Chân tướng (hạ)
← Ch.101 | Ch.103 → |
Editor: Ngọc Nguyệt
"Sau khi báo thù sẽ làm gì?"
Lạc vương nhìn Thái Hậu và Hoàng đế trước mắt, trong lòng có một khoảng trống. Nếu giết hai người này, cuộc sống của hắn còn gì? Hắn cũng không biết. Trong phút chốc, hắn cảm thấy mờ mịt.
Hoàng đế cùng Dạ Thần nhìn vẻ mặt mê man của Lạc vương, trong lòng càng hy vọng.
Lãnh Loan Loan thấy cần phải thêm chút sức lực.
"Để ta nói cho. Một khi ngươi báo thù, cuộc sống của ngươi sẽ bị trống, không còn động lực sống. Hơn nữa ngươi báo thù có cảm thấy vui sao? Ta thấy không phải." Chỉ sợ càng trống rỗng, càng không biết làm gì.
Báo thù hắn sẽ cao hứng sao? Hẳn là vậy. Nhưng vì sao hắn lại không thể tưởng tượng ra?
Lạc vương tay siết lại, cảm thấy càng đi càng mê man. Cặp mắt đầy thù hận giờ lại như bịt kín bởi một tầng sa mỏng, làm người ta thấy không rõ. Lại như một cái đầm sâu, hắc ám.
Lãnh Loan Loan lắc đầu, có chút tự giễu, nàng lại có ngày trở lại một chuyên gia đàm phán. Hiện tại là nàng đang khuyên giải Lạc vương sao?
"Nếu giết bọn họ cũng không khiến cho phụ mẫu ngươi trở về, không thể khiến cuộc sống trở về như trước, thì cứ dùng biệt pháp chiết trung đi."
Hoàng đế, Dạ Thần, Hoàng Thái hậu đều nhìn về phía Lãnh Loan Loan, nhìn vẻ mặt nàng bình tĩnh, trong lòng có kỳ vọng.
"Biện pháp chiết trung?"
Lạc vương không tự chủ nghe lời nói của mấy người.
"Lão hoàng đế, giao ngôi vị hoàng đế, ngươi nguyện ý không?"
Lãnh Loan Loan không trực tiếp trả lời bọn họ, nhìn Hoàng đế hỏi.
Hoàng đế sửng sốt, rồi mắt bỗng nhiên sáng ngời. Hiểu được ý của Lãnh Loan Loan.
"Nguyện ý, nguyện ý, nguyên bản là thuộc về nhị hoàng huynh, cũng thuộc về Lạc Nhi. Ta nguyện ý hạ chỉ thoái vị cho Lạc Nhi."
Lạc vương không thể tin nhìn Hoàng đế. Phụ vương bị hại chết không phải do ngôi vị hoàng đế sao? Hiện tại hán lại không chút do dự nói như vậy, a, thật sự là đáng châm chọc.
"Hoàng Nhi......"
Hoàng Thái Hậu nhìn Hoàng đế, bà nguyện ý lấy cái chết để tạ lỗi, đổi lấy sự tha thứ của Lạc vương. Nhưng bà không muốn Hoàng đế nhường lại ngôi vị Hoàng đế.
Lạc vương khẽ nhếch miệng, châm biếm nhìn Hoàng Thái Hậu. Quả nhiên bà vẫn không thể buông bỏ quyền lực. Cũng đúng, ai có thể buông bỏ những kết quả đã hao hết tâm tư để có được chứ.
Hoàng đế nhìn Lạc vương khóe miệng châm biếm, trong lòng lo lắng. Biết đứa nhỏ này không tin lời nói của hắn.
"Mẫu hậu......" Hoàng đế nhìn Thái Hậu, vẻ mặt kiên định."Con vẫn muốn làm một Vương gia vô lo vô nghĩ, ngôi vị hoàng đế này vốn là của hoàng huynh. Huống chi nhị hoàng huynh là vì nhi thần mới như vậy, không nói ngôi vị hoàng đế, cho dù là tính mạng của ta, ta cũng không do dự.... ."
Hoàng Thái Hậu thấy Hoàng đế kiên định, biết không thể vãn hồi, nặng nề gật đầu:
"Được rồi, tất cả tùy con." Sự tình đã như vậy cũng không thể làm gì nữa.
"Ta có nói muốn ngôi vị hoàng đế sao?" Lạc vương nhìn Hoàng đế và Hoàng Thái hậu, cười nhạo, trào phúng."Đừng nghĩ rằng ai cũng muốn có vị trí đó, bổn vương còn ngại nó dơ bẩn.... ." Kim bích huy hoàng kỳ thật là từ xương máu của người khác, dơ bẩn.
Hoàng đế, Hoàng Thái Hậu ngây ngẩn vì lời nói của Lạc vương. Không cần ngôi vị hoàng đế, vậy chiết trung thế nào? Hay hắn vẫn muốn báo thù?
Lãnh Loan Loan đảo mắt, tay nhỏ bé vung lên. Bạch quang lướt qua đầu ngón tay, sau đó ánh mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời. Nàng dùng thuật nhìn trộm ý nghĩ của Lạc vương. Hiện tại đang suy nghĩ dưới góc độ của phụ vương hắn, lấy đại cục suy nghĩ. Gật đầu, nàng bắt đầu thích người kia.
"Ta sẽ không giết ngươi." Lạc vương như nhìn thấu ý nghĩ của Hoàng đế, bình tĩnh nói.
"Đường huynh......" Nghe được hắn nói vậy, Dạ Thần cũng vui vẻ.
"Lạc Nhi......" Hoàng đế nhìn hắn.
"Giết ngươi, phụ vương nhất định sẽ thương tâm." Dù sao hắn cũng là đệ đệ mà phụ vương thương yêu nhất, thậm chí tình nguyện buông tha cho sự tự do của mình mà thành toàn cho giấc mộng của hắn.
""Ta cũng sẽ không giết ngươi." Lạc vương nghiêng đầu nhìn Thái Hậu, ánh mắt sắc bén. Không phải nhân từ mà là hắn muốn nửa đời sau của nàng sẽ sống trong áy náy và sợ hãi. Như vậy so với sự trừng phạt một kiếm giải quyết còn thống khoái hơn.
"Ngươi.... ." Hoàng Thái Hậu không thể tin nhìn Lạc vương, dù sao hắn cũng rất hận bà.
"Nhưng ta có điều kiện.... ." Lạc vương ngẩng đầu nhìn hai người.
"Điều kiện gì?" Hoàng đế nóng nảy nhìn hắn."Mặc kệ điều kiện gì, ta đều đáp ứng." Chỉ cần có thể khiến cho cừu hận trong lòng đứa nhỏ này được hóa giải, hắn cũng sẽ tốt hơn.
"Ta muốn ngươi thoái vị, để Thần đăng cơ." Lạc vương nói, nhìn Hoàng Thái Hậu."Còn ngươi, ta muốn ngươi ăn chay cầu phúc cho phụ mẫu ta."
"Được, ta đáp ứng." Hoàng đế không do dự nói. Cũng nên thực hiện giấc mộng của hắn rồi.
Lạc vương gật đầu, sau đó nhìn Hoàng Thái Hậu.
"Ta cũng đáp ứng."
← Ch. 101 | Ch. 103 → |