Hưởng tuần trăng mật
← Ch.075 | Ch.077 → |
Edit: Windy
Bởi vì chuyện của Trình Diễm, Lại Tư hoàn toàn ngăn chặn cơ hội cô ấy xuất hiện ở Lại gia, việc huấn luyện võ thuật cho Tuyết Thuần cũng hủy bỏ, Tuyết Thuần lại trở lại nhàn rỗi như ngày thường.
Tuy rằng cuộc sống hơn sâu gạo, không lo ăn, không lo mặc, nhưng cuộc sống cũng không quá phong phú.
Vắng mặt vài ngày, một ngày, Tuyết Thuần ngồi trước máy tính, đang ở trên mạng nhận một ít văn án.
Táp! Lại Tư đột nhiên xuất hiện ở phía sau, đè laptop ở phía trước xuống.
"A! Tư liệu của em còn chưa lưu lại!" Tuyết Thuần kinh động hô lên, chân giãy dụa, bàn chân đạp phải ổ điện, sau đó ổ điện tách rời khỏi ổ cắm, máy tính xách tay dùng tám năm còn xót lại chút điện cũng mất luôn. Vì thế, tư liệu hoa lệ biến mất!
A! A! A! Cô muốn điên rồi! Làm cả một buổi sáng, thoáng cái liền biến mất! Cô có vẻ hơi phiền chán gãi gãi đầu, "Rốt cuộc anh đang làm gì vậy? Em nghĩ rất lâu mới làm ra đó."
"Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi." Lại Tư chống tay lên bàn máy tính, làm chuyện xấu, mà mặt vẫn không đổi sắc như cũ, nghiêng người cười với cô. Con người tà ác chỗ nào cũng tà ác, ngay cả tự mình phát hiện bản thân tà ác.
"Hả?" Tuyết Thuần ngây ngốc, cho là mình nghe nhầm. Tuần trăng mật... Chuyện này thật xa xôi... Từ khi cô kết hôn đến giờ, không để chuyện này ở trong lòng. Lúc này nghe Lại Tư nhắc tới, bỗng nhiên phát hiện, đúng rồi, đi tuần trăng mật, là thời gian đẹp nhất cả đời người phụ nữ.
Lại Tư cười nhẹ, trên vầng trán ánh lên vẻ dịu dàng, "Từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ chưa đi hưởng tuần trăng mật, hiện giờ anh có thời gian, chúng ta cùng nhau đi đi."
"Đúng là không tồi!" Lòng Tuyết Thuần nóng như lửa đốt, đáp ứng với người ta, hôm nay giao văn án. Không giao được chẳng khác gì thất tín với người ta, ngộ nhỡ người ta cần dùng gấp thì phải làm sao bây giờ? "Nhưng đây không phải là vấn đề trọng điểm."
"Vậy cái gì mới là trọng điểm, công việc sao?" Lại Tư cầm lấy tay cô nói, thuận tay liền quăng đến thùng rác bên cạnh.
Tuyết Thuần lập tức giật mình sửng sốt, "Anh làm gì vậy! Máy tính vẫn còn dùng tốt, sao anh lại vứt nó đi?" Tuyết Thuần nóng nảy, vội vàng nhặt lên, ôm vào trong ngực như bảo bối.
"Ném nó, là vì nó không quan trọng." Biểu cảm Lại Tư không thay đổi, đôi mắt đen nhìn ra kích động của cô.
Tuyết Thuần tranh cãi nói: "Như thế nào là không quan trọng? Em có rất nhiều tư liệu ở bên trong, sau này vẫn còn phải dùng."
Lại Tư có chút bất đắc dĩ, vòng vo với Tuyết Thuần chẳng khác nào khiến vấn đề trở nên phức tạp, anh quyết định trực tiếp cho thấy tâm ý của mình, "Là anh không nghĩ em lại làm công việc vô vị này."
Anh ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khóe môi hơi hơi mang nét cười, nhưng trong lời nói nói ra đã như muốn nắm giữ tất cả, "Tuyết Thuần, em tốt nhất nên nhớ thân phận của mình. Là vợ của Lại Tư anh, muốn tiền tài, hay của cải, cái gì cần đều có cả, làm mấy việc đó không đáng, dù sao đều là việc không quá quan trọng. Cuối cùng lúc mệt mỏi, cũng chính là bản thân em, anh sẽ đau lòng."
Tuyết Thuần nhíu mày, mày kẻ đen ẩn ẩn kích thích. Việc này sao lại không phải chuyện quan trọng! Bên trong có tư tưởng độc lập của cô, có suy nghĩ cá tính của cô, có tài hoa cô muốn phát huy.
Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường nhịn.
Tuyết Thuần vội vàng muốn giải thích, bỗng nhiên lại bất lực phát hiện, những chuyện cô làm như vậy, ở trong mắt Lại Tư lại không đánh một đồng, nhỏ bé như một hạt bụi trong mắt. Một tháng tiền thù lao của cô, còn không bằng một bữa ăn bình thường ở Lại gia.
Ngẫm kĩ lại thì, bà chủ của Lại gia vì muốn kiếm chút lợi ích nhỏ, mà làm công việc một tháng mới được mấy ngàn, cho dù là người Lại gia biết được, cũng không tính là cái gì, nếu lan truyền ra bên ngoài cũng không sợ người bên ngoài cười đến rụng răng! Muốn hoàn toàn tiến vào thế giới của Lại Tư, cô phải vứt vỏ một vài thứ. Vì Lại Tư, cô nhất định phải có giác ngộ như vậy!
"Em... Biết rồi." Tuyết Thuần nuốt lời muốn nói vào trong lòng.
Nhìn đôi mắt buồn bã của cô, như có rất nhiều lời nói, nhưng lại không thể nói lên lời nào.
Trong lòng Lại Tư căng thẳng, anh biết cô đang thỏa hiệp. Anh chỉ biết, là cô yêu anh!
Hôn lên đôi môi mềm mại của cô, sau đó kéo cô vào trong lòng, vén tóc dài của cô sang một bên, sống mũi cao thẳng vùi vào cổ ngọc oánh nhuận của cô, say mê nhắm hai mắt lại, tham lam ngửi mùi hương toát ra trên người cô, hơi thở nam tính nóng rực phả ra trên cổ trắng của cô, thật ngứa, "Ngoan, bảo bối muốn cái gì, anh đều cho em."
"Ừm." Tuyết Thuần rầu rĩ, chủ nghĩa nam nhân của Lại Tư quá lớn. Thật ra lời anh nói không có gì sai, anh che chở cô như vậy, cô nên toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Cảm giác không an toàn trong lòng, đều ném cho cá ở Đại Tây Dương đi. Ngoan ngoãn, chỉ cần làm người vợ nhỏ của Lại Tư là tốt rồi.
"Tuần trăng mật lần này muốn đi như thế nào?" Lại Tư chống lên trán cô, hơi thở xen vào nhau, tình ý kéo dài.
Tất cả đều theo kế hoạch của anh đi, trong lòng có khúc mắc, bởi vì chút ngọt ngào này, để cho hòa hợp mà trở nên không quan trọng.
Ánh mắt Tuyết Thuần mơ hồ phát ra ánh sáng, thấy được cô rất hứng thú với chuyến đi tuần trăng mật này. MD, cô đã sớm muốn đi đâu đó một chút rồi. Vòng quanh thế giới, là giấc mơ cả cuộc đời này của cô.
Nếu Lại Tư hỏi ý kiến của cô, cô đương nhiên sẽ nói thẳng. Cô đếm trên đầu ngón tay mấy chỗ: "Em muốn đi Argentina, chỗ đó có một thảo nguyên rất lớn, có bò sữa, có ngựa, có thể ngắm bầu trời trong ngần. Còn có Châu Phi, em muốn đến thần miếu Ai Cập, còn có Kim Tự Tháp, tượng mặt người thân sư tử..."
Lại Tư nghe được đầu đầy hắc tuyến, tuần trăng mật ấn tượng trong đầu anh ít nhất cũng là đi đảo không người Maldives, "thành phố lãng mạn" Paris ở Pháp, đảo Cheju Hàn Quốc, đảo Bali Indonesia, cả Hawai Thánh địa du lịch xa hoa, cô cũng không tìm mấy Thánh địa du lịch lãng mạn sao, đây chính là tuần trăng mật của hai người bọn họ!
Nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, Lại Tư không thể nói ra lời cự tuyệt. Tuyết Thuần hưng phấn đáng quý như vậy, anh đương nhiên sẽ không làm cô mất hứng.
"Được, tất cả đều nghe theo em." Lại Tư hôn lên đỉnh đầu của cô một cái, mỉm cười cực kì cưng chiều. Thật ra anh không sao cả, bởi vì điều kiện công việc, không nước nào anh không đi qua? Cô vui vẻ là được rồi.
Đợi lúc Lại Tư ra ngoài sắp xếp công việc, Tuyết Thuần đã muốn đi ra ngoài ban công, lặng lẽ bấm điện thoại. Lại Tư nói là làm, hành động nhanh chóng, nói không chừng sẽ lập tức bay đi hưởng tuần trăng mật. Trước khi đi, cô muốn hỏi lại Lại Dung Nhàn tình huống bên kia một chút.
"Chị cả, vị quỷ y đó nói như thế nào?"
Vì chuyện của Trình Lãng, Lại Dung Nhàn cố ý tới đảo Bahamas, tự mình đi đến đảo tư nhân của quỷ y mời người, "Quỷ y nói khôi phục toàn bộ có chút khó khăn, nhưng vẫn khôi phục được, sẽ không khác người bình thường, chỉ là không được làm một số hoạt động mạnh, như leo núi vận động quá sức."
Tuyết Thuần thở một hơi nhẹ nhõm, lông mày giãn ra được chút, "Vậy... Thật tốt." Tốt hơn so với tàn tật toàn thân rồi.
Cô tắt điện thoại, cũng không có thoải mái được bao nhiêu, trong lòng có một tảng đá lớn ép tới căng thẳng. Một người mạnh mẽ như Trình Lãng, lại thích leo núi như vậy, rốt cuộc cô còn thiếu anh bao nhiêu mới đủ đây! Tuyết Thuần ôm đầu, cúi đầu gào khóc một tiếng.
Cô không bỏ Lại Tư xuống được, bằng không sẽ nhân chuyện của Trình Lãng mà tranh cãi phải trái với anh. Nhưng mà Lại Tư ở phương diện này hoàn toàn sẽ không nhượng bộ, có lẽ sau khi anh biết Lại Dung Nhàn mời quỷ y cho Trình Lãng, sẽ giận dữ, sẽ giẫm lên vết xe đổ của chuyện trước đây. Cho nên, cô phải giấu anh.
Argentina Châu Nam Mỹ, thảo nguyên Pampas bát ngát.
Pampas là thảo nguyên đầy hoa cỏ. Từ xa nhìn lại, như có thể chạm được lên thiên đường ở khoảng cách rất gần.
Mùa đông ở Argentina ôn hòa, bên trong Tuyết Thuần mặc một áo sơ mi màu trắng, bên ngoài mặc một bộ áo gi-le tua rua màu hồng nhạt, đầu đội mũ tròn màu trắng, phía dưới mặc quần xanh nhạt bụi bặm.
Trên đầu Lại Tư đội một mũ màu đen, cũng áo sơ mi trắng cùng quần dài màu xanh nhạt, trên cổ quàng khăn ba màu, bên hông đeo dây chuyền bạc.
Nhìn hai người bọn họ giả dạng, nghiễm nhiên thành người địa phương.
Nhìn Tuyết Thuần mặc bộ kỵ sĩ, trước mắt Lại Tư sáng ngời. Không thể tưởng được Tuyết Thuần mặc bộ kỵ sĩ này lên, không chỉ bày ra hình ảnh người phụ nữ hiên ngang oai hùng, còn có hình ảnh cô gái đáng yêu trong sáng.
"A!" Tuyết Thuần kinh hô một tiếng.
"Ngồi cẩn thận." Lại Tư lập tức duỗi chân lên ngựa, vững vàng đỡ lấy thân thể mảnh khảnh của cô, đem cô bao vây trong lòng anh.
"Đừng sợ, có anh ở đây."
Lúc đầu cưỡi ngựa, tuy rằng Tuyết Thuần hơi kinh hoảng, nhưng trong giọng nói tràn đầy sung sướng. Khuôn mặt cô trong sáng tươi cười, ở dưới có Lại Tư dẫn đường, hài hòa bên cạnh con ngựa trắng.
Cỏ thảo nguyên nuôi dưỡng động vật rất tốt, khắp nơi đều là màu trắng, màu vàng, màu đen, sắc và hoa xen lẫn nhau có đàn bò tô điểm ở giữa, giống như đang đặt mình vào trong bức tranh du mục.
Con ngựa bắt đầu đi bộ khoan thai ở trên thảo nguyên rộng lớn vô lớn, giai nhân ở trong lòng, trời lam biển xanh, không khí tươi mát, Lại Tư cảm thấy hưởng thụ thiên đường cũng chỉ cần như thế.
"Nhanh chút, em muốn nhanh hơn chút." Tuyết Thuần cầm lấy tay đang nắm dây cương của Lại Tư, không đợi anh trả lời, liền vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên cổ con ngựa, đùi kẹp một cái, ngựa liền chạy nhanh hơn một chút.
Tốc độ của con ngựa nhanh gấp đôi, nhưng Tuyết Thuần vẫn cảm thấy chậm như cũ. Cô nghiêng đầu sang Lại Tư ở phía sau, "Lại Tư em muốn nhanh hơn nữa, muốn phi nhanh! Giống như gió, cảm giác phi giống như gió."
"Được, được. Bảo bối nói gì, chính là thế đó."
Trên mặt Lại Tư mang ý cười, chuyện nhỏ. Hóa ra Tuyết Thuần thích cảm giác chạy băng băng. Anh quất một roi lên mông ngựa, con ngựa phấn khích hí một tiếng, mạnh mẽ lao đi. Một đôi tuấn nam mỹ nữ ngồi trên lưng ngựa gắn bó bên nhau, tự do bay lượn cảm giác còn hạnh phúc hơn.
"A a a..."
Thúc ngựa rong ruổi trên thảo nguyên ở nước ngoài, tâm tình thoải mái nhàn nhã. Trên thảo nguyên xanh biếc, khắp nơi đều là tiếng cười của bọn họ.
Cưỡi ngựa mệt mỏi, tiếp theo là tận hưởng món ăn đặc sản của địa phương: thịt bò nướng.
Nhìn đầu bếp đem cả con bò đặt lên trên bếp sắt, quay tròn tròn.
"Nhìn chắc vui lắm, em muốn đi nướng."
Tuyết Thuần nhìn đến tò mò, thích tự mình nghiên cứu, dưới sự nhiệt tình của cô đã làm quen rất nhanh với người đầu bếp.
Ban đầu Lại Tư còn mỉm cười nhìn, nhưng chỉ nhìn trong chốc lát sắc mặt liền không vui. Anh nhìn không vừa mắt, cuối cùng làm đầu bếp đáng thương bị ép rời đi, hai vợ chồng đồng tâm hiệp lực, đặt con bò ở trên bên nướng chậm rãi nướng chín.
Đầu bếp đáng thương, thật vất vả mới lấy được công việc, chỉ có thể đứng một bên ngơ ngác nhìn. Tuyết Thuần ngẫu nhiên hỏi câu, liền ngẫu nhiên chỉ chỉ vài chỗ. Chỉ sợ công việc này với ông vừa nhẹ nhàng cũng vừa khó khăn nhất.
Thoải mái là vì, ông không cần động tay vào làm thịt bò nướng, nói vài ba câu là được rồi, khó khăn là, ánh mắt giết người của Lại Tư, giống như đâm một nhát lên trên người ông.
Nhìn mỡ trên thịt bò chậm rãi nhỏ xuống, mùi thịt bò nướng dần dần tỏa ra. Hai người đồng thời đều có cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Tuyết Thuần xoa xoa lên bụng nhỏ ăn trương phình, ngồi ở trên cỏ, ngã vào trong lòng Lại Tư ngồi ở phía sau.
Thảo nguyên rộng lớn, không khí trong lành, cây cối xanh um bát ngát. Tuyết Thuần bỗng nhiên hưng trí, nhẹ nhàng cát tiếng hát: "It won't beeasy. You'll think it strange. When I try to explain how i feel. That I still need your love. After all that i've done. You won't believe me. All you will see is a girl. You once knew. Although she's dressed upto the nines. At sixes and sevens with you. I had to let it happen. I had to change..."
Theo giai điệu của Tuyết Thuần, có người dân địa phương nhiệt tình đánh đàn ghita, phụ họa cho cô như gió cùng ca hát.
"Don't cry for me Argentina. The truth is i never left you. Although my wild days. My madex is tence. I kept my promise..."
Phong cách của Tuyết Thuần trên thảo nguyên và ngày thường hoàn toàn khác nhau như vậy, tại bức tranh đồng quê thảo nguyên, cô sẽ lộ ra hàm răng trắng ngần thẳng thắn cười lớn, sẽ dịu dàng rúc vào ngực anh, sẽ cao hứng mà cát tiếng hát.
Tính ra, đây là lần đầu tiên anh nghe cô hát. Âm thanh của cô dịu dàng mà lại mang chút gì đó đặc biệt du dương, lúc hát lên, nhẹ nhàng trong lành, còn mang theo chút tự do không theo một khuân khổ nào.
Tâm trạng anh sau đó cũng không nhịn được mà phấp phới, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Người phụ nữ như vậy, giống như một quyển sách, tinh tế thưởng thức, liền phát hiện ra tư vị tốt đẹp trong đó.
"A! Mệt mỏi quá!" Tuyết Thuần quay trở lại phòng, liền ngã xuống giường, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn mang còn chưa hết cười.
Đôi mắt Lại Tư sáng lên, nhìn Tuyết Thuần vẫn còn vui vẻ nằm trên giường, giống như đang tính kế gì đó.
"A! Tốt lắm, đi tắm rửa cái đã rồi hẵng ngủ." Tuyết Thuần lập tức đứng dậy, cởi giày ra, đi vào phòng tắm.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, trong lòng Lại Tư xao động, sau đó mở tủ ra tìm quần áo, tìm kiếm bộ bikini kim cương đắt giá kia.
Bỗng nhiên, khuôn mặt Lại Tư vùi đầu trong tủ quần áo nhớ ra một điều. Anh nhớ rất rõ ràng, bộ bikini kim cương này là tự tay anh đặt vào túi hành lý quần áo, mục đích là vì tuần trăng mật, khiến cho Tuyết Thuần mặc lên.
Nhưng mà vì sao lại mất tích rồi? Lại Tư vuốt vuốt cằm nhọn, suy nghĩ lại. Trí tuệ siêu việt của anh không thể nhớ lầm, hay quên gì đó. Mà khách sạn phục vụ rất tốt, đều đã được Đao Dân sàn lọc và sắp xếp, nhất định sẽ không xuất hiện sai lầm cấp thấp này.
Giải thích duy nhất chính là, Tuyết Thuần giấu nó đi rồi. Với trình độ ngượng ngùng của nhỏ Tuyết Thuần này, khả năng là cô rất cao!
Nhưng mà cô có thể giấu ở chỗ nào đây! Đơn giản chỉ là ba mét vuông đất, Lại Tư anh, mà đến cả việc này cũng làm không xong, uổng công là Lại đương gia.
Theo như tính tình của Tuyết Thuần, đồ vật gì quan trọng, cô nhất định sẽ không để bừa.
Lại Tư cười tự tin, quả nhiên, Lại Tư kéo tủ đầu giường ra, tay nhấc lên bộ bikini kim cương sáng lấp lánh. Anh cười tà tứ, trong lòng mơ hồ có thể hìnhdung ra dáng người hấp dẫn của Tuyết Thuần.
Tuyết Thuần lau lau mái tóc dài còn ướt của mình, ra đến cửa phòng tắm, "Em xong rồi đó, đến lượt của anh."
Ánh mắt chợt lóe lên, liếc mắt thấy đồ vật trong tay của Lại Tư. Mí mắt cô giật giật, Lại Tư mua cái đó về, không thể để lộ ra ngoài, lại còn dám cầm trên tay, không khỏi có bao nhiêu ý đồ đen tối!
Áo tắm dài bao vây lấy thân thể trắng nõn của Tuyết Thuần, đầy mê hoặc. Lại Tư âm thầm hít sâu một hơn, lấy lại bình tĩnh, chỉ đơn giản thế này, mà anh còn không chịu nổi, thì lát nữa làm sao chịu nổi ánh sáng của bộ bikini kim cương phát ra.
Nghĩ đến đây, lòng Lại Tư nóng như lửa đốt, liền vội vàng tắm rửa cho xong.
Lúc đi ra, không thấy bộ bikini ban đầu còn đặt ở trên giường đâu, có thể thấy Tuyết Thuần lại giấu nó đi rồi.
Ánh mắt anh vừa di chuyển, nhìn thấy Tuyết Thuần cầm bút, viết gì đó trên giấy laptop.
"Đang làm gì vậy?" Lại Tư bước tới, nhìn thấy cô dưới ngòi bút như bay, chữ viết xinh đẹp màu đen hiện lên trên giấy.
"Viết nhật kí hôm nay." Tuyết Thuần ngẩng đầu nhe răng cười nhẹ với Lại Tư, "Hôm nay em rất vui, em muốn ghi lại những chuyện vui vẻ này lại."
Lại Tư nghe vậy, kéo ghế dựa qua, ngồi xuống bên cạnh cô, "Anh với em cùng nhau viết."
"Đây là nhật kí của mình em." Tuyết Thuần cảm thấy mối nguy bị xâm phạm.
Lại Tư mỉm cười, thản nhiên nói: "Nhưng chuyện em viết có anh trong đó."
A... Dù sao cô cũng không ngăn được anh, thích xem thì xem thôi.
"Không đúng, chú đầu bếp kia rõ ràng xấu như vậy, em lại đem hình dung thành người có dáng vẻ đàn ông, vậy anh là gì? Anh không phải là người đàn ông đẹp trai tuyệt thế vô song nhất thiên hạ sao."
A! Cái người này! "Người ta mới ba mươi tám tuổi, cũng không cách chúng ta là bao." Lại gọi là ông chú! Đừng quên, chú Hàn Kịch Lý cũng rất mê người.
"Dù sao cũng không được viết ông ta, trong nhật kí chỉ có thể có anh."
"Lại Tư, đây là nhật kí của em! Của em thì do em làm chủ."
"Phải gạch chú đầu bếp đi."
"..."
Vì thế, chuyện bikini kim cương, nhẹ nhàng trôi qua. Kế hoạch tác chiến của Lại Tư chưa thành công, đồng chí cần cố gắng thêm!
Sau đó, là Ai Cập.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |