Truyện:Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân - Chương 15

Sân Không Vắng Vẻ Tàn Xuân
Trọn bộ 21 chương
Chương 15
Khi đó chỉ biết
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vì lo liệu chuyện hỷ nên Minh Châu phủ vô cùng náo nhiệt. Minh Châu vốn là Thủ phụ (đại thần đứng đầu việc quân cơ), lại được hoàng đế trọng dụng nên khách khứa tới phủ người ra vào nườm nượp. Đến Sách Ngạch Đồ cũng tự mình đến cửa chúc mừng. Tuy Minh Châu tránh tiếp khách nhưng cũng không thể tránh được người này, hắn tự mình ra mái hiên nghênh đón. Chủ và khách cùng ngồi xuống nói chuyện phiếm đôi ba câu.

Sách Ngạch Đồ khen ngợi Dung Nhược một hồi, hắn nói: "Công tử văn võ song toàn, hơn nữa còn được hoàng thượng coi trọng, tương lai nhất định vô cùng xán lạn."

Xưa nay Minh Châu không ưa người này lắm, lúc này chỉ cười ha ha rồi nói vài câu khiêm tốn, xong bảo: "Lúc này phu thê nhi tử đã tiến cung tạ ơn rồi, nếu không thì nhất định sẽ lệnh nhi tử tới đây dập đầu trước Sách tướng quân, tạ ơn sự quan tâm của Sách tướng quân từ trước đến giờ."

Nạp Lan cùng tân nương Vân Sơ vào cung tạ ơn. Đến cửa cung thì Nạp Lan nhận chỉ đi gặp hoàng đế, còn Vân Sơ thì vào hậu cung gặp Đồng quý phi.

Hôn lễ do hoàng đế ban cho, đồng thời Minh Châu cũng là trọng thần trong chiều nên Đồng quý phi vô cùng khách sáo, nàng đặc biệt lệnh cho Huệ tần cùng Lâm Lang tới gặp. Vân Sơ biết Lâm Lang mới được sắc phong lên Lương quý nhân nên vừa gặp đã quỳ xuống vái lạy: "Vân Sơ thỉnh an Huệ chủ nhân, Lương chủ nhân."

Đồng quý phi vội nói: "Mau đứng lên đi." Trên mặt Huệ tần đầy vui mừng, tự mình đỡ Vân Sơ đứng dậy, cầm chặt tay nàng rồi nói: "Bây giờ muội cũng trở thành cáo mệnh phu nhân của triều đình rồi. À còn nữa, chúng ta đến nay đã là người một nhà."

Đồng quý phi cười: "Ở đây không có người ngoài, ta đã đặc biệt gọi bọn họ đến nói chuyện cùng ngươi là vì ba người là họ hàng thân thích, là người một nhà. Không cần phải phân trên dưới." Tiếp đó lại ban cho ngồi, Vân Sơ từ chối ba lần bảy lượt, cuối cùng mới chịu nghiêng người ngồi xuống.

Đồng quý phi hỏi: "Lão thái thái, thái thái nhà ngươi đều khỏe chứ?"

Vân Sơ vội đứng dậy, cúi đầu đáp: "Tạ ơn chủ nhân hỏi thăm. Lão thái thái, thái thái đều khỏe ạ. Hôm nay nô tì vào cung còn đặc biệt dặn dò nô tì rằng, nhất định phải thay người thỉnh an Đồng quý phi và chư vị chủ nhân trong cung."

Đồng quý phi gật đầu: "Phiền tới Lão thái thái lo lắng. Mùa xuân năm nay ta có gặp Lão thái thái lúc mệnh phụ vào cung. Thân thể, xương cốt của người còn khỏe lắm."

Vân Sơ lại cúi đầu đáp: "Đều nhờ vào phúc lớn của chủ nhân."

Đồng quý phi cười nói: "Thái thái nhà ngươi lại rất hay vào cung, chúng ta cũng gặp nhau thường xuyên. Sau này ngươi cũng phải hay tới đây, ngươi là người nhà của Huệ tần, cũng là người nhà của Lương quý nhân nữa."

Vân Sơ cũng cười: "Chủ nhân ban ân điển cho nô tì được vào cung thường xuyên để thỉnh an chư vị chủ nhân các cung, đây là phúc của nô tì ạ."

Lại ngồi thêm một lúc, Đồng quý phi nói: "Ngươi đến hai cung của bọn họ một lát, nói dăm ba câu chuyện riêng đi."

Vân Sơ biết Đồng quý phi quản lý hậu cung, công việc rất nhiều nên cũng không dám ở lại lâu. Nàng dập đầu tạ ơn rồi lui xuống, theo Huệ tần về cung của nàng trước.

Huệ tần đối đãi với nàng vô cùng thân thiết. Ngồi nói chuyện một lúc lâu xong ban cho trà bánh, cuối cùng lúc Vân Sơ cáo từ lại thưởng thêm đủ loại quà. Vân Sơ đi ra từ cung của nàng thì hướng đến Trữ Tú cung gặp Lâm Lang. Vào tới Trữ Tú cung, Cẩm Thu vui mừng ra nghênh đón, nàng cúi đầu thỉnh an. Vân Sơ vốn làm việc trong Càn Thanh cung, từng quen biết Cẩm Thu, nay Cẩm Thu lại là cung nữ bên cạnh Lâm Lang nên nàng cũng không dám thất lễ, vội vàng đỡ dậy, không cho nàng kịp hành lễ. Đến khi vào trong phòng rồi, chỉ thấy Lâm Lang đã thay bộ áo bình thường hàng ngày, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm bạch ngọc, không có mấy châu ngọc.

Lâm Lang thấy Vân Sơ khấu đầu thì vội đỡ dậy, một mực kéo tay nàng để nàng đến ngồi trên tràng kỉ. Vân Sơ hoảng sợ nói: "Nô tì không dám."

Lòng Lâm Lang thấy chua xót, nàng cố gắng nở nụ cười: "Ngày trước chúng ta thân thiết làm sao, bây giờ khó khăn lắm tỷ mới đến thăm muội, chúng ta đừng bị gò bó bởi mấy lễ nghi đó nữa, ngồi xuống đây nói chuyện đi."

Vân Sơ thấy nàng cứ khăng khăng như vậy thì đành tạ ơn rồi cùng nàng ngồi xuống. Bích Lạc dâng trà lên. Nàng từng là người hầu hạ nên chỉ nhấp một ngụm liền biết là trà xanh Long Tỉnh mà Hàng Châu mới tiến cống đầu xuân năm nay. Số lượng ít nên rất quý, mỗi năm chỉ tiến cống được không quá mười cân. Ngoài thái hoàng thái hậu, thái hậu, hoàng đế ra thì trong hậu cung rất hiếm khi được thưởng cho thứ này.

Lâm Lang nói: "Hôm nay là ngày đại hỷ của tỷ tỷ. Lúc tỷ xuất cung thì muội đang bị ốm, không tiễn được tỷ. Hôm nay có thể gặp nhau cũng thật đáng mừng." Vân Sơ nghe nàng nói như vậy thì cực kì cảm động, gắng cười: "Ngày đó chủ nhân đối với Vân Sơ rất tốt, bây giờ..." còn chưa nói xong thì Lâm Lang đã nắm lấy tay nàng: "Muội đã nói rồi, đừng câu nệ lễ nghi."

Vân Sơ cảm nhận được đầu ngón tay nàng lạnh lạnh, đang nắm chặt lấy tay mình. Trên mặt là nụ cười nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó mà nàng không thể hiểu được. Tuy có nhiều lời muốn nói nhưng bản thân lại không biết bắt đầu từ đâu.

Sau một lúc lâu, Lâm Lang nói: "Đại ca ca là người có tình có nghĩa, nhất định sẽ đối xử tốt với tỷ." Vân Sơ nghe nàng nhắc đến phu quân thì mặt hơi ửng đỏ, Lâm Lang nói tiếp: "Ngày xưa chúng ta thường hay trêu chọc nhau, bây giờ lại trở thành người một nhà rồi....... ." Nói đến đây thì bật cười: "Đúng là hiếm khi tỷ mới đến đây một lần, muội chẳng biết nên nói gì mới được."

Lòng Vân Sơ buồn bã, Lâm Lang lại chuyển chủ đề, hỏi sức khỏe người nhà, rồi lại nói chuyện phiếm thêm một lúc. Trời đã tối, sợ cửa cung đóng nên Lâm Lang cười nói: "Cũng may là sau này còn có cơ hội vào cung, hôm nay là ngày đại hỷ, muội không giữ tỷ nữa." Vừa nói vừa tháo chiếc trâm bạch ngọc trên đầu xuống. Chiếc trâm đó trơn bóng nhẵn mịn, sáng trong, hoàn toàn không có chút tì vết.

Vân Sơ vội vàng hành lễ: "Nô tì không dám nhận phần thưởng của chủ nhân." Lâm Lang vẫn cứ tự tay nhét chiếc trâm vào tay Vân Sơ: "Muội cũng chẳng có gì đẹp tặng tỷ cả. Chiếc trâm này vốn là ngày xưa Lão thái thái cho muội, đã theo muội mười mấy năm rồi. Tuy muội cực kì không nỡ xa nó, nhưng tỷ đã tặng muội cây trâm của tỷ, cây trâm này của muội tặng tỷ vậy, cũng coi như vật về với chủ cũ."

Vân Sơ nhớ lại lúc nàng xuất cung từng đem cây trâm cài tóc cũ bằng bạc của mình tặng cho Lâm Lang giữ làm kỷ niệm. Đến nay thời thế thay đổi, trong lòng bùi ngùi xúc động, chỉ đành tạ ơn nàng. Lúc cáo từ ra về, Lâm Lang còn ban thưởng nhiều đồ cho nữ quyến trong nhà, đều là gấm vóc lụa là, trang sức tuyệt đẹp, đến dấu vàng cũng chưa bóc ra. Một cung nữ nhỏ tuổi bê đồ thưởng đi theo sau Vân Sơ, đến cửa cung mới giao lại cho a hoàn đi cùng Vân Sơ là Tuệ Nhi.

Nạp Lan tuy đi triệu kiến hoàng đế, nhưng quần thần lễ nghi cực kì đơn giản, tạ ơn xong thì lui xuống luôn. Lúc này đang đứng ngoài cửa cung đợi thê tử. Vân Sơ ra rồi thì Nạp Lan vẫn cưỡi ngựa như lúc đi, còn Vân Sơ và a hoàn ngồi trong một chiếc xe có nắp đỏ thẫm cùng đi về phủ.

Minh Châu phủ ở duyên bờ bắc Hậu Hải, cả một đường chỉ nghe tiếng xe chạy lộc cộc. Vân Sơ không ngủ từ tối qua đến giờ, hiện tại đã được hơn mười mấy canh giờ không được nhắm mắt, lại cộng thêm lúc vào cung lúc nào cũng phải tỉnh táo để hành lễ, cho nên bây giờ tâm trạng lo lắng mới được giải tỏa.

Tuệ Nhi vốn là a hoàn trong phòng của Nạp Lan phu nhân. Vì nàng rất nhanh nhẹn nên từ khi Vân Sơ bước vào phủ, Nạp Lan phu nhân đã đặc biệt phái nàng sang hầu hạ tân nương. Hôm nay vào cung tạ ơn tất nhiên sẽ có nàng đi theo. Tuệ Nhi thấy Vân Sơ mệt mỏi thì liền lấy chiếc lược nhỏ từ trong hộp trang sức mang theo đặt trong xe rồi chải đầu cho Vân Sơ. Miệng khen: "Chiếc trâm này của mợ chủ thật là đẹp."

Vân Sơ bất giác sờ sờ lên chiếc trâm, cười nói: "Là Lương quý nhân vừa thưởng cho đấy." Tuệ Nhi cười đáp: "Chúng nô tì ngồi rảnh rỗi ở phòng trà tám chuyện, mấy vị công công đều nói, phủ chúng ta có hai vị chủ nhân đều là người có phúc lớn. Huệ chủ nhân thì không cần phải nói nữa, đến Lương chủ nhân cũng được sủng ái đến vậy."

Vân Sơ nhớ lại tất cả những gì mình nhìn thấy hôm nay, bất giác gật gật đầu, còn cảm thấy sự sủng ái dành cho Lâm Lang có khi còn nhiều hơn cả Huệ tần - mẫu thân của hoàng tử cả nữa.

Đợi đến lúc về đến phủ, nàng lên phòng khách chính gặp Lão thái thái, Nạp Lan phu nhân cùng mấy vị thái thái, đem những đồ vật được ban thưởng lúc trong cung trình lên. Lão thái thái sai a hoàn cầm chiếc mắt kính thủy tinh của phương tây lên ngắm nghía. Vừa mở mấy cuộn gấm vóc lụa là rồi đồ trang điểm ra thì từng sợi tơ vàng óng tỏa sáng lấp lánh, vô cùng rực rỡ.

Lão thái thái vừa cười vừa gật gù: "Vật từ trong cung suy cho cùng vẫn hơn thường". Lại nhìn tỉ mỉ vào đồ may mặc: "Cuộn này chắc là loại hoa văn mới Giang Ninh vừa làm năm nay, Huệ chủ nhân thật là hiếm có, quan tâm đến ta như vậy."

Vân Sơ cười đáp: "Bẩm Lão thái thái, mấy mẫu này là Lương chủ nhân thưởng ạ. Còn mấy cuộn gấm kia mới là Huệ chủ nhân thưởng."

Lão thái thái "ừ" một tiếng, Nạp Lan phu nhân cười nói: "Là ai thưởng cũng được, đều là nương nương nhà chúng ta cả, đều là tấm lòng hiếu kính Lão thái thái."

Lão thái thái vừa cầm kính vừa cười nói: "Ta cũng không sợ các con bảo ta thiên vị. Tuy đứa nhỏ Lâm Lang này chỉ là ngoại tôn nữ (con của con gái), từ nhỏ đã lớn lên trong phủ chúng ta, ta coi nó như tôn nữ (con của con trai) vậy. Các con cũng thấy đấy, ít hay nhiều thì cũng là tấm lòng của nó cả."

Mọi người lại ngồi nói thêm một lúc thì đến lúc lên đèn. Hỷ tiệc bên ngoài vẫn chưa tàn, Lão thái thái giữ Vân Sơ lại ăn bữa tối, người nói: "Thật khổ cho con, từ hôm qua vừa vào phủ, hôm nay vừa ngủ dậy đã chuẩn bị nhập cung, đến đây ăn cùng ta một bữa nào."

Nạp Lan phu nhân cười cười: "Chúng con đều phải ra ngoài tiếp khách khứa. Lão thái thái đã lo lắng cho nó như vậy thì để nó ở lại hầu hạ Lão thái thái cũng là việc nên làm." Rồi dặn dò Vân Sơ: "Vậy con ở đây dùng bữa cùng Lão thái thái đi." Vân Sơ đáp một tiếng vâng.

Nạp Lan phu nhân cùng mấy chị em dâu đều lui hết xuống. Vừa đến hành lang, Tứ thái thái liền cười lạnh lùng: "Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là tay, sao lại thiên vị đến thế chứ. Chỉ là thưởng mấy cuộn gấm thôi mà khen nó lên tận trời. Lại nói đến việc ban thưởng, chẳng lẽ mấy năm nay Huệ chủ nhân thưởng còn ít sao?"

Nạp Lan phu nhân cười đáp: "Lão thái thái chỉ khen đôi ba câu thôi mà, còn nữa, mấy năm nay Lão thái thái khen Huệ chủ nhân còn ít sao?"

Đại thái thái cũng cười: "Tỷ thấy Lão thái thái không phải là thiên vị. Dù là vị chủ nhân nào được sủng ái thì nhà chúng ta cũng được vẻ vang như nhau cả. Đến lần trước tỷ vào cung thỉnh an, bọn công công trong cung vừa nghe thấy là người nhà của Lương chủ nhân thì đều chạy tới hết lòng nịnh bợ." Vừa nói xong câu này quả nhiên như đổ dầu vào lửa. Tứ thái thái "hừ" một tiếng rồi không thèm nói nữa. Nạp Lan phu nhân biết Đại thái thái xưa nay có ác cảm với Tứ thái thái, mấy năm nay vì Huệ chủ nhân nên chịu ấm ức không ít, đến nay thấy người ta gặp họa thì mới hả hê như vậy. Nạp Lan phu nhân vội ngăn nói tiếp, cuối cùng vấn đề cũng không đề cập tới nữa.

Vân Sơ xuất giá hôm kia, tuy là đêm động phòng hoa chúc nhưng gần như cả đêm không ngủ, chỉ chợp mắt được khoảng một canh giờ. Hôm nay mãi gần giờ hợi mới về đến phòng, còn Nạp Lan Dung Nhược thì qua giờ tý mới bước vào. Hà Bảo thấy hai má hắn ửng hồng, mặt mày uể oải, hỏi ra mới biết vừa rồi bị ép uống không chối được, phải uống rất nhiều. Nàng vội cùng Tuệ Nhi hầu hạ hắn thay y phục. Tuệ Nhi thấy phòng đã được dọn dẹp đâu vào đó cả rồi thì khẽ bẩm: "Đại gia cùng tân mợ chủ nghỉ ngơi sớm đi ạ, ngày mai còn phải dậy sớm." Nói rồi cùng Hà Bảo dẫn theo đám người hầu ra ngoài.

Sau khi uống rượu thì hắn khát nước, thấy trên bàn có trà thì tự rót cho mình một chén rồi uống. Đêm khuya yên tĩnh, Vân Sơ một mình ở cùng hắn, không khỏi có chút mất tự nhiên. Vì thấy hắn uống trà nên nàng nói: "Trà đã nguội rồi, đại gia cẩn thận kẻo hại tới dạ dày." Rồi đi tới rót một cốc trà nóng cho hắn.

Dung Nhược cầm lấy chén trà, chợt thấy trên tóc nàng có cài chiếc trâm bạch ngọc, hắn bỗng giật mình, như hồn bay phách lạc, cứ thần người ra nhìn nàng. Vân Sơ bị hắn nhìn chằm chằm tới mức ngượng ngùng, nàng từ từ cúi đầu, hỏi khe khẽ: "Đại gia nhìn gì vậy?"

Lúc này Dung Nhược mới hoàn hồn, lại qua một lúc lâu mới đáp: "Chiếc trâm bạch ngọc trên tóc nàng lấy từ đâu thế?"

Bấy giờ Vân Sơ mới ngẩng đầu lên, nàng nói: "Hôm nay vào cung được Lương chủ nhân tặng cho."

Nạp Lan lại ngừng một lúc lâu mới hỏi tiếp: "Lương chủ nhân còn tặng nàng những gì?" Vân Sơ cười dịu dàng: "Ngoài chiếc trâm thì còn thưởng gấm vóc, tơ lụa mới nhất. Ngoài ra còn thưởng cho Lão thái thái và các vị thái thái rất nhiều quà nữa."

"Chủ nhân đối đãi với nàng thật tốt." Dung Nhược nói.

Vân Sơ đáp: "Ngày xưa lúc thiếp còn ở trong cung, thiếp và chủ nhân rất thân. Bây giờ Lương chủ nhân còn nói đùa, bảo là chúng ta không phải người một nhà, không vào cùng một cổng." (ý là đã thành người một nhà, ám chỉ qua hình ảnh người ngoài). Nạp Lan nghe thấy mười chữ " không phải người một nhà, không vào cùng một cổng" thì tim như bị dao cắt, đau đớn khôn cùng. Cứ tưởng cuộc đời này tình cảm đã định, ai ngờ tạo hóa trêu ngươi, duyên hết từ đây. Tâm trạng rối bời, hỏi tiếp: "Lúc nàng ở trong cung thì thân với chủ nhân sao?"

Vân Sơ đáp: "Vốn dĩ là thiếp cùng chủ nhân tiến cung cùng năm, lúc ở Nội Vụ phủ lại được phân chung phòng cho nên mới cực kì thân thiết. Đến nay tuy người là chủ nhân nhưng hôm nay gặp thiếp vẫn rất gần gũi." Thấy Dung Nhược cứ nhìn mình đăm đăm, mặt nàng lại đỏ lên.

Dung Nhược cố gắng kiềm chế, cuối cùng vẫn không kìm nén được mà hỏi: "Hiện giờ chủ nhân có khỏe không?"

Vân Sơ đáp: "Thiếp thấy dường như có gầy hơn so với trước một chút. Trong cung đều nói Lương chủ nhân được hoàng thượng sủng ái nhất, theo như hôm nay thấy thì đồ ăn, cái mặc, đồ dùng đều tốt nhất thiên hạ. Đúng là không ai so được."

Dung Nhược nghe nàng nói vậy thì chậm chậm uống một ngụm trà. Trà kia chỉ ấm nóng nhưng lại vừa đắng vừa chát, hắn từ từ nuốt xuống.

Một lúc lâu sau mới nói: "Nghỉ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."

Ngày thứ ba là ngày tân nương về nhà cha mẹ đẻ nên hai người đã dậy từ sớm, chuẩn bị về nhà cha mẹ. Trang điểm xong xuôi thì đến phòng khách chính thỉnh an Lão thái thái. Lão thái thái vừa dậy, a hoàn đang hầu hạ người rửa mặt chải đầu. Thấy Vân Sơ vào thì cười nói: "Hôm nay về nhà chắc là vui mừng lắm đây."

Vân Sơ cũng cười, đáp: "Lão thái thái cũng các thái thái đều đối tốt với con như vậy, mỗi ngày con đều vui mừng ạ."

Đang lúc nói cười lại có một a hoàn luống cuống chạy tới bẩm: "Lão thái thái, cổng trong vừa báo, bảo là trong cung phái người tới, nói rằng nương nương nhà chúng ta không ổn rồi."

Lão thái thái tuổi tác đã cao, nghe thấy mấy lời này thì thấy như sét đánh giữa trời quang, sợ đến cả hồi lâu không nói nên lời. Hứa ma ma từng trải đứng cạnh vội trách đứa a hoàn kia: "Cuối cùng là có chuyện gì? Đừng kích động, từ từ nói xem nào. Đừng làm Lão thái thái lo lắng."

A hoàn đáp: "Cổng trong chỉ nói, công công đến từ trong cung đang đợi ở ngoài cửa, bảo là nương nương nhà chúng ta bị ốm rồi."

Lão thái thái vội hỏi: "Hai vị chủ nhân nhà chúng ta, cuối cùng là vị nương nương nào bị ốm?"

*****

A hoàn kia cũng không biết. Nạp Lan phu nhân nghe tin thì vội sai người hầu ra đón người trong cung kia vào. Vẻ mặt tên thái giám vô cùng kính cẩn, hắn nói: "Nô tài được Nội Vụ phủ phái tới. Vì sức khỏe của Lương chủ nhân không tốt nên cho truyền nữ quyến vào cung."

Lão thái thái không biết rõ ngọn ngành, đành mời người ở lại dùng trà. Cả phòng vội vã gói ghém đồ chuẩn bị vào cung. Vân Sơ thấy vẻ mặt lo lắng của Lão thái thái nên khuyên: "Lão tổ tông yên tâm đi ạ, hôm qua cháu vào cung có gặp Lương chủ nhân, sắc mặt người rất tốt, chắc không có chuyện gì đâu."

Lão thái thái nắm lấy bàn tay nàng, mắt rưng rưng: "Cháu ta, cháu không biết đấy thôi. Đứa bé này từ nhỏ đã ốm bệnh này đến bệnh kia. Tuy ta thương nó nhưng giờ không tránh được phân biệt quần thần, ngày nay nó là chủ nhân, không thể gặp thường xuyên được. Trái tim này của ta rất nhớ nó, huống hồ lần trước truyền chúng ta vào cung, nghe nói là sẩy thai. Lòng buồn không thể tả nổi......"

Nạp Lan phu nhân vội nói: "Quý nhân là người có phúc, người có phúc tự có trời phù hộ, Lão thái thái đừng lo lắng nhiều." Sắp xếp giúp Lão thái thái xong xuôi thì Nạp Lan phu nhân cùng các chị em dâu cùng theo vào cung. Một đoàn năm chiếc kiệu đi từ Thần Vũ môn đến Thuận Trinh môn thì dừng kiệu, đổi sang xe của cung. Đi một lúc lâu thì xe mới dừng. Đã có một tên thái giám dẫn theo mấy thái giám khác đứng đợi sẵn để nghênh đón, lúc này đang thỉnh an.

Nạp Lan phu nhân thấy là Triệu Xương - thái giám bên người của hoàng đế nên thoáng giật mình kinh ngạc, vội vội vàng vàng đỡ hắn: "Công công sao lại đa lễ thế này."

Triệu Xương vui vẻ hớn hở, vẫn cố thỉnh an, hắn bảo: "Nô tài xin báo tin vui tới Lão thái thái cùng các vị thái thái." Thấy tất cả đều ngẩn người, Triệu Xương liền cười, nói tiếp: "Thái y đã bắt mạch rồi, hóa ra Lương chủ nhân có hỷ mạch."

Lão thái thái không nén được vui mừng, nhất thời do quá mừng rỡ nên không ngừng niệm Phật.

Triệu Xương cười nói: "Nửa đêm hôm qua Lương chủ nhân tỉnh dậy, bỗng nhiên thấy chóng mặt rồi ngã ra đất. Ôi chao, lúc đó dọa chết chúng nô tài luôn. Vạn tuế gia lo tới mức sắc mặt cũng chợt biến, người ra ý chỉ đặc biệt cho mở cửa cung, giữa đêm khuya khoắt truyền ngay thái y đang trực tới. Nghe nói là hỷ mạch thì Vạn tuế gia cực kì vui sướng. Mới sáng sớm hôm nay đã cho truyền các vị thái thái vào cung đàm đạo với Lương chủ nhân cho đỡ buồn. Lệnh cho nô tài hôm nay không được phép đi đâu cả, chỉ đứng ở đây hầu hạ Lương chủ nhân thôi. Còn nói sau này, nếu Lương chủ nhân muốn gặp người nhà thì cho truyền các vị thái thái tới ngay."

Lão thái thái mừng quá, chỉ chú ý đến niệm kinh. Nạp Lan phu nhân cười đáp: "Làm phiền công công rồi."

Triệu Xương nói: "Mời các vị thái thái theo nô tài vào." Nói xong thì dẫn đầu, đi qua cửa thùy hoa, vào cung gặp Lâm Lang.

Lại nói đến Lương Cửu Công, hôm nay hắn phụng mệnh hoàng đế đi tặng đồ tới chỗ thái hậu. Cung của thái hậu trồng nhiều cây tùng cây bách, đình viện có đủ loại hoa lá cây cối. Vì tiết trời ấm áp nên đỗ quyên, thược dược đua nhau đơm bông, khiến cho đình viện ngập tràn sắc màu rực rỡ.

Đoan tần và Huệ tần đang cùng thái hậu ngồi trong vườn ngắm hoa. Đúng lúc nói cười náo nhiệt thì cung nữ bẩm báo Lương Cửu Công tới, thái hậu bèn lệnh cho hắn vào. Lương Cửu Công dập đầu thỉnh an. Thái hậu hỏi: "Vạn tuế gia của các ngươi phái ngươi tới hả?"

Lương Cửu Công mặt mày tươi cười, đáp rằng: "Hôm nay vật phẩm tiến cống cho mùa xuân của Phúc Kiến đã đến ạ. Vạn tuế gia nhớ thái hậu thích uống hồng trà nên đặc biệt sai nô tài mang tới dâng lên thái hậu."

Thái hậu nghe xong quả nhiên rất vui. Bọn tiểu thái giám vội dâng lên cái khay. Thái hậu nhìn thấy trên chiếc khay to sơn đỏ thẫm chất đầy hộp trà, cao tới cả thước, dưới ánh mặt trời chúng lấp la lấp lánh, trông vô cùng đẹp mắt. Thái hậu thuận miệng nói: "Thái hoàng thái hậu lại không thích uống trà này, đã làm khó hoàng thượng nhớ tới sở thích của ta rồi, năm nào cũng đặc biệt sai người tiến cống... Ta cũng không uống hết nhiều tới vậy, bảo hoàng thượng xem xét rồi thưởng một ít cho hậu cung đi."

Lương Cửu Công vội đáp: "Vạn tuế gia căn dặn nô tài rằng, dâng lên thái hậu trước, còn thừa rồi mới phân phát thưởng cho chủ nhân các cung ạ." Thái hậu gật gật đầu rồi đỡ lấy con cún xù phương tây từ tay người cung nữ chuyên chăm nó. Thái hậu đặt nó lên đầu gối chơi đùa, người nói: "Các nàng có người thích uống thứ này, có người lại không thích. Thật ra nếu thích thì tặng nhiều một chút cũng được, không lại để một chỗ thì phí phạm."

Lương Cửu Công cười cười: "Vạn tuế gia cũng căn dặn như vậy. Vạn tuế gia nói rằng Ninh chủ nhân của Diên Hy cung rất thích uống trà này, sai nô tài lát nữa đi tặng bên đó nhiều một chút."

Thái hậu nghe xong, như không thấy gì khác lạ. Huệ tần ngồi một bên thì liếc nhìn sang Đoan tần một cái, quả nhiên Đoan tần đang vặn vẹo chiếc khăn tay, buộc thành một nút, lại mở ra, lát sau lại thắt thành một nút nữa, ngón tay không ngừng xoắn chiếc khăn.

Thái hậu đã cho Lương Cửu Công lui xuống, Đoan tần trong lòng ấm ức, nghĩ nghĩ một chút rồi bẩm với thái hậu: "Hoàng ngạch nương, nói tới Ninh quý nhân thì hình như mấy ngày nay không hề thấy muội ấy đến thỉnh an người?"

Thái hậu không để tâm đến lời Đoan tần, thờ ơ vuốt con cún, người nói: "Chắc là vì thân thể không thoải mái. Nàng đang mang thai, chắc là lười đi lại."

"Không phải là ốm rồi chứ?" Huệ tần nói.

Đoan tần bật cười một tiếng: "Hôm qua muội đi thỉnh an thái hoàng thái hậu còn gặp muội ấy ở Từ Ninh cung, còn cười nói vui vẻ với thái hoàng thái hậu cơ mà, lấy đâu ra bị ốm chứ."Thái hậu ồ một tiếng, thi thoảng vỗ vỗ con cún trong lòng, ai ngờ chiếc tháp nhỏ bằng vàng bảo vệ ngón tay (hình ảnh) kẹp theo một nhúm lông chó. Con chó bị đau, bất ngờ quay đầu lại cắn mạnh vào thái hậu một cái. Thái hậu la lên, con chó kêu gâu gâu rồi nhảy xuống đất chạy mất. Huệ tần cùng Đoan tần vội vàng tới gần, Đoan tần thấy vết thường đã rỉ máu ra thì cầm ngay khăn tay của mình nhấn mạnh vào. Huệ tần thì sai người mang nước đến cho thái hậu rửa sạch, cũng phái người nhanh lấy thuốc đến.

Thái hậu mắng: "Đồ súc sinh đáng chết, thật là không biết phải trái."

Huệ tần nói: "Vì bình thường thái hậu luôn nuông chiều nó nên nó mới không biết trời cao đất dày như thế."

Đoan tần đứng một bên thêm vào: "Hoàng ngạch nương thường ngày đối xử với người ta quá tốt, quá nhân từ đến mức người ta không biết tốt xấu mới dám vong ân phụ nghĩa rồi sinh ngang ngược." Thái hậu nghe xong câu này thì có chút đăm chiêu.

Thái y được truyền tới xem vết cắn, may mà không nặng lắm, lại thoa thêm thuốc. Chuyện này tất nhiên đã truyền đến hoàng đế, hắn vội vàng tới thỉnh an, đến thái hoàng thái hậu cũng phái người qua hỏi han. Chủ nhân các cung lần lượt tới thăm hỏi.

Đến lúc hoàng hôn thì cung nữ mới vào bẩm: "Ninh quý nhân xin thỉnh an thái hậu ạ."

Đoan tần cười: "Cũng quá tiện cho muội ấy. Sớm chiều không tới, đúng lúc này thì tới, thật là đỡ phải đi một lần." Thái hậu "hừ" một tiếng rồi bảo: "Cho nàng vào."

Họa Châu tiến vào, cung kính thỉnh an thái hậu. Lâu nay thái hậu rất thân thiết với nàng, lúc này lại lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi." Huệ tần cười cười: "Hôm nay sắc mặt của muội muội thật tốt, như hoa thược dược trong vườn vậy, vừa trắng mịn vừa hồng hào."

Đoan tần cũng nói: "Sắc mặt của Châu muội muội tất nhiên là phải tốt rồi, làm sao già nua giống chúng ta được."

Họa Châu đáp: "Các vị tỷ tỷ đều trẻ trung rạng rỡ, thái hậu lại càng đang trẻ đẹp, đẹp đẽ như hoa đỗ quyên đang nở vậy. Mấy loại hoa cỏ khác làm sao sánh được một phần vạn chứ?"

Lúc này thái hậu mới bật cười: "Già cũng già rồi, còn đem ta so với hoa với nhụy gì chứ."

"Cái miệng này của muội thật khiến người ta yêu mến, khó trách Vạn tuế gia lại thiên vị muội đến vậy, đến tết Vạn Thọ cũng lật thẻ tên của muội nữa cơ mà. Có thể thấy trong lòng hoàng thượng, muội muội mới là người gần gũi với người nhiều nhất." Đoan tần cười nói.

Họa Châu định đáp lời, khóe miệng hơi động, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, im lặng. Huệ tần cười với thái hậu: "Người xem Đoan muội muội kìa, cứ ỷ vào thái hậu luôn thương muội ấy mà đến cả mấy lời đó cũng nói ra trước mặt người được."

Đoan tần đỏ mặt, sẵng giọng đáp: "Thái hậu biết xưa nay muội nghĩ gì nói nấy, chẳng ngừng nổi miệng mà."

"Đây mới là đứa con ngoan của hoàng ngạch nương, lòng nghĩ gì cũng không giấu ta." Thái hậu nói.

Huệ tần lại cùng thái hậu ngắm hoa. Đoan tần cũng làm như không có việc gì, tiếp tục bàn luận về hoa cùng thái hậu, lúc khen bông này đẹp, lúc khen bông kia rực rỡ. Sau một lúc lâu thì thái hậu hơi lộ vẻ mệt mỏi, thái hậu nói: "Hôm nay ta mệt rồi, các con về đi. Ngày mai lại đến đây nói chuyện với ta." Ba người cùng đứng dậy xin cáo lui. Huệ tần ở xa nhất nên đi trước. Đoan tần cười với Họa Châu: "Còn chưa chúc mừng muội muội nữa."

Họa Châu đã có sẵn đôi chút tức giận, mặt lộ vẻ khó chịu mà hỏi: "Chúc mừng chuyện gì?"

"Hoàng thượng lại thưởng cho muội muội mấy đồ rõ tốt, lẽ nào không nên chúc mừng muội hay sao?" Đoan tần cười nói.

Họa Châu đáp: "Hôm nay hoàng thượng ban thưởng, ngày mai cũng ban thưởng cho nên muội chẳng thấy có gì to tát cả."

Đoan tần nghe xong tự nhiên không khỏi bùi ngùi, không nén được mà nói: "Muội muội à, mọi người đều có thể thấy được hoàng thượng đối xử với muội rất tốt. Nhưng mà trong cái cung này, xưa nay hoa nở đều có ngày tàn."

Họa Châu nghe giọng nàng không vui thì bật cười một tiếng: "Lâu nay tỷ cũng hiểu muội mà. Cũng vì tỷ luôn quan tâm tới Họa Châu này nên muội rất cảm kích tỷ, Họa Châu được sủng ái thật ra cũng giống như tỷ tỷ được yêu thích vậy. Chúng ta đứng chung một chiếc thuyền, nếu tỷ còn coi muội như người ngoài thì Họa Châu thật không dám cùng tỷ san sẻ khó khăn nữa."

Đoan tần cắn cắn hai hàm răng, qua hồi lâu mới cười: "Muội muội thân, tỷ đùa muội thôi. Muội biết là tỷ cứ hay nói hết ra chứ không có ý gì đâu."

Họa Châu cũng cười rạng rỡ: "Tỷ tỷ, muội cũng chỉ đùa với tỷ thôi mà."

Họa Châu về tới cung của mình, ngồi một chỗ rồi sinh khó chịu. Cung nữ Tiểu Cát rót trà dâng lên, lỡ tay làm vỡ tách trà khiến nàng giật nảy mình. Một bụng đầy tức giận của nàng có chỗ phát ra, liền cầm chiếc roi mây trên tràng kỷ nhằm thẳng mặt Tiểu Cát mà đánh, miệng mắng mỏ: "Đồ chết tiệt! Định dọa chết ta đấy à? Ta chết thì các ngươi thỏa lòng mong ước chứ gì!" Mấy cung nữ khác đều không dám khuyên, tất cả đều quỳ rạp xuống đất. Họa Châu càng nghĩ càng tức, càng đánh càng mạnh. Tiểu Cát òa khóc hu hu, liên miệng cầu xin: "Chủ nhân, chủ nhân bớt giận. Nô tì không dám nữa, không dám nữa!"

Chiếc roi có cán làm từ trúc, nó quất vào cơ thể một hồi nổi lên những lằn đỏ ửng. Tiểu Cát bị thương đầy mặt, đầy người. Một cung nữ khác - Dung Hương, vốn thân thiết với Tiểu Cát, thấy ngày càng quá đáng nên to gan khuyên bảo: "Chủ nhân bớt giận. Thân thể của chủ nhân quan trọng hơn, đừng vì chúng nô tì mà bị ảnh hưởng, chủ nhân cẩn thận kẻo bị đau."

Họa Châu vẫn còn cáu giận, mắng: "Ta nói cho bọn ngươi biết, đừng có ai dám mong được đổi đời. Cho dù ta chết rồi ta cũng sẽ thành ma, ám không cho các ngươi thoải mái đâu!" Mấy người đều nhao nhao lên khuyên giải, đúng lúc này thì bên ngoài có người nói vọng vào: "Ấy, sao lại có chuyện ồn ào nào vậy?"

Chiếc mành được vén lên, tên thái giám đi vào ăn mặc chỉnh tề. Họa Châu thấy là thái giám Lưu Tiến Trung của Kính Sự phòng thì ngẩn người, Dung Hương vội vàng lấy đi chiếc roi mây. Lúc này Họa Châu mới cười cười: "Đã khiến am đạt chê cười rồi. Đám nô tì không nghe lời nên ta đang dạy dỗ chúng ấy mà."

Lưu Tiến Trung rũ tay áo rồi quỳ xuống thỉnh an, mặt mày vui vẻ nói: "Cung hỷ Ninh chủ nhân. Tối hôm nay Vạn tuế gia lại lật thẻ tên của người." Họa Châu hơi nhếch khóe miệng, dường như định nói gì đó lại thôi. Lưu Tiến Trung bèn nói tiếp: "Ninh quý nhân, mau mau thu xếp chuẩn bị hầu hạ thánh giá ạ."

Dung Hương không ngừng nháy mắt với Tiểu Cát, lúc này Tiểu Cát mới trốn đi. Dung Hương vội tiến lên giúp Họa Châu rửa mặt chải đầu. Lưu Tiến Trung lui ra ngoài cung đứng đợi. Tiểu thái giám đi theo thắc mắc: "Lưu am đạt, các chủ nhân khác vừa nghe tới được lật thẻ tên thì đều vui sướng vô cùng, sao vị Ninh quý nhân này nghe đến thì hiện rõ vẻ không vui trên mặt vậy?"

Lưu Tiến Trung cười nhạo một tiếng: "Bọn ngươi thì biết cái gì?"

Một tên tiểu thái giám khác hỏi: "Am đạt chức vị cao hơn, đương nhiên hiểu biết nhiều hơn chúng ta nhiều. Am đạt không chỉ dạy cho chúng ta thì chúng ta còn có thể trông vào ai đây?"

Lưu Tiến Trung bèn cười đáp: "Đúng là thằng oắt con, thật là biết nói lời ngon tiếng ngọt. Tất nhiên chuyện này có nguyên nhân của nó... Chúng ta làm nô tài, quan trọng nhất là gì? Chính là biết chiều gió. Trong cung này, cùng là chủ nhân, nương nương như nhau, nhưng có người được sủng ái, người không được. Vậy thì một người được lên trời, một người thì cứ ở dưới đất. Ta hỏi các người, làm sao để nhìn ra được là vị nào được sủng ái nhất?"

Tiểu thái giám nhanh mồm đáp: "Theo như giấy tờ ghi chép thì Ninh quý nhân được sủng ái nhất. Một tháng ba mươi ngày thì có tới hai mươi ngày là Vạn tuế gia lật thẻ tên của người. Đồ thưởng cho cũng rất nhiều. Hôm nay thưởng, ngày mai cũng thưởng. Trong cung ai ai cũng bảo rằng đến Lương quý nhân gần đây mới được sủng ái cũng không vượt qua được Ninh quý nhân."

Lưu Tiến Trung cười ha ha: "Chỉ nhìn vào giấy tờ ghi chép thì biết cái khỉ gió gì?"

Tiểu thái giám nghe hắn nói vậy thì một mực quấn lấy hắn hỏi, nhưng Lưu Tiến Trung đã nói nhiều như vậy, giờ hắn không hé thêm chút gì nữa.

Đến khi bọn họ quay về tới Càn Thanh cung, Lương Cửu Công đang dẫn đầu đợi ở ngoài noãn các. Thấy hắn đưa Họa Châu vào thì vỗ hai tay vào nhau. Bốn tên thái giám đi lên đỡ lấy chăn gấm bao quanh người Họa Châu. Lương Cửu Công ra hiệu, chúng liền khiêng Họa Châu vào Vi phòng sau điện lớn.

Lúc này Lương Cửu Công mới xoay người rời khỏi noãn các. Hoàng đế đang ngồi trên tràng kỉ xem tấu sớ, Lương Cửu Công lặng lẽ tiến vào, thế chỗ tên tiểu thái giám đang hầu hạ mài mực. Hắn liếc trộm hoàng đế, thấy người đang dừng bút thì nói: "Đã canh một, xin Vạn Tuế gia sai bảo, Vạn tuế gia đi nghỉ hay là tới Trữ Tú cung ạ?"

Hoàng đế nghĩ nghĩ rồi đáp: "Đi nghỉ thôi."

Lương Cửu Công "vâng" một tiếng, lại hỏi: "Vậy nô tài sai người đi đón Lương chủ nhân tới?"

Hoàng đế nói: "Ngày nay chiến sự căng thẳng, chỉ sợ nửa đêm lại có tấu sớ đến. Mấy hôm nay nàng chẳng được ngủ yên ổn. Hôm nay đừng đón nàng tới nữa, để nàng ngủ yên giấc đi."

Lương Cửu Công cười lấy lòng: "Ngày nào Vạn tuế gia không tới thì sẽ phái người đón chủ nhân đến. Hôm nay nếu như không tới thì chủ nhân nhất định sẽ nhớ mong ạ. Lần trước Vạn tuế gia triệu kiến đại thần, bàn bạc cả đêm, kết quả là chủ nhân đợi đến qua nửa đêm mới ngủ. Sau đó Vạn tuế gia biết được liền mắng nô tài một trận, nô tài không dám quên lời dạy bảo nữa."

Hoàng đế bèn đáp: "Ngươi đúng là đồ nhiều lời." Tuy nói thế nhưng hắn cũng tiện tay tháo chiếc túi nhỏ đeo bên hông ra, nói: "Cầm thứ này đưa cho nàng. Bảo là trẫm dặn tối nàng nghỉ ngơi sớm đi." Lại dặn đi dặn lại: "Nàng đang mang thai, bảo nàng không phải dập đầu tạ ơn."

Theo lệ thì khi được thưởng vật dụng của hoàng đế thì đều phải quay mặt về hướng bắc dập đầu tạ ơn, thế nên hoàng đế mới đặc biệt căn dặn như vậy. Lương Cửu Công cầm lấy chiếc túi rồi lui xuống, tự mình mang tới Trữ Tú cung. Đến lúc hắn quay về thì tấu sớ của hoàng đế đã được đọc gần xong rồi. Hoàng đế thấy hắn thì hỏi: "Nàng có nói gì không?"

"Chủ nhân không nói gì khác, chỉ bảo nô tài nói lại rằng xin Vạn tuế gia cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Hoàng đế gật đầu: "Trẫm mệt rồi, nghỉ thôi." Lương Cửu Công vỗ tay gọi người vào hầu hạ hoàng đế thu dọn ổn thỏa. Vì hôm nay tới phiên Ngụy Châu trực đêm nên Lương Cửu Công dẫn người kiểm tra lại cửa sổ xong xuôi thì lui xuống.

Vừa ra khỏi noãn các liền thấy tên tiểu thái giám Tiểu Hòa đang đứng đằng kia, hắn thấy Lương Cửu Công như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, khe khẽ bẩm: "Ninh quý nhân trong Vi phòng đang gào đòi gặp Vạn tuế gia."

Lương Cửu Công đáp: "Nói với chủ nhân là Vạn tuế gia đã đi nghỉ rồi. Có gì thì mai lại bẩm sau."

Vẻ mặt tên Tiểu Hòa như đưa đám, hắn nói tiếp: "Ninh quý nhân tức giận, vừa khóc vừa gào, ai khuyên thì liền mắng người đó. Chủ nhân đang mang long thai, chúng nô tài không dám giữ chủ nhân ạ." Lương Cửu Công hậm hực chửi: "Đúng là một lũ vô dụng!" Tuy quát thế, nhưng hắn cũng sợ có chuyện không hay xảy ra nên đi theo tên tiểu thái giám về đằng sau, về phía Vi phòng gặp Họa Châu.

Nhìn thấy Vi phòng từ xa xa, mấy tên thái giám nhát gan đứng ở bên ngoài, bọn chúng thấy Lương Cửu Công thì chạy ào tới quanh hắn. Lương Cửu Công quát lớn: "Giờ nào rồi còn không đi ngủ đi? Còn đứng lộn xộn ở đây làm gì? Đợi ăn mấy trượng hả?" Bọn thái giám vội vàng lui xuống hết.

Lương Cửu Công đi vào trong phòng, dưới đất là một đống hỗn độn. Bình trà, tách trà đều vỡ nát hết. Họa Châu đang ngồi ôm gối khóc lóc trên tràng kỉ. Lương Cửu Công thỉnh an rồi nói: "Đêm đã khuya rồi, nô tài xin Ninh quý nhân nghỉ ngơi sớm đi."

Họa Châu chợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng phù, dưới ánh đèn cảm thấy trong mắt như có cái lạnh thấu xương: "Ta muốn gặp hoàng thượng."

Lương Cửu Công đáp: "Bẩm chủ nhân, Vạn tuế gia đã đi nghỉ rồi."

Lúc này Họa Châu đã mất bình tĩnh, thái độ không như bình thường, đến giọng nói cũng đã khác: "Vạn tuế gia đã đi nghỉ rồi, vậy còn lật thẻ tên của ta làm gì?"

Lương Cửu Công cười mỉm, nói từ tốn: "Ninh chủ nhân hãy đem lời này đến hỏi Vạn tuế gia, nô tài không dám đoán bừa ý tứ của Vạn tuế gia ạ."

Họa Châu cười lạnh lùng: "Tưởng ta ngu ngốc chắc? Người chỉ lấy ta ra làm bia thôi, việc gì ta phải gánh lấy cái danh hão này chứ?" Nói tới đây thì nước mắt rơi xuống không ngừng.

Lương Cửu Công cười xòa: "Ninh chủ nhân xưa nay rất thông minh sao bây giờ lại nói ra những lời ngốc nghếch đến vậy. Người hồ đồ thì không quan trọng, nhưng mà nửa đêm canh ba, đêm khuya tĩnh lặng, người lại làm ồn lên như thế, nếu để cho người ngoài nghe được thì người còn gì thể diện nữa?"

Họa Châu run lên dữ dội, hồi lâu không nói được lời nào. Lương Cửu Công tiếp tục: "Nói thẳng toẹt trước mặt Vạn tuế gia thì Ninh chủ nhân người được lợi lộc gì? Người vẫn nên yên ổn nghỉ ở đây đi. Vạn tuế gia đã đi nghỉ lâu rồi, người có làm loạn lên cũng chẳng có tác dụng gì đâu."

Nước mắt vẫn rơi liên tục, Họa Châu khóc lóc: "Ta muốn gặp hoàng thượng. Ta chẳng muốn gì cả, chỉ muốn gặp hoàng thượng thôi!"

"Ninh chủ nhân, sao người vẫn không chịu hiểu? Vạn tuế gia đối xử với người đã là ân sủng lớn lao lắm rồi. Chủ nhân hậu cung có vị nào không muốn ngày nào cũng được gặp Vạn tuế gia? Đâu có riêng mình người. Chỉ là để người ngủ mấy đêm ở Vi phòng thôi. Hiện nay Vạn tuế gia đối xử với người về mặt nào cũng cực kì tốt, đồ ăn đồ mặc, tất cả đều là thứ tốt nhất. Cách ba năm ngày thì lại ban thưởng. Các vị chủ nhân hậu cung khác đều ghen tị không kịp kia kìa. Chủ nhân cần gì phải từ chối cái phúc này?"

Họa Châu chỉ ngẩn ngơ khóc, Lương Cửu Công thấy nàng không làm ầm nữa bèn nói: "Người vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi. Khóc sưng mắt rồi mai lại chẳng dám gặp ai." Họa Châu nghe vậy quả nhiên cầm chiếc khăn từ từ lau đi nước mắt, Lương Cửu Công bẩm: "Nô tài cáo lui."

Phẩy tay áo quỳ xuống, đang định lui ra thì Họa Châu lại gọi: "Lương am đạt, ta có một câu muốn thỉnh giáo ngươi."

Lương Cửu Công vội đáp: "Nô tài không dám."

Trong mắt Họa Châu ánh lên một tia sáng, giọng nói chứa đựng sự lạnh lẽo vô cùng: "Xin am đạt để ta đến chết cũng không còn gì băn khoăn... Hoàng thượng chung quy là vì Lâm Lang đúng không?"

Lương Cửu Công than ôi, mặt mày tươi cười nói: "Ninh chủ nhân, không nên nói những lời không may mắn như vậy. Người đang mang thai, sau này phải sinh rồi nuôi dạy tiểu cách cách, tiểu a ca. Phúc của người vẫn còn nhiều sau này, không nên nhắc đến từ không may đó."

Họa Châu vẫn nhìn chằm chằm vào hắn: "Ta chỉ hỏi ngươi, có phải vì Lâm Lang?"

Lương Cửu Công đáp: "Câu này của Ninh quý nhân nô tài không hiểu. Nô tài khuyên người đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, nên chăm sóc thai nhi cho tốt mới được."

Họa Châu lạnh lùng cười một tiếng: "Tất nhiên ta sẽ tự biết chăm sóc tốt." Lương Cửu Công không nói nhiều nữa, cáo từ đi ra. Hắn đi đến ngoài cửa thì gọi Tiểu Hòa tới, căn dặn: "Hầu hạ cho tốt vào. Lưu ý động tĩnh trong đêm đấy, nếu xảy ra chuyện gì đừng trách ta đánh chết cả lũ các ngươi." Tiểu Hòa vội vàng đáp vâng, Lương Cửu Công lại hỏi: "Trong cung Ninh chủ nhân là mấy đứa nào hầu hạ?"

Tiểu Hòa đáp: "Nô tài không nhớ, phải về tra lại đã."

"Ngày mai sai người đi chỗ An tần, bảo là ta nói rằng mấy đứa hầu hạ trong cung của Ninh quý nhân quá ngu dốt, suốt ngày làm chủ nhân bực mình, xin An tần điều bọn chúng đi chỗ khác hết đi, còn nữa, chọn những người khác đến hầu hạ Ninh quý nhân."

Crypto.com Exchange

Chương (1-21)