← Ch.07 | Ch.09 → |
Đêm càng khuya sương xuống càng nhiều, ở trên đỉnh núi thời tiết lại càng lạnh, Song Linh mặc dù có thể chất hơn người nhưng trước khi ra ngoài nàng cũng chỉ mỗi khoác trường bào mỏng manh, ngồi một lúc liền cảm thấy lạnh.
"Lạnh sao?" Rết tinh cảm nhận hơi thở người bên cạnh nặng nề, cầm lấy bàn tay nàng lên kiểm tra, đã tê cóng đến như vậy mà vẫn còn muốn ngồi với hắn? "Sao lại để bản thân lạnh đến như vậy!"
"Ta không sao mà, thật đó!" Cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đang nắm lấy mình, Song Linh bất giấc vui vẻ, cái lạnh cũng tan đi phân nửa.
"Không được! Hôm nay ngồi thế đủ rồi, mau về phòng đi ngủ đi!" Hắn bỗng dưng thấy giận, đứa nhóc này làm sao lại luôn làm hắn lo lắng như vậy, lơ là một chút là nàng liền khiến bản thân gặp chuyện.
"Ta không sao thật m... Á!"
Không để Song Linh nói hết câu, hắn lập tức nhấc nàng lên vắt qua vai như vác bao gạo, không nói một lời liền vác nàng đến trước cửa phòng.
"Đi vào đi!" Hắn dừng lại trước ranh giới của kết giới mới thả nàng xuống, nếu như không có cái kết giới này, đảm bảo hắn sẽ vác nàng đến tận giường ép nàng ngủ mới thôi. Nhưng tạm thời hắn đành tin tưởng vào tự giác của nàng vậy."Mau đi ngủ đi, không còn sớm nữa, tiểu cô nương thức khuya không tốt."
"... Ừm... còn thúc thì sao?" Biết hắn quan tâm mình, Song Linh chỉ thấy ngọt ngào cùng ngọt ngào, cũng không để ý hắn cộc cằn ra lệnh cho mình.
"Đương nhiên là về giường đánh một giấc."
"Vậy..."
"Đi đi đi đi." Hắn xua tay đuổi nàng, Song Linh không còn cách nào khác là ngoan ngoan vào phòng đóng cửa lại, lên giường nằm xuống nhắm mắt đi ngủ. Bởi vì trong lòng hết sức vui vẻ, chả mấy chốc nàng đã ngủ say.
Cho đến khi đèn tắt hẳn, nghe được tiếng thở đều đều khe khẽ bên trong vọng ra, người ở bên ngoài mới nhếch mép cười, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
***
Song Linh cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, nàng đang đi giữa một vùng mây trắng vô tận không đầu không cuối, chẳng thể phân biệt được phương hướng, nàng không còn cách nào khác ngoài tiếp tục tiến lên phía trước.
Ở trước mặt xuất hiện một bóng người, nàng vui sướng nhận ra đó là Rết thúc thúc của nàng. Nhanh chân chạy tới bên hắn, nắm lấy tay áo hắn, nàng bỗng phát hiện hắn nhìn mình thật lạnh lùng, toàn thân hắn mặc một màu đỏ, là hỉ phục của tân lang nàng thường thấy dưới thành trấn.
"Rết thúc thúc?"
"Nhóc con, đoán xem, hôm nay lão tử sẽ cưới vợ."
"A...?"
"Tướng công." Một giọng nữ tử nũng nịu vang lên, bên cạnh hắn xuất hiện một bóng người nữa, nàng ta mặc hỉ phục đỏ thắm, đầu đội khăn hỉ, thân thiết nắm lấy cánh tay kia của hắn, không hiểu sao nàng nghe giọng nói này lại quen như vậy.
"Nhóc con, tới xem tân nương của lão tử đi."
Khăn hỉ được nhấc lên, hóa ra là Tiểu Mị! Nàng ta yêu kiều tựa vào người hắn, như có như không hướng nàng khiêu khích.
"Tiểu tiên tử, từ nay ngươi có phải nên gọi ta là thẩm thẩm không?"
"Cũng đúng." Rết tinh yêu chiều điểm lên mũi nhỏ của nàng ta một cái, sau đó quay về phía nàng nói."Nhóc con, mau gọi thẩm thẩm đi."
"Phải đó, mau gọi thẩm thẩm đi!" Tiểu Mị cười phá lên chế giễu nàng, nàng ta cứ nhắc đi nhắc lại "mau gọi thẩm thẩm đi", còn nàng thì hoàn toàn chết lặng.
"Thẩm thẩm..."
"Thẩm thẩm..."
"Thẩm thẩm cái tiểu muội!!!"
Song Linh bật dậy, cả người đẫm mồ hôi. Là mơ! Nàng nhìn lòng bàn tay ướt nhẹp của mình, bất giác nắm góc chăn mạnh hơn.
Không thể...
Không đúng...
Nàng bỗng phát hiện, từ trước đến nay mình luôn cho rằng Rết thúc cưng chiều bảo vệ nàng là đương nhiên, nhưng nếu một ngày hắn thực sự sẽ lấy ai đó làm vợ, tựa như phụ thân và mẫu thân của nàng song túc song phi ngày ngày ân ái, tới lúc đó người quan trọng nhất với hắn sẽ là nương tử của hắn, vậy nàng phải làm sao?
Không phải nàng chưa từng có ý sẽ gả cho hắn, nhưng khi nàng nói sau này sẽ làm cô dâu của hắn, hắn chỉ cười cốc đầu nàng mà nói "làm sao có thể". Lúc đó nàng đã thất vọng biết bao nhiêu, sau lại nghĩ, có thể hắn ngại phụ thân nàng suốt ngày đòi chặt chân mình nên mới nói vậy, nàng tự dối mình rằng không gả cho hắn cũng không sao, chỉ cần hắn mãi mãi ở bên cạnh mình là nàng đã mãn nguyện rồi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó cũng chỉ là ý nghĩ một chiều của nàng, nếu lỡ hắn không nghĩ như vậy, nếu lỡ hắn thực sự sẽ cưới một nữ tử khác...
"Nè."
Tiếng nói của nữ tử bỗng vang lên khiến nàng giật nảy mình, vội chụp lấy Xích kiếm ở bên, cảnh giác quát lên, "Ai!?"
"Phì, tiểu tiên tử, không cần manh động như vậy."
Từ trên đình màn, một con nhện đen với tám cái chân dài ngoằng từ từ hạ xuống, nháy mắt đã biến thân thành Tiểu Mị.
"Ngươi... làm sao ngươi vào được đây!" Song Linh chấn kinh, nàng không hề cảm nhận được yêu khí ở trong phòng mình, làm thế nào mà nàng ta có thể đậu trên đỉnh màn của nàng mà nàng không hề phát giác.
"Xùy xùy! Nếu như ngay cả một tiểu tiên tử đạo hạnh chưa tới mười năm như ngươi cũng có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy, ta còn có thể kiếm cơm được sao?" Tiểu Mị không kiên nhẫn vẫy tay, rất tự nhiên ngồi trên giường như thể đó là giường của mình.
"Ngươi tới đây làm gì?" Bởi vì vừa gặp giấc mơ kia, lại thêm việc lần trước nàng ta ngang nhiên cướp lấy dây tết của mình cho vào ngực, thái độ của Song Linh đối với Tiểu Mị không thể coi là tốt được.
"Tới xem ngươi." Tiểu Mị không nhanh không chậm chỉ ta vào nàng.
"Xem ta? Ta có cái gì cho ngươi xem?"
"Xem xem người như thế nào lại có thể khiến Rết lang say đắm như vậy."
Mặc dù nghe Tiểu Mị gọi "Rết lang" làm nàng hơi khó chịu, nhưng Song Linh lập tức bắt được trọng điểm của câu nói kia, da mặt lập tức nóng bừng.
"Làm gì có chuyện 'say đắm' chứ!"
"Ừ, ta cũng nghĩ là vậy." Tiểu Mị lập tức gật đầu, "Ban đầu khi thấy ngươi ta còn tưởng ngươi chính là 'người kia', nhưng xem ra không phải."
"'Người kia'?"
"Ngươi không biết sao? Chính là người Rết lang theo đuổi hơn một trăm năm nay đó!" Tiểu Mị cười phá lên, xem ra tiểu tiên tử này cũng giống nàng ta.
Trong lòng có cái gì lộp bộp rơi xuống, Song Linh không tin nổi điều mình vừa nghe được, lập tức nhào đến nắm lấy tay áo Tiểu Mị, ra sức hỏi, "Rết thúc thúc có người trong lòng cả trăm năm rồi sao?"
"Ngươi nói xem." Tiểu Mị chán ghét gỡ tay nàng ra, "Ta cũng mới biết gần đây thôi, nghe bọn tiểu yêu ở gần động rết trước kia nói, hắn bởi vì theo đuổi tiên tử kia, mỗi lần đều chấp nhận cho nàng ta chặt chân mình chỉ để nhìn nàng ta một cái, thậm chí còn đầu độc hơn hai ngàn đệ tử của phái Thanh Thanh các người nhằm uy hiếp người đó chịu lấy hắn, sau đó bất chấp bản thân bị thương chỉ còn nửa cái mạng lại tự mình giải độc cho từng người, chấp nhận bị truy đuổi gần hai mươi năm ở núi này, cũng chỉ để được ở gần người ta hơn."
Mỗi lời của Tiểu Mị như một tảng đá, một lời phun ra liền đánh vào đầu nàng ong ong, tay chân bỗng mất cảm giác, đầu óc trống rỗng nhưng những lời đó vẫn truyền vào tai nàng thật rõ ràng...
Nàng chưa từng tự hỏi tại sao người của phải Thanh Thanh lại căm ghét Rết thúc thúc như vậy, nàng cũng chưa từng nghĩ đến tại sao bị truy đuổi như vậy nhưng Rết thúc thúc vẫn kiên trì bám trụ ở Thanh Sơn, nàng còn ảo tưởng nghĩ rằng hắn làm vậy là vì mình, hóa ra...
Hèn gì mỗi lần nàng nói muốn gả cho hắn, hắn đều cười nàng...
Là bởi vì hắn vốn không coi nàng là người trong lòng...
"Nè nè! Ngươi còn nghe thấy ta nói gì không vậy?" Tiểu Mị nói một hồi, lại phát hiện hóa ra nàng ta nói chỉ có mình mình nghe, không khỏi cảm thấy bất mãn."Nếu ngươi không có hứng thú nghe thì thôi vậy."
"Không! Ngươi nói tiếp đi!" Song Linh bỗng bừng tỉnh, nàng nắm chặt lấy cánh tay Tiểu Mị khiến nàng ta phát đau, nàng ta vội gạt tay nàng ra.
"Ta nói ngươi đó! Bớt ngây thơ đi! Trước kia ta cũng vì hắn đối xử tốt với mình mà thích hắn, kết quả thì sao? Hắn sau khi 'ăn' ta liền đuổi ta đi, mỗi lần nhìn thấy ta đều chán ghét xua đuổi, chính ngươi cũng thấy hắn làm gì với ta rồi đó!"
Hiển nhiên những lời này đều là nói dối, Tiểu Mị khoái chí nghĩ, cho dù tiểu tiên tử này có tin hay không thì việc lần trước nàng bắt gặp Rết lang 'đè' nàng ta như vậy, sẽ không thể không suy nghĩ gì chứ?
"Rết thúc thúc không phải người như vậy!"
Song Linh yếu ớt phản kháng, tuy nhiên giọng nói run run chứng tỏ tám chín phần là đã tin rồi, Tiểu Mị thấy vậy lại càng đắc ý.
"Ta chỉ tới cảnh báo ngươi thôi, ngươi nghĩ rằng yêu vật như chúng ta có thứ nào thực sự tốt đẹp gọi là 'chân tình' sao? Mà nếu có..." Khóe miệng Tiểu Mị nhếch lên, "... 'chân tình' kia của hắn chắc không thể là ngươi được rồi."
Nói xong bóng dáng Tiểu Mị liền tan biến, bỏ lại Song Linh vô hồn ngồi trên giường lạnh.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |