Vay nóng Tinvay

Truyện:Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn - Chương 029

Rất Yêu Cô Vợ Ép Hôn
Trọn bộ 112 chương
Chương 029
Anh hùng cứu mỹ nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Lazada


Ba tháng sau.

Ngọn núi K2, tức một cây thương sắc nhọn, nghe nói người trèo lên núi K2 có xác suất tử vong lên tới 27%.

Lại nói, tại sao ngày thường Tuyết Thuần bị Lại Tư gắt gao ức hiếp, lại có can đảm trèo lên núi K2? Chính là mỗi người đều có hai tính cách song song, trong cuộc sống hằng ngày Tuyết Thuần có chứng sợ giao tiếp, nhưng thời điểm leo núi, cô lại có tính cách khác hoàn toàn, sẽ quên đi suy nghĩ phức tạp trong lòng, trở nên hoạt bát lanh lợi, thông minh nhanh nhẹn, rất được mọi người thích.

Lần này lên núi chỉ mang theo vài chục vạn, nhưng cũng may mắn là, Thiến Sở Sở cùng người bạn trai nước ngoài tài trợ không ít, khiến cho chứng ""viêm màng túi"" của cô cũng giảm đi phần nào.

Trước đó, bọn họ trèo lên một đỉnh núi tuyết khác để làm nóng người, sau đó trải qua hai tuần lễ huấn luyện thích ứng, hôm nay bọn họ liền rời doanh trại ở căn cứ, leo lên đỉnh K2 so với núi Everest trong truyền thuyết còn khó khăn hơn.

Ngày mồng bảy tháng tám, một dđanleqđon nhà khí tượng người Thụy Sĩ ở cơ quan phân tích khí tượng cho biết, đây là cơ hội tốt để leo núi. Bầu trời trong xanh, xa xa trông thấy ngọn núi K2 khoác lên bộ áo trắng muốt, sạch sẽ giống như chưa từng bị trần tục vấy bẩn.

"No thing is more beautiful than it!(không có gì có thể đẹp hơn nơi này. )"" Tom dẫn đầu tháo kính bảo hộ xuống, ngước lên nhìn đỉnh K2, anh là bạn trai người Mỹ của Thiến Sở Sở, lúc quen nhau nửa năm trước đã cùng Thiến Sở Sở leo lên đỉnh Everest, là một con người rất hay cười, giống hệt một đứa trẻ.

""Yes, unimag­in­able­ beau­ty, the­ peak must to be ­struc­k with ­fright. (đẹp đến không tưởng, đỉnh núi nhất định cũng sẽ đẹp đến rung động lòng người. )""

Tuyết Thuần nhếch miệng cười, để lộ hàm răng trắng bóng. Trải qua mấy ngày nay huấn luyện thích nghi, cô rơi xuống sông băng, bị gió mạnh thổi vào, lạc đường, thậm chí trượt chân rơi, ... Khi ấy gian khổ, so với thành quả chính thức đăng đỉnh mà nói, đều là việc rất nhỏ.

Các đội đều đến từ nhiều nơi trên thế giới, trong đó có vài người đã lên tới đỉnh Everest, trước đây Tom cũng từng có kinh nghiệm một lần leo núi K2, so sánh mà nói, Tuyết Thuần là người không chuyên nghiệp nhất ở đây, mặc dù là vậy, nhưng cô vẫn có gần mười năm kinh nghiệm leo núi. Cô làm việc hoàn toàn bằng một bầu nhiệt huyết, thường thích là làm. Vào ngày thường là một người ôn nhu, rất ít người biết cô có bản chất kiên cường. Mà Thiến Sở Sở là người bạn từ thời trung học cơ sở hiểu cô nhất, cũng là một người leo núi lão luyện.

""Tuyết Thuần, lần này không cho phép cậu tách ra, nhất định phải bám theo chúng tớ."" Thiến Sở Sở vừa khẩn trương lại thích thú, cười đến nỗi mặt sáng sủa, không quên dặn dò Tuyết Thuần, bọn họ cùng nhau leo lên núi, rất hiểu rõ cá tính có phần khác người của cô.

Hai giờ sau, nơi bọn họ leo tới chỉ còn cách đỉnh núi không quá 600m.

""Shit! Mây đen bắt đầu kéo tới."" Thiến Sở Sở lộ vẻ thất vọng, đây chính dấu hiệu cho thấy thời tiết xấu.

Tom đang dẫn đầu cau mày, hướng về phía bộ đàm liên lạc với đội dự bị trong doanh trại ở căn cứ. Cuối cùng Tom lên tiếng ra lệnh, ""Quay về thôi.""

Đây là muốn từ bỏ đỉnh núi! Nhưng mà cũng hết cách rồi, K2 cùng tử vong luôn liên quan chặt chẽ tới nhau, bất kỳ việc mạo hiểm nào cũng có thể vĩnh biệt người thân.

Hết lần này tới lần khác hình thành bão tuyết, đường xuống núi so với leo núi càng thêm nguy hiểm.

Gió mang theo băng tuyết đánh vào mặt, cứng ngắc đông lạnh, vì thế mà Tuyết Thuần cùng bọn họ không cảm thấy có chút đau đớn nào.

Không biết ai đó kêu lên một tiếng, ""Tuyết Thuần à.""

Ngay sau đó, lớp tuyết đọng dày đặc trắng muốt ùn ùn đổ xuống.

Âm thanh hoảng sợ không dứt bên tai, Tuyết Thuần trong lòng chợt lạnh, la lên một tiếng, ""Sở Sở!"". Giọng nói rất nhanh bị gió lớn nuốt chửng.

Bầu trời lập tức trở thành một diễnđlequydôn vùng sương tuyết u ám, Tuyết Thuần không thấy rõ được cảnh vật trước mắt, cơ thể lung lay sắp đổ, chỉ cảm thấy cái đục băng ở trong tay đã không còn, cả người đột nhiên rơi xuống.

Sợ hãi! Tim đập đến cổ họng, đột nhiên, cơ thể ngừng ở giữa không trung, sau đó dây thừng đứt ""bựt"" một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.

Tuyết Thuần thở hổn hển, lau mặt, trong lòng bàn tay tất cả đều là bông tuyết.

Lần này ngược lại đã không còn bão tuyết, nhưng cô lại rơi xuống một cái khe ở dòng sông băng, khe hở đã bị tuyết đọng che đậy. Càng tồi tệ hơn là, bộ đàm cũng không liên lạc được.

Chỉ còn lại một mình cô!

Cô lấy cái đục băng ở trong tay cùng móng ở chân, từng bước vững vàng leo lên bằng lớp băng bên cạnh. Bị rơi xuống mấy lần, sức lực đã tiêu hao đến nỗi không còn.

Trong bóng tối, Tuyết Thuần lạnh đến nỗi răng run lên ""cầm cập"". Cô chịu đựng băng tuyết, lấy đồ cứu hộ từ trong balo ra, bật lửa lên.

Cũng may cô chuẩn bị đầy đủ, còn có cả thức ăn, nhưng mà bộ đàm đã không còn tín hiệu, có thể sống được bao lâu... Chính cô cũng không biết.

Cô bất động, chân giống như không phải là của mình, đầu ngón tay đông cứng không thể cử động. Nhìn ngọn lửa nhỏ, mệt mỏi tới nỗi mắt đã muốn nghỉ ngơi. Dây thừng bị đứt, chỉ có thể hy vọng sẽ có người tới cứu.

Nhưng mà, thật là lạnh... Răng trên răng dưới run lên, oxi cũng không đủ, bụng ""ùng ục ùng ục"" kêu. Thân thể cứng giống hệt một khối băng, giống như không còn là của mình.

Hai mắt nhắm lại, rất muốn ngủ thẳng đến khi trời sáng, tỉnh lại mới tìm cách khác. Trong lòng có một âm thanh sợ hãi nói, nếu ngủ đến bất tỉnh thì phải làm sao...

Nhưng đã muốn thì không thể dừng lại được nữa. Khóe môi thoáng nhàn nhạt cười, ba, mẹ, mọi người muốn tới đón Tuyết Thuần sao? Bỗng nhiên, trong đầu hiện lên vẻ mặt nham hiểm của Lại Tư, anh nói, ""Anh hy vọng có thể được cưới người phụ nữ em làm vợ, Tuyết Thuần.""

Trong đầu mê mê man man, ""cạch cạch cạch..."" âm thanh vang lên liên tục, Tuyết Thuần trong lòng cả kinh, nghĩ muốn đứng dậy xem một chút, nhưng cơ thể thật sự không thể nhúc nhích được. Nghĩ định kêu, nhưng cổ họng giống như bị chặn ở giữa, chỉ có thể vô lực khẽ mở mắt nhìn.

Trong lúc mơ hồ, một người mang theo thân hình tao nhã, hứng lấy gió lớn lạnh buốt, đi về phía cô. Áo khoác ngoài ở trong gió rét đung đưa, giày da đen nam tính, bóng người cường tráng cao lớn... Là anh ấy!

Thế giới tối tăm trước đó bị ấm áp vây quanh, vẻ mặt ngây thơ đang ngủ hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Lúc này, trong lòng Lại Tư đầy lửa giận, vì tìm kiếm cô, điều động trang bị súng ống đạn dược, làm kinh động cả nơi này, chết tiệt! Cho dù không muốn gặp anh, lại thích leo núi, cũng không cần chọn nơi này! Đỉnh K2, cô là đang muốn chết! Nếu vợ của Lại Tư anh chết ở trên núi tuyết, người chồng hoàn mỹ như anh bị đồn ra ngoài, thì anh có còn là một người đàn ông!

Anh phẫn nộ, Tuyết Thuần vốn không thể chịu nổi, nhưng cô là đang ngủ, đối với lửa giận của anh thì hoàn toàn không hề biết gì cả.

LaỊ Tư tức giận đến nỗi diendanlqd không chịu nổi, ở trong ngực lại ôm một người thì lửa giận chỉ trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, bởi vì ôm trong lòng vốn không phải là người, mà là một đoàn mưa đá. Trong lòng đông lạnh giống hệt người bị đóng băng này, giống như đã không còn sinh mệnh.

Anh nhíu mày, ôm càng lúc càng chặt, muốn dùng cơ thể ấm áp của mình làm tan lớp băng lạnh trên người cô.

""Tuyết Thuần, em cảm thấy thấy thế nào rồi?""

""Ừ..."" Tuyết Thuần rên lên một tiếng, thật ra căn bản đã không thể phát ra âm thanh, mí mắt nặng tới nỗi trầm xuống, sau đó ngủ thật sâu.

Chết tiệt! Quả nhiên là bị sốt!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-112)