Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu!
← Ch.322 | Ch.324 → |
Hai mươi triệu tệ!
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ chàng thanh niên này vừa lên tiếng đã đưa ra con số hai mươi triệu.
Đây là con số trên trời với những vị khách ở tầng một!
Mấu chốt là vừa rồi Thẩm Xuân Phong đã tự giới thiệu mình là người nhà họ Thẩm ở Hoa Đông.
Điều này ẩn ý cậu ta sẽ lấy thế lực của gia tộc để chèn ép anh.
Nhưng cậu thanh niên này vẫn bình tĩnh ra giá.
Đây là ngay cả nhà họ Thẩm ở Hoa Đông cũng không để vào mắt!
"Thật thú vị, dám lấy cứng chọi cứng với người của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông, chẳng lẽ cậu nhóc này còn có thân phận gì khác nữa?"
Ở lầu ba, Hạ Sương nhìn vào Lâm Hàn, trong đôi mắt bình tĩnh xuất hiện một tia bất ngờ.
"Kẻ ngu dốt không biết sợ là gì, chắc tên này vẫn chưa biết đến nhà họ Thẩm ở Hoa Đông", Hồng Ngọc mỉm cười, không thèm để ý.
"Cậu nhóc, cậu chắc chắn muốn nâng giá lên với tôi chứ?"
Trong mắt Thẩm Xuân Phong hiện lên vẻ tức giận.
Một tên cặn bã ở tầng lớp thấp nhất mà lại dám khiêu khích Thẩm Xuân Phong, khiêu khích nhà họ Thẩm ở Hoa Đông, sao cậu ta có thể không phẫn nộ?
"Bớt nhảm nhí, ra giá đi".
Lâm Hàn nhìn Thẩm Xuân Phong với vẻ chế giễu.
"Được! Được lắm!"
Thẩm Xuân Phong tức giận cắn răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu:
"Tôi ra giá bốn mươi triệu tệ! Tôi không tin cậu có thể giàu hơn tôi!"
"Sáu mươi triệu tệ", Lâm Hàn hờ hững tăng giá.
"Sáu mươi triệu tệ!"
"Tên này khùng rồi!"
"Có tiền cũng không thể tiêu như này chứ!"
"Khoảng 5 triệu tệ là đã có thể ký hợp đồng với Tần Liên rồi, bây giờ còn lên đến sáu mươi triệu tệ!"
"Quá giàu!"
"Sáu mươi triệu tệ..."
Vẻ mặt Thẩm Xuân Phong trở nên khó coi, gia tộc chỉ đưa cho cậu ta 100 triệu tệ. Nhưng lập nền tảng livestream, chọn và trang trí địa điểm, mời nhân viên kỹ thuật, chi phí băng thông hàng tháng... đã tiêu tốn khoảng 30 triệu tệ.
Bây giờ cậu ta chỉ còn hơn sáu mươi triệu tệ.
Nếu tăng giá lần nữa để ký hợp đồng với Tần Liên 60 triệu tệ, vậy số tiền còn lại sẽ không đủ trả cho nhân viên.
"Cậu Hồng, em gái Hạ Sương, có thể cho tôi vay chút tiền không? Khi nào về nhà họ Thẩm, tôi sẽ trả lại ngay", Thẩm Xuân Phong nhìn Hồng Ngọc và Hạ Sương, nôn nóng nói.
Tiền không phải vấn đề!
Vấn đề là thể diện của nhà họ Thẩm, không thể đánh mất!
Bất kể thế nào, dù là vay tiền cũng phải ký được với Tần Liên!
Nếu không, chuyện này mà truyền ra ngoài, không chỉ cậu ta mất mặt, mà cả nhà họ Thẩm cũng sẽ mất mặt theo!
"Tiền tiêu vặt của tôi chỉ có 10 triệu tệ, cho cậu mượn hết đấy", Hồng Ngọc đáp.
Tiền tiêu vặt một năm của cậu ta là 15 triệu tệ, bình thường Hồng Ngọc chi tiêu không nhiều lắm, có thể tiết kiệm tiền.
"Lần này đến Kim Lăng, tôi chỉ mang theo hơn tám triệu tệ, có thể cho anh vay năm triệu", Hạ Sương cũng nói.
"Được, tổng cộng là 15 triệu!"
Thẩm Xuân Phong gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Hàn:
"Này chàng trai, tôi ra giá 75 triệu tệ! Thêm chiếc đồng hồ Roger Dubuis trị giá 1, 32 triệu tệ trên tay tôi nữa!"
Nói xong, cậu ta tháo đồng hồ ra.
"75 triệu tệ!"
"Cậu Thẩm muốn đấu đến cùng à nha!"
"Đúng thế, bán cả đồng hồ luôn rồi!"
...
Mọi người bàn tán xôn xao.
Lúc này, Thẩm Xuân Phong nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hai mắt hằn lên tia máu, cậu ta không tin Lâm Hàn vẫn còn tiền để ra giá!
"Một trăm triệu tệ".
Lâm Hàn bình thản nói.
Một... một trăm triệu tệ!
Nghe thấy ba chữ này, tất cả mọi người đang có mặt đều trợn tròn mắt, ngẩn người.
Một trăm triệu đó!
Một trăm triệu tệ!
Cả đời này chưa chắc họ đã kiếm được một trăm triệu tệ!
Nhưng bây giờ, Lâm Hàn lại nói một cách nhẹ nhàng như thế.
"Một trăm triệu tệ!"
Bầu show Trương đỏ bừng mặt, người run lên vì phấn khích, đây là con số mà ngay cả bà ta cũng không dám tưởng tượng.
Tài nguyên quảng cáo, chi phí hoạt động và những thứ tương tự mà bà ta đầu tư vào Tần Liên cũng đã hơn một triệu tệ.
Bây giờ còn có người ra giá một trăm triệu tệ để ký hợp đồng với Tần Liên.
Theo thoả thuận trước đó, bà ta có thể được chia tới năm mươi triệu tệ!
Con số này cũng không ít đâu!
"Một trăm triệu tệ..."
Con ngươi Thẩm Xuân Phong đột nhiên giãn ra, cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút sạch, cả người mềm nhũn, yếu ớt ngồi xuống.
Cậu ta không có tiền để tăng thêm nữa.
"Cậu nhóc, bây giờ cậu rút lại con số vừa rồi vẫn còn kịp".
Thẩm Xuân Phong nhìn Lâm Hàn với đôi mắt đỏ au, ánh mắt lạnh như băng: "Cậu nên hiểu rõ hành động của cậu không phải đang tát vào mặt tôi, mà là tát vào mặt nhà họ Thẩm chúng tôi ở Hoa Đông!"
"Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, nhà họ Thẩm sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ! Cậu cũng sẽ kết thù với nhà họ Thẩm chúng tôi, đây chắc chắn là một rắc rối lớn với cậu".
"Vậy nên tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng để rút lại giá vừa rồi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Nếu không nhà họ Thẩm ở Hoa Đông sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"
"Lời này của cậu Thẩm là muốn lấy gia tộc đằng sau để áp đảo chàng thanh niên này đây mà!"
"Xem ra cậu Thẩm thật sự tức giận rồi, nếu không cũng sẽ không kéo gia tộc vào".
"Cậu nhóc này dù có giàu hơn nữa, nhưng có giàu được hơn nhà họ Thẩm ở Hoa Đông không?"
Ánh mắt mọi người loé lên, theo họ thì rất có thể Lâm Hàn sẽ rút lại giá.
Bởi vì nhà họ Thẩm, toàn bộ Hoa Đông này chẳng ai dám động vào!
Hạ Sương cau mày, không ngờ Thẩm Xuân Phong không ra giá cao được bằng chàng thanh niên này lại lấy gia tộc ra để uy hiếp.
Cách làm này hơi đê tiện!
Thiếu niên này dù giàu có hơn nữa, cũng nhất định phải cúi đầu trước nhà họ Thẩm.
Vì thế gia, dù là tôn nghiêm hay mặt mũi, đều không được để mất.
"Nhà họ Thẩm ở Hoa Đông?", Lâm Hàn lườm cậu ta:
"Thẩm Xuân Phong, chính vì cậu là người của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông nên lần này tôi sẽ không truy cứu việc cậu tăng giá với tôi, cho Thẩm Hoài Xuân thể diện".
"Nếu cậu còn lên mặt với tôi nữa thì dù là Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu đâu!"
Ầm!
Anh vừa dứt lời, dường như có một tiếng sấm nổ tung thuyền hoa.
Tất cả các vị khách đều thay đổi sắc mặt, mọi người trở nên xôn xao.
Ngay cả ba người Thẩm Xuân Phong ở trên lầu ba cũng cau mày, sắc mặt lạnh lùng.
"Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu!"
Khẩu khí thật lớn!
Gan to bằng trời!
Thẩm Hoài Xuân là ai?
Là gia chủ của nhà họ Thẩm ở Hoa Đông!
Là Đồn trưởng Đồn Hoa Đông!
Chỉ hai thân phận này thôi đã đủ sức đè bẹp hàng trăm triệu người ở Hoa Đông rồi!
Một mình ông ta ở trên cao, nắm giữ quyền lực lớn, bất khả xâm phạm.
Một phần tư huyết mạch kinh tế của Hoa Đông này đều nằm trong tay ông ta.
Ông ta hắt hơi một cái, Hoa Đông đổ mưa!
Ông ta giậm chân, Hoa Đông động đất!
Nhưng chàng thanh niên này lại nói "Thẩm Hoài Xuân cũng không cứu được cậu", lời này cực kỳ ngông cuồng!
Mấu chốt là, rốt cuộc ai mới là người lên mặt?
Rõ ràng là người thanh niên này đang lên mặt mà!
"Điên rồi à? Nói gì vậy?"
"Đúng thế, Thẩm Hoài Xuân ở tít trên cao kìa!"
"Không biết trời cao đất dày!"
← Ch. 322 | Ch. 324 → |