← Ch.12 | Ch.14 → |
Người đàn ông trong phim hét lên một tiếng trước khi chết, khiến tôi giật mình.
Trước mắt tôi hiện lên cảnh cha xin tha, mẹ gào thét, nỗi thù hận không thể quên được nhiều năm qua quấn quanh làm tôi khó thở.
Một màn đẫm máu, khiến tôi rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, vì chính người đàn ông đang ôm tôi, luôn miệng nói yêu tôi này.
Tôi nổi điên cắn lưỡi ông ta, tôi hận nụ hôn làm tôi quay cuồng, hận lời nói khiến tôi tan nát cõi lòng.
Ông ta gầm nhẹ một tiếng, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi che miệng, khoang miệng sực mùi máu tanh.
"Sao em có thể đùa như thế..." Ông ta nhổ ra một ngụm máu trên mặt đất, giọng nói hơi mơ hồ, nhưng không tức giận, "Sẽ đùa chết tôi đấy".
"Tôi hận ông! Tôi hận ông!". Tôi tát ông ta một cái, khi ông ta chưa bắt được, tôi vừa cài lại cúc áo, vừa lau nước mắt chạy ra khỏi cửa.
Vệ sĩ đứng ngoài thấy quần áo tôi toán loạn, lập tức dời tầm mắt, nhìn lên trần nhà.
Vẻ mặt của mỗi người đó đều hiện lên sự thông cảm.
Nếu họ biết người đàn ông suýt nữa chiếm được tôi là kẻ thù không đội trời chung với tôi, biểu cảm của họ sẽ ra sao?
***
Chẳng biết từ lúc nào mưa rơi tầm tã, khiến cả thế giới lạnh lẽo tăm tối giống địa ngục.
Tôi đứng giữa trời mưa, gió thổi kèm theo cơn mưa xối xả đập vào người kéo tôi tỉnh lại từ ảo tưởng hạnh phúc.
Tôi lại có thể mê muội như thế, nằm dưới thân kẻ thù giết cả nhà tôi, suýt chút nữa tự dâng bản thân lên cho ông ta.
Tôi vùi mặt vào tay, hối hận ngồi sụp xuống trong mưa!
"Thiên Thiên!" Hàn Trạc Thần đuổi theo, kéo tôi ôm vào trong ngực: "Xin lỗi! Là tôi quá xúc động, tôi đảm bảo với em về sau sẽ không thế nữa."
"Vì sao ông lại đối xử với tôi như thế? Vì sao ông lại đối xử với tôi như thế!"
Tôi gồng mình tránh khỏi, lùi về sau vài bước.
Tôi không hận ông ta, tôi hận chính mình.
Ông ta cười khổ, lắc đầu, lại nhổ xuống đất một ngụm máu tươi, mưa rất nhanh làm nhòa đi màu đỏ nhạt, hòa tan vào dòng nước xiết.
"Trong cái hoàn cảnh vào đây xem một bộ phim... như thế, em hỏi tôi một câu ám chỉ rõ vậy, tôi không có phản ứng thì không phải đàn ông rồi!"
"Tôi không hỏi ông chuyện đó! Vì sao ông đối xử tốt với tôi như vậy? Vì sao ông muốn yêu tôi? Tôi không mong chờ tình yêu của ông, tôi không nhận nổi đâu!"
"Thiên Thiên..."
Vì sao giọng nói của ông ta luôn luôn dịu dàng, mỗi tiếng gọi đều khiến tôi khó kìm nén mà chìm vào trong đó.
Tôi bịt tai, không muốn nghe thêm: "Ông đừng gọi nữa! Tôi là đứa con gái độc ác nhất trên đời, lúc nào cũng ngu xuẩn đến tức cười! Căn bản tôi cũng không hiểu bản thân tôi muốn cái gì!"
"Em đừng nói thế, em còn nhỏ, chuyện tình cảm, sau này trưởng thành em sẽ hiểu thôi!"
"Tôi hiểu! Tôi hiểu tất cả!"
Tôi ở bên cạnh ông ta tám năm, suy cho cùng tôi đã làm được cái gì đây!
Một đứa con gái ngu ngốc như tôi đây, chẳng những muốn chờ ông ta chết già, mà còn ngu ngơ yêu ông ta, tơ tưởng ông ta.
"Đừng khóc!"
Thấy ông ta vươn tay về phía tôi, tôi lùi về sau vài bước: "Ông đừng chạm vào tôi! Tôi hận ông, tôi ghét ông!"
"Thật sao, thật sự hận tôi?"
Trong cơn mưa, ông ta giống một pho tượng vững vàng, đứng trước mặt tôi. Tôi nhìn ra được sự đau lòng, sự bất đắc dĩ của ông ta, thêm cả sự kiên trì.
Vì sao ông trời tàn nhẫn thế, vì sao lại khiến tôi hận ông ta thấu xương, nhưng lại bị tình yêu của ông ta tác động!
"Có lẽ tôi sai rồi... Tôi cũng không muốn ép em! Nếu bây giờ em hai mươi bảy tuổi, em hiểu cái gì gọi là tình yêu, tôi có thể cho em lựa chọn. Thế nhưng em vẫn còn nhỏ, em hoàn toàn không hiểu yêu là gì, thích là gì. Em có thể hiểu được cậu ấy bao nhiêu? Cậu ta cùng lắm chỉ là giấc mơ của em mà thôi!
Người ở cùng với em trong tám năm là tôi, em không nói tôi cũng hiểu em cần gì, mơ ước cái gì. Tình yêu của tôi đối với em mới thật sự là yêu..."
"Ông đừng nói nữa!"
"Rời khỏi tôi em sẽ hối hận. Một ngày nào đó, em sẽ phát hiện ra em không thể rời khỏi tôi, giống tôi không thể rời khỏi em vậy!"
"Thế ư?"
"Em muốn tôi nói thế nào thì em mới hiểu hả?"
"Tôi hiểu!"
Tại khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra một chuyện, tôi không thể rời khỏi ông ta, giống ông ta không thể rời khỏi tôi vậy!
Yêu hận đan xen là một sự bế tắc, không giải quyết được. Ông ta tiếp tục sống thì tôi còn đau đớn; ông ta mà chết tôi lại càng đau đớn hơn. Ở bên người ông ta, sống không bằng chết, rời khỏi ông ta... tôi còn sống làm gì?
Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, tôi ra một quyết định thông minh nhất mà cũng là ngu xuẩn nhất. Tôi bước dần về sau, quay người...
Nếu như tôi không giết được ông ta, cách duy nhất có thể trả thù ông ta chính là làm cho ông ta sống trong đau đớn cả đời!
Nếu cái chết của tôi đối với ông ta là một loại giày vò, thì với tôi, đó là cách giải thoát tốt nhất!
Cơn mưa rào gột rửa sạch bong con phố.
Đèn ô tô xa xa sáng đến nỗi con người ta không mở mắt ra được.
Tôi đi tới, đứng giữa con đường...
Tiếng phanh chói tai, tiếng va chạm nặng nề...
Tôi không hề cảm thấy đau đớn, vì tôi hoàn toàn được ông ta ôm vào lòng. Tôi ngơ ngẩn nhìn ông ta, cả người đầy máu.
Giây phút kia, tôi mới biết: hóa ra muốn giết ông ta, dễ dàng như vậy đấy!
Tôi ngồi trong mưa, ra sức ấn cái chân chảy máu không ngừng của ông ta. Nhớ lại ngày xưa khi còn bé, tôi ngã, đầu gối bị rách, ông ta còn lấy cồn rửa cho tôi. Tôi sợ đau, ôm chân không chịu. Ông ta không còn cách nào khác đành dùng miệng... Khi đó tôi rất thích lấy bàn tay nhỏ bé nắm lấy một ngón tay của ông ta, cười cười. Về sau, tôi có thể nắm cả bàn tay ông ta, thậm chí mười ngón tay luồn vào nhau, xen kẽ, hai chúng tôi nhìn nhau cười!
Vì sao chúng tôi không thế mãi mãi sống như thế, không hận cũng không yêu, cả đời nắm tay nhau, nhìn nhau cười như vậy cũng đủ rồi!
Có thể buông khúc hận này xuống sao?
Tôi không thể tìm được đáp án, có ai trả lời được cho tôi không?
Từ ngày Hàn Trạc Thần xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tôi cho rằng bản thân mình đã chết.
Tôi cho rằng đợi tôi mở to mắt nhìn ông ta chết đi, tôi mới có thể giải thoát khỏi nỗi đau đớn, rời khỏi thế giới này, nơi tôi đã sớm chẳng còn lưu luyến gì, thản nhiên đối mặt với cha mẹ nơi chín suối.
Hôm nay, tôi tận mắt nhìn thấy ông ta không hề động đậy trong lòng tôi, tôi không hề có một chút vui vẻ khi đã trả thù được, mà tôi lại một lần nữa nếm trải mùi vị mất đi tất cả mọi thứ trên đời.
Ông ta nói rất đúng, lúc tôi hoàn toàn mất đi ông ta, tôi sẽ ân hận!
***
Bên ngoài phòng cấp cứu, tôi ngồi im lặng dựa vào vách tường.
Chưa đến hai mươi phút, An Dĩ Phong đến, lạnh lẽo khắc nghiệt. Sau anh ta có hơn mười người đi theo, trong một thoáng, cả hành lang đã chật kín người.
Anh ta vắt áo khoác trên tay, áo sơ mi đen chỉ cài một nút, lại còn cài sai vị trí. Tóc đen phiêu dật nay bị mưa làm ướt nhẹp, mang đầy sức quyến rũ dã tính. Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhìn qua rất tàn bạo u ám. Đôi mắt đen nheo lại, giống báo hoang khát máu.
Người lái xe đang mang vẻ mặt oan ức bị anh ta liếc qua, sợ đến nỗi bước lùi dần về sau.
An Dĩ Phong túm lấy cổ áo lái xe: "Ai sai mày hả?"
"Không, không ai sai tôi cả..."
Anh Dĩ Phong đá một phát vào bụng dưới của người ấy, trầm giọng nói: "Đánh đến khi nào nó khai thì thôi..."
Thuộc hạ của anh ta lập tức vây lấy.
Người lái xe run lẩy bẩy, co lại trong góc tường, ôm đầu, không ngừng kêu cứu mạng, liên tục nói: "Không liên quan đến tôi, tôi chạy rất bình thường, là con bé kia nổi điên lao đến, sau đó người đàn ông kia cũng chạy ra ôm lấy cô ta, tôi phanh lại, không tin anh cứ đến hiện trường mà xem. Tôi đã phanh trước đấy năm mét rồi."
Anh Dĩ Phong nhìn tôi: "Đúng không?"
Tôi gật đầu: "Là tôi lao ra đường, không liên quan đến chú ấy."
Anh ta không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang hỏi tôi: Cô phát điên cái gì đấy?
Đúng vậy, tôi điên rồi, trong khoảnh khắc tôi lại nghĩ ra cái ý nghĩ nực cười như thế: Tôi không thể cùng sống với ông ta nữa. Không phải ông ta chết thì là tôi mất mạng!
Ông ta thực sự chạy đến, vì tôi mà ngay cả mạng cũng không cần!
Vệ sĩ của Hàn Trạc Thần đến bên người An Dĩ Phong, anh ta tự cho là mình rất hiểu nội tình bên trong, giải thích: "Lão đại, ông chủ đưa tiểu như đi xem phim "Bản năng gốc", hình như hơi có chút... không.. quá..."
An Dĩ Phong nghiến răng nghiến lợi trừng tôi một cái, chắc đang muốn hỏi tôi: Thời nào rồi mà cô vẫn còn thà chết cũng không theo? Giở chiêu cương liệt quái gì chứ!
Chỉ có điều anh ta không nói, đấm mạnh vào tường một cái, phát tiết sự bực tức trong lòng.
Có thể làm An Dĩ Phong hận đến nghiến răng mà vẫn không dám nói gì, đủ thấy trong lòng anh ta, Hàn Trạc Thần quan trọng đến mức nào. Lẽ nào đây là thứ người ta gọi là tình cảm anh em?
Tôi chợt cảm thấy rất kính trọng thứ tình cảm này của họ....
Một bác sĩ nữ đi ra từ phòng cấp cứu, liếc qua người tài xế ngồi run lẩy bẩy trên đất, rồi nhìn đám đàn ông mặt mày hung tợn đứng đầy hành lang, cô hừ một tiếng: "Các vị có thể nói nhỏ một chút không!"
"Thương thế của anh ấy thế nào?" Mặt dù tôi không muốn nghe trả lời, thế nhưng khi An Dĩ Phong hỏi, tôi vẫn căng thẳng đến nỗi trái tim nhức nhối.
"Không có vấn đề gì! May mà phản ứng đủ nhanh, cơ thể được rèn luyện khá tốt, nếu như là người khác thì khẳng định không cứu được."
Tôi thở ra nhẹ nhõm, chưa bao giờ biết ơn trời xanh tàn nhẫn như thế, chưa bao giờ hiểu rõ trái tim mình như thế.
Hàn Trạc Thần còn sống, ông ta còn sống, quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Bác sĩ nữ tiếp tục nói: "Chỉ là bị gãy một chân, ba xương sườn mà thôi, à, cộng thêm mất hơi nhiều máu."
"Thế này mà mẹ nó gọi là không có vấn đề gì?" An Dĩ Phong nổi giận rõ ràng.
"Đối với các người, mấy vết thương kiểu đấy coi như là có chuyện hả?"
"Cô..." An Dĩ Phong vừa muốn nói, người đứng sau anh ta vội vàng ngăn lại: "Lão đại, anh bớt giận, cô ấy là bác sĩ chính..."
Đợi khi vị bác sĩ kia đi rồi, An Dĩ Phong trầm giọng nói: "Điều tra cho tôi về người phụ nữ này, tôi muốn cô ta cả đời này không quên được ba chữ An Dĩ Phong!"
***
Hàn Trạc Thần mê man từ khi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tới tận đêm khuya mới tỉnh lại, không kêu rên, chỉ là, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống.
"Rất đau đúng không?" Tôi nắm lấy tay ông ta, tay ông ta rất lạnh, chẳng hề có độ ấm thường ngày.
Ông ta mở miệng, âm thanh mong manh, tôi không nghe rõ, nhưng tôi đọc được ông ta đang nói gì.
Tôi nói: "Tôi không sao, không hề bị thương."
Ông ta vui vẻ cười, khi cười trên trán từng giọt mồ hôi vẫn đều đều rơi xuống.
Bác sĩ nói vẫn trong thời gian quan sát, không thể uống thuốc giảm đau. Tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh, nắm lấy một ngón tay ông ta như hồi còn bé, nắm thật chặt.
Có lẽ ông ta quá đau, nên nói rất nhiều.
Ông ta nói: "Vì sao em thà chết cũng không muốn ở cùng tôi?"
Ông ta nói: "Nếu như em thật sự không quên được cậu ta, tôi sẽ không ép em nữa."
Ông ta nói: "Vì cậu ta phải bảo vệ luận án nên thời gian về bị hoãn lại, cậu ta sẽ trở về..."
Ông ta còn nói: "Cả đời này tôi đã trải qua rất nhiều sự chia ly, tất cả những người tôi quan tâm đều rời khỏi tôi, từng người từng người một. Em là người tôi yêu nhất, cũng là người tôi quan tâm nhất... Cho dù em không yêu tôi, cũng ở lại bên tôi, đừng rời khỏi, cứ như lúc trước thôi..."
Tôi không hề nói một câu, ghé đầu vào bên gối của ông ta, lẳng lặng nghe những lời nói mơ mơ hồ hồ ấy, lén để nước mắt thấm xuống ga trải giường.
Tôi cũng yêu người ấy, yêu không ít hơn chút nào.
Người ấy có thể nói ra chẳng hề do dự, còn tôi phải kìm nén khát vọng của chính bản thân mình, không thể nói dù chỉ một chữ!
Em cũng yêu anh, có thể nói ra dễ dàng thế ư!
Sau đó thì sao, để anh cuồng nhiệt yêu một lần, để anh nhận được tất cả nhũng gì anh muốn?
Đợi đến khi tình yêu của anh với tôi ăn vào máu thịt, tôi sẽ cắm một con dao vào ngực anh!
Vậy thì quá tàn nhẫn. Cho dù anh có chết hay không, trong lòng vĩnh viễn tồn tại đau đớn...
Thế nên, nếu đoạn tình này đã định trước không có kết quả, hãy để nó đừng bắt đầu.
...
Ngày thứ hai tôi về nhà lấy cho Hàn Trạc Thần vật dụng hàng ngày, lúc trở lại An Dĩ Phong đang nói chuyện với anh.
Anh đã uống thuốc giảm đau, tinh thần đã phục hồi khá nhiều.
"Em thật mẹ nó khâm phục anh!" An Dĩ Phong ấm ức nói: "Vì một con đàn bà mà ngay cả mạng sống cũng không cần! May mà phản ứng của tên lái xe kia rất nhanh, phanh lại trước đấy năm mét! Đổi lại là một tay lính mới, anh bây giờ đã nằm trong nhà tang lễ rồi."
"Nếu như tôi chết dễ dàng thế, sao còn sống được tới tận bây giờ?"
An Dĩ Phong kéo ghế gần lại, vẻ mặt hiện lên nụ cười xấu xa, hỏi: "Cái loại phim gây buồn ngủ như "Bản năng gốc" mà cũng có thể khơi dậy thú tính của anh à, rối cục là bao lâu rồi anh không đụng vào phụ nữ?"
"Lúc đầu, bộ phim kia hoàn toàn không đáng xem thật... tôi cũng suýt chút nữa là ngủ." Hàn Trạc Thần nhấp nháy mắt, nét cười say mê, thú vị vô cùng: "Chẳng qua là biểu tình của cô ấy quá mê người, dáng người cũng khá hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều..."
"Đến một con bé mười bảy tuổi cũng không nắm giữ được, làm đàn ông như thế, em nghĩ anh nên chết đi thôi!"
"Tôi cũng như này rồi, cậu có thể đừng đả thương tôi nữa không!"
"Aiz! Em đã sớm nói với anh, anh chẳng biết gì về chuyện tình cảm hết, lúc nào rảnh em đây cao thủ tình trường sẽ đến dạy cho."
"Cậu ấy hả?" Hàn Trạc Thần khinh bỉ liếc anh ta một cái: "Cậu từng theo đuổi bao nhiêu cô gái hả?"
"Một người!" An Dĩ Phong im lặng một lát, còn cười rất tự hào: "Em dám chắc thế là nhiều hơn so với anh rồi!"
"..."
Tôi thật không biết nên hình dung bọn họ như nào, hai nam sinh hai mấy tuổi nói thể loại chuyện này còn có thể chấp nhận được, còn hai người đàn ông thượng hạng trải qua nhiều sóng gió lại nói những lời như thế, tôi không thể không khâm phục họ!
Tôi đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy An Dĩ Phong nói: "Thôi được rồi, anh có thấy tình nhân nhỏ của anh giống một người không?"
"Ai?"
"Là..." An Dĩ Phong ngần ngừ một lúc, nói: "Không có gì, không nhắc đến chuyện này nữa."
...
***
Để thuận tiện chăm sóc anh, tôi xin nghỉ ở trường, còn đặt thêm một chiếc giường ngay sát đó.
Khi tôi thuê người mang giường tới, anh liếc qua không hề có ý kiến gì, còn An Dĩ Phong chẳng biết vì sao lại cười ngất, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Trong thời gian anh dưỡng bệnh, tôi đều ở bên anh mỗi ngày, giúp anh ăn, rửa mặt, đọc báo cho anh nghe. Thỉnh thoảng còn giúp anh thay quần áo, tiện thể lấy khăn ấm lau đỡ mồ hôi trên người anh.
Dáng người anh cũng đẹp hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Làn da màu đồng nở nang, co dãn, nhưng không hề có cơ bắp quá lớn. Đây là đường cong của người đàn ông cường tráng khỏe mạnh.
Trên người anh có rất nhiều vết sẹo, nhưng không làm người ta thấy xấu xí, ngược lại mang sự kiên cường, hấp dẫn đầy nam tính.
Khi tôi lau đến ngực, thấy anh cắn răng, đôi mày cau chặt lại.
"Tôi làm đau ông sao?" Tôi nghĩ mình đã rất nhẹ tay rồi.
Anh đột nhiên kéo tôi lại, tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh ôm lấy hai vai, hôn lên đôi một một cách cướp đoạt.
Tôi muốn vùng ra, nhưng vừa nghĩ đến những vết thương trên người anh, sợ anh đau, liền để tùy anh hôn, mặc lưỡi anh chạy dọc, mang theo chút dụ dỗ, khiêu khích ngang ngược.
Hôn rồi lại hôn, tôi bắt đầu chóng mặt, bị sự triền miên của anh rút đi toàn bộ năng lực phán đoán, dè dặt đáp lại anh. Nụ hôn càng lúc càng kịch liệt, thế nên tôi cũng không biết tôi đã luồn tay vào tóc anh như nào, dần dần lại mân mê khuôn mặt say lòng người của anh ấy. Lan da của anh trơn mượt, mát mẻ...
Mùi vị của nước khử trùng biến thành mùi thơm dịu thấm đẫm ruột gan, căn phòng toàn màu trắng đẹp giống thiên đường ảo mộng.
Tôi thầm cầu mong nụ hôn này không kết thúc, để tôi chìm đắm vào đó nhiều thêm một phút, để yêu anh nhiều hơn một chốc, để trái tim chúng tôi gần sát nhau hơn, không tách rời.
Dường như anh nghe thấy khẩn cầu của tôi, hương vị tuyệt vời kia vẫn kéo dài. Tôi đoán rằng nếu như không có một tiếng đồ vật rơi vỡ kia, anh sẽ duy trì nụ hôn này đến cả đời...
Đáng tiếc, bị một người nào đó mở cửa vào cắt ngang.
Tôi vội vàng đứng dậy nhìn về phía cửa, là sĩ quan Vu đang đứng hình thành người gỗ.
Vẻ mặt của ông có kinh ngạc, có phẫn nộ, còn có chút đau đớn...
Kinh ngạc, tôi có thể hiểu. Nếu như tôi gặp một người đàn ông ba mươi mấy tuổi hôn đứa con gái mới hơn mười tuổi của mình mãnh liệt như thế, tôi sẽ kinh ngạc hơn so với ông.
Còn những biểu tình khác, tôi không hiểu được.
Hàn Trạc Thần nhìn ông, cười gằn khinh thường: "Sĩ quan Vu, hôm nay rảnh rỗi thế? Là việc công hay tới thăm bệnh đấy?"
"Các người... các người..." Sĩ quan Vu lấy lại tinh thần, không ngừng nói mấy từ "các người...". Ông không thể diễn tả trọn vẹn ý của mình thành lời, đủ thấy ông đang kinh ngạc đến mức nào.
Không ngờ Hàn Trạc Thần khá quan tâm mà giúp ông nói: "Loạn luân? Đúng không?"
"Sao ngay cả loại chuyện này mà cậu cũng làm được?"
"Loạn luân thì sao? Phạt tù hay xử bắn?"
"Cậu..."
Sĩ quan Vu giận đến nỗi hồi lâu cũng không nói được gì, quay người đi luôn.
Tôi giúp Hàn Trạc Thần mặc quân áo, cài xong khuy cuối cùng, đỡ anh nằm xuống."Vì sao ông không nói cho chú ấy biết tôi không phải là con gái ông?"
"Vì sao tôi lại phải nói cho ông ta?"
Tôi cười nhìn anh, cảm thấy anh hơi giống một đứa trẻ bốc đồng.
Tôi nhặt mấy thứ gì đó từ trên mặt đất, "Đều là mấy đồ dinh dưỡng, hình như chú ấy đến thăm bệnh đấy."
"Ném đi."
Tôi vừa muốn đi, anh gọi lại: "Ném đi thì lãng phí quá, đưa cho tôi xem là những đồ gì nào, có loại bổ máu không?"
Tôi không nhịn được cười ra tiếng, "Có!"
"Em cười cái gì?"
"Không có gì, tôi thấy thái độ của ông hơi giống thái độ một người đang giận dỗi cha mình!" Lời vừa nói xong, thấy không khí có vẻ không ổn, tôi vội vàng nhận lỗi: "Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu!"
"Không sao!" Anh thở dài nói: "Ông ấy là cha tôi!"
← Ch. 12 | Ch. 14 → |