Cỗ máy cẩn thận Tuyết Thuần
← Ch.079 | Ch.081 → |
Edit: Hoàng Bích Ngọc
"Tôi có nghĩ tới cách để phản bội cậu ấy, nhưng không hèn hạ như vậy." Thiến Sở Sở khẽ giễu cợt một tiếng, quay đầu muốn rời khỏi.
"Cô bước ra khỏi căn phòng này một bước, quan hệ hợp tác của chúng ta liền tan vỡ, hậu quả tuyệt đối không phải là điều mà cô có thể chấp nhận được." Giọng điệu uy hiếp giống như đến từ địa ngục vậy.
Thiến Sở Sở oán hận quay đầu lại nhìn chằm chằm Trù Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng nếu làm như cô nói, Trình Lãng đối với Tuyết Thuần càng không thể buông tay."
Cái này hoàn toàn làm trái với ý muốn của cô. Mặc cho cô ta nói gì cô sẽ không đồng ý, cô không muốn một lần nữa đẩy trái tim của người đàn ông mà cô yêu vào tay Tuyết Thuần nữa, trong quá khứ còn sợ chưa đủ sao?
"Cô yên tâm, nếu thật sự xảy ra quan hệ, Tuyết Thuần cũng sẽ không cùng anh ta ở cùng một chỗ. Dù sao, người mà cô ta yêu, là Lại Tư. Một người ngạo mạn như cô ta, tuyệt đối không cam tâm chôn vùi mình ở trong một cuộc hoan ái như vậy."
Với sự hiểu biết của Thiến Sở Sở đối với Tuyết Thuần, lời Trù Nhiên nói xác thực là không sai, nhưng điều cô lo lắng nhất chính là, Trình Lãng có được Tuyết Thuần, sẽ khó mà buông tay được.
"Cô yên tâm, coi như Trình Lãng có được thân thể của cô ta, thế nhưng anh ta lại cũng cảm thấy chính mình hèn hạ, làm bẩn cô ta, không xứng với cô ta. Bởi vì chúng ta đã hạ xuân dược, anh ta không khống chế được mình, là lỗi của anh ta, anh ta nhất định áy náy trong tim. Mà cô là người chăm sóc anh ta lâu như vậy, anh ta đối với cô dù không có tình yêu, nhưng cũng có tình thân, tình bạn. Anh ta nợ cô nhiều như vậy, tự nhiên sẽ dùng một đời để trả lại."
Trù Nhiên mỉa mai liếc nhìn cô một cái từ trên xuống dưới, sau đó có một ý tưởng đen tối, khuôn mặt lóe ra sự lạnh lẽo đằng đằng sát khí: "Chuyện cho tới giờ, tôi cũng không sợ nói cho cô biết, họ Tuyết kia cướp người đàn ông của tôi, tôi muốn để cho cô ta chết cũng không yên!"
Từ trước tới giờ luôn là tình yêu làm tổn thương người, hóa ra Trù Nhiên với cô lại là đồng bệnh tương liên. Thiến Sở Sở lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, còn là thua ở trong tay cùng một người. Tuyết Thuần, làm một phụ nữ, có thể được hai người đàn ông thật lòng để yêu, cậu thật là rất thành công trong cuộc sống.
"Đến thời điểm động thủ, tôi sẽ thông báo cho cô."
Trù Nhiên cũng không vội ngăn cản, từ từ nhả ra từng đợt từng đợt khói thuốc: "Nếu như cô không làm theo lời của tôi, Trình Lãng lập tức khôi phục bộ dạng dở sống dở chết như cũ, lần này thật sự tàn tật suốt đời rồi."
"Cô dám? Tôi xem cô cũng không có cái khả năng đó." Thiến Sở Sở nắm chặt quả đấm, cô không nắm rõ bối cảnh của người phụ nữ này, cần thử thăm dò một chút.
"Không có?" Trù Nhiên cười nhạo một tiếng: "Nếu tôi có khả năng mời Quỷ y chữa khỏi cho Trình Lãng, tự nhiên cũng có thủ đoạn làm anh ta tàn tật như cũ."
"Dĩ nhiên, nếu như cô muốn thử một chút như lời nói kia, vậy cũng không ngại." Trù Nhiên lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại: "Viện trưởng, tôi muốn bệnh nhân Trình Lãng kia của ông, từ giờ vĩnh viễn trở thành người tàn phế."
Sau đó cô ta cười tàn nhẫn đưa điện thoại đến bên tai của Thiến Sở Sở: "Được, được, Trù đương gia."
Thiến Sở Sở sắc mặt từ trên xuống dưới đều trắng bệch. Cả người lạnh lẽo mà run rẩy. Rốt cuộc người mà Tuyết Thuần đắc tội là người như thế nào? Dám can đảm đối địch cùng với người có thế lực lớn như Lại Tư?
"Chỉ cần cô ngoan ngoãn, Trình Lãng sẽ có cơ hội để trở mình, thân thể sẽ khôi phục, cái giá cao như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ để cô nói vài câu hủy hoại Tuyết Thuần?" Bởi vì tuần trăng mật mà thả lỏng, Lại Tư tích tụ rất nhiều công việc, trở lại sẽ bận đến nỗi không thấy bóng.
Tuyết Thuần nằm trên bàn trang điểm, có một chút hoảng sợ.
Đi hưởng tuần trăng mật, đều là những hồi ức vui vẻ. Nhưng trong lòng vẫn tồn tại một vướng mắc, mỗi lần đều cảm thấy mình quá ích kỷ và xấu xa. Nửa đêm tỉnh lại, đều là hình ảnh Trình Lãng bị thương.
Bởi vì không muốn rời xa Lại Tư, lưu luyến sự dịu dàng của anh, bởi vì hưởng qua tình yêu tuyệt vời, có hạnh phúc ấm áp, cho nên cô lựa chọn Lại Tư. Lại tàn nhẫn ích kỷ mà gạt Trình Lãng qua một bên.
Bởi vì cô chính nguyên nhân làm cho Trình Lãng bị thương thành như vậy, cũng bởi vì vậy bản thân cô đối với anh ấy liền tồn tại áy náy, trong lòng Tuyết Thuần vẫn không thoải mái.
Lướt đến danh bạ điện thoại, cô muốn gọi điện thoại cho Trình Lãng với Thiến Sở Sở, chỉ là, bởi vì khó giãy bày, có lẽ không biết làm thế nào để che dấu hành động ích kỷ của mình, cô căn bản không dám đối mặt với bọn họ.
Chỉ là, chuyến du lịch trăng mật này, Tuyết Thuần cũng đã hoàn toàn mở lòng tiếp nhận Lại Tư, cô đang tiếp nhận toàn bộ con người Lại Tư nhưng đồng thời cũng hi vọng anh tiếp nhận toàn bộ con người của cô, tựa như khi anh còn là Tổng giám đốc của Tập đoàn YD vậy, chỉ cảm thấy cô tùy hứng là tốt rồi.
Cô khổ sở cố gắng hết thảy, cũng là vì muốn làm tất cả mọi người vui vẻ, mặc kệ là Lại Tư, Trình Lãng, hay là vì chính bản thân cô.
Trải qua mấy ngày chung đụng, sự tin tưởng của Lại Tư đối với cô tăng lên không ít. Nếu như bây giờ cô nói với anh chuyện của Trình Lãng, anh có thể tức giận như lần trước không? Dù sao cũng không có phát sinh ra chuyện gì. Mà quá khứ của cô và Trình Lãng, nếu Lại Tư vẫn không có cách nào tiếp nhận nổi, thì sẽ trở thành vướng mắc lớn nhất suốt đời của cả hai bên.
Tóm lại lần đối mặt này, có thể đem vướng mắc mà bọn họ không thể đụng vào giải quyết được.
Nghĩ tới đây, cô liền bấm điện thoại.
Thiến Sở Sở đang giúp Trình Lãng ăn cơm, rót nước canh cho anh ta, chợt nhìn thấy trên điện thoại di động hiển thị cuộc gọi đến, mặt mũi cô sững sờ, nhíu lông mày, lần đầu do dự có nên nghe máy hay không.
"Thế nào? Có phải là Tom hay không?" Trình Lãng sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng trải qua dáng vẻ lần trước xanh xao thì lần này tốt hơn rất nhiều rồi. Thân thể khá một chút thì liền có sức lực, Thiến Sở Sở xem như bạn tốt của anh, tự nhiên cũng phải quan tâm một chút: "Lại nói, hai người qua lại cũng một thời gian dài, sao có thể nói chia tay là chia tay chứ, có chuyện gì nói ra là tốt rồi, cần gì phải như vậy chứ?"
Thiến Sở Sở cười cứng ngắc: "Em đi ra ngoài nghe điện thoại."
Điện thoại vừa thông, Tuyết Thuần không chờ phản ứng của đầu bên kia vội nói: "Sở Sở!"
"Tuyết Thuần à, có chuyện gì không?"
Tuyết Thuần liền giật mình, cảm thấy Thiến Sở Sở không còn nhiệt tình như trước nữa, nhưng mà cô không cho rằng là có liên quan đến mình: "Có phải tâm tình của cậu không tốt không?"
"Không có, có thể là do chăm sóc Trình Lãng quá mệt thôi." Thiến Sở Sở lần đầu tiên nói dối Tuyết Thuần: "Đúng rồi, cái con người này thời gian qua đi những đâu? Cũng không tới thăm Trình Lãng, anh ấy, rất nhớ cậu."
Đầu kia trầm mặc một hồi: "Mình...... có chút việc không đi được, cho nên không thể đi thăm anh ấy. Chỉ là, giờ thì tốt rồi, mình cũng muốn đi thăm anh ấy một chút."
Có chút việc? Tuần trăng mật so với sống chết của Trình Lãng còn quan trọng hơn đúng không? Đầu cô liền phát hiện ngay bộ dạng nói dối của Tuyết Thuần, bỗng nhiên phát hiện mình có chút không hiểu cô ấy: "Vậy lúc nào thì cậu tới đây?"
Nói tóm lại, thời điểm khi bạn thích một ai đó, họ làm cái gì cũng đều là đúng, đến khi bạn không thích một người, từ ưu điểm của họ, bạn cũng có thể cho đó là khuyết điểm.
Đây chính là thái độ hiện tại mà Thiến Sở Sở đối với Tuyết Thuần.
"Ai gọi vậy?"
"Tuyết Thuần."
Trình Lãng dừng tay lại, thân thể cường tráng trên mặt hiện ra một mảnh phức tạp và thâm trầm vẻ mặt.
"Cậu ấy nói qua mấy ngày nữa sẽ đến thăm anh." Thiến Sở Sở nhẹ giọng nói, vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt anh ấy cẩn thận. Vẻ mặt không đúng! Tại sao Trình Lãng không hận, lúc nghe được cái tên Tuyết Thuần, tại sao lại có một loại cảm giác giống như chôn vùi cô đơn? Cái này gọi là...... buông tay sao?
Nhà chính Lại gia, buổi tối.
"Lại Tư, anh đã về rồi."
Tuyết Thuần khéo léo tiến lên đón, sau đó rất tự nhiên tháo cà vạt cho anh, cởi áo khoác ngoài xuống. Nếu là vào trước kia, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô sẽ vì một người đàn ông mà làm những việc này.
"Có nhớ anh không?" Lại Tư nhân cơ hội ôm eo nhỏ của cô, không để cho cô rời khỏi.
Tuyết Thuần cảm thấy buồn cười: "Chúng ta mới xa nhau ba ngày thôi." Ba ngày ba đêm mà thôi, ngày ngày ở chung một chỗ, cả hai nhìn nhau đến phát chán.
"Sao hôm nay ngoan như vậy? Hả?" Lại Tư liếc nhìn thân thể mình một chút, cảm khái nói: "Bình thường làm sao mà mời nổi Lại Chủ mẫu đại giá nha!"
Cô có như vậy sao?
Tuyết Thuần khẽ hướng về phía người Lại Tư mà cúi đầu, dường như...... có thì phải. Lúc trước thời điểm còn bố mẹ, những thứ này đều tự mình giải quyết được. Sau đó nhà mẹ nuôi lại không có người đàn ông nào, chỉ có mỗi Trình Lãng nhưng anh lại chiều cô đến nỗi muốn gì được nấy, cô đâu có biết sau khi gả cho người ta, đặc biệt là gả vào đại gia đình... hào môn, cô dâu mới cần phải làm những gì?
Lần này, rất tự nhiên, nhìn thấy Lại Tư về nhà, thì có một loại cảm xúc xúc động rất muốn làm giảm bớt những phiền muộn, mệt mỏi trong công việc của anh. Rất tự nhiên, cô muốn tháo bỏ những gồng xích trên người của anh xuống.
Tây trang màu đen hàng hiệu, không ngờ Lại Tư lại che giấu cơ thể cường tráng như thế, có một loại áp lực lạnh lẽo.
Cô bắt đầu có chút hiểu ra, thì ra làm một người phụ nữ ở nhà chờ chồng về, sau đó giúp anh ấy thả lỏng, là một việc rất thỏa mãn. Cả ngày cô không có việc gì làm, chỉ có thể làm những thứ này để đền bù khoảng trống trong mình, tối thiểu cũng có thể thể hiện giá trị của mình ở nhà lớn. Rất bất đắc dĩ, cô đau khổ phát hiện, giá trị tồn tại của cô ở nhà lớn, chính là Lại Tư.
"Vậy mỗi ngày em đều giúp anh tháo cà vạt, cởi áo khoác ngoài có được hay không?"
"Anh cầu cũng không được." tâm tình Lại Tư rất tốt, cảm giác khẩn trương của cả một ngày mới nới lỏng xuống, thì ra có một loại cảm giác ấm áp gia đình. Tất cả đều là vì người phụ nữ anh ôm trong ngực.
Lại Tư đi vào phòng tắm, bắt đầu chuẩn bị nước nóng. Lúc này, Tuyết Thuần nhanh chóng cầm quần áo mang vào.
Lại Tư cười sâu hơn, hướng cô cợt nhã nháy mắt một cái: "Loại việc chân tay nặng nhọc này đều là chị Tô làm, chẳng lẽ Tuyết Thuần muốn tắm uyên ương với anh?"
Mặt Tuyết Thuần tối sầm lại, vì sao hôm nay cô làm những chuyện như vậy, trong mắt anh, đều là không bình thường? Chẳng lẽ cô muốn làm một người vợ tốt cũng là sai lầm sao?
"Vậy em để chị Tô vào vậy."
"Đừng đừng đừng." Lại Tư đã cởi áo sơ mi trắng trên người xuống: "Vóc người hoàn mỹ của anh đây sao có thể để người phụ nữ khác nhìn được chứ? Phúc lợi này chỉ có của một mình Tuyết Thuần thôi."
Tuyết Thuần che mặt, ném quần áo của anh xuống đất, liền vội vã chạy ra ngoài.
Lại Tư cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng ưu nhã mà cười ra, thần kinh căng thẳng mệt mỏi liền biết mất hết. Quả nhiên, trêu chọc Tuyết Thuần bé nhỏ, là thú vui lớn nhất của anh.
Lúc Lại Tư đi ra, đang cầm khăn lông lau tóc ướt nhẹp.
Tuyết Thuần vội vàng đi lên phía trước: "Để em giúp anh."
Lại Tư là người thế nào, anh là một con cáo già!
Lại Tư híp mắt một cái, không bình thường! Nếu nói vừa nãy còn bình thường, nhưng bây giờ thì quá khác lạ rồi. Dưới tình huống bình thường Tuyết Thuần đối với anh, chắc chắn sẽ cố ý lạnh lùng tổn thương anh thêm vài phần mới được, vì từ trong máu của cô là cao ngạo. Không phải là anh nghĩ nhiều, anh chắc chắn một trăm phầm trăm là, Tuyết Thuần có chuyện muốn nói.
Là chuyện gì, để cho cô phải làm khó mình như vậy?
Lại Tư thoải mái híp mắt, cảm nhận bàn tay mềm mại nhỏ bé của Tuyết Thuần xoa bóp trên đầu anh. Loại này đãi ngộ VIP này, thật làm anh hưởng thụ không dứt.
Máy sấy tóc vù vù ở trên đầu anh thổi ra đều đều, nhiệt độ vừa phải, giống như cơ thể của cô vậy, nhu hòa ấm áp. Lúc này, bộ dạng của anh giống như một mình nằm ở sân cỏ hưởng thụ ánh nắng nhẹ nhàng của mặt trời, thoải mái mát mẻ.
Tuyết Thuần không nói gì, anh vẫn an nhiên hưởng thụ sự phục vụ của cô.
Tuyết Thuần tắt máy sấy tóc nói: "Được rồi."
Lại Tư duỗi tay vươn vai một cái, kéo cô về phía của anh, bởi vì Tuyết Thuần mặc váy dài bằng tơ tằm, lúc cô nằm nghiêng như vậy, Lại Tư cơ hồ có thể nhìn thấy làn da trắng bên trong của cô.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, vốn là đói bụng, bây giờ đổi lại thân dưới đói. Bất kể là bao nhiêu lần, cũng sẽ không thấy chán, ngược lại càng ngày càng mê mẩn mùi của cô. Mặc kệ, Lại Tư cúi xuống muốn hôn.
Tuyết Thuần thấy ánh mắt anh không đúng, lập tức đưa tay đẩy môi củaanh. Nếu như bây giờ mà làm cái kia, lời nói mà cô chuẩn bị một ngày, sẽ không có cơ hội để nói ra.
"Sao vậy?" Lại Tư không ăn được đậu hũ của Tây Thi, hơi bất mãn cắn tai trắng như ngọc của cô.
Trước cám dỗ siêu cấp ngon ngọt, đúng khẩu vị của anh, sau đó lúc anh muốn tiến tới bước nữa, cô sẽ đưa ra yêu cầu, mà nếu anh không đồng ý thì sẽ không được hưởng đãi ngộ VIP. Ở với anh một thời gian dài, Tuyết Thuần cũng trưởng thành không ít nha!
Dĩ nhiên, trong lòng Tuyết Thuần không có muốn vòng vo như anh nghĩ, Tuyết Thuần chỉ là muốn điều chỉnh quan hệ của bọn họ đến trạng thái tốt nhất, sau đó nói ra vấn đề nhạy cảm bén nhọn nhất thôi, như vậy tỷ lệ giải quyế được vấn đề sẽ cao hơn.
" Em có chuyện đứng đắn để nói." Tuyết Thuần nghiêng lỗ tai, cô không hiểu tại sao Lại Tư lại thích cắn tai của cô như vậy, rõ ràng cũng không có mùi vị. 囧! Nếu là Lại Tư biết ý nghĩ của cô, còn không nói cô ngốc.
Đây là nói đùa! Nói đùa thôi có hiểu hay không? Vậy mà cô vẫn cùng Lại Tư ôm ôm ấp ấp lâu như vậy.
Lại Tư lập tức buông tay, tựa đầu vào gối thoải mái, hai tay đặt vào ót, khẽ mỉm cười nhìn cô: "Em nói, anh nghe."
Trong lòng Tuyết Thuần có chút lùi bước, mặc dù anh lười biếng nằm trên giường, nhưng trình sinh ánh mắt nhạy bén cùng vẻ ngoài lịch thiệp cơ trí của anh, môi mỏng khẽ khẻ cười, giống như sư tử đang thẩm vấn con mồi nhỏ yếu của mình, luôn tự tin bình tĩnh.
Lúc anh nhìn chằm chằm cô như vậy, Tuyết Thuần không khỏi sinh ra một loại cảm giác không rõ nguy cơ, giống như anh đã sớm biết cô sắp làm gì, chỉ nhìn cô múa rìu qua mắt thợ. Giống như chính anh là "Sư tử" không để vào mắt một con mèo con không hề có cảm giác uy hiếp, ở trước mặt vua của muôn loài, không có chỗ để nói điều kiện.
Như vậy trong chớp mắt, cô do dự.
"Nếu em không nói, vậy chúng ta liền......" Lại Tư mập mờ liếc nhìn một cái trước rãnh ngực sâu giữa ngực của cô.
"Cái đó!" Tuyết Thuần giọng nói hắng lên: " Lúc em nói với anh, anh ngàn vạn lần ** đừng kích động." Nói trước phòng hờ, tóm lại sẽ khá hơn chút thôi.
"Kích động?" Lại Tư híp mắt, trong con ngươi tràn đầy thú vị: "Chỉ có khi chạm vào thân thể của Tuyết Thuần anh mới kích động thôi."
Hả...... Tuyết Thuần đỏ mặt: "Cái đó, em nói thật, anh ngàn vạn lần ** đừng nóng giận, chớ tức giận, đừng.... . đánh."
Mặc dù hai chữ cuối cùng kia âm thanh đè rất thấp, nhưng Lại Tư chính là nghe được, sau đó Tuyết Thuần nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của anh, cái loại khí thế cường đại đó trong lúc vô hình áp xuống, làm cô càng thêm nhụt chí.
"Anh không dám đảm bảo." Lại Tư cầm ly nước lọc đã sớm chuẩn bị trên tủ, từ từ uống một hớp: "Nếu là nghe thấy được một số chuyện mà người đời cười chê, anh sẽ không từ mọi thủ đoạn. Điểm này, Tuyết Thuần hẳn rất rõ ràng."
Tuyết Thuần đương nhiên biết rất rõ, nhưng chuyện còn náo đến nỗi Tình Lãng thiếu chút nữa tàn tật cả đời.
Ngao! Con thú nhỏ trong người Tuyết Thuần bất đắc dĩ gầm nhẹ một tiếng, nói hồi lâu, còn chưa tới trọng điểm. Rốt cuộc là cô có muốn nói hay không? Vô luận cô tấn công dịu dàng như thế nào, Lại Tư chính là không ăn mềm, không trúng thuốc mê của cô.
"Chỉ là......" Giọng nói của Lại Tư được kéo thật dài, sau đó nhìn thấy đôi mắt đẹp như lưu ly của Tuyết Thuần phát ra ánh sáng hy vọng mãnh liệt, anh nâng môi thật cao nở nụ cười tà ác: "Nếu mà Tuyết Thuần đồng ý bày ra cái tư thế nửa nằm nửa quỳ kia, anh không chỉ không đánh, còn thêm điều kiện gì nữa anh đều đồng ý."
Lại Tư cười, cái đó thấp kém nha, cái đó hèn hạ nha...... Tuần trăng mật, bọn họ thử rất nhiều loại tư thế, nhưng duy chỉ có cái tư thế đó, Tuyết Thuần sống chết không chịu làm.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |