← Ch.12 | Ch.14 → |
"Chúng ta có thể không cần giả làm vợ chồng không?"
"Không được, Lam tỉ làm thân phận giả cho chúng ta chính là vợ chồng."
"Chúng ta có thể làm anh em, không nhất định làm vợ chồng."
"Không có khả năng, vợ chồng có vẻ không dễ dàng bị lộ."
"Vì sao?"
"Bởi vì, anh không muốn làm một kẻ biếи ŧɦái có ý đồ với em gái mình."
Hạ Vũ cứng đờ, chỉ cảm thấy tim lại đập nhanh, tai lại nóng lên. Cô nhìn Phượng Lực Cương cười bỏ lại những lời này, lại nửa bắt buộc lấy đi tờ báo trên tay cô, để cô an tọa trên sô pha ở đại sảnh còn mình đi thẳng đến quầy đăng ký.
Cô rất muồn giả bộ như không nghe thấy những lời này hoặc cho rằng hắn nói giỡn nhưng cô cố tình lại biết hắn không nói đùa.
Nam nhân này có hứng thú với cô, hắn chỉ còn kém không quăng ra một câu — Hắc, bảo bối, chúng ta lên giường đi!May mắn hắn chưa nói, bằng không cô cũng không biết mình sẽ có phản ứng gì.
Qua vài ngày này, hắn thường mượn cơ hội mà chạm vào người cô, nhưng lại không quá mức quá đáng, hắn quá am hiểu việc khiêu khích tán tỉnh, quá hiểu việc được nước lấn tới, cũng vô cùng rõ ràng khi nào nên thu tay, khi nào có thể tiến lên một bước.
Hắn không bức bách cô, nhưng luôn dụ dỗ cô. Một nụ hôn lơ đãng, một cái nháy mắt đáng yêu, động tác tùy ý phủi đi vụn bánh trên miệng cô, tự nhiên mà ôm cô vào lòng...... Hắn biết rõ mị lực của bản thân, hiểu được dụ hoặc thế nào, mà trong đó hơn phân nửa hành vi không phải do hắn tính kế mà là theo bản năng.
Nam nhân này có trực giác dã tính quá mức đáng sợ. Hắn biết làm thế nào người khác mới không chán ghét sự tiếp xúc của mình, như thế nào để bất tri bất giác thẩm thấu vào lòng người ta.Sau khi rời Neuschwanstein, hắn mang theo cô đi về hướng bắc, tính trở lại sân bay Frankfurt, từ đó đáp phi cơ đi. Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Đa số mọi người sẽ cho rằng cô không dám trở lại Frankfurt.
Cô không cởi cái bụng giả kia xuống, giả bộ phụ nữ có thai là một ngụy trang cực tốt, hơn nữa lại thuận tiện nhiều mặt, không biết vì sao trước đó cô không nghĩ ra. Thân là một người phụ nữ có thai, tuy rằng rất khiến người ta chú ý nhưng người nhìn thấy cô chỉ biết cô là một người phụ nữ có bầu có lão công đi cùng, mà sẽ không liên tưởng đến vị tiến sĩ y học bị truy nã kia.
Người chân chính đã nhìn thấy cô không nhiều lắm, dùng chiêu dùng ly miêu đánh tráo thái tử này, ít ra có thể giải trừ tám phần nghi ngờ, còn hai phần còn lại thì cũng sẽ bởi vì tin tức thật giã hỗn loạn mà bị lúng túng.Tuy cô vẫn cảm thấy tội lỗi khi để Phong Thanh Lam thế thân chính mình, nhưng cô không thể không thừa nhận rời khỏi chỗ của Mak mấy tháng, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình an toàn.
Mà sự tồn tại của Phượng Lực Cương cũng quả thật khiến cô cảm thấy an tâm rất nhiều. Nhưng mâu thuẫn là, sự tồn tại của hắn tuy khiến cô an tâm nhưng cũng quấy nhiễu cô nghiêm trọng.
Vấn đề không chỉ ở chỗ hắn thích khỏa thân đi tới đi lui trong phòng mà còn là nam nhân này quá nhiệt tình trong việc sắm vai một người chồng ôn nhu thâm tình lại săn sóc.
Mấy ngày nay hắn đối với cô che chở có thêm, thay cô mở cửa, gọi này nọ, kéo ghế, cầm tay cô, ôm eo, ở trước mặt mọi người hôn trán, hôn má cô, lại chẳng hề thẹn thùng mà biểu đạt tình yêu của mình.
Mọi người bởi vậy ở trước mặt cô càng thêm khen ngợi hắn, đương nhiên cũng có càng nhiều ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị dừng trên người cô, trong đó đến 9 phần là của giống cái.
Hắn thập phần hưởng thụ cái tình huống hiện tại này. Cô rất nhanh đã hiểu vì sao đồng bạn của hắn lại gọi hắn là con khổng tước.
Lúc ban đầu cô còn chú ý sửa hắn lại cho đàng hoàng nhưng sau này quen rồi, có đôi khi cô cũng quên mất đây chỉ là một tuồng kịch.
Nam nhân đứng ở quầy tính tiền kia giống như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô mà quay đầu lại. Khi hắn phát hiện ra cô đang nhìn hắn thì lộ ra nụ cười sáng lạn, sau đó vươn tay đặt lên môi, cho cô một cái hôn gió.
Trong nháy mắt cô chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười. Hắn cố ý, hiện tại cô biết rồi. Dọc theo đường đi, nam nhân này vẫn ý đồ chọc cô cười, hắn cơ hồ dùng hết mọi phương pháp, ở trước mặt cô giở đủ trò khôi hài đùa giỡ.
Cô hẳn là nên cảm thấy mất mặt, trước kia cô tuyệt đối sẽ cảm thấy mấy hành vi khoa trương này của hắn thực mất mặt nhưng nay cô tuy vẫn thấy xấu hổ nhưng lại khó ngăn được rung động trong lòng, không thể khống chế mà cảm thấy toàn thân nóng lên.
Cô rất muốn nâng tay che khuất nửa bên mặt, nhìn về phía bên cạnh, làm bộ không biết hắn. Nhưng, trong lòng cô lại ấm áp vô cùng.
Tay cô vẫn để trên đùi, không nâng lên che mặt, mà cô cũng không rời tầm mắt, quay sang một bên, vì nguyên nhân không rõ nào đó, lúc nhìn thấy hắn tươi cười vì cô, thì cô lại không có cách nào mà làm bộ như không quen hắn.
"Em có thể chỉ cần làm một người thông minh, chứ không cần làm một thiên tài......" – Lời hắn nói lại hiện lên trong đầu cô.
Nếu cô chỉ là người thường, mà không phải thiên tài...... Có phải sẽ có một người đàn ông thật tình đối đãi với cô, giống hắn, đem cô đặt trong lòng bàn tay mà bảo vệ hay không? Có phải người đó lúc nào cũng chọc cô cười to hay không? Người đó sẽ thương, sẽ chiều cô, thậm chí là...... Yêu cô không?
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô đột nhiên có một loại khát vọng rằng bọn họ thật sự là một đôi vợ chồng đang đi du lịch, mà cô thật sự gả cho người đàn ông thích cười này, còn thật sự hoài đứa nhỏ của hắn.
Trong lúc hoảng hốt, cô cơ hồ có thể thấy được nhân sinh hư ảo nhưng tốt đẹp kia, khát vọng lớn đến nỗi lòng cô thấy đau đớn.
Hạ Vũ ngồi ngay ngắn, nhìn hắn, không thể rời tầm mắt, không thể ngăn cản ảo tưởng xa xỉ kia. Trong một giây đó, hắn giống như đọc được suy nghĩ của cô. Hắn giật mình, thậm chí giống như muốn chạy lại đây khiến tim cô đập nhanh hơn. Nhưng giây tiếp theo nhân viên khách sạn đã mở miệng gọi tên hắn.
Hắn không quay đầu, chỉ nhìn cô, nụ cười sáng lạn chậm rãi biến mất ở khóe miệng.
"Tiên sinh." Vị tiểu thư ở quầy kia lại gọi hắn lần nữa. Hắn chần chờ, nhưng đến lần thứ ba thì hắn mới cố gắng rời tầm mắt, quay đầu đi.
Nhìn bóng dáng hắn trong lòng cô không hiểu sao lại thắt lại. Đây chỉ là diễn kịch, hắn là một hoa hoa công tử, giống con bướm vờn quanh đóa hoa, khắp nơi lưu tình, hắn sẽ không vì một đóa hoa mà nghỉ chân lâu quá, hắn sẽ bị cảm giác tò mò hấp dẫn nhưng tuyệt đối không hứa dành thiên trường địa cửu cho ai.
Huống chi, cô còn quá nhiều vấn đề phải giải quyết, mà nam nhân này là một lựa chọn tệ nhất.
Cô không biết mình đang nghĩ cái gì, nhưng cô không thể khống chế, mỗi ngày cô lại khát vọng nhiều hơn.
Khi hắn xoay người, đi nhanh về phía cô, cô thật sự sợ hãi, sợ mình không còn nhiều khí lực và tinh thần đi kháng cự mị lực mê người của hắn.
Sau đó, hắn về tới bên người cô, ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ ôm lấy mặt cô.
"Hắc, bảo bối, em khỏe không?"
Hắn lại hỏi câu hỏi này. Cô nghe được trong đó ẩn ẩn chưa lo lắng, hắn thật sự quan tâm. Cổ họng cô hơi hơi buộc chặt, Hạ Vũ nhìn nam nhân trước mắt, bỗng nhiên thật sự muốn đem cả người tiến vào trong vòng tay ấm áp của hắn.
"Em không thoải mái sao?" Hắn quan tâm hỏi thăm, không chỉ có lời nói mà cả đáy mắt cũng có sự quan tâm, cứ thế thản nhiên, cứ thế trực tiếp.
Đây chỉ là một vở kịch – Cô nói với chính mình như thế, nhưng mọi thứ không chỉ có thế, sự quan tâm và để ý của hắn là thật.
Cô khát vọng được người khác an ủi, được hắn an ủi, cô khát vọng làm một người bình thường, được một người đàn ông yêu thương, che chở.
Nhìn đôi mắt màu đen ôn nhu của hắn, bức từng cô chắn lên để ngăn cản hắn không hề báo động mà sụp xuống. Trước khi cô có thể tự hỏi thì cô đã thấy mình đem mặt nhẹ nhàng tiến vào trong đôi tay to của hắn.
***
"Tôi mệt mỏi......"
Giọng nói khàn khàn của cô như một lời thở dài, phiên tán trong không khí phù du, nhu nhược như không phải của cô.
Một giây kia Lực Cương không quá xác định mình thật sự nghe được lời nói yếu ớt của cô, nhưng cô lại chủ động tiến sát vào hắn, dán lên ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vừa ẩm vừa ướt lạnh, sự yếu ớt trong con ngươi đen nhánh vô cùng rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên cô tự nguyện đến gần hắn lúc thanh tỉnh.
"Tôi mệt mỏi......" Cô nói lời này khiến tim hắn lay động.
Nữ nhân này quật cường như thế, cô nhất định là phải mệt mỏi lắm rồi mới có thể ở trước mặt hắn biểu hiện sự yếu ớt ra ngoài, mới có thể mở miệng nói lời thật lòng với hắn mà không hề duy trì tự tôn và kiêu ngạo của mình.
Không chút suy nghĩ, hắn vươn tay, thật cẩn thận đem cô bế lên. Cô không kháng nghị, chỉ mệt mỏi gối đầu lên vai hắn, khiến lòng hắn càng thắt lại, có chút cáu giận bản thân không chú ý đến sự mệt mỏi của cô. Cô ngụy trang rất tốt, khiến hắn quên mất chân cô có vết thương cũ, cũng quên mất cô luôn thích cậy mạnh.
Cái bụng giả của cô có chút lớn, hắn phải tận lực cẩn thận để nó không đè lên cô.
Nhân viên khách sạn thấy thế, vội vàng tiến lên hỏi: "Tiên sinh, phu nhân có khỏe không? Có phải chỗ nào đó không thoải mái không? Có cần tìm bác sĩ đến kiểm tra không?"
Bàn tay đang để trên ngực hắn vội nắm chặt lấy áo hắn.
"Cám ơn, cô ấy không sao, chỉ hơi mệt mỏi." Hắn hiểu rõ sự lo lắng của cô nên mỉm cười đáp lời: "Nếu thật sự cần tôi sẽ thông báo, xin hỏi phòng đã sẵn sàng chưa?"
"Đương nhiên, mời đi bên này."
Nhân viên phục vụ tiến lên thay bọn họ cầm hành lý, dẫn đến chỗ thang máy, cùng hai người lên lầu, giúp bọn họ mở cửa phòng.
Hắn đặt cô lên giường, cho người phục vụ tiền boa. Sau khi đám người rời khỏi đây hắn khóa cửa lại, đi đến bên giường, kiểm tra chân của cô.
Cô nhìn hắn cởi giày của mình, nhấc váy lên cũng không hề kháng nghị. Điều này khiến hắn càng lo lắng hơn.
Quả nhiên đầu gối của cô lại sưng lên, phải mặc cái bụng giả kia đối với cô là một gánh nặng quá lớn.
Đột nhiên, hắn thấy tức giận với chính mình, và cả với cô nữa. Hắn cố áp chế cảm giác tức giận và khó chịu kia, đi vào phòng tắm, thay cô lấy khăn dấp nước ấm để đắp lên chân. Khi hắn trở lại phòng thì cô đã cởi váy bầu, đang muốn cởi cái bụng giả kia, động tác của cô không được linh hoạt lắm, vì vậy hắn liền tiến lên hỗ trợ.
Cô vẫn không kháng nghị, chỉ giơ tay lên, tùy ý để hắn giúp cởi bỏ cái bụng giả kia. Cái thứ đó để lại vệt đỏ trên người cô, nhìn có chút chướng mắt. Hắn thiếu chút nữa muốn vươn tay vuốt lên chỗ đó, nhưng lại nhịn xuống. Cô đã quá mệt mỏi, không nên để cô phải đi ứng phó với hắn nữa.
Hắn đùa giỡn cô là để dời lực chú ý của cô đi...... Được rồi, ít nhất đó là một lý do, còn lý do nữa là vì hứng thú cá nhân. Nhưng hiện tại không phải thời cơ tốt, nữ nhân này hiện tại cần nghỉ ngơi, không cần hắn quấy rầy.
Lực Cương dừng một chút, tuy rằng cảm thấy tiếc nuối nhưng hắn vẫn buộc mình thu tay lại, đem cái khăn lông để một bên, đắp lên chân, giúp cô mát xa.
Cô cúi mắt, theo dõi động tác của hắn, cái miệng nhỏ luôn kháng nghị kia không nói một lời.
Hắn tiếp tục chiếu cố cô, nhưng sự trầm mặc của cô khiến lòng hắn lại càng thắt lại.
Nữ nhân này chịu áp lực quá lớn, mấy ngày nay hắn vẫn cố hết sức không để cô phải nghĩ nhiều, nhưng hiển nhiên cũng không có tác dụng mấy. Chỉ cần có cơ hội là cô lại xem tin tức trên ti vi, luôn nhịn không được mua báo, mặc dù hắn luôn cam đoan không có việc gì nhưng hắn biết rõ là cô vẫn lo lắng Lam tỉ và Võ ca xảy ra chuyện.
Đây không phải lần đầu tiên có người không tín nhiệm hắn, nhưng là lần đầu tiên hắn thấy phiền chán thế này.
Hắn muốn được cô tín nhiệm, nhưng hắn luôn nhịn không được muốn dụ hoặc cô, điều này vô cùng mâu thuẫn.
Chân cô rất trắng, trừ bỏ đầu gối bị sưng thì hai chân cô thon dài, da thịt mềm mại, bóng loáng như tơ, giống sữa bò. Hắn Phải tốn chút khí lực, mới có thể khống chế chính mình không giống kẻ cuồng tìиɧ ɖu͙©, nhịn không được hôn lên đôi chân thon dài khêu gợi của cô.
Cô không cao, nhưng tỉ lệ cân xứng, không phải cái loại mỏng như tờ giấy đang thịnh hành, mà là loại hắn thích, sờ vào mềm mại, ôm vào ấm áp, có da có thịt.
Cô thật sự rất trắng, cảm xúc khi chạm vào cũng vô cùng tốt, vừa mềm vừa nộn, giống như đậu hũ, lại có sự co giãn. Không cần hỏi, hắn chỉ biết nữ nhân này đại khái cả đời đều ở trong phòng, từ phòng học, thư viện, đến phòng thí nghiệm. Nhìn làn da cũng biết cô nhất định là ít phơi nắng.
Hắn kỳ quái không hiểu sao một bông hoa nhỏ trong nhà kính như cô lại có dũng khí đi đối kháng hết thảy. Đa số mọi người khi gặp phải tình huống này, cho dù ban đầu có đồng tình với người bị hại, có cảm giác tội lỗi nhưng sau khi vất vả đào tẩu thường cũng chỉ muốn tự bảo vệ mình, nhưng cô vẫn muốn cứu Kane, mặc dù gặp phải trắc trở khắp nơi, bị người đuổi gϊếŧ, cô vẫn thủy chung không buông tha.
Hắn hoài nghi cô đang che giấu cái gì đó. Có lẽ cô có tư tình đặc biệt với Kane chăng? Ý niệm này lướt qua trong đầu, không hiểu sao khiến hắn khó chịu.
Thời tiết quá nóng, hắn không dám lập tức đem điều hòa mở quá thấp, hắn sợ cả người cô là mồ hôi, nếu nhiệt độ quá thấp sẽ khiến cô bị cảm.
Nhưng hắn lại không có cách nào không chú ý tới cô gái gần như khỏa thân hoàn toàn trước mắt mình. Da thịt tuyết trắng của cô rịn một tầng mồ hôi ướt lạnh, sau đó chúng chảy xuống khe ngực cô khiến xung quanh áo ngực cũng bị tẩm ướt.
"Em hẳn là nên cởi áσ ɭóŧ ra."
Câu vui đùa nhàm chán này cứ thế xông ra, hắn muốn ngăn chính mình nhưng đã không kịp thế cho nên hắn đành cười, tiếp tục nói, "Như vậy có vẻ mát mẻ hơn."
Cô vẫn không có phản ứng gì, chỉ tiếp tục trầm mặc mà hắn bắt đầu cảm thấy mình thực ngu xuẩn.
Nữ nhân này quá mệt mỏi, hắn không nên trêu đùa cô, hắn không biết cây gân nào của mình không thích hợp nữa —
Được rồi, hắn biết chỗ nào của hắn không thích hợp, đã vài đêm hai người ở bên nhau, cùng ăn một bàn, cùng đi một xe, thậm chí cùng ngủ một giường. Cái loại muốn ăn không thể ăn, có thể nhìn lại không được chạm vào này thực con mẹ nó làm cho hắn huyết khí dâng lên, trong óc tất cả đều là ảo tưởng tìиɧ ɖu͙©, hơn nữa nó càng ngày càng nghiêm trọng.
Chưa bao giờ hắn bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ như thế này.
Hắn muốn cô, tuy rằng cô thực thông mình nhưng ở phương diện nam nữ thì trình độ hai người kém nhau xa quá, cô tuyệt không phải đối thủ của hắn.
Huống chi, cô không phải không muốn. Hắn biết cô cũng không hoàn toàn không có cảm giác gì, cô bị hắn hấp dẫn, điều này hắn cảm nhận được. Có đôi khi hắn thậm chí cảm thấy chỉ cần hắn tiến thêm một bước, vượt qua lằn ranh kia thì cô sẽ thuận theo, tự nhiên để cho chuyện kia phát sinh.
Nói thật, hắn thật sự cho rằng, nữa nhân này cần một chút nhiệt tình cuồng dã để phát tiết hết áp lực tích lũy trong lòng.
Nhưng mỗi khi hắn nhịn không được muốn cứ thế tiến lên, vứt cô lên giường, thì lương tâm chết tiệt của hắn lại dâng lên, nó luôn bảo hắn phải dừng tay ở bước cuối cùng.
Nữ nhân này là không thể đụng vào.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác này với bất kỳ cô gái nào. Bề ngoài cô nhìn thực mềm mại nhưng nội tâm lại kiên cường, thậm chí còn hơn cả nam nhân. Hạ Vũ không giống những cô gái hắn gặp trước đây, nhưng hắn lại không biết cô khác chỗ nào.
Hắn chỉ cảm thấy không thể tùy tiện đụng vào cô. Cô đã quen mọi thứ đều đi theo kế hoạch, cả hắn cũng thế.
Loại phụ nữ quen lên kế hoạch này trước kia hắn đã gặp qua, bọn họ không thích thay đổi kế hoạch, mà nam nhân như hắn thì thường không nằm trong kế hoạch của bọn họ.
Mà cô lại là loại đặc biệt nghiêm túc, không phải những cô gái thích tình một đêm, cô sẽ không vì chút nhiệt tình nóng bỏng mà vứt mọi thứ ra sau đầu.
Nhưng càng là như thế, hắn càng muốn có cô.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |