Truyện:Rồng Bay Phượng Múa – Long Vương Thật Xấu Xa - Chương 100

Rồng Bay Phượng Múa – Long Vương Thật Xấu Xa
Trọn bộ 170 chương
Chương 100
Bảo Bối không thấy
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tử Tô gật gật đầu, tinh thần không an tâm lắm, nàng thật vất vả mới rời khỏi, nếu gặp lại hắn, nàng cũng không biết làm sao bây giờ, không biết nên như thế nào đối mặt mới tốt. Hiện tại, nàng cần là thời gian, để suy nghĩ thật thông suốt, thấy rõ nội tâm chính mình, nàng rốt cuộc muốn là cái gì?

ÔTiểu Long Nhi, Tử Tô bất đắc dĩ vô cùng, đi ra ngoài thì không thể đi, tìm công việc không thể tìm công việc, nàng thật sự sẽ buồn đến chết mất, may mà nàng còn có Tiểu Long Nhi ở cùng, cũng không hoàn toàn là buồn.

"Bảo Bối, bọn họ khi nào thì mới rời đi a." Buồn hai ngày, Tử Tô rốt cuộc nhịn không được, buồn bã ỉu xìu hỏi.

Tiểu Long Nhi nghiêng đầu, tự hỏi một chút, sau đó liền vui vẻ nói: "Mẫu hậu, Bảo Bối cũng không biết suy nghĩ của bốn vị Long Vương đâu." Nói xong, giảo hoạt cười cười.

Tử Tô cũng không phát hiện nụ cười của thằng bé có chút mờ ám, đối với con nàng không nghi ngờ gì, toàn tâm toàn ý tin tưởng, toàn tâm toàn ý trân trọng, ai biết Tiểu Long Nhi sẽ như vậy?

Tiểu Long Nhi ánh mắt nhanh như chớp vòng vo một chút, sau đó liền nãi thanh nãi khí khẩn cầu nàng, "Mẫu hậu, Bảo Bối muốn ra ngoài chơi, Bảo Bối muốn mua vài tên lính tôm tướng cua trở về."

Yêu cầu này của thằng bé lập tức làm cho Tử Tô khó khăn, đi ra ngoài lại sợ bị người tìm được, không đi nàng thật buốn đến chết mất, hơn nữa con yêu cầu, nàng thật sự không thể quyết tâm cự tuyệt.

Tiểu Long Nhi cũng là nhìn trúng điểm này, cho nên nó yêu cầu, tin tưởng mẫu hậu sẽ đồng ý, nếu mẫu hậu không đồng ý, thằng bé cũng không biết làm sao, cùng lắm là không gặp bọn họ thôi.

Quả nhiên không ngoài dự định, vì thương con nên Tử Tô gật đầu đồng ý, thật sự nàng cũng rất muốn ra bên ngoài để hít thở không khí trong lành.

"Kia, có thể bị phát hiện hay không?" Nàng không yên bất an hỏi, có chút lo lắng.

Tiểu Long Nhi lắc đầu, nãi thanh nãi khí khẳng định nói: "Chỉ cần mẫu hậu ở bên cạnh của Bảo Bối, sẽ không có chuyện gì xảy ra." Nhưng nếu mẫu hậu ở trong phạm vi của bé, đương nhiên không ai tìm được.

Tử Tô tâm lập tức liền thả lỏng, vui vẻ vô cùng, hai ngày nay đều không có chuyện gì là xảy ra, nên nàng tin tưởng lời con nàng thực đáng giá tín nhiệm.

Vì thế, nàng liền mang theo thằng bé vốn hiếu động đi chợ, làm sao có tôm có cua, nhưng lại có thể mua được mớ rau tươi, nhiều người cũng không dễ dàng bị tìm được.

Ý định của nàng mọi việc thật sự hoàn hảo, nhưng l nàng và Tiểu Long Nhi mua xong thức ăn, đi dạo một lát, không nghĩ qua là bị thất lạc, Tiểu Long Nhi không biết bị lạc đến nơi nào, mất con nàng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quên chính mình đang trong tình cảnh trốn đông trốn tây, tâm hoảng ý loạn tìm Tiểu Long Nhi khắp nơi.

"Bảo Bối, Bảo Bối, con ở đâu?" Đôi mắt nàng đỏ ửng, nghẹn ngào gọi tên thằng bé thật to, tìm kiếm trong đám đông, vô cùng sợ hãi.

Nhưng là, không có người trả lời nàng, không ít người nghe được tiếng kêu của nàng, tò mò quay đầu nhìn nàng, thấy bộ dáng nàng như vậy, lập tức biết nàng đã lạc mất con.

"Bảo Bối, Bảo Bối, mau ra đây a, Bảo Bối......" Nước mắt của nàng càng kêu càng rơi xuống dưới, điên cuồng mãnh liệt, nhìn bốn phía, không để sót nơi nào.

Trong lúc nàng đang thất kinh, không thấy Bảo Bối ở đâu, hơi thở của nàng lập tức cũng dao động ở khu vực thành thị Nam Hải, Long Duệ đang tìm kiếm là người đầu tiên phát hiện, vừa lúc, hắn cách vị trí nàng ngồi không xa, lập tức nhanh chóng thi triển pháp lực, toàn lực bay nhanh về hướng nàng.

Chỉ chốc lát sau, hắn vừa chạy đến, đập vào mắt hắn là hình ảnh Tử Tô đang bối rối, rơi lệ bộ dáng thương tâm, nàng đang không ngừng chạy ngược chạy xuôi hết nhìn đông tới nhìn tây.

Hắn xoay người một cái liền xuất hiện ở tại trước mặt của nàng, cầm tay nàng, đem nàng chặt chẽ khống chế lại, tâm hoảng hốt đau xót khi nhìn nước mắt của nàng, không biết nàng làm sao vậy.

Tử Tô đột nhiên bị người bắt được, dọa sợ đến mức nhảy dựng, sau đó nhìn xuyên qua làn nước mắt mờ mịt, nhìn thấy người ở trước mắt là Long Duệ, nàng cảm thấy như tìm được một vị cứu tinh, vội vàng nói: "Bảo Bối không thấy, Bảo Bối không thấy." Nói xong, nước mắt rơi như mưa, nghẹn ngào không thể khống chế chính mình.

Long Duệ sửng sốt, thế mới biết nàng khóc vì cái gì, vì cái gì lo lắng, khổ sở, bất an như vậy. Thì ra là Tiểu Long Nhi mất tích!

"Thằng bé làm sao có khả năng mất tích được?" Hắn không rõ, bởi vì lấy năng lực của Tiểu Long Nhi, tạm thời không có người nào có thể bắt thằng bé hoặc lừa gạt nó đi đâu.

Tử Tô khóc sướt mướt nói: "Tôi quay người lại, đã không thấy tăm hơi của Bảo Bối, tìm không ra, anh mau giúp tôi tìm một chút." Nói xong, nàng lại muốn giãy khỏi sự khống chếhắn, đứng lên tìm kiếm người.

A?

Long Duệ nghe vậy kinh ngạc, Tiểu Long Nhi tại sao lại không thấy? Chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Nhưng mà thấy nàng như thế, liền cảm thấy có chút không đúng, lập tức triển khai pháp lực, tìm kiếm khắp xung quanh, chỉ là, hắn vừa phóng Long Uy, Tiểu Long Nhi liền không biết từ nơi nào chui ra đến, xuất hiện trước mặt họ.

"Mẫu hậu, mẫu hậu." Tiểu Long Nhi lăng lăng xuất hiện ở trước mặt của nàng, vẻ mặt lo lắng, vẻ mặt không biết làm sao, đương nhiên cũng là vẻ mặt vô tội.

Tử Tô nghe được tiếng kêu của thằng bé, khóc òa lên, chạy nhanh tiến lên ôm chặt lấy nó vào lòng, oa ở trên người nó khóc rống thất thanh.

Tiểu Long Nhi không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể dùng tay nhỏ bé ôm chặt lấy thân thể của nàng, không nói gì nhìn nàng. Đều là tại bé không tốt, cố ý đi lạc, làm cho mẫu hậu thương tâm sợ hãi.

"Mẫu hậu, Bảo Bối sai rồi." Bé cúi đầu nhận sai, đôi mắt cũng đỏ, bé không biết mẫu hậu phản ứng lớn như vậy, nếu sớm biết như thế, bé sẽ không làm như vậy.

Long Duệ thấy bé đã trở lại, lập tức ôm mẫu tử hai người đi tới một góc không người, thi triển pháp lực, lập tức biến mất khỏi khu chợ náo nhiệt.

Mà cùng lúc đó, bọn họ vừa biến mất, lập tức xuất hiện ba nam nhân, Long Triệt, Long Trạch, Long Dịch, bọn họ cũng cảm nhận được hơi thở của Tử Tô, lập tức nhanh chóng chạy tới, chỉ là bọn hắn vẫn là chậm nửa nhịp, bị Long Duệ nhanh chân đến trước, đem hai mẹ con lén lút mang đi.

Ba người hai mặt nhìn nhau, đặc biệt Long Triệt, sắc mặt phi thường không tốt, hắn thầm nghĩ hướng nàng giải thích, nhưng ngay cả cơ hội này cũng không có.

"Long Triệt, đừng có gấp, nhất định là Tiểu Long Nhi giở trò quỷ, Tử Tô có lẽ tạm thời còn không muốn đối mặt với huynh nhanh như vậy, có thể mấy ngày sau sẽ gặp được chăng?" Long Trạch luôn mãi lo lắng, mới đánh bạo nói.

Long Dịch đã ở một bên gật đầu, tìm vài ngày, bọn họ tựa như không hề tồn tại, làm cho bọn họ bay mãi tìm kiếm không dừng, chạy tới chạy lui, nhưng chỉ chạy đi chạy lại mãi mấy chỗ, thật mệt nhọc a. Không chỉ không có rượu ngon, giường để ngủ, hàng ngày còn phải nhìn nét mặt khổ sở của đại ca, thật là

Long Triệt không nói được lời nào, mặt âm trầm, ánh mắt lại cố định, hai đấm nắm chặt. Hắn biết là Tiểu Long Nhi làm pháp lực, cho nên hắn mới không thể tìm được nàng.

"Ta nhất định phải tìm được nàng, giải thích với nàng." Hắn kiên định nói, sau đó không nói gì nữa, liền rời đi.

Long Trạch cùng Long Dịch bất đắc dĩ nhìn lẫn nhau liếc mắt một cái, cái gì cũng không nói, đành phải đi theo hắn. Bọn họ thực sợ hắn không thể kiềm chế được, không buông tha Tử Tô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-170)