Truyện:Sói Hoang Xấu Tính - Chương 22

Sói Hoang Xấu Tính
Trọn bộ 24 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đáng chết, hắn cần nhiều thời gian hơn.

Trong lòng hắn thấp rủa một tiếng, lại kéo thần trí về, buông lỏng cô ra, thở gấp châm chọc nói: "Em con mẹ nó phải tín nhiệm anh, như vậy sẽ tránh được rất nhiều phiền toái."

Mặt cô đỏ lên, thần sắc hốt hoảng, xấu hổ quẫn bách mà quay đầu lại nhìn hắn, nâng tay lên vỗ về đôi môi ưùиɠ ҡíи vừa bị hắn chà đạp.

Hắn tức giận trừng mắt nhìn cô, lại ở trước mặt cô mở ra tai nghe điện thoại, nói: "Chim to thu gặt, chuẩn bị giương cánh."

"Đã biết." Giọng cười của nam nhân từ trong ống nghe truyền đến, "Chim nhỏ đã đến, mau chuyển hàng."

Cô trừng mắt thật lớn, vẻ mặt mờ mịt. Hắn tiến lên, cầm lấy khuỷu tay cô, mở cửa ra, "Đi thôi, em đi với anh rời khỏi nơi này."

"Đợi chút, em phải lấy được chìa khóa xe điện đã." Cô khẩn trương nói."Chúng ta không cần cái kia." Hắn mở miệng.

Cô sửng sốt một chút, nhưng vẫn thuận theo để hắn đẩy ra ngoài.

Hắn biết cô cho rằng cô và hắn đang đi cứu Kane nhưng hắn không giải thích hiểu lầm này, chỉ đi phía sau cô, cùng cô xuống lầu. Lúc cô muốn đi đến hầm ngầm thì hắn tiến lên đỡ lấy thắt lưng của cô, cảnh cáo cô, "Không phải bên này." Hắn mang theo cô đi ra khỏi hành lang, đến trước cửa lớn.

"Nhưng là Kane –" Cô thử kháng cự một chút, nhưng sợ hãi giám thị có thể nhận ra có gì không đúng lên cô chỉ có thể đi theo hắn.

Con mẹ nó Kane!

Hắn rất muốn nói như vậy, nhưng hắn chỉ nói: "Anh sẽ xử lý."

Tuy vậy cô vẫn thấy bất an, thấp giọng nói: "Em không thể bỏ cậu ta ở lại nơi này."

"Em thật sự không tin tưởng anh, đúng hay không?" Gân xanh trên trán hắn hơi hơi nổi lên, nhướng mày."Em tin tưởng anh, nhưng là –"

"Tiếp tục đi." Hắn đánh gãy lời của cô, càng nghiêm mặt, lạnh giọng mở miệng: "Nếu không anh sẽ khiêng em ra ngoài."

Trong mắt cô lóe lên tức giận, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, có điều không nhịn được nói: "Ít nhất anh cũng phải nói cho em kế hoạch của anh chứ." Hắn híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Tiến sĩ, em muốn ngậm miệng lại hay muốn gọi bảo vệ đến bắt anh, nói thật thì anh cũng không để ý lắm."

Hắn không ngại, nhưng cô để ý!

Hạ Vũ lâm vào chán nản, cô cũng không muốn hắn bị bắt, không muốn người cô phải cứu lại nhiều hơn một người, càng không hy vọng hắn trở thành một mẫu vật thí nghiệm khác

Ông trời ạ, chỉ nghĩ đến đây là cô đã thấy không thể chịu được. Cô không muốn nhìn thấy hắn từ từ gầy yếu, bị tra tấn không thành hình người.Nam nhân này cần được sống tự do, cô biết nếu hắn bị nhốt lại thì không đến ba ngày hắn sẽ vì mất tự do mà nổi điên lên.

Hạ Vũ rõ ràng cảm giác cơn giận dữ và khó chịu của người đi bên cạnh, cô không hy vọng lại đổ thêm dầu vào lửa, nên chỉ đành ngậm miệng lại, đi ra bãi đỗ xe.

Nhưng hắn lại ngăn cả cô, "Đi nơi này." Lực Cương nói.

Cô dừng bước, trừng mắt nhìn hắn, "Nơi đó là cửa lớn, sau khi ra ngoài chỉ có ký túc xá và cảng, không phải nơi giam người."

"Anh biết." Hắn vừa nửa kéo cô vừa đi ra ngoài.

"Tiếp tục đi, bảo vệ đang nhìn chúng ta đó." Bị bất đắc dĩ, cô đành phải đi về phía trước, "Anh rốt cuộc nghĩ gì, Võ ca cùng Lam tỉ còn đang bị nhốt –"

"Anh tưởng em tin anh, em có biết tin tưởng viết thế nào không? Có cần anh cầm tay chỉ em viết thế nào không?"

Cô cứng đờ, bị lời nói trào phúng của hắn đâm một nhát, nhịn không được cãi lại: "Em đương nhiên biết."

"Nhưng em không hiểu." Hắn hừ nhẹ một tiếng.

Sắc mặt cô tái nhợt: "Tín nhiệm là phải từ hai bên."

"Đúng vậy, tín nhiệm là phải từ hai bên." Hắn gật đầu đồng ý, nhìn cô nói: "Anh tin tưởng em cho nên anh mới mạo hiểm tính mạng đến đây tìm em."

Trong lòng cô bỗng nhiên thấy ấm áp nhưng đúng lúc đó hắn lại nghiêng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cô, nói ra lời nói thật: "Hiện tại anh muốn đi ra ngoài, lên thuyền rời đi."

Nghe vậy, trên mặt cô không còn chút huyết sắc, cô dừng lại thốt lên: "Anh không phải tới cứu người sao?"

"Anh có." Hắn thở dài, chỉ có thể dừng lại, quay đầu nhìn cô, thản nhiên nói: "Anh đến cứu em."

Hạ Vũ sửng sốt, trừng mắt nhìn hắn.

Lực Cương tức giận nhìn cô nói: "Anh đã nói rồi, chúng ta sẽ cứu Kane ra, nhưng em không tin. Còn Võ ca cùng Lam tỉ là cố ý bị bắt, bọn họ sẽ cùng người của bọn anh ở trong này đưa Kane ra ngoài, anh chỉ phụ trách đảm bảo an toàn cho em thôi."

"Nhưng em nghe được –"

"Anh biết em nghe được cái gì, nhưng em không nghe hết câu chuyện, chủ ý này là kế hoạch của Lam tỉ, chị ấy không đợi chúng ta đồng ý đã làm." Hắn châm chọc nhếch khóe miệng, nói: "Chị ấy làm như vậy là chịu phiêu lưu rất lớn, nhưng cũng là cách nhanh nhất để đến nơi này. Nếu trước đó em chịu chứng thực với bọn anh, mà không phải xoay người đào tẩu, quay lại chui đầu vào lưới, thì anh sẽ nói cho em kế hoạch. A Lãng muốn anh giấu giếm em nhưng anh không nghĩ thế, anh biết em sẽ mất hứng, nhưng cuối cùng em vẫn sẽ cùng anh giải quyết mọi chuyện."

Cái gì?

Cô không thể tin được mà trừng mắt nhìn nam nhân mặc áo blouse trắng hai tay đút túi quần kia.

"Em có thể quay đầu, đi xác nhận xem có đúng là người của bọn anh đi cứu Kane không." Đôi mắt hắn buồn bã đứng trước người cô nói: "Hoặc em có thể tin tưởng anh, cùng anh đi ra khỏi cánh cửa lớn kia, an toàn lên thuyền rời đi."

Cô nín thở, á khẩu không trả lời được mà nhìn hắn, chỉ cảm thấy choáng váng. Nam nhân này đang yêu cầu cô tin tưởng hắn, một cách vô điều kiện. Nhưng Kane còn ở phía sau, hắn còn bị trói ở trên trên giường, cô mới đi từ đó ra, mới cầm tay và hứa hẹn với hắn.

Cô rất rõ ràng hệ thống bảo an chỗ này, mọi lý trí đều nói với cô rằng cho dù có người nằm vùng thì hắn cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như thế đã phá hủy được hệ thống an toàn phức tạp của Mak để cứu Kane ra mà không tạo ra bất kỳ ồn áo náo động nào.

Vậy cô làm sao có thể tin tưởng nam nhân trước mặt? Sao cô có thể vi phạm lời hứa của chính mình chứ?

Gió biển ào ào mà thổi đến, làm rối mái tóc đen và thổi tung chiếc áo blouse trắng của hắn. Khuôn mặt anh tuấn của hắn căng thẳng, có vẻ tối tăm lạnh lẽo đến khó hiểu.

Cổ họng Hạ Vũ nghẹn lại, tim đập nhanh hơn, lỗ chân lông bởi vì khẩn trương mà co rút lại. Cô làm sao có thể tín nhiệm hắn chứ?

Nữ nhân trước mặt đang trầm mặc, điều này khiến cho Lực Cương nắm chặt tay đang đút trong túi quần. Hắn nghĩ rằng một đêm kia, sự ăn ý giữa hai người đã là một sự đảm bảo. Hắn vốn còn ôm hy vọng, nghĩ rằng cô vì hiểu lầm nên mới bỏ đi, nhưng hiện tại xem ra, đây chỉ là ý nghĩ của riêng hắn.

Trong lòng hắn lại dâng lên một trận co rút đau đớn, hắn nhẹ nhếch khóe miệng, cười khổ. Hắn không nên thử cô, nhưng hắn nhịn không được, hắn muốn biết, hắn hy vọng cô có thể tín nhiệm hắn, một cách toàn tâm toàn ý.

Hiện giờ hiển nhiên là cô vẫn không làm được.

Hắn thở sâu một hơi mới cắn răng nảy sinh ý nghĩ độc ác. Hắn tiến lên, bất chấp việc mạo hiểm gây chú ý mà muốn khiêng cô chạy ra khỏi cửa lên thuyền, nhưng hắn còn chưa kịp động thì cô đã động.

Trong một giây ngắn ngủi hắn nghĩ cô muốn xoay người trở về, rời khỏi hắn. Nhưng cô không làm thế, cô không xoay người, chỉ hít một hơi, nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi bước đến trước mặt hắn.

Hắn nín thở cúi đầu, nhìn nữ nhân luôn trốn thoát khỏi hắn.

"Em tin tưởng anh, điều này anh cũng biết rồi." Lời này rất nhẹ nhàng, phiêu tán trong không khí, hắn lại không nói được lời nào, chỉ nhìn cô, tiếng trái tim của mình đập lớn như sấm.

Hạ Vũ nhìn hắn, khàn khàn nhắc lại: "Em tin tưởng anh cho nên em mới trở về, em biết anh sẽ đến."

Lý trí nói cho cô rằng cô không nên tin tưởng hắn, cô cần kiểm chứng, phải quay đầu đi xác nhận nhưng cô quả thật tin tưởng lời hắn nói, tin tưởng con người hắn.

"Em tin tưởng anh, toàn tâm toàn ý." Theo tiếng nói mềm nhẹ mà kiên định của cô thì đôi mắt hắn chậm rãi tỏa sáng, cong thành hình trăng non. Đầu tiên là hơi hơi cong, sau đó càng ngày càng cong, mà khóe miệng cũng ngoác ra, dần dần biến thành nụ cười cảm động.

"Cám ơn em." Hắn nói.

Nụ cười kia thật nhiệt tình, sáng rỡ, thật sâu mà khắc vào trong lòng cô. Cô họng cô nghẹn lại, tim đập gia tốc.

Hắn thì nhìn cô, khóe miệng có ý cười nói: "Anh rất muốn hôn em nhưng bảo vệ ngoài cửa còn đang nhìn chúng ta, cho nên chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, để tránh cho anh làm ra việc ngu ngốc nào đó, được không?"

Nàng trừng mắt nhìn, không thể khắc chế mà hơi hơi đỏ mặt.

"Anh thích em đỏ mặt vì anh." Lực Cương tâm tình khoái trá xoay người, dẫn đường đi về phía cửa lớn, "Nếu bảo vệ nghi ngờ thì em cứ nói em vừa ở phòng tập thể thao."

"Em không có thói quen vận động." Cô chú ý tới, hắn lại bắt đầu hay nói giỡn, mà điều này thật kỳ lạ lại khiến lòng cô hơi hơi nóng lên.

"Em hẳn là thỉnh thoảng cũng có." Hắn bước nhanh, khẩu khí sung sướиɠ nói: "Nếu muốn sống thì phải động, mỗi người đều sẽ có thói quen vận động."

Cô không để ý đến lời bình luận của hắn, chỉ bước nhanh đuổi kịp hắn, đề nghị: "Có lẽ anh nên để em đi trước, vì anh là người lạ mặt."

"Anh không phải, bảo vệ ở cửa lớn vừa rồi đã thấy anh cùng Mak đi vào."

"Cái gì?" Cô hoảng sợ.

"Anh chưa nói với em à? Anh là nhà khoa họ mới mà Mak tìm về, vừa mới ra lò, độ hot là kinh khủng khϊếp đó, cam đoan mới mẻ." Hắn nói xong liền quay đầu, nâng tay lên cùng bảo vệ mỉm cười chào hỏi, "Hi, Nick, ngủ ngon."

"Tiến sĩ, ngủ ngon." Bảo vệ cũng vẫy tay lại, mỉm cười, sau đó cũng thuận tiện gật đầu với cô, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Cô sửng sốt một chút, theo phản xạ là lên tiếng trả lời.

Cô vừa muốn lấy ra thẻ ra vào của mình thì nam nhân bên cạnh đã sớm lấy ra một chiếc thẻ, quét qua hệ thống an toàn. Hai tiếng tít tít vang lên, cửa lớn lập tức mở ra.

Gió biển hơi lạnh thổi đến. Hắn cất thẻ đi, quay đầu cười với cô, quang minh chính đại và tiêu sái đi ra khỏi cửa lớn.

Cô quả thực không thể tin được hắn thế nhưng có thể đơn giản mà ra vào nơi được bảo vệ gắt gao thế này.

"Anh lấy thẻ ở đâu ra vậy?" Cô đi bên người hắn, nhỏ giọng nói.

"Đương nhiên là Mak tự mình cho anh." Hắn mang theo cô đi ra bến tàu ở bờ biển.

"Anh điên rồi sao?" Cô vì sự lỗ mãng của hắn mà đổ một thân mồ hôi lạnh, tức giận nói: "Ông ta không phải kẻ ngốc, anh thật sự có khả năng sẽ bị phát hiện là giả mạo đó!"

"Em nói đúng." Hắn gật đầu đồng ý, sau đó ngắm cô một cái, "Em tức giận như thế là vì lo lắng cho anh sao?"

Cô đáp lại bằng một cái trừng mắt.

"Tốt lắm." Hắn mỉm cười, thần sắc tự nhiên nói: "Nhớ kỹ cảm giác khiến em tức giận muốn đá đít anh này, nhân nó lên mười lần, không đúng, phải là 100 lần thì chính là cảm giác của anh mấy ngày qua đối với em."

"Anh...... "Hạ Vũ sửng sốt, nhìn hắn, trong lòng lại nóng lên.

"Em thật đúng là thiếu dạy dỗ, kỳ thật hai ngày này anh không thực sự có thể chịu được, anh luôn nghĩ sau khi tìm được em sẽ phải lột quần đánh cho cái mông nhỏ của em, trừng phạt em tự cho là đúng, sau đó đem em nhốt trong phòng, để anh độc chiếm, cùng em làʍ t̠ìиɦ đến khi nào không làm được nữa thì thôi."

Trong nháy mắt mặt cô đỏ bừng, thấp giọng cảnh cáo nói: "Anh không thể đứng đắn chút hả?"

"Không thể." Hắn ngọt ngào cười, cố ý nói: "Nếu không phải em làm anh phát điên trước thì anh thực bình thường."

"Em mới không thế!"

"Em có." Hắn bước lên bến tàu, quay đầu lại, ý vị thâm trường nhìn cô, cười nói: "Em con mẹ nó hoàn toàn khiến anh phát điên rồi."

Nhìn nam nhân ý cười dạt dào trước mặt, Hạ Vũ hé miệng, nhưng nửa ngày cũng không nói được lời nào, chỉ có trái tim trong ngực đang chạy kinh hoàng.

Cái này xem như...... Tỏ tình ư?

Trên bến tàu, có một trạm kiểm soát khác, vài tên lính bồng súng đang đứng đó nhìn hai người.

Có người nào sẽ ở trong hoàn cảnh này mà còn đùa vui được sao? Cô không rõ lắm lời hắn nói là thật hay giả, hay có phải hắn đang nói giỡn không.

Cô ngây ngốc trừng mắt nhìn hắn, còn chưa hoàn hồn thì hắn đã nâng tay ôm lấy thắt lưng cô, thúc giục cô đi về phía trước.

"Bảo bối, em ngậm miệng lại đi, nếu còn há ra thì ruồi bọ đều sẽ đều chui vào mất, chẳng khác gì còn ếch cả."

Lời trêu chọc của hắn khiến cô xấu hổ ngậm miệng lại, theo hắn mà bước đi, nhưng trong đầu thì vẫn là một mảnh hỗn loạn. Cô muốn nói rõ ràng với hắn, nhưng hai người đã đi đến trạm kiểm tra, cô thật vất vả mới trấn định lại mà cùng hắn đi vào, hai người đưa ra thẻ và giấu chứng nhận, để người ta kiểm tra.

Bảo vệ cẩn thận kiểm tra, đang lúc hắn muốn ấn nút mở cửa để bọn họ đi qua thì phía sau truyền đến tiếng xe. Cô nghe tiếng quay đầu, thấy một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, vô cùng tuấn mỹ đang ngồi trong xe. Trong nháy mắt cô sợ tới mức trái tim suýt thì nhảy ra.

Là Mak.

Sợ hãi chạy dọc theo sống lưng, giống như mạng nhện bao lấy trái tim cô. Theo phản xạ cô bước lên từng bước, chắn trước mặt Phượng Lực Cương cùng nam nhân kia.

"Đừng nói gì, để em ứng phó với ông ta." Cô thấp giọng cảnh cáo hắn, vốn tưởng hắn sẽ kháng nghị, ai ngờ hwans chỉ cúi đầu nói nhỏ: "Nói cho anh biết, em yêu, nếu em tin tưởng anh thì em đào tẩu là vì cảm thấy anh sẽ không cho em quay lại đây hay vì em cho rằng anh sẽ không có khả năng đi yêu con gái của Mak?"

Cô ngây người, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Cô nhịn không được quay đầu nhìn hắn, nhưng nam nhân này không ngoan ngoãn mà đứng ở đó. Hắn chỉ cười, bỏ lại vấn đề này, thừa dịp đầu óc cô trống rỗng, còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đi đến nghênh đón Mak.

Không —

Cô thiếu chút nữa kêu ra tiếng, kinh hãi bước vội về phía trước, muốn đuổi theo hắn, nhưng cô vẫn chậm hơn. Hắn chủ động thay Mak mở cửa xe, mỉm cười nói: "Chào buổi tối, tiến sĩ."

Mak xuống xe, lạnh lùng nhìn hắn một cái. Khoảnh khắc đó thực sự khiến người ta sợ hãi.

Trong một giây kia cô chỉ cảm thấy da đầu run lên, tay chân lạnh như băng, lục phủ ngũ tạng đều rối thành một đoàn. Cô sợ Mak sẽ phát hiện ra hắn là giả mạo, sợ mình sẽ mất hắn, mà lúc này cô thật sự không thể xác định, cô có biện pháp nào đắp mặt nạ bình tình lên để đối mặt với Mak.

Đúng lúc này, Mak đem tầm mắt từ trên người hắn chuyển qua người cô.

Ông ta nhìn chằm chằm cô, dùng đôi mắt lạnh băng màu lam kia mà đánh giá cô. Lúc cô dừng lại trước mặt ông ta, đứng bên người Lực Cương, cố duy trì biểu tình như bình thường, không dám để ông ta nhìn ra suy nghĩ và tình cảm của mình thì trong nháy mắt cô nhận thấy có cái gì đó không đúng, có một cảm giác kỳ quái, không hiểu rõ hiện lên.

Trong mắt nam nhân này không có khúc chiết giảo hoạt, trên gương mặt tuấn mỹ cũng không có nụ cười dối trá. Trong đầu cô đột nhiên có một ý niệm nhảy lên.

Trong một giây cô hoang mang, hắn hướng cô gật đầu nói: "Tôi muốn rời bến đi hóng gió, cô cũng cùng đến đi."

Nói xong, không đợi cô mở miệng, hắn liền hướng trạm kiểm tra mà đi qua. Thấy là Mak, người giám sát nháy mắt đã mở ra cửa kiểm soát.

Cô kinh ngạc nhìn hắn, sau đó phát hiện trên xe lục tục đi xuống bốn người khác, trong đó có một người được người ta bế xuống. Bọn họ để hắn ngồi trên xe lăn, mà đó không phải ai khác, chính là Kane.

Hạ Vũ trừng mắt thật lớn, không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy. Nhưng đây đúng là Kane, trông hắn tuy có vẻ suy yếu lại còn phải đeo máy thở nhưng hai mắt hắn sáng ngời hữu thần, ý tức rõ ràng mà nhìn cô.

Đã nhiều năm qua đây là lần đầu tiên cô thấy trong mắt hắn có hy vọng cháy sáng như hỏa diễm.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngực cô dâng lên một trận kích động khó nói nên lời, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào xác định. Tình thế trước mắt khiến cô chỉ có thể vội vàng nhìn về phía Phượng Lực Cương.

Hắn đang cùng ba người khác nói chuyện, một người là Craig, một người khác là nhân viên trong đội của Craig và một người khác là nhân viên bảo vệ bên người Mak.

Sau đó nhân viên trong tổ của Craig giúp Kane tiến lên, đi qua bên người cô.

Còn bản thân Craig thì đi ở một bên, sau đó cô để ý thấy khi hắn nhìn vào mắt cô thì không hề có chán ghét như từ trước đến giờ mà thậm chí còn có ý cười. Hắn còn nháy mắt với cô.

Cô sửng sốt, giây tiếp theo Phượng Lực Cương đã đóng cửa xe, về tới bên người cô, ôm lấy thắt lưng cô mà nhìn cô mỉm cười.

"Đến đây đi, bảo bối, đừng đứng ngốc ở đó, thuyền sắp khởi hành rồi."

Sợ hãi, vẫn chiếm cứ đáy lòng của cô.

Miệng hắn nở nụ cười nhưng ánh mắt lại kiên định mà ôn nhu. Cô muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc này đây điều đó thực không sáng suốt. Cô tín nhiệm hắn, thật sự tín nhiệm. Trong một giây đó cô phát hiện nam nhân này không biết từ khinaof đã xuyên thấu qua tầng phòng vệ mạnh mẽ của cô, đâm rễ thật sâu trong lòng cô.

Cô nhìn nam nhân tươi cười khả cúc trước mặt, vẫn không hiểu tình huống cho lắm, nhưng cô không hề chần chờ, cho dù hắn muốn cô nhảy hố lửa thì cô cũng nguyện ý mạo hiểm đi theo.

Cho nên, cô ngậm chặt miệng, không đặt câu hỏi nữa, chỉ đi theo sự dẫn dắt của hắn, đi theo đội ngũ thần kỳ lại quỷ quái trước mặt, thông qua kiểm tra, lên thuyền.

Rời bến.

Crypto.com Exchange

Chương (1-24)