Mãng xà xông ra
← Ch.112 | Ch.114 → |
Ninh Phong Cách ngăn lại người đó, thấy là quản gia hắn vừa phân phó đi, nhíu mi, trầm giọng hỏi:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Gia phó ngẩng đầu lên, thấy là lão gia nhà mình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng trong mắt vẫn còn sợ hãi, tay không tự chủ cử động, tiết lộ tâm tình không yên của hắn.
"Rắn, rắn, có một con rắn lớn.... ."
Gia đinh ngữ bất thành câu, hình ảnh vừa rồi, hắn vừa nghĩ tới đã muốn nôn. Thật khủng khiếp, dài đến sáu, bảy thước, miệng to, đỏ ngầu, lộ ra răng nanh dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng khiến người ta kinh hãi, vài nha đầu sợ tới mức không dám nhúc nhích. May mắn hắn chỉ nhìn từ xa, không tới gần. Nếu không chỉ sợ hắn cũng sẽ đi không được.
"Cái gì?"
Dạ Thần và Ninh Phong Cách đều nhíu mày, hai người nhìn nhau, trong lòng biết sự tình sợ là không nhỏ.
"Cửu Nhi, nàng về trước đi. Ta cùng Phong Cách đi xem." Dạ Thần cúi đầu nói với Lãnh Loan Loan, định đem nàng buông xuống, để nàng về nơi an toàn.
"Không cần.... ." Lãnh Loan Loan ôm chặt lấy cổ hắn, trên mặt không có sợ hãi, ngược lại trong mắt còn có vẻ vui mừng. Nàng là Xà giới công chúa, chẳng lẽ còn phải sợ đồng loại?
"Ta muốn đi cùng các ngươi." Đôi mắt híp lại, nàng nhìn xem, rốt cuộc là con rắn nào chạy đến đây dọa người.
"Nàng.... ."
Dạ Thần lắc đầu thở dài, biết quyết định của nàng là không thể thay đổi.
"Chẳng lẽ ngươi quên ta là ai sao?" Lãnh Loan Loan ngẩng cao đầu, giống như một tiểu nữ vương. Đôi mắt lóe sáng, nhắc nhở Dạ Thần."Bất cứ con rắn nào thấy ta, đều chỉ có thể quỳ xuống thần phục."
Dạ Thần ánh mắt sáng lên, sao hắn có thể quên, lúc Cửu Nhi tiến cung đã gọi ra không ít rắn. Nhạc phụ đại nhân còn nói Cửu Nhi là Xà thần chuyển thế, có lẽ nàng có thể thu phục rắn làm loạn.
"Các ngươi nói gì?" Ninh Phong Cách nghe cuộc đối thoại của hai người, thấy vẻ mặt Dạ Thần thả lỏng, nghĩ rằng có biện pháp giải quyết.
"Không có gì." Dạ Thần lắc đầu, ôm Lãnh Loan Loan gật đầu với Ninh Phong Cách."Chúng ta đi xem."
"Được." Ninh Phong Cách gật đầu.
"Đúng rồi.... ." Ninh Phong Cách đột nhiên quay đầu nhìn gia đinh áo xanh nào đó còn đang đứng ngốc."Quay lại không được nói lung tung, nếu dọa đến tân khách, lão gia ta diệt ngươi."
"Vâng, vâng.... ." Gia đinh áo xanh gật đầu, chờ sau khi họ đi xa, trán đầy mồ hôi lạnh. Lão gia và Hoàng đế, Hoàng hậu sẽ không nguy hiểm gì chứ? Nếu Hoàng Thượng có chuyện gì ở đây, bọn họ chỉ có thể bị trảm. Nghĩ như vậy, hắn sợ tới mức hôn mê.
"Tê, tê......"
Đầu rắn màu vàng ngẩng cao, ánh mắt hẹp dài màu hổ phách lóe ra ánh sáng quỷ dị, khiến vài người lạnh run.
Hắc, một đám người nhát gan.
"Nó, nó, nó sẽ ăn chúng ta sao?" Tiểu nha hoàn áo lục nhìn lưỡi rắn không ngừng phun ra, run run hỏi người bên cạnh nàng.
"Không, không biết." Ba nha hoàn bên cạnh cũng sợ tới mức hàm răng và vào nhau, mặt mày xanh xao. Các nàng thật không may mắn, chỉ là ở sau viện làm việc, đột nhiên xuất hiện một con mãng xà.
Vài tiểu nha hoàn không nhìn thấy, kim xà đảo mắt. Ăn các nàng? Nhìn mấy con người này một thân bụi bẩn, thân thể gầy nhom, toàn xương, nó mới không thèm các nàng đâu.
"Tê......"
Đột nhiên vẻ mặt kim xà trở nên hung ác, ánh mắt nhìn thẳng ba người mới tới. Hai nam nhân trên người mang theo sát khí, bọn họ là địch nhân.
"A......"
Một nha hoàn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hung ác của rắn, sợ hãi hét lên, khiến kim xà nhìn chằm chằm, kêu cái gì, lỗ tai đều điếc rồi.
"Các ngươi không cần la."
Ninh Phong Cách cùng Dạ Thần đến gần sân, nhìn con rắn dưới ánh mặt trời như lóe ra ánh hào quang, như từ vàng ra. Quả nhiên là mãng xà dài, bất quá nhìn màu da vàng của nó, thoạt nhìn cũng đẹp mắt.
"Chủ, chủ tử."
Nghe được giọng nói của Ninh Phong Cách, vài nha hoàn kia như là bắt được khúc gỗ. Đáng thương gọi, đôi mắt đầy nước mắt.
"Được rồi, ta sẽ cứu các ngươi. Không cần sợ." Ninh Phong Cách cũng không chắc chắn nhưng không thể trơ mắt nhìn nha hoàn bị xà nuốt.
Vài nha hoàn nghe vậy đều ngậm miệng nhưng trong lòng vẫn bất an.
"Tê......"
Kim xà lắc lư đầu rắn với bọn người Dạ Thần, ánh mắt hổ phách lóe lên tia hung ác. Như đang cảnh cáo bọn họ đừng tới gần nó, cũng đang đe dọa bọn họ.
Kim xà nhoáng lên một cái, lại hiến cho tiểu nha hoàn sợ hãi. Tưởng rằng nó muốn há miệng nuốt các nàng.
"Này, tiểu tử kia, ngươi không cần dọa các nàng, cẩn thận ta rút ngươi nha."
← Ch. 112 | Ch. 114 → |