Truyện:Săn Chồng - Chương 02

Săn Chồng
Trọn bộ 17 chương
Chương 02
Công việc tốt không bằng lấy chồng tốt (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tề Tề nhẹ nhàng gạt những lọn tóc lòa xòa trước mặt ra đằng sau, hất hàm hỏi tôi như một đàn

- Thế nào, bình chọn dân chủ có thuận lợi không?

- Còn chưa có kết quả mà!

- Cậu quan hệ rộng như vậy, chắc chắn không thành vấn đề. À phải rồi, sau khi lên làm tổng trợ lý cậu nhớ dẫn tớ đi gặp ông chủ của các cậu nhé. Hay là khách sạn của cậu phát thuốc làm phúc lợi đi!

- Tề Tề tỏ vẻ hào hứng, đôi mắt sáng lấp lánh.

- Không làm sao tự nhiên đi phát thuốc làm gì? Cậu bán thuốc nhiều quá nên điên rồi à?

- Đồ ngốc! Các sản phẩm chức năng cũng được coi là thuốc, không có bệnh cũng có thể uống thuốc!

Tôi thở dài ngao ngán, chẳng muốn tranh cãi với Tề Tề làm gì.

- Vẫn còn vì chuyện đó à? - Tề Tề có vẻ không dám tin, bởi vì cô ấy nghĩ tôi và Lâm Tiểu Vĩ nên làm hòa từ sớm rồi.

Tôi im lặng không nói. >

- Không gọi điện à? - Tề Tề dán mắt nhìn tôi, giọng điệu cao vút đặt ra một câu hỏi.

- Không! - Tôi thẳng thừng đáp, giọng điệu như oán trách Tề Tề vì đã dự đoán sai.

- Thật quá quắt! - Tề Tề tức tối trợn mắt nhìn cái cốc trong tay. - Chẳng đáng mặt đàn ông gì cả!

Tôi xua tay:

- Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa! Ăn cái gì? Bọn mình uống chút nhé!

Tề Tề nghe vậy liền xua tay: - Không được, bác tớ đến rồi, vừa mới đến!

Tề Tề nhanh chóng từ chối, tôi biết là cô ấy cố ý, sợ tôi cố tình uống say, gây ra chuyện gì không hay thì sau này khó mà ăn nói với Lâm Tiểu Vĩ.

- Sợ gì chứ? Người nước ngoài ở cữ còn đi bơi nữa là. Con người lúc không được như ý cần phải vui hết mình. Hơn nữa ở chỗ chị Tịnh đây, có say cũng chẳng có thằng nào dám giở trò đâu! - Tôi nói.

- Không được, tối nay tớ phải chơi mạt chược với Viện trưởng! - Tề Tề kiên quyết không chịu uống rượu.

- Cậu có phải đàn bà không đấy?

Tề Tề trừng mắt nhìn tôi vài giây:

- Thứ nhất, uống đến mười giờ là phải về nhà. Thứ hai, không được khóc lóc, làm loạn. Thứ ba, phải nghe theo mọi sự sắp đặt của tớ. Thứ tư, nếu vi phạm ba điều kể trên, tớ nguyền rủa cậu cả đời đi vệ sinh mà không có giấy!

Tôi giả vờ hùa theo bộ dạng nghiêm túc của Tề Tề mà vẫn không nhịn được cười. Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải nghiêm nghị gật đầu đồng ý.

Tề Tề thở phào nhẹ nhõm:

- Thực ra cũng chẳng phải tớ không muốn uống với cậu đâu, quan trọng là có đôi khi mượn rượu giải sầu càng sầu thêm... Cậu uống bia gì đây?

- Hôm nay không uống bia! Hôm nay chúng ta uống rượu tây! - Tôi lấy ví tiền trong túi sách ra, đập bốp lên bàn và gọi phục vụ.

- Cất ngay đi! - Tề Tề nhíu mày nói. - Đừng có phá tiền trước mặt tớ!

Lúc rượu tây được mang lên, tôi nhìn những vị khách xung quanh đó, nói:

- Thôi đi vào gian riêng đi, ở đây say lại làm trò cười cho thiên hạ

Bọn tôi vào một gian riêng, vừa ngồi xuống Tề Tề đã nói:

- Hai đứa chúng ta trông có giống như les [2] không?

[2] Đồng tính nữ.

Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng mờ ảo, cảm thấy cũng giông giống.

- Cũng may là có cậu, nếu không chắc tớ không sống nổi! - Tôi nhấp một ngụm rượu, định nốc cạn nhưng rồi lại cố nhẫn nhịn.

- Đừng có bi quan như thế! Nếu như đã ra ngoài uống rượu thì uống cho vui vẻ, chẳng qua cũng chỉ là một gã đàn ông thôi mà! - Tề Tề châm một điếu thuốc. - Cậu tự nghĩ đi, cứ như thế này mãi cũng không phải là cách hay. Nếu như cậu không muốn ly hôn, sau này tất cả những gì anh ta nói và làm, cậu cứ coi như không khí, chỉ cần quan tâm tới cuộc sống vương giả của mình là được! Nếu như không chịu đựng nổi thì ly hôn. Nói tóm lại là phải nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết, để bản thân nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Cậu cứ ngày ngày không về nhà thế này, Lâm Tiểu Vĩ lại tưởng rằng cậu có bồ ở bên ngoài. Trong thời điểm quan trọng này, cậu không thể để anh ta nắm được bất kỳ cái thóp nào hòng tìm cách thoát thân!

Tôi thực sự bó tay với vấn đề này, Tôi có thể ly hôn không? Chắc chắn là không! Thế nhưng tôi làm sao mà nhẫn nhịn được việc anh ta tỏ thái độ với tôi?

Mâu thuẫn dường như chỉ trong chốc lát đã trở nên rõ ràng. Giữa tôi và anh ta, có thể ngay từ đầu đã chẳng hề có tình cảm gì, giờ chỉ còn trở lại mối quan hệ vợ chồng mong manh. Trong thời gian còn lại, có lẽ Lâm Tiểu Vĩ đang chờ đợi tôi đưa ra yêu cầu ly hôn. Anh ta thật sự nghĩ như vậy sao? Tôi nghĩ có lẽ là vậy, nếu không sao anh ta dám đánh tôi mà không chút xót xa? Lẽ nào anh ta đã sớm nhìn thấy kết cục giữa chúng tôi, thế nên những tình tiết trong đó có thể có mà cũng có thể không?

- Có thuốc không? Cho tớ một điếu! - Tôi không muốn tiếp tục phân tích nữa, càng nghĩ càng thấy sợ. Tôi nghĩ liệu bản thân mình có nên có sự chuẩn bị trước không, đề phòng trường hợp nhỡ Lâm Tiểu Vĩ không chờ đợi được nữa mà đưa ra yêu cầu ly hôn trước, khiến cho tôi trở tay không kịp.

Tôi mới rít được mấy hơi đã ho sặc sụa. Tề Tề vội vàng cướp lấy điếu thuốc: "Vứt đi! Làm bộ làm tịch cái gì chứ?". Nói rồi cô xua tay: "Thôi được rồi, đừng ủ rũ thế nữa. Đàn ông trên đời này đã chết hết đâu, cùng lắm thì tóm đại lấy một thằng là được chứ gì!".

Câu nói của Tề Tề đã gợi lên một làn sóng trong tim tôi. Tôi ngửa cổ lên, dốc cạn thứ chất lỏng màu vàng cam vào trong cổ họng. Chất lỏng nhanh chóng tràn xuống dạ dày và cuối cùng lan ra toàn thân tôi.

Chị Tịnh vào từ lúc nào tôi cũng chẳng biết nữa. Lúc đó hai đứa chúng tôi đã uống cạn hai chai rượu tây, đang nhảy nhót trên ghế sô pha, lải nhải bài hát Hoa Sóng.

Chị tắt cái loa đi, chỉ vào hai đứa chúng tôi mà nói:

- Sau này mà thế này nữa thì chị không bán rượu cho hai đứa chúng mày nữa đâu đấy! Hai con điên, uống như uống lấy được! - Nói xong chị liền gọi phục vụ bê cho chúng tôi hai cốc sữa.

Tôi và Tề Tề nhìn nhau, lần lượt ném micro xuống, ủ rũ ngồi phịch xuống ghế.

- Tổng giám đốc Vương, đang cứu chữa "thương binh" đấy à? - Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào. Anh ta có dáng người rất cao, nếu đứng trước mặt chắc chắn sẽ chặn hết tầm nhìn của tôi. Đột nhiên tối rất muốn cất cao giọng, bài hát Ôi cao nguyên Thanh Tạng.

- Chào Giám đốc Lưu! - Chị Tịnh vội vàng tiến về phía người đàn ông đó, niềm nở nói. - Hai cô em gái của tôi uống say rồi!

- Nào, để tôi giới thiệu anh Lưu cho các cô làm quen! - Chị Tịnh vỗ mạnh vào vai hai đứa tôi, ngầm ra hiệu bảo chúng tôi phải chú ý đến điệu bộ của mình.

- Giám đốc Lưu... - Tề Tề đứng thằng người lên, bước lên trước vài bước rồi vỗ vào vai anh ta, đắc chí nhìn chị Tịnh nói. - Không cần giới thiệu đâu, người nổi tiếng như anh Lưu đây ai mà không biết chứ! - Nói rồi Tề Tề liền thu lại nụ cười trên môi, dựa đầu vào vai anh ta, bắt chước điệu bộ trong một đoạn quảng cáo nào đó, miệng nói. - Danh nhân, dành cho người có tình trong thiên hạ.

- Ai cho anh vào đây? Quen biết gì mà vào? - Tôi bực bội nói. Nói thật lòng, tôi chẳng có chút hứng thú nào với người đàn ông này, thậm chí còn cảm thấy bực bội vì anh ta đột ngột tự ý xông vào chỗ chúng tôi. Tề Tề cũng thật là hám lợi, vừa nhìn thấy đại gia là đã mừng rơn như bắt được vàng rồi.

- Tên tôi là Lưu Minh Cương. - Người đàn ông đó nói rồi chìa tấm danh thiếp ra trước mặt tôi. - Sau này chúng ta sẽ quen biết mà!

Anh ta cố tình chọc tức tôi, tưởng là hàng chữ "Giám đốc Công ty xây dựng Xảo Xảo" có thể dọa được tôi sao? Tôi cứ thích khiến cho anh ta mất mặt đấy! Tôi trừng mắt nhìn anh ta rồi ném cho Tề Tề.

- Cậu cầm đi!

- Ha ha ha... - Tề Tề bật cười. - Giám đốc Lưu, chắc là hụt hẫng lắm nhỉ? Y Y nhà chúng tôi thuộc loại dao chém không đứt, đừng tưởng mấy đồng bạc thối của anh có thể mua nổi! - Dựa vào trực giác của đàn bà, tôi cảm thấy câu nói của Tề Tề có hàm ý sâu xa. Cụ thể là gì tôi không thể nói rõ được, chỉ biết có chút gì đó ghen tức, chút gì đó như thách thức.

Có thể là do Tề Tề uống nhiều quá nên ăn nói không lựa lời. Tề Tề cũng cầm một tầm danh thiếp ra, đang định đưa thì phát hiện mình cầm nhầm, liền lảo đảo lật tung cái túi sách của mình lên.

- Anh Cương, bọn họ đều uống nhiều rồi, anh đưa họ về nhé! - Chị Tịnh lo rằng hai đứa chúng tôi sẽ tiếp tục gây chuyện nên vội nhờ "Cao nguyên Thanh Tạng" đưa chúng tôi về.

Tôi vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh ta đang dán mắt nhìn tôi.

- Nhìn cái gì mà nhìn! - Tôi ghét nhất loại đàn ông háo sắc, thế là liền gào lên với anh ta.

Anh ta chỉ cười cười rồi quay sang nói với chị Tịnh.

- Đấy, cô ấy coi tôi là yêu râu xanh rồi đấy!

Tề Tề vừa gọi điện thoại vừa nói:

- Anh đưa Y Y về nhà đi, tôi phải gọi bạn trai tôi đến đón! - Nói rồi Tề Tề đi ra ngoài trước. Lúc bỏ đi hình như cô có vẻ không được vui. Tôi không biết là do tâm trạng hay là do mình đã uống quá nhiều nữa, giờ tôi mặc kệ tất cả, vội vàng chạy đuổi theo Tề Tề, hỏi. - Cậu định vứt bỏ tớ đấy à?

Sắc mặt Tề Tề lộ vẻ khó coi:

- Tối nay cậu về nhà đi! - Nói rồi Tề Tề bỏ đi một mạch.

Tôi nghĩ Tề Tề làm vậy là để ép tôi về nhà, để tôi mặt đối mặt với Lâm Tiểu Vĩ. Cũng tốt, trước sau gì cũng phải đối mặt, tôi quay lại nói với người đàn ông kia:

- Thôi được, đưa tôi về nhà đi!

Anh ta lái xe rất chậm, chắc là sợ tôi có thể nôn ra xe bất cứ lúc nào.

- Cô ở đâu? - Trong lúc đợi đèn đỏ, anh ta hỏi.

Tôi nhắm chặt mắt lại, cảm giác ánh mắt anh ta đang lướt trên người mình.

- Cẩm Tú Thế Gia! - Tôi thật là vô dụng, tự dưng đòi bỏ nhà ra đi, giờ lại không mời mà về, toàn thân còn nồng nặc mùi rượu, Lâm Tiểu Vĩ sẽ nghĩ ra sao đây?

- Cãi nhau với ông xã à?

- Tôi không thích người khác tò mò chuyện riêng tư của tôi! - Tôi nói chẳng chút nể nang, lòng thầm nghĩ người đàn ông này thật vô duyên, sao cứ thích xía vào chuyện của người khác thế?

- Mua say vì đàn ông là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Bản thân mình bị tổn thương, lại bị người đàn ông mà mình yêu sâu sắc coi thường, hơn nữa còn tạo điều kiện cho những gã đàn ông khác.

- Tôi không say, càng không mua say vì đàn ông!

- Ánh mắt của cô nói cho tôi biết rằng cô đang mua say! - Anh ta đắc chí nhìn vào mắt tôi! - Cô không giấu được đâu, ánh mắt cô đã bán đứng cô rồi!

- Trong mắt tôi có gì à? - Tôi bất mãn nói, đưa tay kéo cái gương chiếu hậu xuống, giả bộ tìm kiếm cái thứ mà anh ta đang nói đến.

- Đừng nhìn nữa, ánh mắt của cô, tràn đầy sự u uất và chán nản. Thực ra rượu chỉ thích hợp với lúc vui vẻ mà thôi!

- Tôi thấy con người anh thật phiền phức! - Tôi vội vàng ngắt lời anh ta rồi quay mặt đi chỗ khác.

Anh ta chẳng buồn đếm xỉa tới sự tức tối của tôi, đạp chân vào phanh, nhìn tôi cười bảo:

- Mau xuống xe đi, đến nơi rồi!

- Cảm ơn! - Tôi miễn cưỡng nói cảm ơn vì dù sao anh ta cũng đã đưa tôi về.

- Người đẹp, có rất nhiều cách giải sầu, không cứ là uống rượu. Hơn nữa những người đàn bà hút thuốc chưa chắc là những người đàn bà đẹp! - Anh ta vẫn không chịu buông tha.

Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến anh ta, chỉ mượn rượu để xả nỗi ấm ức trong lòng bằng cách sập mạnh cửa xe của anh ta sau khi bước xuống.

Tôi nhón chân đi vào phòng ngủ, giống hệt như một tên trộm. Trong phòng một màu tối đen, tôi nghĩ chắc là anh ta đã ngủ rồi. Tôi đi chân đất vào trong phòng, nhẹ nhàng như một con mèo. Trong phòng trống không, Lâm Tiểu Vĩ vẫn chưa v

Tôi chợt thở phào nhẹ nhõm, chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều mà lao ngay vào nhà vệ sinh tắm rửa, đánh răng, xử lý sạch mùi rượu trên người.

Sau khi tắm rửa và đi vào phòng ngủ, tôi phát hiện ra một việc hết sức nghiêm trọng, đó là: Kể từ tối tôi bỏ nhà ra đi, Lâm Tiểu Vĩ cũng không ngủ ở nhà.

Tôi hoàn toàn không suy đoán vớ vẩn. Lúc bỏ đi, tôi ném váy ngủ ở trên sàn phòng ngủ, đến giờ cái áo ngủ đấy vẫn nằm nguyên trên mặt đất, cuốn tạp chí tôi đang đọc dở cũng vẫn nằm nguyên trên gối. Tôi còn nhớ rất rõ hôm ấy mình đã đọc đến trang nào rồi. Giả sử anh ta lười không thèm nhặt cái áo ngủ của tôi lên thì cũng không đến nỗi gối đầu lên quyển tạp chí ấy mà ngủ chứ? Không chỉ có vậy, cái bàn chải khô cong, khăn mặt cứng đơ... tất cả mọi thứ đều chứng minh điều đó.

Tôi nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng. Xem ra hôm nay anh ta không định về nhà.

Anh ta đi đâu nhỉ? Căn cứ vào trực giác của tôi thì có khả năng Lâm Tiểu Vĩ đang ở nhà mẹ anh ta. Trước đây, mỗi lần chúng tôi cãi nhau anh ta đều như vậy, thu dọn vài bộ quần áo rồi về nhà mẹ ở, giống như con gái về nhà mẹ đẻ rồi chờ tôi gọi anh ta về nhà.

Nghĩ đến đây tôi lại thấy chán ngán. Tôi đã nuông chiều anh ta đến mức sinh hư rồi, khiến anh ta coi đó như một thói quen, chưa bao giờ tự kiểm điểm bản thân mình. Chỉ có điều lần này sẽ không như vậy, anh Lâm thân mến, anh thẳng tay đánh người ta ấy vậy mà còn đợi người ta chạy đến xin lỗi anh sao? Anh cứ đợi đấy, để xem anh đợi được đến khi nào!>

Nhìn bộ dạng của mình trong gương lúc này, tôi lại cười chua xót. Nguyên nhân gì đã khiến cho cuộc hôn nhân của tôi bỗng trở thành một cuộc chiến? Có thể là vì bản chất hiếu chiến, càng là người thân cận nhất với mình càng cảm thấy không cần phải ngụy trang, chỉ để tranh giành một cái thắng thua. Đột nhiên thấy mình thật ấu trĩ. Tôi ấu trĩ, Lâm Tiểu Vĩ cũng vậy.

Có khi tôi nghĩ rằng sự chững chạc và điềm đạm của anh ta trước khi kết hôn đều là ngụy tạo. Vừa mới kết hôn đã luôn miệng kêu "Hãy cho tôi tự do", cứ như thể tôi khiến cho anh ta phải chịu nhiều ấm ức, thiệt thòi lắm vậy. Phải nhường nhịn anh ta đủ điều, không để anh ta bỏ nhà ra đi. Thật chẳng khác gì một đứa trẻ con ngỗ ngược, nhìn bên ngoài thì tưởng là đơn giản nhưng nói trắng ra đó chính là sự ích kỷ, tùy tiện của anh ta.

Xét từ góc độ của việc kết hôn, lấy một người đàn ông không có trách nhiệm làm chồng là một điều đại kỵ. Đây là lỗi lầm lớn nhất của tôi.

Hồi đó tôi quyết định lấy anh ta không chỉ vì nhà anh ta có tiền. Lúc ấy anh ta điềm đạm, trượng nghĩa, lại còn rất biết chăm sóc phụ nữ, khác hoàn toàn với bộ dạng hiện nay. Tôi nghĩ thực ra mình giống như một con rôbốt mà anh ta làm đủ trò để giành lấy cho bằng được, chơi được vài hôm chán rồi lại vứt vào trong xó.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, là một tin nhắn, ký tên là "người vừa đưa cô về nhà". Tôi cảm thấy thật nực cười, càng là những gã đàn ông thích ra vẻ càng dễ để lộ ý đồ tán tỉnh của mình, nhất là đàn ông trung niên như anh ta, vừa muốn bồ bịch lăng nhăng ở bên ngoài lại vừa không biết sáng tạo trong cách tán tỉnh, luôn là cái phương pháp cũ rích ấy, thế mà đòi nắm được trái tim của phụ nữ 8X ư?

Tề Tề từng kết bạn với một người bạn ở trên mạng, hai người nói chuyện rất hợp nhau. Lần đầu tiên gặp mặt, hai người đi hát karaoke, người đàn ông đó hát liền ba bài. Lúc hát đến bài cuối cùng, Tề Tề kéo tay tôi đi, nói:

- Đi mau thôi, tớ phát hiện tớ với anh chàng này có sự khác biệt quá lớn!

Lúc ấy tôi thấy rất buồn cười, trong lòng thầm đắc chí: Những người bạn trên mạng của Tề Tề đều chẳng bằng một góc của Twiling.

Tôi có hai nick chat, một cái dùng cho công việc, một cái dùng để buôn chuyện. Thực ra buôn chuyện chẳng qua cũng chỉ là dốc bầu tâm sự mà thôi. Có người nói, con người ta đều sống với cái mặt nạ của chính mình. Trong cuộc sống thực, con người dùng tên thật và nói ra những lời dối trá. Ngược lại trong cuộc sống ảo, người ta dùng tên giả nhưng lại nói những điều chân thật. Tôi thấy bản thân mình không thể sống mà không tâm sự, giữ mãi chuyện gì đó trong lòng khiến cho tôi đứng ngồi không yên. Nhưng tôi không bao giờ kể cho những người xung quanh về những ấm ức và chán nản của mình. Tôi ghét để cho người ta nhìn thấy nội tâm của mình, ghét bị người khác biết rõ về mình.

Tôi từng kết bạn với một người ở trên mạng, anh ấy có thể được coi là "thính giả" trung thành nhất của tôi, có thể giữ bí mật giúp tôi, từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ chú ý đến tôi, lúc nào tôi gặp khó khăn là anh lại xuất hiện kịp thời, nhưng chưa bao giờ anh đòi hỏi tôi phải chia sẻ niềm vui với anh.

Tôi online, chat với Twiling.

Twiling là một người bạn chat tôi mới quen chưa lâu, thực ra trước đây tôi không mấy ấn tượng về anh ấy. Lần nào anh ấy cũng chủ động nói chuyện với tôi, toàn những chuyện vô vị. Về sau, sau mấy lần chiến tranh lạnh với Lâm Tiểu Vĩ, tôi m chủ động nói chuyện với anh ấy để giết thời gian. Nói cách khác, việc tôi nói chuyện với Twiling liên quan tới tần suất Lâm Tiểu Vĩ bỏ nhà ra đi.

Twiling chưa kết hôn, lớn hơn tôi bốn tuổi, dạy học ở một trường huyện nhỏ ở Vân Nam. Tôi không biết diện mạo anh ấy ra sao, không biết địa chỉ cụ thể và phương thức liên hệ với anh ấy thế nào, nhưng tất cả những điều khác về anh tôi đều nắm rõ. Tôi chưa bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin nào về bản thân cho Twiling biết, kể cả tên thật cũng không nói với anh. Chỉ có điều tôi sẵn sàng kể mọi chuyện với anh, tiết lộ điều bí mật sâu kín trong lòng. Một là bởi vì thành phố nơi anh sống gần như cách biệt hẳn với tôi. Hai là tôi cho rằng anh ấy là một người cực kỳ hiền lành, bởi vì anh ấy chưa bao giờ đề nghị tôi cho xem webcam, không hỏi số điện thoại của tôi, thậm chí chẳng hỏi bất kỳ thứ gì liên quan đến tôi, chỉ chú tâm thảo luận những vấn đề mà tôi đưa ra.

Sự xuất hiện của anh ấy khiến cho tôi như tìm được chỗ nương tựa. Tôi chọn cho mình cái tên Áo gấm đi đêm.

Twiling: Anh ta lại bỏ nhà đi à? (Nói rồi anh ấy gửi cho tôi một cái mặt cười toe toét. Xem ra anh ấy đã nắm vững quy luật tôi nói chuyện với anh ấy rồi. )

Áo gấm đi đêm: Nếu anh mà còn cười nhạo em thì thôi khỏi phải nói chuyện nữa! (Tôi gửi lại một biểu tượng giận dữ).

Twiling: Thôi được rồi, anh không cười nữa, có phải em đang không vui không?

Áo gấm đi đêm: Đương nhiên rồi, mấy hôm trước anh ta đánh em. Em cứ tưởng rằng anh ta sẽ xin lỗi em, nào ngờ anh ta thậm chí còn chẳng buồn về nhà!

Twiling: Thế em gọi điện cho anh ta đi, bảo với anh ta em đã về. Có thể anh ta muốn xin lỗi nhưng mà sợ mất mặt, vì vậy mới làm căng như vậy!

Áo gấm đi đêm: Lần này thì không được, lòng em đã nguội lạnh, không thể nào thoải mái đối mặt với anh ta như trước đây nữa.

Twiling: Nhắn cho anh ta một cái tin cũng được, có lẽ anh ta đang mong lắm đấy!

Áo gấm đi đêm: Chẳng nhẽ anh ta không biết gửi tin nhắn cho em à? Em phát hiện ra đàn ông đều như vậy, lúc nào cũng chỉ biết đợi người khác chủ động.

Twiling: Có phải đã chán anh ta rồi không?

Áo gấm đi đêm: Em chưa bao giờ yêu anh ta, anh ta rất thô thiển. Trước khi kết hôn còn giả bộ lịch lãm. Thực ra trước khi kết hôn em đã biết anh ta rất thô tục, chỉ có điều lúc ấy em không nhận thức được rằng điều đó sẽ trở thành nỗi ám ảnh của em.

Twiling: Em đang ám chỉ chuyện gì?

Áo gấm đi đêm: Ví dụ như chuyện chăn gối của bọn em. >

Twiling: Ờ, thế anh ta thô thế nào?

Áo gấm đi đêm: Ví dụ như anh ta thích chơi đồ chơi, lần nào cũng nhanh như tên bắn, chẳng quản ngày đêm. Rồi còn thường xuyên nhậu nhẹt với đám bạn rượu của anh ta nữa.

Twiling: Chán nhỉ? Sao em không tìm cách nói chuyện với anh ta?

Áo gấm đi đêm: Giờ người còn chẳng thấy thì nói chuyện gì chứ?

Twiling: Cứ nói chuyện với anh ta xem sao, nói cho anh ta biết em thích cái gì và không thích cái gì.

Áo gấm đi đêm: Nói thế nào? Trước khi kết hôn, mục đích hẹn hò với anh ta là để kết hôn với anh ta. Hiện giờ mục đích đã thực hiện được rồi, em chẳng muốn nghĩ đến chuyện của bọn em nữa. Giờ em mới phát hiện giữa em với anh ta có quá nhiều điểm không hợp, nguyên nhân chủ yếu là vì em không yêu anh ta, vì thế em không muốn quan tâm đến anh ta. Nhiều khi nhường nhịn anh ta chẳng qua chỉ là để bảo vệ cuộc hôn nhân của bọn em mà thôi!

Twiling: Em có thấy cuộc hôn nhân này hạnh phúc không?

Áo gấm đi đêm: Không thể nói là hạnh phúc, nhưng ít nhất em cũng có được cuộc sống vật chất như ý. Nếu như không kết hôn, giờ em vẫn đang vật lộn bên bờ vực của cuộc sống nghèo khó, cũng chưa chắc vui vẻ hơn là mấy. Con người không thể quá tham lam, chỉ có điều, cuộc sống hôn nhân với anh ta lại tồi t tưởng quá nhiều.

Hình như Twiling có việc gì bận nên nick chat chuyển sang chế độ im lìm.

Nick chat của Twiling đã tắt. Tôi ngồi ngây ra trước màn hình máy tính, chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Đã ba giờ sáng, tôi không còn mong đợi Lâm Tiểu Vĩ sẽ về nhà.

Cảm giác đầu tiên là cái giường rất to. Tôi lăn từ bên này sang bên kia, tâm trạng bất an, nhẩm đếm đến hơn ba trăm con cừu rồi mà vẫn không sao ngủ được. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành mở ngăn kéo lấy ra một vỉ thuốc ngủ. Ngẫm nghĩ một hồi lại thôi, nghe nói uống thuốc ngủ nhiều sẽ thành quen, thế là tôi lại nằm xuống giường và bắt đầu đếm cừu.

Buổi sáng vừa mới tới khách sạn, Bao Tử đã gọi điện nói rằng sếp tìm tôi có chuyện. Nghe giọng điệu hào hứng của anh ta, tôi biết việc thăng chức của tôi có tín hiệu tốt.

Lúc đi gặp sếp tôi tình cờ gặp Tổng giám đốc Ngô. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơmi xanh thẫm, trông rất lịch lãm. Tôi chợt thấy bối rối. Tề Tề trước đây thường nói tôi là một con ngốc, cứ nhìn thấy những người đàn ông lịch lãm, thành đạt và có khí chất là dán mắt vào, miệng há hốc, toàn thân cứng đờ không động đậy. Lúc này tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực của mình, thế nên không thể không thừa nhận những gì Tề Tề miêu tả là hoàn toàn đúng.

Cũng may là Tổng giám đốc Ngô không để ý đến bộ dạng chảy dãi thèm thuồng của tôi. Anh ta khẽ mỉm cười chào tôi, cái lúm đồng tiền ở bên má thoắt ẩn thoắt hiện rồi nhanh chóng đi lướt qua tôi. Tôi đứng ngây ra tại chỗ, toàn thân lâng lâng, hồi lâu sau mới thấy chân mình chạm

Chỉ có điều, lần đầu tiên Tề Tề nhìn thấy Tổng giám đốc Ngô cũng trợn tròn đôi mắt háo sắc lên nhìn anh ta, chẳng đứng đắn hơn tôi là mấy. Hôm ấy chúng tôi tổ chức đại hội thể thao ở khu bể bơi. Tề Tề cùng đi với tôi. Bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng kêu khe khẽ ở phía sau lưng, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Tề Tề đang bịt chặt lấy miệng, hai mắt tròn xoe, tay run run chỉ vào người đàn ông mặc bộ đồ bơi màu đen, làn da nâu bóng, thân hình săn chắc, hỏi tôi:

- Đấy... đấy... người đàn ông đấy... là ai?

Tôi lườm Tề Tề rồi kiêu ngạo nói:

- Tổng giám đốc của tớ đấy! Sao? Say nắng rồi phải không?

Tề Tề đờ đẫn gật đầu rồi ghé vào tai tôi nói:

- Tuyệt đấy! Cố lên, cố trở thành thư kí của anh ta. Một là lợi cho mắt, hai là sẽ đốt cháy đam mê với công việc, rất có lợi cho con đường thăng tiến của cậu!

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tề Tề, tôi bật cười thành tiếng. Đột nhiên Tổng giám đốc Ngô nhảy xuống bể bơi bằng một tư thế cực kỳ đẹp mắt, khiến cho trái tim tôi cũng dậy sóng như cái bể bơi kia.

Nếu như Twiling có thể khiến cho tôi tìm thấy một chỗ nương tựa nhưng lại ở cách đây quá xaTổng giám đốc Ngô lại gần ngay trước mắt nhưng thực chất lại xa tít chân trời. Điều này khiến cho tôi cảm thấy có chút xót xa. Những người đàn ông hoàn hảo đối với tôi mà nói luôn là những thứ chỉ có thể ngắm mà không thể chạm tới.

- Mạc Y Y, chuẩn bị xong chưa? - Giám đốc Trương bên nhân sự mỉm cười hỏi tôi. Nụ cười của anh ta có phần hơi quá, khiến cho tôi cảm thấy anh ta có "cốt cách" của một gã đàn ông háo sắc. Mặt khác, câu hỏi của anh ta rất nghiêm túc, khiến cho tôi nghĩ đến Bài hát đội nhi đồng Cộng sản. Nói thực lòng, tôi rất ghét anh ta, bởi vì anh ta rất thân với Diệp Cường, khiến cho tôi cảm thấy câu nói "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" là không sai. Nhưng ghét vẫn phải giữ trong lòng, không thể hiện ra ngoài, hơn nữa anh ta lại đang báo cho tôi một tin tốt lành.

- Trong lòng vẫn thấy hơi căng thẳng ạ, không biết có thể giành thắng lợi không! - Tôi cảm thấy mỉm cười còn dễ khiến người ta đồng cảm hơn là khóc. - Hi vọng Giám đốc Trương sau này sẽ chỉ bảo tôi nhiều hơn nữa ạ!

- Yên tâm đi, tỷ lệ bình chọn dân chủ của cô khá lý tưởng. Hôm qua công ty đã nhất trí thông qua việc điều đơn vị công tác cho cô. Điều này cho thấy các đồng nghiệp và lãnh đạo đều khẳng định khả năng của cô. Còn tôi, sẽ không để mọi người phải thất vọng, để cô có đủ thời gian để đào tạo. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ được đào tạo một tuần cùng với Bào Quân, sau đó sẽ chính thức được chuyển đến nhậm chức thư ký Tổng giám đốc, được nhận sự đãi ngộ và phúc lợi của một trợ lý chủ quản. Đây là phá lệ vì cô đấy nhé, chứ theo thông lệ thì không có thời gian đào tạo đâu đấy!

- Tại sao phải phá lệ vì tôi ạ?

- Đây là ý của Tổng giám đốc Ngô. Cậu ấy muốn cẩn thận hơn một chút vì không muốn lại có một người như cái cô Dương Dương kia nữa

Dương Dương là thư ký trước của Tổng giám đốc Ngô, đã bị cho nghỉ việc từ tháng trước. Vì một chút sơ ý mà cô ta đã đóng dấu nhầm lên hợp đồng của Tổng giám đốc Ngô, khiến cho công ty suýt chút nữa phải ra tòa.

- Vâng ạ! - Tôi thầm nghĩ: Tổng giám đốc Ngô đã có ý yêu cầu cao hơn đối với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng. Nếu biết sớm thế này chi bằng cứ đứng từ xa mà nhìn anh ta có phải hơn không, dù sao thì như thế vẫn còn để lại ấn tượng tốt cho anh ta. Ngộ nhỡ đến lúc ấy lại gây ra họa lớn như cái cô Dương Dương kia thì chẳng phải anh ta sẽ đá tôi bay ra khỏi cửa mà chẳng chút thương tình hay sao?

- Đừng lo! Tôi sẽ giúp cô! - Giám đốc Trương đột nhiên trở lên dịu dàng và đa tình như Mã Cảnh Đào [3] trong phim của Quỳnh Dao.

] Một diễn viên nổi tiếng Trung Quốc.

- Cảm ơn anh! Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước ạ! - Tôi đứng phắt dậy, hoang mang đi ra khỏi cửa.

Tôi mang theo tâm trạng hưng phấn xen lẫn căng thẳng đến văn phòng của Bao Tử. Anh ta đưa cho tôi một cuốn sổ sơ lược công việc, sau đó cho tôi xem nội dung đào tạo, toàn là cách nhận và gửi điện báo, nguyên tắc khi nói chuyện điện thoại, chiêu đãi hội nghị, phong cách công văn, quản lý hồ sơ, quản lý con dấu, quản lý xe cộ... tất cả đều khiến tôi mắt tròn mắt dẹt.

- Bao Tử, sổ tay nhân công có còn không? - Lãnh Linh đứng ở bên ngoài cửa, lạnh nhạt liếc tôi rồi hỏi. - Nghe thấy gNhìn thấy người đẹp là câm luôn à? - Cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ "người đẹp", hàm ý là trong mắt cô ta, tôi chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

- Ờ... không còn đâu! - Hình như Bao Tử không thích Lãnh Linh cho lắm, anh ta vẫn không rời mắt khỏi màn hình, nói. - Hình như lúc trước phát cho mỗi người một cuốn rồi!

- Ừ, thế thì thôi! - Lãnh Linh nói rồi liền xoay người bỏ đi. Tôi nghe thấy Bao Tử lầm bầm:

- Hừ, hách dịch cái gì chứ?

Tôi không nói gì, đợi cho đến khi tiếng gót giày cao gót nên xuống sàn xa dần.

- Nhìn cô ta thật là ngứa mắt! - Bao Tử bĩu môi nói. - Cảnh giác với kẻ tiểu nhân không những phải tránh xa mà còn phải đề phòng nữa đấy!

Tôi ngây người nhìn Bao Tử:

- Thôi được rồi, có gì thì cứ trút lên tôi đây này!

Suốt cả buổi chiều, trong đầu tôi toàn là quá tr các vấn đề nghiệp vụ. Bao Tử nói học vẹt thế này không ăn thua, phải liên hệ với thực tiễn mới thành thạo được. Tôi nhìn cái miệng nói như bắn liên thanh của anh ta mà chỉ muốn lấy băng dính dính ngay nó lại. Lúc hết giờ làm, ra thang máy lại vô tình gặp Lãnh Linh. Cô ta vừa nhìn thấy tôi liền đứng xích ra cầu thang bên cạnh, ra vẻ "không đội trời chung" với tôi.

Về đến nhà, toàn thân tôi rã rời. Trong nhà vẫn chỉ có một mình tôi, điện thoại của Tề Tề lại đang tắt máy. Tôi vốn dĩ định ăn cơm với cô ấy nhưng về sau lại hủy, đành phải giải quyết việc ăn uống bằng một gói mỳ ăn liền.

Lâm Tiểu Vĩ, rốt cuộc bao giờ anh mới về nhà? Ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên, suýt chút nữa là tôi đã ném phăng cái điều khiển từ xa trong tay đi.

Lúc đi gặp sếp tôi tình cờ gặp Tổng giám đốc Ngô. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi xanh sẫm, trông rất lịch lãm. Tôi chợt thấy bối rối. Tề Tề trước đây thường nói tôi là một con ngốc, cứ nhìn thấy những người đàn ông lịch lãm, thành đạt và có khí chất là dán mắt vào, miệng há hốc, toàn thân cứng đờ không động đậy. Lúc này tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ừng ực của mình, thế nên không thể không thừa nhận những gì Tề Tề miêu tả là hoàn toàn đúng.

Cũng may là Tổng giám đốc Ngô không để ý đến bộ dạng chảy dãi thèm thuồng của tôi. Anh ta khẽ mỉm cười chào tôi, cái lúm đồng tiền ở bên má thoắt ẩn thoắt hiện rồi nhanh chóng đi lướt qua tôi. Tôi đứng ngây ra tại chỗ, toàn thân lâng lâng, hồi lâu sau mới thấy chân mình chạm đất.

Chỉ có điều, lần đầu tiên Tề Tề nhìn thấy Tổng giám đốc Ngô cũng trợn tròn đôi mắt háo sắc lên nhìn anh ta, chẳng đứng đắn hơn tôi là mấy. Hôm ấy chúng tôi tổ chức đại hội thể thao ở khu bể bơi. Tề Tề cùng đi với tôi. Bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng kêu khe khẽ ở phía sau lưng, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Tề Tề đang bịt chặt lấy miệng, hai mắt tròn xoe, tay run run chỉ vào người đàn ông mặc bộ đồ bơi màu đen, làn da nâu bóng, thân hình săn chắc, hỏi tôi:

- Đấy... đấy... người đấy... là ai?

Tôi lườm Tề Tề rồi kiêu ngạo nói:

- Tổng giám đốc của tớ đấy! Sao? Say nắng rồi phải không?

Tề Tề đờ đẫn gật đầu rồi ghé vào tai tôi nói:

- Tuyệt đấy! Cố lên, cố trở thành thư ký của anh ta. Một là lợi cho mắt, hai là sẽ đốt cháy đam mê với công việc, rất có lợi cho con đường thăng tiến của cậu!

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tề Tề, tôi bật cười thành tiếng. Đột nhiên Tổng giám đốc Ngô nhảy xuống bể bơi bằng một tư thế cực kỳ đẹp mắt, khiến cho trái tim tôi cũng dậy sóng như cái bể bơi kia.

Nếu như Twiling có thể khiến cho tôi tìm thấy một chỗ nương tựa nhưng lại ở cách đây quá xa thì Tổng giám đốc Ngô lại gần ngay trước mắt nhưng thực chất lại xa tít chân trời. Điều này khiến cho tôi cảm thấy có chút xót xa. Những người đàn ông hoàn hảo đối với tôi mà nói luôn là những thứ chỉ có thể ngắm mà không thể chạm tới.

- Mạc Y Y, chuẩn bị xong chưa? – Giám đốc Trương bên nhân sự mỉm cười hỏi tôi. Nụ cười của anh ta có phần hơi quá, khiến cho tôi cảm thấy anh ta có "cốt cách" của một gã đàn ông háo sắc. Mặt khác, câu hỏi của anh ta rất nghiêm túc, khiến cho tôi nghĩ đến Bài hát đội nhi đồng Cộng sản. Nói thực lòng, tôi rất ghét anh ta, bởi vì anh ta rất thân với Diệp Cường, khiến cho tôi cảm thấy câu nói "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" là không sai. Nhưng ghét vẫn phải giữ trong lòng, không thể thể hiện ra ngoài, hơn nữa anh ta lại đang báo cho tôi một tin tốt lành.

- Trong lòng vẫn thấy hơi căng thẳng ạ, không biết có thể giành thắng lợi không! – Tôi cảm thấy mình cười còn dễ khiến người ta đồng cảm hơn là khóc. – Hi vọng Giám đốc Trương sau này sẽ chỉ bảo tôi nhiều hơn nữa ạ!

- Yên tâm đi, tỷ lệ bình chọn dân chủ của cô khá lý tưởng. Hôm qua công ty đã nhất trí thông qua việc điều đơn vị công tác cho cô. Điều này cho thấy các đồng nghiệp và lãnh đạo đều khẳng định khả năng của cô. Còn tôi, sẽ không để mọi người phải thất vọng, để cô có đủ thời gian để đào tạo. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ được đào tạo một tuần với Bào Quân, sau đó sẽ chính thức được chuyển đến nhậm chức thư ký Tổng giám đốc, được nhận sự đãi ngộ và phúc lợi của một trợ lý chủ quản. Đây là phá lệ vì cô đấy nhé, chứ theo thông lệ thì không có thời gian đào tạo đâu đấy!

- Tại sao phải phá lệ vì tôi ạ?

- Đây là ý của Tổng giám đốc Ngô. Cậu ấy muốn cẩn thận hơn một chút vì không muốn lại có một người như cái cô Dương Dương kia nữa.

Dương Dương là thư ký trước của Tổng giám đốc Ngô, đã bị cho nghỉ việc từ tháng trước. Vì một phút sơ ý mà cô ta đã đóng dấu nhầm lên hợp đồng của Tổng giám đốc Ngô, khiến cho công ty suýt chút nữa phải ra tòa.

- Vâng ạ! – Tôi thầm nghĩ: Tổng giám đốc Ngô đã có ý yêu cầu cao hơn đối với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng. Nếu biết sớm thế này chi bằng cứ đứng từ xa mà nhìn anh ta có phải hơn không, dù sao thì như thế vẫn còn để lại ấn tượng tốt cho anh ta. Ngộ ngỡ đến lúc ấy lại gây ra họa lớn như cái cô Dương Dương kia thì chẳng phải anh ta sẽ đá tôi bay ra khỏi cửa mà chẳng chút thương tình hay sao?

- Đừng lo! Tôi sẽ giúp cô! – Giám đốc Trương đột nhiên trở nên dịu dàng và đa tình như Mã Cảnh Đào[1] trong phim của Quỳnh Dao.

[1] Một diễn viên nổi tiếng Trung Quốc.

- Cảm ơn anh! Nếu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước ạ! – Tôi đứng phắt dậy, hoang mang đi ra khỏi cửa.

Tôi mang theo tâm trạng hưng phấn xen lẫn căng thẳng đến văn phòng của Bao Tử. Anh ta đưa cho tôi một cuốn sổ sơ lược công việc, sau đó cho tôi xem nội dung đào tạo, toàn là cách nhận và gửi điện báo, nguyên tắc khi nói chuyện điện thoại, chiêu đãi hội nghị, phong cách công văn, quản lý hồ sơ, quản lý con dấu, quản lý xe cộ... tất cả đều khiến tôi mắt tròn mắt dẹt.

- Bao Tử, sổ tay nhân công có còn không? – Lãnh Linh đứng ở bên ngoài cửa, lạnh nhạt liếc tôi rồi hỏi. – Nghe thấy gì chưa? Nhìn thấy người đẹp là câm luôn à? Cô ta còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ "người đẹp", hàm ý là trong mắt cô ta, tôi chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

- Ờ... không còn đâu! – Hình như Bao Tử không thích Lãnh Linh cho lắm, anh ta vẫn không rời mắt khỏi màn hình, nói. – Hình như lúc trước phát cho mỗi người một cuốn rồi!

- Ừ, thế thì thôi! – Lãnh Linh nói rồi liền xoay người bỏ đi. Tôi nghe thấy Bao Tử lầm bầm:

- Hừ, hách dịch cái gì chứ?

Tôi không nói gì, đợi cho đến khi tiếng gót giày cao gót nện xuống sàn xa dần.

- Nhìn cô ta thật là ngứa mắt! – Bao Tử bĩu môi nói. – Cảnh giác với kẻ tiểu nhân không những phải tránh xa mà còn phải đề phòng nữa đấy!

Tôi ngây người nhìn Bao Tử:

- Thôi được rồi, có gì thì cứ trút lên tôi đây này!

Suốt cả buổi chiều, trong đầu tôi toàn là quá trình với các quy tắc xử lý các vấn đề nghiệp vụ. Bao Tử nói học vẹt thế này không ăn thua, phải liên hệ với thực tiễn mới thành thạo được. Tôi nhìn cái miệng nói như bắn liên thanh của anh ta mà chỉ muốn lấy băng dính dính ngay nó lại. Lúc hết giờ làm, ra thang máy lại vô tình gặp Lãnh Linh. Cô ta vừa nhìn thấy tôi liền đứng xích ra cầu thang bên cạnh, ra vẻ "không đội trời chung" với tôi.

Về đến nhà, toàn thân tôi rã rời. Trong nhà vẫn chỉ có một mình tôi, điện thoại của Tề Tề lại đang tắt máy. Tôi vốn dĩ định ăn cơm với cô ấy nhưng về sau lại hủy, đành phải giải quyết việc ăn uống bằng một gói mỳ ăn liền.

Lâm Tiểu Vĩ, rốt cuộc bao giờ anh mới về nhà? Ngọn lửa trong lòng tôi bùng lên, suýt chút nữa là tôi đã ném phăng cái điều khiển từ xa trong tay đi.

Xem ra chỉ cần tôi có ý định cả đời này không gọi điện thì anh ta cũng định cả đời ở bên ngoài.

M tối, tôi lên mạng tìm Twiling. Nick của anh ấy đang sáng, hình như đã chờ tôi lâu lắm rồi.

Twiling: Lên rồi à?

Áo gấm đi đêm: Ừ.

Áo gấm đi đêm: Hôm nay em có tin vui muốn nói với anh!

Twiling: Nói anh nghe xem nào!

Áo gấm đi đêm: Hôm nay em chính thức được cất nhắc lên làm thư ký Tổng giám đốc, được tăng lương rồi.

Twiling: Thế hả? Chúc mừng em!

Áo gấm đi đêm: Chỉ có điều em không dám chắc, không biết mình có thể làm tốt không. Hôm nay cả ngày ngồi đào tạo, cảm thấy công việc khó hơn mình tưởng nhiều!

Twiling: Em thích nghi rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ quen thôi, anh tin là em sẽ làm được!

Áo gấm đi đêm: Đối với em đó là chuyện đáng mừng, giờ em cần có một công việc bận rộn!

Twiling: Tại sao?

Áo gấm đi đêm: Bận rộn sẽ không có thời gian nghĩ đến chuyện của em với anh ta nữa. Hôm nay anh ta vẫn không về nhà, không biết là đang ở đâu!

Twiling: Tại sao không báo tin mừng này cho anh ta biết? Có thể anh ta đang đợi điện thoại của em đấy!

Áo gấm đi đêm: Anh ta sẽ không chia sẻ niềm vui với em đâu. Anh ta càng không về em càng thấy anh ta xa lạ.

Áo gấm đi đêm: À phải rồi, hôm nay sếp em rất đẹp trai, lại cực kỳ đứng đắn, khiến cho em có cảm giác thèm được anh ấy ôm ấp!

Twiling: ThYêu anh ta rồi chứ gì?

Áo gấm đi đêm: Thế thì không dám, giờ em chỉ muốn nhanh chóng quen việc, không làm anh ấy thất vọng!

Twiling: Thế là em cũng chấp nhận hi sinh vì người đàn ông mà mình thích đấy!

Áo gấm đi đêm: Đàn bà đều như thế mà!

Twiling: Thế còn anh thì sao? Em sẵn sàng hi sinh vì anh chứ?

Twiling: Anh đùa thôi, em có thể từ chối trả lời.

Áo gấm đi đêm: Anh là người đàn ông duy nhất có thể mang lại cảm giác an toàn cho em. Nói thật lòng, em cảm thấy người mà mình có thể nương tựa ngày càng ít đi.

Twiling: Nhưng anh có gì để cho em dựa dẫm đâu?

Áo gấm đi đêm: Cái em nói chính là tinh thần kìa. Mỗi tối cô đơn, không có anh em sẽ rất sợ, sợ như đang nhìn thấy thời điểm chết của mình vậy!

Câu nói này của tôi khiến cho Twiling hoảng sợ, thế nên nick của anh ấy ban nãy hãy còn sáng mà giờ thì tắt ngấm, cứ như thể anh ấy sợ tôi sẽ đâm đầu vào máy tính, sau đó lao về phía anh ấy để cho anh "cái đó". Thực ra tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại nói như vậy, nghĩ lại cũng thấy có chút vô duyên, bởi vì mặc dù giữa tôi và Twiling không hề có bí mật nào nhưng cả hai chưa thân thiết đến mức độ ấy. Có lẽ là bởi vì Lâm Tiểu Vĩ đã khiến tôi hụt hẫng quá, nỗi đau đớn trong lòng khiến cho tôi muốn tự chôn vùi bản thân mình.

Tôi nghĩ đến chuyện tình một đêm nhưng Twiling không muốn cho tôi cơ hội ấy. Nhưng hiện giờ tôi thực sự cần một nơi để nương tựa.

Tôi nằm mơ suốt cả đêm, đến sáng tỉnh dậy đầu óc vẫn còn thấy mệt mỏi.

Đến khách sạn, tìm Bao Tử, tiếp tục đào tạo. Khách sạn giờ đối với tôi mà nói vô cùng khô khan, nhưng lại không thể>

Đến chiều thì tôi thực sự không chịu nổi nữa, ỉ ôi năn nỉ. Bao Tử cho tôi nghỉ nửa ngày, miệng giả vờ ho sù sụ để chứng minh cho Bao Tử thấy rằng tôi đã bị cảm. Bao Tử miễn cưỡng đồng ý, chỉ có điều anh ta vẫn không quên giao cho tôi một đống bài tập, yêu cầu hai ngày nữa phải nộp một bản kế hoạch phát triển khách sạn.

Tôi gật đầu như bổ củi, hứa với Bao Tử sẽ hoàn thành bài tập anh ta giao phó. Tiếp theo đó, tôi lao nhanh xuống lầu, chặn một chiếc taxi rồi phi như bay về nhà.

Thực ra sức khỏe tôi vẫn ổn, chỉ có điều tôi không sao bình tĩnh để suy nghĩ được. Tôi nghĩ chuyện của tôi với Lâm Tiểu Vĩ ngày nào chưa được giải quyết thì ngày đó tôi không còn tâm trí nào để làm việc khác.

Nửa đêm hôm qua, chắc khoảng hai giờ sáng, Tề Tề nhắn tin đánh thức tôi. Cô ấy hỏi người đàn ông của tôi đã về chưa.

Tôi nhắn lại: Chưa.

Cô ấy bảo: Cậu coi chừng, tớ nghi ngờ anh ta có điều gì mờ ám đấy!

Câu nói của Tề Tề chẳng khác gì một quả lựu đạn ném vào đầu tôi, khiến cho tôi hốt hoảng không biết phải làm sao. Tôi gọi điện thoại cho Tề Tề, hỏi cô ấy nói vậy là có ý gì. Tề Tề ấp úng nói không có ý gì, chỉ là linh cảm thấy có điều gì đó không hay và bảo tôi:

- Y Y, cậu đừng làm căng nữa, sớm muộn gì anh ta cũng gây ra chuyện mất!

Đây là lần đầu tiên Tề Tề úp úp mở mở với tôi như vậy. Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy đã nhìn thấy cái gì đó. Một luồng khí lạnh toát bao trùm lấy tôi, làm toàn thân tôi nổi gai ốc, tôi rùng mình ớn lạnh. Tôi đưa mắt nhìn quanh, căn phòng rộng rãi, những đồ gia dụng đắt tiền, tất cả những thứ này bắt buộc phải thuộc về tôi. Tôi lại ngẩng đầu, nhìn bức ảnh cưới của chúng tôi. Tôi của hai năm trước đang hạnh phúc nép vào vòng tay của Lâm Tiểu Vĩ, cùng anh ta nhìn về phương xa, chờ đợi một tương lai tươi sáng.

Một tương lai tươi sáng... nếu như lâm Tiểu Vĩ rời xa tôi, tương lai liệu có còn tươi sáng>

Đột nhiên tối thấy rất buồn ngủ, trái tim đập thình thịch, đầu óc mơ hồ... tôi mơ hồ nhìn thấy Lâm Tiểu Vĩ đang trần như nhộng với một người đàn bà ở trên giường, nhếch mép cười khinh bỉ với tôi.

Nhà, tất cả là của tôi, cho dù sắp thành một cái vỏ bọc trống rỗng thì tôi cũng vẫn không muốn mất đi.

Loạn, thực sự loạn rồi! Trên bàn là mấy quả táo héo, những cái vỏ túi đựng đồ ăn vặt, dao gọt hoa quả, khăn giấy, cốc, hai ba cuốn sách, bút chì, sạc điện thoại... đủ thứ linh tinh. Trên ghế salông là một đống quần áo đã phơi khô, đằng sau lưng ghế còn treo một cái áo khoác mấy tháng trước Lâm Tiểu Vĩ đã thay ra, chuẩn bị mang đi giặt là. Lúc này nó như đang ngao ngán nhìn tôi, như muốn nói với tôi rằng: Tôi mà còn không được mang đi giặt là đến màu thu đến nơi rồi! Sàn nhà không được lau chùi, trên mặt bàn uống nước loang lổ không biết là nước cà chua hay là nước dưa hấu, bụi bặm bám đầy. Tivi cũng bị phủ một lớp bụi, còn cả rèm cửa, điện thoại bàn, máy lọc nước... đã rất lâu rồi không có người lau dọn.

Nơi đây có giống một cái nhà không?

Tôi chuẩn bị quét dọn phòng, phải làm thôi! Cùng lúc ấy, tôi gần như chẳng hề do dự, nhanh nhẹn ấn nút gọi đến số của Lâm Tiểu Vĩ.

Điện thoại đổ chuông hai hồi thì đầu bên có người nghe máy, nhưng không lên tiếng.

- Là em đây! – Tôi nói.

- Ừ.

- Tối nay về nhà đi, em thấy chúng ta cần nói chuyện! – Nói ra rồi tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Có vẻ anh ta không quen lắm với sự dịu dàng của tôi. Im lặng mấy giây mới lên tiếng:

- Muộn một chút có được không? Anh đang ở Tam Á, sẽ lên chuyến bay tối!

- Anh đi công tác à? – Tôi có chút ngạc nhiên. >

- Ừ, anh vẫn đang ở khách sạn! – Nói rồi, anh ta dường như muốn chứng minh cái gì đó, có phần hơi nôn nóng nhưng vẫn tỏ vẻ thoải mái nói. – Anh với trưởng phòng Uông. Máy anh sắp hết pin rồi, anh lấy máy bàn của khách sạn gọi cho em nhé!

Vài phút sau, điện thoại hiện lên một số điện thoại dài, đúng là từ Hải Nam. Tiếp theo đó là tiếng cười sang sảng của trưởng phòng Uông vang lên trong điện thoại:

- Sao, đi công tác với anh mà em cũng không yên tâm à?

- Sao lại không yên tâm? Đi với anh là em yên tâm nhất đấy! – Tôi vui vẻ nói.

Tôi vui thật. Theo như những hiểu biết của tôi về Lâm Tiểu Vĩ, cuộc điện thoại này là do anh ta cố ý sắp đặt, một là để chứng minh mấy ngày nay anh ta thực sự đi công tác ở Tam Á, không về nhà cũng là vì lý do công việc. Hai là để chứng minh anh ta thực sự đang ở với trưởng phòng Uông chứ không phải là dẫn theo bồ nhí.

Tôi xoay xoay ba vòng rồi thả mình xuống ghế salông, thầm rủa mình nhạy cảm, đa nghi, yếu đuối, lo bò trắng răng, cả tin... nói tóm lại chuyện này không hề tồi tệ như tôi vẫn tưởng tượng.

Người giúp việc theo giờ được tôi thuê đến hôm nay là một chị ngoài bốn mươi. Tôi rất muốn nói chuyện với chị ấy một lát để chia sẻ sự phấn khích và vui mừng trong lòng. Nhưng chị ấy nói công ty có quy định không được nói chuyện trong khi đang làm việc. Tôi nghĩ cũng phải, người ta làm việc không thôi cũng đủ mệt lắm rồi, còn sức đâu mà nói chuyện với tôi nữa!

Tôi đành phải vào phòng đọc sách, thầm nghĩ: Đợi quét dọn nhà cửa xong tôi sẽ ra ngoài mua ít đồ ăn về rồi về nhà tắm rửa, thay quần áo.

Vừa mới bật máy tính lên đã thấy Tề Tề gọi đến, hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, nói là dẫn tôi đi gặp một người đẹp.

- Hôm nay thì không được rồi, Lâm Tiểu Vĩ sắp về! – Tôi nói.

- Làm hòa rồi à? – Giọng của Tề Tề nhẹ nhõm và vui mừng.

- Ừ, tớ đã bắt đầu chiến dịch bảo vệ gia đình rồi! – Tôi đắc chí nói.

- Thôi đi, không nhờ có chiều hôm qua của tớ thì cậu có chịu chủ động như thế không? – Tề Tề còn đắc chí hơn tôi.

Tôi chợt sực tỉnh rồi mừng thầm trong lòng. Nói như vậy có nghĩa là hoàn toàn không có chuyện ngoại tình! Tôi nói:

- Bố khỉ, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm, bào ngư hay gì cũng được hết!

Lên mạng, Twiling vẫn online, tôi vui mừng nói cho anh ấy biết chồng tôi sẽ về nhà tối nay.

Twiling: Làm hòa rồi à? (anh ta gửi cho tôi một cái biểu tượng ngạc nhiên. )

Áo gấm đi đêm: Có thể coi là vậy. Chỉ có điều những vấn đề em lo đều không có.

Twiling: Em lo cái gì?

Áo gấm đi đêm: Lo anh ta ngoại tình, sau này không cần em nữa, đòi ly hôn với em.

Twiling: Nói như vậy có nghĩa là em yêu anh ta, không nỡ rời bỏ anh ta?

Áo gấm đi đêm: Không phải, rời khỏi anh ta sẽ phải trở lại với cuộc sống nghèo khó trước đây. Đối với em mà nói thì kết hôn với anh ta là sự đảm bảo cuộc sống cho em.

Twiling: Em chỉ yêu tiền của anh ta ư?

Áo gấm đi đêm: Đương nhiên, nếu không sao em phải lấy anh ta. Có phải anh cảm thấy em rất thực dụng không?

Twiling: Không nói được, dường như anh không hiểu lắm về phụ nữ. Thỉnh thoảng nghĩ rằng họ rất đơn giản nhưng nhiều lúc cảm thấy rất đáng sợ!

Áo gấm đi đêm: Anh đang nói em phải không?

Twiling: Không phải, anh chỉ cảm thấy chồng em rất đáng thương!

Áo gấm đi đêm: Đó là bởi vì anh là đàn ông. Thực ra chẳng có gì đáng thương cả, chẳng phải anh ta đã có được tuổi xuân tươi đẹp nhất của em hay sao? Hơn nữa em đang cố gắng để yêu anh ta đây. Đàn bà một khi đã gả cho một người đàn ông, lâu dần rồi cũng sẽ yêu chồng mình. Cho dù không có tình yêu thì ít ra cũng có tình nghĩa, có gì khác biệt đâu chứ?

Twiling: Bọn em làm hòa rồi, sau này chắc sẽ ít thời gian nói chuyện với anh nhỉ? Liệu có quên anh không?

Áo gấm đi đêm: Mãi mãi không bao giờ quên, trong tim em, anh quan trọng hơn anh ta nhiều.

Twiling: Cái gì? Anh chỉ là một người bạn chat chưa từng gặp mặt, trong khi đó anh ta là chồng của em đấy!

Áo gấm đi đêm: Bề mặt thì là vậy, nhưng trong lúc em hụt hẫng nhất, không nơi nương tựa, người ở bên cạnh em chính là anh. Còn nữa, em đã từng nói em không yêu anh ta.

Twiling: Hôm nay nói tới đây thôi, anh out đây, phải đi họp lớp rồi.

Nick của Twiling tắt phụt. Tôi nhìn lên đồng hồ, nếu như máy bay không bị trì hoãn thì giờ này chắc đã cất cánh rồi. Tôi nằm ngả ra ghế salông một lúc rồi lê vào nhà bếp nấu chút cháo. Lâm Tiểu Vĩ mỗi lần đi máy bay về đều kêu dạ dày khó chịu, đòi tôi phải nấu cháo cho anh ta. Nhưng lần nào tôi cũng lười không làm, lần này nhất định phải cho anh ta một điều bất ngờ.

Chỉ có điều sự việc không được thuận lợi như tôi tưởng tượng. Tám giờ tối, cũng là lúc nồi cháo tôi ninh trên bếp bắt đầu thơm phức, Lâm Tiểu Vĩ nhắn cho tôi một cái tin, nói rằng cục trưởng mời anh ta ăn cơm ở bên ngoài, có thể rất muộn anh ta mới về, bảo tôi không phải chờ anh ta.

Đọc xong tin nhắn tôi liền thấy không vui, gần như lần nào cũng như vậy, chỉ cần tôi chẩn bị gì đó với tâm trạng hân hoan, vui vẻ là y như rằng đến lúc quan trọng lại bị anh ta cho leo cây, mâu thuẫn lúc nào cũng bị đẩy lên cao trào vào chính những lúc như thế này.

Chồng tôi kể từ ngày lấy nhau cho đến giờ không biết đã cãi nhau bao nhiêu bận mà lần nào cũng chỉ là vì những chuyện nhỏ nhặt. Tề Tề khuyên tôi, nếu như đã lấy hôn nhân làm bàn đạp cho cuộc sống vật chất thì còn chú trọng tình cảm quá làm gì? Nhìn tôi bây giờ, xe có rồi, nhà có rồi, bố mẹ Lâm Tiểu Vĩ mặc dù không hài lòng về tôi nhưng cũng cho chúng tôi một cửa hàng, tiền thuê hàng tháng đều do tôi thu, một năm cũng được mấy trăm nghìn tệ, thế là được rồi. Biết bao nhiêu bạn học và đồng nghiệp của tôi đến giờ vẫn còn tay trắng, ấy vậy mà chẳng phải họ vẫn sống đấy thôi.

Nghĩ thế nên tôi liền nhắn lại cho Lâm Tiểu Vĩ: Anh cứ ăn đi, em chờ anh.

Phim truyền hình bây giờ còn không hay bằng quảng cáo, toàn là những bi kịch về cuộc sống hôn nhân gia đình, tôi xem cái gì cũng thấy cứ như đang nói về mình vậy. Tề Tề gọi điện đến hẹn tôi ra ngoài uống bia, tôi nói thôi không đi, buổi tối còn có một cuộc hẹn quan trọng.

Kim đồng hồ chỉ đến mười hai rưỡi đêm rồi mà Lâm Tiểu Vĩ vẫn chưa về nhà. Theo lý mà nói thì anh ta phải ăn xong từ lâu rồi. Thỉnh thoảng có xe đi ngang qua, tôi còn tưởng là anh ta đã về, thế là liền lao như bay ra ban công, nhưng không phải. Lại một chiếc xe qua, vẫn không phải. Cuối cùng, tôi ngồi luôn ở bên ban công, nhìn chăm chăm vào con đường dài phía đối diện.

Tôi không chịu được nữa liền gọi điện đến máy của anh ta.

Tắt máy.

Lại là tắt máy. Tôi bực bội ném phăng cái điện thoại lên ghế salông.

Tôi chợt có linh cảm không lành, vội vàng tìm số của trưởng phòng Uông và gọi cho anh ta. Còn chưa kịp mở miệng thì anh ta đã nói:

- Tôi còn đang thắc mắc vì sao cậu tắt máy, hóa ra là về nhà với vợ à?

Trưởng phòng Uông tưởng tôi là Lâm Tiểu Vĩ>

- Cục trưởng Chiêu lúc tối còn hỏi vì sao cậu không đi, thẳng ranh, chỉ biết mỗi vợ thôi! Tôi đang lái xe, không nói nữa, ngày mai sẽ gửi hóa đơn cho cậu! – Trưởng phòng Uông hình như đã uống khá nhiều nên nói rất to, cũng chẳng quan tâm xem là đối phương tìm anh ta có việc gì. Chỉ có điều, tôi đã có thể khẳng định chắc nịch rằng, tin nhắn lúc tối của Lâm Tiểu Vĩ hoàn toàn là bịa đặt, anh ta không muốn về nhà.

Tại sao anh ta phải lừa tôi? Rõ ràng ban nãy vẫn còn rất ổn mà, đột nhiên sao lại trở mặt nhanh vậy?

Tôi đứng thần người bên ban công, đầu óc rối loạn, từng gương mặt lạ lùng lướt đi trước mắt tôi. Không biết nghĩ thế nào mà tôi lại nhắn tin cho Lâm Tiểu Vĩ, bảo anh ta rằng tối nay tôi phải đến khách sạn trực, không về nhà được, bảo anh ta chú ý sức khỏe, về nhà sớm.

Tôi gọi điện cho Tề Tề, hỏi xem cô ấy đang ở đâu. Tề Tề nói đang chuẩn bị về nhà, tôi bảo Tề Tề đừng về, tôi sẽ qua đó ngay.

Phụ nữ ngồi cà phê đến quá nửa đêm không về phần lớn đều thuộc diện cô đơn. Tôi ngồi ghế đối diện với Tề Tề, ủ rũ nói:

- Lâm Tiểu Vĩ không còn yêu tớ nữa, nói rằng tối nay sẽ về xong lại lừa tớ!

Nói rồi tôi mới nhớ ra đây là câu mà Tề Tề ghét nghe nhất. Cô ấy luôn cho rằng hôn nhân không thể nào hoàn mỹ.

Quả nhiên, Tề Tề trợn mắt lườm tôi:

- Cậu đến là vì chuyện này à?

Tôi cúi đầu, không dám nhìn Tề Tề.

- Vớ vẩn! – Tề Tề rít mạnh điếu thuốc lá. – Tớ tưởng anh ta lại đánh cậu nữa chứ.

- Đừng nhắc đến chuyện này nữa có được không hả? - Giọng điệu của tôi không lọt tai cho lắm. - Có phải cậu đang tiếc vì tớ không bị anh ta treo lên xà nhà mà đánh đập không hả?

- Tớ bảo cậu chớ có tự tìm phiền phức nữa! Chẳng phải bây giờ cậu vừa mới đổi công việc hay sao? Một sự bắt đầu mới đang chờ đợi cậu, đó mới là thứ cậu cần phải nghĩ! - Nói rồi Tề Tề đột nhiên ngừng lại, ngẫm nghĩ vài giây rồi nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quặc. - Chỉ có điều tớ đang nghĩ, lần này tại sao anh ta lại làm căng như vậy? Giống như là mình có lý lắm ấy!

Tôi thở dài, thẩn mặt ra nhìn Tề Tề.

- Có phải anh ta đã biết chuyện anh ta không nên biết không? Ý của tớ là, cậu có người đàn ông khác ở bên ngoài chẳng hạn? - Tề Tề tỏ vẻ hoang mang.

Máu nóng trong người tôi dồn cả lên đầu:

- Cậu nói thế là có ý gì? Tớ là người thế nào chẳng nhẽ cậu còn không biết à? Tại sao hôn nhân của hai người vừa nảy sinh rắc rối là cậu nghĩ ngay đến mọi vấn đề đều là do người đàn bà thế hả? Cậu cũng là đàn bà đấy!

- Tớ chỉ đang phân tích thôi mà. Không có gì thì không có, cậu làm gì mà gay gắt thế? - Tề Tề thấy tôi tức giận liền cúi đầu lẩm bẩm.

- Tớ bây giờ sắp bị anh ta giày vò đến phát điên rồi. Chẳng biết anh ta nghĩ gì, cũng chẳng biết anh ta có phải đã có bồ ở bên ngoài không nữa? - Tôi ôm hai vai mình, mệt mỏi thả người xuống ghế sô pha.

- Xem ra cậu vẫn còn may mắn chán! Chỉ có điều cậu phải nghĩ thoáng hơn một chút, cho dù đàn ông có bao nhiêu người đàn bà thì chẳng phải cậu vẫn là vợ hợp pháp của anh ta sao? Đàn ông bây giờ toàn như vậy, nhắm mắt mà cho qua đi! Các hoàng hậu thời xưa đều chấp nhận, sao cậu lại không chấp nhận được? Nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu ly hôn với anh ta thì cậu đã là hàng second-hand rồi, ai dám đảm bảo cậu sẽ tìm được một người đàn ông có tiền khác? Đàn ông không có tiền cậu có chịu không? Phụ nữ thời nay thay vì tìm một thằng chồng nghèo kiết xác để mà chịu đói rét thì thà chịu ấm ức mà ở với một thằng có tiền còn hơn!

Tôi nhìn Tề Tề, không nói được nửa lời. Trước đây tôi từng ra sức gieo rắc quan niệm hôn nhân vì tiền cho cô ấy, giờ lại đến lượt cô ấy lấy chuyện này ra để giáo huấn>

- Không phải là cậu đã tìm được bến đỗ tiếp theo rồi đấy chứ? - Đột nhiên Tề Tề cười tinh quái.

- Chuyện này không cần thiết. Mạc Y Y tớ nói thế nào cũng là loại gái đẹp, hồi đầu đám đàn ông trồng cây si cứ phải xếp hàng dài. Tớ kết hôn rồi bọn họ biến hết, nhưng tớ mà ly hôn xong bọn họ lại chẳng kéo đến thành đàn ấy chứ! - Nói xong tôi thấy hụt hơi, cảm giác như thiếu không khí.

Lúc ra khỏi cửa hàng cà phê đã là hai giờ sáng, tôi cảm thấy có hơi hối hận vì đã đến đây.

Đến chân cầu thang của tòa nhà, tôi chợt phát hiện đèn trong nhà đang sáng, tôi nhớ rõ là trước khi ra ngoài tôi đã tắt đèn rồi cơ mà.

Tôi nghi hoặc bước vào trong nhà, còn chưa kịp cởi giày đã nhìn thấy một người đàn bà đi ra từ trong phòng ngủ.

Ai? Tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi? Tôi bàng hoàng không biết có phải mình vào nhầm nhà không.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, chờ đợi cô ta đưa ra một lời giải thích sau một vài giây kinh ngạc.

- Anh ta uống say rồi, tôi đưa anh ta về nhà cho cô! - Nói dứt lời cô ta điềm nhiên đối diện với ánh mắt lạnh băng của tôi.

Cô ta nói xong, chẳng đợi tôi kịp nói gì, cũng không chờ tôi nhường đường mà đi lướt qua tôi ra ngoài. Nói thực lòng, cô ta rất xinh đẹp, biết nói thế nào nhỉ? Có chút gì đó rất giống khí chất của gái Thượng Hải. Không biết có phải vì nguyên nhân này không mà lúc nhìn thấy tôi, cô ta chẳng chút hoảng hốt hay rụt rè. Tôi giương mắt nhìn cô ta đi ra, lúc này cơn giận mới bùng lên dữ dội, đưa tay đóng sầm cửa lại.

Tôi lao vào phòng ngủ, Lâm Tiểu Vĩ đang nằm trên giường, ngủ say như lợn chết, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Tôi tức phát điên lên, lay mạnh Lâm Tiểu Vĩ, lớn tiếng nói:

- Tại sao anh>

- Hết pin rồi! - Anh ta xoay người rồi tiếp tục ngáy khò khò.

Tôi vẫn không chịu buông tha, liền tóm lấy cánh tay anh ta, đẩy mạnh một cái, gắt lên:

- Anh chớ có giả bộ nữa! Nói mau, con đàn bà lúc nãy là ai?

- Một người bạn! - Anh ta gối đầu lên thành giường, xua xua tay, ra ý bảo anh ta đang rất khó chịu.

- Tối nay anh ở với cô ta chứ gì? Tại sao lại lừa tôi? Rõ ràng anh không đi ăn cơm với trưởng phòng Uông! - Tôi giật lấy cái chăn đang đắp trên người anh ta, ra sức kéo anh ta dậy.

Anh ta ọe mấy tiếng rồi nôn thốc nôn tháo. Cả căn phòng bỗng chốc nồng nặc mùi khó chịu.

- Anh chết luôn đi cho xong! - Tôi gào lên tức tối.

Cả đêm mất ngủ. Một người đàn bà đưa anh ta về nhà, còn đưa anh ta vào tận phòng ngủ, chuyện quái quỷ gì vậy? Mình nhất định phải điều tra rõ ràng. Buổi sáng tỉnh dậy, Lâm Tiểu Vĩ đã đi rồi. Tôi rửa mặt xong liền gọi cho anh ta.

- Tối qua tại sao anh không về nhà đúng giờ đã hẹn, anh có biết tôi ở nhà đợi anh mãi không?

- Uống nhiều quá! - Anh ta bất mãn nói, dường như không còn lời giải thích nào hợp lý hơn. - Hơn nữa cho dù tôi có uống say đến chết cô cũng đâu có buồn đếm xỉa đến tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi:

- Được, tôi không quan tâm đến anh, nhưng anh nói cho tôi biết con đàn bà đưa anh về tối qua là ai?

- Tôi nói rồi, là một người bạn. Cô nói đủ chưa hả? - Anh ta nói rồi ngắt luôn điện thoại.

Tôi tức tối gọi lại, máy bận. Tôi lại gọi lại

"Bốp!". Tôi điên tiết thẳng tay ném điện thoại xuống bàn.

Bao Tử cầm bài tập tôi nộp ở trên tay, nghiêm giọng nói:

- Y Y, cô đùa với tôi đấy hả?

- Sao thế? - Tôi chột dạ nhìn anh ta. Hôm qua, để hoàn thành nhiệm vụ, tôi chỉ viết vớ vẩn vào đó cho xong việc.

- Cô học hành tử tế một chút cho tôi nhờ! - Bao Tử đưa mắt nhìn quanh, hạ giọng nói. - Với thái độ làm việc như thế này thì cô chưa được ngồi vào cái chức trợ lý đã bị đuổi thẳng cổ rồi! Tôi nói cho cô biết, hiện nay có rất nhiều người đang nhìn vào cô, chờ đợi thời cơ hạ bệ cô... Cô còn cười à? Tôi không đùa với cô đâu đấy!

- Ý của anh ban nãy là có người định chơi đểu tôi à? Có phải là Lãnh Linh không? - Tôi nôn nóng hỏi.

- Đầu cô là đầu lợn hả? - Bao Tử nhăn nhó. - Hãy dùng tài năng để vũ trang cho mình trước đi đã!

Anh ta nói xong liền đưa tài liệu cho tôi, trên đó có rất nhiều chỗ bị sửa. Thực sự tôi đã không bỏ công sức vào bài tập này, ngay cả phân phối cổ phần của công ty cũng viết sai, đúng là đáng ăn đòn! Nếu tôi còn không đối mặt với cái mở đầu tốt đẹp này thì e rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ mất. Tất cả chỉ tại Lâm Tiểu Vĩ gây ra, đồ Lâm Tiểu Vĩ đáng ghét. Nếu như không phải vì anh thì tôi đâu có ra nông nỗi này?

Buổi tối về nhà, Lâm Tiểu Vĩ đang ở trong phòng đọc sách. Quan hệ của chúng tôi đã bị đẩy đến cao trào của sự lạnh nhạt bởi sự xuất hiện của con đàn bà bí ẩn kia.

Tôi giả bộ cần tìm một cuốn tạp chí rồi vào phòng đọc sách. Tôi buộc phải nói chuyện với anh ta, đây là chuyện không thể dây dưa được nữa.

Tôi vừa vào phòng đọc sách, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt là ngọn lửa trong người đã bùng lên dữ dội. Anh ta đang mặc độc một cái quần đùi, bật webcam chat với một con đàn bà nào đó. Anh ta vừa nhìn thấy tôi bước vào liền vội vàng tắt cửa sổ chat, đồng thời thể hiện thái độ cực kỳ bất mãn với hành vi tự ý xông vào của tôi, nụ cười trên mặt anh ta hai giây trước nhanh chóng biến thành một cái nhíu mày rất khó chịu. Mặt anh ta lạnh tanh như băng, có cảm giác cặp lông mày đã đông cứng rồi.

Tôi như vừa nuốt phải mật đắng, những lời lẽ định nói tự nhiên bay biến đâu mất. Nhìn thấy anh ta lấy cuốn tạp chí của tôi để kê chuột, tôi liền nghĩ ngay ra cớ để trút giận lên anh ta. Tôi đi thẳng đến trước mặt anh ta, giật lấy cuốn tạp chí của mình.

"Bộp..." Con chuột máy tính bị hất tung lên.

Tôi cầm cuốn tạp chí đi thẳng ra cửa. Tôi có thể tưởng tượng ra lúc này anh ta đang dán mắt vào máy vi tính, cơn giận dữ như lửa gặp cỏ khô, bùng lên dữ dội. Chân tôi vừa bước ra khỏi cánh cửa phòng đọc sách thì sau lưng tôi vang lên một tiếng động khủng khiếp.

Tôi thả mình xuống ghế salông, trong đầu toàn là hình ảnh anh ta chat với người đàn bà khác. Tôi nhớ lại cái tin nhắn mà Tề Tề đã nhắn cho tôi, nhớ lại con đàn bà đã đưa anh ta về tối đó, trong bụng tức tối mấy lần định xông vào hỏi anh ta cho ra nhẽ. Nhưng mỗi lần đi đến cửa tôi lại quay đầu lại. Tôi sợ sẽ gặp phải ánh mắt khinh bỉ của anh ta, nó giống như hai con dao sắc lạnh bay vèo vèo về phía tôi.

Thực ra thì cho dù anh ta có hung dữ thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là vợ anh ta, đương nhiên tôi có quyền hỏi những điều này. Chính mắt tôi đã nhìn thấy anh ta đang chat webcam với một con đàn bà khác. Tề Tề từng nói, với những người ngày nhớ đêm mong về nhà, khi chat nhất định phải bật webcam, nếu không thì không thể giải tỏa "cơn khát" được. Lâm Tiểu Vĩ với con đàn bà ấy đã đến mức "đói khát" rồi hay sao? Bọn họ đã từng gặp nhau chưa? Đã qua đêm với nhau chưa? Tôi thực sự không dám nghĩ tiếp.

Dường như có ai đó đang thì thầm bên tai tôi: Chết rồi, quỷ vào thôn rồi!

Tôi thầm nhủ, tìm anh ta nói chuyện với thỏa hiệp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hai người cãi nhau dù có kịch liệt đến đâu nhưng cũng chỉ là chuyện nội bộ, một khi có kẻ địch từ bên ngoài xâm phạm, cả hai phải có trách nhiệm cùng nhau đối phó>

Tôi nghĩ tôi nên lựa chọn một phương pháp hòa bình, bình tĩnh hoặc làm nũng. Ví dụ: Tôi có thể đứng phía sau anh ta, dịu dàng hỏi: "Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?". Hoặc quỳ xuống bên cạnh anh ta, nước mắt tèm lem hỏi: "Anh định cả đời này sẽ bỏ mặc em sao?". Phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm căng.

Từ phòng khách đến phòng đọc sách chỉ mất có mấy bước chân, thế mà tôi cảm thấy cứ như xa đến mười lăm vạn cây số, đi mãi mà không đến nơi.

Tôi tự cổ vũ mình: Vì một nước Trung Quốc hoàn toàn mới, xông lên!

Tôi đẩy cửa, cửa khóa. Tôi gõ cửa, nhẹ nhàng nói:

- Lâm Tiểu Vĩ, anh có thể ra ngoài một lát không?

Mãi lâu sau anh ta mới mở cửa, lạnh lùng hỏi:

- Có chuyện gì?

- Chúng ta... có thể nói chuyện một lát không?

- Để hôm khác đi, hôm nay tôi không có thời gian! - Rầm, cửa đã đóng sập trước mặt tôi.

Tôi đứng đờ ngay ra ở cửa, thật không ngờ anh ta lại có thái độ này. Ngoảnh đầu lại, nhìn vào chiếc gương phía đối diện, tôi bàng hoàng nhận ra bộ dạng thê thảm của mình: tóc tai rũ rượi, váy ngủ dài đến mắt cá chân, mặt mày vàng vọt, lông mày nhíu chặt lại. Toàn thân tôi toát mồ hôi, run rẩy vì tức tối. Đây là tôi ư?

Tôi đá mạnh vào cửa, một cơn đau đớn ập đến. Tôi òa khóc nức nở, hai tay đấm mạnh vào cửa.

- Lâm Tiểu Vĩ, anh ra đây cho tôi! Rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh chứ? Cho dù anh có hận tôi thì cũng phải có lý do? Anh không thể vô duyên vô cớ lạnh nhạt với tôi như vậy được!

Cánh cửa rất "cố chấp", hoàn toàn không có ý định mở ra. Đột nhiên một khát vọng hết sức điên rồ, tôi mong anh ta sẽ bị tôi làm cho tức điên lên, chỉ vào mặt tôi mà mắng chửi. Ít ra như vậy cũng có sự giao lưu ngôn ngữ, đằng này anh ta từ đầu đến cuối chỉ biết im lặng, coi tôi như một người chết.

Tôi đã quên mất mình vừa mới diễn một cái mở màn rất dịu dàng, giờ tôi bắt đầu nổi điên. Sự oán hận như ngọn lửa bùng lên đến tận đỉnh đầu tôi. Tôi tìm một con dao ở trong nhà bếp, điên cuồng chém vào cửa, vừa chém vừa gào:

- Mẹ mày, hôm nay mày mà không ra đây tao sẽ chém chết mày! - Tôi vừa khóc vừa chém mạnh vào cửa, tôi muốn mở tung cánh cửa này ra, chỉ thẳng vào mặt anh ta mà hỏi: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?".

Cánh cửa đột nhiên mở ra, anh ta nhanh nhẹn né sang một bên. Tôi mất đà ngã dúi xuống sàn, con dao trong tay suýt chút nữa đâm vào người tôi.

- Cô làm loạn đã đủ chưa hả? - Anh ta đứng một bên, chẳng buồn kéo tôi dậy, lạnh nhạt hỏi.

Tóc tai rũ rượi, tôi nằm bò ra đất mà khóc:

- Tôi chỉ muốn nói với anh rốt cuộc tôi đã sai ở đâu? Anh đánh tôi, nửa đêm dẫn đàn bà về nhà, còn chat với con đàn bà khác... nhưng tôi không trách anh. Tôi một lòng mong giảng hòa với anh, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

- Tại sao cô lại muốn giảng hòa với tôi? - Anh ta chậm rãi đi ra phòng khách, châm một điếu thuốc lên.

- Lẽ nào anh muốn sống một cuộc sống như thế này mãi ư? Tôi chịu đủ rồi! - Tôi ngồi phắt dậy, gào lên với anh ta.

- Chịu đủ rồi thì cô đi đi! Tôi cũng không muốn như vậy! - Anh ta dứt lời liền đứng dậy, chẳng buồn liếc tôi lấy nửa cái.

Căn phòng đột nhiên trở nên im lìm đến đáng sợ, im lìm hệt như một ngôi mộ hoang. Tôi nằm lăn ra đất, nhìn trần nhà đang chao đảo như sắp sập xuống, đè chết tôi đến nơi.

Lúc Tề Tề đến tôi đang ngồi thừ ra trên ghế salông hệt như một con Tề Tề kinh ngạc nhìn bộ dạng thảm hại của tôi lúc này, cô chạy đến chỉ vào mặt tôi mà mắng:

- Cậu điên à? Cậu nhìn cậu đi, bộ dạng cậu bây giờ còn thảm hơn là chết đấy! Bà cô à, tớ xin cậu đấy, lý trí một chút đi! Như thế này không giải quyết được vấn đề gì đâu!

- Tớ chỉ còn thiếu nước dập đầu thỉnh an anh ta nữa mà thôi. Trái tim anh ta quá sắt đá, tớ giống như một con chó bị buộc chặt, chủ nhân không cho ăn, lại không tháo xích, chỉ lạnh lùng nhìn xem tớ chết thế nào. - Tôi thừ người nhìn mấy cái cốc trên bàn, u uất nói, nước mắt lặng lẽ chảy xuống khóe miệng.

Tề Tề ném cho tôi một cái khăn giấy rồi nói:

- Thôi được rồi, đừng nói nữa, tớ đi tìm Lâm Tiểu Vĩ nói chuyện. Cậu bình tĩnh lại đi, cứ thế này mãi e là cậu điên mất!

Sau chuyện này, ly hôn dường như đã trở thành chuyện bắt buộc phải làm, nhưng tôi thực sự không dám nghĩ mình sẽ thế nào sau khi ly hôn.

Hôm đó mẹ tôi gọi điện đến nói rằng muốn mở một cửa hàng bánh ngọt trên huyện, bảo tôi gửi cho 50. 000 tệ.

- Mẹ đâu có biết những thứ này, hơn nữa lấy đâu ra lắm tiền thế?

- Tiểu Vĩ có mà, con bảo nó giúp nghĩ cách hoặc để mẹ nói chuyện trực tiếp với nó!

Tôi nổi đóa lên trong điện thoại:

- Mẹ cứ từ từ vài hôm đã nào! Đâu phải là thiếu tiền tiêu, già bằng ấy tuổi đầu rồi còn tham lam gì nữa? Lâm Tiểu Vĩ đi công tác rồi, mẹ đừng gọi cho anh ta làm gì!

Tôi cộc cằn ngắt điện thoại, trong lòng vô cùng buồn bực. Tôi tức mẹ tôi suốt ngày cứ coi tôi như cái cây vàng cây bạc để mà rung. Hầy, tôi mà ly hôn có lẽ mẹ tôi còn phát điên trước cả tôi mất!

Cái gã Lưu Minh Cương ấy hình như rất có hứng thú với tôi, nhắn tin từ sáng tới tối cho tôi, ra vẻ rất quan tâm đến tôi, chỉ có điều tôi chẳng hơi đâu đếm xỉa đến anh ta. Kiểu đàn ông như anh ta ta tôi gặp nhiều rồi, tuổi ngoài bốn mươi, người đàn bà đầu ấp tay gối bấy lâu nay giờ mặt mày đã nhăn như quả táo tàu, muốn tìm một nơi nào đó để "gửi gắm" tình cảm nhưng lại sợ bị từ chối, thấy cuộc hôn nhân của tôi không được hạnh phúc nên định thăm dò tôi xem sao.

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)