽ bắt đầu run, có chỗ nào giống đang từ chối hắn chứ, rõ ràng đang mời gọi hắn, hắn si mê đưa mặt ☑️ù.1 và.⭕ say mê lưu luyến ——

Ngón tay nam nhân thô dài kéo tay nàng lần nữa giúp hắn xoa dương v*t, lại đổi lấy một tiếng sợ hãi của Già Lam, nàng thật sự cảm thấy thẹn cực kỳ, lại sợ hắn đánh nàng, đành phải cắn một đốt ngón tay, kiềm chế tiếng kêu, nàng ít nhiều điều có ấm ức, hoá ra một người nam nhân còn có thể т𝓇.𝐚 ⓣấ.ⓝ một nữ nhân như vậy.

Hoàng thượng bẻ hai mép miệng huyệt của Già Lam ra, lại ş_ờ 𝖘𝐨_ạ_ⓝ_𝖌 tìm được hoa hạch của nàng, rất kiên nhẫn mà xoa từ từ, ngoài miệng nói mấy lời nói thô tục để nàng 𝖈·𝐡ả·ⓨ nư·ớ·ⓒ.

Tỷ như, hắn nói: "Lam muội muội, nhanh để muội muội nhỏ của nàng mở cửa cho Diễn ca ca đ-â-ⓜ νà-𝐨."

Tỷ như, hắn nói, "Mới có như thế mà nơi này đã 𝓇.ⓤ.ⓝ 𝖗.ẩ.𝐲 như vậy... Có phải đang muốn Diễn ca ca lấp đầy cái lỗ 𝖉-â-Ⓜ️ đó lại hay không?"

Hắn nói gì vậy, lấp cái gì? Lấy cái gì lấp cái gì chứ? Đến tột cùng là muốn lấp cái gì? Già Lam cảm thấy mình nhất định là đã phạm tục giới, bằng không tại sao sau khi nghe hắn nói xong, nàng lại xuất hiện loại tưởng tượng đó, mỗi một loại đều làm nàng càng cảm thấy thẹn thùng, càng khiến nàng trở nên mẫn cảm hơn.

Hắn lại chuyển động —— nơi đó không được đâu, không được. Mặt mày Già Lam vừa nhíu lại, nàng có cảm giác mình sắp mất đi thứ quý giá nhất rồi nên xấu hổ khóc to hơn.

Hoàng thượng thấy nàng khóc hắn càng hưng phấn hơn, hắn gấp gáp c*ở*❗ 𝐪𝐮*ầ*𝓃 lót, đỡ lấy côn th*t của mình để ở trước miệng huyệt của nàng, nhẹ nhàng cọ cọ hai cái. Thịt dính lấy thịt, dương v*t đặt lên phần thịt giữa hai mép hoa, mà côn th*t của hắn cứ cọ ở ngoài mãi, giống như muốn vào lại không chịu đi vào, giống như sẽ cho nàng nhưng lại không cho nàng, tiếng hít thở của hai người đều ngày càng nặng hơn, mà Già Lam đã không chịu nổi loại cảm giác kỳ lạ này nữa, nàng vượt qua sự sợ hãi nói với hắn "Xin ngài, xin ngài đừng đối xử với ta như thế, cầu xin ngài...."

"Lam muội muội, cầu xin không phải nên cầu như vậy. Nhanh, đến đây đổi tư thế." Hoàng thường xoay người nàng lại khiến nàng quỳ xuống, để nàng nằm ở trên giường, quỳ bò giống như một con ngựa con, hắn 𝐦●ú●𝖙 ⓗ·ô·𝖓 c·ổ nàng, đôi tay xoa đôi vú của nàng, mà côn th*t của hắn lúc thì sượt qua kẽ m●ô●𝖓●🌀 nàng lúc thì như sắp đâ_𝖒 sâu vào trong nàng——

"Lam muội muội, muội muội ngoan, muội đã ướt đẫm rồi, muội có cảm giác được không?"

Quá ngứa, quá khó tiếp thu rồi, Già Lam nàng sẽ 𝐜h*ế*т mất, sau nàng lại gặp phải loại тr_ⓐ 𝐭ấ_𝐧 này chứ, nàng sẽ không thể chạy thoát, càng không được giải thoát. Sau đó khi hoàng thượng vồ lấy nàng, Già Lam không chịu được nữa cố gắng tránh né quy đầu đang cọ sát của hắn.

"A, nơi này của nàng đang ngứa có phải không?" Hoàng thượng phát hiện nàng đang trốn hắn lại tát lên ɱ●ô●𝓃●ⓖ nàng thêm một cái.

"A ——" Già Lam đau đớn 𝐫_ê_n 𝓇_ỉ, 👢ℹ️●ⓝ●𝖍 𝖍●ồ●n của nàng sắp thoát ra mà bay đi rồi, sau cơn đau nàng cảm thấy sâu bên trong huyệt khẩu lại bắt đầu ngứa ngáy——

"A ——" Hoàng thượng hình như biết được tâm tư của nàng, ngón tay thô dài xoa nắn miệng huyệt, nhanh và tàn nhẫn mà 𝖈_ắ_𝐦 ⓥà_⭕ thịt non."A —— Chặt quá, từ từ ta sẽ cho nàng ăn nó đừng κ*ẹ*𝓅 𝒸*♓ặ*🌴 như thế."

Mà Già Lam lại đau đến nỗi giật mình một cái, nàng tỉnh thêm vài phần thần, "A —— đừng mà, ngài hãy tránh xa ta ra." Nàng phe phẩy 〽️●ô●ⓝ●🌀 nhỏ ý muốn thoát khỏi ngón tay hắn, hoa huy*t từng chút 〽️ú.ⓣ lấy ɱú·✝️ để, xô đẩy ngón tay hắn, lại không biết nàng làm vậy chỉ thêm khiến hắn dục hỏa đốt người.

Hắn có thể cảm giác rõ ràng được hoa huy*t nàng bởi vì bài xích dị vật nên càng 🎋*ẹ*p ↪️*♓ặ*𝖙 ngón tay hắn, huyệt thịt bên trong tươi mới nó như có ý thức mà xô đẩy kẻ xâm lấn, càng vào sâu tầng tầng lớp lớp thịt càng kẹp mạnh hơn. Vì thế, hắn thuận theo đâ_ⓜ ngón tay vào càng sâu, thấy chưa đủ rộng hắn cũng bỏ thêm ngón tay vào, giúp nàng nuốt vào, hai ngón tay nhanh chóng thọc vào 𝖗●ú●𝐭 𝓇●🔼, thăm dò chỗ mẫn cảm trong †𝒽.â.ⓝ ✞.𝒽.ể nàng. Một bàn tay khác cũng không nhàn rỗi, hắn hình như rất si mê đôi vú của nàng, ngón cái trêu đùa đầu v*, mà môi vẫn dán lên trên cổ nàng 𝖑*𝖎ế*𝖒 hút—— một nữ nhân yếu ớt như vậy, hắn lại mú_ⓣ nàng mạnh như vậy, hắn bây giờ giống như có thể Ⓜ️ú-𝖙 ra Ⓜ️á_υ tươi, nhưng nàng mềm như vậy, hắn làm sao bỏ được chứ, cũng không có cách nào để buông bỏ nàng...

Chương (1-8)