Hái hoa đạo mới là liên hoa nhân?
← Ch.07 | Ch.09 → |
Đêm dài yên tĩnh, Cổ gia to như vậy, trừ bỏ người gác đêm cùng người gõ mõ cầm canh, tất cả đều đã ngủ say.
Đã không biết là canh mấy, Cận Liễu Liễu mới được tiểu liên dìu, lắc lư xiêu vẹo trở lại trong viện của mình. Tiểu liên đã muốn buồn ngủ đến hai mắt đều không mở ra được, nghĩ đến Cận Liễu Liễu hôm nay càng mệt, mới cố gắng chống cự không có gục đầu lên bàn ngủ.
Cận Liễu Liễu lại chịu khổ sở, Lý thị không đánh nàng, không mắng nàng, chính là bắt nàng dùng tay giơ một ngọn đèn to, Lý thị đi đến chỗ nào, nến phải theo tới chỗ đó.
Khi Lý thị tắm rửa lại cực kỳ công phu, hết kì lưng lại đến mát xa, Cận Liễu Liễu không dám kêu tiếng nào đứng cách nàng vài thước, hai tay thẳng tắp giơ cao trước ngực, cố gắng giữ vững ngọn đèn.
Vừa mới bắt đầu còn có thể giữ vững vàng, nhưng một lúc lâu sau, tay nàng tựa như lá cây đong đưa trong gió lạnh, không ngừng run run.
Trương mẹ vừa thấy hai tay nàng lay động, sẽ không lưu tình chút nào dùng cặp móng vuốt gà kia ra tay, hung hăng cào lên mu bàn tay nàng một chút.
Cận Liễu Liễu sẽ mạnh mẽ cả kinh, đau đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên, lại sợ dầu thắp hắt vào tay, chỉ có thể cố gắng chịu đau, tiếp tục giơ.
Nhưng dù là như thế, ngọn đèn kia cũng càng ngày càng nặng, dầu thắp hắt ra, rơi xuống tay nàng. Lúc đầu còn không sao, cuối cùng dầu thắp nóng lên, làm cho đôi tay nàng nóng đỏ không biết bao nhiêu chỗ.
Vẫn phải đợi cho Lý thị chậm rãi tắm rửa xong, trở về phòng dùng xong bữa ăn khuya phong phú, lại thay xiêm y rồi lôi kéo nha hoàn trong phòng cùng nhau thiêu thùa may vá, Cận Liễu Liễu liền phải quỳ gối bên cạnh người nàng, dùng hai tay đã sớm đau sưng đến chết lặng, giơ ngọn đèn.
Đợi cho Lý thị rốt cục chịu không được, để cho Trương mẹ cho phép mọi người hầu hạ hạ đi ngủ, Cận Liễu Liễu mới bị ban ân trở về sân.
Nàng hôm nay bị ném vào bể nước đã bị kinh hách, lại trải qua sự hành hạ như vậy, cả người đã sớm mệt mỏi hết sức, lại bởi vì tinh thần đã bị kinh hách nặng nề, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cánh tay đau như là không phải của nàng, vết phỏng trên tay tuy rằng đã dùng nước lạnh tẩm quá, lại vẫn là rất nóng rất đau.
Tiểu liên đã sớm ngủ say ở phòng bên cạnh, Cận Liễu Liễu vừa đói lại vừa mệt lại đau và sợ, cả người giống như con thú nhỏ bị thương cuộn mình lại trên giường, "Anh anh" khóc.
Nhưng khóc không bao lâu, nàng lại ngay cả khí lực khóc cũng không còn, vì thế trong lòng lại ủy khuất, vạn phần tưởng niệm dến mấy gian nhà ngói rách nát ở cùng cha mẹ đệ đệ.
Bình thường vào giờ này, cả nhà bọn họ đã sớm đang ngủ đi. Mẫu thân sẽ ngẫu nhiên đứng lên, bởi vì cha ban đêm có đôi khi cần uống thuốc.
Tiếp qua vài canh giờ nữa, bọn họ đều sẽ rời giường. Cận Liễu Liễu trước tiên giúp tiểu đệ đệ mặc quần áo, tiếp theo đi ra sân gánh một thùng nước giếng, sau đó cùng nương cùng nhau làm điểm tâm ở nhà bếp.
Điểm tâm nhà bọn họ luôn ăn rất đơn giản, không có gì ngoài cháo ngô linh tinh, rồi mẫu thân sẽ làm thêm củ cải kho thật mặn.
Nhưng là thời điểm ở nhà, người một nhà tuy rằng ăn không đủ no, lại ăn thực vui vẻ. Nàng sẽ cùng đại đệ đệ a bảo cướp đi chút cháo ngô cuối cùng trong nồi, bởi vậy còn đặc biệt ăn thật nhanh, có đôi khi đầu lưỡi nóng chết lặng cũng không dám dừng lại.
Ai, ở nhà thời điểm, khổ là khổ một chút, mệt là mệt một lúc, nhưng nàng cũng rất vui vẻ a.
Đôi mắt to vốn đã khóc đến sưng đỏ, lại bắt đầu phiếm hồng. Cận Liễu Liễu mệt mỏi lui lại một góc, bắt đầu vạn phần tưởng niệm đến cha mẹ cùng hai đệ đệ.
"Nương, nương, ta..." Nàng như thế nào cũng ngủ không được, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, lại bắt đầu nói mê sảng.
Bên giường bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài trầm thấp, tiếp theo một thanh âm giống như đã từng quen biết vang lên: "Đây là làm sao vậy, tại sao lại khóc thành như vậy?"
Cận Liễu Liễu giật mình một cái tỉnh lại, kinh ngạc "Di" một tiếng.
Thanh âm kia lại là một tiếng thở dài, tiếp theo một người ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng cười với nàng: "Tam thiếu phu nhân, đã lâu không gặp?"
Cận Liễu Liễu nhìn khuôn mặt đang nhẹ nhàng cười kia, mắt phượng tràn đầy ý cười, lại mang theo vài phần thương tiếc. Nàng nghĩ nghĩ, kinh ngạc kêu ra tiếng: "Ngươi là người trộm hoa kia!"
Kia Vân Thượng Phi vui vẻ nói: "Ngươi còn nhớ rõ ta."
"Đương nhiên nhớ rõ." Cận Liễu Liễu nói:" Hoa của ngươi còn chưa trộm đi sao?"
Vân Thượng Phi nhíu nhíu lông mi bên trái: "Tam thiếu phu nhân vẫn là ngây thơ như vậy, như thế nào, phu quân của ngươi chưa có dạy ngươi nữ nhi gia sự sao?"
Cận Liễu Liễu nghe hắn nhắc tới Cổ Vưu Chấn, cúi đầu không nói. Vân Thượng Phi ghé sát mặt vào nàng, một tay nâng cằm nàng lên, tinh tế đánh giá một chút.
"Đáng thương, hai mắt đều khóc sưng lên." Hắn sờ soạng trong lòng lấy ra một cái khăn gấm, nhẹ nhàng mặt cho nàng.
Bỗng nhiên cúi đầu, thấy hai tay nàng đỏ ửng, bất giác gầm nhẹ: "Tayngươi là làm sao vậy?"
Cận Liễu Liễu bị người khác nhắc tới chuyện thương tâm, không khỏi càng thêm ủy khuất: "Thiếu phu nhân, bảo ta giúp nàng giơ ngọn đèn."
Vân thượng vẫn là lần đầu nghe nói di nương nhà giàu lại bị chính thất khi dễ như vậy, nói rất quá đáng, cũng là không ngoa.
"Bị bỏng dầu thắp?"
"Ân."
"Đau không?"
"Đau."
Vân Thượng Phi tuy rằng phong lưu phóng đãng, lưu tình khắp nơi, thậm chí hủy đi không ít danh dự nữ tử, nhưng luôn luôn tự hào là kẻ biết thương hao tiếc ngọc, nay gặp Cận Liễu Liễu, là một tiểu giai nhân đáng yêu, lại bị khi dễ thành như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên ý đồng tình.
Hắn không biết từ nơi này lấy ra một cái bình sứ trắng nhỏ, nhẹ nhàng mở ra, một mùi thơm ngát lập tức xông vào mũi. Hắn vươn ngón trỏ, lấy từ trong chai ra một ít cao lỏng xanh biếc, nhẹ nhàng bôi lên hai bàn tay bỏng đỏ của Cận Liễu Liễu.
Cận Liễu Liễu đầu tiên là sợ tới mức co rụt tay lại, hắn lơ đễnh, nhẹ nhàng giải thích nói: "Đây là kim sang dược, bất kể loại vết thương gì cũng trị được."
Quả nhiên, vừa bôi thuốc lên không lâu, vốn hai tay vốn nóng rát nay lại bắt đầu trở nên dịu mát, một hồi sẽ qua, không còn đau như trước nữa.
"Không đau." Cận Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn Vân Thượng Phi, trong đôi mắt to có một làn hơi nước mênh mông: "Đa tạ ngươi. Ngươi thật đúng là người tốt."
Vân Thượng Phi cười ha ha: "Cái này có là gì, nữ tử giống ngươi vậy, vốn dĩ không nên bị người ta làm đau."
Cận Liễu Liễu cái hiểu cái không, bởi vì lần đầu tiên có người nói với nàng điều này, nàng nghe không rõ, cũng không biết phải đáp lại như thế nào mới tốt.
Vân Thượng Phi giúp nàng bôi thuốc mỡ xong, tiếp theo dùng khăn gấm buộc lên hai tay nàng dùng để băng vết thương, nhẹ nhàng xoa lên hai tay nàng, lại hỏi: "Ngươi bị đại phòng như thế khi dễ, có thể dùng chút thủ đoạn, để ma bệnh phu quân của ngươi cho ngươi chỗ dựa ."
Cận Liễu Liễu tâm địa đơn thuần, tuy rằng không biết Vân Thượng Phi là loại người nào, lại bởi vì hắn có vài hành động thiện ý, theo bản năng liền cho rằng hắn là người tốt.
"Thiếu gia, thiếu gia hắn, cùng thiếu phu nhân đều thực đáng sợ."
Vân Thượng Phi nhưng thật ra cả kinh:" Ma bệnh phu quân kia của ngươi, cũng đối với ngươi như vậy? Chớ không phải là thời gian bệnh quá dài, con người trở nên thất thường đi."
Cận Liễu Liễu không nói, sợ hãi chính mình sẽ bởi vì nói lỡ mà tiết lộ bí mật của Cổ Vưu Chấn.
Vân Thượng Phi thấy nàng khiếp đảm, dùng một tay ôm chầm lây nàng đến, ủng vào trong ngực: "Đáng thương, mới đến không quá hai ngày, như thế nào đã bị dọa thành như vậy. Không bằng ngươi theo ta đi, ta tìm cái tòa nhà đem ngươi dưỡng ở một chỗ, mỗi ngày ca hát uống rượu, buổi tối sẽ đi hảo hảo thương ngươi, ngươi xem như vậy được không?"
Cận Liễu Liễu không chút suy nghĩ liền lắc đầu: "Ta cũng sẽ không đi theo ngươi, nếu có thể đi ra ngoài, ta chỉ muốn về nhà."
"Ngươi hài tử ngốc này, theo ta, cùng có thể về nhà này a." Vân Thượng Phi đang nói, lại đột nhiên giật mình, gõ mạnh lên đầu đầu: "Vẫn là không ổn, nếu ta mang đi ngươi, Cổ gia sợ là sẽ không bỏ qua người nhà của ngươi."
Vân thượng phi hắn cũng chỉ là một kẻ háo sắc, đối với Cận Liễu Liễu cũng không có tình cảm sâu nặng gì, tự nhiên vì nàng không đáng, đắc tội với đại nghiệp đại Cổ gia, sẽ là tự rước phiền toái vào thân.
Bất quá tuy rằng không thể mang nàng đi, lại cũng sẽ không gây trở ngại hắn mỗi đêm lưu lại đây âu yếm. Tam thiếu phu nhân này ở đây cơ khổ không người thân, lại phải chịu khi dễ.
Chỉ cần hắn hạ chút công phu, thương nàng, an ủi nàng, thêm hỏi han ân cần, không lo nàng không bị mê hoặc.
Cái Vân Thượng Phi hướng đến là một nguyên tắc không thay đổi, cho dù hắn phong lưu như thế nào, cũng không bắt buộc nữ tử, chỉ có nàng kia cam tâm tình nguyện cùng hắn thân cận, hắn mới có thể biết thời biết thế hoàn thành chuyện tốt.
Cận Liễu Liễu là con mồi gần đây nhất hắn coi trọng, trước khi thành công, hắn chắc chắn sẽ hạ đủ công phu, đợi cho sau khi thành công, hắn sẽ mệt mỏi chán ghét thôi.
Bất quá hắn còn có một chút lo lắng, Cận Liễu Liễu này chưa phá thân, Cổ Vưu Chấn lại là một ma ốm, không biết khi nào mới có thể đem nàng phá qua. Nếu là bị mình giành trước hoàn thành chuyện tốt, chẳng phải sẽ làm tương lai Cận Liễu Liễu ở cổ gia càng thêm khổ sở?
Dựa vào hắn nhất quán thực hiện, nếu nang kia phải chịu khổ sở vì mình, hắn định là sẽ ái ngại.
Vì thế lại hỏi:" Thiếu gia nhà các ngươi, đến tột cùng có thể hay không nhân sự?"
Cận Liễu Liễu khó hiểu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nghi hoặc nhìn phía hắn: "Người nào sự? Ta nghe không rõ."
"Ta là nói, thiếu gia nhà các ngươi, đến tột cùng có thể hay không làm cái việc nam nữ." Hắn thấy Cận Liễu Liễu vẫn mang vẻ mặt không rõ, lại nói: "Chính là, nam tử cùng nữ tử ở cùng trong một phòng, sau đó làm nữ tử có thai, tiện đà sinh sản hậu đại."
Cận Liễu Liễu lúc này hiểu được rất nhiều: "Ngươi nói sinh oa nhi? Thiếu gia là nam, làm sao có thể sinh oa nhi đâu?"
Vân Thượng Phi mặt chảy ra:" Thiếu gia nhà ngươi đương nhiên không thể sinh đứa nhỏ, người sinh đứa nhỏ là ngươi, ta chính là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có biết thiếu gia các ngươi, có thể hay không làm cho ngươi thụ thai."
Cận Liễu Liễu hồ đồ: "Ta như làm sao biết được thiếu gia có thể hay không làm cho ta thụ thai đâu?"
"Đương nhiên là làm việc nam nữ kia."
"Vậy, cái gì mới là việc nam nữ?"
Vân Thượng Phi á khẩu không trả lời được, giải thích đến giải thích đi, vấn đề cư nhiên lại quay ngược trở lại.
"Ngươi, ngươi trước khi vào cửa, mẫu thân ngươi không cùng ngươi nói chuyện như thế nào sinh oa nhi sao?" Hắn hiếm thấy nôn nóng hỏi.
Nhưng Cận Liễu Liễu trong lòng lại không nói gì, hắn cúi đầu mới thấy, mới phát hiện nàng đã nhắm mắt, lui vào trong lòng mình, đã muốn đang ngủ.
Sắc trời đã không còn sớm, phỏng chừng nàng cũng ngủ không được bao lâu, mà hắn, cũng không sai biệt lắm có thể nhích người ly khai, không thể kinh động người Cổ gia, còn chưa có đắc thủ, cũng đã nháo ồn ào huyên náo.
Nhưng là nhìn nhân nhi trong lòng bé nhỏ gầy yếu, hắn lại như thế nào cũng không thể động đậy, sợ bởi vì động tác của mình làm bừng tỉnh nàng.
Thôi thôi, bồi nàng ngủ say xong, lại rời đi cũng không muộn.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |