| ← Ch.088 | Ch.090 → |
An Chi Dư nhìn hai con số ấy, sững sờ.
Anh đã ẩn 63 tấm ảnh.
Toàn là ảnh của người đó sao?
Là ảnh chụp riêng, hay là ảnh chụp chung của bọn họ?
Anh để cô trong album công khai, còn cô ấy thì bị giấu đi.
Cô là thứ có thể công khai của anh, còn cô ấy là bí mật của anh.
Trái tim cô lại đau nhói, trong đầu liên tục tưởng tượng về 63 tấm ảnh ấy, mỗi tấm đều như một con dao đâ●〽️ ѵ●à●𝐨 tim cô.
Trước đó, Sở Phi Phi đã nhắc nhở cô, rằng điện thoại của đàn ông nếu không đến lúc muốn ly 𝖍-ô-ռ hay muốn chia tay, thì mãi mãi không nên đụng vào!
Nhưng cô lại không nghe, không tin, rồi tự đẩy mình vào vực sâu.
Càng nghĩ, mắt cô càng đỏ, An Chi Dư cầm điện thoại chạy xuống vườn dưới lầu.
Ở đầu dây bên kia, Sở Phi Phi nghe xong chẳng hề ngạc nhiên mà còn cười: "Cô Hai của tôi ơi, anh ấy đã đưa cả mật khẩu điện thoại cho cậu, cậu nghĩ anh ấy còn giữ ảnh của cô gái đó trong điện thoại sao?"
An Chi Dư hít mũi: "Vậy tại sao anh ấy lại ẩn ảnh?"
Sở Phi Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao cậu cứ khẳng định đó là ảnh? Sao không thể là video?"
An Chi Dư sững sờ.
Vậy là, bọn họ còn có cả video sao?
Thấy cô im lặng, Sở Phi Phi vội vàng nói thêm: "Đừng nghĩ lung tung nhé, mình không nói là loại video đó đâu, mà là mấy cái video như trong điện thoại của mình ấy!"
Trong điện thoại của Sở Phi Phi có không ít video mà cô ấy tự quay lại, vì sợ người khác nhìn thấy nên đều ẩn đi.
An Chi Dư đã từng được nhìn qua.
"Cậu muốn nói là, anh ấy... trong điện thoại của anh ấy cũng có loại đó sao?"
Sở Phi Phi không chút ngạc nhiên: "Làm ơn đi, anh ấy cũng là đàn ông mà?" Theo Sở Phi Phi, đàn ông không xem loại video đó mới là không bình thường.
Nỗi buồn bã chất chứa trong lòng dường như được giải tỏa, nhưng cũng chưa hoàn toàn...
Bởi vì khi Cận Châu tắm xong đi ra, An Chi Dư nhìn thấy anh lại nghĩ ngay đến những video trong điện thoại của Sở Phi Phi.
Rồi không biết tự bao giờ, cô tự đặt mình vào vị trí của anh, rồi tự nhiên lại nghĩ đến mình.
An Chi Dư cảm thấy mình như sắp phát điên rồi.
Vậy nên, mấy lần cô đã quay lưng lại từ trong lòng Cận Châu, nhưng mỗi lần như vậy, chẳng bao lâu anh lại kéo cô quay lại, đến lần cuối cùng, cô "tức" quá, nằm sấp luôn xuống ngủ. Kết quả, Cận Châu trực tiếp ôm cô lên người mình, ngang ngược nói: "Nếu muốn nằm sấp thì nằm thế này này."
An Chi Dư vừa tức vừa buồn cười, nhưng có thể làm gì đây, tay anh vòng chặt lấy eo cô, không cho cô xuống, cuối cùng, chẳng còn cách nào, An Chi Dư đành nằm trên người anh.
Cận Châu tất nhiên biết nằm như vậy không thoải mái, vì thế không lâu sau anh đã hỏi: "Còn muốn nằm sấp nữa không?"
Không biết là do bị sự ngang ngược của anh cảm hóa hay là do mấy cái video trong điện thoại của anh "an ủi", An Chi Dư ngoan ngoãn lắc đầu.
Cận Châu lúc này mới ôm cô xoay người lại.
Trong lòng anh ấm áp đến 𝖓óⓝ_ⓖ ⓑ_ỏ_n_ɢ, An Chi Dư không ngủ được, đầu óc toàn nghĩ đến những video ấy, đáng lẽ ra cô nên vui mừng, nhưng hễ nghĩ đến những cô gái trong các đoạn video...
An Chi Dư lại không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cô chẳng thèm ngẩng đầu, dùng ngón chân đá nhẹ vào chân Cận Châu.
Cận Châu cúi đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
Cảm giác khó chịu bị đè nén trong lòng không thể nói ra được, An Chi Dư ngẩng đầu liếc anh một cái rồi hỏi: "Anh có phải là quân tử không?"
Cận Châu bật cười, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Em nghĩ anh là sao?"
Nếu hỏi cô câu này trước hôm nay, thì chắc chắn cô sẽ không do dự.
Tất nhiên, cô bây giờ cũng không do dự: "Không phải!"
Có thể thấy rõ là cô đang dỗi, nhưng so với nỗi buồn mà cô giấu kín trong những ngày qua, Cận Châu lại cảm thấy cô không phải đang giận thật.
Anh cũng không phản bác, vì khi ở trên giường, quả thật anh chẳng có điểm nào giống quân tử.
Ngày hôm sau, trời nắng, không một gợn mây.
Nghe nói cả hai định ra ngoài ăn trưa, ông cụ không vui: "Hôm nay đã mùng bốn rồi, vài ngày nữa là họ đi làm lại, mấy hôm nữa chúng ta cũng phải về rồi."
Ý của ông cụ là, sao không nhân cơ hội này ở bên gia đình nhiều hơn, còn đi đâu nữa!
Tất nhiên, ông cụ không nói thẳng trước mặt hai người.
Kiều Mộng giúp giải thích cho hai người: "Hôm nay Cận Châu có buổi họp lớp thời cấp ba, nên mới dẫn Chi Dư ra ngoài."
"Họp lớp à?" Ông cụ nheo mắt, lập tức thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ: "Vậy nên đi chứ!"
Chắc hẳn những người bạn học đó đều đã có con cái, vậy là lần này đi sẽ có thêm động lực!
Vậy nên khi cả hai chuẩn bị rời đi, ông cụ ý tứ sâu xa nhắn nhủ: "Nhớ học hỏi kinh nghiệm người ta nhiều vào nhé, nghe chưa?"
Cận Châu nhất thời không hiểu, liền hỏi lại: "Kinh nghiệm gì ạ?"
Kiều Mộng cười: "Chắc là kinh nghiệm nuôi dạy con cái đó mà!"
Ông cụ liền "hừ" một tiếng: "Trước tiên phải có con đã!"
Kiều Mộng: "..."
Ông cụ ngẩng đầu nhìn anh: "Hiểu ý của ông rồi chứ?"
Hiểu rồi, nhưng Cận Châu không nói gì thêm: "Ông vào nhà nghỉ ngơi đi, chúng cháu đi đây."
Tên nhóc này, còn giả vờ ngây ngô với ông nữa!
Được thôi, đừng trách ông dùng tuyệt chiêu mà ông đã từng dùng với con trai mình.
Tết năm nay thời tiết đặc biệt tốt, nhiệt độ cũng cao, như thể mùa xuân ấm áp đã tới.
Hôm nay An Chi Dư trang điểm, không phải vì cố tình, chỉ là sau khi rửa mặt, bôi kem dưỡng da, cô vô thức lấy kem nền ra, rồi khi nhìn vào gương thấy đôi mắt có vẻ không có thần thái, cô bèn đánh thêm chút phấn mắt, lại cảm thấy kéo dài đuôi mày thêm chút sẽ đẹp hơn, sau đó lại nghĩ thoa ít má hồng sẽ giúp khuôn mặt có sức sống hơn, cuối cùng lại nhớ đến bộ son mà Cận Châu mua về cho mình mà cô vẫn chưa bóc tem...
Trên đường đi, An Chi Dư soi gương mấy lần.
Cô rất ít khi trang điểm đậm, không phải là không đẹp, chỉ là không quen.
Khi đèn đỏ, cô không kìm được, hỏi Cận Châu: "Anh thấy hôm nay em trang điểm có quá đậm không?"
So với trước đây của cô thì đúng là đậm hơn một chút, nhưng tuyệt đối không phải là đậm đến lòe loẹt.
"Không." Cận Châu nghĩ một lúc, rồi dùng một từ: "Đẹp mà không phô trương."
An Chi Dư lấy một tờ khăn giấy, chấm bớt màu trên môi, không biết có gì đó không vừa ý, cô lại soi qua soi lại một lúc.
Nhìn thấy cô như vậy, khóe môi Cận Châu mấy lần khẽ nhếch lên.
Thật lòng mà nói, anh rất ít khi thấy cô tự trang điểm cho mình một cách "chu đáo" như vậy, ngay cả lần dự đám cưới của Từ Hoài Chính, cô cũng chỉ trang điểm rất nhẹ nhàng.
Nhưng lần này, cô lại vì anh mà đặc biệt chải chuốt.
Phải diễn tả cảm giác đó thế nào nhỉ?
Có chút vui 💰.ướռ.🌀 như được trở lại với tình cảm đã mất, bởi vì mấy ngày qua, mỗi khi nghĩ đến việc cô không muốn thực hiện điều ước năm mới của anh, trong lòng anh không khỏi hụt hẫng.
Cận Châu không thích chờ đợi, nhưng anh có thói quen đến sớm.
Khi đến khách sạn, An Chi Dư hỏi anh: "Hôm nay các bạn của anh cũng đều dẫn gia đình theo à?"
Cận Châu gật đầu: "Qua điện thoại thì họ nói vậy."
Khi ra khỏi thang máy, đi qua hành lang, đúng lúc đi ngang qua một phòng riêng, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong.
An Chi Dư theo phản xạ nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt còn chưa kịp thu lại thì đối phương đã gọi: "Cận Châu?"
Cận Châu liền dừng bước, nhìn qua đó, hàng chân mày nhíu lại: "Sếp Phương?"
Cả hai đều mang theo sự ngạc nhiên trong giọng nói, như thể cuộc gặp này thật sự ngoài ý muốn.
Ánh mắt An Chi Dư dừng lại trên gương mặt của đối phương, cảm thấy có chút quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó.
Phương Hi Vũ hoàn toàn lờ đi ánh mắt của An Chi Dư, cười với Cận Châu: "Thật là trùng hợp, anh cũng đến đây ăn à?"
Cận Châu không nói gì, chỉ đáp lại bằng một nụ cười lịch sự, định nói lời xin phép thì---
"Xin lỗi nhé, tối 30 hôm đó uống hơi nhiều, vô tình gọi đến số của anh."
Người kia nói cụ thể thời gian như vậy, An Chi Dư lập tức nghĩ đến cuộc điện thoại đã cắt ngang cô và Cận Châu tối hôm đó, khi ấy Cận Châu còn cố ý bước ra xa để nghe điện thoại của cô ta.
Nhưng từ "vô tình" mà Phương Hi Vũ nhắc đến lại khiến Cận Châu cười nhạt: "Vậy lần sau sếp Phương nhớ nhìn rõ số rồi hãy gọi." Nói xong, anh gật đầu nhẹ, ôm An Chi Dư rời đi.
Đi được mấy bước, An Chi Dư không nhịn được quay đầu lại nhìn, thấy đối phương vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chạm nhau, đối phương còn cười với cô.
An Chi Dư không biểu cảm quay mặt lại: "Cô ta là ai vậy?"
Vừa rồi cô đã cố gắng lục lại trí nhớ về cái họ [Phương], nhưng không có ấn tượng nào cả.
Cận Châu nói: "Một người không đáng nói."
Chỉ một câu ngắn ngủi đã khiến An Chi Dư cảm nhận được sự chán ghét của anh đối với người phụ nữ đó.
Điều này có chút không giống với phong cách thường ngày của anh.
Dù Cận Châu đến sớm hơn mười phút so với thời gian đã hẹn qua điện thoại, nhưng không ngờ, người khác còn đến sớm hơn anh.
Khi đẩy cửa phòng riêng, bên trong có bảy, tám cặp mắt đồng loạt nhìn về phía họ, sau đó, mọi người đều đứng dậy chào đón.
Người đàn ông đi tới đầu tiên vừa khách sáo vừa thân quen gọi một tiếng Cận tổng: "Cuối cùng cậu cũng đến rồi!"
Cận Châu bắt tay xã giao với đối phương: "Bạn học với nhau cả, đừng gọi tôi là sếp Cận nữa."
An Chi Dư khẽ liếc qua tất cả mọi người trong phòng, không thấy Sầm Tụng.
Khi rút tay lại, Cận Châu giới thiệu với An Chi Dư: "Đây là sếp Phương của Khoa học công nghệ Phương Tiên."
Đối phương cười: "Vừa nãy còn bảo bạn học với nhau cả, đừng gọi sếp này sếp nọ nữa mà!" Nói xong, anh ta đưa tay về phía An Chi Dư: "Bà Cận, ngưỡng mộ đã lâu."
An Chi Dư bắt tay người kia một cách nhẹ nhàng.
Sau đó, Cận Châu lần lượt giới thiệu cho cô những người khác trong phòng.
An Chi Dư dần nhận ra rằng, mọi người đều đến một mình, chỉ có Cận Châu đưa cô đi cùng.
Cuộc trò chuyện trong bữa ăn diễn ra chuẩn mực, đôi khi có vài câu đùa nhưng đều dừng lại đúng lúc, 𝖙𝐡-â-n m-ậ-ⓣ nhưng không thiếu phần lịch sự.
Nhưng An Chi Dư lại phát hiện ra một điều nữa, không ai trong số họ nhắc đến thời cấp ba.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của An Chi Dư.
Dù gì đây cũng là buổi họp mặt bạn học, ít nhiều cũng sẽ có đôi chút hồi ức về những chuyện vui thời đi học, vậy mà họ lại không, hoàn toàn không.
Như thể đang cố tình tránh nhắc tới.
Dù vậy, trong bữa tiệc này, Cận Châu không uống một giọt rượu nào. Có lẽ vì anh không uống, nên những người khác cũng chỉ uống chút ít.
Thiếu đi văn hóa uống rượu, bữa ăn này kết thúc rất nhanh. Tính cả thời gian chỉ khoảng chưa đầy hai tiếng đồng hồ.
| ← Ch. 088 | Ch. 090 → |
