Vay nóng Tinvay

Truyện:Rơi Vào Tay Ác Nam - Chương 04

Rơi Vào Tay Ác Nam
Trọn bộ 22 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-22)

Siêu sale Shopee


Kim Lăng Hạ vương phủ

"Vẫn không có tin tức sao?"

Trần Ngọc Phượng vừa thấy trượng phu hồi phủ, vội vàng đi ra đón, bà khoan thai xinh đẹp nhưng từ khi nữ nhi trốn khỏi nhà bà không muốn ăn uống, người đã gầy một vòng lớn.

Hạ Thừa Viễn một thân áo bào màu tím lắc đầu, đã gần năm mươi tuổi vết nhăn trên mặt ngày càng gia tăng không ít.

Hai vợ chồng u buồn nhìn lẫn nhau, hai người thật sự không hiểu được Vũ Lâm nhu nhược nhát gan như vậy tại sao có dũng khí rời khỏi nhà nha?

Ngay cả Uyển Lăng hầu hạ nữ nhi từ nhỏ cũng đi theo, nhưng nữ nhi làm sao thuyết phục bọn họ nha?

Hạ Thừa Viễn thở dài một tiếng, "Hôm nay Hoàng Thượng đã nói với ta, vị Chu Vương gia hỏi ta khi nào để cho con hắn Chu Triết Nho đến đây cầu hôn, ta chỉ có thể lấy thân thể không khỏe của Lâm nhi, cho nên từ chối cần thêm một khoảng thời gian."

"Như vậy hoài cũng không phải biện pháp, Lâm nhi nếu không xuất hiện bọn họ cũng sẽ nghi ngờ."

"Vậy cũng không có cách nào khác, chuyện Lâm nhi rời nhà không nên nói toạc với người khác, nếu khiến cho những người khác biết chỉ làm cho con bé lâm vào nguy hiểm." Hắn mặt ủ mày chau lắc đầu.

Trần Ngọc Phượng cũng hiểu được, nhưng việc này có thể dấu diếm bao lâu nha?

Lâm nhi tuy rằng mới mười lăm tuổi, nhưng bởi vì dung mạo như tiên lại sở hữu một vẻ đẹp động lòng người, những người gặp qua ai cũng giật nảy mình, phong làm "đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng", tinh tức này nhanh chóng một truyền mười, mười truyền trăm, số người tới cửa cầu hôn vô số kể, cũng làm cho vương phủ chịu không ích phiền phức.

Hơn nữa Lâm nhi trời sinh e lệ nhát gan, dường như là không bước ra cửa lớn, hoàng thân quốc thích muốn đến ngắm phong thái giai nhân đám đông nối liền không dứt, làm nàng sợ tới mức mỗi ngày đều khóc, cũng nhiều lần nói rõ không muốn lấy chồng, chẳng lẽ -

"Vương gia, Lâm Nhi có phải biết chúng ta đã giúp con nó an bài vào Chu vương phủ hay không cho nên mới nhân lúc trời tối bỏ trốn?" Trần Ngọc Phượng nhăn lại lông mày, nhìn trượng phu nói

"Không thể nào, việc này chúng ta ở thư phòng thương lượng, con bé làm sao biết nha?"

Bà suy tư một chút, ngày đó Uyển Lăng đưa trà vào phòng......"Uyển Lăng! Nhất định là Uyển Lăng nghe được, nói cho nữ nhi nghe."

"Vậy thì có thể, chẳng qua nàng là phụ nữ không thể cả đời ở nhà."

"Nhưng Lâm nhi sợ người lạ, trừ ông và ca ca ra, nự nhi cũng cực kỳ sợ nam nhân."

"Nhưng nữ nhi chung quy cũng phải lập gia đình."

"Nữ nhi còn nhỏ."

"Tuy còn nhỏ một chút, nhưng không sớm định ra hôn sự của nữ nhi, trong nhà nào làm sao có ngày yên tĩnh?"

Nói cũng phải, mấy ngày này hoàng thân quốc thích đến nhà bái phỏng cũng làm cho cửa nhà sắp hỏng rồi.

Hạ Thừa Viễn đột nhiên chú ý tới hai thành viên khác trong nhà cũng không thấy bóng dáng "Thành Hữu và Ái Lâm đâu?"

"Muội muội thương yêu nhất rời khỏi nhà bọn họ lo lắng vô cùng, tuy rằng trong phủ có phái người đến các nơi ngầm hỏi, nhưng hai người vẫn lo lắng đang ở thư phòng thương lượng, có nên ra ngoài tìm hay không."

Hắn nhíu lại mày rậm, "Không được, ba đứa nhỏ đều ở bên ngoài, ta không yên lòng."

"Ta cũng nói như vậy, nhưng hai người -"Bà thở dài một tiếng, "Ta có thể lý giải tại sao bọn họ lo lắng, Lâm nhi ngay từ nhỏ đã được chúng ta che chở lớn lên, tuy rằng e lệ nhưng cũng là người gặp người thích, vạn nhất gặp gỡ người xấu......" Bà nghẹn ngào một tiếng, hốc mắt cũng đỏ.

Ông đứng dậy vỗ vỗ bả vai, "của bà: "Đừng như vậy, Lâm nhi không có việc gì."

"Nhưng mà nữ nhi mất tích gần một tháng, nàng rốt cuộc đi nơi nào? Vì sao một chút tin tức cũng không có? Có thể là dữ nhiều lành ích hay không?"

"Đừng tự mình dọa chính mình, ta sẽ phái thêm nhiều người ra bên ngoài thăm dò, nhất định sẽ đem Lâm nhi của chúng ta trở về."

Hạ Thừa Viễn nói không chỉ trấn an thê tử mà còn an ủi chính mình, hiện giờ tuy rằng thiên hạ thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp nhưng lòng người hiểm ác, việc tham lam dâm dục vẫn thường nghe thấy, vạn nhất Lâm nhi vận khí xấu, con bé làm sao có năng lực đào thoát?

Khuôn mặt già nua khó nén lo lắng, chỉ có thể khẩn cầu trời xanh phù hộ ái nữ.

Mà ở mặc khác, vị quan văn nhị phẩm Tần Thịnh ở trong phủ đệ, nghe Tiểu Khôn đến đây mật báo chuyện phủ Hạ Vương gia.

Mang mũ ô sa, mặc lĩnh sam, phần eo đeo thắt lưng ngồi ngay ngắn ở trong phòng xa hoa, qua tuổi năm mươi đầu hắn đầy tóc bạc, vẻ mặt nghiêm túc, một đôi lãnh mâu sắc bén chính trực liếc về phía Tiểu Khôn, "Nói đi."

"Ack - Hạ Vũ Lâm tiểu thư trốn nhà đi."

"Thật không?" Ngữ khí của hắn mang chút hoài nghi, "Nô tài ở Hạ Vương phủ không phải cấm tiếp cận 'Vũ Lâm Uyển' nơi con bé đó ở, ngươi làm sao biết tin tức này?"

"Gần một tháng qua không khí trong quý phủ rất quái lạ, mãi cho đến hôm qua ta từ trong miệng nha hoàn nghe được tin tức, ta mới biết được Vũ Lâm tiểu thư không ở trong phủ."

Thật không? Nếu tin tức là thật, xem ra là Hạ vương phủ cố ý giấu diếm, bất quá chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là tin tức tốt.

"Ta hiểu được, ngươi đi xuống lĩnh thưởng."

"Cám ơn đại nhân." Nét mặt Tiểu Khôn vui rạo rực lui xuống.

Mà Tiểu Khôn vừa đi, Tần Á Dư vốn đứng ở phía sau bức rèm che nhẹ nhàng đi ra.

"Nữ nhi, con nghe được chưa?"

Tần Á Dư má đào mặt hạnh vui vẻ cười, ngồi xuống bên cạnh phụ thân.

"Nếu cha biết tin tức này, sẽ không ngồi im chứ?"

"Đó là dĩ nhiên, chúng ta đang lo không thể đuổi con chim nhỏ yếu đuối ra khỏi chiếc lồng hoàn mỹ điểu, lúc này bản thân nó tự bay đến đây, chúng ta có thể phái vài thợ săn bắt nó rơi xuống, để xem nó còn có thể làm gì."Vẻ mặt Tần Thịnh u ám.

Khuôn mặt tuyệt lệ của Tần Á Dư lóe ra hàn ý, "Đây là kết cục nàng dám đoạt Chu Triết Nho, cũng đừng nên trách ai."

"Đúng vậy, thật không biết Chu Triết Nho tại sao coi trọng nàng nha? Con rõ ràng so với nàng kiều mỵ động lòng người, hắn lại chạy đến Hạ gia cầu hôn."

"Cha, người không có mắt rất nhiều." Nói đến người này Tần Á Dư giận đến nghiến răng.

Nàng tự xưng là đệ nhất mỹ nhân, nhưng từ khi Hạ Vũ Lâm được phong làm "đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng" Sau đó mỗi ngày Hạ vương phủ đông như trẩy hội chỉ vì muốn bàn hôn sự, mà trước cửa nàng giống như có thể giăng lưới bắt chim, tự nhiên trở thành giai nhân thứ đẳng!

Chuyện này làm một bụng nàng đầy hỏa, cũng không nghĩ đến Chu Triết Nho kết giao với nàng đã gần một năm lại đi đến cầu hôn nhà họ Hạ!

Cục tức này nàng làm sao có thể nuốt xuống nha?

"Cha, chuyện giết điểu nhi, hành động nên mau một chút để tránh cho mệt mỏi biết quay lại sau chiếc lồng sắc, chúng ta sẽ không còn cơ hội ." Tần Á Dư nhắc nhở phụ thân.

"Yên tâm, cha sẽ lập tức xử lý."

※※※

Tháng năm gió nhẹ nhàng thổi qua mặt hồ Phàn Dương, ánh sáng ngọc rực rỡ chiếu xuống, trên mặt hồ có mấy chiến thuyền thuyền hoa chậm rãi cuộn sóng phập phồng......

Llầu các Tụ Hoa Quán, Hạ Vũ Lâm tựa ở cửa sổ, ngưng mắt nhìn cảnh vật xinh đẹp, thương cảm nước mắt doanh tròng, lẳng lặng chảy xuống hai hàng nước mắt.

"Tiểu thư, người vừa khóc." Giọng Uyển Lăng vang lên không thôi, tay còn cầm khăn thêu lập tức lau nước mắt cho nàng.

Nàng hít mũi, chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, "Ta nhớ cha mẹ, còn có ca ca, tỷ tỷ."

"Uyển Lăng biết, nhưng mà -" Nàng lắc đầu, vẻ mặt khó khăn.

"Không biết Hạ công tử kia rốt cuộc muốn thế nào nha? Giam lỏng chúng ta ở lầu các, làm sao cũng không cho đi." Nàng thật sự rất sợ hãi.

"Tiểu thư, người tại sao không hỏi Hạ công tử?"

"Ta -" Nàng liều mình lắc đầu, hé ra khuôn mặt sợ tới mức tái nhợt, "Ta không dám, hắn luôn hù ta bất tỉnh rồi đem ta ôm vào trong ngực, căn bản không mở miệng được."

"Nhưng mà hắn chỉ muốn nói chuyện với tiểu thư, không chịu nói với nha hoàn này nha."

"Nhưng ta sợ hắn a, ta thậm chí không dám nhìn mắt hắn."

"Tiểu Thư, hắn hơn một tháng qua nhiều nhất cũng chỉ có ôm tiểu thư một cái, cũng không có tiến thêm một bước xâm phạm, có thể coi hắn như là người tốt đi."

"Người tốt?" Nàng sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu, "Hắn là người tốt tại sao không để chúng ta đi, còn muốn độc chiếm riêng a?"

"Này -"

"Hơn nữa hắn rất đáng sợ, trong chốc lát đối ta nhẹ giọng, trong chốc lát lại đối ta lên tiếng rống to, thật kỳ quái làm sợ tới mức luôn muốn ngất."

"Tiểu thư, người phải dũng cảm lên, cho hắn thấy một chút lập trường của tiểu thư."

"Ta không dám, ta sợ hắn lại hét với ta."

Uyển Lăng ngưng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của tiểu thư, cũng có cảm giác nặng nề vô lực, nàng phát hiện Hạ Ngạn Quân căn bản là đem tiểu thư thành món đồ chơi để trêu chọc, mỗi một lần nàng thét chói tai, mỗi một lần ngất, nàng đều có thể thấy con ngươi đen hữu thần lóe lên nồng đậm ý cười.

Chuyện này kéo dài cũng không hay, tiểu thư vô tội lại nhát gan, nàng thật sự rất lo lắng tiểu thư bị hắn trêu cợt vài lần, ngày nào đó sẽ ngất đi không bao giờ tỉnh lại.

Suy nghĩ hồi lâu, thang lầu truyền đến tiếng bước chân, chủ tớ hai người đối với thanh âm này không hề xa lạ, mấy ngày này chỉ có duy nhất một nha hoàn có thể lên lầu Hạ Ngạn Quân đó là Xuân Hỉ nha, nàng phụ trách đưa ba bửa cơm và nước rửa mặt......

Bất quá tiếng bước chân Xuân Hỉ nặng nề, không giống tiếng bước chân của Hạ Ngạn Quân nhẹ mà chững chạc.

"Nha hoàn Uyển Lăng, ngươi có thể xuống lầu hít thở không khí." Hạ Ngạn Quân người chưa tới, thanh âm tới trước.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-22)