| ← Ch.101 | Ch.103 → |
Cửa thang máy mờ mịt khói thuốc, Cận Châu ngồi xổm bên cạnh tường, nhìn ra ngoài cửa sổ, qua ánh sáng mờ xanh. Một tay anh ép vào hai bên thái dương, tay kia đặt lên đầu gối, ngón tay kẹp một điếu thuốc đã cháy dài thành tro.
Trời sắp sáng rồi. Đến mười giờ, tờ đơn ly 𝒽ô·𝐧 sẽ được chuyển đến văn phòng của anh.
Đây là giải pháp tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra vào lúc này.
Là canh bạc cuối cùng, cũng là cuộc chiến sống còn.
---
Tối qua, An Chi Dư co mình trên ghế sofa, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cô đã nằm trên giường.
Cô ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, đột nhiên nhớ đến người ngoài hành lang, vội vàng kéo chăn xuống giường.
Đèn phòng khách vẫn sáng, cánh cửa vốn chỉ ♓_é Ⓜ️_ở một chút giờ đã được đóng kín.
Có lẽ anh đã vào đây, bế cô vào phòng ngủ.
An Chi Dư mở camera an ninh, nhưng không thấy ai ngoài hành lang.
Chắc anh đã quay về căn hộ đối diện để ngủ rồi...
Khi tay cô vừa rời khỏi nắm cửa, một tiếng ho khe khẽ vang lên, sau đó đèn chỗ thang máy bật sáng.
Chẳng lẽ anh đang ở chỗ thang máy?
Do dự một lúc, An Chi Dư mở cửa, một làn khói thuốc xộc vào mũi khiến cô nhăn mặt.
Cánh cửa vừa kêu một tiếng, ngón tay Cận Châu đang kẹp điếu thuốc khẽ run, tro thuốc rơi xuống đất.
Khi quay đầu lại, An Chi Dư đã đứng cách anh chưa đầy hai mét. Điếu thuốc trên tay anh chưa kịp dập tắt đã bị ném xuống đất. Anh chống đầu gối đứng lên.
Ngồi xổm quá lâu khiến hai chân anh cứng đờ, anh phải dựa vào tường bên cạnh để đứng vững.
Chính động tác vô thức đó làm mũi An Chi Dư cay xè.
Nhưng điều khiến cô đau lòng không chỉ là động tác của anh, mà còn là vẻ mệt mỏi trên gương mặt, và những vệt 𝖒á_u đỏ rõ ràng trong đôi mắt.
Từ khi quen anh đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tiều tụy và thảm hại như vậy.
Tim cô như bị ai đó bóp nghẹt.
Biết trên người mình nồng nặc mùi thuốc, Cận Châu không tiến lại quá gần cô, chỉ đứng cách cô một khoảng bằng một cánh tay.
Dù vậy, An Chi Dư vẫn có thể ngửi thấy mùi khói trên người anh, nhưng vì nó lẫn với hương vị đặc trưng của anh, nên cô không thấy khó chịu chút nào.
An Chi Dư nén lại cảm giác nghẹn ngào trong mũi, nhìn thẳng vào gương mặt u ám của anh: "Sao anh lại ngồi đây?"
Vì sợ cô đi mất, anh muốn cô nhìn thấy mình ngay khi bước ra.
Cũng muốn cô đau lòng, mềm lòng.
Cận Châu vốn đang nhìn cô, nhưng bị cô hỏi vậy thì cụp mắt xuống, không nói gì.
Đàn ông mà có đôi mắt hạnh nhân thì trông sẽ hiền lành và vô hại, thêm vào đó cả người anh đang thiếu sức sống. Lúc này, anh đứng trước mặt cô với ánh mắt cụp xuống, tạo nên cảm giác chán đời mãnh liệt.
An Chi Dư quay mặt đi, không dám nhìn anh nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà dặn dò: "Về ngủ đi."
Giọng cô nhẹ nhàng, không có chút giận dữ nào.
Cận Châu ngước lên nhìn cô, lúc này mới nhận ra cô đang nhìn về nơi khác.
Cô không muốn nhìn anh nữa sao?
Vậy tại sao khi cô thấy anh đứng dậy khỏi đất, trong mắt cô lại lóe lên tia đau lòng?
Cận Châu cẩn thận bước gần cô một chút: "Vậy còn em?"
Đã gần bảy giờ rồi.
An Chi Dư nhìn anh một cái: "Em sắp đi làm rồi."
"Để anh đưa em đi!" Có lẽ nhận ra giọng mình quá vội vàng, anh lại thêm một câu: "Được không?"
"Không cần." An Chi Dư quay sang: "Em đi tàu điện ngầm cũng được."
Nói xong, cô quay người trở lại hành lang. Vì không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, khi đến cửa, cô lại quay đầu lại.
Anh định đứng mãi ở đó sao?
Không ăn không ngủ, tự hao mòn cơ thể, là muốn cô mềm lòng hay cảm thấy tội lỗi?
Không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa, vậy mà vẫn khiến người khác phải lo lắng!
An Chi Dư vừa lẩm bẩm trong lòng vừa quay lại.
Thấy cô quay lại, ánh mắt Cận Châu sáng lên, nhưng ngay khi chạm vào ánh mắt của cô, trái tim anh lại thắt lại.
Cô đang khó chịu sao?
An Chi Dư quả thật đang rất bực bội. Cô không muốn để ý đến anh, không muốn quan tâm anh, nhưng trái tim cô lại bị anh trói chặt, hoàn toàn không nghe lời mình.
An Chi Dư không nói gì, kéo tay anh, lôi anh đến trước cửa căn hộ 805. Sau khi nhập mật mã, cô đẩy anh vào trong.
Nhưng cô đứng ở cửa: "Đi ngủ ngay. Không có điện thoại của em, anh không được rời khỏi đây!"
Không có điện thoại của cô...
Cận Châu nắm được chút "ngọt ngào" trong lời cô, gật đầu đồng ý, nhưng khi An Chi Dư sắp đóng cửa, anh lại chặn ở cửa: "Anh đợi điện thoại của em."
An Chi Dư: "..."
Con người này thật biết cách nắm bắt trọng điểm!
Từ biệt thư Khê Kiều đến công ty chưa đến hai mươi phút, nhưng từ nhà Tạ Đình Các đến công ty, đi tàu điện ngầm ít nhất phải mất hơn một giờ.
An Chi Dư vội vã chạy xuống tầng, vừa mở cửa ra, Phương Vũ đã từ xe bước tới.
"Bà chủ, để tôi đưa cô đi."
An Chi Dư cau mày: "Tôi tự đi cũng được."
"Lúc này đi tàu điện ngầm sẽ không kịp, gọi xe cũng không tiện." Phương Vũ bước theo cô: "Để tôi đưa cô đi."
An Chi Dư dừng lại nhìn anh: "Cận Châu bảo cậu theo dõi tôi à?"
Cô dùng từ "theo dõi."
Phương Vũ tinh ý cúi đầu: "Cô đừng hiểu lầm, vì sếp Cận lo cô đi làm muộn, nên bảo tôi đưa cô đi."
"Cậu đừng lo cho tôi nữa, anh ấy cả đêm qua không ngủ, cậu nên lên đó chăm sóc anh ấy đi." Nói đến đây, An Chi Dư lo lắng ngẩng đầu nhìn lên tầng.
Phương Vũ biết về "tình trạng" hiện tại giữa Cận Châu và cô. Là một thư ký, anh ta không tiện xen vào chuyện riêng của họ, nhưng nếu giúp được điều gì, anh ta cũng sẽ làm hết sức mình.
"Bà chủ." Phương Vũ hỏi: "Tối qua sếp Cận có ăn tối không?"
Chiều hôm qua anh vẫn đứng dưới công ty, buổi tối mua cơm chắc chỉ có một phần.
An Chi Dư nghĩ một lát: "Chắc là không, sao vậy?"
Phương Vũ cúi đầu tự nói: "Anh ấy không ăn gì từ trưa hôm qua."
Không ăn gì từ trưa hôm qua?
Vậy chẳng phải là ba bữa chưa ăn sao?
An Chi Dư há miệng, định nói gì đó thì thấy Phương Vũ chạy nhanh về phía xe.
"Đây là bữa sáng sếp Cận nhờ tôi mua cho cô, giờ tôi sẽ mua đồ ăn cho anh ấy, nên không đưa cô đi nữa."
An Chi Dư nhận lấy túi giấy trong tay anh ta, tên cửa hàng in trên túi làm mũi cô cay cay.
Sáng hôm trước, trên đường đi làm, An Chi Dư tiện miệng nói lâu rồi chưa ăn bánh bao chiên ở cổng Hoa Viên Trường An.
Còn anh thì sao, ba bữa không ăn, nhưng vẫn nhớ đến câu nói bâng quơ của cô.
Cả buổi sáng, An Chi Dư không thể yên tâm, mấy lần cầm điện thoại rồi lại đặt xuống. Đến mười một giờ rưỡi, mẹ cô gọi đến hỏi trưa mai cô và Cận Châu có về ăn cơm không.
Lúc này cô mới nhớ ra mai là thứ Bảy, tuần trước Cận Châu bận tăng ca nên hai người không về. Giờ tình hình thế này, An Chi Dư cũng không muốn nhắc đến chuyện đó với Cận Châu.
"Mấy hôm nay anh ấy bận lắm, không sắp xếp được, con thì không có việc gì, con sẽ về một mình."
Phòng Văn Mẫn đồng ý: "Vậy để lát nữa mẹ nấu chút canh, tối con mang về cho nó."
Cúp máy xong, Vạn Lệ Lệ cầm điện thoại chạy tới bàn của cô: "Này, tôi hỏi chút, cái album ẩn này làm sao để tắt nhận diện khuôn mặt?"
"Tắt... thì..." Dù An Chi Dư biết về chức năng album ẩn, nhưng cô chưa từng dùng, thế nên loay hoay một lúc: "Ở đây, tắt cái này là được rồi."
Vạn Lệ Lệ trở về mở thử album, quả nhiên không cần nhận diện khuôn mặt nữa: "Cảm ơn nhé!"
An Chi Dư chợt nhớ đến album ẩn trong điện thoại Cận Châu, lúc đó tại sao cô lại không nghĩ ra có thể tắt được nhỉ?
Người ta thường nói chỉ cần 21 ngày là có thể hình thành thói quen, giờ nửa năm đã trôi qua, nhiều thói quen đã ăn sâu bén rễ, ngoài những thói quen hành động, còn có nhiều điều vô thức mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
Giống như khi đến giờ ăn trưa, dù biết rõ hôm nay anh sẽ không đến, nhưng khi cửa thang máy mở, An Chi Dư vẫn quen nhìn về vị trí mà anh thường đứng.
Dù không thấy bóng dáng quen thuộc đó, khi bước ra cửa, cô vẫn không nhịn được mà nhìn xung quanh---
"Bà Cận!"
Không phải Cận Châu, cũng không phải Phương Vũ, mà là Giang Tuyết.
Cô ta cầm hai hộp giữ nhiệt nhỏ chạy đến: "Sếp Cận hôm nay có việc không đến công ty được, đây là đồ ăn anh ấy nhờ tôi mang đến cho cô."
Sáng nay An Chi Dư đã từ chối ý tốt của Phương Vũ, theo lý mà nói, bữa trưa này cũng không nên nhận. Nhưng sao cô lại đưa tay nhận lấy chứ?
"Cảm ơn cô, phiền cô phải chạy một chuyến."
"Bà Cận khách sáo quá, tôi đi đây, tạm biệt."
"Thư ký Giang." An Chi Dư vội gọi cô lại: "À, Phương Vũ... sáng nay cậu ấy có quay lại công ty không?"
Giang Tuyết lắc đầu: "Không, thư ký Phương hôm nay cũng không đến công ty."
Vậy, anh ta vẫn còn ở bên kia sao?
"Bà Cận, " Giang Tuyết hỏi: "Cô tìm thư ký Phương có việc gì à?"
"À không có, " An Chi Dư vội lắc đầu: "Tôi chỉ hỏi vu vơ thôi."
Trở về văn phòng, An Chi Dư nhìn hai cái hộp giữ nhiệt quen thuộc trước mặt, nhớ lại sáng nay khi cô đẩy anh vào cửa, vẻ mặt mong đợi của anh, và câu nói đó: "Anh đợi điện thoại của em..."
Anh sẽ không thật sự đợi điện thoại của cô ở nhà đấy chứ? Nếu cô không gọi, anh thật sự sẽ không ra ngoài sao?
---
| ← Ch. 101 | Ch. 103 → |
