Vay nóng Homecredit

Truyện:Sát Thủ Băng Giá – Nữ Hoàng Của Bóng Đêm - Chương 04

Sát Thủ Băng Giá – Nữ Hoàng Của Bóng Đêm
Hiện có 20 chương (chưa hoàn)
Chương 04
Không Thể Thấy Ánh Sáng Ngày Mai
0.00
(0 votes)


Chương (1-20 )

Siêu sale Lazada


Tàn nhẫn, độc ác cô đã có đủ. Chỉ duy nhất còn thứ tình cảm vẫn còn động lại trong tim. Thời gian trôi qua có thể xóa bỏ nó được hay không?

Lòng cô rối bời.

Vết thương của cô rất nặng nên cần phải tịnh dưỡng một thời gian dài mới có thể phục hồi lại hoàn toàn.

-Cherry à! Cậu thấy sao rồi?

Sarly ngồi bên cạnh giường nắm chặc lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, ánh mắt thương sót.

Sarly không biết có nên mở miệng hỏi rõ mọi chuyện khi xưa không? Hay là tự mình đi tìm cho câu trả lời còn ẩn chứa trong lòng.

-Mình khỏe nhiều rồi không sao cả.

Cô cố nở một nụ cười yếu ớt, sức không còn nhiều nên cũng chỉ nói được dăm ba câu.

Trong thời gian này Jun và Sarly luôn ở bên chăm sóc cho cô. Và còn thêm 2 người khác nữa đó là Sunny và Ren.

Họ là hai trong năm người sống sót. Trước đây tuy có từng tập luyện chung và cũng có nói chuyện vài câu nên tình cảm giữa mọi người cũng chưa tốt lắm.

Song qua chuyện này họ có thể hiểu nhau hơn và cùng nhau bước tiếp trên con đường này, bây giờ không chỉ riêng biệt một cá nhân và là toàn bộ mọi người.

Ren là con người có tính tình hài hước, lúc nào cũng khiến cô Sarly và Sunny vui vẻ. Câu ta rất đơn giản hoàn toàn không thấy dã tâm bên trong cái vỏ bọc đó.

Sunny tuy không có nhiều đặc điểm nổi trội nhưng nhìn chung cô ấy là một người có tính tình hòa đồng và có phần hơi thánh thiện, ngũ quan xinh đẹp.

Cũng thật may mắn vì 5 người sống sót hoàn toàn không phải là người xấu đến mức phản bội bạn bè.

Có thể tin tưởng nhau đó là điều quan trọng nhất để hợp tác.

Sunny cầm chén thuốc từ bên ngoài đem vào phòng vừa đi vừa thôi nhẹ.

-Cậu khỏe là tốt rồi, cố uống thuốc cho đều vào các vết thương sẽ nhanh chống lành lại.

Sunny mỉm cười đưa chén thước vào tay cô, có phần gượng nhẹ sợ cô không đủ sức cầm chén thuốc.

-Cẩn thận nào.

-Mình không sao, cảm ơn cậu.

Cô gái này thật biết làm người khác cảm động.

-Khách sáo gì chứ, dù gì sau này bọn mình cũng sống chung một mái nhà mà.

Cô cười nhẹ, khẽ uống hết chén thuốc mà không nói gì.

Sunny đã ngưỡng mộ tài năng của cô từ lâu, một cô gái kiên cường không chịu thua và khuất phục bất cứ ai.

Được cùng nói chuyện với cô như thế này Sunny thấy rất vui vì trước nay Cherry là một người khó gần.

Tiếp xúc với Cherry cũng cần phải có một tâm lý vững vàng để đối mặt với sự lạnh lùng vốn có của cô.

Nhưng giờ đây mọi suy nghĩ trước đó hoàn toàn thay đổi, khi nói chuyện Sunny thấy Cherry là một người cũng khá hòa đồng chứ không như cái vẻ lạnh lùng khó gần bên ngoài. Nếu có thể hiểu hơn về cô Sunny có thể cảm nhận được nét thánh thiện qua ánh mắt đó.

-Thôi mình đi ra ngoài một chút, có thể sẽ về hơi muộn nên các cậu không cần chờ cơm mình.

Nói xong Sarly đứng lên ra khỏi phòng.

-Cô ấy đi đâu thế?

Ren hướng mắt theo Sarly tò mò hỏi.

Sunny nhìn Ren ánh mắt đầy tà ý.

-Cậu hỏi làm gì? Đừng nói với mình cậu thích Sarly nha?

Qua câu nói của Sunny Ren có thể nhận thấy được sự trêu ghẹo của cô nàng.

-Cậu vừa phải thôi nha. Một người đẹp trai ga lăng như tớ không bao giờ đi thích cái bà chằn lửa đó.

Không bao giờ.

Ren trề môi khinh bỉ nhìn Sunny.

-Hahaha

Sunny thấy biểu hiện của anh chàng hứng thú cười lớn, Ren vừa tức vừa thẹn gương mặt trở nên đỏ ửng.

-Thôi đừng ghẹo cậu ta nữa, sắp có gấc ăn rồi.

Jun từ nãy giờ ngồi bên cạnh cô không nói gì, nhưng khi nhìn thấy hai người cãi nhau không nhịn được cười nên phải lên tiếng.

-Thẹn quá hóa giận à?

Sunny đi lại phía Ren đang ngồi, lấy tay khiều vai anh chàng cười cười.

Ren trừng mắt lên nhìn Sunny rồi tự nhiên biểu hiện thay đổi 360 độ. Hắn ta kéo cô nàng ngồi xuống đùi mình nở một nụ cười dâm đãng.

-Ren không thích Sarly, Ren thích Sunny cơ.

Tiếng cười lớn vui vẻ vang lên trong phòng và tiếng chưởi bới tức giận của cô nàng nào đó vừa bị Ren chọc giận.

...............................

Khu rừng nằm sau phòng tập khá xa nên Sarly phải đi khoảng 30 phút mới tới nơi phát hiện ra cái xác cô gái đó cách đây 6 năm.

Cảnh vật thô sơ không có gì đặc biệt, ở đây cũng rất lâu rồi không có người bước chân đến. Cỏ mọc trải dài hay bên đường, trên những cành cây cao vang lên đầy những tiếng chim cú.

Trời đã lờ mờ tối Sarly cứ men theo con đường mà mình đã từng đi qua mà bước tiếp.

Cũng đã 6 năm kể từ cái ngày đó Sarly không còn đi vào đây nữa, nhưng hôm nay vì muốn biết rõ mọi chuyện cô không ngại sợ hãi tiến vào đây.

Bỗng nhiên khi đứng dưới gốc cây cao to Sarly nghe được tiếng khóc thảm thiết của một người con gái.

Sarly men theo con đường tiến lại phía phát ra âm thanh ghê sợ đó.

Ở khu rừng hoang sơ thế này làm sao lại có người sinh sống được, tiếng khóc đó rất lạ. Bi thương vô cùng như chất chứa rất nhiều nỗi oan không thể giải được vậy.

Thoáng cảm thấy ớn lạnh, một làn gió không biết từ đâu bay tới thổi vào mặt.

Cơ thể khẽ rung lên vì lạnh.

"Không lẽ là tiếng khóc của cô gái năm xưa"

Khi Sarly sắp đến gần thì không còn nghe tiếng khóc đó nữa, ngay cả âm thanh kì lạ khi nãy cũng không còn.

-Ai?

Tiếng động kì lạ phát ra phía sau lưng Sarly. Cứ như có người nào đó đang theo dõi cô vậy.

Một bóng người nhỏ nhắn chạy vụt qua, do quá nhanh Sarly không thể nào đuổi kịp. Khu rừng này khá phức tạp địa hình lại rất khó đi, chạy theo hướng cái bóng khi nãy một đoạn đường dài Sarly cũng không phát hiện ra điều gì lạ thường.

-Á aaaaaa

Bỗng nhiên phía đằng con suối nhỏ có một tiếng hét hãi hùng, Sarly lập tức chạy nhanh về hướng đó.

Con suối này tuy không lớn lắm nhưng với một đứa trẻ tầm 13 - 14 tuổi có thể ngã xuống mà không lên được.

Trước mắt cô là một cô bé nhỏ nhắn, gương mặt lem luốt tái xanh. Tuy không trắng trẻo mập mạp như những đứa bé bình thường nhưng cô bé này lại có nét gì đó thật đáng yêu.

Chắc có lẽ là qua đôi mắt sợ hãi khi nhìn thấy Sarly.

Không thể thấy chết mà không cứu, Sarly đi lại phía cô bé đang.

-Em đừng sợ đưa tay cho chị, chị sẽ kéo em lên.

Chắc là do trượt chân nên cô bé nhỏ này mới bị rơi xuống suối như vậy, cũng mai là bị mắc lại ngay cành cây mọc trên bờ nên toàn thân không bị rơi thẳng xuống dòng nước. Chỉ nữa trên nữa dưới mà thôi.

Thấy nó không hề có bất cứ cử chỉ gì sau lời nói vừa rồi của mình Sarly thấy lạ.

-Em sợ chị à?

Nghe thấy câu hỏi của Sarly nó im lặng một lúc rồi gật đầu.

-Không cần phải sợ chị là người tốt chị sẽ giúp em đi lên.

Sarly mỉm cười hiền hậu nhìn cô bé nhỏ, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ như thế này, mềm lòng và quá thương người.

Có thể bản tính thật của con người mãi mãi cũng không thể thay đổi được.

Thấy vẻ mặt thánh thiện của Sarly nó không nghi ngờ gì nữa bèn đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình lên nhờ Sarly giúp mình.

Sarly cuối người thấp xuống để dễ dàng nắm lấy tay cô bé, nhưng khi bàn tay hai người sắp chạm vào nhau thì cành cây khi nãy quá yếu nên bị gãy. Cô bé từ trên ngã nhào xuống suối.

-Á .......... Chị ơi............. Cứu em.............

Đó là câu nói duy nhất Sarly nghe thấy nó nói với mình từ khi nãy đến giờ.

Trước mắt cô là thân hình bé nhỏ không ngừng vùng vẫy khi các dòng nước không ngừng chảy mạnh.

Không nghĩ nhiều Sarly chỉ biết nếu đợi chờ và suy nghĩ thêm nữa cô bé nhỏ đáng yêu này nhất định sẽ chết.

Tháo bỏ khẩu súng trên người Sarly lập tức nhảy xuống.

"Đùng........"

Cố gắng bơi nhanh lại với lấy hai cánh tay không ngừng giải giụa, Sarly ôm cổ cô bé kéo nó vào bờ một cách an toàn.

Khi cố gắng đưa thân thể nhỏ nhắn lên trên, bàn chân Sarly không may giẫm phải một miếng miễng chai sắc nhọn một dòng máu đỏ chảy ra dọc theo hòn đá nhỏ đi xuống dòng nước.

Sarly không quan tâm nhiều, đưa được người mình cần cứu lên bờ cô liền lấy tay sờ vào mũi nó. Thấy hơi thở quá yếu và không đều Sarly cúi người dùng hai tay ấn mạnh vào ngực thân thể nằm bên dưới.

Cuối cùng cũng thành công cái môi nhỏ nhắn đó cũng đã chịu nhả ra hết nước dưới suối.

Thở phào một cách nhẹ nhõm, Sarly ngã người ra sau.

-Khụ Khụ

Nó không ngừng ho sặc sụa, gương mặt phút chốc đỏ hồng lên nhìn vô cùng đáng yêu.

-Em tên gì?

-Em tên Hana

Thấy Hana hết ho và giương đôi mắt cảm tạ ra nhìn mình, Sarly mỉm cười hỏi tên nó.

Trước nay Hana ở đây với bà chưa từng tiếp xúc với người lạ, bà cũng thường hay dặn dò không được nói chuyện với bất cứ người nào vì mọi người đều là những kẻ xấu chỉ có duy nhất chị Nguyệt Nguyệt là tốt với hai bà cháu thôi.

Hana là một cô bé ngây thơ khi thấy ánh mắt Sarly nhìn mình quả thật rất hiền hậu nên Hana không còn đề phòng như ban đầu nữa đưa tay ra để Sarly kéo lên bờ.

Nhưng không ngờ mình lại rơi xuống suối, khi cơ thể hòa cùng nước Hana từng có suy nghĩ rằng mình sẽ chết dưới này mất.

Khi ý thức hoàn toàn không còn Hana cảm nhận được có một lực gì đó không ngừng kéo mình lại.

Lúc mở mắt ra Hana đã thấy cổ họng ngứa vô cùng và không ngừng ho liên tục, nhìn xung quang chỉ thấy Sarly đang nằm thở nặng nề bên cạnh, nó mới biết rằng thì ra chị này chính là người đã cứu mình.

-Chị tên gì dạ? Cho em biết được không?

-Tất nhiên là được chứ. Chị tên Sarly.

Cô bé nhỏ có cái tên Hana này quả thật dễ thương vô cùng, nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra. Một cô bé nhỏ như thế này tại sao lại chỉ có một mình trong một khu rừng toàn là cây và không có người sinh sống như thế này.

Tiếng khóc khi nãy nhất định là của Hana. Mà tại sao con bé lại khóc?

Vì ở đây không có bạn chơi với nó sao?.

Hana chợt nhận ra chân Sarly bị thương và không ngừng chảy máu, ánh mắt nhìn Sarly trở nên lo lắng.

-Chị bị chảy máu rồi nếu để như thế này vết thương sẽ càng nặng thêm đấy. Chị theo em, nhà em cũng gần đây hà bà có một loại thuốc rất hay bôi lên sẽ cầm được máu và mau lành.

Hana đứng lên bước lại gần Sarly rồi khom người đỡ cô đứng lên.

-Đợi chị chút

Chợt nhớ khi nãy gấp quá Sarly đã vứt khẩu súng lên bờ, đảo mắt nhìn xung quanh cô thấy bảo bối không thể thiếu của mình nằm phía cách đó không xa.

Sarly nhích chân đi từng bước nặng nề lại phía đó. Cô vừa đi được mấy bước thì Hana đã từ ngoài sau đi nhanh hơn cũng vị trí đó và cúi xuống nhặt cái món đồ mà cô đang định lấy đem lại đưa món đồ đó lên ánh mắt tò mò nhìn Sarly.

-Chị định lấy cái này phải không?

-Ừ, cảm ơn em

Nó mỉm cười đưa khẩu súng lại cho Sarly, không nói gì nữa.

Sarly cứ nghĩ nó còn nhỏ và ở trong rừng chắc có thể không biết đây là gì nên cũng không nói gì thêm theo con bé về nhà.

Con đường về nhà Hana cũng không xa lắm đi khoảng 10 phút thì Sarly thấy phía trước có một ngôi nhà bằng cây nằm ẩn sau những cây rừng to lớn.

Sarly chỉ biết nơi đây rất thoáng mát, lai vô cùng dễ chịu. Nếu có một điều ước cô mong rằng mình có thể ở đây mãi không tranh giành với người khác sống một cuộc sống an nhàn của những người bình thường.

Cô biết mọi người ai cũng có ý nghĩ đó giống cô vì không một ai muốn cái mạng nhỏ bé của mình tiếp tục duy trì được là đổi lấy bằng những nguy hiểm không lường trước được.

Có thể mọi thứ đều do ông trời sắp đặt cũng có thể mọi thứ là do con người sắp đặt. Nhưng người đó không phải là bọn cô bà là bà ta, người gây nên tất cả mọi chuyện.

Thù oán của Mina cùng với những người trong Thiên Quỷ tranh giành chức bang chủ. Giờ đây bà ta đã có những quân bài tốt là Sarly, Cherry, Jun, Ren, Sunny.

"Cherry à! Rồi cuộc đời của chúng ta có như những gì cậu từng nói kết thúc thù oán trước kia giúp bà ta toại nguyện sẽ được giải thoát không?"

Lo mãi mê suy nghĩ Sarly không hề biết mình đang đứng trước cửa nhà Hana.

-Chị ơi đến nhà em rồi.

Nó nắm tay Sarly kéo kéo, khi chợt tỉnh ra khỏi suy nghĩ của mình cô đã thấy Hana mỉm cười thật tươi nhìn mình.

Cuộc sống hồn nhiên như thế này thảo nào bà của con bé không chịu ra ngoài chỉ thích ở mãi trong khu rừng không một bóng người này.

-Chị đứng đây đợi em, em vào nhà gọi bà ra xem vết thương cho chị.

Nói xong nó chạy một mạch vào trong nhà.

Vết thương rỉ máu làm Sarly không khỏi thở dài, bị như thế nào làm sao lát nữa về mà không ai phát hiện đây.

-Bà xem cái chị khi nãy cứu con nè.

Hana ôm chặc cánh tay của một bà lão tầm 60 tuổi, vừa nhìn Sarly liền có một cảm giác thân thiện với bà lão này.

Mái tóc bà cũng đã bạc hơn nữa đầu, nhưng nhìn Sarly vẫn có thể đoán được rằng trước đây bà lão nhất định rất xinh đẹp.

Vì làn da tuy đã lão hóa theo thời gian năm tháng, nhưng trong không nhiều nếp nhăn lắm.

Bà mỉm cười nhìn Sarly một cách thân thiện.

-Thật cảm ơn cháu đã cứu Hana, ơn tình này bà không bao giờ quên.

Ánh mắt bà nhìn Hana đầy yêu thương cho thấy tình cảm của hai bà cháu rất tốt. Nhưng tại sao con bé sống cùng bà còn ba mẹ nó đâu?

Nhiều câu hỏi đặt ra cho hai bà cháu có vẻ đặc biệt này, cô nhất định phải điều tra rõ mọi chuyện. Hiện tại và cả 6 năm trước.

-Không có gì đâu ạ, chuyện này cháu nên làm mà không thể thấy chết mà không cứu.

Khi nghe câu thấy chết mà không cứu gương mặt bà lão có chút thất thần, là người đã được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ Sarly làm sao không thể nhận ra điều khác biệt đó chứ, chuyện tình bên trong ra sao nhất định Sarly sẽ tìm hiểu rõ ràng.

-Thôi để bà đưa cháu vào nhà xem vết thương có nghiêm trọng hay không. Để lâu quá mà không chữa trị sẽ bị nhiễm trùng thì nguy.

Bà mỉm cười đi đến đỡ Sarly vào trong nhà, Hana vui vì nhà có khách đã lâu lắm rồi chị Nguyệt Nguyệt không có đến thăm bà cháu nó rồi.

Sức khỏe của Cherry cuối cùng cũng đã hồi phục hoàn toàn, tuy không nặng lắm nhưng Jun nhất quyết kêu cô nghĩ ngơi trong vòng 2 tháng vì Jun nói rằng như vậy vết thương không còn trở ngại cho các nhiệm vụ sắp tới.

Cô biết chứ những điều mà sau này cô phải trải qua còn rất nhiều, sức khỏe mà không hoàn toàn bình phục thì có nguy cơ ảnh hưởng rất nhiều đến việc hoàn thành nhiệm vụ được giao.

-Cherry à ngày mai bà chủ gọi tất cả 5 người chúng ta đến mật thất.

Sarly ngồi xuống cạnh Cherry từ lúc ở căn nhà gỗ của hai bà cháu Hana về tâm trạng khá phức tạp, Sarly không ngừng suy nghĩ về bà của Hana một bà lão kì lạ đầy huyền bí.

Nhưng không có cách nào giải thích được những gì mà trong lòng cô đang nghĩ."Cherry thật ra cậu còn bao nhiêu chuyện giấu mình?"

-Cuối cùng ngày được ra khỏi nơi này cũng đã đến.

Thế giới bên ngoài có còn đẹp như trước không?, cô chưa từng nghĩ đến. Cũng đã 10 năm kể từ khi đến đây ngôi nhà mà trước kia gia đình cô cùng chung sống bây giờ chắc đã trở thành một ngôi nhà hoang chết chủ.

Cô khẽ nhắm mắt, tuy không nhìn thấy ánh mắt chất chứa nhiều nỗi buồn của cô nhưng Sarly vẫn cảm nhận được một xúc cảm khó diễn tả thành lời nói đang trong lòng Cherry.

Cô biết gần đây Sarly bắt đầu nghi ngờ về vụ cô bé chết ngoài sau khu rừng cách đây 6 năm là do cô làm.

Khi lên thăm Hana thấy con bé vui vẻ chạy ra trong lòng cô cũng vui được phần nào vả thấy bớt căn thẳng.

Nhưng khi nghe bà Hana nói khoảng 2 ngày trước có một cô gái xinh đẹp tên là Sarly vì cứu Hana nên đã bị thương ở chân. Bà đã chửa trị vết thương cho Sarly bà còn nói nhìn qua ánh mắt của cô gái đó nhìn bà có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng vẫn không mở miệng.

Lúc đó cô nghĩ cuối cùng thì Sarly cũng biết tất cả mọi chuyện có nên nói cho cậu ấy biết không. Nhưng nếu biết được người bạn thân nhất của mình từng giết một người khi còn quá nhỏ thì liệu cô ấy có chấp nhận. Có rất nhiều điều phức tạp khó nói được thành lời.

-Sarly à.

Cô khẽ gọi tên Sarly.

-Mình đây cậu có chuyện gì muốn nói với mình sao?

Mình mong cậu nói thật về chuyện đó ình biết. Mình sẽ không trách cậu vì mình biết cậu là một con người rất tốt rất tốt Cherry à.

-Chân cậu đã lành hẳn chưa?

Cherry ngồi thẳng người lên nhìn vào mắt Sarly. Hai người đang ở trong phòng tập do mới vận động khá mệt mỏi nên gương mặt cô có chút xanh xao.

Sarly thoáng bất ngờ trước câu hỏi của cô, thì ra Cherry đã biết được chuyện mình đi vào rừng tìm hiểu cái chết đó.

-Chân mình đã lạnh lại không sao?

-Uhm vậy thì tốt mình cũng yên tâm rồi.

"Sarly à cậu muốn mình nói như thế nào đây?" Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau. Một xúc cảm khó tả trong lòng cả cô và Sarly. Sự mâu thuẫn này cần được nói rõ hôm nay.

-Sarly à! Mình có chuyện muốn nói với cậu.

Cô đang đấu tranh với chính bản thân mình, sự thật này nhất định phải cho Sarly biết.

Sarly thầm khóc trong lòng dù biết Cherry là người gây ra cái chết đó nhưng bây giờ nếu Cherry nói người đó không phải do cô giết Sarly nhất định sẽ tin rằng đó là sự thật, vì trước nay Cherry chưa bao giờ gạt cô.

-Cậu nói đi.

-Cái chết của Thúy cách đây 6 năm là do mình làm.

Cuối cùng điều mà Sarly muốn biết cũng đã có câu trả lời, nhưng không hiểu sao tim cô vẫn thấy có cái gì đó đau đau.

Sarly không phải đau trước cái chết bi thương của Thúy mà cô đau cho kí ức đầy nước mắt của Cherry.

Giấu chuyện này trong vòng 6 năm Cherry à! Cậu hay thật đó.

Nỗi khổ trong lòng Cherry làm sao cô không hiểu được, tuy nói đến giết người là một tội không thể tha thứ nhưng cô rất hiểu tính tình của Cherry. Nước sông không phạm nước giếng nếu Thúy không phải là người gây chuyện trước thì sẽ không xảy ra cái chết đầy đau đớn cho cô ta.

-Mình đã suy đoán ra từ trước, nhưng Cherry à 6 năm qua cậu sống trong khi lương tâm không ngừng cắn rứt. Tại sao cậu không nói ình biết, mình có thể cùng cậu vượt qua.

"Huhu"

Sarly ôm chặc cô vào lòng khóc nức nở, cô biết chứ biết tình cảm mà Sarly giành ình không ai có thể bằng được. Một tình chị em tốt hơn bao giờ hết, thời gian đó cô có thể thấy rằng Sarly rất vui vẻ và hoạt bát cô không nỡ nói ra chuyện này cô sợ Sarly sẽ giống như cô mỗi đêm ngủ đều mơ thấy ánh mắt oán hận của Thúy nhìn mình.

-Cậu đừng khóc nữa mọi chuyện đã qua lâu rồi bây giờ chỉ còn lại quá khứ mà thôi.

Sarly ngưng không khóc nữa, Cherry lấy tay lau hết nước mắt còn vương lại trên má Sarly.

Môi cô cười khổ.

-Cherry thật ra mọi chuyện là như thế nào tại sao cậu lại giết Thúy. Cậu nói ình biết đi?

-Được mình sẽ cho cậu biết sự thật của chuyện này.

Dù có qua bao nhiêu năm tháng đi nữa cái ngày đó suốt đời này Cherry không bao giờ quên.

6 năm trước

Thúy đến đây trước cô một năm rưỡi, tính cô ấy ngạo mạn đã quen rồi và cũng là người có võ thuật cao nhất trong phòng.

Do được mọi người sùng bái và nịnh nọt rằng mình là người mạnh nhất nên cô ta càng trở nên ngạo mạn không coi ai ra gì.

Cho đến một ngày tất cả mọi thứ đều thay đổi, vị trí người mạnh nhất không còn của cô ta nữa kể từ khi cô bước chân vào ngôi nhà chung đầy chết chóc này.

Cherry là một cô gái thông minh nhưng lại ít nói. Nên mọi người cũng không dám tiếp xúc nhiều với cô nhưng ánh mắt bọn họ nhìn cô có ganh ghét có ngưỡng mộ.

Những ai ganh ghét cô đều là chị em thân thiết của Thúy, họ đều biết cô là người khó gần nên họ chỉ còn cách ở lại bên Thủy.

Cuộc sống đều mâu thuẫn và đấu đá như vậy kéo dài được 4 năm cho đến một ngày có người muốn cướp đi mạng sống nhỏ bé của cô.

Đêm đó trăng rất đẹp lại rất tròn. Nhưng cũng chính là cái đêm khiến cô nhớ lại cảnh ba mẹ và chị bị giết một cách thê thảm vì thế tất cả mọi thứ xung quanh đều phải biến mất.

Cô luyện võ cho đến 7 giờ tối vì về đến phòng. Lúc này trong phòng chỉ có Thúy và 2 người bạn của cô ta.

Ánh mắt họ nhìn cô rất khó chịu pha lẫn chán ghét nhưng cô vờ như không thấy gì hết vì cô nghĩ trước nay họ đều như thế.

Khi cô tấm rửa xong xuôi và chuẩn bị lên giường đi ngủ thì nghe phía sau phòng tức là khu rừng nơi Hana ở phát ra tiếng hét rất lớn và tiếng hét đó là của Thúy.

Tuy giữa hai người không có tình chị em chỉ có ghét bỏ nhau nhưng khi nghe giọng hét kinh hãi của Thúy cô không thể làm ngơ vì thế cô quyết định đi ra khu rừng xem thật ra có chuyện gì đã xảy ra với Thúy.

Ở đây rất tối trước nay chưa bao giờ cô đi ra khu rừng này vào ban đêm và cảm thấy hình như có rất nhiều ánh mắt đáng sợ đang nhìn mình.

Cố gắng trấn tỉnh cho trái tim đập nhẹ nhàng lại bình thường đôi bàn chân nhỏ bé của cô tiếp tục lần theo vị trí tiếng hét đó mà đi.

Tiếng của Thúy càng ngày càng gần. 10m ............... 9m.............. 8m............. 7m............3m..............

Cho đến khi cô đứng giữa khu rừng thì bắt gặp ánh mắt như cười của Thúy nhìn mình lúc này cô mới biết thì ra mình đã bị dụ đến nơi quỷ quái này.

Cô ta bước lại gần Cherry ánh mắt khẽ cong lên.

-Cherry ơi là Cherry thì ra cũng có một ngày cô vì tôi mà khổ công tìm kiếm như vậy đó.

Thúy cầm trên tay một cây kim bằng bạc sáng bóng, cô ta không chịu đứng yên cứ đảo xung quanh người Cherry còn tay thì không ngừng đưa cây kim đó vào miệng liếm mút một cách thích thú.

Cherry không biết Thúy định làm gì nên cô chỉ đứng im đó bất động không trả lời câu nói giễu cợt mình khi nãy của Thúy.

-Cô có biết tại sao tôi dụ cô đến đây không?

Dù cô ta có hỏi thì cũng biết trước Cherry chỉ đứng yên nhìn mọi cử chỉ kì lạ của cô ta mà không nói gì.

Cô ta không hề tỏ ra tức giận mà trái lại còn cười tươi.

-Không muốn biết à? Nhưng không sao dù cô có muốn hay không tôi cũng nói cho cô biết. Vì ngày mai tôi sợ cô không thấy ánh nắng mặt trời.

Chỉ cần một câu nói ngắn gọn, Cherry đã biết được Thúy muốn làm gì. Giết cô để rửa sạch mối hận trong lòng.

Với sức cô tuy có mạnh thật nhưng cô có cảm giác nơi đây không chỉ có riêng mình Thúy mà còn có khoảng 7 người nữa. Bọn họ chắc chắn là những người chị em thân cận của Thúy.

Tuy võ thuật của cô có phần hơn người nhưng bọ họ và cô giống nhau đều được đào tạo bởi một người.

Nếu như so sánh 8 người bọn họ có thể giết cô dễ như trở bàn tay. Công với thù hằn của Thúy đối với cô khả năng kháng cự là không thể.

Sức không lại cô chỉ còn cách dùng trí.

-Cô muốn giết tôi khiến tôi không thể tranh giành ngôi vị mạnh nhất.

Nghe cô nói vậy gương mặt đang cười của Thúy đanh lại.

-Tôi vốn là người mạnh nhất. Cô chẳng là cái thá gì hết.

Cherry cười mỉa mai -Ô thì ra cô là người mạnh nhất à? Vậy tại sao lại muốn giết tôi? Tôi chẳng phải thua kém cô sao? Hay cô sợ rằng cô không bằng tôi và muốn tôi phải biến mất cô mới yên tâm ngồi trên vị trí mà mình mong muốn.

-Mày im miệng lại cho tao.

Thúy như bị nói đúng tim đen nên vô cùng tức giận. Ngước mặt lên nhìn thấy gương mặt trắng trẻo không một chút sợ hãi của Cherry làm Thúy càng thêm tức giận.

Đúng chính Thúy ganh tị với Cherry người đã cướp hết mọi thứ của cô ta. Kể cả Jun người con trai mà Thúy lâu nay luôn yêu mến.

Tuy chỉ mới 14 tuổi nhưng Cherry có thể nhìn ra được Thúy là một con người vô cùng ít kỉ. Nếu còn sống đến sau này nhất định sẽ trở thành thảm họa của Thiên quỷ.

Cherry thấy Thúy thật sự tức giận và không thể kìm nén được chỉ muốn xông đến giết chết cô thì lúc này Cherry chỉ cười khinh miệt im lặng nhìn cô ta.

Nếu 8 người cùng một lúc muốn giết cô thì tất nhiên người thua chắc chắn là Cherry nhưng nếu chỉ có duy nhất một mình Thúy thì phần thắng trong tay cô là 100%.

Thúy là người ra lệnh cũng như là người quyết định bọn họ sẽ làm gì. Tuy thái độ của bọn họ đối với Thúy nhìn bề ngoài vô cùng kính trọng nhưng trong thâm tâm Cherry chắc chắn rằng họ chỉ lợi dụng danh của Thúy mà thôi. Muốn sống yên thân vì phải biết nịnh chủ.

Cô không muốn mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng có người phải hi sinh. Điều đó là không đáng.

-Thúy nếu cô thả tôi ra tôi sẽ xem như không có chuyện gì.

Cherry chỉ còn cách dùng phương pháp thảo luận để nói chuyện với Thúy mặc dù cô biết nói với cô ta cũng vô dụng. Nhưng nếu để bọn họ nghe thấy ít nhất cũng biết được Thúy đối xử như thế nào với bọn họ.

"Hahahah"

-Mày đang vọng tưởng tao thả mày đấy à? Mơ đi.

Cherry nhìn Thúy cười -Cô không phải không biết tôi giỏi võ, các bạn của cô phòng bị rất tốt đấy nhưng cô có nghĩ bọn họ sẽ chết dưới tay tôi hay không?. Dù gì bọn họ cũng không phải là đối thủ của tôi.

Đúng như suy đoán của cô Thúy không hề tỏ ra lo lắng trái lại còn cười.

-Mày không hiểu tao rồi vì đạt mục đích tao không ngại hi sinh bọn nó. Chỉ cần mày chết.

Cherry thầm thở dài trong lòng, thật đáng thương cho số phận của bọn chúng khi có một người bạn không xem họ ra gì hết.

Vì muốn đạt được thứ mình muốn, cô ta không ngại hi sinh những người anh em đã vì mình làm biết bao nhiêu việc. Chắc bây giờ bọn người đó cũng đã biết được một số chuyện đáng lí ra mình nên biết trước.

Ở ngoài phía bên trái cách cô khoảng 10m không khó để bọn người của Thúy nghe thấy những lời nói vừa rồi cô ta đã mạnh dạng mà không hề suy nghĩ thốt lên.

-Mày có nghe gì không?

Một cậu bé chừng 13 - 14 tuổi lên tiếng, giọng nói pha chút không tin vào những gì mà mình nghe thấy.

-Tao nghe.

Cô bé nhỏ nhắn với gương mặt có chút u ám. Tuy không phải là những cô bé cậu bé 20 mấy tuổi nhưng họ đã biết được thế nào là tốt ình xấu ình, vì thế không dại khờ gì mà chui đầu vào lọ cho người ta giết.

-Nó nói nó không coi mạng của tụi mình ra gì hết, tụi mình có chết cũng được chỉ cần nó làm được những gì mà nó muốn.

Cậu bé khi nãy hướng mắt về phía bên này thái độ lộ rõ vẻ tức giận. Cậu ta cũng không ngờ Thúy lại có thể nói ra những lời như vậy.

-Đi về tụi bây.

-Ừ tao cũng chẳng muốn ở lại nữa.

Nói xong 7 người đi về phía mật thất không thèm nói Thúy một lời nào, làm cô nàng cứ nghĩ mình có người theo sau nên vẫn tỏ ra cao ngạo không nhìn vào sắc mặt của người khác.

Lúc này, Cherry nghe thấy tiếng bước chân một lúc một xa. Cuối cùng kế hoạch ly gián của cô cũng đã thành công.

Cũng chỉ là một bọn con nít giống cô thôi, nhưng chưa chắc bọn chúng biết nghĩ một cách thấu đáo về một chuyện, chỉ làm theo những gì trước mắt bọn chúng thấy mà không hề biết hậu quả mà mình sẽ gây ra.

-Đủ chưa?

Cô lên tiếng khi thấy Thúy đang tiến lại gần mình, dù là người có khả năng kiềm chế tốt nhưng cô không thể nào chịu được cái hành động ngu ngốc này của Thúy.

Định giết cô sao đối với cô ta hình như dễ quá thì phải.

"hahahaha"

-Đây chỉ mới là bắt đầu, tao muốn mày sống không bằng chết.

Hai tay cô khẽ nắm chặc lại, gương mặt thoáng đỏ lên.

-Tôi không muốn lãng phí thời gian với cô.

Nói xong Cherry định quay người bước đi thì ngoài sau lưng bỗn nhiên vang lên tiếng gọi lớn.

-Chị Nguyêt Nguyệt ơi cứu em huhu.

Lúc này cô mới kinh hãi quay người lại, bàn tay đang nắm lại khẽ run. Trước mắt cô là thân hình bé nhỏ của cô bé 6 tuổi.

-Hana.

Cô thất thanh vội chạy lại phía Hana đang bị treo, nhưng khi chạy được một đoạn thì cô phát hiện phía trước có một cái bẫy nếu cô qua đó chắc chắn sẽ như Hana bị treo ngược người lên cành cây.

Thấy nước mắt của con bé không ngừng rơi lòng cô lại nhói lên từng hồi. Hana đứa bé mà cô đã biết khi nó vừa 3 tuổi. Cũng chính là một năm sau khi cô vào đây.

Bà nội Hana nữa, bà bây giờ đang ở đâu.

-Tiểu Nguyệt.

Phía bên phải có người đang gọi tên cô, đúng rồi là tiếng của bà.

-Bà.

Tại sao lại như vậy cả hai đều bị nhốt ở đây.

"Hahaha"

-Sao nào mày thấy có vui không Cherry?, tao dẫn hai người mà mày yêu quý nhất đến đoàn tụ với mày đấy.

Ngữ khí của Thúy đầy trêu chọc, cô ta dám uy hiếp cô. Bây giờ bà và Hana đang trong tay cô ta Cherry nhất thời không thể manh động.

-Tại sao vậy chứ? Bọn họ chỉ là người vô tội.

Giọng nói cô không còn bình tĩnh như mọi khi nữa, mà trong lời nói đó có chút sợ hãi. Bà là người rất thương cô, nên cô luôn xem bà như là một người thân của mình vậy. Kể cả con bé Hana cũng vậy, cô rất mến nó một đứa trẻ đáng thương.

Không được mình nhất định phải tìm mọi cách cứu họ ra.

-Chỉ cần là những người quen biết mày đều là những kẻ đáng chết.

Lòng thù hận của Thúy quá nặng, nghe qua lời nói cô có thể biết được Thúy căm ghét mình đến mức độ nào.

Trái tim cô khẽ rung khi nhìn thấy Hana nước mắt trào qua khóe mi. Đôi môi mím chặc như đang chịu đựng một cái gì đó rất đáng sợ.

Cô bỗng nhớ đến cái cảm giác này, đúng vậy cái ngày mà ba mẹ cô chết cô cũng có cảm giác như thế này. Rất muốn cứu họ mà không thể làm gì được, cô thật đúng là một con người vô dụng.

Mạng sống này cô phải giữ lại không thể vì một đứa như thế này mà bỏ mạng tại đây. Cô không thể nhịn được thêm nữa.

-Nếu cô không thả họ xuống, cô đừng trách tôi ra tay độc ác.

"Hahahaha"

Thúy cười lớn nhìn cô đầy thích thú, vẻ mặt khinh bỉ khi nghe câu nói vừa rồi của cô.

-Với mày à?

Cô chỉ im lặng không lên tiếng, ánh mắt như chim ưng nhìn thẳng vào mặt Thúy, làm cô ta đang cười to bỗng nhiên khựng lại. Một làn gió lạnh thổi qua làm Thúy bất giác rùng mình.

Cô ta tức giận khi Cherry dám nhìn mình như vậy.

Tay bỗng đưa lên tiến gần lại phía chỗ Hana đang bị treo.

"Xoẹt"

-Á aaaaaaaaaaaa Đau quá. Huhu chị Nguyệt ơi cứu em huhu.

Cánh tay phải của Hana bỗng xuất hiện một đường rạch dài khoảng 6 cm. Tim cô khẽ thắt lại khi nghe thấy tiếng khóc gọi Nguyệt ơi của Hana, đối với cô Hana như là một bảo bối vô giá.

Cô đứng yên, không khí bỗng nhiên trầm xuống hẳn. Lạnh lẽo khiến người khác phải sợ hãi, ánh mắt của cô lúc này đầy sát khí. Chỉ cần một chút nữa thôi, cô không biết mình có thể làm ra những việc gì.

-Hahaha Tao thật không biết mày lại cần tình thân như vậy đó Cherry, à mà phải gọi là Tiểu Nguyệt mới đúng. Hazz thật buồn giùm mày không ba không mẹ nên mới thành một kẻ như thế này, nếu ba ****** chết rồi thì còn đỡ chứ mà còn sống chắc vì mày mà mang nỗi nhục nhã. Đúng là cái thứ con hoang.

Nói gì cô cũng được như một khi nói về ba mẹ cô thì xem ra mọi chuyện không hề ổn. Tiếng cười của cô ta vẫn còn vương vấn bên tai.

Cơn giận lên tới đỉnh điểm, bàn tay trong vô thức bốp chặc lại. cơ thể bỗng nhiên rung lên, một cảm giác ngực đau nhói.

Vết thương này đã 4 năm trôi qua cô luôn muốn chon vùi, nhưng tại sao cô ta có thể đem nó ra khơi lại nỗi đau trong lòng cô chứ.

Cô có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két phát ra từ môi mình, lúc này bà nội Hana cũng cảm nhận được điều đó, Cherry đang rất giận.

-Mày phải biến khỏi thế gian này.

Thúy vẫn còn đang vui vẻ cười thích thú với màn đả kích vừa rồi của mình. Cô ta không hề biết rằng mình đang rất nguy hiểm, khi nghe giọng nói ghê sợ của Cherry, cô ta không hề lo sợ khi thấy cô tức giận Thúy còn thấy hả dạ hơn nữa nỗi bực tức trong lòng đã tan đi một nữa.

Thúy không tin rằng cô giám giết mình, cô ta càng tự tin hơn với suy nghĩ của mình khi thấy Cherry vẫn đứng yên không hề nhúc nhích. Do trời đã tối nên cô ta không hề nhận ra cơ thể Cherry có chút khác thường.

Cô đưa mắt lên nhìn Hana, hai tay và chân con bé đều bị xích chặc. Thân hình bị treo ngược nhìn thật đáng thương.

Cô ta quả nhiên không còn một chút nhân tính nào hết, ngay cả một việc hành hạ một đứa bé 6 tuổi cũng làm được.

Cô biết đó là loại chìa khóa rất khó mở, chỉ có duy nhất người giữ chìa khóa mới có thể mở ra được.

Tay con bé lại đang chảy quá nhiều máu, cô sợ nó chịu không nổi.

Ánh mắt sắc lạnh của cô quay qua nhìn thẳng vào người Thúy. Người đàn bà ác độc này không nên ở lại thế gian.

Gió cứ thổi càng lúc càng mạnh, mái tóc xõa dài của cô bay theo từng hơi thở của gió. Rất đẹp giờ phút này nhìn cô cứ như một thiên sứ bóng đêm, mọi người có thể bị quỷ diệt chỉ riêng cô là không.

-Tôi nghĩ người nên biến khỏi thế gian này là cô. Thúy à!

Giọng nói cô phát ra không một chút cảm xúc, nó như một lời nói mệnh lệnh không thể thay đổi.

Thúy bất giác khẽ run. Lần đầu tiên cô ta nghe thấy ngữ khí này của Cherry. Dù trước nay Thúy thường hay nói mắng cô nhưng chưa bao giờ cô ta nghe thấy giọng nói đầy uy hiếp này.

Dù thấy bất an nhưng tính cách cao ngạo đó làm cô ta không kịp thời nhận thấy.

-Hahaha mày chết tới nơi mà còn mạnh miệng, để tao coi cắt cái lưỡi thối tha của mày rồi, mày còn cơ hội sủa bậy hay không?

Thúy nhanh chân chạy lại phía cô đang đứng một cách tức giận, cầm những cây kim nhỏ bé tưởng chừng như vô dụng không ngừng bắn về phía cô.

Tuy bề ngoài loại vũ khí này chỉ là những cây bé bình thường. Không có lực sát thương cao, nhưng trong tay cô ta có một loại bao tay dùng riêng cho Kim Hỏa cũng chính là cái tên của nó. Một loại kim khi bắn vào người thì toàn thân nóng lên như lữa đốt.

Người bị trúng phải sống không bằng chết, qua 1 ngày Hỏa trong kim sẽ bắt đầu đi khắp cơ thể, từng giây từng phút trôi qua sẽ làm người khác cảm giác như bị nấu chín. Ngày thứ hai cơ thể không còn sức sống mắt đầu mệt mỏi và có hiện tượng ra huyết ở mắt. Ngày thứ 3 khi Hỏa đã phát tán toàn thân sẽ biến thành màu đen. Đây là cái chết xấu nhất mà không ai muốn và có thể chịu nổi cái cảm giác thịt mình từ từ chín dần.

"Xoẹt"

Hai cây Kim Hỏa bay qua tầm mắt của cô chỉ cách mắt khoảng 2cm. Quả thật càng ngày kĩ thuật bắn kim của Thúy được tiến bộ rõ rệt. Với tình hình hiện tại cô không đem theo vũ khí của mình, việc chống trả như thế này có thể gượng không được lâu. Chỉ còn cách duy nhất là sử dụng đến...........

-Tao sẽ ày chết một cách nhanh chống.

Thúy đuổi theo Cherry hai người không ngừng đánh với nhau, một người bắn ra kim một người ra sức né những vật nhỏ bé nguy hiểm đó. Cô chỉ dựa vào trực giác để né, do trời càng ngày càng tối việc nhìn thấy một cây kim là không thể.

-Đừng quá đắt ý Thúy à! Người thắng chưa biết là ai.

Quả nhiên như lời cô vừa nói ra.

"Xoẹt .......... Bụp"

"Á ................... AAAAAAAAAAAAA"

Cô ta ôm mắt nằm vật ra đất, cảm giác đau xé truyền vào não mọi tri giác đều trở nên tê cứng. Cô ta chỉ biết gào thét ngoài chuyện này ra thì giờ phút này cô ta chẳng biết làm gì hết, chỉ có câu nói trong lúc này là không muốn chết.

Nhưng cảm giác này không ngừng mà càng ngày càng đau nhói. Như hàng ngàn con bò cạp không ngừng đi vào mắt thả hàng loạt chất độc ra vậy, thật ra cái vừa bắn vào mắt mình là cái gì.

Thúy không ngừng giãy giụa, cô ta không tin mình lại dễ dàng thua như vậy.

-Mày mày đã bắn cái thứ quỷ quái gì vào mắt tao?

Dù rất đau nhưng cô ta không phục nhất quyết chịu đựng để đứng lên hỏi Cherry cho rõ.

-Chỉ là một chút như cô vừa nghĩ thôi, tôi biết cô nhận ra đây là cảm giác gì. Và tôi cũng biết cô đã từng sử dụng nó, bây giờ tới lúc cô hưởng thụ rồi đó.

Không lẽ đây là cốt của độc trong Kim Hỏa sao? Nhưng rõ ràng nó đã được tẩm tất cả vào kim rồi.

-Chắc bây giờ cô đang cố nghĩ xem độc này từ đâu tôi có phải không? Khỏi cần thắc mắc nữa tôi sẽ nói cho cô biết. Nó được lấy từ hủ cốt của thuốc ngày thứ 18 kể từ khi cô chôn nó xuống lòng đất.

Thấy sắc mặt Thúy càng ngày càng khó coi cô mỉm cười nói tiếp.

-Chắc cô biết rõ loại độc này rất nguy hiểm, tẩm vào kim nó chỉ phát ra tính năng làm nóng cơ thể con người, đau đớn trong vòng 3 ngày dẫn đến chết mà thôi. Còn loại chưa qua xử lí hay tẩm bất cứ thứ gì, đó mới là loại độc lợi hại nhất. Thứ bắn vào mắt cô là thủy tinh đá, tôi đã ngâm loại độc của cô vào trong này suốt 50 ngày. Nó rất cứng nhưng khi gặp nước mặn sẽ lập tức tan chảy. Chắc bây giờ cô đã biết cái gì được bắn vào mắt mình rồi chứ?

Cherry hiểu rõ khi ra ngoài gió lớn như thế này Thúy nhất định sẽ bị cay mắt và chất mặn của nước mắt sẽ bắt đầu đọng lại nơi khóe mi. Chỉ cần tác động, mạnh vào nước mắt sẽ trào ra, loại chất lỏng mặn này trên điểm chí mạng của cô ta Cherry làm sao có thể bỏ qua dù chỉ là chi tiết nhỏ.

Thúy như bị sét đánh ngang tai. Quá trình làm độc cho Kim Hỏa Thúy chỉ biết qua chứ không thật sự hiểu vì đây là bí quyết mà chỉ có gia đình của cô ta biết được. Khi ba mẹ đưa vào đây mong Thúy trở thành sát thủ chuyên nghiệp đã đem bí quyết này dạy lại tất cả cho Thúy.

Cứ nghĩ mọi chuyện mình làm rất bí mật nhưng khi hôm nay cô biết còn một người nữa biết quá trình làm, và cả nơi cất giữ Thúy không khỏi kinh ngạc.

Nhưng điều không ngờ nhất lại chính là Cherry người mà cô ta ghét và câm thù nhất.

Thúy dù xử dụng rất thành thạo và pha chế loại độc nguy hiểm này, như có một thứ cô ta chưa bao giờ biết đó là ngày thứ 18 khi ủ nó vào đất chính là giờ phút nó đạt tới độ cực của cực độc.

-Tại sao mày lại biết tất cả mọi chuyện?

Giọng nói của Thúy có chút yếu ớt, mắt không thể mở chỉ có thể hé ra một chút để nhìn về người con gái phía trước.

-Hahaha có lẽ còn một chuyện cô không biết nữa đó chính là loại độc mà ba mẹ cô cho là thứ quý giá nhất, bí mật được giữ và lưu truyền cách đây 60 năm lại do chính tay ông nội tôi sáng chế ra. Cô nghĩ xem có phải rất shock khi nghe tin này không?

Cherry là con cháu của một gia đình được làm việc cho các tổ chức nguy hiểm, lúc cô còn nhỏ đã nhiều lần nghe ba kể về ông nội.

Ông là người chuyên nghiên cứu về độc tẩm cho các loại vũ khí mà tổ chức dùng để sử dụng trong các cuộc công kích bí mật. Trong phòng nghiên cứu có tổng cộng chỉ có 3 người, 1 là ông nội cô, người thứ hai là Kevin nhưng người này đã chết trong một lần tổ chức bị công kích cách đây 15 năm. Người còn lại chính là ông nội của Thúy người đàn ông xảo nguyệt và đầy gian trá.

Lúc đó ông nội cô không ngừng dùng thời gian còn lại của mình nghiên cứu một loại độc tẩm mà ông xem là có giá trị nhất. Do tự mình nghiên cứu nên ông không cần sự trợ giúp của bất kì cộng sự nào.

Kevin là một người trầm tính, nên những chuyện ông muốn tự mình làm ông ta cũng không hỏi tới, chỉ có duy nhất lão già Thất Quang không ngừng theo dõi ông trong suốt quá trình thực hiện.

Cho đến 2 năm sau cũng chính là ngày thuốc được thí nghiệm và được đưa vào điều chế với số lượng lớn. Bỗng nhiên tờ giấy công thức biến mất, ông nội cô không hiểu nguyên nhân vì sao bị chìm người trong vụ nổ bom cách phòng nghiên cứu 50m.

Từ đó về sau công thức về loại độc tẩm này bị thất truyền, cho đến khi cô tình cờ thấy được Thúy đang lén lúc pha chế thuốc ngoài sau mật thất.

Tuy lúc ba cô kể cô chỉ là một đứa bé 6 - 7 tuổi nhưng do bẩm sinh thông minh và có trí nhớ tốt quy trình pha chế cô đều biết một cách tường tận và cũng biết chính xác khi nào thuốc mạnh nhất.

Vì thế cô chờ đến ngày và lấy đi một ít nơi Thúy cất ủ mà không ai có thể biết được. Đó chắc có thể là điều mà Thúy không thể nào ngờ tới.

Khi nghe cô nói Thúy không ngừng lắc đầu.

-Không không phải, cô gạt tôi cô gạt tôi. Á ....... AAAAAAAAAAAAA.

-Tất cả đều là sự thật tôi không cần phải gạt cô.

Một người như Thúy làm sao chịu nổi một sự đã kích lớn như thế này, cô ta không tin vào sự thật. Nó có thể đối với Thúy là một sự xỉ nhục rất lớn cho gia đình mình.

Trước nay trong lòng cô ta ông nội là người cao cả nhất tài giỏi nhất, nay khi biết được sự thật trong lòng Thúy chỉ cảm thấy nhục nhã mà thôi.

Mắt đã bị hủy hoại, không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời của ngày mai nữa. Ông nội trong lòng Thúy đã bị tan vỡ, sống đối với cô ta không còn ý nghĩa gì cả.

Ngước mặt lên nhìn thẳng lên vầng trăng tròn trên cao, cô ta bật cười lớn.

-Hahaha không ngờ cuộc đời mình lại rơi vào bi thảm như thế này. Hahahaha.

Tiếng cười bỗng im lặng trong bóng tối, gương mặt đáng sợ cao ngạo khi nãy giờ đây chỉ toàn là máu. Nó không ngừng chảy ra từ phía chiếc cổ nhỏ nhắn, mang theo từng nhịp thở khó khăn. Một lần thở gấp máu càng ra nhiều hơn, cảm giác này rất đau hà tất phải chịu khổ.

-Thúy........

Khi thấy cô ta ngã xuống đất Cherry nhất thời không thể cử động được, chỉ có thể mở miệng gọi tên cô ta một cách yếu ớt. Dù có ý định sẽ giết chết cô ta, nhưng đó chỉ là suy nghĩ lúc tức giận mà thôi.

Cô ta là do mình hại chết sao?

Bước chân nặng nề về phía Thúy đang nằm, ánh mắt cô trống rỗng.

-Tại sao phải làm như vậy chứ? Cuộc đời bỏ đi, cô không tiếc sao?

"Khụ khụ"

Hơi thở Thúy càng một yếu hơn. Cô ta mơ hồ nghe thấy giọng nói pha chút bi thương của Cherry.

-Tôi chết không hối hận.

Nói xong câu nói này cũng chính là lúc Thúy rời khỏi thế gian, đi về nơi mà cô ta có thể nắm giữ được tất cả. Chứng tỏ bản thân mình là mạnh nhất.

-Tiểu Nguyệt con bé ........... con bé nó sắp chịu không nổi rồi.

Khi nghe thấy lời nói của bà cô mới chợt nhớ tới vết thương trên tay Hana. Vội vã ngồi xuống cảnh thi thể Thúy cô đưa tay vào trong áo tìm chiếc chìa khóa. Khi lấy được chìa khóa cô mở chốt và cứu thoát Hana và bà xuống an toàn.

Nhưng do Hana mất máu khá nhiều nên con bé đã xỉu.

-Hana Hana.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-20 )