← Ch.07 | Ch.09 → |
Mới vừa rồi liếc mắt một cái, cô cũng đã chú ý thấy trên người hắn không có vết sẹo lồi nào, cũng rất nhanh chóng phát hiện cái mông hắn không hề trắng hơn những chỗ khác mà cũng có màu đồng cổ.
Nháy mắt cô mới hiểu ra hắn nhất định là thường xuyên khỏa thân mới có thể tạo thành kết quả này, điều này chứng tỏ hắn rất hay ở trần, thậm chí khỏa thân ngủ.
Nhưng như thế không có nghĩa là cô phải chấp nhận hắn ở trần thế kia ngủ cùng trên một giường với cô.
"Khụ ân......" Cô hắng giọng, nhưng đây quả là một sai lầm chết người, bởi vì trong nháy mắt hắn liền quay lại.
Ông trời ạ — Cô trợn mắt lên, một hơi bị nghẹn ở cổ. Đại khái là trong một giây cô hoàn toàn không thể phản ứng được, sau đó mới nhanh chóng rời tầm mắt lên mặt hắn, trấn định nói: "Nếu anh ngủ cùng một giường với tôi thì có thể phiền anh mặc quần áo vào không.""Anh quen khỏa thân ngủ rồi." Hắn nhíu mày, "Anh thích tự do, không thích bị trói buộc."
"Tôi có thể nhìn ra." Tuy nói thế nhưng cô vẫn cứng ngắc nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, "Nhưng vẫn phiền anh mặc quần áo vào đi."
"Ngủ khỏa thân thoải mái, lại có lợi cho sức khỏe." Hắn khoanh hai tay trước ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại vẫn kiên trì của cô thì thậm chí còn mỉm cười mở miệng đề nghị: "Thật đấy, em có thể thử xem."
"Không cần, tôi thích ngủ mà mặc quần áo." Cô nhanh chóng cự tuyệt đề nghị của hắn, hơn nữa còn nói: "Anh có nghĩ đến chuyện chúng ta tùy thời có thể sẽ bị tìm thấy không? Nếu có người nhân lúc anh ngủ đột nhập vào, anh lại cả người không mảnh vải thì vô luận là phản kích hay chạy trốn đều không tiện đúng không?""A, em đúng là người hay lo lắng." Hắn cười khẽ ra tiếng, nói: "Anh phải thừa nhận là trước kia không phải chưa từng xảy ra chuyện này, nhưng dựa theo kinh nghiệm thực tế của anh thì lúc đánh nhau không mặc quần áo ngược lại sẽ tiện hơn. Bởi vì không có quần áo thì người khác không túm được, muốn né quyền cũng dễ."
"Nếu đối phương mang theo súng thì sao?" Cô hỏi.
Hắn mắt cũng không chớp cười trả lời: "Thế thì có mặc quần áo hay không cũng khác gì đâu?"
Cô ngậm miệng, chả biết nói gì nữa.
Hắn nhấc chăn lên, ngồi xuống giường, sau đó đắp chăn lại, thả lỏng người, dựa vào trên gối. Lúc hắn nằm xuống cô thấy cái giường hãm xuống, thần kinh căng lên, trong lòng dâng lên xúc động muốn chạy trốn.
"Em đừng khẩn trương thế, anh chỉ muốn ngủ thôi." Nói xong, hắn duỗi cái lưng một cách lười biếng, ngáp một cái thật to, còn không cười trêu chọc cô: "Nói gì đi nữa thì với tư cách là bác sĩ, em hẳn là đã sớm quen nhìn nam nhân khỏa thân rồi chứ?""Bình thường khi tôi nhìn thấy người ta khỏa thân thì người kia đã bị gây mê rồi." Cô trừng mắt nhìn nam nhân đang thoải mái nằm bên người mình. Tuy rằng bộ vị trọng yếu của hắn đã bị cái chăn che mất nhưng cô vẫn không thể không để ý. Cái giường này cho dù lớn thì cũng không lớn đến mức không thấy gì, chỉ cần hắn hơi xoay người thì sẽ đụng vào cô.
Trời ạ, có lẽ cô nên tiêm cho hắn một mũi. Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu thì cô đã nhịn đến cái túi của mình đang đặt trên ghế.
"Nếu em muốn tiêm cho anh thì anh sẽ nghĩ là em muốn chơi trò bệnh nhân và bác sĩ đó."
Ngữ khí trêu chọc ái muội của hắn khiến cô nhanh chóng kéo lại ánh mắt, chỉ thấy hắn bắt hai tay sau đầu, trên mặt là nụ cười xấu xa.
"Em muốn chơi trò đó sao?" Hắn hỏi.
Cô không thể tin được mà trừng mắt nhìn hắn, "Anh điên rồi sao?"
Hắn nhìn trần nhà, thật sự suy nghĩ hai giây rồi mới nhún vai cười nhìn cô: "Ai, hẳn là không, anh xác định anh không bị điên."
Hắn còn thật sự trả lời hả? Cô không thể tin được nam nhân này đang nghiêm túc, còn thật sự muốn chơi trò bác sĩ với bệnh nhân với cô sao? Cô thiếu chút nữa là xốc chăn xuống giường, nhưng lúc này hắn lại cười khanh khách lên, cười đến vui vẻ vô cùng. Cô chần chờ một lúc rồi mới cảnh giác mở miệng hỏi: "Anh vừa nói đùa hả?"
Hắn nhìn cô và biết nếu mình phủ nhận thì cô nhất định sẽ đứng lên chạy ngay, cho nên hắn đành nhịn cười mà nhìn co nói, "Đúng vậy, đó là lời nói đùa." Hắn nhìn ra được điều này khiến cô an lòng, dù chỉ là một chút.
Hắn không nên tiếp tục trêu cô nữa nhưng hắn thật sự nhịn không được. Nữ nhân này quá dễ trêu chọc, cho nên hắn lại xoay người trên giường, hé ra khuôn mặt tuấn tú của mình, vui vẻ mà vỗ vỗ xuống gối cô, nói: "Đến đây đi, bảo bối, cùng nhau ngủ một giấc thật ngon nào."
Đây cũng là đùa hả?
Nhìn nụ cười thật lớn trên mặt hắn, cô xác định đây lại là một lời đùa cợt khác của hắn trong lúc nhàm chán. Cô nhíu đôi mày thanh tú lại, hai tay ôm ngực, dùng biểu tình cô cho là lạnh lùng nhất mà trừng mắt nhìn hắn, "Cái này không buồn cười tí nào hết."
"Thật đáng tiếc, sao em lại chả có chút hài hước nào, anh còn nghĩ em sẽ cảm thấy vui lắm cơ đấy. Mấy cô anh quen đều cảm thấy anh thú vị cực kỳ."
Cô nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, "Vì sao? Bởi vì anh thích mặc bộ quần áo mới của nhà vua hả?"
"Đó cũng không phải lý do duy nhất." Hắn vô sỉ lại tự đại hướng cô nhìn nhìn, nói: "Một lý do khác đó là vì anh dùng tốt lắm nhé."
Dùng tốt? Có ý gì?
Cô ngây người một lúc, qua ba giây mới hiểu ý là gì. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng nhiên lại hồng lên, người này sao cả đầu đều là ..... Cái chuyện này chứ?"
"Nếu em ngoan ngoãn mà nằm xuống ngủ, chứ không phải cứ ngồi đây tranh cãi chuyện anh có mặc quần hay không thì anh sẽ không chỉ nghĩ đến chuyện đó trong đầu. Đại khái sẽ không, hẳn là sẽ không, ít nhất khoảng 30% sẽ không. Dù sao anh cũng là đàn ông, không có khả năng anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó, nhưng anh có thể thử chậm rãi không nghĩ tới. Kỳ thật cả ngày anh chạy theo sau mông em, anh cũng mệt lắm chứ......"
Cô há hốc mồm nhìn hắn cằn nhằn nói liên miên, lải nhải không ngừng, sau đó rõ ràng ý thức được một việc: Hắn sẽ không rời giường để mặc quần.
"Tuy rằng thân cường thể kiện, còn có thân thể thanh xuân nhưng anh cũng không phải làm bằng sắt hay kim cương. Nếu có thể ngủ một giấc thật ngon thì không gì tốt hơn. Cổ nhân nói đúng, nghỉ ngơi tốt mới đi được xa. Dù gì thì tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới được nằm chung giường. Chúng ta tốt nhất nên quý trọng cơ duyên khó có được này, cũng nên thông cảm cho thói quen ngủ của mỗi người đúng không......"
Cô nhịn không được ném ra một ánh mắt xem thường, cũng không để ý nhiều đến hắn, chỉ vươn tay gạt bàn tay to của hắn ra khỏi gối của mình, sau đó nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt ngủ.
"Bảo bối, em định bỏ mặc anh, cứ thế ngủ sao? Anh thấy em thật là để ý đến chuyện anh có mặc quần hay không. Hy vọng em không bởi vì quá lo lắng cho cái mông nhỏ rắn chắc của anh có bị cảm lạnh không mà mất ngủ."
"Phượng tiên sinh." Cô đau đầu mở miệng.
"Lực Cương." Giọng hắn mang theo ý cười nhắc lại.
Cô tạm dừng một giây, thỏa hiệp mở miệng: "Lực Cương."
"Ừ? Chuyện gì?"
"Có thể nhờ anh một việc không?" Cô ôn tồn nói.
"Đương nhiên." Hắn nhìn bóng lưng của cô, thuận miệng đáp ứng, sau đó lập tức nói: "Nhưng ngoại trừ mặc quần, mặc vào anh thật sự rất khó thả lỏng để ngủ."
Cô hít vào một hơi, cắn khớp hàm, cảm giác huyệt thái dương đang nhảy lên đau đớn.
"Em yêu, không phải em có việc muốn nhờ anh hả?" Tâm tình hắn khoái trá mà truy vấn.
Cô chịu đựng cơn tức tối, nói: "Đúng vậy, tôi có việc muốn nhờ anh, cũng không liên quan gì đến cái quần và cái mông có thể bị cảm lạnh của anh, cứ yên tâm."
"Chuyện gì?" Hắn tò mò hỏi.
"Mời anh ngậm miệng lại một chút đi."
"Chỉ cần một chút thôi hả?" Hắn nhíu mày, cố ý hỏi lại.
Cô không biết nói gì, đành hít một ngụm, nói: "Đến buổi sáng, mời anh câm miệng của anh đến sáng mai, ok?"
Tiếng cười đáng ghét của hắn truyền đến, nhưng rốt cuộc hắn cũng mở miệng hứa hẹn với cô, "Ok." Sau đó đúng là hắn không nói gì nữa.
Trời ạ, cô chân trọng loại cảm giác yên lặng không tiếng động này. Cô từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng thở ra sau đó đem gối kéo sát gáy, đem chăn nhét vào dưới nách, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Nhưng yên tĩnh tốt đẹp chỉ tồn tại ba giây.
"Bảo bối?"
Trời ạ! Làm ơn, có ai đó đến bắt hắn câm miệng lại đi!
Cô giận xoay người lại, nổi trận lôi đình trừng mắt nhìn hắn, rống lên: "Lại làm sao?"
"Anh chỉ muốn bảo em tắt đèn đầu giường đi." Hắn nháy đôi mắt đen thùi, vẻ mặt vô tội nói: "Chốt đèn ở chỗ em đó."
Cô cứng đờ ra, chớp mắt hai cái.
"Nó ở ngay bên tường phía em, em quay người một cái là thấy ngay." Hắn vươn ngón trỏ, làm như cô là hài tử ba tuổi mà chỉ đạo, "Phiền em vươn ngón tay ngọc đáng yêu ra ấn tắt nó, sau đó anh sẽ im ngay, ngoan ngoãn ngủ ở phần giường của mình."
Cô xoay người, ba một tiếng, ấn tắt cái chốt đèn.
Bên trong nháy mắt đen như mực, cô thề nếu hắn dám nói một câu nào nữa thì cô sẽ bóp chết hắn.
Xấu hổ lại phẫn nộ nằm lại gối, cô ôm hai tay trước ngực, chờ hắn nói, nhưng hắn thức thời không nói gì nữa.
Đồng hồ trên tường tích tắc mà chạy.
Cô đợi trong bóng đêm, cảnh gaics, để ngừa vạn nhất nhưng hắn vẫn duy trì im lặng, chỉ có tiếng hô hấp theo quy luật vang lên.
Trong lúc bất giác, lý trí của cô lỏng dần, từng chút một.
Bóng đêm ấm áp vây quanh cô. Cô định duy trì thanh tỉnh nhưng mệt mỏi chiếm cứ từng cái tế bào trên thân thể cô.
Bỗng dưng, trong bóng đêm có chút động tĩnh truyền đến, cô cảm giác được có người đang chạm vào chân mình. Cô nghĩ đó là tên vô lại bên cạnh nhưng rất nhanh liền phát hiện ra không phải. Bàn tay sờ vào chân cô rất nhỏ, rất nhỏ, lại ẩm lại lạnh, cô hoảng sợ mở mắt ra, thấy đứa nhỏ kia đang túm lấy chân cô, sau đó lại có một đứa bé nữa, trong đôi mắt to của chúng chảy ra máu đỏ tươi.
Bọn họ không khóc khóc, chỉ nhìn cô, dùng gương mặt vặn vẹo không tiếng động mà chảy nước mắt. Những đứa bé nho nhỏ này nối tiếp nhau từ bốn phương tám hướng mà đến, dùng tứ chi không trọn vẹn mà bò lên giường, túm lấy chân cô, cầm lấy tay, trèo lên ngực cô. Cô có thể thấy rõ sức nặng của chúng.
Không cần...... Tránh ra...... Cô hoảng sợ thở phì phò, giãy dụa vươn hai tay, muốn đẩy bọn họ ra, nhưng những đứa nhỏ này không ngừng xuất hiện. Làn da mềm mại của chúng cùng cơ bắp giống như trái cây bị thối, kể cả cô rất cẩn thận thì vẫn khiến bọn họ bị tổn thương. Tay cô dễ dàng đâm vào da bọn họ, máu huyết ấm áp phun ra, nhiễm đỏ thân thể và mặt cô. Đầu và tay bọn chúng yếu ớt như thế, cô nhẹ nhàng đẩy thôi bọn họ cũng sẽ bị gãy cổ, đứt tay, nhưng bọn họ vẫn không chịu buông tha cho cô.
Cô không muốn thương tổn bọn họ, thật sự không muốn. Bọn họ căn bản là không có sức chống lại cô. Nước mắt cô không nhịn được tràn mi, thấm ướt khuôn mặt.
Đây không phải sự thật. Cô biết đây là mộng, đây chính là cảm giác tội lỗi của cô khiến cô gặp cơn ác mộng này. Cô muốn tỉnh lại, muốn hô to, muốn thoát khỏi ảo giác này. Cô cần tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại thì bọn họ sẽ biến mất, nhưng cô hao hết khí lực nhưng vẫn không sao thanh tỉnh hoàn toàn được.
Đây là mộng, là mộng, là mộng, là mộng, là mộng —
Cô chỉ cần đẩy bọn họ ra là tốt rồi, cô không cần để ý đến bọn họ là tốt rồi. Nhưng ngũ quan của bọn họ bắt đầu hòa tan, cô cảm giác được cả người mình đều tẩm trong đống máu thịt ấm áp mềm mại đó......
Cô không thể động đậy, chỉ có thể trốn tránh che lại hai mắt ướt đẫm, cảm thấy cả người mình bắt đầu chìm xuống địa ngục máu thịt kia.
Bỗng dưng, một bàn tay to xuất hiện, cầm lấy thắt lưng của cô, vớt cả người cô ra khỏi vũng máu đó.
"Hắc, bảo bối, đừng sợ, không có việc gì, không có việc gì –"
Nam nhân vỗ về lưng của cô, mùi vị quen thuộc nghênh diện mà đến, xua tan mùi máu tanh tưởi. Cô cảm nhận được hắn đang ôm mình, hôn lên trán cô. Lúc cô lạnh run rẩy thì nghe thấy hắn mở miệng nói nhỏ bên tai.
"Không có việc gì, đứng lo lắng, là anh, em không cần sợ hãi."
Cô còn đang thở dốc, lại muốn mở mắt, nhưng cô không sao mở ra được, vẫn chưa tỉnh lại. Cô cảm nhận được hắn nhưng mí mắt lại như bị người ta khâu lại, mệt mỏi như mạng nhện gắt gao bao lấy cô khiến cô không giãy dụa được, chỉ có thể hoảng sợ.
Nhưng nam nhân kia xoa ngực cô, đem cô kéo càng gần hơn, gần đến mức cô có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể và tiếng tim hắn đập, còn có làn da căng bóng và hô hấp ổn định.
Thân thể hắn cứng cỏi rắn chắc, trái tim mạnh mẽ hữu lực, không yếu ớt như đứa nhỏ.
"Đừng khóc, ai, anh không thích nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc." Hắn nâng tay lau nước mắt cho cô.
Nam nhân này tựa tiếu phi tiếu lẩm bẩm, nhưng trong giọng nói lại có chút giống như đang đau lòng, khiến lòng cô run lên.
"Bảo bối, ngoan, thả lỏng chút, không cần ngay cả ngủ đều căng thẳng thần kinh như thế. Em không cần kiên cường như vậy đâu." Hắn ôn nhu mát xa sau gáy và trán cứng ngắc của cô, dụ dỗ nói: "Không có việc gì, thả lỏng, thả lỏng...... Tin tưởng anh, đã không còn việc gì nữa....."
Giọng hắn khàn khàn nhưng trầm ổn, cơ hồ khiến cô muốn tin lời hắn nói.
Cô rất muốn tin tưởng hắn, thật sự.
Cô cần có người cam đoan với mình như thế, nhưng mấy năm nay cô lại chẳng có ai để dựa vào, thậm chí chẳng có ai an ủi cô như thế. Cô không sao nghĩ tới thế nhưng có một ngày sẽ nghe được lời này từ một người xa lạ.
Trong nháy mắt, nhiệt khí lại dâng lên, sau đó nước mắt tràn mi.
"Thật muốn mệnh mà......" Tiếng nam nhân thì thào oán giận vang lên bên tai, giây tiếp theo cô cảm nhận được hắn đang hôn lên nước mắt của mình.
Cô giật mình, cơ hồ ngừng thở. Nụ hôn kia thật ôn nhu, không mang theo chút tìиɧ ɖu͙© nào.
"Ngoan, đừng khóc... "Hắn nhỏ giọng nói xong, cô nghĩ hắn sẽ làm tiếp những hành vi càng thiếu quy củ nhưng hắn không làm thế. Nam nhân kia không tiến thêm bước nào, cũng không xằng bậy mà chỉ ôm cô, chậm rãi vỗ về lưng cô, rồi lại nhỏ giọng an ủi.
Thân thể của hắn vây quanh cô, nhiệt độ cơ thể hắn sưởi ấm cô, tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai, cùng với bàn tay to qua lại vuốt ve khiến cô không tự giác thả lỏng xuống.
Không thể tin được là cô thế nhưng lại an tâm, mất đi ý thức mà nặng nề ngủ tiếp.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |