Ông lớn
← Ch.286 | Ch.288 → |
Lâm Hàn liếc xéo khinh bỉ, anh còn không có hứng để nói chuyện với gã du côn tóc vàng kia.
"Chuyện gì thế, sao đám người đó lại đến đập phá siêu thị?", Lâm Hàn hỏi Lương Huy.
"Hừ! Thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên! Tên Lương Huy này nợ 100 triệu tệ chưa trả, bọn tao đến đập phá thì đã sao?"
Gã du côn tóc vàng hừ lạnh một tiếng, cả tiếng nói.
"Câm miệng, tao không có nói chuyện với mày".
Lâm Hàn liếc xéo gã, hơi lạnh chợt tỏa ra từ trên người anh.
Ánh mắt kia giống như một thanh kiếm sắc lạnh, khiến gã du côn tóc vàng giật bắn người, cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm vào. Gã không kiềm nổi khẽ rùng mình, sống lưng lạnh toát, đổ mồ hôi như mưa.
"Ánh mắt đó... Thật là đáng sợ".
Gã mấp máy môi, không dám nói nữa.
"Lương Huy, sau khi tôi mua lại siêu thị, chắc số tiền ông nhận được từ tòa án đã dùng để trả lại hết các khoản nợ cho bên cung cấp hàng hóa rồi mà, sao vẫn nợ, còn nợ tận 100 triệu tệ?", Lâm Hàn hỏi.
Sắc mặt Lương Huy chợt thay đổi, vội vàng nói:
"Cậu Lâm, làm gì mà 100 triệu tệ chứ! Chỉ có 30 triệu thôi! 70 triệu kia là tiền lãi!"
"Nợ 30 triệu mà đòi 70 triệu tiền lãi, đây là cho vay nặng lãi sao?", Lâm Hàn nhướng mày.
"Haiz! Cậu Lâm, chuyện là như vầy", Lương Huy khẽ thở dài một tiếng:
"Lúc trước, khi siêu thị Hoa Nhuận sắp phải đóng cửa, tôi có nợ một người cung cấp hàng hóa họ Từ 30 triệu tệ".
"Khi ấy tôi hoàn toàn chẳng thể trả nổi, nên bên đó cũng không nhận được tiền. Sau này, cậu mua lại siêu thị, trong tay tôi có tiền nên định trả 30 triệu tệ ấy, thì phát hiện cái người cung cấp hàng kia đã giao cho một ông lớn trong Vùng Xám giải quyết khoản tiền đó".
Lương Huy nói xong, liếc nhìn gã du côn tóc vàng.
"Ông lớn trong Vùng Xám kia chuyên cho vay nặng lãi, đòi nợ thuê. Mấy tên du côn kia đều là đàn em của gã ta".
Ông ta tiếp tục nói:
"Dù sao 30 triệu đó cũng nợ mấy tháng rồi, tôi nghĩ trả 35 triệu cho ông lớn ấy, 5 triệu kia coi như tiền lãi. Theo quy định của pháp luật nước ta, 5 triệu tiền lãi đã xem như cho vay nặng lãi. Tôi trả 35 triệu thì ông lớn ấy cũng không thiệt".
"Nhưng nào ngờ, gã ta muốn nhiều hơn, đòi 70 triệu tiền lãi, cộng lại là thành 100 triệu tệ! Con số đó chẳng phải một khoản tiền nhỏ gì, chưa nói tới việc tôi không có tiền, có cũng sẽ không trả. Tiền lãi đấy đã vượt mức cho phép hơn một nghìn lần! Quả thật là cho vay nặng lãi rồi còn gì!"
Lâm Hàn gật đầu, rốt cuộc hiểu được đầu đuôi câu chuyện:
"Sau đó, ông không trả nên gã ta bèn sai đàn em đến đây đập phá?"
"Đúng vậy!"
Lương Huy gật đầu, mặt mày đầy chua sót nói: "Nghe nói ông lớn kia có địa vị rất cao trong giới xã hội đen, người bình thường hoàn toàn không dám chọc vào, lần này, rắc rối lớn rồi!"
"Lương Huy, nếu biết người chống lưng cho tôi không thể chọc vào, vậy giờ ngoan ngoãn trả 100 triệu kia đi!"
Tên du côn tóc vàng mở miệng, cuối cùng gã cũng bình tĩnh lại sau ánh mắt đáng sợ của Lâm Hàn:
"Không có tiền thì gán nợ siêu thị ông đi! Chẳng phải ông còn một đứa con gái à, nghe nói rất xinh đẹp, cũng có thể đưa cô ta đến quán karaoke của bọn tôi để tiếp rượu, làm công trả nợ!"
Lương Huy nghe vậy, vành mắt đỏ chót, tức giận mở miệng:
"Nằm mơ đi! Tao có chết cũng không đưa con gái mình cho mày đâu!"
"Hừ! Tôi nói cho ông biết!", trong mắt gã tóc vàng hiện lên vẻ kiêu ngạo:
"Bây giờ, Vùng Xám của Đông Hải đã thống nhất. Cả thành phố đều là người của bọn tôi. Muốn im hơi lặng tiếng bắt con gái ông đưa đến quán karaoke làm nữ tiếp rượu để trả nợ là một chuyện dễ như ăn cháo!"
Sắc mặt Lương Huy lập tức trắng bệch, ông ta không muốn cô con gái rượu của mình xảy ra chuyện.
Nhưng bắt ông ta trả 100 triệu thì lấy đâu ra chứ?
30 triệu tệ kia là ông ta nợ người ta chứ không phải Lâm Hàn.
Siêu thị này cũng là của Lâm Hàn, ông ta không có quyền bán đi để trả tiền.
Anh cũng chưa chắc muốn trả tiền giúp ông ta, dù sao đối với Lâm Hàn, 100 triệu tệ đấy chẳng phải là một con số nhỏ gì.
Lẽ nào ông trời muốn mình chết ư?
Lương Huy nghĩ vậy, hàng nước mắt đầy tuyệt vọng bỗng lăn dài trên gương mặt ông ta.
"Mày có hai sự lựa chọn", lúc này, Lâm Hàn nhìn gã tóc vàng, lạnh nhạt mở miệng:
"Một, tao đưa mày 35 triệu tệ, mày dẫn người của mày cút đi".
"Hai, mày gọi ông lớn chống lưng đến đây để tao hỏi thử xem, 35 triệu tiền vốn mà bắt người ta trả những 70 triệu tiền lãi, pháp luật nào quy định điều đó".
"Nhóc con, nếu 35 triệu đã đuổi được tụi tao đi thì tao cũng không cần phải nửa đêm đến đây đập phá!", gã tóc vàng cười khà khà:
"Còn việc mày bảo tao gọi ông lớn chống lưng đến... Nếu anh ấy đến, chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu. Mày đánh bị thương nhiều người của tao như vậy, nói gì thì cũng phải đền 1 triệu! Mày đền nổi không? Có số tiền ấy sao?"
"Tao đền được và cũng có số tiền ấy".
Lâm Hàn nhìn gã, nghiêm túc nói: "Mày gọi gã ta đến đây đi".
Thái độ của anh khiến gã có chút giật mình, sau đó chợt cười lạnh một tiếng nói:
"Được, tao sẽ gọi anh ấy tới đây!"
Gã nói xong bèn cầm điện thoại bấm số gọi:
"Alo, anh Long, việc đòi nợ bên phía Lương Huy gặp chút rắc rối".
"Rắc rối gì?", một giọng nói trầm thấp truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Mười mấy người của chúng ta đều bị đánh bị thương, quan trọng là thằng nhóc kia muốn giáp mặt hỏi anh một điều, pháp luật nào quy định cho vay 30 triệu mà đòi 70 triệu tiền lãi", gã tóc vàng nói.
"Giáp mặt hỏi, ha ha, vậy tao sẽ tự mình đến nói cho nó biết!"
Đầu bên kia điện thoại, anh Long lạnh lùng cười nói: "Đây là quy định của tao đó! Nếu nó không phục thì tao sẽ đánh nó cho đến khi phục mới thôi! Giờ tao qua ngay đây!"
Sau khi cúp điện thoại, gã tóc vàng liếc Lâm Hàn:
"Nhóc con, anh Long của tụi tao nói, nếu mày không phục thì sẽ đánh mày đến khi phục mới thôi".
"Anh Long..."
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, chỉ cười mà không nói.
Nửa tiếng sau, một chiếc Buick Business màu đen chạy tới.
Cửa xe mở ra, bảy tám gã đàn ông cao to bước xuống.
Dẫn đầu cũng là một người đàn ông cao to vạm vỡ.
Gã ta mặc áo ba lỗ, bả vai xăm hình con rồng xanh, đeo khuyên tai, nhìn vô cùng hung dữ.
"Anh Long!"
← Ch. 286 | Ch. 288 → |