Trong nhà có người
← Ch.04 | Ch.06 → |
Hai người giống như so tài với nhau, ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy yên lặng nhìn nhau.
Yên lặng đến quỷ dị, ở trong một không gian nhỏ hẹp này, vô cùng phóng đại, Tô San gần như có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
Đột nhiên, Lâm Duệ cúi đầu nở nụ cười.
Tiếng cười kia trầm thấp mà từ tính, giống như một cục đá ném vào trong tâm hồ của Tô San, phá vỡ một mảnh yên tĩnh. Gần như phá tan phòng tuyến tâm lý bao nhiêu năm cô hao tổn tạo thành.
"Em cảm thấy anh đang khi dễ em hả?" Lâm Duệ nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: "Vậy sao em không đánh anh?"
"À? Cái gì?" Tô San nghe không rõ.
Lâm Duệ cười cười, không lên tiếng.
Anh chậm rãi đến gần Tô San, nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà chuyên chú. Tầm mắt từ từ rơi xuống, cuối cùng rơi trên bàn tay nhỏ bé đang khẩn trương xoắn góc áo của cô.
Mười ngón tay được sơn sửa móng cẩn thận, thon dài trắng nõn, mềm mại mà không mất đi khí khái.
Anh không nhịn được nâng nó lên, từng chút từng chút tỉ mỉ sờ qua, không dám dùng một chút sức, giống như trong lòng bàn tay chính là bảo ngọc thượng cổ.
Yếu ớt, dễ vỡ.
Quen biết mười năm, Lâm Duệ chưa từng dịu dàng đụng chạm cô như vậy. Tô San sững sờ, nhất thời ngay cả phản kháng cũng quên mất.
Lâm Duệ khẽ mỉm cười, nháy mắt sáng rỡ, cái gọi là khuynh quốc khuynh thành, cố tình còn có chút khổ sở, đủ để khiến cho bất kỳ một người phụ nữ nào cũng động lòng, còn thêm chút đau lòng.
Anh gằn từng chữ: "Lần sau, nếu anh khi dễ em nữa, em ngàn vạn lần không nên nén lại, nhất định phải đánh anh tại chỗ, biết không?"
Anh mắt khép hờ, che đi một chút đau đớn nhanh chóng lướt qua nơi đáy mắt.
Nếu không, thiếu nợ lâu quá, sẽ biến thành bùa chú.
Đó chính là gông xiềng vĩnh viễn không thể thoát khỏi, tất yeeus sẽ bị đóng đinh trên thập tự giá, chảy đến giọt máu cuối cùng, mới có thể được cứu thoát.
Trong giọng nói của anh, có chút biến điệu, Tô San ngẩn ra quỷ thần xui khiến nâng mặt anh lên. Vừa nhìn thấy, hoàn toàn giật mình.
Ánh sáng như nước di động, con ngươi màu đen, thâm trầm đủ khiến cho Tô San cảm thấy lo lắng, bất an...
"Em..." Cô mở miệng, như muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng khô rát, giống như tháng bảy ở sa mạc, một mảnh tiêu điều.
Cuối cùng, cô chỉ có thể cúi đầu than một tiếng: "Anh..."
Ánh sáng trong mắt Lâm Duệ đột nhiên tối dần.
Anh sâu sắc nhìn Tô San, nhưng Tô San vẫn đặt tầm mắt ở nơi hư vô nào đó trong không khí, như đang suy tư điều gì, lại giống như là không nghĩ đến gì cả.
Lâm Duệ nhắm mắt lại, từ từ buông tay Tô San.
Nhẹ gẩy nút áo kim loại hiếm có trên ống tay áo, anh đưa lưng về phía Tô San ngồi vào bàn bên cạnh, khuấy ly trà trong tay, một vòng lại một vòng.
Khi khuấy tới vòng thứ ba, anh dừng động tác lại, trong tâm đã quyết định.
Xoay đầu lại, cầm thực đơn lên, Lâm Duệ vô cùng lịch sự hỏi: "Muốn ăn chút gì?"
Hai hàng lông mày vừa đúng nhíu lại, không quá xa, cũng không khiến người cảm thẩy đường đột.
Nhìn bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì của anh, Tô San sững sờ một chút, ngay sau đó cúi đầu cười khổ.
Quả nhiên, là cô tự mình đa tình....
"Tùy tiện thôi." Cô ngồi xuống vươn tay thuận thế đặt xuống, che giấu sự luống cuống của mình, lại không biết rằng động tác của cô quyến rũ câu người đến mức nào.
Ngón tay cầm thực đơn của Lâm Duệ khẽ siết lại, đột nhiên trắng bệch, bụng dưới mơ hồ dấy lên một ngọn lửa.
Cũng vào giờ khắc này, trong lòng anh âm thầm hạ quyết tâm: về sau nhất định phải đặt sô pha màu đỏ, đặt Tô San đã được lột sạch ở trên ...
Không thể không nói, Lâm Duệ như trẻ con, thật sự là quá không thuần lương ~
Món ăn rất nhanh được mang lên, hai người vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện.
Lâm Duệ như vô tình hỏi: "Hôm nay ở công ty có thuận lợi không?"
"Ừ, hoàn hảo." Tô San cười: "Bộ phận quảng cáo là ngành thật đáng yêu!"
"Thật?" Lâm Duệ vẻ mặt không thay đổi, trong mắt lại giống như che đậy gì đó.
Anh cầm muỗng canh lên, múc đầy chén canh cho Tô San, thản nhiên nói: "Sao anh lại nghe nói, em bị mấy nhân viên cũ xa lánh? Có muốn anh đổi ngành cho em không? Những ngành khác cũng sẽ không thức thời như bên quảng cáo!"
Tô San ở trong lòng âm thầm trợn mắt.
Nếu không phải anh làm những chuyện ở chỗ phỏng vấn, người ta sẽ chèn ép cô như vậy sao?
Chỉ là, những lời này Tô San cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Cô cầm khăn giấy lên, lau khóe miệng, sau khi suy nghĩ một chút, mới cân nhắc nói: "Em lại cảm thấy, đây mới là điều đáng quý của bộ phận quảng cáo."
"Nếu như hôm nay bọn họ không vì em là người do tổng giám đốc tự mình thu nạp, sẽ đối đãi khác với em. Như vậy ngày mai, đại khái bọn họ cũng sẽ không ngoài mặt nịnh hót đến gần em, quay đầu lập tức đâm em một đao.
"Tại một nơi đơn thuần như vậy, làm cộng sự với một đám người đơn thuần như vậy, chắc chắc là một công việc thú vị." Mặt Tô San khẽ cong lên.
Lâm Duệ nhìn về phía Tô San, trong mắt rõ ràng là tán thưởng, cười, không nhắc lại việc chuyển ngành cho cô nữa.
Cơm nước xong, Lâm Duệ lái xe đưa Tô San về nhà. Ở dưới lầu, Tô San xuống xe vẫy tay với anh, lẽ phép cười nói: "Hôm nay cám ơn anh đã chiêu đãi, ngày sau nhất định em sẽ mời lại anh!"
Chiêu đãi? Mời lại?
Lâm Duệ ngước mắt, cười như không cười: "Làm sao? Như thế này là xác định vị trí cho anh rồi hà?"
Từ anh trai đến bạn bè, đây rốt cuộc là thăng cấp hay là xuống cấp?"
"À? Cái gì?" Tô San lúng túng, chỉ có thể giả bộ như không hiểu.
Đối với người đàn ông này, cô đã dùng hết thời gian mười năm đi theo, lại dùng thời gian bốn năm để quên lãng.
Cô đem những năm tháng hồn hiên nhất của một thiếu nữ, những năm tháng trân quý nhất, không hề cất giữ, giống như hiến tế dâng lên trước mặt anh, lại để cho anh chà đạp, kinh bỉ.
Mà nay, cô thật sự không dám tùy tiện làm một lần nữa.
Dù sao, cuộc sống có thể có bao nhiêu mười bốn năm?
Bên này, Lâm Duệ cũng bước một bước dài xuống xe, cạch một tiếng khóa cửa xe lại, âm thanh thanh nhã lạnh nhạt, giọng nói lại vô lại cực kỳ.
"Cũng đã trễ thế này, chẳng lẽ không mời anh lên nghỉ ngơi một chút?"
Anh phí hết tâm tư, muốn tự nhiên bước vào cuộc sống của Tô San, như thế nào lại bị mấy lời khách sáo cố ý xa lánh của cô dọa sợ?
Nghe Lâm Duệ nói, Tô San lập tức囧.
Những lời này vốn không phải là "thời gian vẫn còn sớm, không mời anh lên ngồi một chút ư?" sao?
Cũng là làm khó anh bóp méo câu từ như chuyện đương nhiên = =.
"Hay là thôi đi." Tô San giơ tay lên nhìn đồng hồ, cố ý hàm hồ nói: "Cũng đã khuya rồi, đại khái cô ấy cũng nên trở lại..."
Ở đây "cô ấy" (她) và "anh ấy" (他) đồng âm, Tô San nói như vậy thật ra có ý tứ cố ý lừa gạt.
Nhưng Lâm Duệ là người như vậy sao?
Anh há có thể đánh mà không chuẩn bị trước?
Đừng nói là bạn cùng phòng của Tô San, ngay cả mấy tháng trước Tô San nuôi thỏ, anh đều quen thuộc.
"Hả? Thật sao?" Lâm Duệ ý vị sâu sa nhìn cô, trong ánh mắt sắc bén, sáng rỡ nhìn rõ mọi thứ.
Tô San bị ánh mắt soi mói, không khỏi cảm thấy chột dạ.
Đầu nhỏ rủ xuống càng ngày càng thấp, ngón tay nắm lại cũng dần dần trắng bệch, ngay cả móng tay cũng đã cong gần hết độ cong, lúc này Lâm Duệ mới tiến lên nắm lấy tay của cô, chậm rãi gỡ từng ngón tay của cô ra.
Nắm ngón tay trắng nõn mềm mại, anh trầm mặc một lát, khe khẽ thở dài: "Được rồi, anh không đi lên, em đi vào thôi. Vào nhà, gọi điện thoại cho anh."
"Ừ!" Tô San cúi đầu đáp một tiếng, khẽ thở ra một hơi, xoay người bước nhanh vào cửa tòa nhà.
Trong hành lang rất yên tĩnh, Tô San rất nhanh leo lên tới tầng ba, khi mở cửa ra thì trong phòng mơ hồ vang lên âm thanh kỳ quái.
Cô đẩy cửa vào nhà: "Tô Yên, cậu giở trò quỷ gì vậy, đập phá cái gì đó..."
Cô chưa dứt lời liền dừng lại, vì trong nhà vẫn tối đen. Tô San lắc đầu một cái, trong lòng thầm nói chẳng lẽ mình nghe lầm?
Cô cúi người xuống, vừa đổi dép, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Lâm Duệ, chỉ vang lên một tiếng, đầu kia đã nhận.
"Em đã lên nhà?"
"Ừ." Tô San cười đáp: "Anh cũng nhanh đi về đi, đi đường cẩn thận một chút."
Lâm Duệ ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng trên tầng ba, khóe miệng cũng mang theo một nụ cười ấm áp ngay cả bản thân cũng không nhận ra.
"Anh biết rồi, em đi ngủ sớm đi, ngay mai..."
"Không cần đi làm trễ phải không?" Không đối mặt với Lâm Duệ, Tô San tự tại hơn rất nhiều. Cô nghịch ngợm nói tiếp: "Tuân mệnh lão bản"
Vừa nói chuyện cô vừa bước nhanh đến ban công, vươn tay kéo rèm cửa sổ, muốn nhìn Lâm Duệ một cái.
Màn vài dày cộm nặng nề soạt một cái bị kéo qua một bên, vậy mà, sau một khắc, nụ cười bên môi của Tô San cứ như vậy mà tắt ngúm.
Khuôn mặt dữ tợn của một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mắt cô!
"A!" Cô hét lên một tiếng, sợ hãi mà thê lương, gần như vang dội toàn bộ chung cư.
Điện thoại choang một tiếng rơi xuống đất, lòng của Lâm Duệ cũng rơi xuống theo.
Anh nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong căn phòng nhỏ ấm áp đó, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông tránh kiện...
Trong lúc này, Lâm Duệ chỉ có cảm giác mình rơi vào ao băng giá rét của trời đông, âm lãnh từ bên trong tỏa ra như kêu gọi địa ngục.
Tô San...
"Tô San!" Anh ném điện thoại xuống, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn băng liệt, cả người giống như điên rồi, liều mạng lao thẳng vào trong tòa nhà.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |