| ← Ch.062 | Ch.064 → |
Ngày hôm sau trời âm u, buổi trưa, Cận Châu tự lái xe đưa An Chi Dư đến ga tàu cao tốc.
Trong chiếc vali 26 inch là tất cả những thứ cô có thể cần trong hai ngày công tác. Ban đầu, An Chi Dư định chỉ mang một chiếc vali nhỏ hơn vì chỉ đi công tác hai ngày, nhưng khi nhìn thấy những đồ đạc bên trong, cô không khỏi cảm động trước sự chu đáo của anh.
Không chỉ có quần áo, mà còn có khăn tắm, khăn mặt, bàn chải đánh răng, cả ô, thậm chí là một chiếc điện thoại dự phòng, tất cả được anh sắp xếp gọn gàng vào các túi đựng riêng biệt.
"Đến nơi thì nhắn tin cho anh nhé. Thời gian đến ga anh đã báo cho người bên chi nhánh rồi, sẽ có người đón em, nên nhớ nhận cuộc gọi từ số lạ."
Đây không phải là lần đầu An Chi Dư đi công tác, nhưng lại là lần đầu tiên cô được người khác chăm sóc chu đáo như vậy.
Từ hành lý, đi lại, đến chỗ ở, tất cả đều do anh sắp xếp.
An Chi Dư vươn tay ôm lấy anh: "Cảm ơn..." Cô ngập ngừng vài giây, rồi một tiếng "chồng" từ trong cổ họng khẽ thốt ra, cô cũng rúc mặt vào lòng anh.
Hai ngày buồn bã mà anh giấu kín trong lòng bỗng chốc tan biến chỉ vì tiếng "chồng" này.
Hóa ra mình lại dễ bị dỗ dành như vậy.
Cận Châu cúi đầu cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Nhớ nói lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho anh nhé."
An Chi Dư ngẩng đầu lên trong vòng tay anh: "Chỉ cần chào buổi sáng và chúc ngủ ngon thôi à?"
Ánh mắt cô dường như chất chứa chút hụt hẫng, hoặc có thể là cảm xúc gì khác, nhưng Cận Châu không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Anh nâng mặt cô lên, khẽ chạm vào chóp mũi cô: "Trước đó nhớ thêm cái danh xưng lúc nãy."
Trước cổng vào ga, người qua lại tấp nập, tiếng giày cao gót lộp cộp, tiếng kéo vali, và bên tai cô là tiếng thì thầm trầm thấp của anh---
"Nhớ anh nhé."
*
Chuyến đi dài bốn tiếng, đối với người đi một mình, nếu không có việc gì để 🌀❗ế.† thời gian thì sẽ rất dài.
Nhưng kể từ khi An Chi Dư nhắn cho anh một tin [Em đã tìm được chỗ ngồi rồi], thì tin nhắn của Cận Châu không hề ngừng lại.
Tàu chạy được bao lâu, thì Cận Châu cũng ngồi trong xe mình bấy lâu.
Trong khoang xe tối tăm, màn hình điện thoại luôn sáng, hiển thị một tin nhắn: [Chỉ còn 5 phút nữa là đến ga. ]
Cận Châu: [Nhờ nhân viên lấy hành lý giúp em. ]
Anh đã đặt cho cô chỗ ngồi ở khoang thương gia.
An Chi Dư trả lời: [Vậy em ngắt máy trước nhé. ]
Cận Châu: [Được rồi, giám đốc Lưu vừa nói với anh là anh ấy đã đến, anh ấy sẽ lo liệu khách sạn và bữa tối cho em. ]
An Chi Dư: [Là giám đốc sao? Có phiền quá không?]
Cận Châu: [Em là bà Cận, anh ấy chỉ cảm thấy vinh hạnh thôi. ]
Và đúng là vinh hạnh thật. Khi giám đốc Lưu của chi nhánh gặp An Chi Dư, câu nói nào của anh ta cũng kèm theo một lời "bà Cận", khiến cho suốt quãng đường, An Chi Dư ngại ngùng không dám nói chuyện nhiều với anh ta.
Vạn Lệ Lệ và một đồng nghiệp nam khác đến thành phố Dĩnh vào khoảng 11 giờ đêm.
"Khách sạn này thuộc sở hữu của tập đoàn Cận Thị đúng không?"
An Chi Dư gật đầu: "Phòng của hai người ở ngay bên cạnh phòng của mình."
Vương Xuyên là một sinh viên vừa tốt nghiệp, mới vào công ty chưa lâu, lần này được sếp Mạnh cử đi, hoàn toàn vì muốn lấy lòng Cận Châu. Vương Xuyên nhớ rất kỹ lời dặn dò của sếp Mạnh.
"Chị An, chị có bất cứ yêu cầu gì cứ nói với em, sếp Mạnh lần này cho em qua đây chính là để làm trợ lý cho chị!"
Sếp Mạnh bảo cậu ta rằng, lời nói không cần quá vòng vo, phải để An Chi Dư cảm nhận được sự chân thành ngay lập tức.
Nhưng khi An Chi Dư nghe cách nói quá trực tiếp này, cô ngớ người vài giây, rồi khi hiểu ra, cô bối rối nói: "Em đừng nói vậy, mọi người đều là đồng nghiệp, ra ngoài làm việc thì nên chăm sóc lẫn nhau thôi mà!"
Trước khi đi ngủ, Vạn Lệ Lệ lẻn vào phòng của An Chi Dư.
"Vậy sau khi về, chúng ta có thể báo cáo lại chi phí ở lần này không nhỉ?"
An Chi Dư khẽ chỉ về phía cửa: "Cô nên hỏi Vương Xuyên, cậu ấy là người của sếp Mạnh, nếu cậu ấy được thanh toán thì cô cũng được thôi!"
Vạn Lệ Lệ thở dài: "Nếu có báo cáo thì cũng chỉ được mức giá phòng tiêu chuẩn thôi!" Nói xong, cô ấy lại cảm thán thêm: "Có chồng giàu đúng là ⓢ*ướ*ռ*🌀 thật đấy!"
Câu này, An Chi Dư chỉ cười trừ.
Nhưng cô không đáp lại, không có nghĩa là Vạn Lệ Lệ không tò mò.
"Chồng của cô có yêu cầu gì không?"
An Chi Dư hơi cau mày: "Yêu cầu?"
"Đúng rồi!" Vạn Lệ Lệ tiến gần hơn, nói nhỏ: "Cô có nhớ lần trước tôi kể về quản lý bộ phận chi phí của công ty Khoa Hải lầu dưới, lấy chồng là giám đốc bất động sản Tân Mậu không?"
An Chi Dư nhớ ra: "Có nhớ, sao vậy?"
"Chiều nay tôi đi làm việc gặp người của công ty cô ấy, nghe nói ông chồng giàu của cô ấy rất khó tính, còn mẹ chồng thì siêu khó chịu, suốt ngày tìm cách soi mói cô ấy, còn bắt cô ấy đi học lớp lễ nghi!"
An Chi Dư cười gượng, một lúc không biết nói gì, Vạn Lệ Lệ là người vô tư, lại tiếp tục hỏi dồn: "Chồng của cô thì sao? Anh ấy có bao giờ---"
Chưa kịp nói hết câu, chiếc điện thoại đặt trên bàn đầu giường rung lên.
Nhìn thời gian hiển thị đúng 12 giờ, An Chi Dư đã đoán được mục đích của cuộc gọi này.
Vì thế trước khi nghe máy, cô mỉm cười với Vạn Lệ Lệ, rồi nói: "Anh ấy chỉ yêu cầu tôi chúc buổi sáng và buổi tối thôi."
Quả nhiên, khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên đúng như cô đã đoán---
"Đã 12 giờ rồi, lời chúc ngủ ngon đâu nhỉ?"
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói qua điện thoại vang lên rõ ràng.
An Chi Dư khẽ che điện thoại, nhìn Vạn Lệ Lệ đang sững sờ: "Ngày mai còn phải dậy sớm---"
Cô chưa kịp nói hết câu, Vạn Lệ Lệ đã biết ý đứng dậy từ bên giường: "Hai người cứ trò chuyện đi..."
Khi cửa phòng đóng lại, An Chi Dư mới buông điện thoại ra, bên kia vang lên tiếng cười nhẹ: "Đang nói chuyện với đồng nghiệp à?"
An Chi Dư khẽ "Vâng" một tiếng: "Anh định đợi em chúc ngủ ngon thật hả?"
"Chứ sao nữa?" Anh thở dài nhẹ nhàng: "Bỗng dưng cảm thấy căn nhà hơi rộng."
Rộng đến mức anh đi quanh phòng khách, đi đến đâu cũng chỉ thấy bóng dáng của chính mình.
An Chi Dư bật cười: "Sao trước đây anh không cảm thấy vậy?"
"Trước đây không có em."
Chắc hẳn anh đang nằm, giọng nói trầm thấp, xen lẫn chút hơi thở nhẹ nhàng, vượt qua cả khoảng cách nghìn cây số, truyền đến tai cô.
An Chi Dư cụp mi, nụ cười xinh đẹp hiện lên trên khóe môi: "Bây giờ anh lại biết nói những lời như vậy sao?"
Anh vốn ít nói những lời như thế, nhưng vì đối với cô, sự vụng về lại trở nên thành thạo.
Không rõ người bên kia điện thoại đang có biểu cảm như thế nào, đột nhiên Cận Châu rất muốn nhìn thấy cô, dù cho hai người xa nhau chưa đến 12 tiếng đồng hồ.
"Muốn mở video không?"
Hàng mi của An Chi Dư khẽ rung: "Đã 12 giờ rồi."
Chỉ từ giọng nói đã có thể nghe ra sự ngượng ngùng của cô, Cận Châu cười nhẹ không thành tiếng: "Không lâu đâu." anh nhìn đồng hồ: "5 phút, nhé?"
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng yêu ai, cũng chưa từng gọi video với người đàn ông nào.
Khi cuộc gọi video đến, An Chi Dư vội vuốt lại tóc bên tai, rồi cô thở dài một hơi, nhấn nút nhận.
Trên màn hình, anh dựa lưng vào giường, ánh đèn ở một bên, làm nổi bật đường nét khuôn mặt anh thành hai phần sáng tối, tạo nên một vẻ đẹp thu hút.
Nhìn thấy anh, An Chi Dư không khỏi mím môi cười: "Anh từng gọi video với người khác chưa?" Thật ra cô chỉ nói bâng quơ.
Nhưng khi vào tai Cận Châu, lại như có ẩn ý gì đó.
"Trừ hội nghị qua video và quý bà Kiều Mộng, em là người duy nhất."
Từ "duy nhất" này luôn có một sự đẹp đẽ đặc biệt, khiến khoảng cách hơn nghìn cây số bỗng nhiên thu ngắn lại.
An Chi Dư bị ánh mắt không dời của anh nhìn đến mức có chút né tránh, nhưng dù có tránh thế nào, cô vẫn có cảm giác mình đang bị bao trùm bởi đôi mắt sâu thẳm như đại dương của anh.
Cô nuốt khan, lúng túng tìm đề tài: "Tối nay anh ăn ở đâu vậy?"
Giọng anh từ bên kia vang lên, có chút buồn bã: "Không thấy đói lắm."
Vậy là anh chưa ăn gì?
An Chi Dư liền ngước mắt nhìn anh, nhíu mày: "Anh cố ý phải không?"
Cận Châu cũng cau mày: "Cố ý gì?"
Cố ý khiến cô lo lắng và đau lòng.
Thấy cô mím môi rồi lại thả lỏng, không nói gì thêm, Cận Châu bật cười nhẹ: "Lừa em thôi, anh ăn rồi."
Câu "cố ý" chưa biết phải giải thích sao ở giây trước, nhưng nhờ câu trả lời của anh, như tìm được một lối thoát.
An Chi Dư nhướng mày: "Biết ngay anh là cố ý mà."
Nếu không phải vì đã khuya, Cận Châu thật sự muốn nhìn cô thêm chút nữa.
"Ngày mai em phải dậy sớm không?"
Chiều mai lúc 2 giờ sẽ đấu thầu, buổi sáng thì không có việc gì khác, nhưng An Chi Dư nghe ra ý định muốn kết thúc cuộc gọi của anh.
"Vậy anh nghỉ ngơi sớm nhé."
Cô trả lời lạc đề, khiến khóe mắt Cận Châu hiện lên một nụ cười: "Nếu không cần dậy sớm, thì ở lại nói chuyện với anh thêm chút nữa."
Muốn kết thúc cuộc gọi là anh, nhưng lại muốn nói chuyện thêm cũng là anh.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô cảm thấy mọi sự chủ động đều nằm trong tay mình.
Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh vài giây, trong lòng bỗng dâng lên một sự tò mò: "Trước đây anh đã từng có bao nhiêu bạn gái?"
Câu hỏi bất ngờ của cô khiến Cận Châu thoáng lúng túng, sau một lúc ngẩn người, anh quay mặt đi và bật cười.
"Anh cười gì?" An Chi Dư không hài lòng với phản ứng của anh: "Câu hỏi này có gì buồn cười hả?"
Dĩ nhiên không buồn cười, nhưng cô hỏi vậy là vì muốn hiểu anh hơn, hay vì cô đã bắt đầu để ý đến quá khứ của anh?
Thấy anh không nói gì, còn đôi mắt dường như đang trầm tư.
Một cảm giác ghen tuông lạ thường len lỏi trong lòng, An Chi Dư đột nhiên không muốn biết nữa.
"Cũng muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm nhé!"
Cận Châu vô tội chớp chớp mắt, tâm trạng bị ý định đột ngột muốn kết thúc cuộc gọi của cô làm chao đảo.
"Em giận rồi à?" Nhưng anh vẫn chưa kịp trả lời mà.
An Chi Dư che giấu nỗi buồn trong đáy mắt, cười nhẹ như thể không có gì: "Em nhỏ nhen đến vậy trong mắt anh sao?"
Trước đây cô thật sự không nghĩ mình nhỏ nhen, chủ yếu là vì chưa từng có người đàn ông nào khiến cô cảm thấy như vậy.
Bây giờ cảm xúc ấy như dòng nước tràn về, khiến cô vừa lúng túng vừa sợ rằng anh sẽ nhận ra.
Cận Châu nhìn cô qua màn hình, để xác định cảm xúc của cô, anh thử dò hỏi: "Em vẫn chưa chúc anh ngủ ngon mà."
Nụ cười trên môi An Chi Dư khẽ chùng xuống: "Ngủ ngon anh nhé."
Giọng nói của cô không biểu lộ điều gì khác thường, nhưng ai mà chẳng biết cách cố tình kìm nén cảm xúc chứ?
Dù sao thì chính anh cũng là một người rất giỏi trong việc quản lý cảm xúc.
Nhưng cô thì không, đa số thời gian cô luôn bộc lộ cảm xúc rất chân thật.
Vì vậy Cận Châu khẽ nhíu mày: "Chỉ có mỗi lời chúc ngủ ngon thôi sao?"
Ý đồ của anh không khó đoán.
An Chi Dư buông môi mím chặt, nở một nụ cười mỏng khó có thể nhận ra được cảm xúc của cô: "Chồng ơi, ngủ ngon."
Dù cô nói thật lòng hay chỉ là cho qua chuyện, thì câu nói đó cũng khiến trong mắt anh thêm phần dịu dàng và ấm áp: "Ngủ ngon nhé."
Cuộc trò chuyện kết thúc, màn hình trở lại giao diện nhắn tin, An Chi Dư ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào màn hình đang dần tối đi.
Rồi đột nhiên, màn hình lại sáng lên.
Một tin nhắn thoại chỉ dài ba giây, cô bấm vào, giọng nói trầm ấm của anh vang lên---
"Không có ai khác, chỉ có em."
Tim An Chi Dư khẽ run lên, khi còn đang rối bời, một tin nhắn thoại khác lại đến, lần này chỉ dài hai giây.
Rõ ràng chỉ cần bấm vào là có thể nghe được anh nói gì, nhưng đầu ngón tay cô lại chần chừ mãi.
Trong lòng tự hỏi, anh sẽ nói gì đây?
Hỏi cô: Em nghe thấy chưa?
Hoặc: Đừng suy nghĩ lung tung, ngủ sớm đi.
Hay là một số lời an ủi khác, nói chung, anh là người tinh tế như vậy, chắc chắn đã nhận ra cảm xúc ẩn giấu của cô.
Giữa bao sự tò mò, phỏng đoán và mong đợi, cô cuối cùng cũng bấm vào.
"Ngủ ngon, cục cưng."
Giọng nói đầy dịu dàng, như một tấm lưới ấm áp phủ kín lên màng tai cô.
Nỗi buồn cô cố nén chặt trong lòng bỗng chốc tan biến không dấu vết.
Ánh mắt cô lung linh sáng lên, bất chợt nhớ đến đêm đó, khi khóe mắt anh nhuốm đỏ, anh ôm cô vào lòng bên bể bơi, còn anh thì chìm nửa người trong nước, đầu lưỡi mát lạnh, hòa cùng hơi nóng xung quanh, tạo thành một sợi dây Ⓜ️ề-ⓜ ⓜ-ạ-ℹ️, khiến cô quên mất cả sự kiêu kỳ, cong người lên vì anh...
| ← Ch. 062 | Ch. 064 → |
