Truyện:Sóng Triều Dịu Dàng - Chương 083

Sóng Triều Dịu Dàng
Trọn bộ 151 chương
Chương 083
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Khi Cận Châu trở lại phòng trên tầng hai, anh thấy An Chi Dư đã quay lưng nằm trên giường.

Rõ ràng chiều cao của cô không hề thấp, nhưng cuộn mình trong chăn, trông cô lại nhỏ bé.

Cận Châu nhẹ nhàng bước tới, kéo chăn đắp lên vai cô. Anh định ♓·ô·𝖓 lên má cô, nhưng lại sợ đánh thức cô.

Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng đặt nụ ♓-ô-𝐧 lên trán cô.

Khi tiếng đóng cửa vang lên phía sau, An Chi Dư mới chầm chậm mở mắt ra.

Câu nói: "Cậu có biết cảm giác thích một người mà không thể ở bên người đó là thế nào không?" hòa cùng tiếng nước chảy từ nhà tắm, cứ lặp đi lặp lại trong tai cô...

Mãi cho đến khi tiếng nước ngừng, An Chi Dư mới sực tỉnh và vội nhắm mắt lại.

Cô cảm nhận được đệm giường phía sau nhẹ nhàng lún xuống, và cả luồng khí lạnh len lỏi vào trong chăn, nhưng rồi nhanh chóng bị hơi ấm từ cơ thể anh lấn át.

Khoảng một lúc sau, Cận Châu nắm lấy bờ vai cô, nhẹ nhàng kéo cô quay lại, cẩn thận ôm cô vào lòng, và trong phòng trở lại yên tĩnh.

Hơi thở của anh nhanh chóng trở nên đều đặn và nhẹ nhàng, nhưng An Chi Dư thì lại không hề buồn ngủ.

Vào đêm trước Giao Thừa, vào đêm đầu tiên cô và anh chuẩn bị đón năm mới cùng nhau, cô đã nghe được điều mà cô không muốn nghe và cũng không nên nghe.

Nó khiến trái tim cô đang tràn đầy bỗng chốc như bị sụp đổ một khoảng lớn, cảm giác trống rỗng và thất vọng chưa từng có len lỏi vào.

Nếu có thể, cô thật sự muốn quay ngược thời gian.

Không xuống lầu, không đi tìm anh, như vậy cô sẽ không biết bí mật của anh, sẽ không biết rằng thì ra anh từng có người mà anh yêu nhưng không thể có được.

Bên cạnh vẫn là hơi ấm như lò sưởi của anh, nhưng cảm giác ấm áp đó dù thế nào cũng không thể sưởi ấm được trái tim cô.

An Chi Dư gỡ tay anh ra khỏi eo mình, rồi từ trong vòng tay anh nhẹ nhàng xoay người.

Nhưng anh dường như cảm nhận được điều gì đó, lại từ phía sau áp sát vào cô, hơi thở ấm áp đều đều phả vào sau gáy cô.

Khiến cô bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.

An Chi Dư xoay người lại, đẩy vai anh, rồi nhào lên người anh.

Cô không hề nhẹ tay, và ngay trước khi Cận Châu nhíu mày mở mắt ra, An Chi Dư cúi đầu, 𝖍_ô_𝓃 lên môi anh.

Trong chuyện ♓-ô-𝓃 hít, lúc nào Cận Châu cũng là người chủ động, còn cô chỉ có thể tiếp nhận và đáp lại.

Nhưng lúc này, cô ⓗô.𝐧 rất mãnh liệt, vừa cắn vừa m*t lấy môi anh.

Có chút đau đớn, nhưng lại rất nồng cháy.

Cận Châu mở mắt nhìn cô một lát, tay anh vô thức xoa nhẹ lên da cô, rồi bắt đầu đáp lại nụ 𝐡_ô_п đó.

Ngay khi anh nới lỏng răng môi, đầu lưỡi chạm vào khe môi cô, thì An Chi Dư lại như bừng tỉnh, vội rời khỏi môi anh.

Cận Châu cũng lập tức mở mắt, ánh mắt đầy cảm xúc, mơ hồ và ư.ớ.𝐭 á.t.

"Sao vậy?"

Hơi thở của anh có chút lộn xộn, giọng nói cũng khàn khàn.

An Chi Dư tránh né ánh nhìn của anh:

"Không có gì."

Giọng cô rất tỉnh táo, mang theo chút lạnh lẽo rõ ràng.

Ánh mắt Cận Châu thoáng vẻ nghi hoặc, cảm nhận được cô muốn rời đi, anh giữ chặt lấy gáy cô, kéo cô lại, tiếp tục.

Sự bất an trong lòng anh không hiểu sao bị phóng đại lên, và lần đầu tiên, anh để cho bản thân hành động theo cảm xúc.

Nhưng An Chi Dư lại bật khóc.

Tiếng khóc nghẹn ngào trong vòng tay anh, khiến trái tim anh như thắt lại.

Không biết đã dỗ dành bao lâu, nói không biết bao nhiêu lần "xin lỗi".

Cuối cùng tiếng nấc cũng ngừng lại, Cận Châu mới nhẹ nhàng bước xuống giường, lấy khăn ấm lau mặt cho cô. Khi nhìn lại đồng hồ, đã là ba giờ sáng.

Đêm đó, An Chi Dư ngủ rất sâu.

Nhưng Cận Châu lại dậy từ rất sớm. Sáu giờ rưỡi, anh xuống bếp nấu cháo, đến bảy giờ rưỡi, hai người lớn lần lượt thức dậy. Khi cửa mở, ông cụ khịt khịt mũi: "Mùi gì vậy?" Thơm quá!

Hôm nay là đêm Giao Thừa, Kiều Mộng cũng không ngủ nướng, bước từ phòng khách ra: "Mùi cháo ạ, do cháu trai quý báu của cha nấu đó."

Ông cụ ngạc nhiên vô cùng: "Nó còn biết nấu ăn cơ à?"

Bà cụ ở bên cạnh cười: "Ông không phải cũng bắt đầu biết nấu ăn sau khi cưới đấy sao?"

Nghe vậy, ông cụ cảm thấy đỡ bất ngờ hơn: "Đúng nhỉ, sau khi cưới cái gì tôi cũng biết làm."

Đàn ông nhà họ Cận đều biết nấu ăn, còn phụ nữ gả vào nhà họ Cận đều không phải đụng tay vào việc gì.

Không biết là do định mệnh sắp đặt, hay đều do chồng nuông chiều mà thành.

Bà cụ nhìn về phía cầu thang: "Cháu dâu vẫn chưa dậy à?"

Kiều Mộng tưởng bà cụ có ý trách An Chi Dư dậy muộn, định nói vài lời giúp đỡ, thì thấy bà cụ cười đến nheo cả mắt.

Bà cụ bước thêm vài bước, ngẩng đầu nhìn lên tầng: "Chúng ta nói nhỏ chút, đừng làm cháu dâu thức dậy!"

Đúng tám giờ, Cận Châu từ trên lầu xuống.

Thấy anh đã ăn mặc chỉnh tề, Kiều Mộng hỏi: "Đi đón mẹ của Chi Dư sớm vậy sao?"

Bây giờ thì còn hơi sớm, vì An Chi Dư vẫn chưa dậy.

"Ăn sáng trước đã, " anh nhìn đồng hồ: "Bữa sáng cũng sắp được mang tới rồi."

Ban đầu, ông cụ còn rất vui mừng và ngạc nhiên vì anh tự nấu cháo, nhưng giờ lại bắt đầu càu nhàu: "Bằng tuổi nó, tôi đã có thể làm một bàn tiệc đủ món rồi!"

Cận Châu liếc nhìn ông nội: "Vậy thì trưa nay, ông làm cho chúng cháu một bữa đi?"

Ông cụ nghẹn lời, đẩy trách nhiệm cho con trai: "Cha cháu ở đây, cần gì ông ra tay?"

Đúng lúc đó, Cận Triệu Kỳ từ trên lầu xuống, nghe thấy thế, ông ấy cười: "Nếu mọi người không chê đồ con nấu dở, thì con không ngại đâu."

Giọng ông ấy không hề kìm nén, Cận Châu nhíu mày: "Cha, cha nói nhỏ thôi."

Cận Triệu Kỳ ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Chưa kịp để Cận Châu giải thích, bà cụ đã lên tiếng: "Cháu dâu mệt cả đêm rồi, đừng làm ồn đến nó!"

Cả nhà đều có mặt, lại toàn là người lớn, câu nói của bà cụ khiến vành tai của Cận Châu ửng đỏ.

May mắn là Kiều Mộng đã kéo bà cụ và ông xã ra ngoài: "Chúng ta ăn trước đi, phần của Chi Dư để con bé dậy ăn sau."

Cận Châu ra khỏi nhà lúc chín giờ, trước khi đi anh còn quay lại phòng một lần nữa, thấy cô vẫn nằm y như lúc anh đi xuống, nhưng vẫn không yên tâm nên đặt thêm gối ở hai bên giường.

Chiếc gối này là anh mới mua gần đây, rất cao, còn cao hơn cả vai cô khi cô nằm nghiêng.

An Chi Dư ngủ đến chín giờ rưỡi, thật ra thời gian cũng chưa phải quá lâu, nếu không phải bị những tiếng "cộp... cộp... cộp..." vang lên trên cầu thang làm cho tỉnh, có lẽ cô còn có thể ngủ tiếp.

Ban đầu cô còn nằm im nhìn trần nhà, nhưng rồi ánh mắt cô ngưng lại, chợt nhớ ra hôm nay là đêm Giao Thừa, nhớ đến việc có người lớn trên lầu và dưới nhà, cô bật dậy ngay, vừa mặc áo vừa bước ra khỏi giường.

Ngay lập tức, cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua.

Cô ngước nhìn tủ góc bên tường, nơi đó vốn có một bức tranh sơn dầu và vài quyển sách, nhưng giờ đây tất cả đều nằm rải rác trên sàn nhà.

Rồi cô lại nhìn về phía ghế Vivian cạnh cửa sổ...

Cùng với cửa sổ vòm lớn chạm đất...

Mỗi góc đều in sâu trong tâm trí cô, những hình ảnh đó như tràn ngập trong ký ức của cô.

Tất nhiên, còn có sự điên cuồng của chính mình...

Nhưng vì dậy quá muộn, cô không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Dù hai chân vẫn còn đau nhức, cô nhanh chóng rửa mặt, thay đồ rồi đi xuống lầu.

Nghe thấy tiếng động từ cầu thang, bà cụ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách phấn khởi vỗ nhẹ vào cánh tay của Kiều Mộng: "Cháu dâu dậy rồi!"

Thấy hai người lớn từ phòng khách đi đến, đặc biệt là bà cụ, bước chân mang theo vẻ háo hức.

An Chi Dư bỗng nhớ đến cảnh tượng đêm qua khi những thứ trên tủ góc bị Cận Châu quét rơi xuống sàn, cả âm thanh của chúng.

Không biết sàn nhà cách âm có tốt không...

"Bà nội, mẹ..." cô cất tiếng chào với chút ngại ngùng không thể giấu trong ánh mắt.

Bà cụ đứng dưới bậc thang, cười hiền từ nhưng cũng có chút áy náy: "Cháu dâu, vừa nãy có phải làm cháu thức giấc không?"

Vừa rồi, khi Kiều Mộng lên lầu, có làm rơi đồ trên cầu thang, khiến bà cụ vội gọi bà ấy quay lại.

Dậy trễ vốn đã là điều không nên, lại bị bà cụ nhắc nhở, sắc mặt của An Chi Dư nhanh chóng biến thành vẻ lo lắng.

Bắt gặp nét lúng túng của cô, Kiều Mộng đoán ngay được suy nghĩ của cô, liền mỉm cười xua tan sự lo lắng: "Mẹ và bà cũng mới dậy không lâu."

Khi còn cách hai bậc thang, bà cụ đã đưa tay ra, An Chi Dư vội vã bước xuống hai bậc liền, sự đau đớn từ cơ bắp ở đùi làm cô nhíu mày nhưng cô nhanh chóng che giấu, rồi nắm lấy bàn tay đầy nếp nhăn của bà cụ.

"Trong bếp có cháo, Cận Châu nấu sáng nay, bà dẫn cháu đi ăn một chút."

"Bà nội, bà cũng chưa ăn sao?"

Mọi người đã ăn hết rồi, nhưng bà cụ chờ An Chi Dư dậy để cùng ăn với cô, cũng tiện nghe tiếp câu chuyện đêm qua bị ngắt giữa chừng.

"Bà cũng vừa mới dậy thôi, " bà cụ nói khéo léo: "Chưa kịp ăn gì cả."

Cháo được giữ ấm trong nồi gốm.

An Chi Dư múc ra hai bát, nghe thấy tiếng động từ bếp kiểu Trung.

"Bà nội, đầu bếp Lưu đến rồi à?"

Bà cụ gật đầu: "Cũng mới đến thôi, chúng ta cứ để ông ấy làm việc, mình ra nhà ăn."

Cháo mà Cận Châu nấu sáng nay rất đặc, anh nấu riêng cho An Chi Dư, một phần vì cô thích ăn cháo kiểu này, phần khác vì anh sợ cô dậy muộn, nếu ăn những thứ khác sẽ không còn bụng để ăn trưa.

Nhưng ông cụ lại không biết điều này, ban đầu định thử tay nghề của cháu trai, nhưng khi nhìn vào nồi cháo, ông cụ lại đặt bát xuống, trở lại bàn ăn với vẻ không hài lòng: "Cháu nấu thế này vẫn cần phải rèn luyện nhiều!"

Cận Châu lúc đó chỉ tay vào cốc sữa đậu nành trên bàn: "Ông uống cái này đi ạ." Anh chỉ thiếu chút nữa là nói thẳng rằng cháo đó nấu riêng cho An Chi Dư.

Ngồi xuống bàn ăn, Kiều Mộng thấy ánh mắt An Chi Dư hướng về phía cửa sổ lớn, biết ngay là cô đang tìm ai.

"Cận Châu đi đón mẹ của con rồi, mới đi không lâu."

An Chi Dư chỉ khẽ "vâng" một tiếng: "Ông nội và cha đâu rồi ạ?"

"Họ ra ngoài đi dạo rồi, dạo này tiêu hóa của ông nội không tốt, ăn xong cần đi bộ nhiều một chút."

Đến 10 giờ 30, Cận Châu quay lại, dù tuổi cao nhưng bà nội vẫn rất thính tai.

"Có phải Cận Châu về rồi không!" Bà cụ không đợi An Chi Dư phản ứng, đã nhanh chóng chống tay đứng lên khỏi sofa.

An Chi Dư vội đỡ bà: "Bà nội, bà cứ ngồi, để cháu đi là được rồi."

Có khách đến, ngồi trên ghế sofa sao mà được.

Bà nội hướng về phía bếp gọi lớn: "Mộng Mộng, mẹ của Chi Dư đến rồi, con ra nhanh đi!"

Kiều Mộng khoác tạm khăn choàng trên vai, vội vàng bước ra từ bếp kiểu Trung. Có lẽ vì thấy khăn choàng vướng víu, bà ấy tháo nó ra và ném vào ghế sofa khi chạy vào phòng khách.

Lần này đến, Phòng Văn Mẫn không đi tay không, những món quà nhỏ mà bà chuẩn bị cho hai cụ đều do Cận Châu xách theo.

Mặc dù không phải là những món quà đắt tiền, nhưng đều là những thứ bà đã dành cả ngày để lựa chọn cẩn thận.

Hôm nay là lần đầu tiên bà đến khu biệt thự Khê Kiều, dù trước đây Cận Châu nhiều lần muốn đưa bà đến, nhưng bà luôn từ chối.

Khi bước vào sân, chưa đi được bao xa thì giọng nói đầy nhiệt tình đã vang lên---

"Mẹ Chi Dư à!"

Giống như ở sân bay, bà nội khi nhìn thấy An Chi Dư cũng gọi với giọng đầy nhiệt tình: Cháu dâu!

An Chi Dư đỡ tay bà nội, bước từng bước nhỏ bên cạnh bà.

Phòng Văn Mẫn bước nhanh hơn khi nghe tiếng gọi, đi đến chào: "Bà nội Cận Châu."

"Xin lỗi, xin lỗi, hai đứa nó cưới nhau đã lâu, mà tôi và ông cụ mới đến thăm."

"Bà là bề trên, lẽ ra tôi phải đến thăm mới đúng."

"Mẹ Chi Dư, chúng ta vào nhà đi, vào nhà nói chuyện!"

...

Chương (1-151)