Truyện:Săn Chồng - Chương 15

Săn Chồng
Trọn bộ 17 chương
Chương 15
Khi tình yêu trở thành (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hậu di chứng của tình yêu không chỉ có mấy kiểu phổ biến mà còn một kiểu đặc biệt, gọi là: Khi muốn yêu mà bạn chẳng có tư cách để yêu

1

Tôi nhập viện. Cũng chẳng rõ là khó chịu ở đâu, chỉ là tôi cảm thấy nằm trong bệnh viện dễ chịu hơn là ở lại trong căn chung cư ấy nhiều. Trước khi nhập viện, tôi thật sự chẳng tìm được ai để trở thành một người ngày ngày mang cơm nước vào cho tôi. Cuối cùng tôi đành phải gọi cho Hướng Phong Thu. Khoảnh khắc ấy, thực sự tôi cảm thấy mình quá nhỏ bé và cô độc.

Cũng may Hướng Phong Thu rất chân thành, chỉ cần không có tiết là lập tức chạy tới bệnh viện thăm tôi. Kiếp nạn lần này của tôi với anh lại là một chuyện đáng mừng. Anh bảo tôi là một con phượng, sau khi tái sinh sẽ lại có một khởi đầu mới.

Hướng Phong Thu lúc nào cũng lạc quan như vậy, mặc dù có vẻ hơi giống "phép thắng lợi tinh thần" của AQ nhưng lúc này với tôi, đó chính là một điều đáng chân trọng.

Châu Ái có đến một lần, tìm tôi để lấy tiền. Bệnh tình cho bố cô ta có chuyển biến tốt, ngày nào cũng phải truyền nước và chờ đợi ngày kết thúc. Trước khi cô ta đi tôi còn dặn dò, tuyệt đối không được nói cho mẹ tôi biết bệnh tình của tôi.

Sau khi tôi xin nghỉ phép, Diệp Cường liền giao cho Bao Tử nhiệm vụ dẫn đội đi Phượng Hoàng. Diệp Tử gọi điện tiết lộ cho tôi một thông tin: Bao Tử không muốn đi, miệng cằn nhằn rằng miếng ngon tôi ăn hết rồi, giờ khổ cực lại bắt anh ta gánh.

Sau khi đưa Ngô Viện đến Quảng Châu, Tổng giám đốc Ngô liền gọi cho tôi, nghe giọng anh là tôi muốn bật khóc, đã cố gắng kìm nén mà không kìm nén được, cuối cùng tôi vẫn bật khóc rưng rức, khóc nức nở, nước mắt cứ trào ra như là bị vỡ đê. ề sau Ngô Việt nghe điện thoại, tôi nói với chị ấy rằng tôi thất tình. Ngô Việt liền cười tôi vô dụng, nói rằng tôi đã tự khiến cho cuộc sống trở nên quá đáng sợ.

Tiếng cười của Ngô Việt đã khiến tôi bừng tỉnh. Tôi biết bản thân mình không phải vì tiếc không nỡ rời bỏ Tiêu Dũng mà chỉ đơn giản là đau đớn vì mất đi một cuộc sống tốt đẹp mà anh ấy có thể mang lại cho tôi. Hi vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn. Sở dĩ tôi bị sốc đến như vậy chẳng qua là vì tôi vẫn chưa có đủ dũng khí để đối mặt với một cuộc sống tầm thường.

Tề Tề nghe Hướng Phong Thu nói tôi phải nhập viện, ngày hôm sau liền mang một bó hoa tươi vào thăm tôi. Quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất phức tạp. Sau khi chọc thủng tờ giấy ngăn mỏng manh kia, giờ chỉ còn lại một sự thật trần trụi. Còn có thể trở lại với quá khứ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào thái độ của tôi. Đáng tiếc là giò tôi đang nằm trên giường bệnh chứ không phải đang mặc váy cưới đứng ở cửa nhà hàng đón khách, do vậy tôi chẳng thể nào "trưng" bộ mặt vui vẻ bỏ qua mọi hiềm khích, niềm nở chào đón Tề Tề được. Tôi là loại người không thể che dấu tình cảm và tâm trạng của mình.

Do vậy khi Tề Tề rụt rè đặt bó hoa lên bàn bên cạnh giường tôi, tôi chẳng hề xem nó như một lời xin lỗi đầy thành ý mà ngược lại, tôi coi đó là hành vi chọc tức tôi. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói:

- Mời cậu ra ngoài cho!

Hướng Phong Thu ngây người, đi ra trước mặt, sờ lên trán tôi, hỏi:

- Y Y, em sao thế? Cô ấy là Tề Tề mà!

- Mời cô ta ra ngoài cho em! – Tôi nói rồi ngoảnh đầu nhìn sang Tề Tề. Tề Tề bình thản nhìn tôi, muốn nói gì đó rồi lại thôi.

- Ra ngoài! – Tôi nhìn Tề Tề, mặt mày chẳng chút biểu cảm.

Hướng Phong Thu nhìn theo Tề Tề lao nhanh ra ngoài cửa, không biết nên ở lại khuyên nhủ tôi hay nên chạy theo Tề Tề.

Tôi nằm trong bệnh viện mất ba ngày. Hướng Phong Thu nói, người nào mà yêu đương cũng như tôi thì ngành y tế của Trung Quốc sẽ lên như diều gặp gió.

Lúc tôi quay lại làm việc, đoàn người đầu tiên đi Phượng Hoàng đã quay lại. Bao Tử nhìn thấy tôi cũng chẳng buồn chào hỏi mà ngoảnh đầu đi lướt qua tôi. Bao Tử là một người hay ngồi lê đôi mách, chắc chuyện tôi khấu trừ, kiếm chác đã bị truyền đi khắp khách sạn rồi. Đến văn phòng, tôi ngồi vào bàn rồi mở ngăn kéo ra như thói quen, lá đơn xin nghỉ việc vẫn nằm nguyên ở đấy, chỉ có điều nó chẳng còn mang ý nghĩa đặc biệt như trước đây nữa. Tôi cầm lá đơn lên, đặt vào lòng bàn tay đo thử, chỉ là một tờ giấy A4 nhưng lại chứa đựng tất cả cuộc sống của tôi. Tôi xé nó đi, xé nát ra thành nhiều mảnh, cho đến khi những mảnh giấy vụn rơi xuống qua kẽ tay tôi.

Hướng Phong Thu chat trên nick, hỏi tôi đang làm gì. Thấy tôi không đáp, anh liền gọi thẳng vào máy cho tôi. Hướng Phong Thu chẳng có việc gì cụ thể, chỉ cười hềnh hệch rồi hỏi tôi hôm nay cảm thấy thế nào. Hình như anh kiên quyết muốn ở bên tôi. Nhưng bên cạnh việc từ chối, tôi vẫn cảm thấy có chút xúc động.

Hướng Phong Thu nói anh muốn tạo cho tôi một cuộc sống rực rỡ ánh mặt trời. Anh đi siêu thị, mua rất nhiều thứ: chăn gối, ga trải giường mới. thùng rác, giấy ăn, nước xịt phòng, đèn diệt côn trùng, nồi hầm canh, bát đũa xoong nồi, mắm muối gia vị, tivi loại nhỏ, đầu đĩa, ổ cắm, quạt điện, ... chất đầy ắp cả xe đẩy hàng rồi hoành tráng xách đến nhà tôi. Căn chung cư tồi tàn bỗng chốc đầy ắp đồ đạc.

Thời gian đó, hàng ngày anh vẫn nấu cơm canh rồi chờ tôi về, làm đủ món cho tôi thưởng thức. Hôm nay là canh sườn, ngày mai là canh vịt, hôm nay là cá, ngày mai là gà, tuyệt đối không trùng lặp. Bởi vì không có tủ lạnh, hàng ngày anh đều phải đi chợ mua thức ăn, nhưng Hướng Phong Thu không hề thấy mệt mỏi.

Có người nói, con người khi cảm thấy yếu đuối về tình cảm, tốt nhất không nên mua nhà hay cổ phiếu, bởi vì lúc này mọi hoạt động thường thiếu mất lý trí, mất cảnh giác. Tôi cũng vậy, trước sự tấn công dữ dội của Hướng Phong Thu, tôi đã đi đến một quyết định. Đây là một quyết định vừa hạnh phúc vừa mâu thuẫn, một quyết định vì đại cục và dũng cảm nhận trách nhiệm xã hội: Tôi quyết định sẽ kết hôn với Hướng Phong Thu.

Sự ra đi của Tiêu Dũng khiến cho tôi nản chí, tôi sợ một mình đối mặt với cuộc sống. Tôi cũng đột nhiên hiểu ra rằng, đối với một người phụ nữ, tự do có thể còn quan trọng hơn điều kiện vật chất. Thứ tự do này chính là sự tôn trọng và yêu thương mà đàn ông dành cho mình. Về điểm này, tôi thấy Hướng Phong Thu hoàn toàn đủ tiêu chuẩn.

Đủ.

Thế là đủ.

Tôi còn bao nhiêu thời gian để xem mặt, tìm hiểu, chia tay?

Cái khái niệm này chỉ mới nhen nhóm trong đầu đã khiến tôi thấy hoảng sợ. Tôi một mình lang thang không mục đích trên đường, đi được mấy bước lại quyết định bắt xe đến chỗ chị Tịnh.

Chị Tịnh rót cho tôi một cốc trà Thiết Quan m, điềm đạm lắng nghe tôi trút bầu tâm sự, sau đó nói:

- Em kết hôn với cậu ta cũng được, xét về nhiều mặt thì Hướng Phong Thu hợp với em hơn là Tiêu Dũng, sống với Hướng Phong Thu sẽ vui vẻ hơn với Tiêu Dũng, nhưng có mấy điểm, chị phải phân tích cho em nghe, nếu em chịu nghe theo, chị nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì nữa đâu!

- Chị nói đi!

- Thứ nhất, cậu ta không có nhà cửa, đây là điều quan trọng nhất. Giá nhà ở Phố Thành này hiện nay là 4. 200 tệ một mét vuông, cứ cho là một căn chung cư rộng 80 mét vuông với đầy đủ đồ dùng gia đình thì ít nhất cũng phải đến 350. 000 tệ. Còn lương của cậu ta mỗi tháng là bao nhiêu?

- 2. 200.

- Thế còn em?

- 2. 000.

- G lại là 4. 200. Giờ bọn em có bao nhiêu tiền tiết kiệm?

- Anh ấy có 30. 000, còn em thì không.

- Em nghĩ sau khi kết hôn, tiền chi phí sinh hoạt hàng ngày là bao nhiêu?

- Cái này khó nói lắm. Chỉ tính riêng em, mua quần áo, mua mỹ phẩm, cộng thêm với việc đi lại, ăn uống cũng phải 1. 000 tệ, không thì chí ít cũng phải 800 tệ. Ngoài ra, các chi tiêu, tiền điện nước, tiền khóc tiền cười thôi thì đủ thứ tiền, chắc cũng phải 2. 500 tệ.

- Thế là rõ rồi nhé, chỉ riêng chuyện tiết kiệm mua nhà thôi bọn em cũng phải bán mạng làm việc cả đời rồi. Chưa nói một khi sinh con ra thì còn càng nhiều khoản phải chi, liệu có tiền mà mua nhà không? – Chị Tịnh ngửa hai tay ra, tuyệt vọng nhìn tôi.

- Thứ hai là, tiền đồ. Chuyện thăng quan tiến chức nếu như không có năng lực vượt trội thì nhất định phải có quan hệ tốt. Mà quan hệ cũng cần phải đầu tư, mà đầu tư lại cần tiền, chị nói đến đây là em hiểu rồi chứ gì. Bọn em bởi vì lo tiền nhà và tiền sinh con thôi đã chẳng còn tiền đâu mà lo lót, đầu tư cho các mối quan hệ rồi. Ngoài ra, chị hỏi em câu này, em có cảm thấy Hướng Phong Thu là một người có tham vọng không?

Tôi lắc đầu. Nếu Hướng Phong Thu mà có tham vọng thì đã chẳng ngày ngày ở nhà nấu cơm hầm canh cho tôi ăn.

- Vậy thì đúng rồi, cậu ta chẳng có xuất thân tốt, lại chẳng có quan hệ tốt, chẳng có tài năng đặc biệt gì, lại an phận làm một thầy giáo tầm thường, dùng quan niệm "biết đủ" để tự an ủi và hài lòng với hiện trạng của mình, thế nên em đừng nghĩ cậu ta sẽ tìm cách khác để mua nhà với đáp ứng những khoản chi tiêu sau khi kết hôn. Nói trắng ra là, với khoản lương cứng đó, mười năm sau cũng vậy mà ba mươi năm sau cũng thế. Đây chẳng phải là chuyện cổ tích, cuộc sống là hiện thực, đừng mong chờ một đêm nào đó, đột nhiên có một bà tiên xuất hiện, chỉ cần gõ đũa một cái là trong tài khoản của bọn em sẽ có vài triệu tệ.

- Thứ ba là vấn đề phụng dưỡng cha mẹ. Đây là một vấn đề bắt buộc phải cân nhắc. Mặc dù nói cả hai người đều chỉ có một mẹ già, nhưng các cụ lại chẳng có tiền lương hưu, lại chẳng có anh chị em gì khác. Mẹ Hướng Phong Thu vẫn còn dưới quê, nằm liệt trên giường bọn em còn phải mời ôsin đến chăm sóc. Hai cụ già, tiền ăn uống, chi tiêu đều do một tay các em lo lắng hết, nếu cộng thêm cả một đứa con nữa là cả nhà năm miệng ăn.

- Đương nhiên có thể đây đều không phải là vấn đề. Cứ so với những công nhân bị đuổi việc thì cuộc sống của bọn em cũng khá khẩm hơn nhiều. Nhưng điều quan trọng là các em có thể chịu được sự thay đổi lớn lao này không? Trước đây em sống thế nào chị không nói, nhưng sau này kết hôn rồi, điều đầu tiên mà em phải thay đổi chính là: tránh xa những món hàng cao cấp, hàng hiệu, ví dụ như quần áo, mỹ phẩm, đồ ăn dinh dưỡng, quán cà phê, quán rượu... Em sẽ phải tính toán các khoản chi tiêu trong gia đình, rồi còn phải bớt lại một khoản tiền tiết kiệm dùng để mua sữa, quần áo, đồ chơi và cho con cái đi học sau này.

- Cuộc sống túng bấn, có thể em sẽ cảm thấy tâm trạng u uất vì phải đắn đo rất lâu trước một món đồ mà mình thích nhưng cuối cùng lại chẳng mua được. Một ngày nào đó, em vô tình nhìn thấy vợ Lâm Tiếu Vĩ trên đường, người ta lái xe hơi, ăn mặc sang trọng, tay dắt theo hai đứa con xinh xắn, liệu em có về nhà trách móc Hướng Phong Thu? Theo như tính cách của em thì 90% là sẽ có. Lúc đó nghĩ lại lựa chọn của mình, em có còn thấy đó là một lựa chọn đúng đắn nữa không? Em coi trọng tự do, tự tôn và yêu thương nhưng liệu như vậy em có hạnh phúc không?

Từ chỗ chị Tịnh đi ra, tôi đi bộ đến một quảng trường gần đó. Đây là một quảng trường mới xây dựng, khá đông người tụ tập, có người nhảy nhót, có người nói chuyện, đi bộ, đánh vợt, còn có một đám trẻ chơi trượt patanh, rất náo nhiệt. Phố Thành vào đêm là khoảnh khắc đẹp nhất, giống như một cô gái từ trong hang động bước ra, mang theo hương thơm phảng phất và mát mẻ.

Ở chỗ xa xa kia có một đám người đang tập khiêu vũ. Trong đó có một đôi khiến tôi khá chú ý đến, bởi vì người phụ nữ kia luôn nhảy không tốt, thường giẫm vào chân đối phương. Có mấy lần người phụ nữ ấy tỏ vẻ ái ngại, không muốn nhảy nữa, định ra ngoài ngồi nhưng người đàn ông chỉ cười dịu dàng, một mực kéo cô lại, không cho cô ngừng nhảy.

Cặp đôi đó chính là vợ chồng Lưu Minh Chương. Bước chân của họ càng lúc càng nhịp nhàng. Lúc họ chuẩn bị nhảy đến chỗ tôi, tôi liền vội vàng lẩn đi. Đi được mấy bước tôi liền gọi cho Hướng Phong Thu, gần như chẳng chút băn khoăn hay đắn đo với quyết định mình mới đưa ra. >

- Hướng Phong Thu, đừng theo đuổi em nữa!

- Sao thế?

- Chúng ta kết hôn đi, càng nhanh càng tốt!

Đầu dây bên kia im lặng, vài giây sau mới rụt rè lên tiếng:

- Thật không?

- Thật!

- Không hối hận chứ?

- Không hối hận!

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy đầu dây bên kia liền bật lên tiếng hò reo ầm ĩ.

2

Tôi không cần phải đắn đo nhiều trước quyết định yêu Hướng Phong Thu và đi thẳng tới hôn nhân với anh. Do vậy sang ngày thứ Ba, chúng tôi liền quyết định đi xem nhà.

Tối thứ Bảy, chúng tôi lê cái xác mệt mỏi về nhà, nằm lăn ra giường bất động.

- Thật không ngờ giá nhà Phố Thành lại tăng nhanh như vậy. Sáng còn có đủ tiền trả lần đầu cho căn hộ 60 mét vuông mà đến chiều đã chỉ đủ cho căn hộ 40 mét vuông rồi! – Hướng Phong Thu ôm lấy chân than thở.

- Y Y này! – Hướng Phong Thu ngồi dậy nhìn tôi. - Chúng ta... có thể tạm thời không bàn đến việc mua nhà không? Đợi thêm hai năm nữa, chúng ta tích lũy thêm rồi hẵng mua!

- Còn phải đợi thêm hai năm nữa sao? Đợi hai năm nữa, giá nhà càng tăng cao, chỗ tiền tích góp đó của anh có đủ để bù vào không?

- Không đâu, theo như anh biết thì năm nay là thời kỳ đỉnh cao của nhà đất, sau này sẽ không tăng vọt như bây giờ nữa đâu. Em nghĩ mà xem, việc gì chúng ta phải mua nhà trong lúc đang sốt nhà thế này, biết đâu chừng sau này lại rót giá ấy chứ!

- Thế thì anh đi mà đợi nó rớt! – Tôi ném cái máy tính đi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. – Không có nhà, chúng ta cứ sống thế này có mà đến giàm đều đã ba mươi tuổi rồi đấy!

- Thuê nhà kết hôn cũng được mà! – Hướng Phong Thu chạy theo, ủ rũ nói.

- Không được! – Tôi thờ ơ nhìn Hướng Phong Thu, cảm thấy chẳng có gì để nói với anh cả.

Đang nói thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, Châu Ái gọi đến:

- ... Chị Y Y à, bố em hình như không xong rồi!

Tôi vội vàng về nhà, bố Châu Ái đã được đưa đến phòng cấp cứu. Vợ chồng dì hai, mẹ tôi và Châu Ái đều đang ngồi bên ngoài cửa.

Các bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, tháo khẩu trang, chậm rãi nói:

- Mọi người hãy cân nhắc cho kỹ, nếu như kiên quyết làm phẫu thuật, kết quả cũng chẳng được lâu dài, chỉ trị được ngọn mà không trị được gốc!

- Ý của bác sỹ là... hết cách chữa rồi sao? – Mẹ tôi bàng hoàng hỏi.

- Có thể hiểu như vậy! Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần, hiện giờ tất cả các loại thuốc đều không có tác dụng, mọi người hãy bàn bạc nhau một chút, xem xem có cần thiết tiếp tục dùng thuốc để duy trì tính mạng cho ông ấy hay không!

Bác sĩ nói xong, mọi người đều quay sang nhìn mẹ tôi, ày chỉ có mẹ tôi mới có thể quyết định.

Mẹ tôi trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi nhả ra từng tiếng:

- Ngừng thuốc đi, những gì cần làm đã làm hết rồi!

Mẹ tôi ngoảnh sang nhìn tôi:

- Y Y, con đi chào tạm biệt ông ấy đi, đi vào... gọi một tiếng "Bố" đi!

Tôi nghĩ mẹ tôi lẫn mất rồi, sao lại bảo tôi vào chứ? Châu Ái mới là con gái ông ấy. Tôi tỏ vẻ khó xử nhìn dì hai:

- Bảo Châu Ái vào trước đi, con đâu phải là...

- Đi! – Mẹ đột nhiên gào lên, phẫn nộ nhìn tôi. – Con đã nghe chưa hả?

Dì hai kéo tay tôi:

- Đi thôi, dì dẫn cháu vào!

Y tá tiêm cho ông ấy một mũi. Lúc này ông ấy đang yếu ớt hé mắt nhìn tôi, miệng vẫn hé ra nhưng lại chẳng nói được lời nào. Vậy nên ông run rẩy đưa tay ra. Khi bàn tay tôi bị tay ông ta nắm lấy, tôi nhìn thấy từ khóe mắt ông trào ra một dòng lệ.

- Y Y, gọi một tiếng cha đi! – Dì hai khẽ huých tôi.

Tôi há miệng ra, nhưng lưỡi như bị đá tảng đè chặt, không sao động đậy được.

- Mau lên! – Dì hai sốt ruột nói.

Bàn tay nắm lấy tay tôi của thầy Châu đột nhiên siết chặt, giống như đang giằng co với cái gì đó, mặt ông như tái đi, đôi mắt nhìn tôi như đờ ra. Tôi không biết tiếp theo đó ông ấy định làm gì, chỉ ngồi ngây ra nhìn. Tay tôi lần nữa bị nắm chặt, toàn thân ông như run rẩy, mắt trợn ngược, các cơ trên mặt như bị co kéo đến biến dạng. Tôi vô cùng hoảng hốt, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc xé toạc không gian yên tĩnh của mẹ...

Ông ấy đi rồi, đầu gục vào lòng mẹ tôi, tay nắm chặt tay tôi không rời, miệng vẫn há, mắt vẫn không nhắm lại.

Thầy Châu được đưa đến nhà tang lễ, còn mẹ tôi thì nhập viện.

Lúc tôi từ bệnh viện đến nhà tang lễ, nhìn thấy bảy, tám người đang dồn sức nâng một chiếc quan tài màu đỏ sậm lên, chuẩn bị đặt vào một cái giá chính giữa gian phòng. Châu Ái đang nhìn quanh, chỉ huy mọi người sang trái một chút. Mắt Châu Ái đỏ hoe, chiếc quần đen bám đầy bụi, tóc mai ươn ướt được gạt hết sang một bên nhưng thỉnh thoảng vẫn có mấy lọn lòa xòa trước mặt.

Tôi khẽ gọi cô ta:

- Có cần giúp gì không?

- Đều giao cho nhà tang lễ làm hết rồi, bao gồm cả việc mua sắm và làm lễ truy điệu. Những thứ cần thông báo đã thông báo hết rồi!

- Ừ! – Tôi chưa bao giờ thấy cô ta bình tĩnh và chững chạc đến thế. Cứ mỗi phút rảnh tay là tôi lại nhớ đến cảnh tượng lúc thầy Châu ra đi. Tôi luôn cảm thấy dường như ông ấy có điều gì đó muốn nói với tôi, nhưng ông ấy định nói gì nhỉ?

Tối đó, Châu Ái hai lần nổi cáu. Trước tiên là nhân viên nhà tang lễ nói rằng bức ảnh thầy Châu mà Châu Ái đưa cho trẻ quá, không được, phải đặt một bức ảnh lúc già. Tôi nhìn bức ảnh trong tay Châu Ái, đúng là rất trẻ, chắc chụp lúc ông khoảng hơn ba mươi tuổi, cặp lông mày rất đậm, đôi mắt to, có thể nói là khá đẹp trai và rất phong độ. Châu Ái đặt bức ảnh lên trước linh cữu:

- Cứ dùng bức ảnh này đi, anh cứ đổi thử xem!

Tiếp đó là chuyện thời gian làm đám ma. Theo tục lệ ở đây thì người chết sẽ phải để vài ngày mới đôn, thời gian đặt càng lâu càng chứng tỏ tình cảm của con cháu với người đã khuất. Châu Ái và mấy bà cô bàn bạc nhau. Các bà cô kia nói ít nhất cũng phải để ba ngày ba đêm. Nhưng Châu Ái không đồng ý, một mực đòi chỉ để một ngày rồi sáng mai đem chôn luôn.

Mấy bà cô đều nói:

- Thế còn ra cái thể thống gì, sao có thể chỉ để một ngày đã chôn?

Châu Ái bực bội nói:

- Các cô chỉ biết sĩ diện vớ vẩn! Ba ngày là người chết đã bắt đầu phân hủy rồi, các cô có chút kiến thức khoa học không thế hả? Người đã chết rồi, làm mấy trò này làm quái quỷ gì?

Quan tài đã được đặt lên cái giá đỡ giữa phòng, trước quan tài là một bức ảnh của người đã khuất, trước bức ảnh là một cái giá nến rất dài và một cái bàn thờ cao. Người đến phúng viếng càng lúc càng đông. Bọn họ xếp hàng, đến trước linh cữu thắp nhang, đốt ít vàng mã rồi quỳ xuống, khấu đầu. Sau nghi thức khấu đầu, họ đứng dậy, ra rửa tay trong một cái chậu đựng đầy nước, cầm một sợi dây màu trắng buộc lên áo của mình để biểu thị sự để tang.

Những làn khói trắng bốc lên như đang đưa tiễn một linh hồn tội nghiệp.

Vòng hoa xếp đầy trong phòng, đặt dọc theo các bức tường, trên đó đều có ghi tên của thầy Châu. Tôi nghĩ, một người bình thường chỉ có lúc chết mới nhận được sự quan tâm của người khác, ví dụ như tôi, đây là lần đầu tiên tôi biết thầy Châu tên là Châu Đại Quốc.

Hướng Phong Thu gọi điện đến hỏi tôi tình hình thế nào. Tôi nói:

- Chết rồi, đang ở trong nhà tang lễ!

- Để anh về một chuyến vậy!

- Anh về làm gì? Đâu phải là người thân của em. Ngày mai em sẽ lên thành phố, anh đừng về! – Tôi cúp điện thoại, nhìn đám đạo sĩ đến cầu s. Bọn họ mặc áo dài màu đỏ tươi, trên đầu độ mũ. Cái mũ đó rất cao, giống như cái mũ của một đầu bếp có tiếng tăm. Đám đạo sĩ đi vòng quanh linh cữu, khua chiêng gõ mõ ầm ĩ, miệng lầm bầm một cái gì đó chẳng ai hiểu nổi, âm lượng rất cao, rất chậm rãi, nghe rất thê lương.

Tôi nhìn thầy Châu nằm im lìm trong cỗ quan tài, thầm nghĩ:

- Châu Đại Quốc, rốt cuộc ông muốn nói gì với tôi?

Lúc tôi đến bệnh viện thăm mẹ. bà vẫn nằm trên giường bệnh truyền nước.

- Bên đó cử hành tang lễ đến đâu rồi? – Dì hai hỏi.

Tôi gật đầu:

- Ban đầu mấy bà cô của Châu Ái còn sĩ diện, đòi phải đặt ba ngày ba đêm mới đi chôn. Nhưng Châu Ái một mực muốn sáng mai đi chôn luôn, nói rằng sợ thi thể sẽ phân hủy. Nhìn bộ dạng Châu Ái lúc quát mấy bà cô cũng giống đàn ông ra phết!

Tôi vừa nói vừa kéo lại chăn cho mẹ:

- Mẹ à, tối nay mẹ đừng đến đó nữa, ở đó đã có người nhà của họ rồi. Bọn họ đều biết mẹ đang phải nằm viện, không đến cũng không ai nói gì đâu. Dù gì người cũng chết rồi, sau này cũng chẳng còn gì mà qua lại với họ, cần gì phải tự chuốc khổ vào mình? Mẹ cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình đã!

Tôi nghĩ mình nên khuyên nhủ mẹ đôi chút, không thể để bà đánh mất cái tôi được.

- Mẹ à, không phải con trách gì mẹ, có những điều không nên nói vào lúc này, nhưng người đã đi rồi, nói ra cũng chẳng sao. Con cảm thấy, mẹ quá để tâm đến ông ta!

Mẹ nhìn tôi:

- Y Y, ông ấy ra đi nhất định không chịu cởi bộ quần áo mà con mua cho. Suốt nửa tháng trời ông ấy cứ mặc bộ quần áo đó!

Mẹ từ từ nằm xuống, hai mắt đờ ra nhìn ra xa, khẽ lắc đầu:

- Y Y, con không hiểu, con hoàn toàn không hiểu. Con có biết bao nhiêu năm nay, mẹ luôn chờ mong ông ấy về, chờ đến tận lúc già cỗi rồi. Vừa mới có hi vọng được chăm sóc ông ấy vài ngày thì ông ấy lại ra đi. Cái số của ông ấy chẳng được hưởng phúc, ngay cả con gái ruột của mình cũng chẳng dám nhận, thật vô dụng...

Giọng nói của bà nhỏ dần, hai mắt ngân ngấn nước, những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, làm ướt đẫm cả khuôn mặt.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền hỏi dì hai:

- Mẹ cháu nói vậy là có ý gì?

Dì hai cúi đầu không nói.

Tôi hơi mất kiểm soát. Tôi nên sớm phát hiện ra vấn để. Ánh mắt ông ấy mỗi lần nhìn tôi, những điều ông ấy không nói ra lời trước khi lâm chung... Tôi lay mẹ tôi, hỏi:

- Mẹ, mẹ có chuyện gì giấu con phải không?

Huyện Tử Trúc trước đây gọi là Hợp tác xã nhân dân Hà Khẩu, đầu những năm tám mươi mới đổi tên như hiện nay. Cách xa Hợp tác xã nhân dân Hà Khẩu nhất là Hợp tác xã Kiến Đông.

Kiến Đông có một đội diễn văn nghệ, gọi là đoàn văn công. Đoàn văn công hàng ngày vẫn thường đến các nơi biểu diễn, trong đó có một cô gái hát rất hay tên là Mạc Huệ. Cô rất xinh đẹp, là cột trụ trong đoàn văn công. Có một lần, đoàn văn công đến một hợp tác xã khác biểu diễn. Mạc Huệ hát xong vừa bước xuống khỏi sân khấu, bỗng nhiên có một thanh niên dúi vào tay cô mấy quả mận, chưa để cô kịp từ chối đã chạy biến mất. >

Chàng trai nọ thường đi một chặng đường rất dài đến tận Kiến Đông để nghe Mạc Huệ hát, cho dù trời mưa bão cũng không ngăn được anh. Mỗi lần đều mang cho cô một món quà nhỏ, ví dụ như khoai lang hay mấy quả hạnh. Lần nào cũng đỏ mặt không nói gì, tặng quà xong là đi ngay.

Sau vài lần, Mạc Huệ cũng nhớ mặt anh chàng này. Anh chàng nọ tên là Châu Hồng Tân, sau khi tốt nghiệp trung học, vì thành phân gia đình không tốt nên không được tham gia quân đội, phải ở nhà làm nông. Hai người đều 18, 19 tuổi, là thời điểm tình đầu mới chớm nở, chẳng mấy chốc đã tiến tới quan hệ yêu đương.

Thành phần gia đình mẹ đẻ Châu Hồng Tân không tốt, thường bị mang ra phê bình, còn bố Mạc Huệ lại là quân nhân xuất ngũ, đã từng ra trận, là một người đàn ông quyết đoán, nói một là một. Ông nói, nếu Mạc Huệ đi theo Châu Hồng Tân, ông quyết từ con. Mạc Huệ trong lúc tuyệt vọng đã uống thuốc sâu tự tử tại nhà nhưng bị người nhà phát hiện kịp thời nên không chết.

Để khiến Mạc Huệ từ bỏ, người nhà cô nhanh chóng tìm cho cô một đối tượng, là một người đàn ông ở Hợp tác xã Hà Khẩu, trong nhà có rất nhiều ruộng đất và ba gian nhà ngói.

Mấy ngày trước khi Mạc Huệ bị gả đi, cô phát hiện ra mình có thai.

Năm con gái lên chín tuổi, chồng cô bị tai nạn qua đời.

Châu Hồng Tân đổi tên, lấy một cô gái chủ nhiệm hợp tác xã, trở thành thầy giáo một trường bổ túc trong thôn, về sau lại học sư phạm nên được trở thành giáo viên chính thức. Chỉ có điều vợ anh không thể sinh con, hai người nhận nuôi một cô con gái từ Hà Nam. Năm con gái được mười lăm tuổi, vợ Châu Hồng Tân bị tai nạn xe và qua đời.

Những ngày tháng sau đó cứ lặng lẽ trôi đi, hết ngày này qua ngày khác, thấm thoắt đã hơn ba mươi năm. Nhưng hon ba mươi năm nay, Mạc Huệ không một lần tái giá, Châu Hồng Tân cũng không lấy vợ thêm lần nào nữa.

Mạc Huệ không thể nào ngờ rằng, minh lúc 50 tuổi, một cơ hội tình cờ đã khiến cho Châu Hồng Tân xuất hiện trước mặt bà. Lúc này, chàng trai trẻ năm nào đã trở thành một ông già mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc lốm đốm bạc. Người đàn ông ấy chính là người đàn ông mà bà ngày đêm thương nhớ suốt ba mươi năm nay.

Mạc Huệ chính là mẹ tôi, còn Châu Hồng Tân chính là Châu Đại Quốc. Ông ấy có một cô con nuôi, tên là Châu Ái.

Tôi bình tĩnh nghe hết câu chuyện, ngồi ngây ra đó, cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, nhẹ bẫng đi, giống như một làn khói trên hương án. Tôi đã hiểu mẹ tôi, giờ nghĩ lại tất cả mới thấy thật tự nhiên và hợp lý. Trên đời này, hóa ra chẳng có tình yêu và nỗi hận nào là vô duyên vô cớ cả.

Cái cảm giác này giống như có một ngày, bỗng có một người chỉ vào bồ đựng thóc mà bạn đã ăn bao nhiêu năm nay và nói rằng cái đó chỉ dùng để kỳ chân mà thôi.

Tôi rất buồn ngủ, toàn thân mệt nhoài chẳng còn chút sức lực, chỉ muốn đi ngủ. Tôi nhìn thấy có rất nhiều người đang cười nhạo tôi, chỉ tay vào tôi, xì xầm và cười nhạo, không chỉ có thế, mấy gã đạo sĩ cũng vây lấy tôi, bọn họ giương nanh múa vuốt, nhảy nhót và hò hét trước mặt tôi. Bên tai tôi như vang lên một tiếng còi dài, giống như tiếng còi tàu hỏa xé tai. Một lát sau, những đạo sĩ kia biến mất, bầu trời ngập trong ánh sáng của những con đom đóm, nhấp nháy. Tôi hốt hoảng ngồi thụp xuống, không sao đứng lên được...

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, chẳng muốn nói nửa lời. Tôi chẳng còn sức mà mở miệng nữa. Tôi cố nhớ lại khuôn mặt của Châu Đại Quốc nhưng càng cố nhớ thì hình ảnh càng thêm mơ hồ. Tôi rất cố gắng để nhớ lại những câu đối thoại nhạt nhẽo và ít ỏi giữa chúng tôi, chẳng giữ lại được gì, cũng chẳng đem đi được cái gì. Tôi bật lên tiếng gào trong lòng. Tôi hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, tôi hi vọng ông ấy sẽ bị tiếng gào khóc trong đêm làm cho tỉnh giấc, sau đó đến trước mặt tôi, khuôn mặt tuấn tú, khỏe mạnh, đôi lông mày rậm, đôi mắt to và nụ cười hiền lành. Nhưng vô ích, chúng tôi đã bị cách biệt ở hai thế giới, mãi mãi không thể gặp lại.

Đây là nỗi tiếc nuối nhất mà cả cuộc đời này chúng tôi không thể bù đắp.

Nghĩ đến những chuyện nà khiến cho người ta cảm thấy hoang đường. Bố tôi đã chết, thế mà tôi đã đứng một bên với tư cách một người ngoài, giương mắt nhìn một người ngoài thật sự đang sắp xếp việc tang lễ cho bố mình.

Cuộc sống luôn lừa dối tôi bằng phương pháp này. Cái cảm giác này không biết là buồn hay là buồn đến xé gan xé ruột, khiến cho người ta nơm nớp lo sợ, giống như một con chim sợ cành cong, chẳng biết chỉ một giây sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Ai đang khóc ở một nơi nào đó trên thế giới này

Khóc không ngừng

Đang khóc cho tôi

Ai đang cười ở một nơi nào đó trên thế giới này

Cười không ngừng

Cười vào mặt tôi

Ai đang đi ở một nơi nào đó trên thế giới này

Đi không ngừng

Đi về phía tôi

Ai đang chết ở một nơi nào đó trên thế giới này

Chết không ngừng

Ánh mắt hướng về phía tôi...

3

Gần đây thường cảm thấy đau tim. Tôi phải liên tục gõ bàn phím, ấn phím điện thoại hoặc gửi fax đi, nếu không chỉ cần thảnh thơi một phút thôi là nước mắt lại trào ra. Có những lúc thật sự không nhịn nổi nữa, tôi đành chạy vào nhà vệ sinh, vừa xối nước vừa cắn chặt tay mà khóc, cứ khóc như vậy một lúc lâu. Sau khi hết giờ làm việc, tôi mới có thể nhốt mình trong văn phòng và thả sức khóc cho hết những giọt nước mắt mình phải nén lại. Mỗi lần khóc không thành tiếng được nữa, trước mắt tôi lại lờ mờ hiện ra hình cảnh của Châu Đại Quốc. Tôi vội vàng lau sạch nước mắt đi thì hình ảnh ấy lập tức biến mất.

Nhưng cuộc sống không phải là một màn kịch, sau khi khép màn lại, mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu. Châu Đại Quốc giờ đã nằm sâu dưới mồ, chỉ còn là một đống xương tàn, một thi thể đang dần dần mục ruỗng.

Châu Đại Quốc đã ra đi, Tiêu Dũng cũng rời bỏ tôi, tôi và Tề Tề cũng chẳng thể quay trở lại như lúc trước. Trên đời này, thứ làm mình tổn thương nặng nề nhất chính là những ký ức không muốn nhớ lại nhưng cứ ùa về ở trong đầu như thế này.

Ngồi trong văn phòng, tôi cảm thấy làm gì cũng thê lương. Có những lúc tôi thật chỉ mong từ bỏ hết tất cả, không có niềm vui nhưng ít nhất cũng chẳng còn đau buồn.

Có khi đấy cũng chính là số phận của tôi.

Nhưng tôi vẫn còn đang sống, tôi còn phải gánh trách nhiệm chăm sóc mẹ. Vì vậy tôi không thể để bản thân suy nghĩ quá cực đoan. Sau khi ông ấy ra đi, mẹ tôi chuyển sang ở nhà dì. Trước khi tôi đi còn an ủi bà, nói rằng tôi sẽ nhanh chóng có gia đình riêng của mình, đến lúc đó sẽ đón mẹ về ở chung với chúng tôi.

Đấy là mục tiêu trước mắt của tôi. Tôi buộc phải đón mẹ lên ở chung, để cho bà được sống cuộc sống yên ổn và không còn bấp bênh như bây giờ.

Vì mẹ mình, tôi phải tiếp tục>

Về đến chung cư, tôi cảm thấy người mệt lả, chẳng buồn nghĩ đến chuyện sạch sẽ hay bẩn thỉu, tôi lăn luôn ra giường. Tôi nhìn rõ từng con nhện đang giăng tơ trên trần nhà, mệt mỏi xây dựng ngôi nhà của riêng mình.

Tôi hất giày ra, chui vào trong chăn. Chung cư này chẳng có tivi, chỉ có một chiếc giường. Tôi nằm im lắng nghe nhịp đập trái tim mình.

Xung quanh giường là những bức tường hoen ố và bong tróc, giống như những cây táo khô bốc ra mùi tanh. Tôi nhớ ra rất nhiều chuyện, trước đây, hiện tại. Những hồi ức vừa mới hiện về, tôi đã không dám nghĩ tiếp nữa, trái tim như bị ai đó xiết chặt. Cứ mỗi lần nhớ lại những chuyện này, tim tôi lại đau đớn dữ dội. Căn phòng này đúng là chẳng thể đem lại chút may mắn nào cho tôi. Kể từ khi tôi chuyển đến đây ở, những chuyện không được như ý phải chiếm đến 90%.

Tôi nhắm mắt lại, lại nhìn thấy Châu Đại Quốc. Không bao lâu sau, tôi thấy minh đứng trên một sa mạc mênh mông, gió cát thổi vào mắt tôi, làm cho mắt tôi mờ đi, rồi tôi trượt ngã và lăn đi trên lớp cát nóng. Tôi sợ quá bật khóc, cổ sức kêu cứu, nhưng chẳng có ai đếm xỉa đến tôi hết.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy Hướng Phong Thu đang ngồi bên cạnh giường, nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm:

- Em gặp ác mộng phải không?

Tôi bổ nhào vào lòng anh, chỉ sợ một giây nữa thôi anh sẽ rời bỏ tôi. Tôi bật khóc nức nở, khoảnh khắc ấy tôi mới thấy Hướng Phong Thu quan trọng với mình biết nhường nào.

- Không sao, mơ bao giờ cũng ngược với hiện thực, đừng khóc nữa! – Hướng Phong Thu nhẹ nhàng vỗ vai tôi.

- Em lại mơ gặp Châu Đại Quốc!

- Em đừng nghĩ nhiều, chuyện ấy xảy ra quá đột ngột, em cần có thời gian để thích ứng!

- Hướng Phong Thu, có khi nào anh đangêu em rồi đột ngột rời xa em không?

- Sao em lại nghĩ vậy?

- Em thấy hơi sợ, bởi vì em là đàn bà đã ly hôn!

- Không đâu! – Hướng Phong Thu nhìn tôi rất nghiêm túc. – Anh mãi mãi sẽ không rời xa em, trừ phi em rời xa anh!

- Không đâu! – Tôi ra sức lắc đầu.

- Y Y, em có yêu anh không? – Hướng Phong Thu đột nhiên hỏi.

Tôi lắc đầu rồi ngại ngùng nhìn anh.

- Không yêu cũng không sao, anh sẽ cho em thời gian! – Anh mỉm cười đầy bao dung.

- Em chỉ muốn ở với anh! – Tôi tựa đầu vào vai anh, cảm thấy rất nhẹ nhõm, giống như một kẻ chết đuối vớ được cọc.

Tổng giám đôc Ngô gọi điện cho tôi, hỏi:

- Y Y, giờ cô có thời gian không? Cô ấy cứ một mực đòi gặp cô!

Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 8 giờ rôi.

Tôi đồng ý rồi lập tức lên đường qua đó.

Sau khi thay thận và quay về từ Quảng Châu, Ngô Việt lập tức nhập viện. Trước đó tôi đã đến thăm chị mấy lần, lúc ấy chị vẫn phải nằm trong phòng cách ly. Tổng giám đóc Ngô nói, thời kỳ đào thải của chị không mấy thuận lợi, không thể ăn uống, toàn phải truyền dịch.

Ngô Viện đang nằm trên giường, trông có vẻ khá hơn>

Nhìn thấy tôi vào, chị liền cố nén sự khó chịu trong người để mỉm cười với tôi:

- Em đến rồi à, bệnh của chị đã khỏe một nửa rồi!

Nói rồi chị nhìn tôi, như chuẩn bị nói cho tôi biết một thông tin quan trọng.

Tôi cười nói:

- Chị đừng có nhìn em như thể nhìn đồ cổ mới khai quật thế!

- Y Y, hôm nay chị gọi em đến là để nói với em một chuyện quan trọng. Chị muốn... nhờ em giúp một việc!

- Chỉ cần có thể em nhất định sẽ giúp chị!

- Chắc chắn em có thể giúp được, nếu không chị nhờ em làm gì? Cho nên em nhất định phải đồng ý giúp chị trước!

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

- Để chị kể cho em nghe chuyện của chị. Bốn năm trước, chị đi Bắc Kinh học thạc sĩ. Thực ra chị là một người không an phận, lúc nào cũng cảm thấy ở đây làm nhân viên công chức cả đời là một chuyện hết sức đáng sợ. Chị nghĩ mình nên đi tìm hiểu, học hỏi thêm, như vậy cuộc đời mới càng phong phú. Lúc chị đi cả gia đình đều phản đối, lúc ấy con trai chị mới tròn hai tuổi, chị cũng hơn ba mươi rồi, xét từ phương diện nào đi nữa thì chuyện đi Bắc Kinh cũng là một việc không được thực tế cho lắm! Nhưng Khởi Mặc lại rất ủng hộ chị, đồng thời thuyết phục được bố mẹ chị. Chị ở Bắc Kinh ba năm trời, cứ nửa năm lại về nhà một lần. Con trai do anh ấy chăm sóc, công việc lại bận rộn khiến cho anh ấy thở không ra hơi. Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tổ chức chuẩn bị giới thiệu chị đi làm cán bộ cấp khoa.

- Chị giỏi quá! Thế về sau thì sao? – Tôi hỏi.

- Nhưng lúc ấy chị đã không để mắt đến những thứ đó nữa rồi, cảm thấy công việc này quá nhàm chán. Chị định ở lại Bắc Kinh, cảm thấy đó mới là nơi để mình phát triển tài năng, thực hiện cái tôi của mình.

- Hả? Thế Tổng giám đốc Ngô có ủng hộ chị không?

- Lần này thì Khởi Mặc không ủng hộ nữa, bọn chị vì chuyện này mà đã bàn bạc rất nhiều lần, đưa ra rất nhiều phương án nhưng đều không giải quyết được vấn đề. Anh ấy nghĩ chị đang háo hức nhất thời nên nhất quyết không đồng ý đến Bắc Kinh phát triển với chị. Do vậy bọn chị đã xảy ra tranh cãi. Có một lần cãi nhau to, chị đưa ra đề nghị ly hôn.

- Thật là đáng tiếc! Chuyện này đâu nhất thiết phải làm vậy!

- Em cũng nghĩ như vậy à? – Ánh mắt chị như vụt tắt. – Ngay cả em cũng không ủng hộ, xem ra đúng là chị đã sai rồi... Sau khi ly hôn, chị đến làm việc ở một công ty chứng khoán ở Bắc Kinh. Ông trời dường như đang cố ý trêu đùa chị, chưa đầy nửa năm thì chị bị bệnh này. Công ty đương nhiên cho chị nghỉ việc, bên cạnh lại chẳng có ai thân thích. Ngoài việc quay trở về, chị chẳng còn cách nào khác. Anh ấy nghe nói là chị bị bệnh, chẳng chút đắn đo đón chị về nhà, nói nhất định phải trị khỏi bệnh cho chị. Mọi người đều nghĩ Khởi Mặc rất ngốc, đã ly hôn rồi thì cần gì phải làm như vậy. Còn chị lại càng không muốn nhận sự giúp đỡ của anh ấy, mặc dù chị thực sự cần đến nó.

- Cứ nhớ đến hồi đầu chị dứt áo ra đi, bỏ mặc anh ấy và con trai, chị lại không thể đối mặt với tất cả những gì mà anh ấy đã làm cho chị. Chị đã nghĩ rất nhiều cách để anh ấy bỏ cuộc, đầu tiên là tuyệt thực, ném hết thức ăn vào người anh ấy. Mỗi lần nhìn anh ấy người ngợm dính toàn dầu mỡ đi ra ngoài, lòng chị đau như dao cắt. Chị nghĩ đến chuyện tự sát, mấy lần nửa đêm lén rút kim truyền ra nhưng đều bị anh ấy phát hiện. Dường như chị càng làm thế thì anh ấy càng không chịu rời bỏ chị.

Trái tim tôi đau như thắt lại.

- Em có biết chị hi vọng nhất là điều gì không?

- Điều gì - Chị mong cuộc đời mình nhanh chóng kết thúc, có như vậy anh ấy mới có thể giải thoát. Chị không sợ bệnh tình giày vò, cảm thấy món nợ với anh mới chính là lý do khiến chị đau đớn nhất!

- Tại sao chị không nghĩ đến chuyện tích cực phối hợp điều trị, trị hết bệnh rồi sẽ hồi phục hôn nhân với anh ấy?

- Có thể không? Bệnh này của chị cho dù có thay thận rồi thì khả năng khỏi hẳn là rất nhỏ. Chẳng thể nào vượt quá mười năm. Nếu như các phản ứng đào thải không nghiêm trọng còn được. Còn nếu như nghiêm trọng, mười năm cũng là vấn đề! Chị có linh cảm, cuộc sống của chị chẳng còn được bao lâu nữa.

- Chỉ cần có một tia hi vọng, chị vẫn nên tin tưởng. Giờ chị chỉ cần giữ tâm trạng thật tốt, đó chính là cách an ủi lớn nhất đối với anh ấy rồi! – Tôi chẳng biết phải khuyên nhủ Ngô Viện như thế nào, đầu óc tôi hiện giờ cũng đang rối bời. Tôi âm thầm suy đoán từng câu từng chữ những gì chị nói, không biết chị đang định nhờ mình giúp việc gì.

- Y Y, chị nhìn thấy ảnh của em ở trong ví của anh ấy, đặt ở ngăn sâu nhất, là bức ảnh hai người chụp chung ở Vũ Đương Sơn. Theo trực giác của phụ nữ, nếu như không phải có quan hệ đặc biệt thì anh ấy chẳng vô duyên vô cớ đặt nó vào trong ví tiền cả.

Tôi chẳng có thời gian để mà ngại ngùng, vội vàng lên tiếng phủ nhận ngay:

- Bọn em thực sự không có gì mà!

Ngô Viện lắc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Em hiểu nhầm rồi. Chị không phải đang trách móc em, cũng chẳng phải đang nghi ngờ hai người có quan hệ ám muội. Huống hồ bọn chị đã ly hôn rồi, chị chẳng có quyền gì can thiệp vào đời tư anh ấy nữa. Chỉ có điều chị cảm thấy đau lòng, vì chị mà ngay cả quyền được yêu anh ấy cũng mất đi. Khoảnh khắc ấy, nước mắt chị không sao kìm nén được. Có hụt hẫng, nhưng phần nhiều hơn là sự tiếc nuối. Lúc ấy chị mới biết cái gì là hạnh phúc chân chính. Hạnh phúc chính là được ở bên cạnh người mình yêu. Bây giờ, khi chị đã biết phải trân trọng, muốn cứu vãn mọi chuyện, sự sống và cái chết đối với chị mà nói chỉ còn là khoảng cách giữa lòng bàn tay với mu bàn tay. ớc muốn có một cuộc sống tốt đẹp bây giờ đã trở thành một thứ xa xỉ với chị. Tất cả những thứ chị đã từng coi trọng và không coi trọng đều lần lượt rời bỏ chị. Nếu như ông trời cho chị được sống một lần nữa, chị nhất định sẽ chọn được sống bên cạnh những người thân trong gia đình. Danh lợi là gì chứ? Đều chỉ là hư danh, hạnh phúc và sức khỏe mới là quan trọng nhất!

Tôi nhìn chị, nhất thời chẳng biết tiếp lời thế nào.

- Y Y, chuyện này em nhất định phải giúp chị, coi như... Coi như là lời dặn dò trước lúc chị ra đi với em. Em nhìn chị đi, không được phép từ chối!

Tôi gật đầu, thầm nghĩ: Cho dù thế nào tôi cũng sẽ giúp chị việc này!

- Chị muốn, sau khi chị ra đi, em sẽ giúp chị chăm sóc anh ấy! Ý của chị là, mãi mãi ở bên cạnh anh ấy. Em giúp chị chăm sóc anh ấy có được không? Có người chăm sóc anh ấy, mang lại cảm giác gia đình cho anh ấy, nỗi đau trong lòng anh sẽ giảm đi một chút, có như vậy chị mới nhắm mắt xuôi tay được! – Ngô Việt siết chặt tay tôi, giống như một người chết đuối bám chặt vào cái cọc. Tôi thần người, chẳng ngờ chị lại nói ra cái yêu cầu này. Đây chỉ đơn giản như một việc nhờ cậy hay sao? Câu hỏi này tôi có thể trả lời là "giúp" hay "không giúp" được không? Tại sao chị lại nói như vậy? Lẽ nào chị cũng biết tâm sự của tôi? Hay là... chị đang cố ý trừng phạt tôi? Nhưng ánh mắt của chị rõ ràng đang ánh lên sự chờ đợi, ánh mắt ấy còn khó chịu hơn cả sự trừng phạt.

- Y Y, em đã nói là sẽ nhận lời chị mà. Chị thật lòng khẩn cầu em đấy, chị không hi vọng anh ấy chẳng có ai yêu thương. Em có hiểu ý chị không? – Thấy tôi cứ thần ra không trả lời, chị có vẻ hơi kích động, ra sức lay vai tôi. – Mẹ kiếp, em có thể thoải mái nhận lời không hả?

Tôi chẳng biết rõ nội tâm mình hiện giờ cảm thấy thế nào, tóm lại là kinh ngạc, bối rối, hoang mang, vui mừng... Tất cả các cảm xúc đang đan xen, tạo thành một mớ hỗn độn, chẳng rõ cảm giác nào là chủ yếu. Thứ cảm giác ấy giống như cảm giác muốn có một đồ vật gì đó nhưng bạn thừa biết rằng nó không thuộc về bạn, ấy thế mà rồi một ngày, chủ nhân của nó lại mang nó đến tặng cho bạn. Nhưng với viên kim cương lấp lánh ấy, tôi chẳng có chiếc hộp nào phù hợp cả. Tôi vô cùng tự ti, rụt rè và bất an>

Tôi đi về mà bước chân nhẹ bẫng như đang trên mây, đầu óc rối bời, chẳng phân biệt đực rõ phương hướng.

- Em về à? – Bên tai vang lên tiếng nói của ai đó, tôi chưa kịp dừng chân thì đầu đã va vào vật gì đó. Ngẩng lên nhìn, hóa ra là Tổng giám đốc Ngô. Mặt tôi bỗng đỏ vừng lên.

- Sao thế? Cô ấy nói gì với em rồi?

- Không, không có gì! – Tôi cười trừ. – Chỉ nói chuyện vớ vẩn thôi!

- Ừ, vất vả cho em quá! – Anh cười vẻ ái ngại.

- Không sao!

- À phải rồi, sắp tới chắc anh phải đến Đại Liên một chuyến, trong thời gian đó anh nhờ em hàng ngày đến thăm cô ấy có được không?

- Đi Đại Liên á?

- Ừ, hàng tháng đều phải mất một khoản tiền lớn để mua thuốc cho cô ấy, chỉ có ra mà chẳng có vào. Đám bạn bên đó định giúp anh lần này, chuẩn bị cùng anh làm một đề án, anh qua đó xem sao. Còn công ty bên này, anh định sẽ làm thủ tục xin nghỉ không ăn lương.

- Ừ, anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ đến thăm chị ấy mỗi ngày!

Anh gật đầu:

- Qua kiếp nạn này rồi, anh chẳng sợ gì nữa hết. Chỉ cần trị khỏi bệnh cho cô ấy, có phải làm gì anh cũng chịu!

Nhìn bộ dạng mệt mỏi của anh ấy, trái tim tôi như tan nát. Tôi thầm nghĩ, đó mới chính là tình yêu, nó được vùi sâu trong trái tim mà không mang ra khoe khoang. Ngô Việt thật ngốc, chị không biết sao? Tình yêu là ích kỷ, chị nên dốc sức giành lấy chứ không phải là đẩy nó về phía người khác.

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)