← Ch.07 | Ch.09 → |
Hoàng hôn, công viên lúc mặt trời chiều ngã về tây.
Từng thành viên luyện tập trên sân bóng rổ rời đi, chỉ còn lại một mình Huống Ưng Kiệt.
Anh lau sạch mồ hôi, ôm trái banh đi đến dưới tàng cây, ngồi trên ghế uống nước, hưởng thụ cảm giác từng trận gió mát thổi vào mặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn lầu hai của căn nhà lầu bên cạnh công viên, chỉ thấy cửa sổ mở ra, nhưng bên trong tối tăm không một ánh sáng, chỉ có rèm cửa sổ tung bay trong gió.
Anh rất muốn biết Quý Tiểu Ba có phải ở chỗ này hay không, nhưng nói cái gì cũng không thấy cô xuất hiện nữa.
Anh đang muốn đứng dậy rời đi, chợt nhìn thấy một thứ không biết là cái gì, bay theo gió rơi từ lầu hai xuống, cuối cùng vướng ở ngọn cây.
Anh ngạc nhiên chạy đến cái cây gần hẻm nhỏ nhìn một cái, cái kia giống như là một bức tranh vẽ.
Anh nhảy lên lấy xuống, vừa nhìn thấy, hai mắt khó tin mà trợn to, cái kia lại là một tờ phác họa nhân vật, người trong bức tranh là... anh.
Anh liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra là anh, bởi vì vẽ rất giống.
"Vẽ còn rất sinh động..." Môi của anh nâng lên một nụ cười, trong lòng rất vui. Có thể nghĩ người vẽ tranh là người đã từng xem anh chơi bóng, hơn nữa còn biết anh, nếu không làm sao không vẽ người khác?
Anh có thể xác định một trăm phần trăm cô gái kia đúng là "cô" mà trong lòng anh đang nghĩ đến.
Lực hút giữa người với người rất là kì diệu, nhất là tác dụng hóa học giữa nam và nữ, anh tin tưởng không chỉ có cô hấp dẫn anh, anh cũng có sức hấp dẫn giống như vậy với cô.
Anh nghĩ, mà bên trong cánh cửa sổ kia, cuối cùng cũng sáng đèn rồi, một bóng dáng hoảng hốt xuất hiện ở nơi đó, quả nhiên là Quý Tiểu Ba. Ý cười của anh càng sâu hơn.
"Cô đang tìm cái này sao?" Anh cất giọng hỏi.
Quý Tiểu Ba ngạc nhiên trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn Huống Ưng Kiệt. Đúng là cô đang tìm bức tranh của cô, cô đã quen vị trí của nó ở trên đèn bàn, hàng ngày phải ngắm bức tranh đến ngây người một lúc lâu, hôm nay vừa vào phòng, phát hiện không thấy bức tranh đâu, cô nóng ruột muốn chết, nhưng bức tranh lại có thể ở trên tay anh.
"Cái đó... là gì vậy?" Cô đỏ mặt, nhất thời không dám thừa nhận bức tranh đó là cô vẽ.
"Là bức tranh của cô, vẽ rất đáng khen nha! Cô là họa sĩ à?"
"Không phải!" Chẳng qua lúc lén nhìn anh chơi bóng, nhất thời cao hứng vẽ ra.
"Có muốn xuống hay không? Mời cô ăn bánh bao." Anh nắm chắc cơ hội, không muốn bỏ qua.
"Tôi không muốn ăn bánh bao."
"Vậy... lẩu ma lạt?"
Tim cô đập điên cuồng, lại từ chối xuống nữa có lẽ anh sẽ đi mất, cô cũng không muốn anh đi, mấy ngày nay cô vẫn luôn nghĩ đến anh, rất muốn gặp lại anh.
"Vậy cô muốn ăn cái gì?" Ngược lại âm thanh của anh rất dịu dàng, thâm tình.
"Tôi... muốn ăn Hamburger." Cô tùy ý nói, vì chính mình mà giữ lại một chút cơ hội.
"Vậy thì mời cô ăn Hamburger." Ánh mắt của Huống Ưng Kiệt chứa đầy dòng điện.
Cô đã sớm không quản được trái tim mình, cô thích anh, cô tin trong mắt cô cũng có dòng điện giống như vậy.
"Tôi phải thay đồ." Cô đổi bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái.
"Được, tôi đợi."
Cô đóng cửa sổ, mạch đập tăng nhanh, vội vàng đến phòng thay đồ thay quần áo.
Sau khi thay xong, cô còn kiểm tra mình lại một lần nữa, phát hiện sắc mặt hồng hào của cô gái trong gương, đôi mắt trong veo, giống như chuẩn bị muốn yêu rồi.
Quả thật lòng cô rất cao hứng muốn chạy thẳng về phía anh, muốn tiến thêm một bước với anh.
Cô cầm ví tiền nhỏ, lao xuống lầu.
"Tiểu thư, tôi chuẩn bị nấu cơm, cô không ăn sao?" Nữ giúp việc thấy cô vội vàng muốn ra ngoài, vội hỏi cô.
"Hôm nay ba mẹ con không ở nhà, đừng nấu cơm." Cô dặn dò qua loa, vội vàng đến cửa lớn cầm đôi dép flip-flops lên, lại chạy đến cửa sau. Sau khi mang flip-flops (*) vào, cô hít thở sâu trước, xoa dịu sự khẩn trương của mình, mới mở cửa sau ra, đi về phía anh. Gió nhẹ nâng mái tóc dài đen nhánh của cô lên, lòng của cô cũng bay lên theo.
"Gió thật lớn." Cô cười nói.
"Là bởi vì tòa cao ốc kia mới xây khiến gió thổi mạnh." Huống Ưng Kiệt nhìn vẻ mặt ngọt ngào vui vẻ của cô, trong lòng cũng vui vẻ, cảm kích tòa cao ốc kia, nếu không anh cũng sẽ không nhận được bức tranh trên tay này.
"Đúng đó!" Quý Tiểu Ba liếc nhìn tòa cao ốc kia, biết đầu sỏ gây nên là ai rồi, bức tranh của cô chính là bị gió thổi rơi xuống mà!
"Có muốn làm bạn với tôi hay không?" Huống Ưng Kiệt không muốn mất đi cơ hội khó có được này, anh cuốn bức tranh trên tay lại, nhét vào trong túi.
"Ừ!" Cô bằng lòng, nhưng mà, bức tranh kia... anh không trả lại cho cô sao? Cô cũng không nói muốn tặng cho anh mà!
Nhưng cô mới vừa đưa cánh tay trắng xanh ra, trong nháy mắt, liền bị anh nắm lấy.
Lòng của cô một trận hoảng sợ giống như bị anh nhéo lấy, hoảng loạn nhìn về phía anh, anh nhẹ nhàng lôi kéo cô, để cho cô nhích lại gần anh...
"Không phải là bạn bè bình thường đó!" Anh nói nhỏ, nhìn sâu vào đôi mắt đẹp lóe lên tia sáng của cô.
"Vậy... là cái gì... bạn bè?" Đầu cô cô sắp hôn mê rồi, mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người anh, hơi thở phái nam cuồng dã làm cô say mê.
"Bạn trai và bạn gái. Em có thể suy nghĩ một chút rồi quyết định cũng được." Anh thật lòng muốn kết giao với cô.
Cơ thể cô khẽ rung, mi mắt sợ hãi chớp động. Cô không cần suy nghĩ, cô muốn thử đề nghị của anh xem."Coi như bạn bè trai gái."
"Thật sao?" Anh mừng như điên.
"Thật." Cô thích anh, cũng rất thưởng thức anh.
Ánh mắt nóng rực của anh từ đôi mắt của cô dời đến trên môi cô, nhiệt tình dùng cách hôn người yêu để hôn cô.
Đầu óc cô mê muội. Môi của anh thật nóng, lưỡi thăm dò cô, cô khẽ mở đôi môi đỏ mộng ra, nghênh đón thân nhiệt của anh vào, để cho anh hôn lên đầu lưỡi cô, quyến rũ lòng cô.
Cô muốn thử yêu anh.
Cũng muốn biết được một người đàn ông như anh yêu... là cảm giác gì?
(*) Dép flipflop
← Ch. 07 | Ch. 09 → |