Vay nóng Tinvay

Truyện:Rồng Bay Phượng Múa – Long Vương Thật Xấu Xa - Chương 090

Rồng Bay Phượng Múa – Long Vương Thật Xấu Xa
Trọn bộ 170 chương
Chương 090
Hôn lễ
0.00
(0 votes)


Chương (1-170)

Siêu sale Lazada


"A, Long Vương muốn kết hôn với Long Hậu."

"Long Vương muốn cùng Long Hậu thành thân."

"Long Vương Long Phi làm sao bây giờ?"

Từ khi đáp ứng cùng Long Triệt kết hôn, nàng ở Long Cung từ khắp các góc sáng sủa đều có thể nghe được những thanh âm như thế, từ ngày đó đến nay, tâm tình của nàng vốn không hề giãn ra chút nào, không có cảm giác vui sướng khi kết hôn, mà ngược lại cảm thấy dày vò hơn nữa.

Trân Châu cũng không đến gặp nàng, nàng cũng không đi tìm Trân Châu, nàng tin tưởng Trân Châu đã biết tin tức nàng muốn cùng Long Triệt kết hôn, chỉ sợ chính là đang trốn đi đau lòng. Mỗi khi nghĩ đến sự điềm đạm đáng yêu của Trân Châu, vẻ mặt u buồn vạn phần, ánh mắt bị thương kia, lòng của nàng lại càng không dễ chịu, càng không biết làm sao để đối mặt nàng.

Nàng ngượng ngùng đi gặp Trân Châu, nhưng trong lòng cảm giác có như đã phạm tội ác, cảm thấy thực có lỗi với nàng, giống như nàng là người đến sau, làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.

Bởi vì có nhiều bất an như thế, cho nên nàng vẫn không cảm thấy vui vẻ, ngay cả đôi mày liễu lúc nào cũng cau chặt lại. Chỉ có khi nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Long Triệt, vì sợ hắn sẽ nghi ngờ, nàng mới cố gắng gượng cười.

Long Triệt một bên vừa chuẩn bị hôn lễ, một bên bồi Tiểu Long Nhi ở hải lý huấn luyện. Đương nhiên, hắn cũng có chút lo lắng Tiểu Long Nhi sẽ phản đối hắn trở thành phụ vương của bé.

"Bảo Bối à, ta muốn cùng mẫu hậu của con thành thân, con có đồng ý không?" Tâm tình hắn luôn không yên bất an, nhìn Tiểu Long Nhi bên cạnh thật sự ngập ngừng nói.

Tiểu Long Nhi dụi đầu vào mình hắn, nghe được lời nói của hắn cười đến càng vui vẻ, nãi thanh nãi khí nói: "Phụ vương, Bảo Bối đồng ý a, chỉ cần mẫu hậu đồng ý, Bảo Bối không có ý kiến."

Long Triệt nghe được lời nói của hắn, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm thở ra một hơi. nếu là Tiểu Long Nhi phản đối, hắn chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn, cho dù Tử Tô đồng ý cũng không được, dù sao Kim Long so với hắn cao hơn hắn một bậc, khí chất vương giả hơn hắn rất nhiều.

"Cám ơn Bảo Bối." Hắn cao hứng phấn chấn nói, thiếu chút nữa sẽ ở trong nước hoa chân múa tay vui sướng đứng lên, mừng rỡ quả muốn thét thật to.

Tiểu Long Nhi cười đến cũng vô cùng cao hứng, chỉ sợ mất hứng nhất chính là Trân Châu tinh tên là Trân Châu kia, còn có...... Mẫu hậu, Tiểu Long Nhi không khỏi thầm nghĩ, trong lòng cũng mẫu hậu đau lòng.

"Bảo Bối, ba ngày sau chính là hôn lễ của ta cùng mẫu hậu của con, phụ vương đã mời ba vị Long Vương đến xem lễ, con cảm thấy như thế nào?" Long Triệt xem bé như người lớn, cùng bé thương lượng.

Tiểu Long Nhi mặt mày hớn hở gật gật đầu, không có ý kiến: "Tốt, mọi chuyện đều nghe phụ vương. Phụ vương, ngươi vĩnh viễn là phụ vương của con, phụ vương của Bảo Bối." Không hiểu tại sao, Tiểu Long Nhi cuối cùng nhưng lại nói một câu như thế.

Nhưng, những lời này lại làm cho Long Triệt vạn phần cao hứng, trong lòng tràn đầy kích động, cảm động. Không nghĩ tới Tiểu Long Nhi lại xem hắn như phụ vương thân sinh của bé, hắn thật sự vô cùng hạnh phúc.

"Bảo Bối, phụ vương vĩnh viễn cũng là phụ vương tốt của con." Hắn ôm bé vào lòng, yêu thương nói.

Vào lúc Tiểu Long Nhi cùng Long Triệt ở hải lý học tập tuần tra hải dương, Trân Châu cũng ôm một cái hộp lặng yên đi đến tẩm cung của Tử Tô yêu cầu gặp nàng.

"Trân Châu?" Tử Tô khi nhìn thấy nàng, kinh ngạc vạn phần, nhất thời cảm thấy chính mình có lỗi với nàng, trở nên xấu hổ đứng lên.

Nhưng thật ra vẻ mặt Trân Châu tự nhiên, chính là thêm một chút u buồn, trong mắt thêm một phần đau xót. Nhưng nàng vẫn cố gắng vực dậy tinh thần đến, tươi cười đầy mặt, thấy nàng liền tất cung tất kính hành lễ nói: "Chúc mừng Long Hậu, chúc mừng Long Hậu, rốt cuộc đã cùng Long Vương thành thân, Trân Châu cố ý đến chúc mừng, thuận tiện đưa lên hạ lễ." Nói xong, trong tay vẫn ôm hộp lễ vật hai tay dâng lên.

Tử Tô thập phần kinh ngạc, nhìn cái hộp lễ vật trong tay nàng, nàng có chút không yên bất an, cảm giác có lỗi của nàng quá nặng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-170)