Vay nóng Homecredit

Truyện:Sói Hoang Xấu Tính - Chương 15

Sói Hoang Xấu Tính
Trọn bộ 24 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-24)

Siêu sale Shopee


Hắn không nên ti bỉ như vậy.

Cô đã chịu áp lực quá lớn, tinh thần bị căng thẳng đến cực hạn, hơn nữa cô còn đang bận sắp xếp trứng, bị vây trong thời kỳ sinh lý nên du͙© vọиɠ sẽ lớn hơn, cũng trở nên vô cùng mẫn cảm, đây là bản năng của động vật.

Du͙© vọиɠ của cô bao trùm lý trí, cần được phát tiết, thế nên cô mới mở miệng với hắn.

Nhưng lúc cô khỏa thân, cả người ướt đẫm, gợi cảm vô cùng mà đứng ở đó, run giọng nói với hắn cô muốn hắn thì hắn làm sao mà cự tuyệt được?

Hắn không phải thánh nhân.

Hắn thích nữ nhân, thích cảm giác da thịt thân cận, thích làʍ t̠ìиɦ, thích cảm thụ sinh mệnh.

Thật sự thích, rất thích.

Huống chi, hắn thật sự cũng rất rất muốn cô.

"Trời ạ, anh cũng muốn, đã rất lâu rồi." Hắn chôn mặt ở cổ cô, liếm bọt nước trên đó, bàn tay thô ráp ôm lấy bộ ngực sữa của cô khiến cả người cô run rẩy co rúm lại, thở gấp một hơi."Em thật mẫn cảm." Hắn nói, ngón cái mơn trớn nụ hoa phấn nộn như cánh hoa hồng của cô.

Cảm giác lửa nóng bao trùm lên thần trí của cô. Cô nghe thấy mình nhẹ ưm một tiếng.

Hắn thật sự không nên như vậy ti bỉ, nếu hắn còn có chút lương tâm, nếu hắn là quân tử thì nên buông con sơn dương ngon miệng này, nói cho cô biết, hắn rất muốn cô nhưng đây không phải là một chủ ý tốt.

Cô nhất định sẽ hối hận, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng loại tình ái xúc động này đều khiến phụ nữ cảm thấy hối hận sau đó. Nếu không hắn đã chẳng cô đơn một mình đến tận bây giờ.

Nữ nhân là động vật tình cảm, chờ du͙© vọиɠ qua đi, nhiệt tình tiêu tán thì bọn họ sẽ nhanh chóng rời khỏi hắn. Vì một nguyên nhân nào đó bọn họ đều cho rằng hắn chỉ thích hợp làʍ t̠ìиɦ nhân, chứ không phải bạn trai hoặc chồng. Bọn họ luôn coi hắn trở thành một sai lầm đẹp đẽ dưới cơn xúc động.Trước hôm nay hắn chưa bao giờ để ý, nếu coi hắn là một sai lầm đẹp đẽ cũng được, ít nhất nó cũng đẹp đẽ. Nhưng hắn không muốn làm sai lầm của cô, hắn không muốn cô cũng coi hắn thành sai lầm.

Nhưng hắn con mẹ nó không phải thánh nhân. Hắn đã nhịn rồi, thậm chí tay cũng thu lại, nhưng cô lại cố tình đưa đến tận cửa. Hơn nữa, cô muốn hắn, cô thậm chí đã mở miệng. Nữ nhân này bức thiết khát vọng hắn chỉ giống lửa cháy thêm dầu.

Cho nên, hắn mặc kệ!

Hắn không muốn tự hỏi, dù sao hắn cũng không am hiểu việc đó, cho nên hắn chỉ làm theo bản năng, làm càn mà âu yếm thân thể mềm mại trắng nõn của cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Dưới sự dụ dỗ của hắn, cô quay đầu mở miệng, để hắn nhấm nháp ngọt ngào trong đó, thân thể bị hắn giữ lại thì lạnh run lên, vừa thẹn thùng vừa nhu nhược.Hắn bế cô lên, đặt lên giường lớn. Cô thở nhẹ ra, mặc dù nằm trên giường rồi nhưng vẫn chuyển đầu ngượng ngùng rũ mắt, không dám nhìn hắn.

Lúc cô cả người trần trụi nằm trên giường, thẹn thùng lấy tay che người lại, thoạt nhìn giống như xử nữ chuẩn bị hiến tế cho ác ma thì bộ dạng vô cùng gợi cảm.

Hắn quỳ gối giữa hai chân cô, không thể chống cự dụ hoặc mê người trước mắt, vì thế hắn vươn tay, nắm lấy tay cô kéo ra. Trong một giây cô muốn kháng cự nhưng hắn đã cúi đầu mút lấy ngón tay mảnh khảnh của cô.

Hạ Vũ hoảng sợ, giương mắt nhìn lại chỉ thấy nam nhân kia đang nhìn cô mị hoặc, chậm rãi mút ngón tay cô, để cô cảm nhận khoang miệng ấm áp của hắn, cảm giác được đầu lưỡi đang liếm tay mình. Điều này đem đến một trận tê dại, khiến cả người cô nhũn ra.

Hắn hôn lên đầu ngón tay cô, rồi đến cổ tay, sau đó cúi người hôn lên cánh tay, cổ rồi vành tai cảu cô.

"Anh thích hương vị trên người em, thật mê người......" Hắn lặng lẽ nói bên tai cô.

Cô lại thở nhẹ, nhũ tiêm đứng thẳng, nhẹ nhàng cọ qua vòm ngực rắn chắc của hắn. Trong giây lát cả người hắn cứng đờ, hít một ngụm.

"Trời ạ, em đúng là tiểu yêu tinh."

Hắn nâng người dậy, nhìn bầu ngực khẽ run run của cô, bàn tay to không tự chủ mà trượt xuống, nắm lấy nó, sau đó hắn cúi đầu ngậm lấy bầu ngực no đủ, làm cho nụ hoa phấn hồng lây nhiễm hương vị của hắn, khiến nó đứng thẳng nở rộ.

Cô run lên, nhẹ hô ra tiếng, tay nhỏ bé đặt trên vai hắn, giống như từ chối. Vì thế hắn dừng lại, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô.

Đôi mắt Hạ Vũ tràn ngập sương mù, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Hắn cười nhìn cô, nhíu mày, "Nói cho anh biết em không thay đổi chủ ý."

Nam nhân này đang cười nhưng đôi mắt hắn lại đen như mực, khiến cô không thể lùi bước. Hắn không cần phụ nữ không cam tâm tình nguyện, nhưng cô muốn hắn, rất muồn mà.

"Em......" Cô thở hào hển, đỏ mặt, há mồm nói ra: "Em không...... Thay đổi chủ ý......"

"Tốt lắm." Hắn tiếp tục vuốt ve thân thể mềm nhẵn của cô, khiến cô co rúm lại, phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn. Hắn có thể cảm giác được da thịt non mềm dưới lòng bàn tay mình đang run lên, không biết vì du͙© vọиɠ hay sợ hãi, có lẽ vì cả hai, nhưng cô không đổi ý, điều này khiến hắn thật sâu mà thương tiếc.

Phản ứng của cô rất tốt, thật sự quá tốt.

Tay hắn đi xuống giữa hai chân cô khiến cô lại hít một hơi, cơ thể trắng mịn ưùиɠ ҡíи bao vây lấy ngón tay hắn, làm cho du͙© vọиɠ của hắn càng thêm bừng bừng cứng rắn.

Hắn di động ngón tay thô ráp, chậm rãi ma sát đùa giỡn nơi tư mật non mềm của cô, dẫn đến một hồi kịch liệt run rẩy và rêи ɾỉ.

Hạ Vũ thấy cả người choáng vàng, chỉ cảm thấy khẩn trương chồng chất ở bụng, cô ngượng ngùng cắn cánh môi, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhanh chóng bám lấy vai hắn, không khống chế được mà cong người, khó nhịn mà dán lấy ngón tay tà ác của hắn, thở dốc.

Lúc cảm giác thần kỳ kia tích lũy đến đỉnh thì hắn lại đột nhiên dừng lại. Cô mê mang thở gấp mở mắt ra, không biết vì sao hắn lại dừng lại. Chỉ thấy hắn cúi người hôn lên môi cô, nhẹ hỏi: "Em là lần đầu tiên hả?"

Phản ứng của cô quá tốt, quá nhạy cảm, giống như không có quá nhiều kinh nghiệm, hắn lo sẽ khiến cô bị thương.

"Không phải......" Mặt cô đỏ lên, hai mắt tràn ngập sương mù, xấu hổ lại quẫn bách mà trả lời: "Em không phải xử nữ ...... Em nghĩ anh không ngại......"

"Anh không ngại, anh chỉ không xác định, vì phản ứng của em quá tốt...... "Hắn vừa nói vừa đứng dậy, lấy từ túi quần ra một cái bαo ©αo sυ, sau đó cởϊ qυầи dài và qυầи ɭóŧ của mình, lấy miệng xé mở bao, nhanh chóng mặc lên, nhìn cô cười như trộm, "Anh sẽ kiên nhẫn."

Nói xong, hắn kéo cô lại gần, nắm lấy du͙© vọиɠ cứng rắn của mình, ngang nhiên tiến vào cơ thể ưùиɠ ҡíи chặt khít của cô.

Cô hít một hơi, cảm thấy cơ thể như bị hắn nong ra đến tận cùng, giống như bị xé mở, cũng đau đớn như lần đầu tiên làm chuyện này nhiều năm về trước vậy.

Cả người cô căng cứng lại, hắn cũng thế.

"Chết tiệt! Em nói em không phải xử nữ cơ mà!" Lực Cương cứng đờ, mắng ra tiếng.

"Em không phải...... Em không phải xử nữ......" Cô kháng nghị cãi lại, nước mắt cũng chảy ra.

Cô nói thật, mà hắn cũng nhìn ra, nhưng mà — "Nhưng...... em chặt quá...... Tại sao có thể như vậy?" Hắn không dám lộn xộn, sợ lại làm cô bị thương, chỉ có thể thở hổn hển, khàn giọng nói: "Lần gần nhất em làm...... Là lúc nào?"

Hạ Vũ nhẹ thở gấp, nhưng không cách nào ngừng đau đớn, "Mười lăm...... Mười lăm tuổi......"

"Trời ạ......" hắn rêи ɾỉ ra tiếng, khó trách cô lại chặt như thế, mười mấy năm cô không làʍ t̠ìиɦ với nam nhân.

"Em căn bản không khác xử nữ là bao ......" Hắn nhìn nữ nhân dưới thân, cố nén suy nghĩ đến du͙© vọиɠ của mình, dùng hết toàn lực khống chế bản thân, nhưng cơ thể non mềm của cô gắt gao bao lấy hắn, phải nhẫn nhịn khiến hắn cảm giác thực con mẹ nó còn khó hơn lên trời. Hắn thấp giọng rủa một tiếng, hỏi: "Em đã lâu như thế không cùng làʍ t̠ìиɦ với người khác, tại sao giờ lại chọn anh?"

"Em thực...... Tò mò......" Cô cảm thấy khổ sở, mặt đỏ lên trả lời: "Em nghĩ, kỹ thuật của anh tốt...... Em muốn biết đạt cao trào là như thế nào...... Trên sách nói chỉ có lần đầu mới đau."

Ý là mười mấy năm trước cô chỉ cùng một nam nhân khác thử một lần, từ đó về sau cô không hề thử qua sao? Hắn dùng đầu gối cũng biết tên kia kỹ thuật con mẹ nó không ra gì, không chỉ khiến cô bị đau mà còn tiết sớm nữa.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu cô còn lộn xộn nữa thì hắn sẽ dẫm vào vết xe đổ của tên kia mất. Hắn sớm nên nghĩ đến, cô không quen được người khác đụng chạm cùng hôn môi, nhưng hắn chỉ nghĩ rằng cô chỉ là thẹn thùng, dù sao phản ứng của cô với hắn cũng tốt lắm, hơn nữa vừa rồi cô nói mình không phải xử nữ —

"Anh có thể đi ra không? Đau quá......" Kháng nghị của cô đánh gãy suy nghĩ khiến cả người hắn cứng đờ.

Rất đau, Hạ Vũ nhịn không được bám lấy vai hắn. Cô sai rồi, đúng là lòng hiếu kỳ sẽ gϊếŧ chết miêu.

Trời ạ, cô còn tưởng lần này sẽ không đau như thế, hắn quá lớn, mà cô thì không hiểu tại sao có người lại thích cái chuyện này, nói nó dục tiên dục tử chứ.

Nhất định có chỗ nào sai lầm rồi, có lẽ là vấn đề nằm ở cô. Cô từng hoài nghi có phải mình có vấn đề không, nhưng trước kia cái này không quá quan trọng, thẳng đến trước khi gặp hắn cô cũng chưa từng có khát khao mãnh liệt thế này với bất kỳ người đàn ông nào. Đây thật sự chỉ là một tai nạn.

"Ngoan, không sao, em đừng lộn xộn, như thế sẽ càng đau hơn." Hắn vỗ về khuôn mặt nhỏ ẩm ướt mồ hôi của cô, dụ dỗ hôn lên cái miệng nhỏ của cô, nói: "Ngoan, bảo bối, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, thoải mái, em siết chặt quá, chờ một chút sẽ tốt hơn thôi......"

"Em không có cách nào ...... Đau quá......" Cô nắm chặt lấy đầu vai hắn, chỉ cảm thấy hắn ở trong cơ thể cô càng ngày càng to, "Anh quá lớn...... Làm ơn...... Làm ơn đi ra ngoài đi......"

Hắn không muốn, hắn muốn tiến về phía trước, nhưng cứ thế này cũng không phải cách, cho nên hắn bắt buộc bản thân phải lùi về sau.

"A! Chờ một chút! Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!" Hắn mới rời khỏi một chút, cô đã gào thét nho nhỏ, tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn, ngăn hắn thối lui, nước mắt lại chảy xuống một chuỗi.

Hắn sợ tới mức khẩn cấp dừng lại, mở miệng dỗ: "Đừng khóc, ngoan, đừng khóc, bảo bối, anh không động nữa, ok?"

Bởi vì khẩn trương, cơ bắp cô càng siết chặt hơn. Trong nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng, cơ hồ không thể tự hỏi, nhưng hắn không muốn thương tổn cô, chỉ có thể cố sống cố chết mà kiềm chế, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Hắn chống tay, treo người bên trên cô, lại lần nữa vỗ về cô, hôn lên nước mắt của cô, ôn nhu nói: "Được rồi, em yêu, nhìn anh."

Cô run rẩy nâng đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt như sương mù, chỉ có đau đớn.

Trời ạ, biểu tình điềm đạm đáng yêu này của cô thật sự khiến hắn mau chết đi rồi. Ngàn vạn nhu tình cùng du͙© vọиɠ đáng sợ dâng lên, hắn hít vào một hơi, nhịn xuống xúc động, cố gắng cười nói: "Tin tưởng anh, trừ phu em muốn, anh sẽ không động, cho nên em đừng lo lắng, để chúng ta cùng thoải mái được không?"

Nam nhân trước mặt run rẩy khóe mắt, gân xanh nổi trên trán, cơ bắp toàn thân cứng rắn, mồ hôi nóng bỏng không ngừng chảy xuống. Chân cô dán lên đùi hắn, cô có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ nóng bỏng của hắn ẩn ẩn rụng động trong cơ thể mình.

Nói thật, tuy rằng hắn cố nở nụ cười nhưng bộ dạng và tình huống của hắn, cùng với thanh âm khàn khàn khẩn trương, làm cho những lời này không có tính thuyết phục gì hết.

Nhưng đó là một lời hứa hẹn, cô có thể nhìn thấy điều đó trong mắt hắn.

"Nếu em không muốn thì anh sẽ không động." Như thể đọc được suy nghĩ của cô, hắn lại mỉm cười cam đoan.

Cam đoan này làm cho cô cảm thấy tốt hơn nhiều. Trái tim hắn đập va chạm vào ngực cô thật mạnh, giống như đang lặp lại lời hứa.

Cô biết trong tình huống này hắn cũng không thoải mái hơn cô, nhưng hắn vẫn chịu đựng, không khuất phục du͙© vọиɠ nguyên thủy. Cô biết điều đó khó thế nào, nam nhân này còn mang bản năng động vật lớn như thế, hắn luôn làm theo trực giác của mình, nếu muốn hắn khắc chế du͙© vọиɠ thì đại khái giống như muốn mạng của hắn vậy. Nhưng hắn vẫn tuân thủ lời hứa.

Vì cô.

Chuyện này thật thần kỳ khiến cô cảm thấy đau đớn không khó nhịn nữa.

"Cái kia......" Cô dừng một chút, liếm môi, không dám tiếp tục nhìn hắn, chỉ nhìn hầu kết hắn chợt cao chợt thấp, hỏi: "Em có phải...... không đúng không?"

"Có ý tứ gì?"

Cô nuốt nước miếng, liếm môi, khẩn trương hỏi: "Có lẽ...... Em bị lãnh cảm...... Cho nên mới đau như thế ....."

Vấn đề này, làm cho hắn bật cười, "Em không bị lãnh cảm, em chỉ là khẩn trương quá."

Tiếng cười của hắn mang đến chấn động nho nhỏ, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu được, khiến cô khó chịu chính là việc hắn cười nhạo cô.

Cô có chút não giương mắt trừng hắn, "Không cho cười em."

Trước đây chuyện này thật sự không quan trọng, cô còn nhiều việc phải quan tâm hơn, thẳng đến khi gặp hắn. Nhưng cô nghĩ hắn là hoa hoa công tử, ít nhất kỹ thuật sẽ không có vấn đề gì, ai biết vẫn thế.

"Thật có lỗi." Phượng Lực Cương khép miệng, nhưng ý cười vẫn ở trên khóe mắt, "Tin tưởng anh, em không phải lãnh cảm. Tuy anh không phải chuyên gia nhưng phải ứng của em rất tốt, nữ nhân bị lãnh cảm sẽ không dễ dàng bị hưng phấn, nước cũng không nhiều như thế."

Câu cuối cùng hắn nói còn đặc biệt khàn khàn.

"Nước gì — nha –" Cô không phản ứng lại, chỉ theo phản xạ hỏi, nhưng hỏi xong mới đột nhiên lĩnh ngộ ra, mắt hạnh trợn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng lên.

Đôi môi đỏ của cô hơi mở, cứng họng nhìn hắn, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, đến sắp bốc hơi.

Hắn lại cười, tiếng cười quanh quẩn trong không khí, "Em thật mẫn cảm, anh mới chỉ vuốt ve mà em đã có thể đạt tới cao trào, em không hề lãnh cảm, bởi người lãnh cảm sẽ không có phản ứng tốt như thế......"

Cô mặt đỏ tai hồng nói: "Có lẽ...... Em...... Ách...... về mặt sinh lý......" Phụ khoa không phải chuyên môn của cô, cô từng học sửa đổi gen, miễn dịch và nhiều ngành khác, nhưng chưa từng học quá phụ khoa. Có điều rất lâu trước kia cô từng đọc qua trong sách, lúc tuổi còn trẻ cô cũng từng có lúc thấy phức tạp và bối rối. Nhưng sau này trưởng thành rồi cô liền quăng chuyện này ra sau đầu. Cô vốn nghĩ đến lúc thật sự gặp được nam nhân mình thích thì phiền não cũng chưa muộn, không nghĩ tới lại lâu như vậy.

"Về mặt sinh lý làm sao?" Thấy cô chần chờ không nói, hắn tò mò truy vấn.

"Có lẽ em...... Quá nhỏ......" Mặt cô lại đỏ, cố chịu đựng xấu hổ mà phun ra phán đoán của mình: "Mới có thể đau như vậy......"

Quá nhỏ?

Lời của cô khiến đôi mắt hắn chợt buồn bã, sau đó cảm giác bản thân mình lại càng cứng hơn.

Cô cũng nhận ra biến hóa kia, hơi cứng đờ, theo phản xạ lại càng siết chặt hơn, tay bám lấy cổ hắn.

"Thật có lỗi, anh đã cố gắng nhẫn nhịn." Hắn vỗ về đôi lông mày nhíu chặt của cô, cười khổ trấn an cô. Lời hắn nói khiến cô càng quẫn hơn nhưng đối với việc hắn lựa chọn nhịn xuống, trấn an cô thì Hạ Vũ có chút kinh ngạc, sau đó mới phát hiện, kỳ thật cô không còn quá đau như lúc đầu nữa.

"Em đau vì không được chuẩn bị tốt." Hắn cười nhìn nữ nhân này: "Nếu em cảnh báo anh trước thì anh sẽ kéo dài màn dạo đầu, thả chậm tốc độ để em được chuẩn bị đầy đủ hơn, như thế em sẽ không khó chịu thế này."

Được rồi, cô có nghe qua chuyện dạo đầu này, có lẽ sau này cô có thể đọc thêm sách để tham khảo chăng? Cô không quen với việc bị rơi vào tình huống mình không biết.

Nàng bất an giật mình, hắn cứng đờ lại, nín thở.

"Anh có khỏe không?" Cô nhìn gương mặt vặn vẹo của hắn một cái, nhịn không được hỏi nhẹ, lại hơi điều chỉnh tư thế, phát hiện đau đớn cũng không còn quá khó nhịn.

"Không tốt lắm." Hắn phun ra kẽ răng ba từ này.

"Em hình như tốt hơn chút rồi......" Cô nhỏ giọng nói.

"Phải không?" Hắn hỏi lại, tươi cười càng ngày càng trở nên cứng nhắc.

Hai tay cô vẫn vòng lên cổ hắn, lo lắng hắn sẽ lộn xộn nhưng hắn không làm thế. Nhìn nam nhân đang thở gấp như cõng ngàn cân trên vai, Hạ Vũ liếm liếm môi, nhẹ nhàng di chuyển cái mông, đau đớn cũng vẫn có nhưng nhiều hơn là cảm giác tê dại bủn rủn, khiến cô nhẹ hô ra tiếng.

Động tác của cô khiến hắn thở dốc vì kinh ngạc, vội khàn giọng nói: "Bảo bối."

"Vâng?" Mặt cô hồng thấu mà nhìn hắn.

"Đừng làm như vậy." Hắn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười gượng nói: "Anh sợ anh sẽ nhịn không được."

"Vậy......" Cô lại liếm môi, khàn khàn nói: "Em nghĩ...... Nếu ành làm chậm một chút......"

Đôi mắt Lực Cương híp lại, yết hầu rêи ɾỉ, trái tim nhảy lên cổ họng, lo lắng cô lại bắt hắn đi ra, như thế thì hắn chỉ có chết.

Nhưng dù sao cũng tốt hơn xuất sớm.

Nói gì đi nữa, hiện tại rốt cuộc đã bao lâu rồi? Mấy chục giây? Có lẽ là vài phút? Hắn chắc phải đi xin ghi danh vào kỷ lục thế giới ấy chứ —

Cô lại mấp máy một chút, cái miệng nhỏ phấn hồng khẽ nhếch lên thở gấp. Hắn nắm chặt tay, trước mắt là một mảnh lửa đỏ, suy nghĩ cũng gián đoạn. Trong vài giây ngắn ngủi hắn thiếu chút nữa thuận theo xúc động dã thú kia.

Trời ạ, hắn thật sự không hiểu được chính mình vì sao ở loại tình huống này mà còn có biện pháp tự hỏi.

"Có lẽ chúng ta có thể thử lại xem sao...... "


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-24)