Nàng ở đâu?
← Ch.097 | Ch.099 → |
"Long Duệ, huynh đừng uổng phí khí lực, đệ đã muốn đi tìm bọn họ, đệ tìm khắp nơi không thấy, huynh làm sao có khả năng tìm được?" Long Trạch không hờn giận đi theo phía sau hắn, nhìn bộ dáng hắn uổng phí khí lực, hộc hộc nói
Long Duệ cũng không thèm nhìn tới hắn, chính là nếu có chút đăm chiêu nhìn tòa thành thị bên kia bờ biển, hắn không tin bọn họ sẽ rời khỏi nơi này, bọn họ nhất định là ẩn nấp đi, không muốn xuất hiện.
"Ta nhất định sẽ tìm được bọn họ." Hắn trịnh trọng nói, trong lòng cũng âm thầm thề.
Long Trạch kỳ quái nhìn hắn, sau đó vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: "Long Duệ, không phải đệ nói huynh, nhưng muốn tìm cũng không phải huynh tới tìm, phải là Long Triệt, huynh và nàng không có quan hệ gì, mà Long Triệt không giống huynh, bọn họ sắp thành thân lại phát sinh chuyện như vậy, huynh không nên nhúng tay vào chuyện này. Cho nên, huynh đệ ta khuyên huynh một câu, đừng động, đừng nhúng tay vào."
Long Duệ trên mặt lập tức âm tình bất định, hiện ra thần sắc do dự. Đúng vậy, hắn hiện tại dựa vào cái gì mà tìm? Vì cái gì mà lo lắng cho Tử Tô? Hơn nữa càng không tới phiên hắn đến lo lắng. Người có tư cách nhất là Long Triệt, không phải hắn. Còn nữa, Long Trạch có thể xen vào, Long Dịch cũng có thể để ý tới, hắn không được, chỉ ring biệt mình hắn là không được.
Không nói một tiếng, hắn liền rầu rĩ không vui lại nhảy vào trong biển, nhanh chóng trở về Long Cung chính mình.
Long Trạch theo sát ở phía sau hắn, sớm tin tưởng, Tiểu Long Nhi cùng Tử Tô cũng không ở trong Long Cung của hắn. Long Triệt bên kia còn có Long Dịch ở đó, chắc chắn không có chuyện gì lớn.
Long Duệ sau khi về đến Long Cung, liền lập tức sai người mang tất cả những lọ rượu rời khỏi, dọn dẹp sạch sẽ. Sau đó phái hạ nhân mang đến một bộ quần áo sạch sẽ, liền tự mình đi vào tẩm cung tắm rửa, căn bản không để ý tới phía sau Long Trạch đang nhắm mắt theo đuôi.
Long Trạch là thật là mở rộng tầm mắt a, người này trước sau biến hóa thật nhanh a, một khắc trước còn sống mơ mơ màng màng, ngay sau đó tinh thần toả sáng, giống như vừa uống thuốc trợ tim vậy.
"Này, nghe đệ nói Long Duệ, huynh lại phát điên cái gì a." Hắn nhịn không được hỏi, tuyệt cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhìn bóng loáng hoạt bát của Long Duệ ở trong bồn tắm tắm rửa, cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Long Duệ không thèm trả lời, tuy rằng cảm thấy hắn hiện tại giống như Ma Tước phiền nhiễu đáng ghét, nhưng mà hắn mang đến một tin tức không chán ghét chút nào, ngược lại nhờ tin tức này mà nội tâm hắn vạn phần vui sướng, tinh thần suy sút có thể nhanh chóng khôi phục.
"Uy uy uy, sao huynh không nói lời nào a." Long Trạch một người nói cho cùng cũng mệt, vì thế tức giận hét lên, không hắn là làm sao vậy.
Mãi đến khi đem chính mình tẩy rửa sạch mùi rượu, Long Duệ mới đưa ánh mắt nhìn về hướng hắn, thản nhiên nói: "Long Trạch, huynh muốn nghỉ ngơi, nếu đệ muốn ở lại trong này ngủ, ta không có ý kiến. Nếu đệ vẫn lo lắng Long Triệt, thì đệ nhanh chóng trở về trông chừng huynh ấy." Nói xong, cũng không quay đầu lại ra bể, bỏ lại một mình hắn ngơ ngác.
Long Trạch tức giận vạn phần, một mình ở hải lý bay đi, sau khi Long Duệ nói xong những lời này, chính mình đi ngủ, hắn một mình nghĩ tới nghĩ lui, cũng hiểu được lời hắn của nói vô cùng chính xác, vì thế liền tức giận bất bình rời khỏi Long Cung của Long Duệ, vùi đầu nhắm hướng Đông Hải tiến đến.
Thối Long Duệ, Long Duệ chết tiệt, hắn một bên chạy đi, một bên mắng nói, trong lòng tuy rằng không cam lòng, nhưng một chút biện pháp cũng không có, hai người đều làm cho hắn cảm thấy không thể hiểu được, không đúng, ba người, còn phải thêm Tử Tô nữa.
Vận dung pháp lực bay thật nhanh, Đông Hải, đi tới Đông Hải Long Cung, những đèn treo hoa, thảm đỏ chuẩn bị cho lễ cưới đã bị Long Triệt sớm tháo bỏ, bên trong vô cùng im ắng.
Nhưng mà, đến khi hắn vào chính cung lúc này hắn mới phát hiện, tình cảnh nơi này cũng giống như Long Cung của Long Duệ, Long Triệt cùng Long Dịch say bí tỷ. Long Dịch say đến mức muốn ngã xuống, đã bắt đầu nói mê. Mà Long Triệt vẫn u mê vùi đầu uống mãnh liệt, vô cùng mạnh. Bình rượu trống đã nằm ngổn ngang rất nhiều vừa mới mang thêm không ít bình rượu mới.
"Long Triệt, đừng uống." Long Trạch thấy bộ dáng hắn, lập tức vô cùng khổ sở, tiến lên đoạt bình rượu hắn, quát.
Long Triệt ánh mắt mê ly nhìn hắn, không nói một tiếng, một lần nữa lấy thêm bình rượu khác trên bàn, trút ừng ực vào miêng, cũng không nói gì lại càng không để ý tới hắn.
Long Trạch vừa tức vừa vội, Long Dịch này là thấy thế nào vậy? Cư nhiên không khuyên bảo thì thôi, còn cùng hắn uống đến mức say không biết mình đến vậy. Một người, hai người đều như thế.
"Long Triệt, nàng tuy rằng đi rồi, nhưng là, huynh cũng không nên ép buộc chính mình như vậy. Huynh nên tìm nàng đến, hảo hảo hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là vì cái gì?" Hắn dùng Tử Tô đến kích thích hắn, hy vọng có thể làm cho hắn thanh tỉnh một chút, không cần sa vào tuyệt vọng như thế.
Kết quả, hắn nóiứt lời, vừa nói xong Long Triệt uống rượu uống càng mạnh, quả thực là không thể tin được, một bình rượu to như thế, chỉ hai ba ngụm đã uống sạch sẽ.
Long Dịch bị hắn khiến cho giơ thẳng chân, dưới tình thế cấp bách, chỉ huy thị vệ cùng cung nữ bên cạnh nói: "Các ngươi, thu thập trên bàn rượu, các ngươi, đỡ Long Vương đi vào nghỉ ngơi."
"Ngươi dám." Nghe xong lời hắn nói, Long Triệt đột nhiên đứng lên, lớn tiếng quát, mắt lộ ra hung quang trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt hồng toàn bộ.
Lập tức, sở hữu thị vệ cùng các cung nữ không dám động đậy, do dự, hoảng sợ nhìn hắn, lại nhìn xem Long Trạch, không biết như thế nào cho phải.
"Nhanh lên." Long Trạch làm sao quản được nhiều như vậy, quát một tiếng, chính mình tiến lên đỡ lấy Long Triệt.
Long Triệt làm sao dễ dàng đi vào khuôn khổ? Hai tay chống đỡ hắn, không cho hắn tới gần chính mình, một bên lui về phía sau."Đệ đi đi, đừng tới đây, không cần lo cho ta, không cần lo cho ta."
"Nếu huynh còn như vậy, Tử Tô cũng không biết biến mất đến làm sao, đệ vẫn không tìm được nàng, nếu ngay cả huynh cũng không đi tìm, như vậy nàng có lẽ sẽ trở thành mục tiêu của Long Duệ, nếu huynh không thanh tỉnh, huynh liền xong đời." Hắn tức giận đến mức lôi Long Duệ vào cuộc, như thế nào một người thanh tỉnh, một người khác ngược lại không tỉnh, thật sự thật là bức hắn tức chết mà.
Vừa nghe lời này, Long Triệt quả nhiên xuất hiện trầm tư ngắn ngủi, lập tức để cho Long Trạch thừa cơ hội, nắm lấy hắn, lấy bình rượu trong tay hắn, gắt gao ôm hắn đi về hướng tẩm cung.
Lúc này, Long Triệt không cự tuyệt, chính là vẻ mặt nếu có chút đăm chiêu. Trở lại tẩm cung, giống như khúc gỗ để mặc Long Trạch đẩy mình ngã trên giường. Trợn tròn mắt, hắn nhìn chăm chăm lên trần phòng, mãi đến khi hai mắt gượng hết nỗi tối sầm, hắn mới mê man chìm vào giấc ngủ.
Hắn vừa ngủ, Long Trạch lập tức ngồi xụp xuống mệt mỏi, ngơ ngác không nói gì nhìn Long Triệt đang ngủ. Vì một nữ nhân, hai huynh đệ thật sự là khủng bố đến loại trình độ này, hắn nhất định không cần giống như bọn họ vậy, chỉ nghĩ đến thôi hắn cả người rùng mình một cái.
Ngày hôm sau, Long Trạch còn ngủ mê man bất tỉnh, liền bị người không ngừng lay lay, bên tai còn truyền đến thanh âm thô lỗ: "Long Trạch, Long Trạch mau tỉnh lại. Đ ta biết, nàng ở nơi nào?"
Ai a? Hắn vừa mới ngủ không bao lâu đâu, mang xong rồi Long Triệt, hắn còn nhìn xem Long Dịch, sau đó thu xếp cho bọn cung nữ, thị vệ thu thập chủ cung loạn thất bát tao, cùng với hôn lễ này nọ, hắn mới có thể nghỉ ngơi
"Không cần ồn, ta vẫn còn muốn ngủ." Hắn không hờn giận nói, không mở mở nổi mí mắt nặng nề, phủi phủi đôi tay đang náo loạn trên người hắn, hắn nghiêng người một cái, tiếp tục ngủ.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |