| ← Ch.025 | Ch.027 → |
Sau bữa ăn, hai người rời khỏi phòng, khi xuống đến tầng dưới, một người phụ nữ trung niên đã gọi Cận Châu.
"Em đợi anh một chút."
Nói xong, anh quay người lại, gọi người kia là "Dì Phương."
Tiệm cháo này do Phương Hoa Nùng, bạn lâu năm của mẹ Cận Châu mở.
Chiều nay khi nhận được điện thoại của Cận Châu, Phương Hoa Nùng vốn ít khi đến quán đã đến từ sớm, bà ấy đưa ra món quà mình đã chuẩn bị: "Chúc mừng đám cưới."
Những điều cần nói, Cận Châu đã nói hết trong cuộc gọi chiều nay, anh đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn dì Phương."
Phương Hoa Nùng mỉm cười: "Xinh lắm." Bà ấy chỉ nhìn thoáng qua, nhưng như vậy đã đủ gây ấn tượng.
Cận Châu luôn khiêm tốn, nhưng cũng tùy người và tùy việc, anh mỉm cười gật đầu: "Đúng là rất xinh đẹp."
"Giờ thì mẹ cháu có thể yên tâm rồi."
Đúng vậy, bà ấy đã yên tâm, có lẽ sắp trở về rồi.
Ra khỏi quán, Cận Châu đưa cho cô hộp quà được gói cẩn thận trong tay: "Dì Phương tặng đấy, nói đây là quà cưới."
An Chi Dư đưa tay nhận, giọng điệu tùy ý nhưng không giấu nổi sự tò mò: "Người lúc nãy là chủ quán à?"
"Ừ, họ Phương, anh đều gọi bà ấy là dì Phương."
An Chi Dư "ồ" một tiếng, nhớ lại ánh mắt của người đó khi nhìn mình lúc nãy, cô bỗng nhớ đến một câu nói: nếu muốn nhìn rõ một người, phải nhìn bạn bè xung quanh họ.
Nhưng thời gian quen nhau của hai người không lâu, còn bạn bè của anh, An Chi Dư cũng chỉ mới gặp một người, người đàn ông đó tuy bề ngoài cũng điển trai, nhưng cách ăn nói lại hoàn toàn trái ngược với anh.
Trước đây An Chi Dư nghĩ rằng tính cách và vẻ ngoài của một người đàn ông sẽ không khác nhau quá nhiều, nhưng từ khi Từ Hoài Chính ngoại tình, cô đã nhận ra rằng đàn ông ai cũng có hai mặt.
Hai người đến đây bằng cách đi bộ, nên khi quay về cũng chọn cách đi bộ.
Trên mặt đường lát đá hoa trắng, có hai bóng người in lên.
Dù không nắm tay nhau, nhưng bóng lại sát bên nhau.
"À mà, quà cho mẹ em ngày mai, anh đã chuẩn bị sẵn rồi. Khi về nhà anh sẽ cho em xem. Nếu có gì không phù hợp, em cứ nói với anh nhé."
An Chi Dư ngạc nhiên một chút: "Anh tự đi mua sao?"
Anh gật đầu: "Chiều nay rảnh rỗi nên anh làm luôn."
Trong mắt An Chi Dư lộ rõ sự ngạc nhiên: "Anh đúng là làm việc hiệu quả quá đấy!"
Cận Châu cúi đầu cười khẽ.
Ban đầu anh nghĩ mình sẽ căng thẳng, nhưng chiều nay khi đi mua những món quà đó, anh lại cảm thấy bản thân mong chờ nhiều hơn về việc gặp mẹ cô.
*
Trải qua chuyện với Từ Hoài Chính - kẻ "vỏ bọc đạo mạo nhưng lòng dạ cầm thú" kia, Phòng Văn Mẫn giờ mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian từng đối xử tốt với anh ta đều hối hận đến đấm 𝓃-🌀ự-𝐜.
Thật là lòng lang dạ sói, hết lòng đối tốt mà như cho chó ăn.
Bà thậm chí còn chuẩn bị tâm lý là chỉ cần con gái không nhắc đến đàn ông, bà sẽ tuyệt nhiên không nhắc tới. Thế nhưng thật không ngờ, bà còn chưa kịp thoát khỏi nỗi thất vọng từ mối tình trước, con gái bà đã bất ngờ lãnh giấy chứng nhận kết ⓗ●ô●𝓃●.
Phòng Văn Mẫn không biết nên cảm thấy vui mừng hay lo lắng nữa. Dù thế nào đi nữa, sự thật vẫn nằm trước mắt, bà chẳng còn lựa chọn nào khác, điều duy nhất bà có thể làm là chuẩn bị bữa tối, "đón tiếp" con rể tương lai sẽ đến vào buổi tối.
Nhắc đến "con rể", gần đây trong khu phố đã có vài lời đồn lọt vào tai Phòng Văn Mẫn.
Sáng sớm, khi bà từ chợ về, chưa kịp lên nhà, hai vợ chồng hàng xóm Giang Phượng Hoa sống ở tầng một đã chạm mặt bà.
Thấy bà xách đầy túi đồ, Giang Phượng Hoa tươi cười chào hỏi: "Lão Phòng, mua nhiều đồ thế này, nhà hôm nay có khách à?"
Nhà họ Giang trong khu này không có nhiều bạn bè, cũng không phải vì lý do đặc biệt nào, mà bởi tính cách khoe khoang của họ. Mua một chiếc xe thì khoe khắp nơi, mua căn nhà cũ hơn bảy mươi mét vuông cũng làm cả khu phố biết. Năm ngoái họ có thêm chàng rể, gặp ai cũng khoe là làm quản lý cấp cao trong một công ty lớn, nhưng lại chẳng nói được công ty đó làm gì.
Phòng Văn Mẫn trước đây nghe cũng không để ý, vì không liên quan đến mình. Nhưng gần đây, hai vợ chồng này lại bắt đầu buôn chuyện về nhà bà sau lưng, làm bà thấy không vui.
Phòng Văn Mẫn mỉm cười: "Tối nay con rể tôi đến ăn cơm."
Giang Phượng Hoa nghe xong ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, thì chồng bà ta - người hói đầu cũng đã lên tiếng.
"Con rể? Con rể cô chẳng phải đã cưới người khác rồi sao, lấy đâu ra con rể nữa?"
Phòng Văn Mẫn không tức giận, bình thản cười: "Ý bà nói là cậu họ Từ đó hả?"
"Đúng rồi!" Giang Phượng Hoa tiếp lời: "Chính là cậu ấy làm ở công ty Cận Thị!"
"Ôi trời, chuyện đó xưa rồi. Mấy người chậm tin quá..." Phòng Văn Mẫn lắc đầu thở dài: "Không nói nữa, tôi phải lên nhà nấu canh đây!"
Hai vợ chồng Giang Phượng Hoa nhìn nhau khó hiểu, đến khi Phòng Văn Mẫn vào trong tòa nhà, thì Trường Kỳ Phân từ trên lầu xuống, vừa đi tập thể dục buổi sáng về.
"Lão Trường!" Giang Phượng Hoa lập tức chạy tới: "Nhà lão Phòng sắp có chuyện vui à?"
Trường Kỳ Phân không thích nhà họ, nhưng nghe họ nói vậy cũng sửng sốt, bà ta lại hỏi ngược: "Bà hỏi làm gì?"
Giang Phượng Hoa bèn kể lại y nguyên lời Phòng Văn Mẫn vừa nói.
Trường Kỳ Phân cũng biết An Chi Dư đã chia tay cậu họ Từ đó. Lúc đầu bà ta cũng định hỏi, nhưng nghe trong khu phố đồn rằng cậu ta đã cưới người khác, cộng thêm việc Phòng Văn Mẫn tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện này, bà ta cũng đoán ra phần nào lý do. Bà ta không muốn xát muối vào vết thương lòng của người khác, nên chẳng hỏi han thêm.
Thấy Trường Kỳ Phân im lặng, Giang Phượng Hoa sốt ruột hỏi: "🍳.⛎.🅰️.ռ h.ệ của bà với nhà lão Phòng tốt như thế, sao bà lại không biết?"
Trường Kỳ Phân phì cười: "Tôi lại không biết à? Chẳng qua tin tức của bà chậm quá thôi! Cậu họ Từ gì đó, An Chi Dư đã chia tay từ lâu rồi!"
Giang Phượng Hoa tất nhiên biết hai người họ đã chia tay, cả khu phố này ai chẳng biết cậu ta cưới người khác. Bà ta chỉ muốn biết, mới đây thôi mà nhà họ Phòng đã có con rể mới từ bao giờ.
"Bà có gặp con rể mới của lão Phòng chưa?"
Trường Kỳ Phân liếc mắt nhìn bà ta: "Lo việc nhà bà đi, suốt ngày xen vào chuyện nhà người khác, không mệt hả?"
Giang Phượng Hoa: "..."
Dạo này, Phòng Văn Mẫn không đi nhảy múa, cũng chẳng đánh mạt chược. Dù sống ngay sát nhau, nhưng Trường Kỳ Phân cũng ít khi thấy bà ấy.
Dù biết không nên hỏi, nhưng trong lòng vẫn tò mò, đến tầng ba, Trường Kỳ Phân quyết định thử hỏi.
Bình thường Phòng Văn Mẫn điềm tĩnh là thế, nhưng lúc này trong lòng bà đã bực bội lắm rồi.
Vậy nên khi mở cửa thấy Trường Kỳ Phân đứng đó, bà liền xoay người: "Cái bà Giang vừa nói hết với bà rồi nhỉ?"
Sau khi Trường Kỳ Phân đóng cửa, thay giày, theo bà vào phòng khách.
"Biết nhau bao năm rồi, bà đúng là giỏi giấu đấy!"
Phòng Văn Mẫn cười khổ: "Không giấu nổi thì chẳng lẽ lại đến kể lể với bà à?"
"Ai mà chẳng có lúc cười chuyện người khác, lúc lại ôm cả đống rắc rối của mình!"
Trường Kỳ Phân ngồi xuống bên cạnh bà: "Chia tay thì chia tay, An Chi Dư còn trẻ lại xinh đẹp, lo gì không tìm được người khác?"
Phòng Văn Mẫn thở dài: "Tôi chưa bao giờ lo con bé không tìm được người đàn ông khác!" Điều bà lo là con gái mình không tìm được người đàn ông tốt.
Cả đời mình gặp người không ra gì thì cũng thôi, chỉ mong con gái đừng giống mình, nhìn nhầm người.
Trường Kỳ Phần thật lòng quý mến An Chi Dư, trước đây bà còn định làm mai, nhưng không kịp thời gian.
"Lão Phòng, cậu con rể lớn của tôi chắc bà biết rồi, ở trường nó có nhiều thầy giáo còn độc thân---"
Phòng Văn Mẫn ngắt lời: "Chuyện này bà khỏi lo, An Chi Dư... đã có bạn trai rồi." Bà thực sự không tiện dùng từ con rể, chưa nói đến người khác, ngay cả bản thân bà đến giờ vẫn chưa tin được chuyện này.
Nhưng chưa tin không có nghĩa là chuyện không xảy ra.
Sau khi Trường Kỳ Phân rời đi, Phòng Văn Mẫn lại tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
Bà không biết người kia là kiểu người thế nào, gia cảnh ra sao, công việc thế nào, từ hôm đó đến nay, bà chỉ cảm thấy nuối tiếc vì không hỏi rõ ràng.
Đang bóc tỏi, đôi mày đang cau chặt của bà dần giãn ra.
Nhận được điện thoại của Phòng Văn Mẫn, Sở Phi Phi cũng ngạc nhiên: "Dì, có chuyện gì vậy ạ?"
"Phi Phi à, con biết chuyện Chi Dư lấy giấy kết ♓·ô·ⓝ rồi đúng không?"
Sở Phi Phi cứng người: "Cháu biết... biết ạ..."
Phòng Văn Mẫn thở dài: "Dì vừa gọi cho con bé nhưng không được. Nó bảo tối nay sẽ cùng Cận Châu về ăn cơm, cô không biết khẩu vị của người ta thế nào, không biết nấu món gì thì hợp."
Sở Phi Phi trợn tròn mắt: "Dì, dì gặp sếp Cận rồi ạ?"
Sếp Cận...
Hóa ra là sếp!
Ánh mắt Phòng Văn Mẫn lóe lên: "Gặp rồi, nhưng không hiểu rõ lắm, nên muốn hỏi con một chút. Con biết đấy, Chi Dư là đứa ngại phiền phức, dì mà hỏi thì chắc nó cũng chẳng chịu nói gì."
Sở Phi Phi mỉm cười: "Không sao đâu ạ, dì nấu ăn ngon như vậy, sếp Cận chắc chắn không chê đâu, anh ấy là người rất dễ gần."
Phòng Văn Mẫn nhận ra rằng người này có lẽ không phải là người bình thường.
Bà thở dài, giả vờ hỏi vu vơ: "Cháu nghĩ thử xem đã là người nhà rồi, vậy mà đến giờ dì vẫn không biết cậu ấy làm nghề gì!"
Nghe đến đây, Sở Phi Phi có phần tự hào về người bạn thân của mình: "Dì chắc không lạ gì Cận Thị đâu nhỉ, chính là nhà anh ấy đó ạ!"
Nhà anh ấy?
Cận Châu...
Cận Thị...
Phòng Văn Mẫn hoàn toàn sững sờ.
Không phải vì quá vui mừng, mà vì bà đột nhiên nghĩ đến một khả năng làm bà cảm thấy lạnh lẽo tận xương tủy.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ An chuẩn bị trở thành "trợ thủ" mạnh nhất!
| ← Ch. 025 | Ch. 027 → |
