← Ch.16 | Ch.18 → |
"Thiếu gia, thiếu gia? Ngài làm sao vậy? Ngài không sao chứ?" Hoàng Canh Dật vừa lên lầu các cũng không đoán được sẽ nhìn thấy Hạ Ngạn Quân trên trán sưng vù, té xỉu ở trên giường.
"Thiếu gia, thiếu gia!" Hắn hô trong chốc lát, rốt cục có thể đánh thức Hạ Ngạn Quân.
Hắn nhíu lại hai hàng mày kiếm, sau khi lắc đầu, cuối cùng có thể vứt bỏ cảm giác choáng váng ra, lúc Hoàng Canh Dật đỡ hắn ngồi dậy, khi nhìn thấy bình hoa tan nát nằm ở dưới đất, hắn hô lên một tiếng, "Đáng chết! Lại dám lấy bình hoa này đánh ta -"
"Thiếu gia, trên trán ngài có vết thương, ta thuốc để cho ngài xoa."
"Không cần, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Hắn lắc đầu, xoa vết thương trên trán, chậm rãi xuống giường, "Các nàng đâu rồi?"
Hoàng Canh Dật ngẩn người, "Các nàng?"
"Ở nơi này, đương nhiên là đôi chủ tớ chôn cùng." Hắn không nhẫn nại lên tiếng nhắc nhở hắn.
"Ack — thiếu gia không phải bảo các nàng rời đi sao?"
Hạ Ngạn Quân sửng sốt một chút, một tay kéo lấy cổ áo hắn kéo dài tới trước mắt mình, "Ngươi nói cái gì? Ngươi cho các nàng rời khỏi sao?"
"Ta nghĩ đến thiếu gia đem cô nương Doanh Quân và các cô nương khác đuổi đi, cho nên......" Hắn khúm núm có chút luống cuống.
Hạ Ngạn Quân nheo lại con ngươi đen nguy hiểm, "Ngươi là đồ đầu heo! Ta có nói cho nàng đi rồi chưa?"
"Thiếu gia chưa nói, nhưng cũng không có nói không cho các nàng đi, cho nên......"
Đáng chết! Hắn nổi trận lôi đình nói:"Các nàng chạy đi đâu?"
"Cửa sau!"
Hắn cắn răng một cái, vội vàng tung người chạy xuống dưới lầu, không nghĩ tới phụ thân và Hạ Thành Hữu vừa lúc chạm mặt, hắn vội vàng đứng lại.
Ông trời, lúc này hắn nên cảm kích đôi chủ tớp đập co hắn ngất rồi chạy trốn?
"Đầu của con làm sao vậy? Gấp như vậy là muốn đi nơi nào?" Một thân tơ xanh Hạ Quan Đình khó hiểu nhìn đứa con.
"Ack, không, không có, con biết các người đến đây, cho nên......"
"Vậy đầu của con thì sao?"
Hắn sờ soạng cái trán một chút, mày nhíu lại, còn có chút đau nha! Đôi chủ tớ kia thật ngoan cười! Hắn bĩu môi sừng, "Không cẩn thận đụng vào, không có việc gì."
"Có phải tất cả nữ nhân kia đã rời khỏi không còn một móng không?" Hạ Quan Đình yên lặng nhìn vào mặt của đứa con.
Thì ra cha hắn đến đây để nghiệm chứng! Hắn mở miệng tức giận nói:"Đúng vậy, một người cũng không có, các người có thể kiểm tra một chút."
Nét mặt già nua của ông trầm xuống, "Khẩu khí của ngươi như vậy là sao? Con đáp ứng chuẩn bị sạch sẽ sau đó trở về tướng quân phủ mời ta đến đây, kết quả qua mấy canh giờ cũng không có trở lại."
"Dạ, là con có lỗi! Bất quá, đừng quan tâm nơi này có nữ nhân hay không." Hắn khẩn cấp đổi đề tài, đem ánh mắt dời về phía huynh muội Hạ Thành Hữu, "Ta vừa mới nhận được một tin tức, người bán đi Hạ Vũ Lâm hiện tại ở sau cánh cửa, hơn nữa bên người hắn còn có một đôi chủ tớ không biết danh tính."
"Thật tốt quá, việc này không nên trậm trễ, chúng ta nên lập tức đuổi theo để tránh cho hắn lại chạy thoát." Vừa nghe có tin tức Hạ Vũ Lâm, huynh muội Hạ Thành Hữu một khắc cũng không đợi được, lập tức từ biệt rồi theo chân bọn họ.
"Chờ một chút, Ngạn Quân, con cũng đi."
Hạ Ngạn Quân kinh ngạc nhìn phụ thân, hắn nhanh nói tin tức kia ra là vì muốn đuổi huynh muội Hạ Thành Hữu đi sau đó đón Hạ Vũ Lâm trở về, để tránh cho bọn họ gặp được ở trên đường.
"Không cần, Hạ lão tướng quân." Hạ thành hữu lắc đầu từ chối khéo, mấy ngày nay đã rất làm phiền đến ông rồi.
"Ngạn Quân nếu đã biết tin tức, thì dọc theo đường đi hắn cũng có thể lúc nào cũng nắm giữ tin tức, đến lúc đó có xảy ra tình huống gì các ngươi cũng có thể lập tức biết, thời gian tìm được Hạ Vũ Lâm hẳn là sẽ tương đối ngắn lại."
Lão tướng quân nói thật có lý, huynh muội Hạ Thành Hữu cũng không cự tuyệt nửa, mà Hạ Ngạn Quân cũng tìm không ra lời từ chối, chỉ có thể âm thầm nói cha hắn lắm miệng!
"Chuyện đó không nên trậm trễ, chúng ta phải nhanh xuất phát." Hạ Thành Hữu nhìn sang Hạ Ngạn Quân gật đầu.
"Ack, nhưng mà chúng ta dù sao cũng phải mang theo một ít y phục để tắm rửa." Hắn muốn tìm một chút thời gian đi tìm Hạ Vũ Lâm. Bằng không nàng trốn đến chân trời góc biển, hắn biết tìm chỗ nào nha?
"Có ngân lượng thì sợ không sợ chỗ nào bán sao?" Hạ Quan Đình liếc mắt sang đứa con trai một cái.
"Hạ thiếu gia, hay là ngài không muốn đi theo?" Hạ Thành Hữu không muốn miễn cưỡng.
"Ack, không phải, đương nhiên không phải, nhưng mà ta quen mặc y phục cũ của mình, nhưng mà quên đi, chúng ta nên nhanh chóng xuất phát!"
Hắn dẫn đầu đi, trong lòng lại lo lắng cho Hạ Vũ Lâm, nàng làm sao có bản lãnh quay về Kim Lăng nha? Nếu dọc theo đường đi gặp được người xấu thì làm sao bây giờ?
Không được, hắn tốt nhất phải mau nghĩ cách bỏ rơi huynh muội Hạ Thành Hữu!
※※※
"Tiểu thư, nhanh trốn đi, có tiếng vó ngựa đến đây."
Uyển Lăng vừa nói vừa đi theo phía sau Hạ Vũ Lâm hai người trốn vào bụi cỏ ven đường nhỏ vùng ngoại ô.
Hạ Vũ Lâm từ khe hở hẹp thất có một con khoái mã vượt qua trên đường, trên lưng hắc mã chính là một thân tơ lụa màu xanh Hạ Ngạn Quân, nàng mím chặt môi cúi đầu xuống, nhịn xúc động muốn nhìn hắn. Hắn nhất định là đi tìm mình, không biết bị Uyển Lăng đánh trúng hắn có đau không nha?
"Tiểu...... Tiểu......" Uyển lăng đột nhiên giữ chặt túi cúi đầu nhìn Hạ Vũ Lâm trầm tư, vẻ mặt kinh ngạc.
"Làm sao vậy?" Nàng khó hiểu liếc qua một cái, lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng sang hai con khoái mã chạy bên cạnh, mà khi nhìn đến thân ảnh quen thuộc trên khoái mã, dây thanh của nàng cũng tê liệt.
"Tiểu...... Tiểu thư...... Là đại thiếu gia và Đại tiểu thư!" Uyển Lăng liều dụi mắt mình, chỉ sợ bản thân hoa mắt.
Hạ Vũ Lâm sửng sốt một chút, lúc này mới từ kinh ngạc phục hồi lại tinh thần, nàng vội vàng rời khỏi bụi cỏ, đuổi nhanh theo về phía trước, nhưng thân ảnh ba người sớm dừng ở phương xa, nhìn thấy giống như một điểm nhỏ.
"Đại ca! Đại tỷ -" Nớc mắt của nàng rơi như mưa kêu to lên, "Muội ở đây, muội ở đây......"
"Đại tiểu thư, đại thiếu gia, chúng ta ở đây nha, chúng ta ở đây nha!" Uyển Lăng rơi lệ đầy mặt cũng lớn tiếng kêu to.
"Ca, đại tỷ!"
"Đại tiểu thư, đại thiếu gia......"
Nhìn phía trước trống rỗng, Hạ Vũ Lâm khổ sở ngã ngồi ở trên mặt đất, che mặt khóc.
"Tiểu thư -" Uyển Lăng hít hít nước mũi, an ủi nói, "Không sao, chúng ta cũng muốn về nhà, có đúng hay không?"
Nàng gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn khó nén đau xót, vừa rồi gần nhau như vậy, nàng thật sự rất nhớ bọn họ ......
Mà một lúc sau Hạ Ái Lâm đang phi ngựa trên đường, đột nhiên kéo lại dây cương, dừng ngựa lại quay đầu lại nhìn xung quanh.
Hạ Thành Hữu khẩn cấp kéo cương ngựa, nhìn thoáng qua sau đó nhìn muội muội nói:"Làm sao vậy?"
"Muội hình như nghe được giọng của Vũ Lâm."
"Làm sao có thể?"
Nàng suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Đúng vậy, có thể là muội quá nhớ con bé, lại nghĩ sắp tìm được, cho nên......" Nàng nhìn sang hướng Hạ Ngạn Quân đã sớm không thấy bóng người, "Chúng ta mau đuổi theo đi."
"Ừm."
Hai người giục ngựa phi nước đại, đuổi theo Hạ Ngạn Quân......
※※※
Giản Nhữ vừa tiến vào phủ nha Nam Xương, liền phát hiện không khí có chút khác lại, hơn nữa nàng muốn đi vào phòng còn bị nha dịch cản lại, nói là Tào Tông Lệ đặc biệt dặn dò.
Nàng không kiên nhẫn ở đình hoa viên thai đợi một hồi lâu, lúc này mới nhìn đến một người toàn thân áo trắng nhưng xem ra lạnh lùng âm lãnh, diện mạo gầy yếu rời khỏi phòng khách.
Mà Tào Tông Lệ ở phía sau hắn, liên tiếp cúi người gật đầu, thậm chí còn có chút tôn kính.
Quái, hắn là người nào? Tào Tông Lệ tại sao giống như chó Nhật vẩy đuôi mừng chủ đến?
Người trẻ tuổi đó vừa rời đi, nàng thấy Tào Tông Lệ cũng quay về, cũng đi theo hắn về phía trước, "Hắn là ai vậy?"
Hắn cười cười, "Thần tài."
"Hắn, thần tài."
Hai người đi vào phòng ngủ, Tào Tông Lệ cười cười nói:"Đó là do ân sư Tần Thịnh của ta phái người đưa tới, mấy tháng tiền hắn bày ra thiên la địa võng tìm một thiên kim quan gia, mà hiện tại tất cả tin tức đều vạch ra vị thiên kim kia đang ở nam xương chúng ta, hơn nữa......" Hắn xoay người đi đến một cái tủ gỗ, lấy ra một bức tranh, xoay người đi đến bên cạnh nàng, đem bức tranh mở ra, một bức vẽ mỹ nhân quốc sắc thiên hương đập vào mi mắt, "Đây là Hạ Vũ Lâm, là kỹ nữ nàng mua ở kỹ viện."
Nàng hít một ngụm khí, "Ông trời, chính là người Hạ thiếu gia cứu, hiện tại phải....."
"Chỉ cần nàng chết, thì trăm lượng hoàng kim sẽ vào tay chúng ta."
Ánh mắt của nàng sáng lên, "Nhiều tiền như vậy sao?"
"Đúng vậy, khi tìm được nàng rồi đưa nàng vào trong phủ, nàng phải đem cái này pha vào nước trà để cô ta uống, chúng ta sẽ chờ lấy tiền." Hắn từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ bạch ngọc.
"Đây là?"
"Độc dược, là độc do biên cương phiên tộc tiến cống tới."
Nàng nhíu lại mi, "Độc dược này ra sao?"
"Độc này uống vào không chảy máu, cũng không đau, trúng độc mấy ngày cũng không có cảm giác gì, bất quá ước chừng bảy ngày tiếp theo bệnh tình đột nhiên tái phát, đầu tiên nhìn không thấy sau đó qua vài canh giờ tứ chi tê liệt, đợi thêm năm ngày nửa sẽ xuống diêm vương trình diện."
"Thật đáng sợ!"
Hắn cười gian, "Sai lầm rồi, phiên tộc gọi nó là 'Thiên đường nhạc' nha."
"Thiên đường nhạc?"
"Đúng vậy, bởi vì người trúng độc một khắc trước khi chết thân thể không có gì không khoẻ, tất cả cảm quan đều tê dại, hơn nữa bên ngoài cũng sẽ không có thay đổi nhiều lắm." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:"Nghe nói đây là do vương công quý tộc phiên tộc dùng để trừng trị phi tử hồng hạnh vượt tường cho nên nghiên cứu chế tạo tiên dược, cùng lúc có thể không nhìn thấy phi tử đó đau đớn chờ đợi cái chết, mà về phương diện khác thì mắt cũng không nhìn thấy nữ nhân tàn tật xấu xí."
Hắn đổ trong bình sứ bạch ngọc ra một viên thuốc màu tím, "Càng thần kỳ chính là nếu muốn tha cho người ấy, chỉ cần nuốt vào thêm một viên, độc dược này liền biến thành giải dược, ước chừng một tháng thời gian là có thể kéo người này từ diêm vương trở về."
"Này — này được không?" Nàng có chút bất an, huống chi nữ tử chôn cùng kia là thiên kim Vương gia, việc này nếu bị phát hiện nàng nhất định rơi đầu!
"Đương nhiên được, đây là ân sư ta sai người đưa đến, cũng giúp chúng ta nghĩ ra sách lược vẹn toàn, đến lúc đó ngày mà Hạ Vũ Lâm chết cũng là ngày chúng ta cách xa vạn dặm, sẽ không có người đến lấy đầu chúng ta."
Nói xong, Tào Tông Tệ kề sát vào bên tai của nàng, đem tất cả kế hoạch nói cho nàng nghe......
Hắn vừa rồi cũng nhận được tin tức, nữ nhân trong Tụ Hoa Quán đã đi sạch không còn một người, trong đó có cả Hạ Vũ Lâm mà bọn họ muốn tìm, cho nên hắn cũng đã phái ra rất nhiều nha dịch đi ra ngoài tìm hành tung của nàng.
Về phần Giản Nhữ, nàng cũng chỉ là một con cờ trong bàn cờ mà thôi, nếu có chuyện không hay xảy ra tội danh mưu sát còn có người này gánh tội thay hắn......
※※※
Chủ tớ Hạ Vũ Lâm ban ngày mới tiến vào bên trong thành Nam Xương, bởi vì lúc Uyển Lăng thu nhập đồ đạc không có lấy đồ quý giá hay là ngân lượng, cho nên cả đường đi, hai chủ tớ không có xu nào bụng đói kêu vang, khát nước vạn phần.
"Tiểu thư, em đi không nổi rồi!" Uyển Lăng ngồi xuống cầu thang.
Hạ Vũ Lâm dừng lại nàng cũng đi không nổi, chân của nàng đều nhanh nổi bọt nước. Nàng sờ sờ bụng đó"Ta nghĩ chúng ta phải đi một chuyến đến tướng quân phủ."
Uyển Lăng nhãn tình sáng lên, "Đi tìm Hạ lão tướng quân?"
"Ừm, đường đến Kim Lăng quá xa, trên người chúng ta lại không có xu nào, chỉ có thể xin Hạ lão tướng quân giúp đỡ đưa chúng ta trở về." Đây là biện pháp duy nhất nàng nghĩ đến.
"Tốt lắm chúng ta đi hỏi lão bản bán hàng rong bên kia, để xem đi đến tướng quân phủ như thế nào?" Nàng lần trước tuy rằng cùng đi với Hạ Ngạn Quân một lần, nhưng hai người ngồi kiệu, cho nên nàng không biết đường đi.
Chủ tớ chuyển sang hỏi đường đi với một người mặt mũi hiền lành.
"Đại tỷ, tỷ xem!" Ở đối diện khách điếm dùng cơm Hoàng Phương Y nhanh chóng nhìn thấy các nàng, vội vàng khẽ kéo tay Lâm Doanh Quân.
Lâm Doanh Quân dừng lại động tác rót rượu, lạnh lùng liếc người đang cười cười gật đầu với ông lão bán hàng, nữ chủ đó đang chuẩn bị rời đi, "Tận dụng thời cơ, đừng để cho cô ta chạy thoát."
Nói xong, nàng để ngân lượng xuống đứng dậy đi ra khỏi khách điếm, Hoàng Phương Y, Vương Ý Như chờ thêm mấy hoa khôi rồi đi đến phía trước.
"Nữ tử chôn cùng kia, cô ta xem ra có vẻ vui sau khi đuổi chúng ta đi, cũng có thể tự do ra vào Tụ Hoa Quán!" Lâm Doanh Quân lạnh lùng mang theo lửa giận hét lên ở phía sau chủ tớ Hạ Vũ Lâm.
Hạ Vũ Lâm rùng mình một cái, kinh ngạc địa quay đầu, không nghĩ tới đối mặt với người giận giữ đến không thể kiềm chế dung nhanh.
"Cô cũng quá vội vàng, ít nhất cô cũng phải ở trong Tụ Hoa Quán vài ngày, chờ chúng tôi bị cô hãm hại đi thật xa, mới ra đi dạo." Vương Ý Như cũng lạnh nhạt nói.
Hạ Vũ Lâm nuốt một chút nước miếng, các nàng xem ra rất giận giữt, "Ta, ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì?"
"Hừ, chúng ta biết cô thích giả bộ nhiều thứ, giả xấu hổ, giả ngốc." Hoàng Phương Y nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nàng nói.
"Không, các cô nhất định hiểu lầm! Các người xem, chúng ta cũng mang theo tay nãi......"
"Phải không? Nếu là hiểu lầm, vậy tìm một chỗ nói rõ ràng." Lâm Doanh Quân lạnh lùng nói.
"Nhưng -" Nàng nuốt nuốt nước miếng, xem vẻ mặt các nàng, nhất định sẽ không dễ dàng buông mình.
Nàng âm thầm hít sâu một hơi, rất nhanh đem một tên bán tranh đẩy về phía các nàng, sau đó kéo tay Uyển Lăng nói:"Chạy mau!"
Thấy hai người bỏ chạy, đám người Lâm Doanh Quân cũng không nghĩ đến nàng lại có hành động như vậy, sửng sốt một chút, mới phản ứng lại chạy đuổi theo.
Hai bên truy đuổi trên ngã tư đường náo nhiệt, vừa đói vừa khát chủ tớ Hạ Vũ Lâm chạy đến chân mềm nhũn, mắt thấy đám người Lâm Doanh Quân đuổi theo, gấp đến độ đi phía trước g, nhưng một cái lảo đảo chủ tớ hai người ngã thành một đoàn, ngã xuống trên mặt đất.
"Còn muốn chạy a!" Lâm Doanh Quân lạnh lùng nhìn Hạ Vũ Lâm ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Hạ Vũ Lâm trắng bệch, nếu bị các nàng mang đi có thể sẽ không thấy được mặt trời? Chủ tớ các nàng có lẽ sẽ bị quất bị tra tấn đến chết.
Bỗng dưng khóe mắt nàng nhìn đến bốn gã nha dịch đang đi về hướng này, không có một khắc chần chờ, nàng kêu to lên, "Đưa ta đến gặp đại nhân các ngươi, ta chính là con gái của Hạ Vương gia_ Hạ Vũ Lâm!"
Bốn gã nha dịch trao đổi ánh mắt một chút, bọn họ còn đang suy nghĩ đến chỗ nào đi tìm thiên kim của Hạ Vương gia, thật sự là đỡ mất thời gian!
"Quả thực là nói bậy, nàng chẳng qua chỉ là nữ tử chôn cùng mà thôi!" Lâm Doanh Quân cười nhạt.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |