Anh yêu em
← Ch.026 | Ch.028 → |
Một người đàn ông cần phải có một người phụ nữ, mà đối tượng của anh, nhất định phải là cô!
Ý thức được điều này, Tuyết Thuần liền muốn chạy trốn! Nghĩ vậy là làm, cô nhanh nhẹn hạ thấp người xuống để chui ra ngoài.
Bàn tay to lớn của Lại Tư bắt lấy cô, Tuyết Thuần bị ép ở bên cửa.
Lại Tư hung hăng cắn đôi môi mềm mại trơn bóng, bá đạo đoạt lấy hơi thở ngọt ngào của cô. Thích, thật là thích! Nhấm nháp hương vị của cô, muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Chân Tuyết Thuần mềm nhũn, suýt nữa không chống đỡ nổi thân thể của chính mình, không chỗ nương tựa nên chỉ có thể gắt gao bám, bấu víu lấy anh.
Bên hông có thứ thô sáp gì đó, Tuyết Thuần lại thanh thuần, nhưng vào những ngày bình thường cũng hay đọc nhiều sách, làm thế nào mà cô lại không biết đây là gì đó của đàn ông chứ! Cô xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống lỗ.
Cuồng dã như vậy, không kiêng nể gì đoạt lấy như vậy, Tuyết Thuần sợ! Cô biết lúc này đã không thể trốn được, thế nên chuyện phát sinh kế tiếp cũng không thể dừng lại được nữa. Cô vẫn luôn đau khổ chịu đựng mối quan hệ vợ chồng ""hữu danh vô thực"", chỉ sợ phải ""hai tay buông xuôi"" ngay tại nhà.
Tuyết Thuần không muốn, hai tay đẩy anh, lúc này đây mới phát hiện, Lại Tư anh luôn nổi tiếng là người tao nhã, học thức rộng lại có bộ ngực vạm vỡ, cánh tay to khỏe, trong chốc lát cô liền thấy nhỏ bé yếu ớt.
Sức của anh rất lớn, Tuyết Thuần đienanlêqđôn đành bất chấp cắn môi, mùi máu tươi từ môi quanh quẩn bên lưỡi, không nghĩ chính nó lại làm tăng thêm vài phần ma mỵ.
Mang chút tàn bạo, Lại Tư càng hưng phấn, mặc dù có điểm biến thái nhưng anh lại rất thích. Tuy vậy, anh cũng không thể không để ý tới cảm nhận của vợ mới cưới, bằng không, lần đầu tiên tàn bạo với cô, lần sau sẽ còn làm như thế nào, rồi cả lần sau nữa...
""Tuyết Thuần!"" Lại Tư quan sát cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nói. Mặt đỏ ửng, môi hồng hồng, con ngươi trong như nước, lông mày xanh mượt, mũi như ngọc thạch... Lại Tư lại giống như bị điện giật.
Điều này khiến cho Tiểu Tuyết Thuần vốn đã hoảng sợ lại càng hoảng sợ hơn, ""Cái gì, có gì sao..."" Lời vừa nói ra, chính mình liền xấu hổ đến độ không thể xấu hổ hơn được nữa, giọng nói mềm mại ôn nhu, giống như thân thể của cô vậy, nụ hôn mềm mại vô lực lại càng kích thích Lại Tư.
Lại Tư hung hăng hít một hơi, ""Anh yêu em."" Phụ nữ mà, đều phải biết cư xử mới khiến họ cam tâm tình nguyện giao cơ thể cho người đàn ông họ yêu.
Tuyết Thuần chớp chớp con ngươi đầy nước như phủ sương, cô hiểu rõ, cô nghe được lời này khi anh tuyên bố với mọi người ở trong buổi tiệc.
""Em, em..."" Anh cố nén lại, ánh mắt đáng sợ như vậy khiến cho cô muốn nói gì đó, đột nhiên lại quên, yêu anh, hay là không yêu anh? Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là, ánh mắt của anh giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
""Có thể chứ?"" Bàn tay nóng hầm hập xoa xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, ""Cho anh, anh sẽ cho em hạnh phúc cả đời.""
""Em, em cần suy nghĩ thêm."" Tuyết Thuần hô hấp dồn dập không khí trong lành, trong lòng là cả một đường rối loạn. Anh bá đạo chiếm lấy, sớm làm rối loạn suy nghĩ của cô. Tự hỏi? Trong lời nói của cô còn có thể nói không muốn làm phụ nữ của anh.
Suy nghĩ cái rắm! Lại Tư thiếu chút nữa nói ra tiếng, con người của anh chính là như vậy, cô vẫn còn chậm chạp giống như một con ốc sên. Nên mắng cô là ngốc hay quá ngây thơ đây?
""Chúng ta là vợ chồng, không phải sao?"" Lại Tư lương thiện, quỷ bắt hắn yêu cô, thương tiếc lòng cô, bất cứ thứ gì liên quan đến cô đều quan trọng. Hơn nữa, còn phải suy nghĩ đến lợi ích về sau.
""Vợ chồng..."" Cô cắn môi, đầu có chút mơ hồ, rối rắm lại đau khổ, như thế nào mới khiến Lại Tư tỉnh táo lại? Cô không yên lòng nỉ non, ""Đúng, là vợ chồng.""
""Như vậy, đêm nay chính là đêm tân hôn của chúng ta.""
Nhấc bổng cô lên rồi ôm lấy, Tuyết Thuần được đặt lên chiếc giường êm ái, cái giường này vốn là để chuẩn bị cho ddanfleequydon đêm tân hôn của bọn họ, hai người kịch liệt cũng không thể lăn lộn trên mặt đất được, bởi vì giường rất lớn.
Cô vẫn chớp chớp mắt, suy nghĩ giống như đang đi trên con đường ngoằn ngoèo. Con ngươi đen trong suốt xoay vòng vòng, Lại Tư hình như đang cởi quần áo.
Cởi quần áo!
Tuyết Thuần cả kinh ngồi dậy, đã thấy Lại Tư sớm trần truồng.
A! Giống như lấy kim chọc tiết lợn, chỉ trong nháy mắt mặt Tuyết Thuần đã ửng đỏ.
Giây tiếp theo, cô quay đầu sang chỗ khác, liền nhảy xuống giường tính chạy trốn.
Trong nửa giây kế tiếp, Lại Tư đè ép tới, cả cơ thể dán lên người cô, để cho cô không còn đường trốn thoát. Tùy tiện vén cao chiếc váy gợi cảm như rắn nước của cô, bởi vì váy là váy liền, vì vậy chỉ cần kéo lên trên, Tuyết Thuần liền hoàn chỉnh bị lột sạch bóng.
Lại Tư chiếm giữ, bất chấp Tuyết Thuần thanh trong, môi nóng bỏng, tay nóng hầm hập, da thịt nóng hổi, chạm lên mỗi tấc da tấc thịt trên người cô... Tùy tiện đòi lấy.
Sáng sớm, Tuyết Thuần mệt mỏi bừng tỉnh, cả người đau nhức không thôi.
Cô giống như vừa trải qua một giấc mơ tựa như không thể với đến, cảnh trong mơ lớn mật lại chân thật, cực khoái.
Sau đó là một màn kí ức, giống như chiếu một bộ phim, toàn bộ đều ở trong đầu.
Cô bụm môi, kiên cường nuốt tiếng kêu vì sợ hãi lại.
Cô mở to mắt, nghe một lúc, căn phòng im ắng tới nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Cô nhẹ nhàng nghiêng mặt, mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ đơn thuần, là anh đang ngủ.
Anh hô hấp nhẹ nhàng, lưu loát đáng yêu, như khúc nhạc uyển chuyển, giống một hoàng tử đang ngủ say, thật không thể tin tưởng đây lại là một con người ban ngày nham hiểm.
Cô luôn cho rằng dung mạo của anh rất đẹp mắt, bộ dạng đeo kính đen thường ngày rất có thiện cảm, càng nhìn càng muốn nhìn.
Cô vẫn luôn cho rằng, anh cười thực chất chỉ là mặt nạ của anh. Cô từng lén lút đặt cho anh rất nhiều biệt danh, ""nham hiểm"", ""chồn"". Nghĩ đến đây, bỗng nhiên có điểm buồn cười, anh ngủ đơn thuần giống như một đứa trẻ, nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.
Tuyết Thuần nhẹ nhàng vén chăn lên, cẩn thận di chuyển xuống giường, cô muốn rời đi trước khi anh tỉnh lại. Nói cách khác, cô nhất định chân tay luống cuống, chưa nghĩ kỹ đến việc sẽ phải đối mặt với loại tình huống này.
Bị đoán sạch sành sanh nhưng die~ndlequydon Tuyết Thuần vẫn không phát hiện, Lại Tư nhắm mắt, khóe môi cong lên một chút như đạt được mục đích, sau đó chậm rãi mở mắt, con ngươi đen phát sáng ngắm nghía tỉ mỉ dáng người xinh xắn của cô.
Chân Tuyết Thuần chạm đất, đau! Phía dưới rất đau, eo giống như bị chia cắt. Một tay của cô đặt lên eo vuốt vuốt, cố nén đau nhức, tư thế vặn vẹo không bình thường, đi đến chỗ bộ váy xanh nhạt tối qua bị Lại Tư vứt bỏ.
Thời điểm đang mặc lại váy.
""Tuyết Thuần.""
Giọng nói khàn khàn lười biếng, tuy rằng tràn ngập vẻ trìu mến nhưng cũng không khác nào quả bom nặng ký. Tuyết Thuần tay run một cái, váy rơi xuống đất.
Thật là sợ cái gì, cái đó sẽ tới. Tuyết Thuần sợ hãi liếc nhìn Lại Tư một cái. Lúc này, anh đang nằm nghiêng người trên giường, một tay chống đầu, cặp mắt hửng sáng, không biết đã nhìn cô như vậy bao lâu rồi?
Tuyết Thuần a một tiếng, lập tức chạy lên giường, kéo tấm chăn trải giường che kín người mình.
Lại tư sửng sốt, sau đó ngực bắt đầu rung động, tiếp theo không thể khống chế nở nụ cười, càng cười tiếng cười càng lớn. Anh chẳng qua cảm thấy thích thú, muốn nhìn phản ứng của cô một chút mà thôi, anh tưởng rằng, Tuyết Thuần sẽ lộn xộn mặc váy vào, anh đã sớm chuẩn bị tốt nhìn bộ dạng cô mặc quần áo.
Như thế nào cũng không đoán được, cô ngược lại lại yêu thương nhung nhớ, trở lại địa bàn của ""chồn"". Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Chẳng lẽ ở trong mắt Tuyết Thuần, thân thể của anh so với giọng nói có cảm giác an toàn hơn?
Chính Tuyết Thuần cũng ngây ngẩn cả người, mặt đỏ giống như rỉ máu, cô dùng sức kéo mạnh tấm chăn đơn, quấn vài vòng lên người.
""Được, được, chăn đều cho em."" Lại Tư đưa chăn hướng về phía cô.
Không ngờ bởi vì đưa hết chăn cho cô quấn, lại dẫn đến hậu quả, Lại Tư trần như nhộng.
← Ch. 026 | Ch. 028 → |