Nhớ mèo
← Ch.04 | Ch.06 → |
Lúc Tô ɖu͙ƈ trở lại tầng trệt đã nhìn thấy Max, A Văn và Wang đang ăn cơm, thấy cô bước đến A Văn bỉ ổi hỏi: "Sao rồi em gái Tô Tô, có phải lão đại vô cùng hung dữ không?"
Ừm, anh ấy không có vô cùng hung dữ, anh ấy chỉ đùa giỡn lưu manh thôi.
Tô ɖu͙ƈ thầm phỉ nhổ, nhưng vẫn cố ý trêu chọc bọn họ: "Không có đâu, em vào gọi vài tiếng, đội trưởng đã thức dậy rồi."
"A!" Max tin là thật, cậu kêu la thảm thiết, còn ngửa mặt lên trời giả bộ hét to, "Vì sao! Nhiều năm như vậy, anh đã vì lão đại ngăn địch, chắn thù, nhưng tại sao lão đại vẫn hung dữ với anh! Vì sao?!"
Đoạn Trường An đi xuống đúng lúc nghe thấy, anh nhếch mép cười: "Bởi vì cô ấy đó, lúc tôi thức dậy thì có việc quan trọng hơn cần làm." Vừa nói anh vừa dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía Tô ɖu͙ƈ.
Đại Trạch đứng bên cạnh tuy không biết gì nhưng vẫn vui vẻ: "Tốt quá! Tô Tô về sau việc đánh thức mọi người liền trông cậy vào em vậy."
Tô ɖu͙ƈ ảo não che mặt, biết vậy cô đã nói là đội trưởng rất hung dữ rồi.
Khóe môi Đoạn Trường An cong cong.
Ừm, việc đánh thức đành giao cho em, cô gái nhỏ ạ.
Chiều đó bọn họ tập luyện đánh giao lưu với WRXD team, cũng không quá khó để chiến thắng, Mid laner mới Ayu coi đội bạn như Đoạn Trường An, điên cuồng đánh giết.
Sau khi buổi luyện tập kết thúc, Đại Trạch cho bọn họ nghỉ xả hơi một ngày, Wang lên đồ chải chuốt bóng bẩy khác xa dáng vẻ lôi thôi thường ngày, đi gặp bạn gái của mình, trước khi đi vẫn không quên giễu cợt A Văn, chọc cho A Văn la hét đòi cắt đứt quan hệ.
Không lâu sau, Đoạn Trường An cũng ra ngoài.
Tô ɖu͙ƈ ôm mèo trêи tò mò hỏi: "Đội trưởng cũng đi hẹn hò sao?"
"Đội trưởng a~" Max kéo dài giọng, nhướng lông mày, nháy mắt với Tô ɖu͙ƈ ngụ ý: "Em thông minh ghê".
Tô ɖu͙ƈ nhìn ánh mắt của Max, trong lòng đột nhiên có chút chua xót.
A Văn đi tới bóp cổ Max: "Dám bàn chuyện riêng của lão đại, chờ lão đại trở về cậu nhất định sẽ chết." Sau đó ngẩng đầu nhìn Tô ɖu͙ƈ: "Đừng nghe cậu ta nói bậy, lão đại về nhà."
"Ồ..." Tô ɖu͙ƈ chậm rãi vuốt lông con mèo, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
"Em gái Tô Tô, em nói coi, nữ sinh nhà người ta 19 tuổi không phải lo yêu đương thì đang hưởng thụ khoảng thời gian học đại học, còn em là sinh viên của trường đại học danh tiếng, sao lại tạm nghỉ học để chơi game vậy?" A Văn hóng hớt hỏi.
"Chơi game thì thôi còn giết người dữ dội như vậy!" Max cũng phụ họa.
"Em... Chắc vì em, rất hung dữ?"
"..."A Văn nghẹn họng, "Em bắt đầu chơi game từ khi nào?"
"Lúc em học lớp mười, nhỏ bạn thân tò mò, hai đứa đi làm hai cái chứng minh thư, nó dẫn em đi chơi game, sau đó em mở đại một trò chơi trêи màn hình." Tô ɖu͙ƈ nhớ lại "Thật ra lúc đó em đánh dở lắm, ra kỹ năng thì quên di chuyển, di chuyển thì lại quên ra đòn. Sau đó có một cậu trai ngồi cạnh em..."
"Chờ đã!" Max bày ra vẻ mặt như kiểu đã đoán được kết cục, "Cậu trai kia nhìn thấy liền kiên nhẫn dạy em, cuối cùng dẫn dắt em bước vào Liên Minh Huyền thoại(LOL)?"
A Văn xoa cằm: "Chậc chậc chậc, đúng là một câu chuyện tình thuần khiết."
"Không, hoàn toàn ngược lại." Mặt Tô ɖu͙ƈ đầy căm giận, "Có vẻ như cậu ta chơi game khá giỏi, cậu ta đi tới trước mặt em nói rằng: Em gái, chơi dở vậy thôi thì về nhà lo học đi."
Tô ɖu͙ƈ nhìn hai người ở phía trước đang đực mặt ra, cô nở một nụ cười vô cùng vi diệu: "Tuy rằng em đã quên dáng vẻ của cậu ta, nhưng em vẫn sẽ chơi LOL, lỡ đâu có một ngày nào đó em sẽ gặp lại cậu ta đấu một trận."
"Phụ nữ thật đáng sợ." Max và A Văn đồng thanh nói.
Chạng vạng tối.
Tô ɖu͙ƈ nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ.
"Xin chào, ai vậy?."
"..."Bên đầu kia điện thoại im lặng một lúc, "Tô ɖu͙ƈ, là anh."
"Đội, đội trưởng?"
"Ờ, lát nữa anh gửi địa chỉ cho em, em ôm Tròn Tròn qua cho anh."
Tròn Tròn chính là con mèo ở trong gaming house, nghe nói là do Max có tình yêu mãnh liệt với món thịt viên tứ hỉ, cho nên mới đặt cho nó cái tên như vậy.
"Ôm Tròn Tròn qua cho anh???"
"Đúng vậy, anh nhớ mèo."
Dường như người bên kia điện thoại còn phát ra tiếng cười.
————————————————————
Đoạn Trường An: Haizz, vợ không lưu số điện thoại của anh, làm thêm ba lần thì chắc sẽ nhớ rõ.
Tô ɖu͙ƈ:...... Bệnh thần kinh.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |