Truyện:Sói Hoang Xấu Tính - Chương 21

Sói Hoang Xấu Tính
Trọn bộ 24 chương
Chương 21
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm tối dài dằng dặc, gió biển thổi khiến cây rừng rung động sàn sạt.

Mặc dù trời đã tối, nhưng phân bộ nghiên cứu khoa học của Mak trên Thái Bình Dương vẫn đèn đuốc như cũ. Văn phòng của cô nhìn ra biển, có thể thấy ánh tịch dương xinh đẹp ở phía xa, mà giờ phút này mặt trăng đang từ mặt biển dâng lên, có điều cô chẳng có tâm tư mà chú ý những cái đó, cô mặc áo bào trắng, xem các loại số liệu trên máy tính.

Ngày hôm nay cô và Mak dùng cơm với nhau, cô buộc bản thân phải ăn, sau đó nói với ông ta là cô hy vọng có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Ông ta đồng ý, cũng để cô trở lại văn phòng cũ, và cả ký túc xá.

Lúc Mak nói cho cô ông ta làm thí nghiệm với Kane thì cô vừa phải biểu đạt chút bất mãn, vừa giải thích rằng những thống khổ tinh thần sẽ khiến cơ năng của thân thể không khỏe. Cô cũng hứa với ông ta là sẽ không tùy ý rời đi nữa, rồi bình tĩnh thảo luận với ông ta, hơn nữa còn phân tích các số liệu thí nghiệm của bọn họ.Cô không dám để cảm xúc chân thật của mình lộ ra ngoài, ngay cả một chút cũng không dám.

Cô căng dây cót, khiến bản thân trở thành vị thiên tài bình tĩnh, lý trí cẩn thận kia.

Mak không tín nhiệm cô, điều này Hạ Vũ hiểu rất rõ, lý do cô lựa chọn trở vê không đủ để thuyết phục ông ta hoàn toàn tin tưởng, nhưng trên mặt ông ta vẫn nguyện ý nhận cô lại, bởi vì tạm thời ông ta còn cần cô.

Nhưng chỉ là tạm thời.

Ông ta nói với cô đã cho cô vào danh sách những người được tái tạo cơ thể mới nhưng đó chỉ một hành động cảnh cáo, nói cho cô rằng cô có thể bị thay thế.

Cô cần tìm được nơi Phong Thanh Lam cùng Hàn Võ Kì bị nhốt, hơn nữa phải nhanh chóng, lại không thể dùng máy tính của cô được, sẽ bị người khác phát hiện ra, hơn nữa quyền hạn của cô cũng không đủ. Cô cần quyền truy cập lớn nhất để tìm hiểu thông tin mà cô quả thật biết phải làm thế nào để làm được việc này.Cô đứng dậy, cầm lấy một bình nước được giữ ấm, đi ra ngoài. Trên hành lang không có người, cô chỉ gặp một nhân viên của Craig giữa đường.

Cô đi thẳng một đường đến gian phòng có tầng tầng phòng hộ kia, quét mã mắt, lại ấn mật mã. Cửa phòng mở ra, cô đi vào, nhân viên đang theo dõi quay đầu nhìn cô, gật đầu chào. Trước mặt hắn có một cửa sổ bằng thủy tinh lớn, bên trong là một căn phòng màu trắng, chỉ có một cái giường.

Trên giường bệnh là một nam nhân già nua không trọn vẹn, suy yếu nằm ở nơi đó. Vì ngăn hắn làm tổn thương chính mình, người ta trói chặt tay chân hắn lại, miệng cũng bị nhét giẻ, phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát.

Cảnh tượng kia khiến cô đau lòng, nhưng cô không thể hiện ra ngoài, chỉ đem cái bình trên tay đặt lên bàn, mở miệng hỏi người phụ trách quan sát kia."Tình huống hôm nay của cậu ta thế nào?"

"Tốt hơn nhiều." Nhân viên giám sát báo cáo, "Nhịp tim và huyết áp đều bình thường."

Cô gật đầu, đi đến trước cửa đi vào bên trong, ấn một dãy số khác rồi đi vào. Thấy cô, hắn nháy mắt, đôi mắt màu xanh có chút vẩn đục, mang theo bi thương.

"Hi, Kane." Cô đi đến bên giường rồi ngồi xuống, che khuất tầm mắt của nhân viên giám sát bên ngoài cầm lấy tay hắn rồi hỏi: "Hôm nay cậu có khỏe không?"

Hắn chớp mắt một chút, cong ngón tay ở trong lòng bàn tay cô viết chữ, trả lời câu hỏi của cô, chẳng qua, không phải vấn đề cô vừa mới hỏi mà là vấn đề ngày hôm qua cô đã không tiếng động mà hỏi hắn.

c12, code, bj273327862848

Thật tốt quá, Mak quả nhiên đem hai người kia giấu ở trên hòn đảo này. Cô họng cô co rút nhanh, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, vừa kiểm tra các dụng cụ điện tử cạnh hắn vừa nói: "Tôi biết cậu không thoải mái, nhưng đây là trình tự tất yếu, tiến sĩ hy vọng cậu không cần quá mức kích động, chỉ cần cậu im lặng thì tiến sĩ đã đáp ứng để tôi đưa cậu ra bờ biển đi dạo một chút vào ngày mai."

Cô vừa nói chuyện, vừa viết lời hứa hẹn vào lòng bàn tay hắn, "Cám ơn sự hỗ trợ của cậu, chỉ cần nhẫn nại vài ngày nữa thôi tôi nhất định sẽ mang cậu ra ngoài."

Hắn nhìn cô, bi thương viết, "Cô không nên trở về."

Hạ Vũ đau lòng nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng di động ngón tay, "Tôi sẽ không bỏ cậu lại."

"Tiến sĩ và tôi đều cảm kích cậu hôm nay đã rất hợp tác." Cô nói với hắn một đằng nhưng lại viết một nẻo, "Chết không phải đáp án, sống mới là kết quả cuối cùng, cậu phải tin tưởng tôi."

Miệng hắn khẽ nhếch, nụ cười kia có chút trào phúng, mang theo bi thương.

Cô biết, hắn đã sớm mất đi hy vọng, cô rất muốn ôm hắn, lại chỉ có thể nắm chặt bàn tay già nua vô lực của hắn.

"Ngủ ngon." Cô không có nhiều biểu tình, lời nói chỉ như lời bình luận, không có chút tình cảm: "Xin nghỉ ngơi cho tốt."

Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại. Nhìn nam nhân trước mặt, cô cố nén đau lòng, buông tay hắn, đứng dậy rời đi, bắt buộc chính mình đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng quan sát bên ngoài, tên nhân viên giám sát kia vẫn ngồi trước cửa sổ thủy tinh, sử dụng màn hình lớn kia.

"Để tôi xem số liệu hôm nay." Cô tiến lên, yêu cầu sử dụng máy tính.

Nam nhân kia mở số liệu hôm nay ra, cô thuận tay mở cái bình giữ ấm ra, đổ ra một ly nước ấm cuối cùng, sau đó đem cái bình giao cho đối phương, bày ra bộ dạng hách dịch đương nhiên mà yêu cầu: "Có thể nhờ anh thuận tiện giúp tôi rót ít nước nóng vào đây không?"

Sắc mặt nam nhân kia khẽ biến, nhưng vẫn cầm lấy cái bình, mở miệng đáp ứng. Hắn đứng dậy đi đổ nước, cô thì ngồi xuống vị trí của hắn, xem xét số liệu ngày hôm nay.

Cô chờ hắn quay đi đổ nước thì lập tức mở ra một cửa sổ giấu tên khác, rất nhanh nhập vào số mật mã Kane mới nói cho cô, đem tên cô điền thêm vào danh sách những người được cấp quyền hạn cao nhất, sau đó nhanh chóng rời khỏi, đóng cửa sổ, để màn hình tiếp tục chạy các số liệu về Kane hôm nay thu được.

"Tiến sĩ, nước của cô."

"Cám ơn." Cô nhận lấy cái bình, đứng dậy chỉ đạo nói: "Đem số liệu hôm nay sửa lại cho tốt, sau đó gửi vào máy tính của tôi và tiến sĩ Mak. Giảm lượng thuốc cho cậu ta, dùng thuốc mạnh thời gian dài sẽ khiến cậu ta sinh ra chất kháng thuốc."

"Nhưng tiến sĩ Craig nói –"

"Gia tăng lượng thuốc mê chỉ là cách nhàn hạ của kẻ lười, cũng sẽ khiến cậu ta trở nên trì độn." Cô cất lời nghiêm khắc đánh gãy lời hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Chúng ta vẫn phải tận lực duy trì thân thể cậu ta khỏe mạnh, nếu cậu ta vạn nhất xảy ra cái gì thì anh có nguyện ý chịu trách nhiệm trước tiến sĩ Mak không? Có chịu nổi cơn tức giận của ông ta không?"

Nam nhân cứng đờ, sắc mặt trắng xanh.

Cô hếch cằm, nghiêm mặt nói: "Giảm lượng thuốc mê cho anh ta."

Lúc này hắn không phản bác nữa mà chỉ thuận theo gật đầu đáp: "Vâng."

Chiếm được kết quả mình muốn nàng mới xoay người đi nhanh ra ngoài.

Khu ký túc xá ở phía bên kia đảo, cô phải ngồi xe điện mới có thể đi qua mà chìa khóa xe điện thì đang ở trong văn phòng cô vì thế cô phải lên lầu, trở lại văn phòng của mình. Ai ngờ mới vào cửa, một đôi bàn tay to bỗng nhiên từ phía sau xông ra, bưng kín miệng cô, ôm lấy thắt lưng cô, đem cô kéo vào một góc tối.

Cô sợ đến mức chút nữa tim ngừng đập, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

"Hi, tiến sĩ, đã lâu không thấy."

Trái tim đang đứng im của cô lúc nghe thấy giọng nói khêu gợi khàn khàn quen thuộc thì bỗng nhiên lại đập kinh hoàng.

"Hy vọng em không cần coi việc chạy thoát khỏi anh là một thói quen."

Cô ngừng giãy dụa, chỉ có thể thở dốc, cơ hồ trong một giây kia cô mới lĩnh ngộ ra mình có bao nhiêu nhớ hắn, mặc dù cô dùng hết toàn lực đem nam nhân này giấu đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng, khóa lại nhưng tình cảm với hắn lại vẫn như thủy triều ào ạt xô lên, lan ra khắp nơi.

Đôi môi nóng bỏng dán lên lỗ tai cô, nói nhỏ, "Hiện tại em có hai lựa chọn, anh buông tay, em nói cho anh  biết tin tức anh muốn; Hoặc là anh buông tay và em kêu to lên thì anh sẽ vặn gãy cổ em. Tin anh đi, giờ khắc này anh thật sự rất muốn làm như vậy, anh không thích bị coi là kẻ ngốc, biết không?"

Nam nhân phía sau đang tức giận, điều này khiến cô run run. Trong giọng nói lãnh khốc kia không có chút ý cười nào hết.

Cô nhanh chóng gật đầu.

"Anh có thể tín nhiệm em không?"

Cô lại gật đầu.

Hắn trầm mặc, một giây sau mới buông lỏng bàn tay đang che miệng cô, sửa lại kiềm chế cổ cô.

"Chỗ này có máy theo dõi." Cô thở phì phò, thấp giọng mở miệng cảnh cáo hắn: "Anh tốt nhất là mau buông ra."

"Anh bắt được tín hiệu của nó rồi, bây giờ nó đang không ngừng truyền tín hiệu là phía trước không có người, thẳng đến khi người của anh hủy bỏ nó."

Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra, lại đồng thời cảm nhận được hắn đang vỗ về mạch đập đang cấp tốc nhảy lên trên cổ cô.

"Anh ở trong này làm gì?" Cô nuốt nước miếng, hỏi.

"Người được hỏi hẳn là anh chứ?" Phượng Lực Cương có chút ảo não, âm thanh lạnh lùng nói: "Anh hy vọng em tuân thủ nguyên tắc trò chơi."

Cô ngậm miệng lại.

"Đó là một cạm bẫy sao? Em là con mồi của Mak tung ra để dụ dỗ kẻ địch hả?"

"Không phải." Cô phủ nhận.

"Vậy em chạy về làm gì?" Hắn cắn răng hỏi.

"Các anh thất bại, Phong Thanh Lam cùng Hàn Võ Kì bị bắt, Kane còn ở nơi này, thế nên em phải trở về, mới có thể tra ra được bọn họ ở chỗ nào, rồi cứu bọn họ ra."

"Dựa vào cái gì? Dựa vào chính em sao?"

"Không phải." Cô khẩn trương nhanh chóng giải thích: "Dựa vào anh, còn có người của Hồng Nhãn, cùng người của các anh đang nằm vùng ở đây."

"Em muốn dựa vào anh sao?" Hắn trầm mặc hai giây mới mở miệng, giọng nói quái dị giống như vừa nuốt một khẩu pháo: "Cho nên em mới chạy trốn từ bên người anh hả?"

Hắn cười khẽ, nhưng cánh tay buộc chặt trên lưng cô khiến cô hiểu hắn căm tức nhường nào. Hắn híp mắt, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Em yêu, em tưởng anh ngốc thế hả?"

"Không." Hạ Vũ nuốt nước miếng, Phượng Lực Cương tuyệt không ngốc, hắn không phải loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng chính vì không phải nên trước đó cô mới không dám cùng hắn thương lượng mà quyết định hành động trước.

Nhưng hiển nhiên chuyện này, thật sự hoàn toàn làm hắn tức giận.

Bàn tay to đang chộp lên cổ cô hơi hơi đặt trên động mạch cổ của cô, cũng không quá dùng sức, nhưng cô biết, chỉ cần hắn muốn thì có thể dễ dàng vặn gãy cổ cô.

Cô hẳn là phải cảm thấy sợ hãi, giọng nói của hắn lãnh khốc như vậy, phẫn nộ cũng rõ ràng như thế, hơn nữa hắn còn đang hung ác túm lấy, uy hϊếp vặn gãy cổ cô nhưng cô vẫn khó có thể tưởng tượng được là nam nhân này sẽ làm tổn thương đến cô.

Cô rất rõ ràng, hắn không phải cái loại sát thủ tàn khốc vô tình, hắn làm việc có chút không từ thủ đoạn nhưng hắn biết đâu là giới hạn. Hắn không gϊếŧ kia hai người truy đuổi cô lần trước, hắn chỉ đánh lén sau lưng, nhưng sau đó đánh họ bất tỉnh là hết. Hắn không vì muốn rảnh nợ mà ra tay sát hại họ.

Cô hẳn là phải sợ nhưng lại không sợ chút nào. Cô không sợ hắn, cho dù có, cũng chỉ là sợ hắn thống hận mình.

Nhưng nam nhân này không có, ngay từ đầu đã không......

Cô không tự chủ được nâng tay nhẹ nhàng chạm lên bàn tay to đang nắm lấy cổ mình kia, khó khăn giải thích, "Em đào tẩu là vì em biết anh sẽ không đồng ý để em trở về, em cũng biết nếu em trở về thì anh nhất định sẽ biết được bởi vì người của bọn anh đang nằm vùng trong này. Nhưng em phải về mới có thể tiếp cận Mak, mới có thể dời đi lực chú ý của ông ta –"

"Em điên rồi hả? Mak muốn gϊếŧ em đó?!"

Tiếng gào rống tức giận bỗng vang lên bên tai cô. Cô cắn môi, ngực lại run run lên vì sự quan tâm của hắn. Cô cố nhịn xúc động muốn khóc kia, hết sức đạm mạc nói: "Hắn sẽ không, Mak muốn em trở về, chỉ cần em trở về, ở dưới sự khống chế của ông ta thì ông ta sẽ không gϊếŧ em. Phong Thanh Lam nói đúng một việc, em có tri thức và kỹ thuật quý báu. Nhân tài về kỹ thuật chuyển hạch trí tuệ thì có thể huấn luyện được, điều đó cũng không khó khăn, nhưng giải phẫu não bộ thì cần có tài năng trời cho. Em có tài năng lại có cả kinh nghiệm."

"Em làm sao mà biết ông ta sẽ không vì em phản bội mà thẹn quá thành giận, nhất thời xúc động gϊếŧ người chứ?"

"Ông ta sẽ không làm thế." Hốc mắt cô nóng lên, hít vào một hơi nói: "Ông ta sẽ không gϊếŧ em."

"Bởi vì chỉ số thông minh của ông ta là 180 sao?" Tên kia là kẻ điên, yêu ghét âm tình bất định, lúc trước ông ta đã phái người đuổi gϊếŧ cô, hắn không hiểu sao cô có thể ngây thơ đến thế được.

Câu hỏi của hắn ẩn giấu tức giận và châm chọc.

Hắn không tín nhiệm cô, nhưng cô biết hắn vẫn quan tâm cô, mà cô cũng cần sự tín nhiệm của hắn, càng cần sự hợp tác của hắn. Cố biết hắn sẽ đuổi theo, cũng biết nhất định cuối cùng cô phải lật bài mới đạt được mục đích, nhưng cô không phải là người quan trọng nhất, luôn không phải.

Hắn muốn cứu hắn đồng bạn, mà cô thì muốn cứu Kane khỏi nơi này, thế nên cô đành mở miệng, khó khăn mà nói.

"Không, ông ta sẽ không, vì ông ta là cha em."

Trong một giây hắn cứng đờ, "Em nói cái gì?"

"Mak là cha em."

Cứt chó, hắn biết cô còn che giấu cái gì, nhưng không nghĩ đến lại là chuyện này!

Hạ Vũ nhìn văn phòng được thu thập sạch sẽ chỉnh tề đến không nhiễm một hạt bụi, sắc mặt tái nhợt, nói ra bí mật chôn giấu trong lòng nhiều năm để đổi lấy tín nhiệm của hắn, "Mẹ em, Juli, trước kia là bạn học của ông ta, sau đó bởi vì lý tưởng không giống nhau nên tách ra. Lúc ấy bà đã mang thai, mà Mak là người có chỉ số thông minh cao nhất mà bà biết, cho nên bà trộm tϊиɧ ŧяùиɠ của ông ta thụ tinh nhân tạo. Mak biết chuyện này, cho nên khi em tốt nghiệp mới chạy tới tìm em, ông ta không chỉ cần kỹ thuật của em mà còn là vì em là đứa nhỏ duy nhất của ông ta."

Cô chờ đợi hắn buông cô ra, chán ghét cô, hoặc bóp chết cô nhưng hắn không làm thế. Cô không nhìn thấy vẻ mặt hắn nên không đoán ra cảm xúc của hắn, điều đó thực sự khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Trái tim trong lồng ngực cô đập bình bịch, có chút đau.

Hạ Vũ liếm đôi môi khô, nói: "Ông ta nói ông ta rất cao hứng khi tìm được em, mà em cũng rất cao hứng, vì em luôn nghĩ mình là đứa nhỏ không có cha, hơn nữa hóa ra trên đời này em vẫn có người thân. Thẳng đến khi phát hiện ra ông ta đang làm gì thì em mới biết ông ta chỉ muốn cơ thể em chứ không phải bản thân em."

Hắn vẫn là không hề động.

"Tin tưởng em, em cũng không thích ông ta như anh." Cô cất giọng khàn khàn: "Em phải mang Kane đi, hắn vô tội, em cũng đã tra ra Lam tỉ cùng Võ ca ở nơi nào, nhưng anh giúp em cứu hắn ra trước bởi vì chính hắn giúp em tra ra bọn họ ở chỗ nào."

Nghe đến đó, rốt cục nam nhân phía sau cũng có phản ứng, hỏi một câu: "Hắn giúp em? Anh tưởng hắn bị hạn chế hoạt động?"

"Hắn bị hạn chế." Cổ họng cô vì hắn mà co rút lại, cô chớp mắt để giấu đi nước mắt sắp trào ra, giải thích:" Nhưng Craig thuyết phục Mak lấy hắn làm thí nghiệm, làm cho hắn sử dụng thần hành giả, đó là một cỗ máy có thể lợi dụng việc kí©ɧ ŧɧí©ɧ não bộ mà khiến người ta có thể dùng ý thức tự do ra vào máy tính có kết nối internet –"

"Anh biết thần hành giả là cái gì." Hắn mở miệng đánh gãy lời cô, hỏi: "Cho nên, em yêu cầu hắn điều tra xem Lam tỉ và Võ ca ở đâu ư?"

Cô gật đầu, lại nói: "Đúng, ngày hôm qua em đã yêu cầu hắn hỗ trợ, bởi vì sáng hôm nay, bọn họ sẽ cho hắn sử dụng thần hành giả. Hắn vừa mới nói cho em biết Phong Thanh Lam cùng Hàn Võ Kì bị nhốt tại tầng 10, lại cho em mật mã cao cấp nhất. Vừa rồi em đã đem tên mình gia nhập vào danh sách nhóm được cấp quyền hạn, nhưng một mình em không có biện pháp dẫn hắn rời khỏi nơi này, anh giúp em cứu hắn ra ngoài, em sẽ mang anh đi tìm bọn họ."

"Đây là điều kiện trao đổi sao?"

"Là anh dạy em phải linh hoạt." Cô nói.

Hắn lại trầm mặc xuống, bàn tay to vẫn nắm lấy cổ cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phun trên mặt cô, cảm giác trái tim hắn dùng sức mà đập, cùng cơ ngực dán lên lưng cô.

"Vì sao anh phải tin tưởng em?" Mãi một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng: "Anh làm sao biết đây không phải một cái bẫy khác?"

"Bởi vì em nói thật." Cổ họng cô nghẹn lại, khàn giọng trả lời: "Càng bởi vì Kane là vô tội, Lam tỉ cùng Võ ca cũng thế –"

***

Nữ nhân này thật sự khiến người ta tức giận!

Vài ngày này cô làm hắn nóng ruột nóng gan, làm cho hắn mất bình tĩnh, làm cho hắn vì cô mà cảm thấy sợ hãi, phẫn nộ. Nữ nhân chết tiệt, đáng giận, lại quá mức thông minh này khiến hắn cơ hồ phát cuồng.

Cô cầm lấy tim hắn, nắm chặt.

Nữ nhân không phải tắt đèn đi thì đều giống nhau sao? Nhưng cô không thế! Chết tiệt không giống!

Hắn không có cách nào đem cô trở thành công việc, không thể buông tha cho tình cảm dành cho cô, khi hắn biết cô tự chui đầu vào lưới, trở lại cơ sở của Mak thì tức giận đến mức suýt bóp nát di động. Hắn hẳn là phải bóp chết nữ nhân điên cuồng này, nhưng hắn lại luyến tiếc.

Siết chặt cánh tay, hắn cảm giác được nhiệt độ, cùng tiếng tim cô đập, nhịn không được hắn vùi đầu vào gáy cô, hít thật sâu.

Thật là...... Con mẹ nó...... Luyến tiếc......

Hơn nữa lúc cô an phận, an toàn mà rúc trong lòng hắn như thế này thì ngay cả việc cô là nữ nhi của Mak cũng không thể xóa tan cảm giác của hắn với cô, mà nó chỉ khiến hắn càng thêm đau lòng.

Mẹ nó, đáp án này cơ hồ chính là một mảnh ghép cuối cùng khiến mọi thứ được giải thích. Đây là lý do vì sao cô chấp nhất muốn giải cứu Kane, vì sao cô dễ dàng có thể rời khỏi chỗ này rồi lại mạo hiểm muốn trở về.

Mà khi cô trở về Mak lập tức đón nhận cô, bởi vì cô là con gái ông ta, có huyết thống của ông ta, ông ta coi cô như một lựa chọn dự bị, mà cô cũng rõ ràng điều này.

Nhưng cô vẫn trở lại, vì Kane, vì Lam tỉ cùng Võ ca mà trở về. Nữ nhân này thật sự kiên cường đến mức khiến người ta tức giận, lại khiến người ta trìu mến —

Hắn muốn dùng lực mà lắc cô, lại cũng muốn ôm chặt cô vào ngực.

Nói đến nói đi, cô nghĩ ngoài Kane còn có Lam tỉ và Võ ca bị bắt. Cô hoàn toàn không nghĩ gì tới an nguy của mình, không nghĩ đến hắn sẽ lo lắng sợ hãi thế nào. Hắn không thể tin được cô còn có mặt mũi cùng hắn dàn xếp điều kiện trao đổi.

Tín nhiệm của cô đối với hắn vô cùng thấp, thật sự là thấp đến cực hạn, có lẽ gần bằng không.

Thực con mẹ nó!

Điều này không hiểu sao khiến hắn tức giận, nhịn không được hắn khẽ cắn lỗ tai của cô, khiến nữ nhân trong lòng co rúm lại, run rẩy, khiến hắn động tâm. Hắn không khỏi khàn giọng rủa thầm.

"Em con mẹ nó đúng là báo ứng của anh......" Nói xong, hắn nâng cằm cô lên, khuất phục trước du͙© vọиɠ của bản thân, cúi đầu mà chà đạp đôi môi phấn nộn của cô.

Hắn hung hăng, dùng sức, chiếm cứ môi lưỡi của cô, trừng phạt việc cô chạy trốn. Cô ở trong lòng hắn run run, nhưng không giãy dụa, không đẩy hắn ra. Chẳng những không có, ngược lại cô càng thêm dán sát, giống như cô cũng khát vọng giống hắn, cũng nhớ nhung như hắn.

Hắn lại cứng rắn, du͙© vọиɠ nóng rực không nghe lời, cách quần áo mà dán sát lên cặp mông mềm mại của cô. Hắn đem cô ôm đến càng chặt hơn.

Tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ vang lên.

Du͙© vọиɠ như bị sôi trào, hắn thiếu chút nữa liền mất đi lý trí, liều lĩnh đem cô đặt ở trên tường, giữ lấy cô, nhắc nhở cô khiến cô một lần nữa trở thành của hắn.

Nhưng điều này cũng không thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa hắn không có thời gian, thực sự không có.

Crypto.com Exchange

Chương (1-24)