Truyện:Sóng Triều Dịu Dàng - Chương 051

Sóng Triều Dịu Dàng
Trọn bộ 151 chương
Chương 051
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

Tối nay, những tiếng gọi "chồng" của cô đều mang tính chất luyện tập, nên khi nghe qua, nó có vẻ hơi gượng gạo và cố ý. Nhưng lần này, tiếng gọi thoát ra từ đôi môi cô lại tự nhiên vô cùng.

Một tiếng "chồng" 𝖒-ề-Ⓜ️ 𝖒ạ-1 khiến người đàn ông ngồi trên ghế sofa như có điều gì đó rung động trong lồng ռ·gự·↪️.

Khi Cận Châu ngẩng lên nhìn, An Chi Dư đứng ở cửa, hai tay cô nắm chặt một chút vải của chiếc váy ngủ, mái tóc ướt rượt buông dài quấn quanh xương quai xanh, từng sợi tóc đều toát lên vẻ ngây thơ. Đôi mắt thường ngày vốn trong trẻo, lạnh lùng, giờ lại trở nên long lanh, mờ sương, khiến cô giống như một cánh hoa đào đong đưa trong cơn mưa xuân.

Cách nhau vài mét, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung.

Bị ánh mắt khó đoán của anh nhìn chằm chằm, An Chi Dư không khỏi né tránh, ánh mắt cô di chuyển xuống dưới khuôn mặt anh.

Lúc này cô mới chợt nhận ra rằng áo ngủ của anh cũng đã ướt.

Ánh mắt dừng lại ở phần cổ áo rộng mở của anh, xương quai xanh rõ ràng và đẹp đẽ hiện lên trước mắt cô. Nhìn xuống một chút nữa, có thể thấy rõ ràng những đường nét sắc bén của cơ 𝓃·𝖌ự·𝒸.

Cô bất giác nuốt khan một tiếng, An Chi Dư vội vàng quay mặt đi, nhưng đôi chân dường như không nghe lời lại bước từng bước tiến về phía anh.

Vì thấy cô bước lại gần mình, Cận Châu cũng dần dần ngồi thẳng dậy. Nhưng anh không ngờ, khi cô chưa đến gần, cô lại đột ngột quay người.

Cận Châu theo phản xạ đứng lên, nhưng vừa bước được một bước thì đột nhiên dừng lại.

Trong lòng anh rối bời, không ngừng suy nghĩ xem liệu có phải cô giận vì anh đã bất ngờ lau người cho cô, hay vì anh không hỏi rõ ràng mà đã bế cô ra khỏi bể suối nước nóng...

Ánh mắt anh dừng lại ở khe cửa nửa mở. Khi bóng người lại xuất hiện trong tầm nhìn, đôi mắt anh bỗng sáng lên.

An Chi Dư đứng ở cửa, liếc nhìn anh một cái, sau đó chần chừ một lúc rồi mới bước tới.

Ánh mắt anh dời từ khuôn mặt cô xuống chiếc áo ngủ trên tay cô. Sau một khoảnh khắc sững sờ, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng.

Khi anh cúi đầu xuống, một nụ cười mờ nhạt hiện lên trên khóe môi.

Nhưng nụ cười đó vẫn bị An Chi Dư bắt gặp.

Sau khi đến trước mặt anh, An Chi Dư đưa chiếc áo trên tay ra trước mặt anh: "Mau thay đi, đừng để bị cảm lạnh."

Giọng cô nhẹ nhàng, mề-Ⓜ️ 𝖒ạ-𝖎 như tiếng "chồng" vừa rồi.

Cận Châu đưa tay nhận lấy, định nói lời cảm ơn nhưng cảm thấy quá xa cách, anh sửa lời lại thành một tiếng "Ừm."

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

"Anh mau đi thay đồ đi!" Nói xong, cô chạy nhanh ra mở cửa.

Khi cô quay lại, Cận Châu vừa vặn thay xong áo ngủ và bước ra từ phòng ngủ.

"Người làm đẹp đến à?"

An Chi Dư gật đầu: "Muộn quá rồi nên em bảo cô ấy về rồi."

Thật ra, mọi khi vào giờ này, cô đã ngủ yên trong lòng anh.

Nhưng tối nay...

Cận Châu không cố ý nhìn, nhưng ánh mắt lại quan sát kỹ khuôn mặt cô: "Em có buồn ngủ không?"

Theo lý mà nói thì đáng lẽ cô phải buồn ngủ, nhưng không biết có phải vì ngâm suối nước nóng hay không, mà sau khi xuống máy bay, mọi sự mệt mỏi đều tan biến. Nhưng không thể nói không buồn ngủ, nhỡ anh buồn ngủ thì sao.

An Chi Dư miễn cưỡng gật đầu.

Thật ra, khi Cận Châu hỏi câu này, anh hoàn toàn đang thăm dò xem cô có muốn ngủ cùng với anh nữa không. Thấy cô gật đầu mà không nói gì thêm, anh lại thăm dò bằng cách nắm lấy cổ tay cô.

Khi ngón tay và lòng bàn tay anh khẽ siết lấy cổ tay mảnh mai của cô, An Chi Dư ngước lên nhìn anh một cái, nhưng lúc ấy Cận Châu không nhìn lại cô. Sau khi nắm cổ tay cô, anh chỉ dừng lại một chút rồi kéo cô vào phòng ngủ.

Vị trí mà An Chi Dư nằm lúc trước vẫn còn ẩm ướt, may mà trong biệt thự này có hai phòng ngủ.

"Chờ một chút, anh sẽ đi thay ga giường và chăn."

Nói xong, anh thả tay cô ra, nhưng ngay lúc đó, cánh tay anh lại bị cô giữ lại.

"Chúng ta sang phòng khác ngủ luôn đi."

Cận Châu ngạc nhiên một lúc, rồi nhận ra cô nói cũng có lý, anh bật cười: "Cũng được."

Phòng bên cạnh cũng có một chiếc giường đôi, nội thất và cách bày trí giống hệt phòng vừa nãy.

"Anh ngủ trước đi." An Chi Dư chỉ ra phía ngoài: "Em vẫn chưa đánh răng." Thật ra là cô chỉ mới ngâm suối nước nóng thôi.

Cận Châu gật đầu: "Vậy em đi đi" ngừng lại hai giây, anh nói thêm: "Anh đợi em."

Chờ đợi người khác vốn là việc rất tốn kiên nhẫn.

Nhưng đó lại là "sở trường" của Cận Châu. Tất nhiên, không phải ai cũng có thể khiến anh có đủ kiên nhẫn như vậy.

Vì thế, khi An Chi Dư đánh răng, tắm rửa, rồi giặt xong cả đồ lót của mình và quay lại phòng ngủ, đã là 40 phút sau.

Cận Châu đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng lên nhìn cô: "Xong rồi à?"

"Sao anh vẫn chưa ngủ?" Cô giấu đi vẻ ngạc nhiên trong mắt, cố ý nói bâng quơ, rồi bước 𝐥*ê*п 🌀𝒾*ườ*𝐧*🌀.

"Anh đã nói sẽ đợi em mà."

An Chi Dư khựng lại trong động tác ngồi 𝖑·ê·n 𝐠ïườ·𝐧·𝐠.

Thật ra cô hoàn toàn có thể để đồ lót đến sáng hôm sau mới giặt, nhưng không hiểu sao, cô lại thấy nếu để anh ngủ trước rồi cô mới 𝖑●ê●п ℊ𝐢●ư●ờ●𝐧●ⓖ thì tâm trạng sẽ thoải mái hơn.

Cận Châu kéo chăn của anh về phía cô: "Mau vào đây."

Dù không phải lần đầu tiên ngủ cùng anh trên cùng một chiếc giường, nhưng An Chi Dư lại không còn cảm giác "tự nhiên" như trước. Trong đầu cô cứ hiện lên cảnh mình mặc bộ đồ bơi nửa kín nửa hở trước mặt anh.

Thậm chí, cô còn nghĩ, liệu trước n🌀ự·𝒸 mình có hở không, anh có nhìn thấy gì không...

Tất nhiên, khi cô nghĩ đến những điều này, không phải vì cho rằng anh không đủ đứng đắn, mà là vì anh quá mức chính trực.

Giống như việc anh ôm cô vào phòng rồi đặt cô ⅼê●𝓃 ɢ1●ư●ờ𝓃●𝖌, anh vẫn có thể một lòng một dạ lau người cho cô mà không hề xao động...

Anh làm thế nào mà làm được?

Buổi trưa Sở Phi Phi còn nói, không có người đàn ông nào có thể giữ bình tĩnh trước dáng vẻ mặc đồ bơi của cô.

Vậy anh thật sự đặc biệt đến thế nào?

Trong lúc đang mơ màng suy nghĩ, cô đã bị Cận Châu kéo vào lòng mà không hề nhận ra.

"Không phải nói buồn ngủ à?"

Lời vừa thốt ra, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên trán cô, An Chi Dư lúc này mới chợt tỉnh.

Phát hiện ra mình không biết từ lúc nào đã bị anh ôm vào lòng, đối mặt với anh, mặt cô đỏ bừng, hai tay lúc nãy còn thoải mái đặt trước п𝖌-ự-𝐜 giờ lại luống cuống không biết để đâu.

Chỉ tiếc là, chưa kịp có phản ứng gì, cô lại nghe anh nói: "Nhắm mắt lại."

Không hiểu sao, khi anh vừa dứt lời, cô lập tức ngoan ngoãn khép mắt.

Từ trán truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.

Cảm giác mình được anh ôm chặt hơn một chút, An Chi Dư lén mở mắt ra, trước mắt cô là yết hầu của anh, nhìn vào đó, cô vô thức nuốt khan một lần nữa.

Không biết ai đã nói, yết hầu là nơi զ*𝖚*𝐲ế*ⓝ 𝐫*ũ nhất của đàn ông.

Trước đây An Chi Dư không có cảm giác gì, nhưng sau khi để ý vài lần, cô bắt đầu có chút đồng tình.

Cô thậm chí còn muốn đưa tay ra chạm vào đó.

Nhưng ý nghĩ kỳ quặc này nhanh chóng bị cô dập tắt.

Nếu bị anh phát hiện, không biết anh sẽ nghĩ gì về cô.

Nhịp thở đều đặn từ trán truyền đến khiến cô không còn cảm giác buồn ngủ nữa.

Bàn tay đặt giữa anh và cô, không biết đã gãi vào ga giường bao nhiêu lần. Khi lực ôm trên vai và eo của cô từ từ giảm đi, động tác tay của An Chi Dư mới dừng lại. Cô lén ngẩng đầu lên, khuôn mặt của anh gần ngay trước mắt.

Đây là lần đầu tiên An Chi Dư quan sát anh khi anh đang ngủ.

Môi mỏng hơi đỏ, sống mũi cao, đôi mắt dài với hàng mi đen, đôi mày sáng như ngôi sao.

Dù là trong giấc ngủ, gương mặt anh vẫn không hề mất đi nét cuốn hút đầy đậm nét.

Bàn tay đặt trước ռ🌀_ự_c khẽ v**t v* lớp vải của chiếc áo ngủ anh đang mặc, rồi chạm đến góc môi anh, như thể chạm vào một món đồ quý giá dễ vỡ, đầu ngón tay chỉ dám dừng lại ngay sát môi anh.

Cô bỗng nhiên nghĩ, hình như mình đang mơ.

Một giấc mơ mà ban ngày không dám nghĩ tới, đêm cũng chưa từng mong mỏi.

Ngón tay không biết tại sao, đột nhiên run lên một cái, nhẹ nhàng chạm vào môi anh, cô vội vã thu tay về, rụt vào chăn, nhưng lại như lạc đường, tay cô treo lơ lửng trong chăn, một hồi lâu vẫn chưa tìm được chỗ đặt.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, cô đành nhẹ nhàng đặt tay lên eo anh.

Trông có vẻ gầy, nhưng eo khi nằm nghiêng của anh lại khiến tay cô phải nâng cao lên.

Bỗng nhiên, một cảm giác an toàn từ sự chênh lệch về thể hình trỗi dậy trong lòng cô.

Cánh tay vốn đã thả lỏng dần, An Chi Dư thở dài một hơi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì vừa rồi chạm vào môi anh không khiến anh tỉnh giấc.

Nếu không cô thật không biết phải giải thích sự đường đột của mình thế nào.

Mang theo cảm giác vui mừng vì không bị phát hiện, An Chi Dư khẽ cong khóe miệng, khuôn mặt hơi ngẩng lên lại nhẹ nhàng hạ xuống, im lặng trong hai giây, rồi lại tiến sát vào cổ anh.

Chính sự chuyển động nhẹ đó đã khiến đôi mắt của người chưa ngủ sâu khẽ rung lên hai lần.

Sau khi thở ra một hơi thật nhẹ nhưng sâu lắng, Cận Châu cúi mặt xuống.

Cảm nhận được chuyển động của anh, An Chi Dư lập tức mở mắt ra.

Không phải là cô làm anh tỉnh dậy đấy chứ?

Lo lắng chờ đợi một lúc, không thấy anh có động tĩnh gì, An Chi Dư mới hơi lùi lại một chút, vừa lúc ánh nhìn rơi vào cằm... đến môi...

Chưa kịp nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt anh, người đang nằm nghiêng ôm lấy cô bất ngờ trở mình.

Khi An Chi Dư còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị đè xuống.

Một nửa cơ thể của cô bị anh giam cầm giữa †𝐡â-ⓝ 𝐭-♓-ể và cánh tay anh.

Hơi thở đặc trưng của anh tràn ngập vào không khí cô hít thở.

Trái tim trong khoảnh khắc đó đập nhanh dữ dội, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang như sấm trong đầu, khiến cô không dám cử động dù chỉ một chút.

Chỉ sợ làm anh thức giấc.

Nhịp thở nhẹ nhàng mà cô cảm nhận được ở trán lúc trước, giờ đây lại nặng nề tỏa xuống cổ cô.

Mỗi hơi thở như thiêu đốt khiến tim cô không ngừng r-u-п г-ẩ-🍸.

Đầu ngón tay theo nhịp tim 𝖘_ℹ️ế_✝️ 𝐜♓_ặ_t lấy vải áo ngủ trên vai anh, làm nhăn lại những đường gấp đầy ám ảnh.

Bị sức nặng không phải của mình đè xuống, hơi thở của cô bắt đầu trở nên nặng nề.

"Cận Châu..." cô khẽ gọi tên anh, chờ một lúc mà không thấy phản ứng, An Chi Dư dùng tay nhẹ đẩy anh ra.

Không biết có phải vì cô làm phiền mà anh thấy khó chịu, khuôn mặt anh cọ vào cổ cô.

An Chi Dư rất nhạy cảm, hơi thở nặng nề của anh kèm theo sự ↪️.ọ xá.† từ môi vào da khiến cô ngứa ngáy, theo bản năng cô quay mặt sang một bên.

Nhưng dường như lại cho anh cơ hội, đôi môi vốn đang cọ vào cổ cô bất ngờ di chuyển dọc theo đường viền cằm đến cằm cô.

Chưa kịp hết kinh ngạc, môi anh đã tìm đến môi cô và áp xuống.

An Chi Dư chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đôi mắt cô đột nhiên đông cứng, vài giây sau mới bắt đầu 𝖗⛎●ⓝ г●ẩ●y dữ dội.

Đây là hành động vô thức của anh khi đang ngủ sao?

Hay là anh đã mơ thấy điều gì đó?

Nếu là mơ, liệu có phải liên quan đến cô không?

Những suy nghĩ lẫn lộn, mơ hồ đan xen nhau len lỏi vào đầu cô, cô không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ cảm nhận được đôi môi anh 𝐜●ọ ❌●á●т lên môi cô, rồi khi cô không hề từ chối, anh lướt qua kẽ môi cô.

Đây không phải là lần đầu họ 𝐡*ô*𝓃 nhau, so với nụ 𝐡*ô*𝐧 thoáng qua của lần đầu tiên và nụ 𝐡ô●𝓃 𝐜·ọ 𝖝á·t của lần thứ hai, lần này, anh trực tiếp tách răng cô ra.

Không phải là nhiệt độ п*óռ*g 𝐛ỏ*𝐧*ɢ của cơ thể anh, mà là cảm giác mát lạnh chạm vào đầu lưỡi cô, sự mát lạnh đó xoay quanh đầu lưỡi cô rồi bị anh giữ lại.

Cơ thể theo động tác môi lưỡi của anh mà dòng điện chạy thẳng đến sống lưng cô.

Hoang mang, kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy xao xuyến.

Đến khi cảm giác căng thẳng tan biến, An Chi Dư bị anh dẫn dắt vào một trạng thái mê loạn, cô bắt đầu dần dần đáp lại anh.

Người mà cô đẩy mãi không ra, đột nhiên lại ôm cô và lật người.

Lý trí trở lại, An Chi Dư mới nhận ra chiếc váy của mình đã bị xốc lên loạn xạ đến tận eo.

Anh lại đang dùng cánh tay gác ngang, giữ chặt lấy cô.

Bàn tay còn lại của anh đặt lên sau gáy cô, nhẹ nhàng bao phủ, như thể chỉ để dẫn dắt cô đáp lại.

Trong căn phòng bị bóng đêm nuốt chửng, hơi thở nặng nề của anh và tiếng rên khe khẽ của cô hòa quyện vào cảnh tượng rừng trúc bất tận ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo phủ lên một tầng cảm xúc giữa sự kìm nén và buông thả.

......

Chương (1-151)